Phàm nhân tu tiên - Chương 0974 - 0975
Chương 974: Sát tâm đại khởi
“Hàn Lập, Thiên Nam.”, Phú lão giả cùng Bạch Dao Di không khỏi nghi hoặc
liếc mắt nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập lại chính là nhìn ngũ đạo bạch ảnh xa xa, thần sắc lo lắng, không
nói một lời.
Phải biết rằng hắn là hung thủ giết chết một gã Trưởng lão Nguyên Anh trung
kỳ của Âm La tông, lại còn cướp đi trấn tông chi bảo Quỷ La Phiên của đối
phương, tự nhiên không có khả năng có thể hóa giải chuyện này. Huống chi, hắn
vốn đã nghĩ từ trong Âm La tông tìm được phương pháp giải chú của Phong hồn
chú, mà pháp quyết này, trong Âm La tông cũng chỉ có tông chủ cùng vị đại
trưởng lão trước mặt này biết mà thôi.
Vì thế, Hàn Lập vốn còn tính chuyện sau này, lại có chủ ý đánh tới Âm La
tông.
Cho nên hôm nay thật ngoài ý muốn lại gặp được đối phương ở nơi này, Hàn
Lập không kịp đề phòng, không khỏi thầm cân nhắc đến việc lấy cứng đối cứng
cùng đối phương. Dù sao vô luận hai kẻ này đều là những kẻ quyền cao chức trọng
trong Âm La Tông, cơ hội tìm được họ đơn lẻ thật sự không nhiều lắm.
Mà khi hắn cùng với nguyên anh hậu kỳ Ngân Sí dạ xoa sống mái với nhau một
hồi. Tuy rằng quái vật kia thân mình không hợp thủ pháp bảo, bản thân lại có
cấm chế trong người, nên mới thiếu chút nữa bị hắn tiêu diệt. Nhưng hắn biết
lúc ấy cũng chưa tung ra hết tất cả thủ đoạn, khôi lỗi lưu lại trên người vẫn
chưa vận dụng toàn bộ, đối phó với tên ma tu Nguyên Anh hậu kỳ trước mặt khả
năng thủ thắng không hẳn là khó nắm chắc.
Hơn nữa hơn nữa ngũ tử đồng tâm của đối phương cho dù tiếng tăm rất lớn,
nhưng hắn có Ích Tà Thần lôi tại khắc chế ma công, thật hữu hiệu vô cùng.
Trong lòng Hàn Lập ý niệm xẹt qua như chớp, cân nhắc quan hệ lợi hại, xa xa
ngũ đạo bạch ảnh đột nhiên hai tay kháp quyết, quanh thân quang mang chớp lóe,
một gã hôi bào tu sĩ từ trong bạch ảnh xuất hiện một cách quỷ dị, làm cho người
ta cảm thấy hư hư thực thực.
Trên mặt hôi bào tu sĩ có một tầng bụi khí nhành nhạt che khuất, không thể
thấy rõ ràng khuôn mặt, nhưng búi tóc hoa râm cùng hình dáng, rõ ràng là một
lão giả niên kỷ không nhỏ.
Chân thân Kiền lão ma rốt cuộc tách khỏi phụ thân ma tử, trực tiếp hiện ra.
Một lần này, không riêng gì Hàn Lập, ngay cả Phú lão giả cùng Bạch Dao Di
cũng phải kinh hãi. Hai mắt không chớp nhìn thẳng vào lão ma. Muốn nhìn xem vị
đại trưởng lão Âm La tông này rốt cuộc có toan tính gì.
Nhưng lão ta căn bản không mở miệng nói chuyện, mà chỉ đưa tay vỗ tới túi
trữ vật. Một cây tiểu phiên đen nhánh như mực hiện ra trong tay. Tiếp theo
hướng ba người Hàn Lập khẽ lay động.
Phú lão giả sắc mặt thay đổi. Một tay lập tức nắm lấy một kiện bảo vật.
Quang thân Bạch Dao Di hàn quang đại phóng. Trong khoảnh khắc, thân hình
liền được hộ thể linh quang bao phủ.
Ngược lại, Hàn Lập chân mày khẽ nhướng, cũng không có hành động gì khác,
nhưng ánh mắt lại càng thêm âm lãnh.
“Kỳ quái, kỳ quái.” Tiểu phiên kia hắc mang chớp lóe. Cũng không có gì khác
thường xuất hiên. Điều này khiến cho Kiền lão ma không ngừng tự hỏi, tựa hồ có
chút kinh ngạc.
“Kiền huynh, đây là ý gì? Xuất ra Quỷ La Phiên, muốn động thủ sao? Chẳng lẽ
muốn khơi mào lưỡng tông đại chiến!” Phú lão giả tuy rằng đối với Kiền lão ma
kiêng kị dị thường, nhưng bọn hắn bên này có ba tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, đặc
biệt là Hàn Lập thần thông cao thâm mặc trắc, tự nhiến sẽ không sợ hãi đối
phương.
“Lưỡng tông đại chiến? Không chút hứng thú. Kiễn mỗ chính là muốn cùng vị
Hàn đạo hữu này có chút chuyện cũ cần giải quyết. Hai vị không liên quan tới
việc này, hay là rời khỏi đây thôi, Kiền mỗ tuyệt sẽ không ngăn cản.” Kiền lão
ma ánh mắt đảo qua ba người, bình tĩnh nói.
“Ý tứ của Kiền đạo hữu cũng hợp với ta, Hàn mỗ nghe đại danh của ngũ ma
đồng tử đã lâu, đang muốn cùng đạo hữu luận bàn một chút!” Hàn Lập nở nụ cười,
nhưng lại lập tức phụ họa nói theo.
Nghe hai người kia nói chuyện, Phú lão giả cùng Bạch Dao Di hai mặt nhìn
nhau.
Kiền lão ma cũng có chút ngạc nhiên, ánh mát lạnh băng đảo qua người Hàn
Lập mấy lần.
“Này... Kiền huynh! Tại hạ tuy rằng biết Hàn đạo hữu cùng quý tông có chút
quá phận, nhưng ở trong này tùy tiện động thủ, có điểm không ổn. Kiền huynh
không nghĩ tới nên tìm quanh núi này một lần sao?” Phú lão giả nhăn mày tiến
tới khuyên giải.
Cái này cũng không phải là hắn muốn giúp đỡ gì Hàn Lập, chính là Côn Ngô
sơn này thoạt nhìn thập phần hung hiểm, thật vất vả mới có một đồng minh đắc
lực, tự nhiên không muốn phát sinh việc ngoài ý muốn. Huống hồ chỉ có mượn sức
của Hàn Lập, hắn mới không đến nỗi thế đơn lực mỏng, không cần phải sợ Kiền lão
ma kia bỗng nhiên trở mặt xuống tay.
“Núi này, Kiền mỗ đương nhiên sẽ tìm kiếm. Nhưng là vị Hàn đạo hữu này cũng
là người bản tông truy tìm đã lâu, cũng không thể cứ như vậy mà buông tha. Để
tại hạ trước tiên cùng Hàn đạo hữu kết thúc việc này rồi nói sau. Thế nào, Phú
huynh muốn nhúng tay vào việc này?” Kiền lão ma phát ra một trận cười lạnh.
“Lúc này, nếu là ở bên ngoài, Kiền huynh cùng Hàn đạo hữu muốn kết thúc ân
oán gì, thiếp thân sẽ không hỏi đến. Nhưng hiện giờ, ba người chúng ta còn muốn
liên thủ tìm đường rời núi, chỉ sợ không thể để Kiền huynh được như ý nguyện.”
Bạch Dao Di cặp mắt lưu chuyển, nhưng cũng kiên quyết nói.
Đối với nàng mà nói, vừa là sợ mất đi đại viện là Hàn Lập, mà mình lúc này
thân lâm hiểm cảnh. Đương nhiên chủ yếu là nàng cùng Phú lão giả cũng đã kiến
thức qua thần thông lợi hại của Hàn Lập, nhưng cũng không cho rằng Hàn Lập thực
sự sợ hãi Kiền lão ma. Nếu không, cũng sẽ không nói ra lời này, nhưng sự tình
này nhiều khi không phải cái nào cũng được.
Đới mặt với Phú lão giả cùng Bạc Dao Di tự nhiên ương bướng, hôi bào nhân
trong mắt hàn quang chợt lóe, vừa nhin tới, ánh mắt phảng phất như có thể trực
tiếp đông cứng ý chí con người.
Nhưng vô luận Phú lão giả hay Bạch Dao Di, tuy rằng trong lòng thất kinh,
nhưng trên mặt không lộ ra tia khiếp ý nào.
“Được, nể mặt hai vị đạo hữu, lão phu cũng không phải là không thể đem việc
này gác lại một lần. Nhưng là bảo vật của bản tông, hiện đang ở trên người
người này, hiện tại phải giao ra cho lão phu. Nếu không, chính là hôm nay cho
dù phải liền mạng tiêu hao hết nguyên khí, cũng không thể không cùng ba vị đạo
hữu đấu một trận.” Kiền lão ma hàn quang thu liễm, lạnh nhạt nói.
“Bảo vật? Ngươi không phải nói chính là Quỷ La Phiên kia chứ?” Hàn Lập ha
ha cười, không khách khí nói.
“Đúng là vật ấy. Năm đó tứ trưởng lão của bản tông vẫn lạc (là lên bàn thờ
cúng cụ đó ) tại Thiên Nam, phiên này còn không phải ở trong tay đạo hữu sao.
Chỉ cần hiện tại trả lại vật ấy, bản nhân có thể tạm thời tha cho ngươi một con
đường sống.” Kiền lão ma trầm giọng nói.
“Cho ta một con đường sống? Đạo hữu khẩu khí thật lớn. Quỷ La Phiên ta có
thể trả lại cho người, nhưng cũng có một điều kiện. Chẳng biết Kiền huynh có
nguyện ý nghe hay không!” Hàn Lập trầm mặc một lát, đột nhiên ngửa đâu nhìn
trời, khóe miệng nở một nụ cười, nói.
“Điều kiện? Ngươi giết chết tứ trưởng lão, cầm truyền thừa chi bảo của bản
tông, lại còn dám đứng trước mặt lão phu nói điều kiện! Ngươi tưởng lão phu
không dám lấy tính mệnh của ngươi sao?” Kiền lão ma giận dữ cười rộ lên. Năm
đạo bạch ảnh phía sau nhoáng lên, đồng thời bay đến, đứng chắn trước người Kiền
lão ma.
Trong khoảng khắc, bầu không khí càng thêm khẩn trương,
Phú lão giả đứng một bên nghe được lại càng thêm kinh hãi, trên mặt lộ ra
một tia cổ quái.
Sự tình Âm La Tông tứ trưởng lão vô cớ biến mất, đều là trong thập đại ma
đạo tông môn, Cửu U tông tự nhiên cũng biết một chút.
Nhưng lão giả tuyệt đối không nghĩ tới, vị này ở ma đạo danh tiếng không
nhỏ, cư nhiên lại chết trên tay Hàn Lập, hình như cả bảo vật Quỷ La Phiên đại
danh đỉnh đỉnh của Âm La tông cũng rơi vào tay người khác. Khó trách được Kiền
lão ma này, biết rõ hiện tại không phải thời cơ tranh đấu tốt nhất, cũng không
chịu dễ dàng buông tha vị Hàn đạo hữu này.
Cho nên việc Hàn Lập giấu diếm thân phận, lai lịch, cũng không phải là hải
ngoại tu sĩ mà là Thiên Nam tu sĩ, giờ cũng không đáng nhắc tới!
“Hừ! Trả lại quý tông. Kiền đạo hữu nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Chẳng biết tứ
trưởng lão quý tông vì sao vô duyên vô cớ chạy đến Thiên Nam chúng ta vậy, còn
âm thầm đối với đạo lữ của tại hạ xuống tay? Các hạ nghĩ rằng, ta sẽ dễ dàng
giao ra phiên này sao?” Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên lành lạnh nói.
“Tứ trưởng lão đi Thiên Nam cùng với vì sao táng mệnh dưới tay ngươi, lão
phu không quan tâm, cũng không có hứng thú biết. Nhưng là truyền tông chi bảo
của bản tông, lão phu nhất định phải lấy lại. Nếu không, Âm la tông chúng ta
không còn mặt mũi nữa?” Lão ma quả quyết nói.
“Nói như vậy, Kiền đạo hữu căn bản không hề muốn nghe điều kiện của tại
hạ!” Hàn Lập hai mắt đồng tử co rụt lại, lộ ra ánh mắt mơ hồ.
“Ha ha, nói điều kiện? Ngươi nếu là đại trưởng lão của một trong thập đại
tông môn, có lẽ lão phu sẽ nghe ngươi nói, nhưng ngươi chỉ là một tu sĩ Thiên
Nam, cũng xứng cùng lão phu bàn điều kiện sao?” Kiền lão ma ngửa đầu nhìn trời,
một trận cuồng tiếu, trên người bỗng nhiên bạo phát sát khí kinh người, sau đó
thân hình nhoáng lên, nhưng lại lần nữa ẩn vào trong một đạo bạch ảnh không
thấy bóng dáng.
Ngũ đạo bạch ảnh nhất thời trên người hôi quang đại phóng, mười đạo ánh mắt
lộ ra vẻ cuồng nhiệt, lập tức trở nên cực độ nguy hiểm.
“Nguy rồi! Ta thiếu chút nữa đã quên. Ma tu hắn luyện chính là “nghịch tình
đoạn thiên.” Công pháp này tối chú ý dẫn suất tính nhi vi (kiểu như thái độ ảnh
hưởng đến hành vi thì phải), ngôn ngữ uy hiếp của chúng ta vừa rồi lại phản tác
dụng, chọc tức lão ma.” Vừa thấy Kiền lão ma phát cuồng, Phú lão giả mới đột
nhiên nhớ tới cái gì, nhất thời hối hận nói.
Bạch Dao Di nghe vậy khẽ nhíu mày, nhưng cũng đành khoát tay, một đám băng
tinh phi đao liền bay bay lên trời, lập tức hóa thành một đạo bạch luyện không
ngừng xoay quanh trên đỉnh đầu.
Hàn Lập thần sắc không đổi, hai mắt nhíu lại, tay áo thoáng động, Tam Diễm
Phiến quỷ dị hiện ra trên tay, tay kia nhanh chóng đặt trên túi trữ vật, thần
thức cũng tập trung ở trên nhân ảnh khôi lỗi.
Hắn đã quyết định, chỉ cần song phương một người động thủ, thừa dịp lão ma
bị lão giả cùng Bạch Dao Di làm cho phân tâm, liền lập tức hạ đòn sát thủ,
tranh thủ trong phút chốc khiến đối phương trọng thương.
Cho dù không thể đương trường lấy tính mạng đối phương, cũng khiến cho tu
vi bị hao tổn, tiếp theo lại xuống tay với vị đại trưởng lão Âm La Tông này,
cường ngạnh bàn luận điều kiện.
Dù sao Phong Hồn Chú của Nam Cung Uyển, chuyện này Hàn Lập một khắc cũng
không thể quên. Chỉ có lấy được phương pháp giải chú chân chính, hắn mới có thể
an tâm. Cho dù vì thế không thể tại Đại Tấn sống yên ổn nữa, về sau cho dù ngày
đêm bị Âm La Tông tu sĩ đuổi giết, hắn cũng không màng.
Mà lúc này, trong miệng ngũ ma kia đồng thời phát ra thanh âm ô ô quái lạ,
tiếp theo thân hình khoảnh khắc nhẹ nhàng bay ra xa, từ xa nhìn lại, bạch ảnh
phảng phất thành năm cỗ khinh yên (luồng khói nhẹ) nhẹ nhàng phiêu dật, sau đó
thân hình dài thêm, càng thêm hung tợn bắn tới trước mặt.
Nhưng đúng lúc này, từ chỗ bạch ảnh lộ ra trên quang mạc, đột nhiên truyền
đến một tiếng bạo liệt kinh thiên động địa, một đoàn ngân quang chói mắt lớn
bạo phát ra, hào quang sáng lòa.
Đám người Hàn Lập còn chưa hiểu tại sao, bên trong ngân quang trong lại
“Sưu... Sưu...” vang lên không ngừng, gần mười độn quang đủ màu lần lượt từ bên
trong bắn ra, xoay quanh một lượt, độn quang chợt tắt, tại phụ cận hiện ra một
đám nhân ảnh.
Chương 975: Thạch khôi lỗi
“Xảy ra chuyện gì, chư vị đạo hữu vì sao lại kinh hoảng như vậy?” Kiền lão
ma đến, bạch ảnh vốn với tư thế công kích, chỉ thoáng một chút thì đã trở về
chỗ cũ, rồi bỗng nhiên như xoay cả nửa người về phía sau, thể hiện một tư thế
đề phòng.
Bởi vì các tu sĩ phi độn ra từ trong quang mạc tuy rằng ai nấy cũng đều
chật vật vạn phần, nhưng không một ai không có Nguyên Anh tu vi, cho dù lão ma
rất tự đại, cũng tuyệt không dám khinh thường. Huống chi vừa rồi trong quang
mạc truyền đến những âm thanh bạo liệt, càng khiến hắn có chút dự cảm không
hay.
“Kiền huynh thần thông quả nhiên kinh người, so với chúng ta thì đã tới nơi
này sớm hơn một bước. Ah, đây không phải là Phú đạo hữu của Cửu U tông sao? Hai
vị này là...” Những tu sĩ này rõ ràng là tứ lão của Độc Thánh môn cùng với năm
Nguyên Anh tu sĩ khác, vị chân nhân kia cũng đứng lẫn ở trong nhóm, nhưng khi
vừa thấy Hàn Lập ba người Hoa Thiên Kỳ, đều cảm thấy kinh ngạc.
“Nguyên lai là Hoa huynh, thật sự là xảo hợp. Bất quá, cơn bạo liệt vừa rồi
rốt cuộc là chuyện gì?” Lão giả họ Phú không màng giải thích vội hỏi ngay sự
việc khúc mắc trong lòng.
“Hừ! Việc này ta còn muốn hỏi các vị đạo hữu các người. Có vài vị còn đến
đây trước chúng ta, theo lẽ thì ảo trận bên ngoài cũng là các người bày ra. Vừa
rồi ảo trận bạo liệt đem thông đạo ngăn lại lần nữa, nghĩ lại chắc cũng là do
các vị an bài chứ.” Một vị đại hán trong số Nguyên Anh tu sĩ hừ lạnh một tiếng
nói.
Vừa nghe lời này, các người còn lại sắc mặt khẽ biến, nhìn chằm chằm mấy
người Hàn Lập biểu tình lộ vẻ bất thiện.”Các vị đạo hữu chớ nên hiểu lầm. Lúc
mấy người Phú mỗ đến đây, nơi đây đã sớm có những tu sĩ khác. Như lời các ngươi
vừa nói thì sự tình của ảo trận căn bản không liên can đến ba người chúng ta.
Các hạ đã chịu tỗn thất nặng, nên muốn trút giận lên người Phú mỗ?” Lão giả họ
Phú nghe được nói thế, nhất thời sắc mặt trầm xuống, không chút khách khí nói.
Trong lúc này, vào thời điểm tình thế phức tạp và rắc rối, không thể dễ
dàng tỏ ra yếu nhược, nếu không chỉ khiến mình chịu thiệt, dễ bị người khác vây
công.
“Trong này còn có người?” Lần này, chẳng
những bốn lão Độc Thánh môn sửng sốt, ngay cả Kiền lão ma cũng tỏ vẻ kinh hãi.
“Hừ. Ba người Chúng ta trong lúc vô ý bị
một tòa thượng cổ trận truyền tống đến đây, lúc ấy chợt nghe trên núi có tiếng
phá cấm truyền đến, ngay sau đó liền bị cấm chế vây khốn mấy ngày, vì thế mới
không kịp tìm ra những người đó. Nghĩ lại, theo như lời các ngươi nói thì việc
ảo trận hẳng có cùng quan hệ với nhóm người này.” Lão giả họ Phú cũng không
phải kẻ tầm thường, uyển chuyển nói vài lời thì đã đem sự tình giải thích trôi
chảy.
“Quả thực như thế?” Đại hán lộ ra vẻ do dự,
các tu sĩ còn lại cũng bán tín bán nghi.”Phú huynh là Cửu U tông chấp pháp
trưởng lão, không cần phải ở đây cố tình lừa gạt chúng ta. Hơn nữa nếu thật sự
là Cửu U tông tháo gở phong ấn, thì Cổ đạo hữu của Cửu U tông không thể không
đích thân đến đây chủ trì.” Hoa Thiên Kỳ thần sắc hòa hoãn, tựa hồ đã hoàn toàn
tin tưởng lời của lão giả.
“Nói vậy cũng đúng!” Thoáng cân nhắc cũng
cảm thấy có lý.
“Chẳng qua vừa rồi khi bay vào. Chư vị và
Kiền huynh có vẻ không hợp. Chẳng lẽ Phú đạo hữu có chỗ nào đắc tội Kiền
huynh?” Cặp mắt Hoa Thiên Kỳ khẽ chuyển. Đột nhiên hỏi đến việc này. Dù sao
tình hình vừa rồi nhóm Hàn Lập ba người cùng lão ma cũng sắp đại chiến, nên các
tu sĩ liên can cũng nên làm sáng tõ sự tình.
“Việc này...” Lão giả trên mặt tõ vẻ do dự.
Ở lão giả họ Phú thầm cân nhắc xem nên trả
lời vấn đề này như thế nào. Xa xôi tại nơi nào đó trong cự điện trên Côn Ngô
sơn. Cự đầu quái nhân trong tay chỉ cầm một kim hoàng sắc tiểu chuy (búa nhỏ).
Vung lên một cái. Nhất thời một đạo hồ quang màu trắng bạc kích tới bên mình
của thạch hổ khôi lỗi. Trong một lúc đem cơ thể thạch hổ khôi lỗi chấn nát.
Chư vị Diệp gia tu sĩ sau lưng hắn đều tự
khu động pháp bảo đủ kiểu đủ loại điên cuồng công kích vào thạch khôi lỗi trước
mặt.
Những khôi lỗi này tất cả đều có hình dáng
của tẩu thú phi cầm. Chẳng những toàn thân cứng rắn dị thường, hơn nữa còn có
thể dùng miệng phun các loại pháp thuật đơn giản. Thật là hung ác dị thường.
Thông qua những hành lang chung quanh tứ phía của cung điện đám khôi lỗi cứ
tuôn ra tưởng như vô cùng vô tận.
Nhưng những tu sĩ của Diệp gia mỗi người
thần sắc đều trấn định, chú tâm thúc dục pháp bảo, tựa hồ cũng hung thành công
tú bình thường.
Kết quả là sau một lúc lâu, từ xa đột nhiên
truyền đến tiếng nổ hoành tráng. Toàn bộ hành lang bên kia đã sụp đổ hoàn toàn,
khiến đám khôi lỗi đang tuôn ra bị đình chỉ.
Tu sĩ Diệp gia nghe được âm thanh này, trên
mặt cùng hiện ra vẻ mừng rỡ.
Không bao lâu từ hướng của ba hành lang
khác cũng vang lên tiếng oanh minh báo hiệu chúng đã sụp đổ, không có thêm một
khôi lỗi mới nào gia nhập trận chiến, trong đại điện còn sót lại một ít khôi
lỗi đang bị mọi người của Diệp gia tiêu diệt, chỉ trong vòng nửa khắc đã bị càn
quét sạch sẻ.
“Mấy cái này là thứ quỷ quái gì, hình dạng
giống như khôi lỗi nhưng lại không phải.”
Mọi người Diệp gia lúc này mới thả lỏng
tinh thần, lấy ra linh thạch, khoanh chân ngồi ngay tại chỗ. Mặc dù lúc này xem
ra nguy hiểm không lớn, nhưng bởi vì bọn họ toàn lực sử dụng pháp bảo trong một
thời gian dài nên pháp lực thực sự hao tổn không ít.
Mà lúc này từ trong hành lang bị phá hủy
cuối cùng, bay ra một đạo độn quang, trong nháy mắt đã tới trước mặt mọi người,
quang hoa chợt tắt, một bạch bào nho sinh hiện thân.
“Hàn trưởng lão, người nói quả nhiên không
sai, tại cuối hành lang kia đích thực có một tòa thiên điện. Khôi lỗi này đều
là từ bên trong chạy ra. Ta chiếu theo phương pháp đạo hữu chỉ điểm để phá cấm
chế tiến vào, các then chốt trong toà thiên điện đều bị ta phá hủy cả rồi.” Nho
sinh mỉm cười hướng một người trong nhóm nói.
“Không có gì, lai lịch khôi lỗi đại trận
này, tại hạ năm đó từ trong cổ thư đã từng thấy qua những kỷ lục có liên quang
nên mới biết phải ứng phó như thế nào. Nếu không cứ ở tại chỗ kiên quyết tận
lực chống đỡ, sớm muộn thì tu vi cũng sẽ tiêu hao cho đến chết.” Cổ ma Hàn Lập
thản nhiên trả lời sắc mặt không thay đổi.
“Ha ha, xem ra Diệp mỗ điểm danh mang Hàn
trưởng lão đến đây, quả nhiên là có chỗ hữu dụng đích đáng. Sau này chỉ sợ còn
nhiều chuyện phải nhờ sức của người.” Nho sinh vẻ mặt ôn hoà nói.
“Đại trưởng lão quá khách khí. Dù không nói
nói, Hàn mỗ cũng sẽ dốc hết toàn lực.” Khóe miệng cổ ma nhếch lên, nhẹ nhàng
nói một câu khách khí khiến nho sinh gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.
Đúng lúc này, bên cạnh đại đầu quái nhân,
đột nhiên cười hắc hắc nói:
“Tính toán thời gian, chúng ta tại trong ảo
trận bố trí hậu thủ (lá bài tảy) giờ cũng nên phát tác. Vận khí tốt thì sẽ giúp
Diệp gia tranh thủ lại một chút thời gian.”
“Đích xác, đến bây giờ chắc đã có người
xông vào trận. Chỉ cần có người tiến vào trận, tự nhiên sẽ xúc động đến hậu thủ
này, khiến ảo trận tự bạo trong thời gian cực ngắn. Bất quá loại tự bạo này có
chút trở ngại, nhiều lắm năm sáu ngày sau sẽ bị tiêu trừ. Lối vào lại trùng tân
để người có thể tiến vào. Chưa nói đến chuyện phong ấn sẽ bị yếu dần sau một
thời gian.” Nho sinh thần sắc ngưng trọng nói.
“Thời gian từ lúc phong ấn bắt đầu yếu dần
cho đến khi thật sự tan vỡ thì vẫn còn sớm. Cũng đủ cho chúng ta lấy được bảo
vật. Hơn nữa vị trí của chúng ta hiện tại trên Côn Ngô sơn cách tòa kiến trúc
chính cũng không xa gì.” Đại đầu quái nhân nói với nho sinh.
“Uhm! Chắc không sai biệt lắm. Nhưng là
hiện tại chúng ta càng ngày càng thường xuyên gặp phải cấm chế, chứng tỏ chúng
ta đã đến gần nơi trọng yếu của Côn Ngô sơn.” Sau khi cân nhắc, nho sinh chậm
rãi nói.
“Vậy thì tốt. Bất quá còn có một chuyện,
rất kỳ quái. Có một ngân sí dạ xoa (dạ xoa cánh bạc)lão âm hồn bất định cứ đi
theo phía sau. Hắn rốt cuộc có ý tứ gì. Chẳng lẻ muốn tìm thời cơ đánh lén
chúng ta?” Đại đầu quái nhân nói xong, liền liếc mắt hướng về lối vào của đại
điện, trên mặt biểu hiện vài phần băn khoăn.
Những người khác nghe nói vậy, cũng đồng
dạng nhìn hướng lối vào. Kết quả chỉ thấy một khoảng trống rỗng, một tí gì cũng
không có.
Nhưng chúng tu sĩ của Diệp gia trong lòng
đều rất rõ, bên kia không rõ ở nơi nào, quả thật có ngân sí quỷ dạ xoa thập
phần bất hảo đang ẩn nấp xa xa nhìn về hướng bọn họ.
Điều này làm cho nhưng tu sĩ nhất thời cảm
thấy tâm thần bất an.
Nếu bên người không có hai vị Nguyên Anh
hậu kỳ tu sĩ đồng thời hộ tống bọn họ, những tu sĩ bình thường thật sự không
dám cùng quái vật cao giai ấy dò xét từ đầu đến chân, chắc chắn sẽ lập tức giải
tán.
“Phi thiên thi này đích xác có chút phiền
phức. Nếu thời gian cho phép, dùng năng lực của ta và Thất thúc, cũng không
phải là không thể khiến lão dạ xoa này bị trọng thương thậm chí có thể bị tiêu
diệt. Nhưng thời gian của chúng ta rất khẩn cấp, phải tranh thủ từng giây. Với
loại tình huống này, mạo muội xuất thủ truy đuổi, ngược lại có thể khiến cho
hắn nổi giận.
“Hiện tại chỉ có thể xem xem phía trước có
địa phương nào là có thể dùng để hạ cấm chế, dụ hắn hãm nhập rồi tìm cơ hội vây
tử quái vật này.” Nho sinh sau một lúc lâu trầm ngâm, cũng chỉ có thể nói thế.
Những người khác nghe nói vậy, cũng hiểu
được lời lẽ có đạo lý, lập tức đều gật đầu đồng ý. Dù sao bằng vào độn thuật
xuất thần nhập hóa như thế của ngân sí quỷ dạ xoa, muốn dựa vào lực lượng của
chính bọn họ của để thoát khỏi quái vật này, là tình huống thật sự không thể.
Vì thế sau khi mọi người vừa khôi phục chút
pháp lực, lập tức đi ra gian thạch điện, tụ tập tại lối ra.
Nhưng mắt chúng tu sĩ Diệp gia bỗng trở nên
sáng ngời, sau khi đánh giá tình hình ở nơi xa xa phía trước, sau đó mỗi người
lại trở nên ngây ngốc.
Chỉ thấy trước mặt bọn họ xuất hiện một dãy
núi nhấp nhô với mười mấy cái thềm đá, tất cả thềm đá đều dẫn đến các địa
phương khác nhau trên núi. Nhưng tại phương xa của mỗi một thềm đá đều có sương
trắng lượn lờ như nhau, căn bản không cách nào phân biệt được điểm cuối của các
bậc thềm đá dẫn đến nơi nào. Điều nầy không khỏi khiến bọn người Diệp gia trợn
tròn mắt.
“Phải làm sao đây? Cho dù chúng ta mỗi
người tìm kiếm một địa phương, căn bản cũng không thể một lần là tìm hết được.”
Một lão giả khẽ thở hắt ra, đảo mắt nhìn nho sinh cười khổ.
“Không cần khẩn trương, chuyện này chứng
minh chúng ta đã tiến vào vùng trung tâm của Côn Ngô sơn. Nên giờ mới xuất hiện
nhiều chi nhánh như thế. Đây là một chuyện tốt. Tách ra làm việc khẳng định là
không được. Nhân thủ một khi đơn bạc, lập tức lực tự bảo vệ mình sẽ không còn.
Chúng ta phải đi đường nào, hay là lên đài cao bên kia trước nhìn xem có tiêu
ký gì hay không rồi hẳng quyết định.”
Nho sinh rốt cuộc không hổ là Diệp gia đại
trưởng lão, đã rất nhanh trấn định và đề xuất ra biện pháp. Đài cao mà hắn nói
đến vốn chỉ là một quảng trường bạch ngọc nơi tất cả các thềm đá giao hội trước
khi phân ra thanh nhiều lối, cự ly cách bọn họ chỉ có vài dặm, bộ dáng phi
thường cự đại (to lớn).
Nghe nho sinh nói thế, những người khác
cũng không có kế sách nào tốt hơn, cũng chỉ có thể tới trước mảnh quảng trường
quan sát kỹ rồi mới bàn lại!
Vì thế mọi người đều độn quang thẳng đến
quảng trường bắn nhanh tới. Nhưng khi mọi người nhất thời bay lên không, thì “bụp.”
“bụp.” tất cả đều từ không trung rơi xuống.
“Cấm chế cấm không. Trong này không ngờ lại
bày bố loại cấm chế này?” Đại đầu quái nhân bật thốt lên.
Cũng may Diệp gia quần tu vẫn chưa bay cao,
tuy rằng có chút chật vật nhưng cũng không ai bị thương, nhưng lại khiến tất cả
mọi người vừa ngạc nhiên vừa sợ.
Tuy rằng cấm không cấm chế tồn tại trì hoãn
hành động của bọn họ không ít, nhưng lại chứng tỏ rằng bọn họ đã thật sự bước
vào nơi trọng yếu của Côn Ngô sơn.