Phàm nhân tu tiên - Chương 1979 - 1980

Chương 1979:
Hỗn Thiên Lưỡng Nghi Trận

      “Cố đạo hữu,
nơi đây hẳn là ngươi có chỗ chuyên dùng để tỷ thí chứ? Sợ rằng phải mượn dùng
một lát rồi.”

Hàn Lập quay đầu lại, hỏi hôi bào lão giả
một câu.

“Đương nhiên là có, Đâu Nguyên các có một
chỗ lợi dụng khe không gian mà mở ra một không gian riêng. Ở, cho dù tu sĩ Hợp
Thể kỳ tranh đấu cũng không ảnh hưởng đến bên ngoài. Hai vị đạo hữu nếu muốn
luận bàn thì hiển nhiên không thành vấn đề.”

Cố lão giả sau khi ngẩn ra, lập tức trả
lời.

Kim Việt thiền sư mắt thấy Hàn Lập chỉ nói
vài câu quyết định “ba kích xong chuyện.”, khóe miệng không khỏi có chút co
quắp.

Mặc dù bọn họ từ miệng Ngân Quang tiên tử
biết được thần thông Hàn Lập vượt xa tu sĩ cùng giai, ngay cả tôn giả Ma tộc
cũng liên tiếp giết mấy tên, nhưng nếu chỉ công kích ba lần thì Thanh Long
thượng nhân hiển nhiên có thể đỡ được. Nếu không, vị trưởng lão Cửu Tinh tông
mới gia nhập Thiên Uyên thành này chỉ có thể nói là hư danh mà thôi, trưởng lão
hội cũng không cần phải mạo hiểm đắc tội với Hàn Lập mà tiếp tục che chở hắn.

Kim Việt thiền sư trong nháy mắt đã đem
quan hệ lợi hại nghĩ tới thấu triệt, miệng mở khuyên thêm vài câu nhưng sau khi
thấy không có hiệu quả, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng rồi không mở miệng
nói gì nữa. Về phần Ngân Quang tiên tử và Cố lão giả, một người thì có chút
hướng về Hàn Lập, một người thì giữ ý tứ không muốn đắc tội cả hai, cho nên ý
kiến nêu ra cũng rất khác nhau.

Vì vậy những người liên quan, dưới sự dẫn
đầu của Cố lão giả đều hướng ngoài cửa đi ra.

Bất quá trong nháy mắt đi ra ngoài cửa Hàn
Lập bỗng nhiên quay lại nhìn đám người Tiểu Hồng một cái, thản nhiên nói một
câu:

“Ngày mai vào lúc này, nếu ta không thấy
mấy người các ngươi thì... Hắc hắc, kết quả có lẽ các ngươi cũng nghĩ ra!”

Nói xong, hắn không quản tới đám người này
nữa mà trực tiếp đi ra ngoài, đám người Tiểu Hồng trong lòng run sợ không thôi,
không ai dám nói năng gì.

Về phần đám người Kim Việt thiền sư thì
giống như không nghe, không nhìn thấy, đều dẫn nhau rời đi.

Thanh Long thượng nhân mặc dù mặt không
chút thay đổi quay lại nhìn mấy người bọn họ một cái, nhưng cuối cùng cũng
không nói gì, chỉ một mực đi ra ngoài đại sảnh.

“Tiểu tiên tử, mấy người chúng ta phải làm
sao bây giờ? Thanh Long tiền bối dường như không định che chở chúng ta! Phải
làm sao bây giờ?”

Một tu sĩ Yêu tộc mặt đầy lông, sau khi
thấy đám người Hàn Lập biến mất ngoài đại môn lập tức khóc lóc thảm thiết hỏi
Tiểu Hồng một câu.

“Không sai, điều này không giống như lúc
trước đạo hữu nói. Lúc ấy tiên tử thay Thanh Long tiền bối xuất hiện khuyên bảo
ta, nói rằng Hàn tiền bối đã chết, hơn nữa cho dù có trở lại thì tất cả cũng do
Thanh Long tiền bối làm chủ, tuyệt không liên quan đến chúng ta. Hiện tại phải
nói rõ ràng cho chúng ta mới được.”

Một tu sĩ Nhân tộc khác cũng vội vã hỏi.

Mấy người khác mặc dù không nói gì nhưng
đồng dạng đều nhìn Tiểu Hồng, dường như đều coi nữ tử này là chủ.

“Hừ, các ngươi tưởng rằng thiếp thân có thể
thoát khỏi trách nhiệm sao? Lúc đầu Thanh Long tiền bối cũng dùng những lời như
thế này cam đoan với ta, ta bất quá chỉ chuyển lời của hắn mà thôi. Ta sao biết
được đều là tu sĩ Hợp Thể kỳ mà hắn lại kiêng kỵ người này như thế, ngay cả
chút can đảm che chở chúng ta cũng không có. Cũng may, mấy người chúng ta đều
là người có chút thân phận, người n ngay cả khi thần thông rất cao, nhưng cũng
không thể một chưởng đánh chết chúng ta được. Nhưng ngày mai có lẽ một chút đau
khổ khẳng định là không thể tránh được.”

Sắc mặt Tiểu Hồng khôi phục được hai phần,
nghe những người khác chất vấn, ngọc dung trầm xuống, tức giận trả lời.

“Ngày mai chúng ta nhất định phải đến động
phủ Hàn tiền bối sao?”

Một người sắc mặt âm tình bất định, có chút
chần chờ hỏi.

“Hừ, ta khuyên các ngươi tốt nhất là không
nên bỏ trốn, nếu thật sự làm như thế, người nọ đã có lý do để giết chúng ta.
Đến lúc đó, cho dù trưởng bối ra mặt thì chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được
chúng ta.”

Tiểu Hồng sau khi hừ một tiếng, đề tỉnh
nói.

“Tiểu đạo hữu nói rất đúng! Hắn yên tâm để
chúng ta rời đi như vậy chỉ sợ sớm đã hạ thần niệm ấn ký lên người chúng ta, muốn
chạy trốn thì đúng là tự tìm đường chết. Hơn nữa, Thiên Uyên thành đã sớm bị
đại quân Ma tộc bao vây, cho dù muốn rời đi thì có thể đi đâu được đây? Ngày
mai phải thành thật đến thỉnh tội! Tại hạ muốn nói việc này cho một vị trưởng
bối, trước xin cáo từ.”

Một tu sĩ tương đối già khẽ thở dài một
hơi, sau khi ôm quyền liền lo lắng rời đi.

Mấy người còn lại sau khi hai mặt nhìn nhau
vài lần, đều cảm thấy không còn con đường thứ hai để chọn, cũng chỉ có thể rời
đi trong lo lắng.

Trong nháy mắt, cả đại sảnh chỉ còn lại một
mình nữ tử Tiểu Hồng.

Nàng sau khi đứng ngây ngẩn tại chỗ hơn nửa
ngày, thần sắc trên mặt trong chốc lát chuyển thành nghiến răng nghiến lợi,
trong chốc lát lại chuyển thành tràn đầy sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng nhấc
chân, bất đắc dĩ rời đi.

Về phần những người khác sau khi trở về,
người thì định chuẩn bị lễ vật, người thì đi nhờ vả người khác, quyết định hoàn
toàn khác nhau.

Lúc này, đám người Hàn Lập dưới sự dẫn đầu
của hôi bào lão giả đã đi tới thính đường trên tầng cao nhất của lầu các. Nhìn
pháp trận nhỏ bố trí giữa thính đường, ánh mắt Hàn Lập có chút chớp động. Cố
lão giả không chút chần chờ đi tới trước pháp trận, hai tay bắt quyết liên tiếp
đánh ra mấy đạo pháp quyết vô cùng huyền diệu. Pháp quyết biến thành linh quang
chợt lóe liền nhập vào trong pháp trận. Sau một khắc, tiếng “vù vù” xé gió vang
lên, cả tòa pháp trận liền được kích hoạt.

Cố lão giả lúc này mới quay người lại cười
nói với mọi người:

“Thông qua truyền tống trận này có thể trực
tiếp tiến vào nơi tỷ thí. Mấy vị đạo hữu cũng đi thôi, pháp trận này đủ để một
lần truyền tống chúng ta vào trong phiến không gian kia.”

“Nếu như vậy, Hàn mỗ không khách khí.”

Hàn Lập mỉm cười, thân hình chớp một cái
liền quỷ dị xuất hiện ở trung tâm pháp trận.

Lấy thần thông hiện tại của hắn, khe không
gian loại nhỏ này không thể vây khốn được hắn, cho nên hiển nhiên trong lòng
không có bất cứ cố kỵ gì. Thanh Long thượng nhân phảng phất không muốn yếu thế,
mặc dù sắc mặt âm trầm không nói gì nhưng tay áo phất lên, linh quang ngoài
thân đại thịnh, cũng hóa thành một đoàn thanh quang bay vào trong pháp trận.

Thấy hành động của hai người Hàn Lập như
vậy cũng chỉ có thể lắc đầu mà theo sau, Băng Phượng thì nhíu mày cũng đi qua.
Hôi bào lão giả và Ngân Quang tiên tử là người cuối cùng bước vào pháp trận.
Lão giả trong nháy mắt khi tiến vào, lập tức thúc dục pháp quyết. Pháp trận
nhất thời phát ra một tầng ngũ sắc hà quang, nhanh chóng vây mọi người vào
trong. Hàn Lập chỉ cảm thấy cảnh sắc bốn phía hơi mơ hồ đi một lát thì đã tới
một nơi xa lạ.

Ánh mắt đảo qua khắp nơi liền đem cảnh vật
gần đó thu vào mắt.

Không gian trước mắt cũng không nhỏ, rộng
chừng mấy ngàn mẫu, bốn phía cũng không giống như khe không gian bình thường,
đồng dạng là vách ngăn không gian mờ ảo nhưng ở trung tâm lại có một đài cao
đường kính hon trăm trượng. Bề mặt đài cao chớp động linh quang mờ nhạt, nhìn
qua thì biết đã trải qua cấm chế gia cố đặc thù, xung quanh là mấy chục cột đá
cao mấy chục trượng, đứng vững xung quanh. Những cây cột này bề mặt khắc hoa
văn vô cùng tinh xảo, mỗi một cây đều có một viên cực phẩm linh thạch khảm vào,
có vẻ cực kỳ tinh xảo.

“Hỗn Thiên Lưỡng Nghi trận! Cổ huynh, ngươi
đã tốn không ít công sức a! Có pháp trận này bảo hộ, cho dù tu sĩ cấp bậc như
chúng ta đánh nhau thì đúng là rất khó ảnh hưởng đến người bên ngoài.”

Ngân Quang tiên tử liếc mắt một cái liền
nhận ra bố trí xung quanh, có chút giật mình ni.

Trên mặt Kim Việt thiền sư cũng lộ ra vẻ
ngoài ý muốn.

“Ha ha, chút thủ đoạn thôi mà, đã làm mấy
vị đạo hữu chê cười. Tại hạ thi thoảng cũng có thí nghiệm một chút thần thông
công pháp cho nên mới ở nơi này bố trí chút ít.”

Mặc dù hôi bào lão giả vô cùng khiêm tốn
nhưng trong mắt không nhịn được lộ ra một tia đắc ý.

Cấm chế bố trí nơi đây đích xác tốn của hắn
không ít tâm tư.

Hàn Lập sau khi híp mắt nhìn một lát, không
nói hai lời bắt đầu bắt quyết, thanh quang nổi lên liền hóa thành một đạo thanh
hồng chói mắt bay lên đài cao.

Đến giữa không trung linh quang liền thu
lại, thân hình Hàn Lập lần nữa hiện ra, không chút hoang mang lạnh nhạt nói với
Thanh Long thượng nhân:

“Thanh Long đạo hữu, nếu đã tới sao lại
không lên đài? Còn chờ đến bao giờ nữa?”

Sắc mặt Thanh Long thượng nhân trầm xuống,
hừ lạnh một tiếng, chân nhấc về phía trước, lập tức một cổ thanh khí bao phủ
lấy thân hình hắn vào trong phiêu dật hướng đài cao bay lên rồi dừng giữa không
trung đối diện với Hàn Lập. Nếu không phải thần sắc hắn âm trầm như băng thì
cũng rất giống tiên nhân phiêu nhiên xuất trần.

Cố lão giả bên cạnh thấy cảnh này, không
dám chậm trễ một tay vừa lật, một cái ngân sắc ngọc bàn hiện ra rồi hướng đài
cao ném lên. Nhất thời, ngọc bàn nhoáng lên một cái hóa thành một ngân sắc
quang cầu lơ lửng giữa trời. Lúc này lão giả mới dùng tay chỉ một cái, đồng
thời miệng lầm bầm niệm chú. Theo đó, từng đạo “ầm ầm.” bạo liệt phát ra, cột đá
xung quanh phát ra quang mang chói mắt, đồng thời đỉnh cột đá chợt lóe linh
quang phun ra các loại quang trụ, vừa lúc tập hợp với ngân sắc quang cầu do
ngọc bàn biến thành.

Sau một khắc, ngân sắc quang cầu nổ bung
ra, trong vô số ngân quang chớp động liền hóa thành một màn hào quang dày đặc,
đem cả đài cao bao phủ lại. B quang mạc chẳng những phát ra ngân quang chói mắt
mà còn có vô số phù văn màu trắng sữa tuôn ra, đem cả đài cao bao phủ vào
trong, có vẻ vạn phần thần bí.

“Tốt lắm, cấm chế đã hoàn thành. Hiện tại
cho dù hai vị đạo hữu đánh tới long trời lỡ đất bên trong thì đối với chúng ta
cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.”

Hôi bào lão giả thở dài một hơi, sau khi
thu pháp quyết lại liền quay đầu cười nói với Kim Việt thiền sư.

“Đã làm phiền Cố thí chủ rồi. Hy vọng hai
vị đạo hữu chỉ là luận bàn tới điểm là có thể lập tức dừng tay, nếu không thật
sự sẽ tổn thương tới hòa khí đôi bên.”

Kim Việt thiền sư cảm ơn một tiếng, nhưng
lại có chút lo lắng nói.

“Đại sư yên tâm, nếu chỉ là ba kích thì
Thanh Long đạo hữu vô luận thế nào cũng có thể đỡ được. Bất quá, hai vị đạo hữu
khẳng định sẽ vận dụng thực lực chính thức, chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy
thì cũng xem như được mở rộng tầm mắt! Đặc biệt là vị Hàn đạo hữu kia, nghe nói
có vài tên tôn giả Ma tộc đã chết trong tay hắn, lão phu đối với thần thông của
hắn càng thêm hứng thú.”

Cố lão giả cười nói.

“Hy vọng là thế!”

Kim Việt thiền sư sau một tiếng phật hiệu
liền thở dài nói.

Về phần Băng Phượng, nàng nhìn Hàn Lập
trong quang mạc trong lòng không khỏi có vài phần lo lắng.

“Đạo hữu chuẩn bị chưa, Hàn mỗ ra tay đây!”

Hàn Lập nhìn Thanh Long thượng nhân phía
đối diện, trên mặt sau khi hiện lên một tia sát khí, bỗng nhiên lạnh lùng nói.

Cơ hồ cùng lúc đó, hắn nắm chặt hai tay
lại, một tiếng sét đánh truyền đến!

Kim sắc điện quang từ hai cánh tay chợt lóe
bắn ra, vô số điện hồ thô to tuôn ra sau đó ngưng tụ hóa thành hai kim sắc điện
mãng phóng lên cao, giương nanh múa vuốt, thanh thế cực kỳ kinh người!

Chương 1980:
Lực Áp Thanh Long

      “Ích Tà Thần
Lôi! Bổn tọa tu luyện cũng không phải tà thuật ma công gì, lấy nó đối phó ta
liệu có thể có bao nhiêu uy lực!”

Thanh Long thượng nhân thấy tình hình này,
lầm bầm một tiếng, bàn tay giơ lên, ngọc thư trong tay kêu lảnh lót một tiếng
rồi ngay sau đó hóa thành một vầng sáng năm màu chắn trước người, hai tay lại
lật một lần nữa, hai cây bút lớn một vàng một bạc dài hơn thước bỗng nhiên hiện
ra huyền phù trong không trung.

Mặc dù hắn nói có vẻ ung dung như vậy nhưng
trên thực tế hắn cũng không dám khinh thường mà lập tức dụng tới bổn mạng pháp
bảo của mình.

Hàn Lập nghe thấy đối phương nói như vậy,
trên mặt cũng không có biểu hiện gì nhưng hai tay áo lại run lên, tức thì bảy
mươi hai thanh kiếm nhỏ màu xanh uốn lượn bay ra, dưới sự thúc giục của kiếm
quyết bỗng nhiên kêu vang một tiếng rồi dung hợp thành một thể, rồi huyễn hóa
thành một thanh kiếm lớn dài hơn mười trượng, thanh quang dập dờn, linh quang
gai mắt vô cùng.

Lúc này hắn lại khoát tay khẽ điểm về phía
hai con điện mãng màu vàng kim đang ở xa xa trong không trung.

Sau một tiếng nổ vang ra, hai con điện mãng
đột nhiên lắc đầu vẫy đuôi rồi bổ nhào về phía khổng lồ màu xanh ở trước mặt,
chợt lóe một cái đã chui vào đó biến mất không thấy đâu.

Một tiếng sấm rền vang!

Thanh sắc cự kiếm trong nháy mắt cuồng
trướng lên gấp mười lần đạt tới hơn trăm trượng, đồng thời phía ngoài thân kiếm
hiện lên kim quang lập lòe, đồng thời có vô số điện hồ điên cuồng tuôn ra!

Nhưng Hàn Lập không những không dừng lại mà
sau khi nhìn qua thanh kiếm lớn trong không trung một cái lại há miệng phun ra
một quả cầu lửa màu bạc. Hỏa cầu này vừa mới rời khỏi miệng lập tức từ phát ra
một tiếng hót lảnh lót, tiếp đó chợt lóe một cái lại huyễn hóa thành một đầu
ngân điểu. Ngân điểu vừa hiện liền dang rộng hai cánh ra, thân thể phát ra một
tiếng “phanh.” rồi phóng lớn lên tới hơn một trượng, rồi lại giống như một tên
bắn bổ nhào lên thanh kiếm lớn. Một khắc sau đó, bên ngoài thanh cự kiếm toát
ra một tầng ngân diễm, sóng lửa rào rạt trong phút chốc đã bao lấy toàn bộ
thanh cự kiếm.

Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ nhếch lên, trong
miệng đột nhiên phun ra một chữ “trảm!”.

Vừa dứt lời, thanh cự kiếm dài hơn trăm
trượng kia lập tức chém xuống Thanh Long thượng nhân một nhát, một âm thanh
thật lớn vang lên!

Thế lao xuống của thanh kiếm khổng lồ không
tính là nhanh, nhưng nơi nó đi qua, hư không phát ra từng trận “vù vù” không
dứt.

Cự kiếm còn chưa thực sự hạ xuống thì một
cỗ khí nóng đã phủ xuống bọc lấy thạch thai phía dưới trước. Không gian phía
dưới theo đó trong nháy mắt chuyển thành một màu lửa đỏ cuồng nhiệt, phảng phất
như tất cả sắp bị nấu chín đến nơi.

Thanh Long thượng nhân thấy cảnh này sắc
mặt đại biến, hai tay khẽ run lên, hai ngọn bút vàng, bạc trong tay tỏa sáng
hào quang, vô số cổ văn từ đó chi chít tuôn ra, mỗi một cái đều lấp lánh linh
quang huyền diệu vô cùng, sau khi tất cả dung hợp làm một lại biến thành một
vầng sáng màu vàng bạc cuộn lên phía trên.

Một tiếng như sấm động giữa trời quang!

Thanh kiếm khổng lồ cùng với vầng sáng màu
vàng bạc đâm đầu vào nhau, vầng sáng của hồ quang màu vàng cùng hỏa diễm màu
bạc cũng đan vào nhau thành một rồi hóa thành một vầng sáng khổng lồ bao lấy cơ
hồ hơn phân nửa thạch thai vào trong.

Những vầng sáng nổ tung vô cùng chói mắt
khiến cho người ta gần như không tài nào nhìn thẳng vào đó, từng đợt sóng va
chạm lại càng cuồn cuộn tản rộng về bốn phương tám hướng. Theo đó, thạch thai
đung đưa một trận kịch liệt, vầng sáng màu bạc ở trên đỉnh đầu lại càng nhộn
nhạo hơn. Ở đó nổi lên tầng tầng gợn sóng phảng phất như không gian có thể vỡ
vụn bất cứ lúc nào vậy.

Một đám tu sĩ phía ngoài thấy vậy tất cả
không hẹn mà đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Chiêu thứ nhất giữa Hàn Lập và Thanh Long
thượng nhân không ngờ lại có thanh thế lớn đến như vậy, điều này thật sự nằm
ngoài dự liệu của bọn hắn.

Sắc mặt lão giả họ Cố khẽ đổi, hai bàn tay
mười ngón liền hướng tới cột đá bốn phía liên tiếp bắn ra từng đạo pháp quyết.
Những pháp quyết này hóa thành các tia sáng đủ màu ồ ạt lao về phía các cây cột
rồi lóe lên biến mất không thấy đâu. Tức thì, luồng sáng phun ra từ đỉnh cột đá
lập tức trở nên đậm hơn gấp bội so với lúc trước, mà vầng sáng màu bạc kia thì
lóe một cái lại trở nên vững vàng như lúc ban đầu.

Dường như cũng ăn ý với biến đổi này, thạch
thai vốn đang bất ổn cũng khôi phục bình ổn trong nháy mắt.

Chỉ sau chốc lát, vầng sáng khổng lồ bao
phủ thạch thai rốt cục cũng tan ra, thân ảnh của Hàn Lập cùng với Thanh Long
thượng nhân một cao một thấp lại một lần nữa hiện ra.

Hai tay Hàn Lập chắp sau lưng, trên mặt
không có biểu hiện gì khác, đồng thời vẫn lơ lửng ở chỗ cũ, bộ dáng giống như
chưa từng nhúc nhích chút nào mà Thanh Long thượng nhân không biết tự khi nào
đã rớt từ không trung xuống thạch thai, vầng sáng năm màu trên người đã sớm
không thấy tăm hơi mà chỉ còn lại một cuốn ngọc thư bề mặt chi chít vết nứt
đang lơ lửng ở gần đó, còn linh quang trên hai cây bút vàng và bạc cũng ảm đạm,
có vẻ như đã mất đi không ít linh tính. Ngay cả thần sắc của Thanh Long thượng
nhân kia thoạt nhìn thì có vẻ như không tổn hại tới một sợi lông nhưng sắc mặt
thì mơ hồ có hơi chút tái nhợt.

Một kích mới vừa rồi của Hàn Lập rõ ràng là
chiếm thượng phong rất nhiều.

Kim Việt thiền sư cùng lão giả họ Cố thấy
tình cảnh này không khỏi nhìn nhau một cái, từ trong mắt của đối phương đều
thấy được nét hoảng sợ.

Mặc dù họ đã sớm nghe nói thực lực Hàn Lập
hẳn là cao hơn Thanh Long thượng nhân nhưng nếu chỉ một cú đánh mà đã có thể
cứng rắn đánh cho Thanh Long thượng nhân rớt từ trên không trung xuống thì lại
hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn hắn. Mà cũng không biết là do bản thân
Thanh Long thượng nhân quá yếu hay là do thực lực của Hàn Lập quả thật là sâu
không lường được nữa.

Hàn Lập nhìn thấy Thanh Long thượng nhân
mặc dù có đôi chút chật vật nhưng cũng không có bất kỳ tổn thương thực sự nào
thì cười lạnh một tiếng, bàn tay đánh ra một chiêu, không gian gần đó bắt đầu
dao động, đồng thời vô số thanh kiếm nhỏ màu xanh liền phá nát hư không mà bắn
trở về, lóe một cái đã ồ ạt biến mất vào trong thân thể.

Một đòn mới vừa rồi của hắn mặc dù chiếm
thượng phong, nhưng thanh kiếm khổng lồ màu xanh cũng đồng thời bị chấn động mà
vỡ ra, đòn thứ hai hắn cũng không có ý lại dùng phi kiếm nữa, lúc này đương
nhiên là thu lại toàn bộ hết.

Nhưng, cùng với Hàn Lập một tay bấm niệm
pháp quyết, ánh sáng vàng kim bên ngoài thân thể hắn cũng lưu chuyển, thân thể
đột nhiên biến thành khổng lồ, đồng thời một tầng lông vàng óng trong nháy mắt
bao trùm toàn bộ thân thể. Hắn lại thi triển ra Kinh Chập quyết, hóa thân thành
một con đầu kim mao cự viên.

Hai mắt cự viên lóe lên ánh sáng màu lam,
khuôn mặt dữ tợn vô cùng, sau khi giương cao tay hú dài một tiếng xông thẳng
trời cao, hai quả đấm đột nhiên giáng vào lồng ngực mình, tức thì thân thể lại
một lần nữa phóng lớn, lại càng lúc càng trở lên khổng lồ. Trong nháy mắt nó
liền hóa lớn chừng mười trượng, nhìn lướt về phía Thanh Long thượng nhân, ánh
mắt băng hàn thấu xương.

Thanh Long thượng nhân thấy Hàn Lập biến
thân, sắc mặt biến đổi, trong miệng tức giận quát khẽ một tiếng:

“Hừ, ngươi cho là chỉ có ngươi mới có phép
biến hóa hay sao? Để cho ngươi cũng nếm thử lợi hại của Thanh Long thân của bổn
tọa!”

Vừa dứt lời, vị Thanh Long thượng nhân này
vỗ một tay lên thiên linh cái của chính mình, tức thì một cột sáng màu xanh từ
trong đầu hắn bắn ra, thoáng một cái đã biến ảo thành một hư ảnh Ngũ trảo thanh
long đang giương nanh múa vuốt. Mà lúc này tay áo Thanh Long thượng nhân lại
run lên, tiếp tục có bảy thanh kiếm nhỏ màu đen từ đó bay ra.

“Phốc phốc.” mấy tiếng, bảy lưỡi kiếm nhỏ
lại bị hắn nhanh như chớp cắm vào các nơi trên thân thể, hắn lại há miệng một
lần nữa, phun ra bảy cỗ tinh huyết nhập vào trong bảo vật.

Sau một khắc, bảy lưỡi kiếm nhỏ vô thanh vô
tức biến mất không thấy mà từ các nơi trên thân thể hắn bỗng nhiên có vô số tia
máu phun ra, trong chớp mắt đã đem hư ảnh Thanh Long trong không trung quấn lấy
gắt gao, đột nhiên kéo xuống phía dưới.

“Phốc xuy.” một tiếng, Thanh Long thượng
nhân vậy mà lại hợp lại làm một với hư ảnh Thanh Long kia.

Tiếp đó, chỉ thấy hắn gầm nhẹ một tiếng,
khắp tứ chi, khuôn mặt liền hiện ra từng mảng vảy xanh, trên đỉnh đầu lóe sáng
bạch quang rồi ở đó cũng hiện ra một đôi sừng nhung xanh biếc mượt mà, ở phía
sau lại xuất hiện thêm một cái đuôi lớn màu xanh to lớn vô cùng.

Thanh Long thượng nhân này trong nháy mắt
đã bán yêu hóa thành một con quái vật nửa rồng nửa người!

“Bản thân ta cũng đã sớm nghe qua Thanh Long
đạo hữu có thân thể bán yêu, nên có thể có được biến hóa trước mắt này cũng
không có gì kỳ lạ, nhưng cự viên mà Hàn đạo hữu biến hóa ra kia nhìn qua cũng
không hề tầm thường, không biết là thuật biến hóa nào đây.”

Kim Việt thiền sư thấp giọng nói một câu,
trên mặt lộ ra nét ngưng trọng.

“Không quá giống với thuật biến hóa bình
thường, chẳng lẽ bản thân Hàn đạo hữu có được loại Chân linh chi huyết nào đó!”

Lão giả họ Cố sờ sờ cằm, có chút suy đoán
thầm nghĩ.

“Cái này không thể nào! Hàn đạo hữu là tu
sĩ phi thăng từ hạ giới, Chân linh hạ giới đã sớm diệt tuyệt không biết bao
nhiêu năm, không thể nào còn có huyết mạch tồn tại lại.”

Ngân Quang tiên tử lắc đầu nói.

“Có lẽ là Hàn đạo hữu sau khi tới Linh giới
mới lấy được Linh huyết. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, một đòn tiếp theo đây
khẳng định còn hơn xa mới vừa rồi. Cố đạo hữu, cấm chế không có vấn đề gì chứ.”

Kim Việt thiền sư lại đoán được bảy, tám
phần chân tướng, cũng có chút bận tâm hỏi một câu.

“Đại sư cứ việc yên tâm, có ta tự mình nắm
giữ cấm chế nơi này sẽ không thể có vấn đề gì được.”

Lão giả họ Cố cũng trả lời có vẻ rất tự
tin.

“Hi vọng là như thế đi!”

Kim Việt thiền sư cũng không có bao nhiêu
lòng tin, sau khi cười khổ một tiếng cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc này, Hàn Lập biến thành cự viên bắt đầu
ra tay.

Chỉ thấy, hai bàn tay lông lá nhọn hoắt của
hắn đột nhiên bổ một trảo bào trong hư không. Hai luồng linh quang một xanh một
đen bỗng nhiên lóe lên từ trong lòng bàn tay, sau khi ngưng tụ lại liền hóa
thành hai tòa núi nhỏ cao hơn mười trượng, vầng sáng xung quanh quay cuồng, vừa
nhìn là biết không phải bảo vật bình thường.

Cự viên sau khi rống to một tiếng như sấm
động giữa trời quang, hai cánh tay cơ b cuồn cuộn bỗng đem hai tòa núi nhỏ hung
hăng quăng xuống phía dưới.

Những tiếng nổ lớn bắt đầu vang lên!

Hai ngọn núi bỗng chốc hóa thành hai luồng
sáng hai màu một xanh một đen như đạn bắn ra, nơi chúng đi qua chẳng những
không gian vặn vẹo dao động mà lại phát ra từng trận thanh âm chói tai, trong
chớp mắt đã xuất hiện gần Thanh Long thượng nhân chỉ trong gang tấc.

Thanh Long thượng nhân chỉ cảm thấy một áp
lực lớn như có hai lưỡi dao sắc bén đang dần tiến tới trước mặt hắn, không khí
bốn phía căng thẳng, thân thể lại bị một cỗ lực lượng vô hình cầm giữ gắt gao,
tứ chi nhất thời không cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút.

Hắn vô cùng kinh hãi, không lưỡng lự quát
to một tiếng, thân thể bán yêu lập tức bùng lên thanh quang, lân phiến khắp
người trong nháy mắt cũng dựng đứng cả lên, một cỗ lực lượng to lớn vô cùng từ
trong thân thể bộc phát ra, mà một khắc sau đó cũng mạnh mẽ tránh thoát khỏi
trói buộc. Hai bàn tay đã biến thành trảo lại càng nhanh như tia chớp, hung
hăng đảo về phía ngọn núi đang đến ngay trước mặt hắn.

Thanh Long thượng nhân dám làm như thế, tự
nhiên là có đạo lý của hắn.

Vốn dĩ Thanh long chi thể được xếp vào hạng
đệ tam trong tất cả Chân long chân linh, mặc dù Chân Long chi thể do hắn biến
hóa ra không thể nào so được với Thanh long chi thể chân chính nhưng bởi vì có
Thanh long chi huyết cho nên độ mạnh của thân thể cũng không phải người thường
có thể tưởng tượng được. Chẳng những cả người hắn cứng rắn tựa như đỉnh giai
pháp bảo, mà sau khi kích phát Chân long chi huyết hắn lại có khả năng khu sử
một bộ phận Thanh long chi lực, đủ để có thể khai sơn liệt bảo.

Nhưng, ngay khi hai trảo của Thanh Long
thượng nhân vừa tiếp xúc với hai ngọn núi, trong nháy mắt, trong lòng hắn lại
lập tức hối hận!

Bởi vì hai trảo kia chẳng những không giống
như hắn tưởng tượng, có thể một trảo phá nát hai ngọn núi nọ mà ngược lại mười
ngón tay hắn nóng ran lên, sau một tiếng “két băng.” giòn vang, dưới cự lực mà
ngọn núi mang theo đã mạnh mẽ chấn gãy đôi song trảo của hắn!

Thanh Long thượng nhân kinh hãi, hai cánh
tay nhanh như chớp rụt về phía sau, lại một lần nữa há lớn miệng phun ra một
đoàn thanh quang vừa lúc đánh trúng một ngọn núi trong đó, đồng thời cái đuôi
lớn sau lưng bỗng mơ hồ đi, ngay lập tức quét trúng một ngọn núi khác.

“Ùng ùng!”

Sau khi hai tiếng nổ mạnh cùng một tiếng
kêu đau đớn truyền ra, Thanh Long thượng nhân loạng choạng ngã dúi dụi, thân
thể như bao cát bắn ngược ra ngoài, sau khi liên tiếp giật lùi vài chục bước
mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.

Nhưng lúc này, trên mặt Thanh Long thượng
nhân đã tràn ngập sự sợ hãi, hắn định nói gì đó, nhưng vừa lên tiếng liền phun
ra một ngụm máu đen.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3