Phàm nhân tu tiên - Chương 0957 - 0958

Chương 957: Sát hồn ti

Lúc này, hồng mang chợt loé lên, một cây hồng châm quỷ dị hiện ra bên cạnh
cự lang.

Liền lúc đó, phi châm hoá thành một đạo hồng tuyến đâm thẳng vào lục diễm
hộ thể của thi lang.

“Phốc.” một tiếng, hồng tuyến sắc bén dị thường đã xuyên thấu qua lục diễm.

Cự lang kinh hãi, liều mạng cử động lang thủ (chân sói), nhưng vẫn bị hồng
tuyến đâm xuyên vào cổ, rồi từ một cái xương sườn khác mà đâm ra ngoài.

Thi lang bị đòn đau, rống lên một tiếng rống to, từ bốn chân thi lang sinh
ra những luồng hắc khí, rồi phóng đi cực nhanh, thoáng cái đã nhập vào trong âm
phong, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

“Đuổi theo!”

Chẳng biết ai hét lớn một tiềng, trên người chúng nhân linh quang đại phát,
định sử dụng độn quang đuổi theo.

Nhưng đúng lúc này, từ bên hông Hàn Lập bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu
trầm thấp.

Âm thanh không lớn, nhưng sắc mặt Hàn Lập đại biến, lật tay bắn ra mấy đạo
kiếm khí màu xanh ngang dọc, hung hãn đánh về một khoảng đất rộng hơn mười
trượng

Vài tiếng “uỳnh... ầm... ầm...” nổ ra, trên mặt đất u quang chợt loé, mấy
bàn tay người đen thui quỷ dị hiện lên. Ngón tay khẽ động đã làm cho mấy đạo
kiếm quang văng đi dễ dàng.

Cùng với âm phong mãnh liệt, bên trong mơ hồ hiện ra ba bóng người khẽ lay
động. Chính là ba cái thây khô (xác ướp) đã từng xuất hiện một lần trong giao
lộ.

Cũng không biết chúng nó có mưu đồ gì, lại có thể tránh được pháp trận ở
cửa, bám theo mấy người tới đây, mà vẫn khéo léo ẩn dấu không hiện.

Nhưng lúc đám người Hàn Lập muốn rời đi thì một cái thây khô nhất thời sơ
sẩy để lộ khí tức ra ngoài, liền bị Đề Hồn thú trong túi linh thú của Hàn Lập
phát hiện, mới bị bức phải hiện thân.

Những thây khô này tuy đều gầy đét hao hao nhau, nhưng chiều cao hình thể
vẫn còn có chút khác biệt. Với trí nhớ hơn người của Hàn Lập, tự nhiên nhận ra
một con nhìn quen mắt dị thường. Rõ ràng là con đã hoá thành tro bụi.

Sắc mặt Hàn Lập không khỏi khẽ biến. Mà Hắc y mỹ phụ và Bạch Dao Di bênh
cạnh cũng đồng thời phát ra một tiếng kêu kinh hãi.

“Những thây khô này sao lại sống lại được. Lúc ta phát hiện ra, chúng hoàn
toàn là vật chết.”

Âm thanh kinh ngạc của Hắc y mỹ phụ vang lên. Xem ra nàng khi ở hang động
khác đã từng phát hiện một con khác.

Mà sự giật mình của Bạch Dao Di thì tự nhiên giống với nguyên nhân của Hàn
Lập, trên mặt hiện ra thần sắc kinh hãi.

“Sao vậy, các ngươi cũng nhận ra những quỷ vật này à. Hiện tại mặc những
cái khác đã, trước tiên đuổi theo Âm chi mã là việc quan trọng hơn. Hàn đạo
hữu, Thường sư muội, hai người các ngươi trước tiên lưu lại đối phó những quỷ
vật này, những người còn lại cùng ta đi truy đuổi linh vật. Nếu để nó trốn được
lần thứ hai, muốn tìm ra nó cũng không dễ.” Lão giả họ Phú tuy cũng rất kinh ngạc
với sự xuất hiện của ba cái thây khô, nhưng một lòng vẫn muốn bắt được Âm chi
mã liền nói.

Vì hắn nghĩ, bất kể là Hàn Lập và sư muội của hắn đối phó ba cái luyện thi
quỷ dị hay là ba người bọn hắn đối phó con thi lang kia đều là không có vấn đề
gì.

Những người khác cũng không có ý kiến phản đối.

Sau khi Hắc y mỹ phụ lên tiếng đáp lại và Hàn Lập cũng gật đầu, ba người
lão giả họ Phú không chần chờ hoá thành độn quang bay vọt đi, trực tiếp đuổi
theo thi lang đã biến mất trong âm phong.

Sau khi Hàn Lập đem tinh hoá phi châm thu lại, liền cùng Hắc y mỹ phụ đứng
sóng vai, lạnh lùng nhìn mấy cái thây khô này.

Tuy rằng nguyên bản Quỷ đạo thần thông quỷ dị dị thường, nhưng thi thể đã
bị Tịch tà thần lôi huỷ diệt mà vẫn có thể tái hiện một lần nữa, thật có chút khó
tin. Vì vậy tuy ngoài mặt Hàn Lập thần sắc vẫn như thường, nhưng trong lòng tự
nhiên tăng thêm vài phần cẩn trọng.

Mỹ phụ thân là trưỡng lão Cửu U Tông, với ma công yêu quỷ công pháp hiểu rõ
rất nhiều, đồng dạng cũng không dám khinh thường những thây khô này. Tuy rằng
cự kiếm màu hồng toả quang mang loá mắt đang xoay tròn trên đỉnh đầu nhưng nàng
cũng không có ý liều lĩnh ra tay.

Hai người Hàn Lập bình tĩnh như vậy nhưng những thây khô đối diện nhìn ba
người khác rời đi, lại kiềm chế không được.

Một con thân hình lớn hơn ở giữa bỗng nhiên đi nhanh về phía trước hai
bước, cùng lúc hé miệng, một sợi tơ nhỏ màu tro phun ra, trực tiếp hướng mỹ phụ
bắn tới.

“Muốn chết!” Sắc mặt mỹ phụ trầm xuống, trong miệng hừ lạnh một tiếng.

Tay áo bào rung lên, hơn mười khối hoả cầu liên tiếp từ trong tay áo bắn
nhanh ra. Sau đó lại chỉ một tay lên cự kiếm trên đầu.

Cự kiếm hư không bổ xuống một nhát, một đạo kiếm khí đỏ đậm hung hăng chém
xuống.

Hiện nàng nghĩ sợi tơ nhỏ này cùng lắm cũng chỉ là thi khí cô đọng mà
thành, Hoả thuộc tính công pháp vừa hay khắc chế được nó.

Kết quả lại là một màn kinh người!

Sau hai tiếng “phốc phốc.”, sợi tơ màu tro cứ như không, xuyên thủng tất cả
hỏa cầu.

Tiếp đó hoả quang loé lên, tất cả hoả cầu đều biến mất không thấy đâu nữa,
trong nháy mắt đã bị sợi tơ màu tro hấp thụ không còn một mảnh.

Mà kiếm quang màu đỏ chém lên vật đó so với hỏa cầu cũng không khá hơn chút
nào. Chỉ khiến sợi tơ mười phần bền bỉ nhoáng lên một chút, rồi đồng dạng bị
thu nạp không thấy bóng dáng.

Sợi tơ không dừng lại chút nào, hướng tới người Hắc y mỹ phụ bay đến.

Mỹ phụ thần sắc cả kinh, cánh tay áo phất lên một cái, một cai tiểu thuẩn
màu xanh hiện ra.

Quang mang chớp động, tiểu thuẩn này đã cuồng trướng lên gấp mấy lần chắn
trước người mỹ phụ.

Cùng lúc đó, khẩu cự kiếm trong không trung chợt loé lên trực tiếp chém
thẳng xuống.

Linh lực pháp thuật có thể bị hấp thu nhưng lấy bản thể pháp bảo công kích
tuyệt đối không xuất hiện tình huống như vậy.

Trong khoảnh khắc, Hắc y mỹ phụ nghĩ vậy.

Quả nhiên đúng như tưởng tượng, khi cự kiếm chém lên thân sợi tơ màu tro,
nhất thời chặn vật ấy, buộc nó phải dừng lại,

Mỹ phụ mừng rỡ, đang muốn kích phát thần thông lên thân kiếm thì, sợi tơ
màu tro bỗng nhiên mơ hồ một trận, cuối cùng “lấy một hóa trăm.”, đã biến thành
hơn trăm sợi tơ màu tro.

Các sợi tơ khẽ xoay chuyển, đã rậm rạp quấn chặt cự kiếm vào giữa.

Tiếp theo một tầng giam cầm quỷ dị.

Sợ tơ hiện ra. Hồng quang vừa cùng u quang tiếp xúc trên thân kiếm, thì đều
ảm đạm đi một chút do màu hồng chuyển thành màu đen hiện lên, bộ dạng như đang
bị làm cho ô uế.

Nữ tử họ Thường cùng cự kiếm có liên hệ tâm linh, một chút trì trệ hiện ra.

Lần này, lòng Hắc y mỹ phụ trầm xuống, không đắn đo nhiều, đột nhiên vỗ túi
trữ vật, một kiện bảo vật pháp luân bàn xuất hiện ở trong tay.

Nhưng còn chưa chờ nàng tế xuất ra giải vây cho phi kiếm, thì chợt nghe
thấy một tiếng sét đánh vang lên bên cạnh, kim hồ sáng chói bắn ra, vừa vặn
kích ở trên cự kiếm.

Tiếng sấm nổi lên, sợi tơ màu tro trong kim quang đứt ra từng khúc. Cự kiếm
lấy được tự do.

“Cảm ơn Hàn huynh đã trợ giúp!”

Mỹ phụ mừng rỡ vội tạ ơn, sau đó bấm quyết niệm thần chú, phi kiếm lập tức
hoá thành ba đạo hồng mang bay trở về, nhập vào trong tay áo không thấy bóng
dáng.

Hàn Lập một kích thay đối phương giải vây xong, cũng không cùng nàng này
khách sáo, lại nhìn chằm chằm vào giữa không trung, chau mày.

Bởi vì thây khô đối diện gầm nhẹ một tiếng, sợi tơ màu tro nguyên bản đã bị
đánh tan không ngờ ngưng kết trở lại, chỉ trong nửa khắc hồi phục lại như lúc
đầu, một lần nữa khôi phục hình dáng của sợi tơ.

Lúc này hai thây khô khác thân hình nhoáng lên cũng đã phóng tới, dường như
muốn đồng loạt ra tay.

Hắc y mỹ phụ nhìn thấy cảnh này, thần sắc tự nhiên không được tốt lắm,
nhưng sau khi liếc mắt nhìn lên nhiều sợi tơ đang ngưng lại, trong đầu linh
quang chợt loé, dường như nghĩ ra điều gì đó.

“Sát hồn ti! Mấy thứ này đều không phải thi khí, là thi sát khí.” Nàng thất
thanh kêu lên, sắc mặt tái nhợt dị thường.

“Thi sát khí?”

Hàn lập nghe thấy tên này cảm thấy có chút quen thuộc, sau khi lướt qua trí
nhớ trong đầu, lập tức nhớ tới trước đó không lâu, thấy trong Đại Diễn Bảo Kinh
có nhắc tới vật ấy.

Vừa nghĩ tới ghi chép có liên quan, sắc mặt hắn nhất thời lo lắng trầm
xuống.

Thứ này là một trong các Quỷ đạo đại thần thông mà rất ít tu sĩ biết tới.

Thi sát, tên như nghĩa, nguyên hình của nó chính là sát khí. Chẳng qua đây
không phải là loại sát khí thường, mà là sau khi người mang sát khí ban đầu bị
chết, sát khí trước khi tan hết cùng với thi khí kết hợp hình thành cái thứ quỷ
dị này.

Nghe nói để hình thành nó vô cùng khó, ít nhất cũng là thi thể tu sĩ tu vi
kết đan kỳ, còn có rất nhiều điều kiện không rõ nữa, mới có cơ duyên xảo hợp
hình thành. Nhưng thi sát khí một khi hình thành, có khả năng bất tử bất diệt,
hơn nữa còn có thể hấp thu linh khí ngũ hành và chuyên làm ô uế các loại pháp
bảo pháp khí, thực sự dị thường, là một trong những thần thông cao cấp nhất Quỷ
đạo.

Về phần Sát Hồn ti, hắn tuy chưa từng thấy qua, nhưng xem ra hẳn là dùng
thi sát khí để thi triển thần thông loại này, thảo nào khó giải quyết như vậy.

Xem ra ngay cả dùng Tịch tà thần lôi của hắn đánh tan vật này, cũng không
cách nào diệt trừ tận gốc.

Khi Hàn Lập nháy mắt sắp thông suốt tất cả suy ngĩ thì ba cái thây khô này
đồng thời duỗi hai tay, từ mười ngón tay cong lại bắn ra, một dòng tro bụi theo
đầu ngón tay bắn nhanh ra.

Hắc y mỹ phụ hít sâu một hơi, pháp luân cầm trong tay thoáng cái xuất ra,
đồng thời trong miệng niệm từng đợt từng đợt các âm thanh chú ngữ.

Sau khi pháp luân quay tròn trong không trung, bỗng nhiên bắn ra linh quang
bảy màu hóa thành một màn ánh sáng đem cả hai người bao phủ lại.

“Linh quang bảy màu! Pháp bảo Phật môn!”

Hàn Lập nguyên bản đang giơ tay lên, trong tay đã chớp động hồ quang kim
sắc, vừa thấy cảnh này, động tác trên tay không khỏi dừng lại, mặt lộ ra vẻ
kinh ngạc.

Sát hồn ti này nhanh không gì sánh được, trong chớp mắt đã đánh tới màn ánh
sáng bảy màu, nhưng cuối cùng bị chắn ở bên ngoài, không xuyên qua được.

Hàn Lập cũng không ngạc nhiên, công pháp Phật môn nguyên bản chuyên khắc
chế Quỷ đạo thần thông, sát hồn ti này cho dù sắc bến, nhưng gặp phải phật môn
linh quang cũng không có khả năng bài trừ được trong thoáng chốc.

Trái lại, mỹ phụ này thân là trưỡng lão ma môn mà lại có bảo vật Phật môn
lại làm Hàn Lập cảm thấy ngạc nhiên.

Ba gã thây khô thấy sát hồn ti nhất thời không có hiệu quả, nhưng cũng
không dừng tay, ngược lại mười ngón tay rung lên một hồi, lập tức vô số sợi tơ
màu bạc biến ảo ra bốn phía, tiếp đó tầng này kề tầng khác quấn trên màn ánh
sáng bảy màu, có ý đem hai người vây khốn trông đó cho tới chết.

Hàn quang trong mắt Hàn lập chợt loé, hai tay chà xát đồng thời đưa lên.

Hai đạo kim hồ lớn từ lòng bàn tay phun ra, kích ở trên màn ánh sáng. Một
tiếng “Đùng...” vang lên, một tầng điện võng kim sắchình thành ở mặt ngoài,
trong nháy mắt đem sợi tơ sắc tro bên ngoài đánh thành tro bụi, biến thành vô
hình.

Ba cái thây khô thấy vậy, cũng không thèm để ý, trong tay vẫn liên tục phun
ra sát hồn ti mới, tro bụi bị đánh tan lúc nãy một lần nữa ngưng kết lại.

“Thường đạo hữu, hãy để ta ra ngoài!” Hàn Lập ngắn gọn nói.

Tiếng sấm vang lên, phía sau hắn đột nhiên hiện lên hai cánh màu bạc.

Hắc y mỹ phụ nghe Hàn Lập nói như vậy, đang kinh hãi muốn khuyên can thì
thấy trạng thái kỳ dị của Hàn Lập, liền lập tức nuốt lại lời muốn nói, từ một
nơi trên màn ánh sáng, nhất thời nứt ra ra một cái khe.

Cùng lúc đó, hai cánh nhất động, Hàn lập trong ngân quang không thấy bóng
dáng.

Ba cái thây khô đã mở ra linh trí, thoáng cái vô ý thức dừng lại hoạt đông
trong tay, ánh mắt không khỏi nhìn xung quanh.

Ngay một khắc sau đó, ở phía sau chúng mấy trượng, Ngân hồ chợt loé lên,
thân hình Hàn Lập hiện ra. Ba cái thây khô không cần suy nghĩ, mười ngón tay
bắn ra, hơn mười đạo sát hồn ti bắn thẳng đến Hàn Lập.

Hàn Lập căn bản không né, mà hé miệng ra, ba đạo kim mang từ trong miệng
liên tiếp phun ra, trực tiếp nhắm ba cái thây khô đánh tới.

Chương 958: Ngân sí dạ xoa

Lấy tốc độ mà nói, hiển nhiên kim mang do Hàn Lập xuất ra so với Hồn Ti vẫn
nhanh hơn một chút, ngay sau đó ba tiểu kim kiếm đã cắm vào lồng ngực tam thi.

Mà cùng lúc đó Hồn ti cũng đã tới ngay trước mặt Hàn Lập, chuẩn bị quấn lấy
người hắn.

Nhưng Hàn Lập lại quát khẽ một tiếng, một tầng thất sắc quang mang hiện ra,
bụi ti đụng trúng quầng sáng này nhất thời bị ngăn lại.

“Thất sắc linh quang!” Hắc y mỹ phụ ở phía xa thấy cảnh này không khỏi sửng
sốt.

Hàn Lập sắc mặt không đổi lui xa khỏi tam thi.

“Ầm ầm ầm.”, ba tiếng sét vang lên, ba thanh tiểu kim kiếm đồng thời bắn ra
một đạo kim hồ (tia sét), trong khoảnh khắc hiện ra điện võng vây lấy tam thi,
hồ quang (tia lửa điện) bắn ra tứ phía.

Tam thi một tiếng rên cũng không có, nhất thời thân thể trong kim hồ bạo
liệt thành hư ảo, sau đó ba đạo hắc khí xuất hiện.

Ba đạo khí này vừa bị kim hồ đánh tan lại tiến hành tự dung hợp, tuy bị Ích
Tà thần lôi kìm chế nhưng vẫn có khả năng tái sinh, giống như bất tử chi thân.

Hàn Lập thấy thế thì nhướng mày.

“Đó mới chính là bản thể của luyện thi, không ngờ bọn chúng lại đem sát khí
dung hợp thành một thể, trong thời gian ngắn có lẽ khó có thể diệt sát chúng
nó. Chỉ nên dùng phép cấm chế, tạm thời phong ấn chúng.” Hắc y mỹ phụ thấy Hàn
Lập đắc thủ lập tức mừng rỡ thu lại quang mạc bay đến, thấy tình thế như vậy
liền lên tiếng đề nghị.

“Cũng chưa ổn lắm, đám tà vật này còn không biết còn ẩn chứa thần thông quỷ
dị gì, cấm chế bình thường chỉ sợ không thể phong ấn được. Hay là cứ làm cho
xong thì hơn.”

“Làm cho xong???”

Mỹ phụ kinh ngạc, còn chưa kịp hiểu ý tứ thì Hàn Lập đã vỗ vào túi linh thú
bên hông. Một đạo ô quang bắn ra, xoay một vòng dừng lại trên mặt đất, hiện ra
một hắc tiểu hầu.

Đề Hồn thú!

Đề Hồn thú bị thi khí thu hút lập tức trở nên hưng phấn, không chờ Hàn Lập
ra lệnh đã hiện hình, hướng về phía trước dùng mũi hừ một cái.

Nhất thời một đạo hà quang từ mũi phóng xuất ra, hà quang đem cả kim hồ
cùng hắc khí tất cả thu vào, sau đó liền thu nhỏ lại rồi chui vào miệng Đề Hồn
thú.

Đề Hồn thú sau một hồi điên cuồng cắn nuốt, hai tay xoa bụng hưng phấn nhảy
dựng lên tựa hồ vô cùng vui mừng.

Mỹ phụ đứng bên kia thì há hốc mồm cả kinh.

Linh thú có khả năng cắn nuốt linh hồn quỷ vật trên thế gian tuy không
nhiều lắm nhưng không phải là không có. Nhưng giống như tiểu hầu trước mặt có
khả năng dễ dàng đem quỷ vật sát khí nuốt vào, thì nàng chưa bao giờ nghe nói
qua. Hơn nữa tiểu hầu này lại có thần thông cắn nuốt quỷ vật như linh thú vậy,
chỉ có Bích Tình Linh Viên là có khả năng này, nhưng nhìn thế nào thì bộ dáng
của tiểu hầu này cũng không giống.

Trong lúc mỹ phụ còn đang run sợ, Hàn Lập liếc nhìn Đề Hồn thú, thấy nó vẫn
vô sự nên yên lòng.

Hắn cũng không thu hồi linh thú ngay, suy nghĩ một hồi lại vẫy tay một cái.

Đề Hồn thú lập tức lộn một vòng, nhu thuận ngồi xổm lên vai Hàn Lập.

“Đi thôi, không biết bọn Phú huynh truy bắt Âm Chi Mã ra sao rồi.” Hàn Lập
liếc mắt nhìn hắc y mỹ phụ, nhàn nhạt nói.

“Chắc cũng không mất thời gian lắm, Thi Lang đã bị Hàn huynh đánh bị thương
không thể đi quá xa, hơn nữa còn có hai vị đạo hữu Nguyên, Bạch tương trợ.” Nữ
tử họ Thường cố gắng áp chế tò mò về Đề Hồn thú, mỉm cười đáp.

Hàn Lập khẽ cười, đang muốn nói tiếp bỗng chấn động, mỹ phụ đối diện đang
mỉm cười cũng biến sắc.

Hai người thất kinh nhìn nhau, tay áo bào Hàn Lập run lên, mỹ phụ cũng động
tay vào túi trữ vật, lật một cái lấy ra một cái trận bàn.

“Ấn ký của Nguyên đạo hữu đã biến mất, Thường đạo hữu, phần của ngươi thế
nào?” Hàn Lập hít sâu một hơi, ngưng trọng hỏi.

“Ấn ký mà ta hạ trên người Nguyên đạo hữu cũng đã biến mất, chẳng lẽ đã gặp
chuyện? Nhưng chúng ta cùng bọn họ mới chia tay không lâu!” Hắc y mỹ phụ lên
tiếng, vẻ mặt khó có thể tin được.

“Không rõ lắm, có thể Phú huynh gặp phải cường địch hay Nguyên đạo hữu bị
cấm chế vây khốn, có một vài cấm chế có thể ngăn cản pháp thuật của chúng ta.”
Hàn Lập trấn định trả lời.

“Hàn đạo hữu đã nói vậy, hay là chúng ta mau nhanh quá đó xem sao. Theo
tiêu ký mà nhìn, bọn họ hẳn là chưa đi quá xa.” Hắc y mỹ phụ có chút lo lắng
nói.

Hàn Lập không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.

Sau đó hai người hóa thành hai đạo thanh quang bay về hướng thông đạo.

Sau khi đi qua liên tục bảy tám thông đạo, bay thêm mười dặm nữa, trước mặt
hai người bỗng trở nên sáng ngời, phía trước không ngờ lại là một nơi trống
trải, khắp nơi đều là khoáng thạch.

Hai người cẩn thận đi tới, độn tốc cũng dần chậm lại.

Nhưng sau khi đi hơn trăm trượng, khoáng thạch cũng dần biến mất, lại xuất
hiện một quảng trường nhỏ.

Ở giữa quảng trường mà một thúy lục cự trúc (cây trúc lớn màu lục), đỉnh
trúc phóng thẳng lên đỉnh động không thấy bóng dáng, phía dưới lại bố trí một
cự trận cơ hồ trải khắp quảng trường, mà bốn phía lại có hơn mười lăm cột đá,
trên mỗi cột dùng xích sắt trói một hắc kiền thi (thây đã khô đen), cùng với
dạng lúc trước Hàn Lập thấy qua giống nhau, tất cả đầu bị mổ bụng phanh ruột.

Mà khiến cho Hàn Lập cùng mỹ phục giật mình chính là, dưới thúy trúc xuất
hiện một lục mao địa nhân (quái vật lông xanh hình người), quái vật này ngồi
tại đó, bàn tay đang kéo theo một thi thể không đầu, đầu thì đang cúi xuống
nhai thứ gì. Nhìn phục sức ăn mặc của thi thể rõ ràng là của đại hán họ Nguyên.

Cạnh lục mao quái vật còn có một quái vật to lớn, rõ ràng là cùng loại với
thi lang lúc trước.

Không ngờ được, trên tay của quái vật kia chính là đầu của đại hán họ
Nguyên kia, giờ đã hoàn toàn vô hồn, không còn một tia sinh mạng.

Mà Âm Chi Mã còn đang nằm bất động cạnh thi lang.

Nhìn thấy cảnh này, tròng lòng Hàn Lập phát lạnh.

Sắc mặt hắc y mỹ phụ tái nhợt, đôi mắt khẽ đảo xem qua mọi nơi xung quanh,
sau đó kinh hãi kêu khẽ một tiếng.

“Phú sư huynh!”

Lúc này nàng đang nhìn chằm chằm vào không trung, thần tình vô cùng kinh
hãi.

Hàn Lập nhìn theo, lúc này mới phát hiện tại không trung hai bên quảng trường
có hai cái kén xám đang trôi nổi phiêu phù, mà bên ngoài là một tầng sợi tơ màu
xám, chính là Sát Hồn Ti vừa mới được kiến thức qua.

Mà trình độ kết thành một lớp dày đặc thế này, kiền thi (thây khô) lúc
trước không thể sánh được.

Mà hai kén này, một thì không ngừng bạo liệt vang liên tiếng “oanh long
long”, còn cái kia lại yên lặng đến kỳ lạ.

Thoạt nhìn thì Phú lão giả cùng Bạch Dao Di đang bị nhốt tại đó, xem ra vẫn
còn sống.

Nhưng chỉ trong khoảng nửa khắc, ba gã tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ một chết
hai bị bắt, tuy Hàn Lập vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng
sợ.

Hắc y mỹ phụ mặc dù quan tâm đến tình hình của lão giả họ Phú nhưng cũng
biết đây không phải lúc thích hợp để cứu người. Sau khi nhìn qua cái kén xám,
nàng liền thu ánh mắt lại nhưng tay áo lại lơ đãng run lên, đem phật môn pháp
luân cầm trên tay.

Nhưng lục mao quái vật kia vẫn không để ý đến hai người, chỉ tiếp tục cúi
đầu ăn không ngừng.

“Rắc... rắc.” hai tiếng giòn giã vang lên, một cánh tay trên thi thể đã bị
quái vật kéo xuống, thuần thục bỏ vào miệng.

Nhìn thấy phần huyết nhục mơ hồ còn lại trên thi thể của đại hán họ Nguyên,
đồng tử Hàn Lập co rụt lại, hai mắt nổi lên lam mang.

Mà lúc này, Đề hồn thú đang ngồi trên vai hắn lại phát ra tiếng thét bén
nhọn, cả bộ lông toàn thân dựng hẳn lên, gắt gao nhìn lục mao quái vật, bày ra
tư thế chiến đấu.

Hàn Lập thông qua minh hồn châu trong cơ thể, khẽ cảm ứng được sự kích động
của linh thú, không ngờ hơn phân nửa trong đó là sợ hãi, bộ dáng như gặp phải
thiên địch.

Hàn Lập lại càng cẩn trọng.

Lục mao quái vật vừa nghe tiếng thét của Đế hồn thú, động tác trong tay
dừng lại, sau đó “Sưu.” một tiếng, tàn thi của đại hán lập tức bay thẳng ra
ngoài hơn hai mươi trượng mới đập mạnh xuống đất.

Hàn lập cùng mỹ phụ thấy thế sắc mặt khẽ biến.

Không ngờ khí lực quái vật này lại lớn như thế.

Lục mao quái vật không chút hoang mang, ngẩng đầu đi tới.

Lúc này Hàn Lập mới thấy rõ bộ dáng của nó.

Lục mao quái vật này khuôn mặt xấu xí, phảng phất như khỉ và vượn, nhưng
khi nhìn kỹ lại khác xa.

Răng nanh của nó không những dài hơn tấc mà còn sắc nhọn vô cùng. Hơn nữa
trên miệng quái vật đầy máu tươi, đôi mắt ngân bạch lóe sáng phảng phấc như
không có đồng tử, hình tượng quả thật vô cùng quỷ dị.

Hơn nữa Hàn Lập lưu tâm ở chỗ, thân sau quái vật không ngờ lại loáng thoáng
hiện lên hai khối thịt nhô cao, nhìn như hai cái bánh bao.

Lục mao quái vật nhìn hai người ánh mắt không ngừng đảo qua lại, sau đó
nhìn chằm chằm vào Đề Hồn thú trên vai Hàn Lập, trên mặt lại lộ ra một biểu
tình cổ quái, thoáng như kinh ngạc, lại giống như mê hoặc.

Đế hồn thú này bị lục mao quái vật nhìn chăm chú, cả người co lại, lông
trên thân cũng không tự chủ chỗng ngược lên.

Sau đó nó trực tiếp nhảy đến trước người Hàn Lập, hai tay vỗ vào trước
ngực, hắc mang quanh thân đại phóng, thân hình phóng đại lên.

Trong nháy mắt, một con vượn lớn to hơn mười trượng hiện ra, trên lưng mang
đồ án huyết sắc ác quỷ vô cùng rõ ràng, trông sống động như thực sự tồn tại
vậy.

Sau khi Đề Jồn thú biến thân, lục mao quái vật tựa hồ cảm giác được điều
gì, thân hình bỗng lùi lại vài bước đồng thời hai vai run lên.

“Phần phật.” hai tiếng, hai cái bánh bao sau lưng vươn dài ra thành một đôi
cánh, ngân quang chói lòa.

“Ngân Sí dạ xoa!”

Hắc y mỹ phụ bật thốt danh xưng của lục mao quái thú, đôi mắt đẹp lại lộ ra
vẻ kinh hoảng.

Sắc mặt Hàn Lập cũng trắng bệch.

Ngân sí dạ xoa, đây chính là cấp bậc luyện thi gần đến kim thân nguyệt thi
tồn tại trên nhân giới. Nói cách khác, đây là một loại quái vật khủng bố có thể
so sánh với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Còn nghe đồn rắng, nếu là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ bình thường cùng nó tranh
đấu hơn phân nửa là chịu thất bại.

Bởi vì luyện thi đã đến mức này có thể dùng ngân sí phi thiên lên ngoài
chín tầng trời hoặc lui xuống hoàng tuyền âm giới, lại được trời cho hai loại
thần thông phong, thổ. Hơn nữa chẳng những thân thể rắn chắc vô cùng mà còn
tinh thông ảo thuật.

Một đôi vô đồng ngân mục (mắt bạc không tròng) nhưng có thể khiến tu sĩ
thần thức không đủ mạnh bị mê hoặc, ngoan ngoãn chịu lệnh nó mà không biết.

Các tư liệu về Ngân Sí dạ xoa nhanh chóng lướt qua đầu Hàn Lập, cứ mỗi lần
nhận thêm một tin là môi hắn lại cắn chặt hơn.

“Không ngờ sau ba tên kia lại có thêm hai người dẫn xác đến. Ta cũng không
còn nhớ rõ đã bao nhiêu năm không được nếm mùi huyết nhục tươi sống, hôm nay có
thể một lần ăn thống khoái rồi.” Ngân sí dạ xoa hay cánh sáng ngời vung lên,
không hề sợ hãi khí tức của Đề Hồn thú, ngược lại còn nói một câu tiếng người.

Nhưng lời nói lại vô cùng dị thường, cơ hồ khác xa nhân loại.

Báo cáo nội dung xấu