Phàm nhân tu tiên - Chương 1993 - 1994

Chương 1993:
Thiên Uyên Thành Đại Chiến (2)

      Hàn Lập thấy vậy
trong lòng không giật mình, không nói một lời hướng theo ngân phát lão giả chỉ
tới nhìn lại.

Lam lam trong mắt chớp động, đem toàn bộ
tình hình của đại quân Ma tộc ở ngoài hơn mười dặm xa nhìn tới không sót thứ
gì. Chỉ thấy nơi đó đã trở thành một mảnh chi chít chiến thuyền, bên trong đám
chiến thuyền đó có một tòa kiến trúc hình tam giác thật lớn, có một đám cao
giai Ma tộc mặc chiến giáp màu đỏ đứng nơi đó, có vẻ có chút đáng chú ý.

Bọn hắn mơ hồ vây quanh một chiếc thú xa
thật lớn do mấy đầu ma thú kéo.

Mỗi đầu ma thú kéo xe đều giống như sư tử
nhưng lại có tới những năm cái đầu, thân hình khổng lồ được khoác một tầng lân
giáp màu lam đậm, phía xau còn kéo theo một cái đuôi giống đuôi bọ cạp thật
dài. Mà ngoại hình của thú xa thì lại trông có vẻ tinh xảo dị thường, bên trên
cũng dựng đứng một cây cờ phướn, mặt ngoài có viết mấy đạo ma văn cự đại,
nguyên một đám đỏ thẫm như máu, ẩn ẩn còn có huyết quang lưu chuyển bên trên.

Bên dưới cờ phướn, từng đoàn ma khí cuồn
cuộn xoay tròn, một gã thiếu niên mặc hồng sắc chiến bào không chút nhúc nhích
đứng ở nơi đó, phụ cận hắn còn có bảy tám tên Ma tộc tôn giả cung kính đứng đợi
ở hai bên. Khuôn mặt của thiếu niên này cùng với ba Huyết Quang hóa thân lúc
trước đuổi giết hắn quả thực giống y hệt nhau.

Hàn Lập nhìn đến đây ánh mắt chợt phát
lạnh, không khỏi nổi lên một tia sát ý!

Huyết sắc thiếu niên lúc này dường như cảm
ứng được điều gì đó mà thoáng quay đầu lại, trực tiếp cùng với Hàn Lập phía xa
xa đối nhãn, trong con mắt thiếu niên thoáng lay chuyển một chút liền lập tức
trở nên đen kịt như mực, giống như một loại hắc động lành lạnh phát ra cỗ hấp
lực cường đại, đem ánh mắt Hàn Lập cưỡng ép như đóng đinh lại.

Hàn Lập trong lòng rùng mình, dưới sự thôi
động của thần niệm chi lực cường đại, lập tức đem ánh mắt cưỡng ép ngăn trở
lại.

Cùng lúc đó, thiếu niên huyết bào xa xa ở
trong đại quân Ma tộc sắc mặt hơi đổi.

“Như thế nào, Huyết Quang đạo hữu phát hiện
ra cái gì sao?”

Một đạo thanh âm đỉnh đạc bỗng nhiên từ một
chỗ khác bên trên thú xa truyền lại, chủ nhân của thanh âm này lại là một gã
đại hán da màu cổ đồng để trần nửa người, nửa người còn lại khoác một tấm da
thú.

Đây đúng là kẻ mà Huyết Quang Thánh tổ xưng
là đệ nhất ma tôn, đại hán họ Hung.

Giờ phút này song chưởng của hắn đang dựa
vào một bên lan can thú xa, một bộ dáng vẻ lười biếng.

“Không có gì, chỉ là một gã tu sĩ Nhân tộc
lén rình trộm bọn ta mà thôi, đã bị ta dọa sợ thối lui rồi. Mà tựa hồ người này
cũng không phải là kẻ tầm thường, lại dễ dàng thoát khỏi Hắc Quang ma nhãn của
ta.”

Thiếu niên liếc đại hán một cái, chậm rãi
nói.

“Nga, có thể từ trong ma nhãn của ngươi
thoát ra cũng coi có chút môn đạo. Là mục tiêu ngươi để cho ta đối phó hay là
tên gia hỏa vừa mới tiến giai hậu kỳ kia?”

Đại hán nghe vậy tinh thần không khỏi rung
lên, có chút hưng phấn hỏi.

“Cái này cũng không rõ lắm, nhưng vô luận
là kẻ nào hẳn đều là thứ khó chơi, Hung đạo hữu e là còn phải cẩn thật một hai
mới tốt.”

Huyết bào thiếu niên khẽ nhíu mày, có chút
đề tỉnh, nói.

“Ha ha, ngươi cứ việc yên tâm! Hung mỗ còn
sợ đối thủ thần thông không đủ, không có cách nào tận hứng đánh một trận đây!”

Đại hán nghe vậy lại ha ha cuồng tiếu một
trận.

Huyết bào thiếu niên cười khổ một tiếng,
cũng không nói thêm điều gì nữa.

Cùng lúc đó tại Thiên Uyên thành, hai mắt Hàn
Lập đang nhắm nghiền một hồi lâu, sau khi đem loại cảm giác mê muội kia khu trừ
sạch sẽ, trong lòng có chút ít giật mình mà giương đôi mắt lên.

“Hàn đạo hữu, ngươi không sao chứ? Vừa rồi
chẳng lẽ là...”

Ngân phát lão giả mắt thấy Hàn Lập có hành
động khác thường, không khỏi có chút lo lắng hỏi.

“Không có gì, vừa rồi chẳng qua là đối
phương dùng bí thuật đánh trộm một cú, nhưng giờ đã không còn trở ngại gì rồi.”

Hàn Lập lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đáp.

“Không có việc gì là tốt rồi. Hàn huynh đã
xác nhận được người nọ thật đúng là hóa thân của Huyết Quang Thánh tổ được hay
chưa?”

Ngân phát lão giả nghe vậy có chút vô cùng
kinh ngạc, nhưng lại lập tức hỏi ra vấn đề mà lão tối quan tâm.

“Ân, tám chín phần hẳn là đúng. Dung nhan,
khí tức người nọ cùng số hóa thân ta gặp trước kia đều độc nhất vô nhị, hẳn sẽ
không sai.”

Hàn Lập sờ sờ cằm, khẳng định nói.

“Là ma đầu này thì tốt rồi. Nếu đã là vị
Huyết Quang Thánh tổ hóa thân tự mình xuất hiện ở đây, xem ra đại quân Ma tộc
hẳn đã quyết định một trận phân thắng bại rồi. Lát nữa, e rằng phải nhờ vào Hàn
đạo hữu ra tay đối phó với khối hóa thân này rồi. Đạo hữu cũng không cần nóng
lòng thủ thắng, chỉ cần có thể cuốn lấy hắn thì cũng coi như là đã lập được
công lớn rồi!”

Kim Việt thiền sư ở một bên cũng ngưng
trọng nói.

“Hắc hắc, nhị vị đạo hữu cứ yên tâm. Chỉ
cần không có tên Ma tộc nào khác tới quấy rầy ta thì hắn tuyệt đối không xuất hiện
trước mắt các vị.”

Hàn Lập mỉm cười, thập phần trấn an, nói.

“Vậy phải làm phiền đạo hữu rồi, những Ma
tộc tôn giả khác bọn ta sẽ tận lực ngăn cản, sẽ không để cho bọn họ quấy rầy Hàn
huynh.”

Ngân phát lão giả mừng rỡ, làm ra một bộ
đảm bảo, nói.

Hàn Lập gật gật đầu rồi không nói thêm gì
khác nữa. Lúc này, những trưởng lão khác hoặc ít hoặc nhiều từng gặp qua hắn
đều tiến lên dồn dập bắt chuyện với hắn. Bây giờ, đối diện với Hàn Lập, bọn họ
hoặc ít hoặc nhiều so với trước đây đều khách khí hơn rất nhiều. Hiển nhiên,
chỉ với cái danh đầu “hậu kỳ tu sĩ” của hắn cũng khiến cho đám trưởng lão này
đối với Hàn Lập hắn thập phần kính nể rồi, cũng không dám tùy ý như trước đây
nữa.

Hàn Lập cùng những người này dĩ nhiên cũng
không có thâm giao gì nhiều, cũng chỉ nhàn nhạt xã giao vài câu rồi cũng không
cần phải nhiều lời thêm nữa.

Đúng lúc này, đại quân Ma tộc xa xa chợt
“oanh long long.” một tiếng, mơ hồ vô số trống trận tề minh. Theo đó, từ bên
trong ma khí mênh mông như hải dương chạy ra một đám chi chít ma thú mặt mày dữ
tợn. Những ma thú này chủng loại phải đến hàng trăm, hàng vạn, số lượng cũng
đạt tới một mức kinh người. Trong đó có dã thú đầu trâu thân người, cũng có
quái cầm nhân cánh sáu chân, lại có cả đám thạch ma cao tới trên trăm trượng.

Như thủy triền cuồn cuộn kéo tới!

Bỗng nhiên, từ trong quần thú lại bay ra
hơn trăm đoàn hắc quang, mỗi một đoàn hắc quang hiển nhiên đều là một gã hóa
hình ma thú nửa người nửa thú. Những đầu ma thú hóa hình này đã mở ra linh trí,
quần thú nguyên bản có chút hỗn loạn, dưới sự chỉ huy của đám hóa hình ma thú
này chỉ trong nháy mắt liền chỉnh chỉnh tề tề lại, ngoại trừ những tiếng rống
trầm thấp thị uy ra thì không có những tiếng ồn nào khác nữa. Mà ngoại trừ
những ma thú phổ thông này lại còn có thêm trên một nghìn đầu siêu cấp ma thú
thân to như tòa núi nhỏ xen lẫn vào trong, bộ dáng trông có vẻ thập phần đáng
chú ý.

Đại quân ma thú vô cùng vô tận, quét mắt
một lượt khó mà có thể thấy đầu cuối, cũng cứ từ từ trong ma hải không ngừng
kéo ra, phảng phất sẽ không ngừng nghỉ.

Hơn nửa thành viên Trưởng lão hội sắc mặt
theo đó mà đều trở nên cực kỳ khó coi.

“Thế nào mà lại nhiều ma thú đến vậy, không
phải chỉ có năm sáu trăm vạn con thôi sao?”

Lão giả họ Cố sắc mặt trắng bệch, nói.

“Căn cứ theo tình báo trước kia mà phán
đoán, ma thú đích xác chỉ có trên dưới mấy trăm vạn con, số lượng ma thú này
hẳn là lực lượng tiếp viện gần đây của bọn chúng.”

Kim Việt thiền sư có vẻ còn có chút trấn
định, sau khi tự niệm một câu phật hiệu liền giải thích hai câu.

“Ma thú tiếp viện như thế thì thật đúng là
quá nhiều đi! Trận chiến này sợ rằng không dễ ứng đối rồi.”

Một gã hắc bào nam tử Yêu tộc sắc mặt âm
trầm, lẩm bẩm nói.

“Chư vị đạo hữu không cần kinh hoảng, đê
giai ma thú dù sao cũng là đê giai tồn tại, cho dù số lượng có gấp đôi so với dự
tính ban đầu thì cũng không nhất định sẽ ảnh hướng tới toàn cục. Lão phu lúc
đầu vì để ngừa vạn nhất nên đã đem loại tình hình này tính vào trong đó, cũng
sớm có thủ đoạn ứng đối tốt rồi.”

Ngân phát lão giả chậm rãi nói.

“Nguyên lai Cốc huynh đã có an bài khác,
nếu là như thế thì bọn ta yên tâm rồi.”

Những Hợp Thể kỳ trưởng lão khác nghe vậy,
thần sắc không khỏi có chút thả lỏng, có người nói.

Ngân phát lão giả mỉm cười, một tay liền
lật chuyển, trong tay mơ hồ hiện ra một cái trận bàn, miệng hướng cái trận bàn
ấy mà thấp giọng nói vài câu.

Chốc lát công phu sau, phía trước tường
thành bỗng nhiên xuất hiện một trận ba động kinh người, vài tòa pháp trận to
lớn trước sau theo đó mà hiện ra. Tại trung tâm pháp trận lại huyền phù từng
tòa tế đàn trắng như ngọc, mà trên những tế đàn này lại có cung phụng vài kiện
đồ vật nhìn như bình thường. Một kiện ngọc bình xanh như nước biển, một cái hồ
lô đen kịt như mc, còn có một thanh ngân sắc trường kiếm cùng một kiện có chút
giông giống với một bức bình phong.

“Thiên hà tứ bảo! Cốc huynh, ngươi lại đem
mấy món bảo vật luyện chế dành lúc tối hậu lấy ra nhưng dùng lúc này không khỏi
có chút quá.” giết gà dùng dao mổ trâu “không?”

Một gã Hợp Thể kỳ yêu tu vừa nhìn thấy
những kiện bảo vật ở trên đầu tường, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ cùng phức
tạp, nói.

“Mấy bảo vật này uy năng vô cùng lớn, nhưng
chính yếu còn là công kích phạm vi quảng đại, tối thích hợp sát thương đại quy
mô. Bằng không, những bảo vật này dùng vào thời điểm phía sau mặc dù có thể thu
được một vài kỳ hiệu nhưng thực tế dư uy cũng đại giảm. Về điểm này, lão phu
cùng Kim Việt thiền sư đã thương lượng qua, cuối cùng quyết định là cầm tới đối
phó những đê giai ma thú này. Thứ nhất, có thể tận lực sát thương đại lượng ma
thú, thứ hai là có thể gia tăng sĩ khí của mọi người. Bằng không, nếu lúc đầu
đã hao tổn đại lượng nhân thủ mà nói, đối với sĩ khí sẽ tạo thành tổn thương
trí mạng. Nếu đại quân Ma tộc ngay từ đầu đã phái ra đại quân ma thú như vậy,
hẳn cũng tồn tại loại tâm tư này.”

Ngân phát lão giả nhàn nhạt giải thích vài
câu.

Các Hợp Thể kỳ trưởng lão còn lại nghe vậy
cũng thầm cảm thấy có đạo lý, cũng gật gật đầu không truy vấn thêm nữa.

“Những ma thú này số lượng tuy nhiều thật
đấy, nhưng phiền toái chính thức chính mà Ma tộc tinh nhuệ kia. Bọn họ tựa hồ cũng
đã xuất phát rồi.”

Hàn Lập đột nhiên nói.

Chúng tu sĩ nghe vậy liền cả kinh một chập,
vội vàng hướng xa xa nhìn lại.

Chỉ thấy phía sau quần thú xa xa lại hiện
ra thêm từng đội ma nhân mặc chiến giáp.

Những ma nhân này hoặc cưỡi các loại thú,
hoặc biến ảo thành từng cỗ hắc phong, từng cái diện mục dữ tợn cầm binh khí
trong tay, cả người tản ra một cỗ khí tức hung tàn không một tiếng động theo
sau quần thú đi tới.

Nếu không phải Hàn Lập nhắc nhở thì một ít
trưởng lão còn không để ý tới sự xuất hiện của bọn họ.

Trong tiếng trống trận, sau một tiếng
chuông cự đại bỗng nhiên từ bên trong ma hải vang ra, một chiến chiến thuyền cự
đại, một tòa phi tháp hình tam giác khổng lồ cũng từ trong ma hải chậm rãi bay
ra, phụ cận vây quanh dày đặc chi chí những chiến xa của Ma tộc, số lượng căn
bản không thể đo đếm được.

“Tại sao có thể như vậy, tên Ma tộc Thánh
tổ này chẳng lẽ là kẻ điên, ngay từ đầu vậy mà đã xuất ra toàn bộ sức mạnh, lẽ
nào hắn không định tái lưu lại thủ đoạn gì sau sao!.”

Vừa nhìn thấy đại quân Ma tộc đại xuất
động, tất cả mọi người không khỏi trợn mắt há mồn ra, ngân phát lão giả thần
sắc cũng đại biến, thất thanh nói.

Khuôn mặt của Hàn Lập theo đó mà âm trầm
đi.

“Tới lúc này rồi, không quản Ma tộc có toan
tính gì, bọn ta cũng đều phải tiếp đón tất cả. Cốc huynh, chúng ta không thể để
đối phương nhiễu loạn được, tất cả đều dựa theo chuẩn bị trước kia mà ứng phó
đi. Mấy vị đạo hữu, các ngươi cũng chuẩn bị đi. Không thể không nói, một trận
này liên hệ mật thiết tới sinh tử tồn vong của Thiên Uyên thành rồi.”

Kim Việt thiền sư nghiêm nghị quát cao một
tiếng.

Chương 1994:
Thiên Uyên Thành Đại Chiến (3)

    
“Này tự nhiên. Cuộc chiến này ta nhất định sẽ
đem hết toàn lực, không dám nói cùng thiên uyên thành cùng tồn vong, nhưng chỉ
cần có một cơ hội thủ thắng, liền tuyệt không buông tay.” Tên Yêu tu áo đen kia
nghe vậy, cũng hừ một tiếng nói.

Những trưởng lão khác ở đây cũng cùng liên
tục gật đầu, đều ngưng trọng vạn phần.

Lão giả dâu bạc thấy tình hình này, vừa
lòng gật gật đầu, quay đầu hướng Hàn Lập cúi đầu truyền âm vài câu.

Hàn Lập sau khi nghe xong, cân nhắc một
chút, liền hơi hơi gật nhẹ đầu.

Lão giả dâu bạc lúc này mừng rỡ vỗ tay một
cái, lập tức từ thạch tháp phía dưới bay tới một gã vệ sĩ mặc chiến giáp màu
vàng, độn quang chợt tắt liền xuất hiện trước mặt mọi người, khom người hướng
tới lão giả thi lễ.

“Ngươi lập tức dẫn đường cho Hàn đạo hữu,
cứ dựa theo an bài ban đầu mà đi làm, không được có chút sai lầm nào!” Lão giả
uy nghiêm phân phó một tiếng.

“Tuân mệnh. Hàn tiền bối, mời ngài theo vãn
bối lại đây một chút.” Tên vệ sĩ kia đáp ứng một tiếng, hướng Hàn Lập cung cung
kính nói.

Hàn Lập không nói gì, nhưng bên ngoài thân
chợt lóe lên ánh sáng màu xanh, hóa thành một đạo kinh hồng bay xuống phía
dưới.

Vệ sĩ giáp vàng vội vàng phi độn xuống
theo, cũng trong một lát liền theo Hàn Lập bay khỏi cung điện, đi tới một tòa
nhà không xa phía dưới tường thành được canh giữ cẩn mật.

Trong đại sảnh của một tòa lầu các nào đó,
có ba mươi sáu tên nam tu chiều cao không đồng nhất, khoanh chân ngồi trên mặt
đất vây quanh một tòa pháp trận to lớn.

Những nam tử đó đồng nhất cùng mặc trang
phục có màu xanh, đều có độ tuổi khoảng ba bốn mươi, da thịt bên ngoài ẩn ẩn có
màu xanh biếc, vừa thấy có thể đoán cùng tu luyện một loại công pháp quỷ dị
giống nhau, mới có thể hiển lộ bộ dáng như vậy.

Bất quá những nam tử này tu vi cũng không
tính cao lắm, đều là hóa thần kỳ cảnh giới mà thôi.

Hàn Lập thần niệm hướng trên người bọn họ
đảo qua, theo bản năng mày nhíu lại.

Bọn họ hơi thở phi thường yếu ớt, rõ ràng
cảnh giới trước mắt đều không phải là khổ tu mà có, mà là vận dụng loại thủ
đoạn nào đó mạnh mẽ tăng được tu vi lên đến vậy.

“Bái kiến tiền bối!”

Vừa thấy Hàn Lập cùng tên Kim Vệ luyện hư
kỳ đi vào, những tu sĩ đó đều đứng dậy tiến lên chào, thần sắc trong trẻo nhưng
có chút lạnh lùng.

“Vị này là Hàn tiền bối, lúc này đang đại
chiến các ngươi phụ tá người. Từ nay về sau mọi hành động, đều nhất định phải
phối hợp cùng Hàn tiền bối mới được. Các ngươi lại đây bái kiến một chút.” Tên
kim vệ kia nghiêm nghị nói.

“Thanh Vân ba mươi sáu vệ, bái kiến Hàn
tiền bối!”

Nhưng nam tử mặc áo xanh tựa hồ sớm biết
một ít tin tức, nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

“Các ngươi đứng lên đi. Nghe nói các ngươi
liên thủ bày ra một loại đại trận, cho dù Ma tộc tôn giả bị nhốt trong đó, cũng
nhất thời nửa khắc cũng vô pháp đánh tan. Việc này là thật sao?” Hàn Lập quét
một lần nữa qua đám nam tu, chậm rãi hỏi.

“Hồi bẩm tiền bối, từ khi bước vào con
đường tu đạo đến nay, cũng vì pháp trận này mà vẫn khổ tu đến nay. Không dám
nói ba mươi sáu người như một, nhưng một khi liên thủ, lúc này khống chế pháp
trận tuyệt Đối đến mức lô hỏa thuần thanh, lại không lộ ra sơ hở nào. Thanh
Chân Lưu Quang này cũng là một trong những thượng cổ bí trận, lực sát thương
mặc dù cũng không lớn, nhưng vây khốn địch trong đó thì huyền diệu dị thường.
Đối với Ma tộc Tôn giả bình thường tuyệt không vấn đề.” Cầm đầu là một gã tu sĩ
mặc áo màu xanh, thành thật trả lời.

“Tốt lắm, nếu như nói như thế, ta an tâm.
Trong chốc lát khi hành động, các ngươi nghe mệnh lệnh của ta là được.” Hàn Lập
gật gật đầu, thần sắc lộ ra một tia vừa lòng.

Ba mươi sáu tên tu sĩ, tự nhiên đáp ứng một
tiếng.

Thời gian sau, Hàn Lập cũng không đi bất kỳ
địa phương nào, trực tiếp tại trung tâm pháp trận ngồi xếp bằng xuống, mặt
không chút thay đổi lẳng lặng chờ cái gì.

Mà tên kim vệ dẫn đường kia, lặng lẽ thối
lui ra bên ngoài.

Mặc dù cả gian phòng bị một tầng cấm chế
che đậy, nhưng sau đó không lâu bỗng nhiên mơ hồ nghe được tiếng gầm như sóng
thần của ma thú rống bùng nổ truyền đến.

Tiếp theo tiếng gầm rú mãnh liệt, vô số dao
động theo quanh chân Thiên Uyên Thành truyền ra, dần lan đến lầu các phía dưới,
mặt đất thậm chí như có động đất.

Rõ ràng ma thú đại quân đã bắt đầu công
thành, mà thủ vệ hai tộc trên đầu tường cũng bắt đầu liều mạng đánh chả.

Đại chiến cuối cùng đã xảy ra!

Ba mươi sáu tên nam tu mặc áo mà xanh, một
đám nhắm mắt không động đậy, đối với hết thảy như không thấy.

Hàn Lập thấy vậy tình hình, ánh mắt liền
xoay chuyển, khổng lồ thần niệm nháy mắt xuyên thủng cấm chế mà ra, đem tình
hình bên ngoài đều thu vào trong mắt.

Lấy thần niệm cường đại của Hàn Lập hiện
nay, nếu không bị quấy nhiễu, trống rỗng bao phủ phạm vi hơn vạn dặm đều là sự
tình dễ dàng. Nhưng hiện tại các loại pháp trận cấm chế của Thiên Uyên Thành
toàn bộ khai hỏa. Trên chiến trường các loại dao động hỗn loạn bay đầy trời,
làm cho phạm vi cảm ứng chịu hạn chế lớn, chỉ có thể dọ thám trong khu vực mấy
trăm dặm mà thôi.

Nhưng diện tích như thế, cũng đủ cho hắn
nắm giữ đại khái tình huống đại chiến bùng nổ.

Dưới sự cảm ứng của Hàn Lập, phát hiện
chẳng những ma thú đại quân như thủy triều hướng đầu tường cuồn cuộn đánh vào
không ngớt, những hóa hình đẳng cấp cao ma thú, cũng thi triển các loại thần
thông xông vào tuyến đầu. Những cao giai ma Thú tu vi thấp nhất cũng có Luyện
Hư kỳ tu vi, thậm chí có mấy đầu Hợp Thể sơ kỳ cảnh giới, dưới sự chỉ huy của
bọn chúng, ma thú phổ thông tổn thất giảm bớt rất nhiều.

Mà đám siêu cấp ma thú dưới sự che giấu của
đám ma thú cấp thấp, cũng trở nên giảo hoạt dị thường, lại biết tụ tập bốn năm
con cùng một chỗ, che trở thay phiên nhau công kích.

Kể từ đó, Thiên Uyên Thành phía đối diện
tạo tổn thương cực kỳ bé nhỏ đối với chúng nó.

Phía trên tường thành rộng lớn kia, ánh
sáng rậm rạp giống như mưa lao xuống một đám ma thú hóa hình bay lên trời. Thỉnh
thoảng có một tòa tòa pháp trận trên đầu thành chớp động phát ra ánh sáng chói
mắt, hướng tới địa phương ma thú dày đặc nhất mà cuồng xạ xuống.

Bên trên Thiên Uyên Thành phản kích xuống
yếu hơn, so với lúc trước ma tộc quấy rầy thăm dò rõ ràng mạnh hơn gấp mấy lần.

Chẳng qua ma thú số lượng thật sự đông, hơn
nữa không ít đều là loại da dày thịt béo, cho dù liên tục đánh trúng, toàn thân
đầy thương tích, vẫn ương ngạnh hướng tới cấm chế bên ngoài tường thành va chạm
không dừng.

Tường thành phía dưới một lát một tầng thật
dày đặc thi thể ma thú, mà bộ dáng giết hoài vẫn không hết.

Lúc này càng ngày càng nhiều ma thú đều vọt
tới phụ cận cấm chế, quầng sáng phòng hộ Thiên Uyên Thành rốt cục dần dần chống
đỡ hết nổi chợt hiện không không dừng.

Nhưng thanh niên mặc áo đỏ như máu ở trên
thú xe trong ma tộc đại quân kia, cùng với đám Lão giả dâu bạc ở trong thành
đang xem diễn biến cuộc chiến, hết thảy đối với cái này không có biểu tình gì.

Chẳng qua khi màn sáng đầu tường thành kia
phát ra tiếng vang thanh thúy, liền xuất hiện những vết rách, Lão giả tóc bạc
lúc này mặt sắc trầm xuống, đột nhiên hướng tới trận bàn trong tay phát ra một
tiếng mệnh lệnh lạnh như băng:

“Mở ra pháp trận, không tiếc hết thảy linh
thạch khởi động Thiên Hà Tứ Bảo!”

Bên kia trận bàn đã có vài tên tu sĩ đưa
tin sớm đợi mệnh đã lâu, không chút do dự cũng phát ra mệnh lệnh giống nhau.

Nhất thời những tế đàn bạch ngọc liền có
bóng người nhoáng lên một cái, ở bên trong mỗi pháp trận xuất hiện một gã cao
giai tu sĩ.

Nâng tay bấm mấy đạo chú quyết, tế đàn bắt
đầu nổi lên âm thanh vù vù, đồng thời vài tên tu sĩ này trong miệng lẩm bẩm,
đồng thời lấy tay chỉ về hướng bảo vật trên tế đàn điểm một cái.

Ngay sau đó, hồ lô, bình phong, phi kiếm,
bình bát bốn kiện bảo vật phát ra một tiếng thanh minh, trong pháp trận bỗng
nhiên xuất hiện ánh sáng năm màu chớp động không thôi, một cỗ linh lực kinh
người xuất hiện bay lên, như thủy triều từ trong bốn kiện bảo vật tuôn ra mà
đi.

Bốn kiện bảo vật hình thể đặc biệt, trong
suốt bên ngoài óng ánh linh quang lưu chuyển không dừng, nhất thời từ từ hướng
trời cao bay thẳng lên, thể tích lớn dần dần trong không trung, liền hiển hiện
đại thần uy.

Chỉ thấy chiếc bát màu lam kia cùng hồ lô
đen kịt ở trong không trung quay tròn chuyển động, bỗng nhiên một cái đảo
ngược xuống, phân biệt từ trong miệng phun ra một mảnh mây cát rộng lớn óng ánh
màu lam cùng một dòng nước đen kịt.

Đám cát óng ánh màu lam sau khi rơi xuống
liền mở rộng ra, mỗi một hạt khi rơi xuống, nhưng lại lấy một hóa trăm, lấy
trăm hóa vạn, trong nháy mắt biến thành một mảnh mây cát óng ánh màu lam không
nhìn thấy cuối, hùng hổ rơi xuống, nhất thời bao phủ vào trong đó số lượng ma
thú tính bằng đơn vị hàng vạn.

Trong mây cát đó có vô số hạt cát óng ánh
lưu chuyển không dừng, đám ma thú đó chỉ cảm thấy cả người giống như bị vô số
lưỡi dao sắc bén cắt vào, nháy mắt đã bị mây cát băm thành thịt vụn, ngay cả
hồn phách cũng không thể chạy thoát, cứ như vậy không còn trên thế gian.

Về phần cái hồ lô phun ra dòng nước màu đen
kia, trong nháy liền giống như một thác nước.

Nước đen cuồn cuộn hướng tới phương đàn thú
mà đi sau, nơi đi qua, hơn một ngàn ma thú đều hét thảm một tiếng xương thịt
tan ra, trong nháy mắt lại biến thành hư ảo.

Này nước đen thế nhưng kỳ độc vô cùng, ma
thú bình thường căn bản không thể ở trong đó sinh tồn một lát.

Ở chỗ bên kia, phi kiếm màu bạc không ngừng
to lớn trong không trung, chỉ trong chốc lát biến thành lưỡi dao khổng lồ cao
hơn ngàn trượng, sau đó nổ vang một tiếng, liền biến thành từng mảng kiếm màu
bạc bay về bầy ma thú chém giết.

Mấy ngàn bóng kiếm màu bạc sau một lúc liền
xuất hiện trên đầu đám ma thú, một tiếng tiêm minh chói tai, liền hóa thành một
mảnh phiến núi kiếm màu bạc ở trong bốn phía ma thú giết chóc.

Những lơi sóng kiếm màu bạc đi qua, đám ma
thú đều như đậu hủ bị một chém mà tan, căn bản không thể chống cự.

Một cỗ gió tanh mưa máu tràn ngập, non nửa
ma thú mất dạng.

Về phần bình phong bề mặt phủ sương mù kia,
nhưng thật ra có vẻ bình thản vô cùng, chính là biến thành một cửa sổ lớn
khoảng mẫu, không tiếng động hướng đàn thú áp xuống.

Quỷ dị là sau khi bình phong bay trở lại
lên trên không, đàn thú ban đầu bị bình phong bao phủ liền không thấy bóng
dáng, một bộ dáng sinh tử không biết.

Bình phong đánh thẳng về phía đàn thú phía
trước ngay cả vài con có tránh được, vẫn có mấy ngàn ma thú bị bạch quang cuốn
vào mất dạng.

Đám ma thú phụ cận liền tránh tới tránh lui
trốn vào chỗ trống, không dám ở lại phụ cận.

Hôm nay Thiên Hà Tứ Bảo vừa xuất hiện trong
một thời gian ngắn, có hơn mười vạn ma thú bị ngạnh sinh sinh diệt sát không
còn, uy lực to lớn quả thực làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng khi bảo vật này xuất hiện, cũng làm
cho ma tộc cao tầng không thể đứng yên.

Lúc này sau mấy tiếng thét dài thê lương,
một đoàn mây đen, một cỗ gió độc màu đỏ, cùng với hai đạo màu đỏ chợt lóe lướt
qua theo phía sau ma thú bay lên không, bay thẳng đến chỗ bốn kiện bảo vật tàn
sát bừa bãi kia.

Hàn Lập xem đến đây, mặt sắc vừa động, liền
đem thần thức thu trở về.

Tình huống còn lại, căn bản hắn không cần
tiêu hao thần niệm xem xem nữa. Thiên Hà Tứ Bảo uy lực lớn như vậy, khẳng định
sẽ bị ma tộc nghĩ cách khắc chế, so đấu sau này chính là Chân chính thực lực
song phương mà thôi.

Ngay từ đầu, song phương cao tầng khẳng
định sẽ không lập tức giao thủ, hơn phân nửa phải chờ tới đám ma thú cùng cấm
chế Thiên Uyên Thành hoàn toàn bị phá hủy biến mất, mới sẽ xuất hiện chân chính
cao giai đại chiến.

Trong lúc này, hắn chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng
sức chờ đợi.

Đến lúc chống lại hóa thân huyết quang
thánh tổ kia, nhất định không cho hắn còn sống rời khỏi nơi đây. Hàn Lập trong
lòng lạnh lùng cân nhắc.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3