Phàm nhân tu tiên - Chương 0909 - 0910
Chương 909: Khiêu lương tiểu sửu
Chừng khoảng một bữa cơm, thân hình Hàn Lập chợt hiện ra trên một đỉnh núi.
Ở phía xa xa nhìn thấy thấp thoáng cửa thành thật lớn, phía trước ngựa xe,
người đi đường nhốn nháo, mặt âm trầm như nước.
“Quên đi, Gặp được tại đại Tấn xem như là một thu hoạch ngoài ý muốn, người
sẽ có cơ hội đoạt lại phi kiếm, nhưng hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất.
Hiện tại tu vi của ngươi chưa khôi phục hoàn toàn, Tam diễm phiến cũng chưa
luyện chế xong, lúc trước bị tổn thương quá nặng.
Nhưng sử dụng ma công bá đạo Hấp hồn thôn đan, hiện tại cũng khôi phục được
bảy tám phần, hiện tại đánh nhau với hắn, phần thắng của ngươi thật không cao.”
Hàn Lập cùng Đại diễn thần quân trong thần thức bình tĩnh trao đổi qua lại.
“Tiền bối nói không sai, ta hiện tại mà có đuổi theo được, có thể đoạt lại
được chỉ có một hai thành mà thôi. Tên cổ ma này thật sự là quá lợi hại. Lúc
trước ta muốn lấy lại phi kiếm là để thi triển đại canh kiếm trận, mới có chút
nóng lòng đoạt lại phi kiếm. Xem ra chỉ chỉ còn cách đợi khôi lỗi cùng tam diễm
phiếm luyện chế xong thì sẽ tìm cổ ma quyết chiến một trận. bất quá hình như cổ
ma có sự tình trọng yếu, nên mới phi độn nhanh như vậy. Nhưng hắn hiện tai đang
giữ hai thanh thanh trúc phong vân kiếm mà không cách nào lấy lại. Không thể
cướp lại, cũng không nỡ lòng bỏ qua. Dùng Kim lôi trúc vạn năm cùng Luyện tinh
hai loại hi hữu tài liệu tế luyện thành. Hai thanh phi kiếm này pháp bảo bình
thường không thể so sánh được. Huống hồ muốn phá hủy thanh kiếm này, chỉ có
cách sử dụng ma hỏa luyện hóa, nhưng nó sẽ làm cho nguyên khí đại thương. Cổ ma
không thể làm ra cái việc ngu xuẩn như vậy.” Hàn Lập cười lạnh nói.
Điều này cũng đúng. Ngươi có mười mấy thanh bổn mạng phi kiếm, nếu người có
thể toàn tâm toàn lực dùng anh hỏa tế luyện trong vòng bốn trăm năm và lập
thành kiếm trận thì uy lực của nó vô cùng đáng sợ, nói không chừng uy lực không
dưới linh bảo...” Đại diễn thần quân cảm thán kêu lên. Tất nhiên Đại diễn thần
quân không hy vọng xa vời là dùng trân hi tài liệu để tế luyện bổn mạng pháp
bảo.
“Ân, có lẽ là vậy. Bất quá ta không thể hao phí hơn phân nửa tuổi thọ để
chuyên môn bồi luyện pháp bảo.” Hàn Lập cười khổ một tiếng
“Ha ha ngươi so với lão phu thì thông minh hơn nhiều, nếu lão phu năm đó
cẩn thận bằng phân nửa người thì đã sớm tiến vào Hóa thần kỳ rồi. Mà tên cổ ma
kia mười phần đến Tấn kinh là tham gia đấu giá hội, ngươi phải cẩn thận đừng để
hắn nhận ra ngươi.”
“Đa tạ tiền bối quan tâm. Vãn bối sẽ cẩn thận. Nguyên muốn từ Trụ nam tướng
quân tìm hiểu chi tiếc của đấu giá hội. Xem ra là phải đi tìm nơi khác hỏi thăm
một chút rồi. Nếu như ta nhớ không lầm thì trong Tấn kinh có một tửu lâu của
Phùng gia. Tìm khác sạn bình dân trú chân tránh để người khác chú ý tới.” Hàn
Lập thấp giọng nói vài câu. Sửa sang lại quần áo, nhắm hướng cổng thành phía xa
đi tới.
Tấn kinh mặc dù được phàm nhân và một vài tu tiên cấp thấp ca ngợi thật
lộng lẫy và hùng vĩ, trên đời không nơi nào sánh được. Nhưng trong mắt Hàn Lập
Tấn kinh so với thành ở Loạn tinh hải thì kém xa, nơi đó mới chính là đệ nhất
thành thị.
Nhưng Tấn kinh cũng có những nét độc đáo của riêng mình, không thể không
nói đến. Ngoại trừ tường thành bên ngoài cùng, thì cách một dặm người ta còn
dựng lên sáu tầng tường thành, tường thành phía trong cao hơn tường thành phía
ngoài năm sáu trượng. Lớp tường thành cuối cùng cao nhất được làm hoàn toàn
bằng đá. Cao lên tới hơn bốn mươi trượng. Tất cả đều dựa vào con người xây
dựng, thật là kỳ tích.
Bất quá Tấn kinh ngoại trừ có nhiều tường thành bên ngoài bao bọc, thì bên
trong được chia thành mười ba khu vực lớn, nhất là khu bắc chính là hoàng thành
chiếm hơn mười mấy dặm. Các khu khác còn lại diện tích không nhỏ chút nào. Tất
cả diện tích đều rất lớn.. Bất quá không thể so sánh được với Tinh thành, giống
như một cộng lông so với cả tấm lông trâu. Hàn Lập từ cổng thành đi vào, mới đi
dược hai khu thì đã tốn hơn nữa ngày.
Loại tốc độ này thật làm cho Hàn Lập không quen, trong lòng thầm bất mãn.
Lúc này Hàn Lập đang nhìn tòa tửu lâu cao hai tầng trước mặt. Thần sắc
không đổi hai tay chắp phía sau, bước vào tửu lâu.
Lúc này sinh ý tửu lâu rất tốt, hơn phân nửa bàn đã có khách ngồi đầy.
Hàn Lập nhìn sơ qua, sau đó đi thẳng đến quầy. Chưởng quầy là một nam nhân
ốm yếu, đang đứng trong quầy.
Hàn Lập đi đến trước mặt cũng không nói thừa, đem tầm nhìn cảu những người
khác cản lại gần hết, ống tay áo phất lên một cái, một miếng ngọc bội vô thanh
vô tức xuất hiện trên quầy. Mặt ngọc bội hướng lên trên có khắc một chữ Phùng.
Tên chưởng quỹ nhìn thấy ngọc bội sắc mặt khẽ biến, dùng mắt đánh giá Hàn
lập, sau khi lấy lại tinh thần liền cầm ngọc bội lên, cẩn thận kiểm tra một
lát.
Một lúc sau, người này đem ngọc bội cất đi, hạ thấp giọng nói: “Đi theo
ta!”
Chưởng quỹ thừa dịp khách nhân không chú ý xoay người, lách vào cánh cửa
phía sau. Hàn Lập cũng theo vào bên trong cánh cửa.
“Nguyên lai Đại công tử đến, tiểu nhân là Phùng Thuyên bái kiến công tử.”
Chưởng quỹ đưa Hàn Lập đến một gian phòng yên tĩnh, lập tức dâng ngọc bội lên
trả lại cho Hàn Lập, cung kính nói. Xem ra người kia đã đưa than phận này cho
mình.
“Tìm cho ta một gian phòng yên tĩnh không cho ai quấy rầy, đừng lấy phòng
trong tửu lâu. Không cho người khác biết là ta đến.”
Hàn Lập không khách khí lạnh lùng nói.
“Dạ, tiểu nhân sẽ an bài chỗ ở cho công tử ổn thỏa, công tử trước tiên xin
nghỉ tạm ở nơi này một lát. Chỉ cần nửa ngày tiểu nhân sẽ lo xong.” Phùng
chưởng quỹ không chút chần chờ nói, tựa hồ cũng có chút năng lực.
“Tốt, đi nhanh về nhanh.” Hàn Lập gật đầu hài lòng nói.
Sau khi chưởng quỹ đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa phòng xong mới vộ vã
đi khỏi.
Hàn Lập tiện tay kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, tại trong phòng nhắm mắt
dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, thần sắc Hàn Lập chợt động mở mắt ra, ngoài cửa
chợt vang lên tiếng bước chân.
Một lát sau vị Phùng chưởng quỹ kích động đi vào.
“Công tử, việc công tử giao tiểu nhân đã làm xong, chủ nhân nơi đó là người
quen cũ của tiểu nhân, cả gia đình đã xuất ngoại, nên căn nhà đã bỏ trống không
ai ở. Tiểu nhân xem chừng trong vòng hai ba năm chưa chắc đã trở về. Tiểu nhân
đã đem nơi này bố trí lại một chút. Liền về đây hỏi ý công tử thế nào.”
“Ân, rất tốt, hãy dẫn đường.” Hàn Lập mở miệng khen một tiếng.
“Tạ ơn công tử đã khen, xin mời công tử đi theo tiểu nhân.” Phùng chưởng
quỹ đi trước vài bước Hàn Lập theo sau ra khỏi phòng.
Từ cửa sau đi ra, một chiếc xe ngựa hai bánh đã chờ sẵn tại cửa, một ông
lão gù lưng ngồi ở vị trí xa phu.
“Xem ra ngươi cũng là người có tâm, ngay cả xe cộ cũng đã chuẩn bị sẵn.
Nhưng không phải ta đã nói qua sao, ta không muốn người khác biết việc ta đến
nơi này. Còn người này là ai?” Hàn Lập một mặt nhìn chiếc xe ngựa, mặt khác lại
cẩn thận đánh giá lão già đánh xe ngựa, hai mắt nhướng lên.
“Khởi bẩm công tử, người này hai tai đã bị điếc, nên không thể nghe được
bất cứ việc gì, nên không thể nói ra được việc gì bất lợi cả. Do nơi ở cách nơi
này tương đối xa, nên bắt buộc phải xử dụng xe ngựa.” Phùng chưởng quỹ cung
kính trả lời.
“Là như vậy sao, rất tốt.” Hàn Lập nhăn mặt nhíu mày, sau một lúc trầm ngân
cũng bước lên xe ngựa.
“Phùng chưởng quỹ cũng lên xe luôn đi.”
Lão già đánh xe không cần hai người phân phó, liền giật dây cương xe ngựa
từ từ di chuyển.
Hàn Lập ngồi khoanh chân ở trong xe, mặt không chút thay đổi hai mắt nhắm
lại, Phùng chưởng quỹ thì ngồi ở một góc không nói lời nào.
Xe ngựa di chuyển không tính là nhanh, sau khi đi qua mười mấy con đường
lớn nhỏ trên phố, liền chuyển hướng đi sang một khu vực khác.
Một lúc lâu sau, xe ngựa dừng lại trước sân hẻo lánh, xung quanh không có
một nhà nào khác. Chỉ duy nhất một ngôi nhà, có vẻ khá hoang vu.
Hàn Lập cùng Phùng chưởng quỹ một trước một sau bước xuống xe.
“Chính là nơi này. Công tử, ta hãy đi vào nhìn xem, hạ nhân đã đem phòng
của công tử dọn dẹp sạch sẽ rồi.” Phùng chưởng quỹ trên mặt nở một nụ cười,
bước về phía trước, đẩy cánh cổng bước vào.
Nhưng vào lúc này, bổng nhiên ở phía sau truyền đến tiếng nói của Hàn Lập:
“Ngươi tính trước tiên trốn vào trong cấm chế, xong thì ra lệnh cho ba người ở
ngoài bắt lấy ta sau!”
Phùng chưởng quỹ nghe vậy lập tức kinh hãi, không kịp suy nghĩ nhiều cả
người muốn chạy về phía trước, hai tay đẩy mạnh cánh cửa trước mặt, muốn chạy
vào trong sân cách đó vài thước.
Nhưng ngay lúc đó, một luồng hỏa tuyến quỷ dị xuất hiện sau đầu Phùng
chưởng quỹ, sau đó lóe lên xuyên thủng qua đầu, cả người Phùng chưởng quỹ bốc
cháy dữ dội, chỉ trong chốc lác liền bị đốt cháy không còn gì cả.
Lão già gù lưng đang ngồi trên xe ngựa bên cạnh, thấy Hàn Lập động thủ,
không chút nghĩ ngợi hét lớn.” Động thủ.”
Lập tức tay chợt vung ra, một thanh phi đao liền bay ra, hóa thành đạo bích
quang cực nhanh chém tới. Đồng thời trong sân nguyên lai không có ai đột nhiên
trong sân toát ra một luồng sương mù màu vàng, bao trùm cả sân, từ trong sương
mù bắn ra một chiếc phi xoa màu đen, cùng hai luồng hỏa quang, tấn công về phía
Hàn Lập.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, tay áo vung lên cuốn lấy luồng ánh sang bích
hồng
Một tấm thanh hà từ trong tay áo bay ra cuộn lấy phi đao cuốn vào phía
trong vùng sáng, sau đó lươn vòng quay về trong tay áo Hàn Lập.
Tay còn lại Hàn Lập lơ đang chụp về phía ba luồng luồng ánh sáng đang bay
tới, một bàn tay bằng ánh sáng xanh quỷ dị xuất hiện, bắt lấy các pháp khí vào
trong không thể nhúc nhích.
Trong hoàng vụ xuất hiện một tiếng kinh hô. Mà lão già lưng gù mặt không còn
chút máu.
Đối thủ trước mắt, không ngờ pháp khí giống như đồ chơi con nít không tốn
chút sức nào đã thu lấy, điều này đại biểu cho cái gì hắn sao lại không biết.
Lão già không kịp suy nghĩ nhiều hơn, liền trở bàn tay, một miếng phù huyết
quang nhàn nhạt liền xuốt hiện. Cắn lưỡi một cái, phun ra một ngụn máu rơi lên
trên tấm phù, tấm phù liền bay khỏi tay hóa thành một đoàn huyết quang, bao bộc
lấy lão già vào trong, phá không bay đi trong sát na liền vượt qua mười mấy
trượng.
Tu sĩ trong hoàng vụ cũng không dám chậm trễ, ba luồng ánh sáng khác nhau
từ bên trong bắn nhanh ra ngoài, chọn các hướng chạy trối chết.
Chương 910: Ra oai
Hàn Lập sắc mặt âm trầm, sau đó bắn ra ba đạo kiếm khí về phía lưng ba
người, ba người đã bay xa mấy trượng nhưng bị đạo kiếm quang ra sau mà tới
trước bao phủ đánh rớt.
Ba tiếng kêu thảm thiết từ trong màn kiếm quang phát ra, vài đoàn mưa máu
rơi xuống, mùi huyết tinh bốc lên.
Lão gù ở bên cạnh quay lại chứng kiến cảnh này sợ đến hồn bay phách lạc,
lập tức bất chấp hậu quả ngựng tụ linh lực toàn thân rót vào trong màn huyết
vụ, tốc độ nháy mắt tăng lên ba phần, mắt thấy đã bay tới một con đường cách đó
mười mấy trượng
Hắn không có hy vọng Hàn Lập bỏ qua không đuổi giết hắn, chỉ là muốn chạy
tới nơi đông người, đối phương ít nhiều kiêng kỵ, không tiện xuống tay, họa may
có thể tạm giữ cái tiểu mệnh.
Hàn Lập đứng tại chỗ cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng điểm một chỉ về phía
huyết vụ ở phía xa, đạo hồng tuyến đã kích
sát Phùng chưởng quỹ đột nhiên hiện ra ngay sau huyết vụ, hồng mang lóe
lên, xuyên thủng màn huyết vụ.
Sau một tiếng thét vang lên, mưa máu bay ra, lão gù trực tiếp từ trên không
rơi xuống, một quang thủ màu xanh quỷ mị bay tới, đem ba kiện linh khí ném đi,
nhưng lại chế trụ lão gù rồi bay trở lại hướng Hàn Lập
Tia hồng tuyến màu đỏ tại hư không vô thức tiêu thất, không để lại dấu vết,
nhưng một khắc sau nó lại tái hiện trên người Hàn Lập một lần nữa.
Hàn Lập giơ một tay lên, nó từ từ đậu trong lòng bàn tay, hóa ra là một cây
phi châm.
Hàn Lập nhìn phi châm trong tay, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, hắn sử dụng
tinh hóa yêu đan phí không ít tinh thần lực chế thành phi châm này, uy lực thật
không nhỏ…Tối thiểu nó xuất ra tốc độ nhanh chóng cùng khả năng ẩn dấu đã đạt
tới hiệu quả dự đoán. Càng hay hơn nữa là nó là pháp bảo, nếu luôn gia tăng tu
luyện, uy lực của nó có thể từng bước tăng trưởng.
Lật bàn tay lên, phi châm trực tiếp tiêu thất không thấy, bị thu vào trong
cơ thể. Sau đó hắn nhìn về phía lão gù trong quang vụ, trên mặt không chút biểu
tình
Phi châm trong suốt sáng lấp lánh, không phải kim loại, không phải gỗ,
ngoài mặt có ánh sáng màu đỏ hồng lúc mạnh lúc yếu, nhìn có chút quỷ dị.
Bây giời bụng lão bị xuyên thủng một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay. Hơn nửa cơ
thể bị quang thủ gắt gao chế trụ, không thể nhúc nhích chút nào, trên mặt không
còn chút máu.
Nhìn thấy Hàn Lập quay lại, trong tâm lão vô cùng lo lắng nhưng vẫn phải
bất đắc dĩmỉm cười. vội vàng nói ra những lời nói nịnh nọt tâng bốc:
“Hiểu lầm. Tất cả là hiểu lầm. Tiền bối có thần thông như vậy khẳng định
không phải là người mà bọn ta muốn tìm.
Vãn bối khẳng định tìm lầm nguời. Tiền bối đại nhân đại lượng, không so đo
với vãn bối. Vãn bối chính là người nhà họ Khổng. Tiền bối có gì muốn biết vãn
bối nhất định nói hết…” lão biết số phận mình không tốt, vội vàng đem hết mọi
thứ nói ra, hy vọng có thể đả động tâm tư đối phương mà
lưu lại cho mình một mạng.
Nhưng Hàn Lập lại vung tay lên, một đạo phù bắn lên người lão. Lão cầu xin
tha thứ đột nhiên ngừng lại, hai mắt trở nên u mê vô thần
“Như vậy cho khỏi rắc rối. Hàn mỗ muốn biết sự việc, tốt hơn là tự mình đến
kiểm tra một chút.” Hàn Lập thầm nói nhỏ một câu, thu thập hết các món linh
khí, xoay người đi vào trong sân.
Đại trảo thủ màu xanh vẫn túm chặt lão, theo sau Hàn Lập tiến vảo bên trong
sân.
Trong sân bố trí một cái pháp trận che mắt đơn giản. Hàn Lập vốn không để
vào mắt, tiện tay đánh ra vài pháp quyết đem trận pháp hủy đi
Sau đó mang lão tiến vào một phòng bên trong
một bữa cơm, Hàn Lập tiện tay hóa ra một cái hỏa cầu biến lão thành tro
bụi. Khiến cho
Sau khoảng thời gian
lão biến mất hoàn toàn trên thế gian này, sau đó ngồi lại trên chiếc ghế
tay chống cằm suy ngẫm.
Mới vừa rồi hắn sử dụng “Mộng dẫn thuật.”, không thương tiếc mà tác động
vào thần trí của đổi phương, thu hết mọi thông tin mà lão biết.
Đúng như trước đây lão gù đã nói, hắn là chấp sự tại Tấn kinh của Khổng
gia.
Người này thật sự có quyền lực, Phùng chưởng quỹ hai năm trước gặp một vấn
đề nhỏ, đã bị người này truy lùng, sau này bị đe dọa mới phải quy thuận nhà họ
Khổng
Dù sao một người bình thường làm sao dám đối kháng với thượng tiên
Mà Hàn Lập đưa ngọc bội của Phong Nhạc cho Phùng chưởng quỷ, hiển nhiên đã
bị lão báo cho những người này, muốn lập công lớn.
Kết quả là vị Phùng đại công tử đã tịch mịch rất lâu trong gia tộc nghe
được tin tức này mừng như điên, lập tức sắp đặt cạm bẫy, tự thân xuất mã chuẩn
bị phục kích vị “Phong Nhạc.” này.
Nhưng Hàn Lập vừa ra khỏi tửu lâu, nhìn thấy liễm thức thuật thấp kém của
lão, trong lòng biết Phùng chưởng quỹ có vấn đề, nhưng không hề sợ hãi trước
một tu sĩ trúc cơ kì, nhưng tại nơi tuu3 lầu có nhiều người này, sẽ không dám
trực tiếp xuống tay, thuận thể tìm một suy nghĩ bất kì, đã ngồi xe ngựa đi đến
đây.
Kết quả lão cùng mấy tên trúc cơ kỳ mai phục ở đây, coi như không có.
Cuối cùng bị hắn tiện tay tiêu diệt luôn
Đối với việc này, Hàn Lập chẳng thèm quan tâm. hắn mơ hồ đã đoán ra, nếu
không phải tự thân hắn đến, mà để tu
sĩ kết đan kỳ mai phục ở đây, thì đã là một chuyện cười rồi
Nhưng Hàn Lập tìm tòi từ thần thức của lão gù, đã phát hiện một việc kinh
ngạc
Nguyên lai cuối năm nay ba nhà liên thủ quản lý tham* vương đại hội vừa
chấm dứt, bỗng nhiên nổ ra việc lão tỗ Khổng gia bị quỷ cắn nuốt thần hồn chiếm
giữ thân xác. vào thới điểm đó hai gia chủ đã liên minh mời các tu sĩ cao tay
tới trực tiếp đem lão đánh gục, nguyên thần cũng không có chạy mất.
*tham ở đây là nhân sâm, tham vương: sâm vươngLúc đó, Khổng gia thiệt hại
rất lớn, ảnh hưởng tới cơ sở ba nhà. Nhưng tại lúc này, khi biết tin thủ hạ bị
diệt, Huyễn vương vốn vẫn ở trong Tuyết Lăng sơn mạch nổi giận đùng đùng, không
ngờ đem hết các ngôi cổ mộ lật lên, thả mấy ngàn thi vệ trúc cơ kì tu vi. tạo
thành hoàng tuyền quỷ trận, từ đó đánh ra.
Kết quả các cao giai tu vi đều đến trợ trận, tại cổ mộ một phen đại chiến,
tiêu diệt không ít luyện thi. Nhưng những người có tu vi thấp đều bị quỷ trận
cắn nuốt không thoát được
Về phần vài tên nguyên anh tu sĩ, cũng không có chỗ tốt nào trong tam thi
quỷ trận, thậm chí sau khi giao thủ còn có một tên thụ trọng thương. Kết quả
thành viên của ba nhà ở trên ngọn núi tổ chức Tham vương đại hội bị vây khốn
trong hơn trăm dặm quỷ trận. Bọn họ chỉ có thể tại trên núi miễn cưỡng bố trí
mấy cái đại trận bảo vệ mình mà thôi.
Kì thật cũng tại những tu sĩ này, sau khi phục kích huyễn vương khiến hắn
bị thương đã quá coi thường hắn. Vốn dĩ cương thân* của ma cương sau khi bị
trọng thương rất dễ đối phó, nhưng không thể ngờ rằng sau khi Huyễn Diệp Vương
– vốn chỉ có tu vi nguyên anh trung kỳ, ngay khi vừa dựa vào một khối cổ mộ,
lập tức tu vi tăng tới nguyên anh hậu kỳ, giống như biến thành
một kẻ khác vậy. Hai thi yêu cũng có tu vi nguyên anh sơ kỳ, vậy là khi đối
mặt liền ăn phải trái đắng, mất đi chiến lực
Tiếp theo lại càng chẳng có gì tốt cả.
Huyễn vưong hiển nhiên pháp lực cao cưòng, nhưng lại làm ra động tĩnh lớn
như vậy. Sau khi vây khốn bọn tu sĩ hơn tháng, rốt cục cũng kinh động cao thủ
tu chân nguyên anh kỳ ở phụ cận chạy tới, thi triển ra thần thông kinh thiên
động địa, thoáng cái đánh lui tam thi, làm chúng không thể không lui về vùng
tuyết lăng sơn mạch sâu thẳm
Vị này nguyên anh kỳ tu sỉ cũng không truy kích, lại phiêu phiêu bỏ đi
Sau khi tu sĩ ba nhà được cứu, đương nhiên không dám lưu lại gần đó, đem
tất cả thế lực quét sạch vùng núi này, không cho huyễn vương có cơ hội phất cờ
trở lại.
Mà tam thi cũng sợ hãi tên tu sĩ nguyên anh kỳ kia lại nhúng tay vào việc
này, hiển nhiên cũng không dám dễ dàng rời núi, chuyện can qua này dần dừng lại
Tất nhiên Hàn Lập biết một phần quan trọng mà thôi, nhưng hắn liên tưởng
đến một lần trong lúc đi ra ngoài phong
sơn, va chạm với huyễn vương thân mang trọng thương, cũng đoán được phân
nửa tình hình, trong tâm không khỏi tấm tắc kêu sợ hãi.
Vị huyễn vương này cũng không khỏi có điển hung hãn. Ngày đó tại vùng Tuyết
Lăng sơn mạch cuộc chiến kịch kiệt, thân đã chịu trọng thương, quay về trong mộ
trong một khoảng thời gian ngắn không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, tạo ra
một bộ dáng chẳng còn chút nguyên khí.
Nhưng hắn không biết phải phục dụng bao nhiêu linh đan diệu dược, Hàn Lập
rất rõ ràng, trên thế giới không hề có cái gì gọi là linh đan diệu dược. Nhưng
lại có thứ giúp cho người ta phục hồi nguyên khí tức thì. Nhưng dù hắn có linh
lực sung túc, cũng chưa khôi khục được tu vi đỉnh phong.
Như vậy chỉ có một chuyện xảy ra, lão thi vương vạn năm quá mạnh mẽ, hay là
tu luyện công pháp phục nguyên nên có thần thông gì đặc biệt, có tốc độ hồi
phục kinh nhân
Không nói về thần thông của thi vương, Hàn Lập không khỏi nghĩ tới khối
thiên thi châu trong cơ thể mình.
Sau khi tu luyện Minh vương quyết hắn đã cảm thấy sự trợ giúp thần kỳ của
thiên thi châu. Nếu không chỉ bằng kiện kim cương xá lợi thì không thể tu thành
tầng thứ hai Minh vương quyết, đây dù sao cũng là hai chuyện khác nhau
Viên châu giống như có hiệu dụng thần kỳ, nói không chừng huyễn vương hồi
phục nhanh như vậy là có quan hệ với nó.
Sau khi Hàn Lập lẳng lặng tự định giá, liền đem việc này để lại đằng sau.
Bắt đầu kế hoạch ở Tần kinh
Rời khỏi nơi này là việc không cần nói, nơi này có quan hệ với Phùng chưởng
quỹ không thể ở lâu hơn. Nếu không sau khi người này mất tích, sẽ có người tới
đây tra xét, vậy thì sẽ có chút phiền phức. Hay là tìm một ngôi đạo quan hay tự
miếu để thuê nhỉ, so với quán trọ chỗ này cũng được sạch sẽ. Mặt khác, cũng cần
phải nghe một chút chuyện của tu tiên tại Tấn kinh. Sau khi Hàn Lập suy xét
xong, liền ra khỏi nhà. Bến mất không dấu vết.