Phàm nhân tu tiên - Chương 0933 - 0934
Chương 933: Lý sư điệt
Ánh mắt người này tất nhiên là dừng ở trên người Hàn Lập, cơ nhục trên mặt
nhất thời co rút.
“Vãn bối nghe sư điệt nói có cao nhân quang lâm bổn môn, không nghĩ tới lại
đúng là tu sĩ Nguyên anh kỳ. Không mau chóng ra nghênh đón, thật thất lễ, thất
lễ rồi.”
Vị trưởng lão duy nhất của Thiên Phù môn, cung kính tạ lỗi.
Nhạc Chân cùng các trúc cơ kỳ tu sĩ nghe được lời ấy của Ôn lão giả, trong
lòng cực kì chấn động. Một tia hoài nghi cuối cũng cũng biến mất, nhìn về phía
Hàn Lập, ánh mắt càng thêm kính sợ.
Nguyên anh kỳ tu sĩ, đối với Thiên phù môn hiện nay, chính là thứ tồn tại
cao không thể với tới.
“Ta cũng chỉ là được người ta ủy thác, đưa tới vài thứ mà thôi. Không cần
phải câu nệ như vậy.” Hàn Lập thần sắc không đổi, lại nhàn nhạt nói.
“Vật ấy ở trong tay ta cũng đã vài năm. Hôm nay trùng hợp muốn tới Hoa Vân
châu làm chút việc, đương nhiên phải trả lại. Nhưng thứ như vậy cũng chỉ có thể
giao cho quý môn chủ.
Nói xong, Hàn Lập khẽ vỗ vào túi trữ vật, một cái tứ phương cốt hạp hiện ra
trên tay, tùy tiện ném lên trên bàn.
Ôn lão giả nghe vậy rùng mình, nhưng cũng thức thời khoát tay nói.
“Nhạc sư điệt cũng nghe tiền bối nói rồi đó, ngươi tới xem đó là vật gì,
nếu thật sự là đồ của bổn môn bị mất, ta tự nhiên sẽ trọng tạ tiền bối.”
“Sư thúc nói phải.” Nhạc Chân cung kính đáp ứng.
Sau đó tiến lên vài bước. Hai tay nâng hạp cốt lên, tò mò mở ra.
Bên trong hộp có vài khối cốt phiến khắc đầy những chữ cực nhỏ.
“Đây là?” Nhạc Chân kinh ngạc tiện tay cầm lấy. Đôi mắt mở to.
Hàn Lập chỉ cười cười không nói gì.
“Hàng Linh phù. Đây là phương pháp luyện chế Hàng Linh phù. Phía trên đều
là bút tích của Vân sư bá!” Nhìn qua vài lượt. Nhạc Chân kinh hỉ kêu lên.
“Vân sư huynh? Ngươi không có nhìn lầm đấy chứ.” Lão giả họ Ôn sửng sốt một
hồi, thần sắc ngưng trọng.
“Tuyệt đối chính xác. Trong thư phòng chưởng môn vẫn còn bút tích của Vân
sư bá. Ngày đêm đối mặt, làm sao có thể lầm được.” Nhạc Chân không chút do dự
nói.
Đám tu sĩ còn lại cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Đúng vậy, thứ này đích thực là Vân đạo hữu nhờ ta chuyển tới. Hàng Linh
phù là một trong tam đại mật phù của quý môn, chẳng lẽ có gì sai sao.”
“Đương nhiên là không sai. Chỉ không biết tiền bối đã gặp qua Vân sư huynh
khi nào, năm đó ta còn chưa ngưng kết Kim đan, sư huynh một lần ra hải ngoại
làm chút việc, giữa đường đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, chớp mắt đã qua
mười năm mà một chút tin tức cũng không có. Vân sư huynh không có xảy ra chuyện
gì chứ.” Ôn lão giả quan tâm hỏi.
“Cũng không có việc gì, kỳ thật ta cùng quý chưởng môn gặp nhau cũng là một
sự trùng hợp. Hơn mười năm trước, ta cùng quý chưởng môn cũng tình cờ gặp nhau,
lúc ấy ta….” Hàn Lập đem chuyện tình nơi Quỷ vụ, âm minh, đại khái kể lại một
lượt. Đương nhiên mấy thứ như âm minh thú tinh cùng vài việc liên quan tới mình
cũng chỉ hàm hồ cho qua, không nói thêm câu nào.
“Trên đời không ngờ còn có hiểm địa như vậy, thật sự khiến cho người ta khó
lòng mà tưởng tượng nổi. Trách không được từ nhiều năm trước, cũng có không ít
tu sĩ đột nhiên mất tích tại vùng duyên hải này, nguyên lai là quỷ vụ kia tác
quái.” Ôn lão giả nghe đến âm minh chi địa không thể vận dụng pháp lực, không
khỏi nuốt xuống một ngụm lương khí. (khí lạnh – ám chỉ sự kinh sợ)
“Đúng vậy, Hàn mỗ cũng là mất sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng đào
thoát.
Vật trong hộp này chính là quý chưởng môn nhờ tại hạ nếu có cơ hội thì đem
tới cho quý môn. Bất quá tại hạ đối với việc chế phù cũng có chút hứng thú,
cũng đã từng nghiên cứu phương pháp luyện chế Hàng linh phù này, các vị đạo lữ
cũng sẽ không trách móc chứ.” Hàn Lập ánh mắt chớp động vài cái, mỉm cười nói.
“Tiền bối đích thân đem phương pháp luyện chế linh phù trả lại cho bổn môn
đã là ân huệ to lớn, ta sao lại là kẻ không hiểu chuyện. Tuy nói là phương pháp
luyện chế Hàng Linh phù này chỉ có chưởng môn mới được nắm giữ, nhưng nếu không
phải tiền bối đem tới vật ấy thì bí thuật này cũng đã thất truyền rồi. Tự nhiên
lại càng không nói tới quy củ gì.” Ôn lão giả cung kính nói.
Nhạc Chân đồng dạng ở một bên liên tục xưng phải.
“Mấy vị đạo hữu đã rộng lượng như thế, Hàn mỗ có chút xấu hổ. Chẳng qua vật
đã đưa tới, tại hạ cũng coi như giải quyết xong một cái tâm nguyện, vậy xin cáo
từ.” Hàn Lập vừa lòng gật gật đầu, lập tức đứng dậy.
“Tiền bối, ân giúp hộ tống vật tại hạ còn chưa kịp báo đáp, không bằng ở
lại bổn môn vài ngày, tiện tới xem bản môn tiến hành hội nghị địa chủ (ý nói
cuộc gặp các boss trong khu -Vịt) cũng
tốt.” Ôn lão giả đối với Hàng Linh phù mới tìm lại được này, tuy trong lòng
thật cao hứng, nhưng lại càng chú trọng đặt quan hệ với vị cao nhân từ trên
trời rơi xuống này, cuống quít nói.
Cái khác chưa nói vội, chỉ cần có người biết môn phái bọn họ kết giao với
một vị Nguyên anh kỳ tu sĩ, chỉ sợ địa vị của Thiên phù môn trong đám tiểu tông
môn lập tức tăng lên vùn vụt. Thậm chí, đại phiền toái trước mắt nói không
chừng cũng có thể bình yên hóa giải.
“Lại ngồi thêm lúc nữa ư!” Hàn Lập khóe miệng nhếch lên, cười cười.
“Hàn tiền bối không phải là đối với việc luyện chế phù cảm thấy hứng thú
sao? Bổn môn thứ khác không nói, nhưng trên phương diện luyện chế phù cũng có
chút ít nghiên cứu. Trong nội môn các đời chưởng môn cũng có sưu tầm phần mới
các điển tịch quan phù. Tiền bối nếu không chê, có thể xem thử. Thuận tiện chỉ
dạy cho vãn bối một phần.” Nhạc Chân khẽ đảo mắt, đột nhiên mở miệng nói.
“Chế phù điển tịch!” Hàn Lập nghe vậy cũng nao nao, có chút động tâm.
Ôn lão giả hơi ngây người, lại liên tục gật đầu xưng phải.
“Được rồi. Tại hạ đích thực đối với chế phù có chút hứng thú, đành ở quý
môn làm phiền mấy ngày vậy.” Hàn Lập từ sau khi học xong phương pháp luyện chế
Hàng Linh phù, đối với bí thuật chế phù của Thiên Phù môn cũng cảm thấy tò mò.
Ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc gật đầu.
“Thật tốt quá! Tiền mối lưu lại là vinh hạnh của bổn môn. Tiền bối hay là
nghỉ tạm một lúc, ngày mai mới..” Ôn lão giả trên mặt vui vẻ cẩn thận nói.
“Không cần, hiện tại đưa ta tới tàng kinh các đi.” Hàn Lập lắc đầu, lấy tu
vi bây giờ của hắn, chỉ cần tại phòng sách đả tọa một chút, điểm pháp lực tiêu
hao trên đường tự nhiên sẽ khôi phục lại.
“Cũng được, Dương sư điệt, ngươi đưa Hàn tiền bối tới Tàng thư các xem đi.
Tiền bối có phân phó gì, nhất định phải thỏa mãn toàn bộ.” Ôn lão giả trên mặt
vui vẻ, vội vàng hướng một trung niên tu sĩ phân phó.
“Tuân lệnh, Ôn sư thúc. Hàn tiền bối, xin mời theo ta..” Tu sĩ trung niên
này vô cùng cung kính, trả lời
Hàn Lập gật gật đầu, theo người này đi ra khỏi đại điện.
“Thật không nghĩ tới, Vân sư huynh lại bị nhốt ở cái địa phương quỷ quái
kia, trách không được năm đó mất tích quỷ dị như thế. Bí thuật Hàng linh phù
của bổn môn đã tìm trở về, coi như là một việc may mắn.” Ôn lão giả sau khi Hàn
Lập rời khỏi đại điện một hồi lâu, mới thở dài nói.
“Chẳng qua, nếu chúng ta nhân cơ hội này giao hảo với vị Hàn tiền bối kia,
rồi đệ lộ ra chút phong thanh, đối với bản môn cũng có không ít chỗ tốt, các
thứ khác chưa nói, tối thiểu là vấn đề phường thị trước mắt cũng có thể giải
quyết dễ dàng.” Một tu sĩ khác chậm rãi nói.
“Có một Nguyên anh kỳ làm chỗ dựa vững chắc, Linh Phong môn tự nhiên cũng
phải thối lui ba bước, ngay cả Sát Dương tông cũng sẽ không vì một cái phường
thị nho nhỏ mà đắc tội với tu sĩ nguyên anh kỳ. Chính là vừa rồi nghe khẩu khí
của Hàn tiền bối, tựa hồ tại âm minh đối với Vân sự huynh chỉ là quan hệ bình
thường, người ta sao lại vô duyên vô cớ giúp đỡ chúng ta chứ. Ngay cả việc
chúng ta dâng tặng bảo vật, kiên quyết muốn lập quan hệ thì đã sao nào, trong
bổn môn căn bản chẳng có thứ gì vừa mắt Hàn tiền bối. Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội
này, thực sự là rất đáng tiếc.” Nhạc Chân cười khổ lẩm bẩm nói.
“Cái này quả thật có chút khó giải quyết.” Ôn lão giả cũng nhướng mày.
Trong điện, những tu sĩ khác cũng ngồi nhìn nhau, lộ vẻ phát sầu.
Mà lúc này, Hàn Lập đã theo tên trung niên tu sĩ kia, đi tới một tòa lầu
các tầm thường.
Lầu các này chia làm ba tầng, toàn bộ được bao phủ bởi một tầng cấm chế
thanh sắc nhàn nhạt. Hàn Lập theo trung niên tu sĩ tiền vào tầng một, bên trong
đang có một lão giả cúi đầu xếp bằng trên bồ đoàn, trong tay còn nắm một khối
ngọc giản, phảng phất như đang xem xét nội dung trong đó.
“Lý sư điệt, tới gặp qua Hàn tiền bối một chút đi.” Trung niên tu sĩ vừa
nhìn thấy lão giả kia, lập tức không khách khí liền gọi, đồng thời quay người
lại, cung kính giải thích cho Hàn Lập.
“Đây này là Lý sư điệt, chuyên môn phụ trách tàng kinh các, đối với các
loại điển tịch trong các nắm rõ như lòng bàn tay vậy.”
Giờ phút này, lão giả kia mới bị thanh âm của trung niên tu sĩ làm cho bừng
tỉnh, vội vàng đem ngọc giản thu lại, lập tức nhanh nhẹn đứng dậy, bước tới.
“Nguyên lai là Dương sư bá tới, sư điệt không nghênh đón từ xa, thật sự
phải hướng sư bá chuộc tội. Vị này chính là... Hàn tiền bối!”
Lão giả thần tình đầy nếp nhăn, hai mắt thật nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ áy
náy, đối trung niên tu sĩ cười cười, nhưng lại trộm nhìn xem xét Hàn Lập, thanh
âm trong phút chốc run lên. Khuôn mặt nhất thời ngưng trệ.
“Lý sư điệt?”
Hàn Lập sau khi lấy rõ ràng khuôn mặt lão giả, không khỏi ngạc nhiên, trên
mặt ngập tràn vẻ cổ quái.
“Sao vậy, tiền bối nhận ra đệ tử này ư?” Trung niên tu sĩ có chút kinh
ngạc, không khỏi hỏi tới.
“Không có gì. Vị đạo hữu này rất giống một người quen cũ của Hàn mỗ năm đó.
Nhưng nhìn kỹ, lại cũng không phải. Xem ra Hàn mỗ nhận lầm người rồi.” Dị sắc
trên mặt Hàn lập nhanh chóng biến mất, ảm đạm cười nói.
“Ha hả, thì ra là thế. Tiền bối, người muốn một mình ở chỗ này tĩnh tu sao.
Lý sư điệt, trong này cũng không cần ngươi sắp xếp nữa. Theo ta đi ra ngoài
thôi.” Trung niên tu sĩ tất nhiên sẽ không tin tưởng lời ấy, nhưng cũng không
dám hỏi nhiều, ngược lại quay đầu hướng Lý sư điệt phân phó.
“Dạ, sư điệt liền...”
“Không cần, vị đạo hữu này một khi đã biết rõ lầu các điển tịch như vậy, ta
còn có chỗ cần dùng, để hắn tạm lưu lại theo giúp ta mấy ngày đi.” Hàn Lập đột
nhiên khẽ cười nói, đồng thời trong mắt có chút thâm ý liếc nhìn lão giả.
“Khụ... Một khi tiền bối đã phân phó như thế, vãn bối tự nhiên sẽ làm theo.
Lý sư điệt, cơ duyên của ngươi đã tới, nhất định phải nghe Hàn tiền bối phân
phó.” Trung niên tu sĩ tuy rằng đối với biểu hiện vừa rồi của hai người có chút
hoài nghi, nhưng vị “Lý sư điệt.” này có thể cùng với một gã tu sĩ Nguyên anh
kỳ ở đây mấy ngày, đích xác khiến hắn hâm mộ dị thường. Cái khác không nói, tùy
tay chỉ điểm vài cái, nói không chừng cũng có thể khiến cho đám tu sĩ cấp thấp
bọn họ được lợi vô cùng.
Chẳng qua, ý tiễn khách trong lời Hàn Lập rất rõ ràng, hắn cũng không dám ở
lại lâu, lại dặn dò lão giả hai câu, trong lòng mang theo một tia nghi hoặc lui
ra ngoài.
Hàn Lập thấy trung niên tu sĩ khuất bóng, liếc mắt xem xét lão giả, cười
khẽ lộ ra thâm ý sâu sắc.
Chương 934: Chuyện hóa thần
“Không biết ta nên gọi ngươi là Hướng sư huynh hay Lý sư huynh đây?” Mặt
Hàn Lập đột nhiên giãn ra.
“Hàn tiền bối nói gì vãn bối thật không hiểu. Hay là vãn bối trông giống
một người mà tiền bối quen biết.” Cặp mắt lão giả hơi đổi một chút, dị sắc đã
biến mất hoàn toàn, vẻ mặt tươi cười.
“Sự việc đã vậy sư huynh còn muốn che dấu làm gì nữa, phải biết người tu
tiên chúng ta nếu đã gặp ai chắc chắn sẽ không quên được. Năm xưa tại Huyết sắc
thí luyện, Hoàng Phong Cốc chúng ta cũng có vài đệ tử từ cấm địa thành công đi
ra, cho dù đã qua nhiều năm nhưng tại hạ chắc chắn không nhớ nhầm.” Đuôi lông
mày Hàn Lập nhướng lên, nhíu mắt nói.
Lão giả này chính là người khi xưa từng ý đồ lập tổ đội với Hàn Lập tại
huyết sắc thí luyện, còn tự xưng mình họ Hướng. Lúc ấy lão chỉ là một đệ tử
Luyện khí kỳ tầng mười mà có thể từ huyết sắc thí luyện đi ra cũng đã khiến
không ít tu sĩ chấn động. Chỉ vì sau đó biểu hiện của Hàn Lập quá kinh người
nên mọi người mới quên mất hắn.
Hàn Lập tuy lúc ấy không tiếp xúc nhiều với vị Hướng sư huynh này nhưng khi
đó thấy người này có thể an toàn rời khỏi cấm địa cũng có chút kinh hãi, thầm
nghĩ người này chắc cũng có dấu diếm một ít bí mật.
Sau khi Hàn Lập trúc cơ thành công, lại được Lý Hóa Nguyên thu làm đệ tử
nên không hề gặp lại lão giả, sau mới dần quên người này. Năm đó Việt quốc lại
bị ma đạo lục tông xâm lấn nên sinh tử người này hắn cũng không rõ.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến sau nhiều năm như thế lại có thể gặp lại
hắn ở một môn phái nhỏ tại Đại Tấn quốc, điều này sao có thể khiến hắn không
giật mình.
Phải biết rằng năm đó lão giả tại Hoàng Phong Cốc cũng đã có tuổi, nhiều
năm trôi qua như thế đừng nói là tu sĩ Luyện khí kì, cho dù là Trúc cơ kì cũng
đã sớm hết thọ nguyên trở về lòng đất. Nhưng hiện tại xem ra vị Hướng sư huynh
này từ dung mạo đến bộ dáng so với hai trăm năm trước đều không thay đổi nên
mới khiến cho Hàn Lập run sợ.
Chắc chắn trong đợt Huyết sắc thí luyện đó vị sư huynh này khẳng định là
diễn vai “giả trư ăn lão hổ.”, chỉ là không biết rốt cuộc hắn có dụng ý gì.
Hàn Lập chăm chú nhìn lão giả, các loại ý niệm trong lòng không ngừng
chuyển động.
“Tu tiên giới này thật không thiếu những việc kì lạ, xem ra trên đời này
còn có người có dung mạo giống hệt vãn bối, chẳng qua tiền bối đã nhận sai
người rồi, vãn bối không phải họ Lý cũng chẳng phải họ Hướng, nếu thật sự vãn
bối có quan hệ với một người tu vi cao như tiền bối tại sao lại không thừa
nhận.”
Lão giả vẫn một mực phủ nhận, một chút sơ hở cũng không lộ ra.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, một chút ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt.
“Nếu đạo hữu đã nói vậy thì có lẽ Hàn mỗ đã nhận sai người rồi. Quên đi!
Trước hết đạo hữu hãy đưa cho ta xem một ít điển tịch chế phù đi.” Hàn Lập im
lặng một lát, sau đó thay đổi thần sắc nói.
“Ha ha, xin cùng vãn bối đến đây, bổn môn được gọi là Thiên phù môn tất
nhiên điển tịch có không ít. Bất quá những điển tịch có chút thâm ảo đều nằm
sau tầng hai, xin mời đi cùng vãn bối.” Nụ cười trên khuôn mặt già nua vẫn không
biến đổi, sau đó như một để tử bình thường cung kính dẫn đường Hàn Lập đến tầng
hai.
Tầng hai cùng tầng một bố trí cũng tương tự nhau, từng tầng từng tầng giá
sách được xếp đầy trong một không gian không lớn lắm.
Trong khi Hàn Lập quan sát khắp nơi, lão giả cũng chuyển thân.
Lão giả tuy bộ dáng già nua nhưng động tác vô cùng mạnh mẽ, thoáng chốc
công phu đã lấy ra một đống ngọc giản nhỏ, thở hổn hển mang đến trước mặt Hàn
Lập cười a dua lấy lòng:
“Tiền bối, mấy cái này chính là điển tịch của tầng hai. Tầng ba vẫn còn một
ít, để vãn bối mang đến sau, không dám phiền tiền bối đi theo.”
“Không cần phiền phức như thế, xem hết mấy cái ngọc giản này cũng mất vài
ngày. Điển tịch ở tầng ba Hàn mỗ sẽ tự mình đi tìm, đạo hữu cũng không cần tiếp
đãi nữa, có thể xuống lầu làm việc của mình được rồi.” Hàn Lập sờ cằm ôn hòa
nói.
“Vãn bối cũng không dám làm phiền tiền bối nghiên cứu nữa, nếu Hàn tiền bối
có gì phân phó cứ nói, vãn bối sẽ chờ ở lầu dưới.” Lão giả cười nói, ngọc giản
trong tay cũng đưa đến mấy giá sách phụ cận sau đó mới lễ phép rút lui khỏi
tầng hai.
Nhìn thân ảnh lão giả biến mất, nét cười trên mặt Hàn Lập dần biến đổi,
thay vào đó là nét ngưng trọng.
“Thế nào, Đại Diễn tiền bối có thể nhìn ra được tu vi người này không? Ta
vừa rồi đã dùng thần thức đảo qua thân thể, tuy rằng người này chỉ hiện ra tu
vi Luyện khí kỳ nhưng chắc chắn đây chỉ là che mắt, cảnh giới pháp lực chân
chính của người này ta không cách nào phán đoán được, bên trong tầng Luyện khí
kỳ này thì thân thể hắn gần như trống rỗng, thật sự quá cổ quái.”
“Ta cũng thế, tuy rằng thần thức còn cường đại hơn ngươi rất nhiều nhưng
cũng không nhìn ra được.” Đại Diễn Thần Quân trịnh trọng nói.
“Sao lại như vậy, chẳng lẽ thần thức người này còn cường đại hơn tiền bối
sao?” Hàn Lập chấn kinh.
“Chuyện này không có khả năng, cho dù xuất hiện một tu sĩ thần thức cường
đại hơn ta nhưng cũng không thể chỉ bằng thần niệm mà khiến ta không phát hiện
được. Xảy ra chuyện này chắc chắn là do hắn đã luyện qua một bí thuật đặc thù,
hoặc trên người có chí bảo có thể biến ảo hình thể bản thân, ngoài ra cũng còn
một khả năng nữa…” Đại Diễn Thần Quân chần chờ.
“Còn chuyện gì nữa?” Hàn Lập truy vấn.
“Còn một khả năng cuối cùng, người này đã tiến giai lên Hóa Thần kỳ, có thể
tự tán linh lực toàn thân, trong một thời gian ngắn cũng có khể hóa Nguyên Anh
thành vô hình nên ngươi tất nhiên không phát hiện được gì.” Đại Diễn Thần Quân
chậm rãi nói.
“Hóa Thần kỳ tu sĩ, tiền bối đang nói chơi à?” Cho dù Hàn Lập trấn tĩnh dị
thường nhưng vừa nghe xong cũng sợ hãi.
“Ta tuy chưa tiến giai lên được Hóa Thần kỳ nhưng cũng đã nghiên cứu một
chút tương quan về cảnh giới này, đây là loại năng lực cơ bản nhất của Hóa Thần
kỳ tu sĩ.” Đại Diễn Thần Quân bình tĩnh nói.
“Ý ta không phải là nghi ngờ thần thông của Hóa Thần kỳ tu sĩ mà là việc Hóa
Thần kỳ sao lại còn ở tại thế giới này, chẳng phải tu tiên giả sau khi tiến
giai Hóa Thần kỳ sẽ phi thăng linh giới sao?” Hàn Lập hít sâu một hơi cuối cùng
cũng bình tĩnh trở lại.
“Tuy năm xưa ta đi khắp thiên hạ nhưng vẫn chưa gặp qua một tu sĩ Hóa Thần
kỳ nào nhưng có thể xác định được tại tu tiên giới vẫn còn lại một vài người
tồn tại. Có năng lực phi thăng linh giới cùng với việc phi thăng được lên linh
giới là hai việc hoàn toàn khác nhau. Sự việc cụ thể bên trong ta cũng không rõ
lắm nhưng sau khi tiến giai Hóa Thần kỳ thì những tu sĩ này cũng không giống tu
sĩ bình thường có thể thường xuyên xuất hiện trước mặt người khác, nếu không ắt
gặp tai họa bất ngờ.” Đại Diễn Thần Quân cũng có chút hoang mang.
“Có chuyện này sao? Tiền bối sao người chưa từng nhắc đến chuyện này với
ta?” Hàn Lập giật mình.
“Hừ, ngươi còn chưa luyện đến được Nguyên Anh hậu kỳ, nói việc này với
ngươi có tác dụng gì. Nguyên nhân bên trong ngươi cứ tiến giai đến Hóa Thần kỳ
tự nhiên sẽ được biết. Nếu không cũng không có chuyện tất cả Hóa Thần kỳ tu sĩ
như phải chịu một ước định, đều biến mất khỏi tu tiên giới.” Đại Diễn Thần Quân
tức giận nói.
“Điều này cũng đúng, nói như thế tuy khả năng không lớn nhưng người đang ở
dưới lầu có thể là một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ.” Hàn Lập cười khổ.
“Đúng là có khả năng này, cho dù không phải Hóa Thần kỳ thì người này cũng
mang lại cho ta một cảm giác đáng sợ, xem ra ngươi không nên trêu chọc đến hắn
thì tốt hơn.”
“Tiền bối cũng cảm giác được sao, ta còn tưởng rằng chỉ riêng mình cảm thấy
thế nên vừa lúc tại tầng một mới sửa lại cách xưng hô. Người này một chốc thì ở
Thiên Nam, sau lại hiện thân ở Đại Tấn lại còn xuất hiện với thân phận đệ tử
cấp thấp, xem ra thật sự có mục đích riêng, chúng ta cứ xem như không biết gì
là được.” Hàn Lập suy nghĩ nói.
“Cũng đành vậy, bất quá ngươi cũng nên mau chóng rời khỏi Thiên Phù môn mới
là tốt nhất. Vạn nhất người này thật sự là tu sĩ Hóa Thần kỳ, nếu động tâm muốn
giết người diệt khẩu thì mạng nhỏ của ngươi không giữ nổi đâu.” Đại Diễn Thần
Quân nhắc nhở.
“Ta tự biết lợi hại, chẳng qua nếu bây giờ vội vã bỏ đi chỉ e lại khiến đối
phương phát sinh địch ý, lúc đó lại khéo quá hóa vụng thì nguy. Tạm thời cứ giữ
nguyên kế hoạch, ở lại Thiên Phù môn vài ngày. Hắn một khi là Hóa Thần kỳ đã
mai danh ẩn tích ở chốn này thì khẳng định giống như tiền bối nói, phải chịu
một hạn chế nào đó. Nếu không hắn cũng không phải lén lút, với tu vi Hóa Thần
kỳ thì sao lại không thể quang minh chính đại làm việc.” Hàn Lập bình tĩnh lắc
đầu.
“Ngươi nói cũng có đạo lý, là lão phu không suy nghĩ chu đáo.” Đại Diễn
Thần Quân cười một tiếng không khỏi khen ngợi một câu.
“Chẳng qua mấy ngày nay ngươi sử dụng huyết ảnh độn quang khiến tinh nguyên
tiêu hao cũng không sai biệt lắm, hay bắt đầu luyện chế khôi lỗi đi.” Đại Diễn
Thần Quân thay đổi đề tài, có chút hi vọng nói.
“Ừm, tiền bối không nói ta cũng đã chuẩn bị, sau khi tiêu diệt ác giao lập
tức bắt đầu luyện chế khôi lỗi. Dù sao vảy của Xích Hỏa Giao nhất thiết phải
thu tới tay, còn Ô Phượng Linh thì không vội, khi luyện chế khôi lỗi xong vẫn
có thể làm sau.” Hàn Lập tựa hồ đã sớm có kế hoạch không hề lưỡng lự nói.
“Ha ha, thế là được rồi. Đại nạn của lão phu cũng sắp đến, có thể chứng
kiến khôi lỗi này cũng không còn gì tiếc nuối.” Đại Diễn vừa nghe xong vừa lòng
cười to.
Hàn Lập nghe xong mỉm cười, không nói gì tay áo bào run lên.
Vài lá trận kỳ (lá cờ bày trận) từ cổ tay áo bắn ra sau đó xoay nhanh rồi
phân tán ra bốn phía, hào quang lóe lên, trận kỳ lập tức biến mất, một cấm chế
màu xanh nhạt hiện lên phủ cả tầng vào trong.
Tuy rằng trong lòng suy nghĩ đối phương không thể bất chợt xuống tay nhưng
vì cẩn thận hắn cũng hạ một cấm chế phòng hộ.
Sau khi làm xong hết thảy, Hàn Lập mới yên tâm bước đến, tiện tay lấy một
ngọc giản mà Hướng Chi Lễ để lại trên giá gỗ đem thần thức dò xét.