Phàm nhân tu tiên - Chương 0867 - 0868

Chương 867: Thiên Lan thánh nữ

Cái gọi là “Vật.”, chính là người bị Đại
Tấn tu sĩ bắt giữ không lâu kia, một cỗ thi thể được xưng là vật, thật cũng
không có cái gì không ổn.

Nhìn cỗ thi thể trên mặt đất của thanh niên
đã hòan tòan không còn hơi thở, Hàn Lập thì thào nói nhỏ vài câu gì đó.

Đây cũng không phải do hắn hạ độc thủ, mà
là khi hắn muốn cứu tỉnh vị thanh niên, hỏi một chút về lai lịch của mấy tên
Đại Tấn tu sĩ kia, người này đã vẻ mặt ô tử, phục độc tự sát.

Xem ra thanh niên này quá thống hận, biết
là lúc này tai kiếp khó thoát, trước đó đã phục dụng kịch độc, mới đi ra ứng
chiến.

Như vậy một khi bị bắt, thật cũng không cần
sợ phải thống khổ chịu các loại luyện hồn tra tấn. Bất quá tinh hồn tiêu tán
nhanh như vậy, xem ra mình không thể động tay động chân gì được nữa.

Hàn Lập lắc đầu, trong lòng có cảm giác dở
khóc dở cười.

Vị này dưới âm tào địa phủ nếu là biết
được, vốn có thể được người cứu, nhưng lại bởi vì tự sát mà bỏ lỡ sinh cơ, thật
không biết sẽ hiện ra cái vẻ mặt gì…Chẳng qua, Hàn Lập cùng người này không
quen biết, tự nhiên cũng sẽ không có cảm giác đặc biệt nào khác. Không có suy
nghĩ nhiều, một tiểu hỏa cầu bắn ra, nhất thời đem thi thể thanh niên biến
thành tro bụi.

Một lát sau, ma vân phi độn quay về, đệ nhị
nguyên anh cầm trong tiểu phiên hiện hình mà ra, nhẹ nhàng vung phiên kì lên.

Một trận cuồng phong qua đi, tất cả ma khí
đều bị thu vào trong phiên, xoay quanh một cái rồi bắn về phía thiên linh cái
Hàn Lập, chợt lóe lên rồi lặn vào trong đó không thấy nữa.

Hàn Lập lúc này mới hướng bốn phía nhìn
thoáng qua, thấy phàm nhân Đột Ngột tộc tất cả đều đứng ở chỗ cực xa, có chút
sợ hãi ngó hướng bên này.

“Tốt lắm. Nơi này không cách nào ở lại được
nữa. Theo ta đi đi. Trước lúc độc trên người ngươi phát tác còn phải đem địa
điểm mật quật nói cho ta đấy.” Hàn Lập quay sang cỗ xe ngựa thản nhiên nói.

“Nguyên lai ngươi là Âm La tông trưởng lão! Không trách được. Mới dễ dàng
như thế tiêu diệt Phùng Chẩm lão tặc. Còn có “hạo nguyên đan.” loại đan dược
quý hiếm như vậy.” Màn xe được chậm rãi vén lên, Phong Nhạc đầu mang nón lá từ
bên trong đi ra, thanh âm có chút khác thường, mơ hồ mang theo một tia kích
động.

“Hắc hắc! Âm La tông trưởng lão, việc này sau này hãy nói. Đi thôi.” Hàn
Lập cười lạnh một tiếng, liền không nói hai lời xuất ra một chuôi phi kiếm, ngự
khí bay lên trời.

Phong Nhạc do dự một chút, cũng không còn chần chừ theo sát phía sau.

Nhất thời hai người biến thành độn quang, một trước một sau dần dần đi xa,
cuối cùng biến mất ở tại bên phía chân trời.

Lúc này, Đột Ngột tộc phàm nhân ở xa xa, mới lớn gan một lần nữa đi về đoàn
xe bên này. Vài tên thủ lĩnh vừa đối mặt, nhìn nhau cười khổ.

Hiện giờ tiên sư đánh thuê của bọn, chết thì đã chết, đi cũng đã đi, tới
cùng là phát sinh chuyện gì, bọn họ vẫn không hiểu ra sao, căn bản không làm rõ
được.

Mấy ngày sau, việc này rốt cuộc truyền ra.

Mấy tên tiên sư đã chết, cho dù đều là tiên sư cấp thấp, cũng không phải là
chuyện nhỏ, đặc biệt bên trong vẫn liên lụy đến đến Đột Ngột tộc và việc làm ăn
thánh điện với Đại Tấn tu sĩ, tất nhiên không thể coi như không quan trọng.

Một ít tiên sư thánh điện nghe tin lập tức hành động, chạy lại đây, trải
qua một phen vặn hỏi phân tích, rốt cuộc nhận ra hung thủ, chính là kẻ trước đó
vài ngày liên tiếp chém giết mấy vị tiên sư cấp nguyên anh.

Thông qua miệng mấy phàm nhân thấy chuyện này, thân phận vị người ngoại
tộc, tựa hồ cũng tra ra manh mối, đúng là Đại Tấn thập đại Ma Tông Âm La tông
trưởng lão.

Cũng theo lời của bọn họ, bị diệt hẳn là Cửu Tiên cung tu sĩ, đại khái cũng
không sai.

Huống hồ Đột Ngột nhân như thế nào lại không biết uy danh Âm La tông trấn
tông chi bảo Quỷ La phiên. Điều này làm cho bộ phận tiên sư tham gia cuộc chiến
chặn đường, trong lòng không khỏi rùng mình.

Nguyên lai lần trước đại chiến, vị Âm La tông trưởng lão này còn chưa dốc
hết toàn lực, có loại chí bảo này cũng không sử dụng. Bất quá có được thần
thông như vậy lại mang theo Quỷ La phiên, sợ rằng vị này tại trong mấy vị Âm La
tông trưởng lão cũng bài danh trong số vài nhân vật trọng yếu.

Về phần người này vì sao lại xuất hiện ở tại thảo nguyên, lại ra tay mạnh
mẽ với bọn họ như vậy, mặt khác làm cho một bộ phận Đột Ngột nhân tiên sư, chợt
bừng tỉnh đại ngộ.

Dù sao thánh chiến hơn mười năm trước, đối thủ một mất một còn Mộ Lan nhân
sau lưng đã có bóng dánh Âm La tông. Chẳng lẽ vị Âm La tông trưởng lão này bởi
vì Mộ Lan nhân thất bại, lần này cố ý lẻn vào sâu trong thảo nguyên giết người
trả thù hoặc có cái gì mưu đồ khác sao? Tựa hồ cũng chỉ có lý do này, miễn
cưỡng nói được thông.

Tạo được cái lý do trời ơi đất hỡi xong, Đột Ngột nhân cuối cùng an tâm rất
nhiều. Dù sao địch nhân cho dù lợi hại nhưng sau khi biết lai lịch mục đích
rồi, đã có thể dễ đối phó hơn nhiều.

Cùng lúc Thiên Lan thánh điện lập tức phái ra rất nhiều tu sĩ đi tới nơi
giáp giới Đại Tấn và thảo nguyên dò xét, để ngừa người Âm La tông đến đây tiếp
ứng trưởng lão bọn họ. Về phương diện khác, thì tập trung một nhóm tiên sư
nguyên anh cấp độn tốc cực nhanh, tùy thời đợi mệnh diệt sát vị Âm La tông
trưởng lão này.

Mặc kệ đối phương thân có bao nhiêu thần thông lợi hại đều khó có khả năng
để cho đối phương còn sống rời đi Thiên Lan thảo nguyên

Nếu không việc này một khi truyền ra ngoài, tu tiên giới Thiên Lan thảo
nguyên do Thiên Lan thánh điện thống trị, sẽ không còn bao nhiêu mặt mũi.

Vì vậy, vào ngày khai linh này, nghi thức khai linh tại thánh điện do thánh
nữ tự mình chủ trì diễn ra phi thường vội vàng, chỉ trong hai ngày đã kết thúc.

Mà một ngày sau đó, ở một nơi cấm địa được phòng ngự chu đáo trong thánh
điện, hơn trăm cao giai tiên sư Đột Ngột nhân trải qua tắm rửa trai giới, từ từ
xuất hiện ở tại nơi đây.

Đây là một quảng trường rộng lớn diện tích gần ngàn trượng, ở trung tâm có
một bộ cự hình trận đồ, hiện giờ bốn phía xung quanh trận đồ là chừng hơn trăm
người.

Ở giữa pháp trận là trận nhãn, có một tòa tế đàn màu xám trắng hình chữ
nhật, cổ xưa đơn sơ, dùng bạch thạch bình thường chế thành, mà bốn vách tường
có khắc vài đạo ký hiệu không biết tên, không có bất cứ minh ấn gì khác.

Giờ phút này bốn phía quanh pháp trận, nguyên anh kì thượng bậc tiên sư đã
có hơn mười vị, những người này tất cả vẻ mặt đều nghiêm nghị lẳng lặng đứng
thẳng, tựa hồ dường như đợi thêm người nào.

Sau thời gian chừng một bữa cơm, có hai nữ một nam, từ ngoài cấm chế sóng
vai đi đến.

Đi tới giữa pháp trận chính là một ngân bào nữ tử dáng người dong dỏng cao,
lụa trắng che mặt, bao lại hơn phân nửa ngọc dung, nhưng tóc như ô vân buông
xuống đầu vai, da thịt như tô* như tuyết, một đôi mắt đẹp trong suốt như mộng
ảo, làm cho người ta say lòng hít thở không thông.

*: tô ở đây là váng sữa, ý nói làn da trắng mịn như sữa đông.

Một bên là nam tử thanh niên khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn bộ dáng chỉ có
hơn ba mươi tuổi, nhưng lúc ánh mắt chớp động lại làm cho người ta một loại cảm
giác tang thương dị thường.

Nữ tử còn lại, là một mỹ phụ vóc người đầy đặn mê người xinh đẹp cực kỳ,
một thân quần áo màu vàng, cánh tay dài một cách quỷ dị, song chưởng lộ ra
ngoài, đều có một quỷ đầu màu đen sẫm to cỡ nắm tay gắt gao cắn ở bên trên, mà
mỹ phụ này lại thu ba lưu chuyển, không thấy chút nào đau đớn.

“Tham kiến thánh nữ, đại tiên sư!”

Tiên sư Đột Ngột nhân bốn phía, vừa thấy ba người này tiến vào, tất cả đều
cung kính cúi người, tỏ vẻ kính trọng.

Ba người cũng hướng bốn phía gật đầu thăm hỏi, đi tới chỗ trước tế đàn tầm
ba bốn trượng, mới dừng lại cước bộ quay đầu lại.

“Chư vị tiên sư, không cần đa lễ. Lúc này đây nghi thức triệu hoán, không
riêng gì vì đuổi giết người ngoại tộc nọ, mà còn làm cho phân thân thánh thú
vĩnh cửu ở lại tại thánh điện. Hy vọng chư vị đạo hữu nhất định hết sức hiệp
trợ bổn cung, để nghi thức xác xuất thành công nhiều hơn, hai vị đại tiên sư cố
ý tốn hao hơn mười năm công phu, mới tìm được hai cái tế phẩm thích hợp, dùng
để lần này làm phép. Hai vị đại tiên sư, trước đem dâng tế phẩm đi.” Ngân bào
nữ tử ưu nhã vừa quay người, âm thanh dễ nghe giống tiên âm từ từ phát ra, rõ
ràng dị thường truyền vào trong tai mọi người ở đây.

Những tiên sư Đột Ngột nhân còn lại, vừa nghe lời ấy, trên mặt phần lớn đều
lộ ra vẻ hưng phấn.

Thanh niên tuấn tú và mỹ phụ nhìn nhau một cái, mỉm cười, đồng thời vỗ nhẹ
xuống bàn tay. Nhất thời một loạt tiếng bước chân trầm trọng từ ngoài quảng
trường truyền đến, thậm chí ngay cả mặt đất đều có khẽ rung chuyển.

Lần này, một số người không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vội vàng theo tiếng mà
nhìn.

Chỉ thấy từ hai bên quảng trường, đều đi vào một đội đồng nhân cao hai
trượng, mỗi đội đồng nhân có tám người, cả người kim quang lòe lòe, nâng một
cái giá gỗ thật lớn chậm rãi đi đến hướng về quảng trường trung tâm.

Mà trên giá gỗ dường như đặt vật gì đó rất lớn.

Giá gỗ được đồng nhân nâng tới từng bước một trước tế đàn, rồi vững vàng
đặt xuống.

Cho dù có người trầm ổn tới đâu khi thấy rõ ràng vật phía trên, cũng không
khỏi hít vào một hơi lương khí.

Một con dã ngưu yêu thú cả người thanh quang, một con cự mãng trắng như
tuyết cuộn thành mấy vòng, thể tích đều giống như trái núi nhỏ, nhưng cả hai
đều trên giá gỗ âm u, bộ dáng thần trí bất tỉnh.

Không chỉ như thế, chỉ dựa vào yêu khí phát tán trên hai con quái vật này,
người ở đây cũng phán đóan ra được, đây là hai con thất cấp đỉnh bậc, yêu thú
sắp bước vào cấp tám, tồn tại đáng sợ. Không trách được cho dù hai vị đại tiên
sư cũng phải tốn hao thời gian dài như thế mới có thể bắt sống.

“Đây là một con thanh phong ngưu cùng băng giáp mãng, coi như là man hoang
dị chủng, vừa lúc phù hợp dùng để cúng tế. Nhưng có thể thật sự đem thánh thú
phân thân mượn xuất hiện tại nhân giới, còn phải xem cơ duyên của bộ tộc. Tế tự
hạ diện bắt đầu đi.” Ánh mắt thu thủy của ngân bào nữ tử lạnh lùng đảo qua mọi
người ở đây, trong miệng không chút hoang mang nói, ngọc thủ sau đó hướng lên
trên giá gỗ chỗ hai con cự thú nhẹ nhàng vung lên.

Một chùm ngân ti từ ngọc thủ bắn nhanh ra, trong nháy mắt hóa thành hơn
trăm đạo ngân tác* lập tức đem yêu thú này chặt chẽ trói lại, sau đó ngân quang
chớp động, thân thể cao lớn của cự ngưu nhẹ nhàng bay lên, hướng chỗ tế đàn
chậm rãi tiến tới.

* dây thừng màu bạc,

Giờ phút này, vốn cự ngưu đang hôn mê bất tỉnh lại thức tỉnh. Vừa thấy cảnh
này, nhất thời trong lòng biết không ổn cả người run rẩy, muốn giãy dụa thoát
ra. Nhưng là trên người sớm bị hạ nhiều loại cấm chế cực kì lợi hại, cộng thêm
hơn trăm đạo ngân liên trói buộc, làm sao có thể nhúc nhích mảy may. Chỉ có thể
kinh sợ cực kì trơ mắt thấy chính mình bị trôi nổi di tới trên tế đàn.

Nó há mồm muốn rống to cái gì, nhưng trong miệng lại vô thanh vô tức, chẳng
có bất cứ âm thanh ghê rợn nào có thể truyền ra.

Ngân bào nữ tử xoay người đối mặt tế đàn, ngân tụ* vung lên, một đoàn đại
thanh quang bằng nắm tay từ đó bắn ra, xoay quanh sau đó dừng lại ở tại trên
thân hình khổng lồ của thanh ngưu, đúng là một cái tiểu đỉnh rất nhỏ có hỏa
diễm màu xanh nhạt vây quanh, quay tròn chuyển động không ngừng, có vẻ thần bí
khó lường.

*tay áo

Nàng này hai tay kết quyết, tiếng chú ngữ dễ nghe từ đàn khẩu* nàng chậm
rãi phun ra. Thanh diễm tăng vọt, tiểu đỉnh dần dần bắt đầu lớn dần, hóa thành
một cái cổ đỉnh cao tầm một trượng.

* khẩu là miệng: ý tác giả nói nữ tử này hơi thở thơm như đàn hương.

Nếu là Hàn Lập ở đây, nhìn thấy màn này, sợ rằng lập tức cả kinh trợn mắt
há hốc mồm.

Trừ bỏ hỏa diễm vây quanh đỉnh ra, này cổ đỉnh thoạt nhìn cùng Hư Thiên
đỉnh có phần tương tự. Tạo hình giống nhau, các đồ án hoa điểu trùng thú cũng
đồng dạng.

Thật sự bất khả tư nghị cực kì!

Chương 868: Thánh Thú chú thân

Tiếng chú ngữ trong miệng Thiên Lan thánh nữ ngày càng gấp hơn, đột nhiên
ngón tay ngọc vươn ra hướng về phía đỉnh phóng một đạo thanh quang bay lên
trời. Theo sau linh quang sáng lòa chói mắt, một mảnh sáng lấp lánh thanh sa từ
trong đỉnh bắn ra, biến ảo thành một điểm tinh quang, bao lại phía trên không
tế đàn. Làm cho người ngắm nhìn, tựa như có cảm giác lâm vào trong mộng ảo.

Ngân bào nữ tử thấy vậy, tiếng chú ngữ dừng lại, hướng về dây thừng đang
trói chặt yêu thú trên tế đàn chỉ một cái.

Linh quang chợt lóe, ngân liên biến trở lại thành một tia nhỏ như cũ, ghim
chặt lại vào thân thể yêu thú, tựa như trăm lưỡi đao đồng thời cắt xuống, Thanh
Phong Ngưu vừa sống sờ sờ chợt bị phân giải thành hơn trăm phần, mùi máu tanh
trong nháy mắt tràn ngập cả quảng trường.

Ngay lúc này, thanh sa giống như ngân hà hạ xuống, hướng tế đàn mênh mông
rơi xuống.

Nhất thời thi thể yêu thú bị bao trùm một tầng thanh quang, tất cả cát sỏi
chợt sáng chợt tối, phảng phất như bị hút đi huyết nhục. Làm cho người ta có
chút kinh hoàng dựng tóc gáy.

Một đoàn quầng sáng màu bích lục, từ trong thi thể yêu thú xuất kì bất ý
phi độn phóng ra, nhắm thẳng không trung bắn nhanh đi, chính là nguyên thần
Thanh Phong Ngưu khổ tu nhiều năm.

Nhưng vô số thanh mang từ trên tế đàn phóng lên, giống như cường cung ngạnh
nỗ (cung cứng, nỏ mạnh), trong chớp mắt đem quầng sáng từ trên không trung đánh
rơi xuống, sau đó thanh sa bay vọt lên, đã đem nguyên thần yêu thú bao phủ ở
dưới.

Huyết nhục yêu thú to lớn như vậy, thế mà vẻn vẹn một hồi công phu đã biến
thành hư không, ngay cả một điểm tàn cốt đều không lưu lại.

Mà thanh sa sau khi hút huyết nhục, mỗi một hạt đều mơ hồ hiện ra huyết
sắc.

Nhìn thấy một màn này, ngân bào nữ tử sắc mặt không sợ hãi, lại hướng về
phía cự mãng màu trắng vung tay lên, sợi chỉ bạc đồng dạng đem con thú này trói
lại, vô thanh vô tức chuyển tới trên tế đàn...

Trải qua quá trình huyết tế độc nhất vô nhị, thanh sa tại liên tiếp hút
tinh hồn huyết nhục hai con thất cấp yêu thú, hoàn toàn hóa thành một đoàn
huyết vân, trôi nổi phía trên không tế đàn không nhúc nhích.

Ngân bào nữ tử giờ phút này lại dùng pháp quyết thôi thúc cự đỉnh. Một hồi
phong vũ, cự đỉnh chậm rãi rơi vào trên tế đàn.

“Bắt đầu triệu hoán thánh thú. Hai vị xin trợ giúp ta một tay.” Ngân bào nữ
tử xoay người đối diện với người thanh niên và mỹ phụ phía bên, mang theo một
phần kính cẩn nói.

“Cái này tất nhiên rồi. Đợi lát nữa ta sẽ xuất hết toàn lực.” Tên thanh niên thanh tú kia cười mỉm, thong dong nói.

Tử y mỹ phụ cũng hé miệng cười. Ngân bào nữ
tử gật đầu. Hai tay vừa nhấc lên, mười ngón liên tiếp bắn ra liên tiếp từng
đạo, từng đạo pháp quyết một, hướng về bốn phía pháp trận bay tới.

Trong nháy mắt các nơi linh quang đồng thời
sáng lên, pháp trận vận chuyển.

Cự đỉnh trên tế đàn cùng pháp trận phía
dưới giống như hô ứng cùng nhau, đồng dạng một sáng một tối màu xanh linh quang
chớp động, hỏa diễm bao quanh cổ đỉnh, giờ phút này lại có vẻ có chút yếu ớt.

Nữ tử đi lên nửa bước, khẽ ngước cổ ngọc,
trong miệng vang lên những lời chú ngữ khó hiểu.

Lúc này đây, hai gã đại tiên sư hai bên,
đồng thời vươn một bàn tay lên trên vai nàng. Hai luồng tinh thuần linh lực,
chậm rãi rót vào trong thân thể nàng.

Cả người nàng ngân quang chớp động, từ trên
trán, một đồ án cổ quái Ngưu Thủ Giao Thân chậm rãi hiện ra.

Hai tay hợp lại, hai đạo tinh thuần linh
lực biến thành cột sáng theo lòng bàn tay phun ra, kích vào đỉnh đang lơ lửng
trên không.

Đỉnh này xoay tròn không ngừng, đem tất cả
bạch quang thu vào bên trong. Đột nhiên từ đó phóng ra một mảnh quang hà màu
xanh, trong phút chốc hội tụ thành một viên quang cầu cỡ đầu lâu, không ngừng
hướng trung gian đè ép ngưng tụ, chói mắt cực kì.

Ngân bào nữ tử gặp tình hình này, sắc mặt
ngưng trọng, trong tay phóng ra cột sáng bắt đầu chợt to chợt nhỏ, tựa hồ ánh
sáng đang thao túng cổ đỉnh.

Bên cạnh thanh tú thanh niên cùng tử y mỹ
phụ, đồng dạng không dám chậm trễ, quán chú linh lực trên người Thiên Lan thánh
nữ, một khắc không dám dừng lại.

Thời gian từng chút trôi qua, quang cầu
càng sáng lòa chói mắt, cũng bắt đầu kêu xẹt từng tiếng.

Lúc này, bốn phía pháp trận cũng cộng hưởng
bắn ra ngũ sắc linh quang, không ngừng bay vào trong quang cầu.

Ngân bào nữ tử thần sắc trong mắt càng thêm
cẩn thận, chú ngữ cũng càng ngày càng thấp.

Chừng ăn xong một bữa cơm, “Oanh long...
long...” một tiếng vang thật lớn, quang cầu trong lúc vừa co lại vừa căng ra
bạo liệt, một vòng màu xanh mặt trời gay gắt trong nháy mắt bùng lên, nhưng chỉ
chợt lóe rồi đã biến mất không thấy đâu. Thay vào đó, một quang động màu xanh
cỡ trứng gà hiện ra ở tại chỗ cũ, nhưng cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát, rồi
tán loạn biến mất..

Mà chỉ trong chốc lát công phu đó, một đạo
xích mang từ đó bắn nhanh ra, hướng vào trong mảnh huyết vân

Huyết sa đang trôi nổi giống như nhìn thấy
nam châm, lập tức nhào lên, đem xích mang gắt gao bao vây ở trong, một cái kén
máu đường kính tầm 1 trượng lập tức thành hình, rõ ràng còn nhìn thấy trong kén
máu có cái gì đó đang nhúc nhích

Ở bốn phía, các tiên sư Đột Ngột nhân lúc
này đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, mà ngân bào nữ tử lại lặng lẽ không lên
tiếng. Ngón tay điểm một điểm lên cự đỉnh, một mảnh lớn thanh hà từ trong đỉnh
tuôn ra đem kén máu từ không trung kéo vào trong, sau đó đón lấy một đạo quang
hồng từ tay nàng, đem cự đỉnh đậy nghiêm mật.

Màu xanh hỏa diễm tăng vọt hai ba trượng,
đem cự đỉnh bao phủ ở tại trong đó.

Pháp trận dưới tế đàn, linh quang lóe ra
rồi cũng bắt đầu tụ tập linh khí một cách kinh người hướng vào trong thanh diễm
chậm rãi rót vào.

Lúc này Thiên Lan thánh nữ, mới thật sự thở
phào một hơi lớn.

“Nghi thức vẫn tương đối thuận lợi, nhưng
có thể thật sự đem phân thân thánh thú lưu lại hay không, còn phải chờ một
tháng mới thấy rõ ràng. Nhưng không hề nghi ngờ, cho dù thánh thú phân thân vẫn
không cách nào xuất hiên lâu ở trên nhân giới, nhưng lần này dừng lại bảy tám
ngày cũng không có vấn đề.

Thời gian đủ để có thể mượn thần thông
thánh thú, tìm ra kẻ ngoại tộc kia. Mọi người phía dưới trở về nghỉ ngơi, chờ
thánh thú đúc lại linh thân xong, ta cùng hai vị đại tiên sư sẽ tự mình dẫn
đội, đi đuổi bắt tên ngoại tộc kia.” Ánh sáng trong mắt ngân bào nữ tử khẽ
chuyển động, quay về phía mọi người lạnh lùng nói ra.

Trong quảng trường mấy vị Đột Ngột nhân
tiên sư, tự nhiên không có ý kiến khác, ngay lập tức lần lượt khom người rời
đi. Tuy trong lòng có chút tò mò nhưng vẫn không tiến vào xem xét thêm tận mắt
cự đỉnh.

Sau đó không lâu, cả cấm địa cũng chỉ còn
lại nàng cùng hai gã đại tiên sư.

“Từ đạo hữu, tôn tiên sứ! Còn muốn làm
phiền nhị vị hộ pháp hai ngày, để ngừa thánh thú trong đỉnh đúc lại linh thể có
phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.” Thiên Lan thánh nữ xoay người về phía mỹ phụ
hai người chậm rãi nói.

“Cái này đương nhiên. Hai chúng ta cũng
không muốn hơn mười năm tâm huyết, cuối cùng sắp thành lại bại.” Mỹ phụ không
suy nghĩ thêm một miệng đáp ứng.

Thanh tú thanh niên thì không nói gì thêm,
cũng gật đầu.

Ngân bào nữ tử lúc này mới buông lỏng trong
lòng, mà lúc này, trong đỉnh mơ hồ truyền đến một trận như tiếng sấm tiếng gào
trầm thấp.

Ngân bào nữ tử thần sắc ngưng tụ, lập tức
cùng hai người này trao đổi một cái liếc mắt, ngay lập tức nghiêm nghị khoanh
chân ngồi xuống ở chu vi tế đàn.

Hai ngày sau, tại tòa Thiên Lan thánh điện
vang lên liên tiếp những tiếng chuông du dương. Phụ cận còn rất nhiều các bộ
lạc chưa rời đi cùng các tu tiên bậc thấp, tất cả đều kinh ngạc hướng về thánh
điện nhìn lại.

Kết quả chỉ thấy từ phía sau thánh điện, có
hơn mười mấy đạo độn quang phá không bắn ra, hóa thành một chuỗi kinh hồng rực
rỡ, hướng phía nam bầu trời nghênh ngang bay đi..

Độn quang tốc độ cực nhanh, không cách nào
phân biệt ra rốt cuộc là người phương nào ở trong đó. Độn quang kinh người như
thế tự nhiên khó có khả năng là tiên sư bậc thấp, khiến cho không ít người một
hồi kinh ngạc tán thán.

Mà độn quang này, không có bất cứ ý dừng
lại gì, một đường hướng nam chạy như bay.

Ba ngày sau, tại con sông lớn đệ nhất Thiên
Lan thảo nguyên, Thiên Thủy hà nam, trên mặt nước, một đạo thanh hồng bay vụt
đến, vây quanh mặt sông vòng thành một vòng lớn, hiện ra một con yêu thú ngưu
giao long, thân thể đỏ đậm.

Yêu thú này cũng không quá lớn, chỉ có ba
bốn trượng mà thôi, nhưng toàn thân lại gắn vào trong một tầng ánh sáng xanh
mênh mông, có chút mơ hồ không rõ, mà trên yêu thú, Thiên Lan thánh nữ quần áo
phất phơ đứng ở nơi đó, sóng mắt lưu động đánh giá mặt nước nơi này.

Một lát sau, bầu trời lục đục ánh sáng chớp
động, nhiều độn quang bay vụt mà đến. Đúng là hai gã đại tiên sư.

“Lâm đạo hữu, thánh thú đã tìm được kẻ đó?”
Người ở miệng chính là tử y mỹ phụ.

“Chắc hẳn không sai, kẻ đó nếu tùy thân
mang theo nhiều phệ kim trùng như thế, cho dù đặt ở trong túi linh thú, cũng
không thể gạt được linh giác thánh thú. Kẻ này cũng thật là xảo trá, lặn xuống
dưới sông bỏ chạy. Chả trách sao nhiều người như vậy đều không thể phát hiện
tung tích. Chúng ta đi chứ.” Ngân bào nữ tử trong lòng nắm chắc thành công nói
ra.

“Được. Ta cũng muốn nhìn một chút kẻ này có
phải hay không chính là Âm La tông trưởng lão. Trúng phải Đại Ngũ Hành Cầm Tiên
Thủ của Hô huynh mà còn có thể bình yên vô sự như vậy, Từ mỗ cũng muốn xem qua
thần thông này.” Thanh tú thanh niên lạnh lùng nói.

“Nghe nói người này bề ngoài không phải lớn
tuổi, bộ dáng còn rất trẻ, bổn phu nhân cũng muốn xem xem đến cùng nhân vật này
là cái dạng lợi hại gì.” Tử mỹ phụ thản nhiên nói ra.

“Nếu hai vị đạo hữu đều nóng lòng như thế,
chúng ta đi thôi.” Ngân bào nữ tử khẽ cười một tiếng, trên trán ngân vân hiện
ra, dùng thượng cổ ngôn ngữ nào đó, cùng ngưu giao long quái thú dưới thân nói
chuyện vài câu. Sau đó quái thú trong mũi hừ một tiếng, hóa thành một đoàn
thanh quang, cứ thế bắn nhanh đi.

Mấy tu sĩ kia thấy vậy, cũng vội vàng đuổi
theo.

Lúc này, dọc theo mặt sông bay tiếp bốn năm
trăm dặm, xuất hiện một đoạn rất nhiều đường sông hẹp. Một đạo huyết ảnh mơ hồ
từ dưới nước lao ra, theo sau xa xa tia máu liên thiểm, người kia vừa ở chỗ đó
bỗng biến mất không thấy đâu.

“Không tốt, kẻ ngoại tộc kia đã nhận thấy
được cái gì đó, liền thi triển bí thuật chạy mất. Hiện tại xuất hiện ở địa
phương cách chỗ cũ mấy trăm dặm. Người này thần thức thật cường đại. Sợ rằng
thật có chút khó giải quyết. Các đạo hữu khác động tác quá chậm. Chúng ta ba
người đi trước một bước, đem đối phương chặn lại. Nếu không đối phương còn làm
ra hành động gì nữa, e sẽ khó mà truy tung tiếp được.” Chờ thanh niên cùng mỹ
phụ đuổi theo, vị Thiên Lan thánh nữ này, vô cùng quyết đoán nói.

Hai người khác tự nhiên không có ý kiến gì,
ngay lập tức tiện tay phát ra một đạo truyền âm phù dặn dò một chút những người
theo phía sau, rồi ba người tòan lực bay nhanh đuổi theo.

Mặc dù cách địa phương xa như thế, không
một ai có cách nào dụng thần thức tập trung trên kẻ ngoại tộc được, nhưng dựa
vào thánh thú phân thân thần thông cao thâm khó lường, ba người vẫn cứ gắt gao
bám theo Hàn Lập như cái đuôi, một đường đuổi theo.

Một chạy một truy, sau thời gian một ngày
một đêm, ba người mặc dù liên tiếp mấy lần đều bị Hàn Lập dùng huyết ảnh độn bỏ
xa cả ngàn dặm, nhưng sau đó không lâu lần nữa điều chỉnh phương hướng, một lần
nữa đuổi theo.

Mà Hàn Lập bị ép liên tiếp sử dụng ba lần
giải phong, hiện vẫn không cách nào bỏ ra ba người này, tâm trạng bỗng nhiên
trầm xuống.

Báo cáo nội dung xấu