Phàm nhân tu tiên - Chương 0873 - 0874

Chương 873: Trên thuyền

Vương Thiết Thương vừa nghe tiếng kêu thất thanh nọ trong lòng chợt nao
nao. Thanh âm hình như phát ra từ nha hoàn ở trên thuyền.

Tuy rằng mặt sông Thuấn Giang không phải không có khi ngưng kết thành băng,
nhưng trên mặt nước đâu có thấy khối băng nào. Càng huống chi khí trời hôm nay...
Vương Thiết Thương không nhịn được ngẩng nhìn bầu trời, chỉ thấy vầng thái
dương đỏ ửng đang ở trên đỉnh đầu.

Cho dù trên người chỉ mặc bộ quần áo hơi mỏng, vẫn thấy hơi hơi nóng, có
cảm giác muốn ra mồ hôi. Huống chi ở trong băng còn có người? Cho dù nhiều năm
đi lại trên giang hồ, chuyện ngược đời như vậy cũng là lần đầu tiên hắn nghe
được.

Đưa tay vuốt vuốt hai đoạn đoản thương bằng thép ròng sau lưng, như bị ma
xui quỷ khiến, hắn bất giác nhấc chân hướng về nơi thanh âm phát ra. Vừa đi đến
một bên thuyền, hắn liếc mắt đã thấy tụ tập bảy tám người, có nam có nữ, có nha
hoàn, nam phó, thuyền công đang vây thành một đoàn, chỉ chỉ trỏ trỏ, thanh âm
trong miệng đều là ngạc nhiên vô cùng.

Ánh mắt liếc xéo sang, quả nhiên cách sườn thuyền bốn năm trượng về phía
đông, có một vật trắng xóa đang trôi nổi trên mặt sông, trông rất đặc biệt.
Ngưng thần nhìn kĩ một chút, quả nhiên là một khối băng trong suốt, bên trong thật
sự có bóng người.

“Thật là kì quái. Chẳng lẽ là trước kia vì nguyên nhân nào đó mà rơi xuống
giữa sông, hiện giờ bị hóa băng nên từ đáy nước nên trôi lên đây.”

Khuôn mặt Vương Thiết Thương không khỏi lộ ra vẻ giật mình, thì thào lẩm
bẩm.

“Vương huynh, xảy ra chuyện gì?”

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, một tiếng nói khàn khàn vang lên.

“Cao huynh đệ, ngươi cũng tới.”

Không cần quay đầu lại, Vương Thiết Thương đã biết người tới sau lưng hắn
là lão bằng hữu cộng tác nhiều năm, một người tu luyện mấy chục năm ngạnh công,
hơn nữa quyền cước công phu cũng có chút danh tiếng trong giới tiêu sư.

“Ồ, trong băng thật là có người. Đây chính là chuyện hiếm có đây.”

Một đại hán râu quai nón, thản nhiên bước tới bên cạnh, chép miệng ngạc
nhiên nói.

“Một người chết, cứ cho là kỳ quái, cũng chả lạ gì lắm.”

Vương Thiết Thương cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói ra.

“Điều này cũng đúng! Người chết tối thiểu khó có khả năng đến cướp thuyền.”

Đại hán vuốt vuốt râu mép, cười hắc hắc nói.

“Các ngươi la hét ầm ĩ cái gì chứ? Không biết phu nhân mới vừa nghỉ ngơi
sao?”

Một người trung niên ăn mặc theo lối nho sinh đi ra khỏi khoang thuyền,
nhìn thấy tình hình này sắc mặt hơi trầm xuống, quay về phía mấy nha hoàn khiển
trách. Người này chính là Chu sư gia, nghe nói là tâm phúc của vị quan gia kia.
Chính hắn đã thuê hai người Vương Thiết Thương.

“Sư gia. Trong sông...”

Tiểu nha đầu tên gọi Hòang Anh bị khiển trách, hơi rụt rè vươn ngón tay
trắng nõn chỉ chỉ lên mặt sông. Chu sư gia nhìn thấy hai người Vương Thiết
Thương cũng đứng ở chỗ này vốn đã thấy hơi kì quái, thấy tiểu nha đầu nói như
thế không khỏi liếc mắt một chút. Kết quả nhìn thấy khối băng cùng bóng người
trong băng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng lập tức bình tĩnh nhướng mày nói:

“Chỉ là cái người chết thôi. Nhìn thêm cũng không được gì, mau giải tán đi
làm việc thôi. Chẳng lẽ phải đợi ta đi gọi Vương quản gia tới sao?”

Nói đến câu cuối cùng khẩu khí nho sinh bỗng nghiêm khắc thêm vài phần. Vừa
nghe ba chữ “Vương quản gia.”, mấy người nha hoàn lập tức sắc mặt đại biến, lập
tức ào ào tản đi, còn lại hai ba thuyền viên, cũng lén lút rời đi. Vương Thiết
Thương cùng đại hán liếc mắt trao đổi một cái, cảm giác được ở lại chỗ này cũng
không phải là chuyện hay, muốn cùng nhau bỏ đi. Nhưng tên đại hán tên gọi Cao
Đại Phong khi vừa nhấc chân rời đi, chịu không nổi tò mò lại liếc mắt nhìn một
chút lên mặt sông, nhất thời thân hình bị kiềm hãm, trong miệng phát ra một
tiếng thét kinh hãi.

“Sao lại có thể chứ, người này còn sống.”

Vừa nghe nói thế, Vương Thiết Thương cùng Chu sư gia cùng giật nảy mình,
đồng dạng nhìn lại, nhưng lại không phát hiện chuyện gì dị thường, bóng người
kia còn đang ở trong băng vẫn không nhúc nhích. Nho sinh dùng ánh mắt hoài nghi
nhìn đại hán liếc mắt một cái.

“Không có sai. Trong băng người nọ mới vừa rồi chớp chớp mí mắt. Ta thật sự
thấy được.”

Đại hán khẳng định nói.

“Cao huynh đệ sẽ không gạt chúng ta. Xem ra người nọ thật sự còn sống”

Vương Thiết Thương không chút nào do dự lựa chọn tin tưởng đồng bạn. Chu sư
gia thấy vậy, nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi suy nghĩ trong chốc lát sau, vẫn
là lắc đầu nói:

“Dù người nọ thực sự còn sống, chúng ta cũng mặc kệ, không nên khiến phu
nhân cùng tiểu thư gặp chuyện phiền phức, những đội thuyền khác nếu chưa từng
nhiều chuyện, chúng ta cũng không phải quan tâm.”

Vương Thiết Thương nghe xong lời này, trong lòng vẫn không có thái độ tức
giận hay bất bình, thoạt nhìn người trong băng thật sự có chút quá quỷ dị,
không cho lên thuyền lại đúng với tâm ý của hắn. Dù sao đi lại lâu trên giang
hồ, hắn đối với những chuyện quái dị như thế này sự đề phòng so với người bình
thường mạnh hơn nhiều. Nhưng Cao Đại Phong nét mặt lại lộ ra một tia do dự.

“Chu sư gia chậm đã! Cứu một mạng người còn
hơn xây bảy tòa tháp, mà gia mẫu cũng luôn luôn có lòng từ bi. Người này nếu là
còn sống, trước hết cứu đi lên rồi lại nói sau.”

Một thanh âm ngọt ngào đột nhiên từ trong
khoang thuyền truyền đến. Đi ra là một cô gái tú lệ thân mặc cẩm sam, đi theo
sau lưng là nha hoàn Hoàng Oanh vừa mới rời đi không lâu, giờ phút này lại
ngoan ngoãn cúi đầu, một bộ dáng rất nhu thuận. Xem ra đúng là nàng nói việc
này cho cô gái.

“Nhị tiểu thư! Chuyện này không tốt lắm
đâu. Đưa một người xa lạ lên thuyền...?”

Chu sư gia vừa thấy nàng này, cung kính thi
lễ, nhưng mặt hiện lên vẻ chần chờ.

“Không có gì không tốt. Người này nếu ở
trong băng đại nạn mà còn sống, gặp được chúng ta, coi như là công đức cho nhà
chúng ta. Dù sao trên thuyền phòng trống rất nhiều, an bài một chút là được.
Chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy, sợ hãi một người sắp chết như hắn sao.”

Nàng này nhẹ giọng nói ra, trên vầng trán
hiện ra thần sắc cương quyết.

“Được rồi. Nếu tiểu thư phân phó như thế.
Ta đây sẽ gọi người đi xuống cứu người.”

Nho sinh hơi suy nghĩ một chút, không thể
làm gì khác hơn là ôm quyền đáp ứng. Cẩm sam cô gái mỉm cười, không nói thêm
cái gì nữa, mang theo tiểu nha hoàn đi trở về khoang thuyền. Mà Chu sư gia thì
lại nhìn khoang thuyền, cau mày.

“Hai vị cũng nghe thấy rồi, xem ra người
này đúng là phải cứu. Chẳng qua khối băng lớn như thế, sợ rằng phải phiền toái
nhị vị một chuyến.”

Chu sư gia cười khổ một tiếng nói ra.

“Không sao cả, tại hạ cái khác không có,
chỉ có khí lực là vẫn đủ.”

Cao Đại Phong không để ý nói ra. Vương
Thiết Thương lại một lần nữa đánh giá khối băng, sau đó mới chậm rãi gật đầu,
tỏ vẻ không có vấn đề....

Không biết chìm bao nhiêu lâu trong bóng
đêm, sau một trận đau khiến đầu như muốn nứt ra làm cho Hàn Lập rốt cuộc cũng
từ trong mê man thức tỉnh lại. Nhưng hắn chưa mở mắt, trong tai trước hết nghe
được chính là thanh âm non nớt của cô gái nào đó.

“Lão phu tử, người này rốt cuộc lúc nào mới
tỉnh lại được. Đã qua hai ngày hai đêm, thật sự không có chuyện gì sao? Tiểu
thư vẫn đang chờ hỏi ta về chuyện này!”

“Hừ! Ngươi tiểu nha đầu này biết cái gì,
lão phu chỉ là hiểu sơ y đạo mà thôi, sao biết hắn lúc nào tỉnh lại? Nhưng
người này chứng bệnh cũng quả thực quá cổ quái, rõ ràng sắc mặt tái nhợt dọa
người là dấu hiệu của mất nhiều máu huyết, nhưng sau khi xem mạch, hết lần này
tới lần khác mạch tượng mạnh mẽ dị thường tựa hồ thân thể so với người bình
thường còn cường tráng hơn. Điều này thật sự làm cho lão phu nghĩ mãi không
thông!”

Một thanh âm già nua, có chút buồn bực nói.

“Hì hì! Ta xem hơn phân nửa là lão phu tử
xem mạch sai lầm rồi!”

Cô gái kia tựa hồ cùng lão phu tử phi
thường quen thuộc, mở miệng giễu cợt.

“Nói bậy, trước kia mấy người các ngươi ai
đau đầu nhức óc, đều không phải là lão phu xem cho sao, chưa từng phát sinh
chuyện gì sai lầm. Có lẽ bệnh người này chính là quái chứng chưa bao giờ gặp
qua, lão phu cũng không phải đại phu, nhìn không ra thì có gì là lạ.”

Lão tựa hồ có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiên
trì đến cùng nói. Nghe đến đó, Hàn Lập mới cảm giác được chính mình đang nằm ở
trên giường, dưới thân trải đệm dày, trên người chăn bông bóng láng, thân thể
ấm áp dị thường vô cùng dễ chịu.

Nghe một già một trẻ dùng ngôn ngữ Đại Tấn
nói chuyện, Hàn Lập trong lòng an tâm một chút. Xem ra hắn chẳng những được
phàm nhân cứu, hơn nữa rốt cuộc cũng vào sâu trong Đại Tấn.

Bất quá, tình cảnh hiện tại của hắn quả
thực không ổn rồi! Cơ hồ ngay khi tỉnh lại, hắn dùng thần thức dò xét tình
huống trong cơ thể một lần, kết quả hít vào một hơi, lòng tràn đầy khổ sở.

Sau khi thoát được truy tung của Thiên Lan
thánh nữ, thoát ra ngoài vạn dặm, thời gian giải phong cũng tới ngay.

Lúc đó hắn ngay lập tức nhảy vào giữa sông,
dùng bí thuật giả chết mà Đại Diễn thần quân truyền cho, đem chính mình giam
trong hàn băng, sau đó tùy ý cho khối băng trôi xuôi dòng, lúc này mới tránh
được đuổi giết của Đột Ngột nhân.

Nhưng hiện tại tình trạng thân thể thật sự
hết sức không tốt. Thậm chí so với tình huống hắn đoán trước còn tệ hơn ba
phần. Chẳng những bởi vì sử dụng quá độ huyết ảnh độn mà làm cho máu huyết cả
người mất nhiều khiến thân thể suy yếu vô cùng, hơn nữa hao tổn chân nguyên lại
càng nghiêm trọng dị thường, làm cho tu vi lần nữa rớt xuống mấy tầng, rơi đến
tiêu chuẩn luyện khí kì.

Vì vậy, không thông qua năm sáu năm hảo hảo
tĩnh dưỡng khôi phục, thực sự đừng nghĩ một lần nữa hồi phục tu vi lúc đầu. Hàn
Lập thầm thở dài, dường như đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vội vàng xem xét mấy
khẩu phi kiếm trong cơ thể. Kết quả tại trong một khẩu phi kiếm tìm được nguyên
thần Ngân Nguyệt đồng dạng cực kì suy yếu đang trầm lắng hôn mê, lúc này mới
trong lòng nhẹ thở phào một hơi.

Nhưng đệ nhị nguyên anh không về, cũng làm
cho hắn cảm thấy đau đầu. Mặc dù khoảng cách cách nhau quá xa, không cách nào
chuẩn xác cảm ứng rõ ràng, nhưng hiển nhiên đệ nhị nguyên anh vẫn không bị Đột
Ngột nhân đại tiên sư tiêu diệt như dự tính, vẫn cứ có một tia liên lạc mơ hồ
vô cùng vi diệu, cho hắn biết nguyên anh này vẫn còn tồn tại.

Nhưng nếu là không cách nào trong thời gian
nhất định triệu hồi nguyên anh, đối phương một khi có ý thức độc lập với chính
mình thì cắn trả là điều trong dự đoán. Duy nhất làm cho hắn không hoảng hốt
chính là chỉ cần khôi phục tu vi, đệ nhị nguyên anh tu vi mới chỉ sơ kì tuyệt
đối không thể là đối thủ của hắn. Tìm được đối phương rồi một lần nữa thu phục,
đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Trong lòng thầm nghĩ
như thế, rồi đột nhiên ở trong thần thức truyền âm.

“Tiền bối, ta tại trong băng hôn mê bao lâu
mới đến Đại Tấn. Phụ cận có Đại Tấn tu sĩ xuất hiện không?”

“À! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh dậy. Ngươi
tại đáy sông phiêu bạt hơn một năm, cuối cùng pháp lực trên băng hao hết, khối
băng mới tự động nổi lên mặt nước. Chẳng qua, Hàn tiểu tử. Tình huống của ngươi
thật sự không tốt gì hết cả.”

Đại Diễn thần quân lên tiếng, có chút lười
biếng trả lời.

“Thân thể của chính mình, ta như thế nào
không biết tình hình không ổn. Nhưng lúc này cuối cùng cũng chạy thoát, đúng là
may mắn trong bất hạnh, cũng không có oán giận cái gì. Dù sao ở dưới loại tình
huống ấy, cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể từ trong tay tu tiên nguyên anh
hậu kì thoát đi.”

Hàn Lập cười cười, ngược lại có chút tự đắc
nói ra.

“Hừ, là ngươi nghĩ thoáng! Bất quá lão phu
còn chưa có hỏi ngươi, chuyện ngươi có thông linh chi bảo, vì sao chưa bao giờ
hướng lão phu nói qua. Không trách được, có mấy lần bế quan luyện công, đều là
đem lão phu đặt ở bên ngoài bế quan. Lão phu đã sớm muốn tự mình nghiên cứu chính
thức thông linh chi bảo. Đừng nói nhảm nữa, đợi một lát tranh thủ đem tiểu đỉnh
đưa cho lão phu nhìn kĩ một chút.”

Đại Diễn thần quân khẩu khí biến đổi, có
chút buồn bực nói

Chương 874: Tào Mộng Dung

“Đưa cho tiền bối nghiên cứu đương nhiên
không có vấn đề, bất quá việc này phải chờ sau khi tu vi ta khôi phục, mới có
thể đem đỉnh từ trong cơ thể lấy ra.”

Hàn Lập bình tĩnh nói.

“Tốt! Nếu đáp ứng, việc này coi như xong.
Trên thuyền có một vị tu tiên giả, nhưng bất quá chỉ là tiểu nha đầu luyện khí
kì tầng hai, tầng ba, căn bản không đáng nhắc tới. Ngươi lưu ý một chút là
được.”

Khẩu khí Đại Diễn thần quân dần trở nên hòa
hoãn, sau đó không nói gì thêm.

“Luyện khí kì tầng hai, tầng ba?”

Hàn Lập trong lòng ngẩn ra, nhưng vẫn mở ra
hai mắt.

“Di, lão phu tử. Người này tỉnh rồi!”

Hàn Lập liếc mắt một cái, thấy ngồi trước
giường mình là một cô gái thoạt nhìn chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, vừa thấy
mình mở mắt, nhất thời mừng rỡ kêu lên. Nàng làn da trắng nõn, mặt tròn mắt to,
tạo cho người ta cảm giác đáng yêu.

“Ân, lão phu tự nhiên thấy được.”

Mà ở trên một cái ghế bên cạnh cô gái một
lão già áo xám đang ngồi, tầm hơn sáu mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, đang bất
động thanh sắc đánh giá hắn.

“Lão phu tử, ngươi nói chuyện cùng hắn. Ta
đi thông tri tiểu thư!”

Không chờ Hàn Lập mở miệng hỏi cái gì, cô
gái líu ríu nói một câu với lão già, thân mình tựu như chớp chạy đi ra ngoài.
Hàn Lập không khỏi ngẩn ra.

“A a! Nha đầu kia tính tình như vậy, công
tử xin đừng trách!”

Lão khẽ lắc đầu, hướng Hàn Lập ôn hòa cười.

“Không dám, là hai vị cứu tại hạ sao, nơi
này là nơi nào? Các hạ là...”

Hàn Lập đồng dạng cười đáp lại, ngồi dậy
chậm rãi hỏi.

“Nơi này là trên mặt sông Thuấn Giang.
Ngươi giữa sông sinh tử chưa biết, được nhị tiểu thư nhà của ta kêu người cứu
lên. Mà lão phu tên là Hà Văn, là một gia sư của phu nhân.”

Lão già cười hiền lành, gật đầu nói.

“Thì ra là thế. Tại hạ họ Hàn. Nhất định
phải hướng vị tiểu thư này đa tạ ân cứu mạng.”

Hàn Lập nhẹ thở ra một hơi, chắp tay nói.

“Tiểu thư nhà ta đích xác là tấm lòng Bồ
Tát. Nhưng ngươi gặp nàng cũng là do cơ duyên. Chẳng qua Hàn công tử có thể nói
rõ vì sao lại xuất hiện ở trong băng, hơn nữa còn chưa bỏ mạng. Lão phu cảm
thấy rất hứng thú.”

Lão già mặt mang nét cười nhưng trong mắt
tràn đầy vẻ hứng thú.

“Cái này? Hàn mỗ không muốn dùng lời nói
hão lừa gạt phu tử. Nhưng đích xác có nỗi khổ không tiện cho biết.”

Hàn Lập do dự một chút cuối cùng vẫn nói
thẳng ra.

“Cũng không có vấn đề gì. Ai cũng đều có
chuyện không tiện nói ra.”

Lão già lại độ lượng vô cùng, khoát khoát
tay bộ dáng không thèm để ý chút nào. Ngay tại lúc này, thiếu nữ mặt tròn hoạt
bát kia lanh lợi đi đến.

“Phu tử. Tiểu thư để cho vị công tử này
lẳng lặng tu dưỡng, những chuyện khác đều chờ sau này rồi lại nói.”

Cô gái một bên trong miệng vừa nói một bên
tò mò đánh giá Hàn Lập. Hàn Lập phát hiện hướng nàng cười cười. Kết quả tiểu
nha hoàn sắc mặt ửng đỏ cúi đầu, hơn nữa tâm niệm chuyển động thầm suy nghĩ:

“Người này thoạt nhìn một điểm không có gì
nổi bật. Cùng một ít bằng hữu trước kia của tiểu thư so ra kém vô cùng xa.
Nhưng không biết tiểu thư tại sao lưu tâm người này như thế?”

“Nếu tiểu thư phân phó. Công tử mới vừa
tỉnh lại, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi. Lão phu trước hết cáo từ.”

Lão già đứng dậy cáo từ. Hàn Lập tự nhiên
trong miệng nói một phen cảm tạ, trông theo lão già mang theo cô gái đi ra khỏi
phòng. Khi Hàn Lập chỉ còn một thân một mình, lập tức nhìn lên nóc nhà trầm
ngâm, sau một lúc lâu, mới khẽ thở dài.

Trong hai ngày tiếp theo, trừ bỏ có người
vú già đưa tới một ngày ba bữa cơm ra, cũng không có người khác đến đây quấy
rầy, điều này làm cho Hàn Lập tương đối hài lòng, nắm chặt thời gian dùng đan
dược tĩnh tọa tu luyện.

Về phần tiểu nha đầu luyện khí kì hai ba
tầng mà Đại Diễn thần quân từng nhắc đến, Hàn Lập dùng thần thức hơi cảm ứng
một chút, cũng phát hiện nữ tử kia là một nữ tử tuổi còn trẻ dung nhan tú lệ.

Từ cách mọi người xưng hô đối với nàng,
đúng là vị “Nhị tiểu thư.”đã cứu chính mình đi lên khỏi khối băng.

Theo như Hàn Lập phỏng đóan, xem ra nàng
này hẳn là phát hiện thân phận tu sĩ của hắn. Mà thông qua rình coi người trên
thuyền tán dóc, Hàn Lập cũng biết đại khái tình hình của thuyền này.

Người trên thuyền tựa hồ là gia quyến của
vị huyện úy họ Tào, bởi vì thuyên chuyển đi vội vàng, cho nên chính mình đi
trước một bước nhậm chức, mà gia quyến thì chậm rãi đi sau.

Nhưng chính thức quan quyến cũng chỉ bất
quá có mấy người mà thôi, một vị nguyên phối phu nhân, hai người thiếp thất,
còn có ba gã công tử tiểu thư.

Vị này nhị tiểu thư thì do nguyên phối phu
nhân sinh ra, nghe nói từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh nên kí dưỡng tại chỗ nữ quan
một đoạn thời gian, mấy năm gần đây mới trở về trong nhà. Hai người khác đều là
thiếp thất sinh ra, một vị là đại tiểu thư đã tới rồi tuổi kết hôn, sớm đã đính
hôn xong, lập tức sẽ phải gả cho người ta.

Còn có một vị tam công tử, tuổi gần mười
một mười hai tuổi. Còn có mấy người có điểm thân phận khác là đám người vị Hà
phu tử, Chu sư gia và vị Vương quản gia mặt lúc nào cũng lạnh như băng, chuyên
môn phụ trách quản lý tất cả nha hoàn người hầu.

Mà tiêu sư trên thuyền là hai người Vương
Thiết Thương. Bất quá, Hàn Lập hơi vừa để ý đã phát hiện. Không chỉ có vị nhị
tiểu thư kia là một tu tiên giả cấp thấp, mà vị Vương quản gia trên người cũng
có chân khí lưu động không hề kém có thể so với công phu giang hồ.

Mà trong đám tôi tớ kia, cũng có mấy người
động tác mạnh mẽ, trên người ẩn hàm sát khí, tựa hồ cũng không phải người bình
thường. Trong lòng mặc dù có chút kì quái, nhưng sau khi biết rõ ràng tình hình
trên thuyền, Hàn Lập đã đem thần thức thu hồi, không còn để ý tới tự động tu
luyện.

Hai ngày sau, vị nhị tiểu thư kia quả nhiên
phái tiểu nha hoàn thỉnh Hàn Lập qua một chuyến. Tự nhiên Hàn Lập sẽ không cự
tuyệt, rốt cuộc ở một gian phòng lớn bên trong thuyền cũng được diện kiến nữ tử
này. Nàng này vừa thấy Hàn Lập, phất tay đuổi lui những người khác, sau đó mới
hướng Hàn Lập cười cười

“Hàn huynh cũng là người trong đạo môn đi!
Tiểu muội Tào Mộng Dung, môn hạ đệ tử Huyền Ngọc đạo. Không biết hàn huynh là
môn hạ phái nào.”

Nàng này khách khí dị thường nói ra. Tại
trong mắt nàng, trên thân Hàn Lập vừa không có ma khí phật quang, cũng không có
nho môn hạo nhiên chi khí, tự nhiên chỉ có thể là người trong đạo môn.

“Huyền Ngọc đạo?”

Hàn Lập chân mày giật giật, cũng chưa từng
có nghe nói qua tên này. Bất quá việc này cũng bình thường, trừ bỏ thập đại
chính môn, thập đại Ma Tông ra, những môn phái Đại Tấn khác, hắn biết đến đều
là ít đến đáng thương.

“Bổn môn chỉ là vô danh tiểu phái ở Liêu
Châu, Hàn đạo hữu không biết, cũng không ngạc nhiên.”

Tào Mộng Dung thấy Hàn Lập bộ dáng ngần
ngừ, cười khẽ giải thích nói.

“Tào đạo hữu quá khiêm nhường, Hàn mỗ chỉ
là một tán tu, mới vừa tiến vào Đại Tấn tu tiên giới không lâu, vốn đối với các
tông môn không quen thuộc, thực làm cho đạo hữu chê cười.”

Hàn Lập ôm quyền, làm ra một bộ dáng xấu hổ.

“Nguyên lai Hàn huynh mới vừa xuất sơn.
Tiểu muội cũng đồng dạng mới rời đi sư môn không lâu. Chẳng qua bổn môn đích
xác chỉ là một tiểu phái mà thôi. Nhưng thật ra Hàn huynh tuổi còn trẻ như thế
mà tu vi đã tinh xảo như vậy, thật sự là việc đáng mừng!”

Tào Mộng Dung đôi mắt sáng sáng ngời, thản
nhiên nói.

“Không có gì, tại hạ cũng là may mắn mà
thôi. Từng có một điểm cơ duyên, nếu không cũng không đi đến một bước này.”

Hàn Lập chỉ có thể lập lờ nước đôi trả lời.
Nữ tử thấy Hàn Lập không muốn nói tỉ mỉ, đành mỉm cười, không tiếp tục hỏi tới
việc này, mà chuyển đề tài:

“Hàn huynh như thế nào sẽ ở trong nước bị
hàn băng phong thể? Chẳng lẽ tao ngộ cường địch?”

“Uhm!Cũng không sai biệt lắm. Hàn mỗ còn
phải đa tạ đạo hữu đã ra tay cứu giúp đấy chứ!”

Hàn Lập cười khổ một tiếng, không muốn nói
kĩ chuyện này.

“Việc nhỏ thế này cũng không tính là cái
gì. Kì thật tiểu muội cũng nhìn ra, Hàn huynh cho dù không cần ra tay cứu giúp.
Không qua bao lâu, cũng sẽ băng hóa thoát thân. Chỉ là trôi nổi như vậy ở trên
mặt sông thật sự có chút kinh thế hãi tục, cho nên tiểu muội cũng nhiều chuyện.
Hơn nữa chúng ta tiểu phái cùng tán tu, vốn nên giúp đỡ nhau.”

Nàng này nghiêm sắc mặt nói. Nghe xong lời
này, Hàn Lập gật đầu, không nói gì thêm.

“Được rồi. Không biết Hàn huynh khôi phục
như thế nào, nếu là không chê, có thể ở trên thuyền đợi mấy ngày. Tiểu nữ tử
đang muốn ở trên phương diện tu luyện xin đạo hữu chỉ điểm một chút!”

“Tại hạ nhất thời cũng không có việc quan
trọng đợi mấy ngày cũng không sao. Nhưng chuyện chỉ điểm là nói quá rồi, có thể
gọi là cùng nhau trao đổi kinh nghiệm tu luyện.”

Hàn Lập trầm ngâm một chút, không biết xuất
phát từ suy nghĩ gì, lại không có cự tuyệt mà đáp ứng yêu cầu. Tào Mộng Dung
nghe vậy mừng rỡ. Năm đó nàng này bởi vì tư chất có hạn, rời đi sư môn tương
đối sớm, cũng không có được truyền thụ pháp thuật cao thâm gì. Hiện tại có thể
được một người rõ ràng tu vi hơn xa của nàng như Hàn Lập chỉ điểm, tự nhiên là
chuyện tốt cầu cũng không được. Vì vậy sau khi ước định thời gian, Hàn Lập cùng
nàng này nói chuyện trong chốc lát sau, rồi khách khí cáo từ rời đi.

“Hàn tiểu tử, ngươi sao đáp ứng lưu lại,
không muốn nhanh chóng tìm một chỗ linh mạch, khôi phục pháp lực.”

Đại Diễn thần quân vừa chờ Hàn Lập về tới
phòng, không nhịn được hỏi.

“Chỗ linh mạch chắc chắn phải đi tìm kiếm.
Nhưng những linh địa này khẳng định bị tông môn lớn nhỏ Đại Tấn chiếm cứ rồi,
hơn nữa Đại Tấn tu tiên giả tựa hồ so với ta đoán trước nhiều hơn nhiều lắm.
Lấy tu vi hiện tại của ta đi ra ngoài xông loạn, thật sự mạo hiểm. Ta cũng không
muốn khi không có sức bảo mệnh lại mất mạng ngớ ngẩn trên đường.”

Hàn Lập tỉnh táo nói ra.

“Nga! Vậy ngươi chuẩn bị là…”

“Trên người của ta mang đan dược cũng đủ
dùng, hơn nữa còn có nhiều loại linh nhãn vật, đủ để có thể trong một năm khôi
phục trúc cơ kì tu vi, khi đó lại đi tìm phương pháp giải trừ sát khí cũng
không muộn. Về phần nàng này mặc dù thoạt nhìn có chút tâm cơ, nhưng là tu vi
còn thấp, cũng không có ác ý gì. Vừa lúc mượn hiểu biết của nàng về Đại Tấn tu
tiên giới, chuẩn bị cho hành động sau này. Đã tới Đại Tấn rồi, cũng không ngại
gì chờ một hai năm.”

Hàn Lập từ từ nói ra.

“Tùy ngươi. Nhưng thời gian của ta không
nhiều lắm. Kéo dài thêm mấy năm, ta sợ không được chứng kiến tâm huyết của
mình. Dù sao thu thập những tài liệu kia, cũng cần không ít thời gian.”

Đại Diễn thần quân tựa hồ có chút lo lắng.

“Tiền bối yên tâm. Song song với tìm kiếm
phương pháp giải trừ sát khí, ta sẽ bắt đầu lưu tầm tài liệu. Bất quá, phương
pháp tốt nhất vẫn là mượn thực lực một phái nào đó giúp chúng ta thu thập. Như
vậy, mới có thể bớt đi không ít thời gian.”

Hàn Lập tựa hồ trong lòng hiểu rõ, chậm rãi
giải thích nói.

“Mượn như thế nào? Nơi này không phải Thiên
Nam, cái danh Hàn trưởng lão của ngươi, ở chỗ này sợ rằng chả sử dụng được.
Tông môn lớn một chút sẽ không để ý tới ngươi. Tiểu tông tiểu phái vừa lại
không có thực lực đi làm việc này. Dù sao tài liệu chúng ta muốn, không có thứ
nào mà không phải là vật thế gian khó tìm.”

Đại Diễn thần quân tựa hồ rất không xem
trọng phương pháp này.

“Phương pháp cụ thể, còn chưa nghĩ ra, chỉ
có thể đi một bước tính một bước. Có lẽ không cần chúng ta tìm, cơ hội cũng đưa
tới cửa.”

Hàn Lập tự giễu trả lời. Lúc hắn không còn
cùng Đại Diễn thần quân nói chuyện, tay từ trong túi trữ vật cầm một bộ trận
kì, tại bốn phía bày ra một cái cấm chế đơn giản, người ngồi trên giường, ăn
vào một viên đan dược, khoanh chân tĩnh tọa.

Báo cáo nội dung xấu