Phàm nhân tu tiên - Chương 0859 - 0860
Chương 859: Trú địa
“Hắn không phải người Đột Ngột!”
“Sao? Làm sao chủ nhân biết được?”
Hàn Lập vừa mở miệng đã nói ra một tin tức kinh người khiến Ngân Nguyệt
càng hoảng sợ.
“Ngươi xem đây là vật gì?” Hàn Lập đột nhiên quạt nhẹ vào không khí một
cái. Nhất thời một đoàn thanh quan hiện lên, một ngọc bôi xuất hiện, khiến
người khác chú ý chính là, trên nó dường như được khắc những văn tự cổ xưa.
“Đây là cổ văn Đại Tấn.” Ngân Nguyệt lại kinh ngạc một lần nữa.
“Nếu vừa nãy ta không ra tay phỏng chừng cũng sẽ không phát hiện việc này.
Đây là một đỉnh cấp pháp khí mà Phong Nhạc mang theo, mỗi khi yêu cầm đến gần
nó lại tự tản mát ra linh ba (sóng linh khí), hẳn là có khả năng tự động hộ
chủ. Mặc dù hắn giấu nó ở bên hông nhưng chỉ là một lớp vải sao có thể dấu được
linh mục của ta, hiển nhiên bị ta phát giác hoàn toàn. Văn tự Đại Tấn chắc
ngươi cũng biết được một ít. Với vài chữ này, ta cũng có thể đoán được hắn
thuộc một gia tộc nào đó tại Đại Tấn.
“Không sai.” “Trữ Trung Phùng”, loại xưng hô này tại điển tịch cổ xưa đã từng
nhắc qua, đích thực là nói về các thế gia Đại Tấn. Xem ra Phong đạo hữu cũng đã
ứng với “Phùng đạo hữu.” rồi, vậy còn “Trữ” ở giữa là ai? Tại tam Trữ Xuyên
quận? Hay là trong một trăm lẻ tám châu Tây Trữ châu? Hay là nằm trong một
thành thị “Trữ” nào đó?” Ngân Nguyệt trầm ngâm trả lời.
Bởi vì muốn đến Đại Tấn, Hàn Lập lúc trước đã sưu tầm rất nhiều tập tục về
Đại Tấn, các điển tịch cổ xưa, Ngân Nguyệt đồng dạng cũng biết thêm được không
ít, lúc này thuận miệng nói ra nên hắn cũng không có chút nào ngạc nhiên.
“Mặc kệ hắn có phải là đệ tử thế gia Đại Tống hay không, một người một mình
tại Thiên Lan thảo nguyên rất dễ gặp phiền toái, tốt nhất là nên ít tiếp xúc
với đối phương. Việc chúng ta nên làm lúc này là mau chóng tìm được phương pháp
giải trừ sát khí rồi rời khỏi thảo nguyên.” Hàn Lập vừa nhắm mắt vừa nói.
“Điều này cũng đúng! Người này chỉ là tu vi Trúc cơ kỳ mà lại có pháp khí
có thể tự động hộ chủ, tuyệt đối là nhân vật trọng yếu, nhưng bây giờ phải ẩn
trốn tại một bộ lạc nhỏ vào trong đội ngũ tiến cống, chắc chắn là mang phiền
phúc trong người.” Ngân Nguyệt khẽ cười, cúi đầu đồng ý. Sau đó mọi người không
lên tiếng, trong xe lại hồi phục yên lặng.
Lúc này ở bên ngoài, mấy tên thanh niên cuối cùng cũng đã dùng đại chùy gõ
nát được hai khối cự băng, mang ba khứ cốt của viên thứu (vượn) phân giải ra,
sau đó mang các lợi trảo cùng mười mấy cái cánh trân quý đưa cho Hàn Lập. Các
thứ còn lại, bộ lạc không chút khách khí chia nhau.
Bởi vì có Hàn Lập tọa trấn, mặc dù phải chia cho hắn phần lớn nhưng bọn họ xem
như là có thu hoạch lớn, hơn nữa lúc bị yêu cầm tập kích cũng không tổn thất
người nào, bọn họ hiển nhiên vô cùng cao hứng.
Cách đó vài trượng, tại một nơi kín đáo trên mã xa, lam bào nhân kia tựa hồ
cảm giác bất tiện khi mang theo áo choàng, cuối cùng cũng đã gỡ áo trùm đầu
xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn. Trừ việc hắn có đôi môi trắng bệch, nếu
không cũng được tính là anh tuấn. Giờ phút này, khuôn mặt hắn âm hàn, im lặng
không nói gì. Đột nhiên nắm tay hướng đến cổ lục lọi, sau đó lấy ra một vật trang
sức màu vàng, vòng dưới vật này lại là một chiếc chìa khóa bạc.
Chiếc chìa khóa này dài hơn tấc, phía trên lại được khắc hoa văn cổ, tại
phía trên cổ chìa khóa lại có khắc một chữ vàng: “Phong.” Nhìn chiếc chìa khóa,
ánh mắt Phong Nhạc lại lộ ra vẻ kỳ quá, sắc mặt âm trầm bất định. Lúc thì hưng
phấn, lúc lại thống khỏ, cuối cùng lại thành lo lắng.
Thở ra một hơi dài, cẩn thận xoay chìa khóa lại, một lần nữa lại trở thành
vòng cổ trang sức trước ngực. Xác nhận người ngoài không thể chứng kiến cảnh
này, hắn cũng nhắm mắt ngồi xuống, hồi phục linh lực vừa tiêu hao.
Sau khi lấy xong bộ hài cốt viên thứu cuối cùng, cả đội xe lại bắt đầu lên
đường. Chỉ là lúc này trong đoàn người không ai dám lớn tiếng, hồi chiến đấu
vừa rồi tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng khiến bọn họ kinh sợ không thôi, lại
thêm vài tên có linh căn nhiệt huyết dâng trào, nghĩ đến một ngày mình trở
thành một gã tiên sư thần thông vô địch.
Một ngày bình yên trôi qua, đến trưa ngày thứ hai, trong khi đang tìm hiểu
khẩu quyết Hàn Lập đã cảm ứng được “Trú địa.” mà thánh điện chỉ định. Bởi vì lo
lắng có các tiên sư cao cấp đóng quân xung quanh, Hàn Lập không dám dùng thần
thức dò xét quá gần, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm thấy linh khí bên trong ba động
hỗn tập, chứng tỏ bên trong có không ít tu tiên giả cấp thấp.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, vẻ mặt không thay đổi. Tiếp tục đi hơn
hai mươi dặm nữa, đoàn người đã bắt đầu vang lên tiếng hoan hô. Thần sắc Hàn
Lập vừa động, tay áo phất một cái, màn xe tự động vén lên, nhướng mày nhìn về
phương xa. Chỉ thấy phía xa, một điểm đen ngày càng to dần. Ánh mắt Hàn Lập
chớp lên, đem điểm đen kia nhìn thật kỹ.
Một bức tường cao khoảng ba bốn trượng, được xây từ đá và gỗ, mà ở phía sau
bức tường có không ít các lều cải của người đột ngột, gồm các lều vải khá đơn
sơ và các căn nhà gỗ bình thường., thỉnh thoảng lại có vài người Đột Ngột ra
vào, tình cảnh trong khá hỗn loạn. Bất quá do có quá nhiều lều và nhà nên nhìn
cũng có chút mơ hồ. Nổi bật là một tòa thạch điện được dựng trên một vùng đá
lớn, lại vừa có hai gã tu tiên phục sức kỳ quái vừa tiến vào.
Đó chắc chắn là “Trú địa.”, Hàn Lập tự đánh giá, xoay chuyển ánh mắt nhìn
vào các thạch trụ lớn xung quanh. Thạch trụ phát ra quang thải chói mắt, to
chừng vòng tay một người, cao khoảng hai đến ba mươi trượng, hiển nhiên đó là
một pháp trận khổng lồ được thánh điện bố trí nhằm bảo vệ tòa thành. Mà trên
bầu trời cũng không có bóng dáng của tu tiên giả nào, hiển nhiên tại đây cũng
có cấm chế cấm không.
Đánh giá hết thảy, Hàn Lập cũng không còn hứng thú quan sát, vẫy nhẹ tay,
màn xe lại phủ xuống. Một lát sau, bọn họ đã dừng chân gần lối vào, ở đây cũng
không có thủ vệ gì, người khác có thể tùy ý ra vào.
Anh Lộ cùng đại hán thương lượng một chút, cũng không biết lo lắng cái gì,
sau đó hai người lại tách bộ lạc ra đi theo hai hướng khác nhau. Hàn Lập mặc dù
bên trong xe nhưng thần thức vẫn cảm ứng được hết thảy.
Nơi này quả thật như hắn đã trông thấy lúc trước, chỉ có thể dùng chữ “loạn.”
để khái quát. Ngoài trừ mấy cái thạch ốc đã được dựng từ trước, còn lại khắp
nơi đều là lều chõng đơn sơ, hiển nhiên đây là nơi ở tạm thời cho các bộ lạc do
thánh điện cung cấp. Bất quá nơi dừng chân của bộ lạc cũng cách thánh điện xa
nhất. Chuyện này cũng không trách được, đây chỉ là một bộ lạc nhỏ, còn các bộ
lạc lớn khác đều đã trú tại những nơi gần thánh điện. Vì thế nên ngoài trừ các
lều vải có phần hoa mỹ, còn lại đều là các kiến trúc bình thường, có nơi còn
không có trần nhà.
Điều này cũng cho thấy được tình hình mạnh yếu của các bộ lạc đó. Sau một
hồi vất vả, cuối cùng mọi người cũng đã tìm được một quảng đất trống làm nơi
trú chân, mọi người cũng bắt đầu giăng lều. Hàn Lập xuống xe, lạnh lùng nhìn cử
động của bọn họ.
Mà Anh Lộ sau một hồi do dự cũng đang đi đến.”Hàn tiên sư, nơi ồn ào hỗn
tạp này có lẽ không thích hợp cho ngài trú chân, nơi này cũng có nơi chuyên
cung cấp chỗ nghỉ ngơi miễn phí cho các tiên sinh, ngài có muốn vào đó hay
không? Chờ hai ngày sau khi mọi người đã hồi phục, chúng ta lại tiếp tục lên
đường, ý ngài thế nào?” Lão giả kính cẩn hỏi.
“Tốt, hai ngày sau ta sẽ gặp lại các ngươi tại đây.” Hàn Lập gật đầu, sau
đó cũng không khách khí lập tức xoay người đi. Phương hướng đi đến đúng là tòa
kiến trúc cao nhất, một gian thạch điện hai tầng. Nơi thường có người tu tiên
ra vào hẳn là nơi lão giả nói đến.
Đi một đoạn ngắn, hắn đã đến trước thạch điện. Hàn Lập đứng trước của điện,
sắc mặt bình tĩnh nhìn vào hai pho tượng quái vật đầu trâu cao tầm ba bốn
trượng. Mặc dù hắn tự tin không hề lộ sơ hở khi giả trang thành người Đột Ngột,
nhưng trong một lúc mà gặp nhiều tu tiên giả Đột Ngột quá thì cũng không tốt.
Vạn nhất bên trong có tu tiên giả đạt đến Nguyên Anh kỳ không chừng lại xảy ra
chuyện. Hoặc là rời đi, tùy tiện tìm một địa phương gần đó mà trú chân, chờ đến
hai ba ngày sau lại hòa vào đội ngũ tiếp tục lên đường.
Sau khi rời khỏi Thiên Lan thánh điện, hẳn là việc tìm kiếm hắn cũng sẽ
tăng một ít, đến lúc đó nghĩ cách ly khai khỏi đoàn, lộ trình còn lại tuy cách
Đại Tấn một khoảng nhưng nếu cẩn thận vẫn có thể tiến vào địa giới Đại Tấn. Suy
nghĩ xong, Hàn Lập bước ra khỏi khu “Trú địa.”, lấy ra một tiểu kiếm, sau đó
hóa thành một đạo độn quang phóng lên cao.
Bay được năm sáu mươi dặm đến một bãi loạn thạch, độn quang dừng lại. Ánh
mắt hắn đảo xuống rồi dừng lại tạ một khối cự thạch khoảng năm sáu trượng. Hắn
đáp xuống, lập tức đả tọa sau đó phóng thích thần thức, xác định trong khuôn
viên hai mươi dặm không có ai, lúc này mới an tâm xoay người về phía cự thạch
điểm chỉ. Một mảnh kiếm khí màu xanh xẹt qua, một khoảng không cao hai trượng
lập tức xuất hiện, không gian cũng vừa đủ để một người tiến vào.
Hàn Lập vào trong, ngồi xuống một chút, sau khi hài lòng lại ra ngoài, cách
cự thạch khoảng mười trượng rồi dừng lại, lấy từ túi trữ vật ra một bộ trận kỳ.
Mười mấy đạo quang man lóe ra rồi bắn đi tứ tán, trận pháp ẩn hình đã bố trí
thành công.
Từ bên ngoài nhìn vào, phía cự thạch bây giờ chỉ còn là một khoảng không.
Hàn Lập cũng không dừng lại, thân hình nhoáng lên, tiếp nhập vào pháp trận. Nơi
này lại trở thành một mảnh không người như cũ.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã qua một ngày, Hàn Lập vẫn còn bên trong
cự thạch nhập định nghiên cứu khẩu quyết Đại Diễn Thần Quân đưa cho. Việc tham
ngộ khẩu quyết thuận lợi hơn so với hắn nghĩ, cơ hồ đã hiểu quá nửa. Điều này
làm Hàn Lập mừng thầm.
Hôm nay hắn vừa định đi vào tìm hiểu vài vấn đề mấu chốt, đột nhiên mí mắt
giật giật, trong nhát mắt thần thức lập tức tản ra, sau đó kinh hãi mở hai mắt.
Chương 860: Khổ độc
“Chủ nhân! Chuyện gì đã xảy ra?” Ngân Nguyệt vốn tâm thần tương thông với
Hàn Lập, cảm ứng được sự khác thường của hắn mở miệng hỏi.
“Có người ở gần đây, một gã kết đan và một gã trúc cơ, hiện đang ở ngoài
mười dặm… Tên trúc cơ kia khí tức có phần quen thuộc, hình như là Phong Nhạc,
ta có chút cổ quái.” Hàn Lập sờ cằm trầm ngâm.
“Hay để ta dùng khí linh xem xét một chút.” Ngân Nguyệt im lặng một lúc, mở
miệng nói.
“Quên đi, thương thế ngươi chưa lành, ta hiện tại cũng chỉ có thể dùng linh
lực trúc cơ mà thôi, không nên gây nhiều chuyện. Bọn chúng chắc cũng sắp rời đi
rồi, ta dùng thần thức giám thị bọn họ một chút.” Hàn Lập tựa hồ cảm ứng được
điều gì, lắc đầu nói.
Hàn Lập đã nói vậy, Ngân Nguyệt cũng không có ý kiền gì nữa, mở miệng đáp
ứng. Sau đó Hàn Lập khép mắt lại, lẳng lặng ngồi im.
Sau một bữa cơm, Hàn Lập than nhẹ một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ giật mình.
Lúc này Ngân Nguyệt cũng thức thời, không mở miệng nói gì. Hai hàng lông mày
Hàn Lập nhíu lại, sắc mặt lúc trắng lúc xanh biến đổi không ngừng
“Đại diễn tiền bối, nếu ta nhớ không lầm ngươi đã nói trên người ta sát khí
quá nặng, chỉ có một ít bí thuật mới có thể tiêu trừ. Mà trong đó các bí thuật
công pháp Phật tông lại chiếm hơn nửa, đó có phải là thật?”
“Đúng là như thế, trừ các loại công pháp Phật tông ra, còn có một số ít các
loại công pháp của Nho môn và Đạo môn cũng có thể giúp ngươi giải trừ sát khí,
nhưng chắc chắn không hữu hiệu bằng công pháp Phật tông.” Đại Diễn thần quân
lười biếng đáp.
“Nếu như thế, công pháp Phật tông hầu hết đều là tu luyện pháp lực ẩn chứa
phật lực, đại bộ phận các công pháp này đều sẽ có thất sắc linh quang, điều này
cũng không phải giả?” Hàn Lập vẫn hỏi tiếp.
“Không sai! Ngươi đã phát hiện điều gì sao?” Đại Diễn thần quân có chút khó
hiểu, thanh âm cũng tăng thêm vài phần tò mò.
“Nói như thế, người này còn có một chút tác dụng, cũng nên cứu hắn một mạng.”
Hàn Lập cúi đầu tự thì thầm.
Đại Diễn thần quân bị hỏi mấy câu không đầu không đuôi, không đáp gì nữa.
Hàn Lập lại không nói rõ mục đích, đang muốn tra hỏi đến cùng thì Hàn Lập tựa
như đã quyết định điều gì, dậm chân một cái, cả người hóa thành một đạo thanh
quang từ cự thạch bắn ra đến thẳng phương hướng hai người kia. Cử động này của
Hàn Lập khiến Ngân Nguyệt và Đại Diễn thần quân bất ngờ, dù trong lòng còn đang
buồn bực nhưng thấy bộ dáng của Hàn Lập cũng đành đem một bụng nghi vấn nén vào
trong lòng.
Mười dặm, cơ hồ Hàn Lập chỉ độn một thoáng thời gian là đến, đây là một
mảnh thảo nguyên nhỏ với vài đám rừng, cây cối vừa nhỏ bé lại thưa thớt. Mà
trong một rừng cây nhỏ, ngoài một bãi đất trống xuất hiện hai người.
Trong đó một người mang lam bào, trên người bị một đám hắc sắc huyết ô vây
lấy đang quỳ rạp trên mặt đất không rõ sống chết. Nhưng trên người hắn lại phát
ra một màn hào quang bảo vệ toàn thân, màn hào quang này lại phát ra thất sắc
quang mang diễm lệ phi thường. Mà tên còn lại là một lão già mắt ưng, đang dùng
một phi kiếm màu hồng hóa thành nhiều kiếm ảnh đang tấn công màn hào quang.
Thất sắc quang tráo mặc dù bất phàm nhưng lại không được chủ nhân duy trì, chỉ
một chốc đã bắt đầu chớp tắt không thôi, quang mang mờ dần. Hàn Lập không hề ẩn
giấu mà trực tiếp xuất hiện, hiển nhiên đã kinh động lão giả ở dưới.
Lão giả đầu tiên thì kinh hãi, sau đó đảo thần thức qua thì phát hiện tu vi
Hàn Lập chỉ là trúc cơ kỳ mới thở phào. Đột nhiên trong lòng hắn hiện lên ý
nghĩ giết người diệt khẩu, khoát tay một cái, một đạo hắc mang bắn nhanh ra,
đúng là một cái Tam lăng đinh, tốc độ cực nhanh. Hàn Lập hừ lạnh một tiếng,
vuốt thiên linh cái, một đóa lục sắc ô vân xuất hiện, “Vù.” một tiếng từ đỉnh
đầu bắn ra, trong nháy mắt đã hóa thành một bàn tay màu lục to vài thước,
nghênh đón hắc mang đang bay đến.
Lão giả mắt ưng nhìn thấy màn này thì ngẩn ra, cũng không rõ đây là loại
công pháp gì, một âm thanh khô khốc vang lên, Tam lăng đinh lúc này lại giống
như một đám cỏ dại bị bàn tay to một lần nhổ sạch sẽ, trong nháy mắt cũng mất
đi liên hệ tâm thần với lão giả, còn bàn tay kia lại không khách khí trực tiếp
đánh thẳng xuống. Lúc này lão giả đã bị dọa cho hồn vía lên mây, hai tay vội
vàng bắt quyết, muốn đem hồng sắc phi kiếm kia trở về hộ thân. Nhưng bàn tay
lúc này bỗng nhiên lóe sáng một lần rồi biến mất, sau đó lại xuất hiện ngay
trên đầu lão giả hung hăng nện xuống một cái.
“A!” Lão giả kêu thảm một tiếng, toàn thân bị đánh nát thành một đống thịt
vụn. Tiếp theo bàn tay này lại hóa to, hướng thân tàn thi của lão giả vẫy một
cái, lập tức một lục sắc quang đoàn bị hút vào năm ngón tay. Sau đó bàn tay lập
tức quay về hướng Hàn Lập, xoay quanh người hắn một lần, hóa thành một lục sắc
anh nhi (nguyên anh màu lục) đứng tại đầu vai Hàn Lập, lúc này trên tay nó đang
cầm giữ ô hắc tam lăng kia, trên mặt lại cười hì hì.
Đôi mi Hàn Lập khẽ động. Khi bị vây công hoặc đối mặt với hung hiểm, hắn
vẫn chưa một lần dùng qua nguyên anh thứ hai này, muốn dùng nó để bảo mệnh,
nhưng bây giờ không ngờ lại phải dùng đao mổ trâu để giết gà, thật là ngoài dự
tính. Biến hóa chi công, hơn nữa chỉ là một gã tu sĩ kết đan bình thường lại
đang khinh địch, tất nhiên không thể ngăn cản.
Trong lòng đang tự đánh giá, Hàn Lập cũng không nói một lời hướng phía thất
sắc quang tráo bay xuống. Lúc này khẩu hồng sắc phi kiếm kia vì chủ nhân đã bị
diệt, nguyên thần cũng đã bị cấm chế liền mất đi khống chế rơi xuống cạnh quang
tráo, linh quang yếu ớt chớp động. Hàn Lập không để ý đến phi kiếm này, bước
đến gần thất sắc quang tráo cẩn thận xem xét.
Lúc này đã có thể chứng kiến rõ ràng, màn quang tráo này không ngờ tất cả
đều đến từ một khối lam sắc ngọc bội. Vật này đang lở lửng trước ngực lam bào
nhân, lóe ra thất sắc linh quang, trên linh quang cũng có một ít phật văn cổ
quái thiểm động, đúng là khối ngọc bội có khắc ba chữ “Trữ Trung Phùng” mà Hàn
Lập đã từng đưa Ngân Nguyệt xem qua.
Hàn Lập nhìn ngọc bội một lúc, sau đó chậm rãi hỏi: “Tiền bối, đây có phải
là pháp khí của Phật tông?” “Từ tài liệu cùng thủ pháp mà xem, hiển nhiên đây
chưa phải là bảo vật Phật môn, nhưng đích thực là đã được gia trì qua cấm chế
Phật môn, nếu không chỉ dựa vào một kiện đỉnh cấp pháp khí như thế này cũng
không thể ngăn được một pháp bảo của tu sĩ Kết Đan trong một thời gian dài như
thế. Xem ra họ Phùng này cùng Phật tông có chút liên quan sâu xa.” Đại Diễn thần
quân lúc này đã hiểu rõ ý tứ của Hàn Lập, hừ lạnh một tiếng đáp lời.
Nghe được Đại Diễn thần quân khẳng định, Hàn Lập trong lòng vui vẻ, cuối
cùng lần này cũng không phí công. Nghĩ tới đây, hắn lại tiến tới vài bước, đem
bàn tay nhẹ nhàng đặt lên quang tráo, một tầng lam diễm mỏng manh phiêu phù
xuất hiện. Với tu vi hắn hôm nay cũng không thể dùng quá nhiều Kiền lam băng
diễm, đây đã là cực hạn của hắn. Nhưng cũng chỉ cần như vậy, thất sắc quang
tráo cũng không thể cản nổi, “phanh.” một tiếng, quang tráo như bọt khí hoàn
toàn biến mất.
Hàn Lập nhìn lam bào nhân bên cạnh, lại nhìn hắc sắc huyết ô quanh người,
không khỏi nhíu mày. Lúc này hắn mới cảm ứng được, người này không những hơi
thở đã vô cùng yếu ớt, trên người lại mơ hồ tản mát ra tử khí, rõ rằng sắp mất
mạng. Hàn Lập lập tức dương tay đánh ra một đạo pháp quyết, lại há mồn phun ra
một ngụm tinh khí, hóa thành một mảnh thanh hà bắn lên thân thể lam bào nhân.
Sau đó hắn mới nhẹ nhàng phất tay áo một cái, một trận gió nổi lên lật
ngược thân thể lam bào nhân. Hàn Lập vừa nhìn qua đã húp một ngụm lương khí.
Quả nhiên là Phong Nhạc, nhưng khuôn mặt hắn lúc này đã hoàn toàn biến thành
màu đen, đôi môi lại tím ngắt, trông cực kì kinh khủng. Sắc mắt Hàn Lập đã có
chút khó coi.
Nhưng sau khi đánh giá một lúc, thần thức lại rà soát toàn thân đối phương,
lam mang trong mắt lại lóe lên, bắt đầu dùng minh thanh linh nhãn xem xét.
Trúng kì độc thế này, độc khí cũng đã vào cơ thể, không lập tức mất mạng thật
sự là kỳ tích. Hàn Lập hiển nhiên không buông tha, bắt đầu cẩn thận dò xét
nguyên do.
Một lát sau, Hàn Lập tựa như phát hiện điều gì, túm một góc áo lam bào nhân
lên.”Xoạt.” một tiếng, phần áo bị rách lộ ra các loại liên tử (trang sức) cùng
một chiếc chìa khóa bạc. Chiếc chìa khóa này đang không ngừng chớp động bạch
sắc linh quang xua tan độc khí trước ngực. Ánh mắt Hàn Lập chớp động, bắt lấy
cánh tay lam bào nhân, lập tức thanh quang hiện lênh, một tầng linh quang theo
bàn tay tiến nhập vào thân thể lam bào nhân, muốn giúp hắn bức độc ra ngoài.
Nhưng chỉ một lát sau, thanh sắc linh khí được truyền vào lam bào nhân cũng quỷ
dị chuyển thành màu đen, sau đó chuyển ngược lại vào bàn tay Hàn Lập.
“Khổ độc!” Hàn Lập kinh hô một tiếng, lập tức buông tay đối phương ra, sắc
mặt có chút trắng bệch.
“Ồ! Đúng là Khổ độc trong Thập tuyệt độc. Hàn tiểu tử, xem ra lần này ngươi
đã phí công vô ích rồi, tên kia căn bản là không thể cứu được.” Đại Diễn thần
quân cười hắc hắc, lời nói lại có chút hả hê.
Hàn Lập nghe thế, trợn mắt một cái, không phục: “Hừ! Thay hắn giải độc thì
ta không làm được, nhưng giúp hắn thanh tỉnh, sống thêm vài bữa nửa tháng thì
không hề khó khăn, chỉ là phải hao phí một ít linh dược… không biết tên này có
đáng giá như thế không.”
Nói xong lời này, Hàn Lập chậm rãi đứng dậy, trong lòng đang suy xét.”Chủ
nhân, trước tiên cho hắn tỉnh lại, hỏi một ít sự tình, sau đó quyết định cũng
không muộn.” Ngân Nguyệt khẽ cười, lại đưa ra chủ ý.
“Cũng được, không hỏi rõ quan hệ của hắn với Phật tông Đại Tấn, ta có chút
không cam lòng.” Tay vỗ nhẹ vào túi trự vật, một bình trắng nhỏ xuất hiện trong
tay.