Phàm nhân tu tiên - Chương 0983 - Phần 2
Hàn Lập trong lòng thầm kêu một tiếng,
Muốn bắn trở lại đường cũ quay về. Nhưng cũng đã chậm, chưa để hắn bay lên trời, không kịp phòng bị trọng áp áp sát vào người, hai đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống trên mặt đá trắng.
Hàn Lập không kịp phòng bị, rất muốn hét lớn một tiếng, quanh thân hộ thể linh quang đại phóng, một đoàn thanh quang đem toàn thân bao phủ vào trong, lúc này thân hình cúi thấp xuống còn khoảng nửa, chỉ có một đầu gối đang quỳ chấm đất.
Cùng lúc đó, cả người hắn còn đang run rẩy không ngừng, trong cơ thể tiếng nổ băng băng vẫn bạo vang không ngừng, phảng phất như xương cốt toàn thân đều như bị mạnh mẽ đập vụn vậy.
Chuyện này khiến Hàn Lập cả kinh không ít!
Hộ thể linh quang không ngờ chỉ tiêu trừ một bộ phận nhỏ của trọng áp, giờ phút này so với lúc trước thì tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ không ngã mà thôi, toàn thân đồng thời như nặng thêm vạn cân.
Tin tưởng nếu không phải ngày ấy hắn đã tu luyện qua Minh Vương quyết và phục dụng qua Thiên Thi châu, thân thể trở nên cứng cỏi hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, lần này nhất định đủ để khiến xương cốt cả người hắn gẫy nát, ngã sấp tại chỗ không thể nhúc nhích mảy may.
Nhưng hắn rõ ràng đã cẩn thận điều tra phụ cận, cũng không có xuất hiện pháp trận gì, làm sao còn có thể lâm vào loại cấm chế lợi hại này đây.
Hàn Lập trong lòng thầm kêu khổ, không suy nghĩ nhiều trong miệng chú ngữ vội vang lên, giờ phút này ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, muốn thi triển thần thông, tự nhiên chỉ có sử dụng chú ngữ để miễn cưỡng dùng được.
Trong nháy mắt, trong thanh quang lại vang lên từng trận tiếng sét đánh.
Trong quang điện thiểm động, trên người hắn hiện ra một tầng kim sắc điện y (lớp áo bằng điện). Lúc này điện y mạnh mẽ tác dụng, thân hình Hàn Lập khẽ nhoáng lên, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi đứng dậy.
Nhưng vừa đứng thẳng được một nửa, lại cảm thấy trọng lực trên người đột nhiên tăng vọt, một lần nữa đem hắn ép khuỵu xuống.
Lúc này đây, sắc mặt Hàn Lập thật sự đại biến.
Trong lúc Hàn Lập bị nhốt tại sơn môn, dưới chân núi bọn người Kiền lão ma bởi vì sơn môn trên cao bị quang mạc che đi, nên chỉ có thể chứng kiến Hàn Lập biến mất không có nhập vào trong trận quần ẩu, vẫn còn chưa chứng kiến những tình hình khác.
Những người này tự nhiên trong tâm đều nghĩ đến trọng bảo, tất cả đều kiềm chế không được.
“Súc sinh, thực muốn tìm cái chết. Lão phu thành toàn cho ngươi!”
Trong quang mạc đột nhiên truyền đến thanh âm bạo nộ của Kiền lão ma.
Lập tức năm đạo bạch ảnh trong cấm chế đột nhiên tụ lại ở giữa, không ngờ năm bạch ảnh bỗng hợp nhất hóa thành một bạch sắc cự ảnh thân cao mấy trượng, bất quá nó vẫn chưa hướng vị Diệp gia tu sĩ mặt chữ điền kia xuất thủ, ngược lại bàn tay to đột nhiên cuốn về phía sau.
Chỉ thấy bạch ảnh chợt lóe, cánh tay trong khoảnh khắc hóa thành bạch mãng một phát đem thanh đồng sư từ phía sau nuốt vào trong miệng, sau đó bạch mãng từ thân hình cự nhân biến thành một cự đại quang cầu, mang thanh đồng sư kia hoàn toàn cuộn lấy.
Mặc cho thanh đồng khôi lỗi ở bên trong giương nanh múa vuốt, miệng phun cột sáng, bạch cầu lại không chút sứt mẻ gì.
Bên kia tu sĩ mặt chữ điền cũng đột nhiên điểm vào cự đại cốt hoàn trên người.
Trong phút chốc cốt hoàn này quang mang vạn đạo, huyễn hóa ra vô số hoàng sắc hoàn ảnh, nhưng lúc này dưới sự thôi thúc pháp quyết của người, cự đại ảo ảnh chợt biến mất. Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện tại đỉnh đầu của con thanh đồng sư đang đuổi sát trung niên tu sĩ. Kết quả vô số hoàn ảnh không khách khí hạ xuống, các quang hoàn đem con thú vây khốn, một vòng chặc chẽ lập tức khiến thân mình nó bị ngã quỵ.
Nhưng tu sĩ mặt chữ điền căn bản không hề nhìn đến thanh đồng thú này, ngược lại sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm bạch sắc cự ảnh đối diện.
“Hừ! Di Thiên trạc quả nhiên là danh bất hư truyền. Theo lời đồn, bảo vật này chính là phỏng chế theo thượng cổ linh bảo “Ánh Nguyệt hoàn.”, đáng tiếc chưa được người chứng thật. Lão phu xem, cho dù đây là phỏng chế phẩm của thông thiên linh bảo, thì cũng không kém bao nhiêu.” Thanh âm của Kiền lão ma, đột nhiên từ trong miệng cự đại bạch ảnh lạnh lùng truyền ra.
“Không có bảo vật này hộ thân, Diệp mỗ chỉ sợ rằng tiểu mệnh đã sớm nằm trong tay Kiền huynh. Nhưng đạo hữu hiện tại đang vướng bận nơi đây, lại không sợ tất cả bảo vật đều bị tiểu tử vừa rồi lấy đi sao?”
Tu sĩ mặt chữ điền sau khi cười lạnh một tiếng, cố ý liếc mắt về hướng sơn môn.
“Oh! Nếu cấm chế của Côn Ngô điện dễ phá trừ như thế, Diệp đạo hữu chẳng phải đã sớm tiến vào trong điện, lấy được bảo vật, sao lại lúc này vẫn ở trong cấm chế bị lão phu đuổi kịp vậy. Nhưng vừa rồi Diệp huynh xưng hô vị này là trưởng lão, chẳng lẻ hắn là tu sĩ của Diệp gia các ngươi?”
Kiền lão ma thanh âm băng hàn.
“Ha ha, đó là Diệp mỗ nhìn lầm người. Người này lão phu thực không nhận biết?”
Tu sĩ mặt chữ điền ánh mắt hơi đổi cười ha ha, không biết thiệt giả nói.
Kiền lão ma nhất thời trở nên trầm mặc, tựa hồ đang phán đoán sự thiệt giả trong lời nói của đối phương. Nhưng một lát sau, hắn lại lạnh lùng nói:
“Không quản người này thật có quan hệ cùng Diệp gia không, nhưng hắn và một tên Thiên Nam khác có cùng họ, Diệp gia các ngươi cũng không có khả năng thật sự tin tưởng hắn. Các ngươi trăm phương ngàn kế tìm đến Côn Ngô Sơn để mở ra phong ấn này, chẳng lẽ thật muốn khiến bảo vật rơi vào tay ngoại nhân? Ta đã giằng co cùng ngươi một thời gian mà cũng không cách gì, giờ không còn hứng thú tiếp tục với ngươi. Không bằng hợp lực trước phá trừ cấm chế này, sau đó đợi khi đến Côn Ngô điện rồi mới bằng vào thủ đoạn đoạt bảo!”
“Đều dựa vào tất cả thủ đoạn! Tốt, Diệp mỗ đang có ý này!”
Thật là ngoài ý muốn của Kiền lão ma, vốn tưởng rằng đối phương sẽ do dự một hồi, nhưng mặt trung niên nhân lại không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Sau chuyện này khiến lão ma rùng mình sau, trở nên có chút do dự.
1014. Hóa Tiên Nhị Nữ
“Yêu vật đang trước mặt, hai vị đạo hữu không suy nghĩ làm thế nào thanh toán chúng, thì chuyện lấy được bảo vật thật đúng là nằm mơ.”
Nghe được đối thoại của hai người Kiền lão ma, thanh niên họ Từ quay đầu lạnh lùng nhìn vào quang mạc, bất mãn nói.
“Hắc hắc! Vị này chính là Từ huynh của Thiên Lan sao? Lão phu có thể không có hứng thú với bảo vật chưa nhìn thấy, tội gì phải cùng những thứ ở đây lưỡng bại câu thương. Huống hồ cho dù mọi người đương trường đồng loạt liên thủ, chỉ sợ cũng không làm gì được này ba vị đâu.”
Kiền lão ma sau khi cười lạnh một tiếng, không ngờ lại nói ra những lời ngoài dự tính của mọi người.
“Kiền huynh nói lời này là có ý tứ gì?”
Tuy rằng Thiên Lan thảo nguyên và Âm La tông luôn giao hảo, thanh niên nghe được lời này sắc mặt cũng trầm xuống.
“Không có gì, vào thời điểm ba vị tới đã thấy ta và Diệp đạo hữu tranh đấu kịch liệt, lại chỉ ẩn núp bên cạnh không xuất thủ, trong lòng chắc có mục gì khác. Nếu thật muốn gây bất lợi với chúng ta, lúc trước mới là thời cơ tốt nhất để xuất thủ.”
Âm thanh trong cự đại bạch ảnh nhàn nhạt thốt ra.
“Các ngươi biết việc này là tốt rồi. Cho dù các ngươi muốn động thủ, chẳng lẽ thực nghĩ có khả năng gây khó dễ được cho chúng ta chăng. Cũng không có gì phải giấu diếm, ba người chúng ta cũng vì mấy thứ trong Côn Ngô điện mà đến. Trước khi tiến vào điện, cũng không muốn động thủ.”
Ngân Sí Dạ Xoa trong mắt bích quang chợt lóe, bất động thanh sắc nói.
Xú phụ và sư cầm thú đứng bên cạnh không nói một lời, có vẻ coi hắn là người đứng đầu.
“Ta và Thánh nữ đối với bảo vật trong điện không có hứng thú, chỉ có hứng thú vật trên người tiểu tử họ Hàn kia, Thiên Lan thánh điện chúng ta là tình thế bắt buộc. Đương nhiên nếu tìm được Quỷ La phiên, Từ mỗ sẽ hoàn trả nguyên vật lại cho quý tông.”
Thanh niên họ Từ sau khi nghe được ý tứ trong lời nói của Kiền lão ma tự nhiên cũng không muốn cùng ba yêu vật thần thông quảng đại cược mạng nhỏ, chỉ thoáng trầm ngâm, thần sắc hòa hoãn nói.
“Đã là như vậy, ta vốn không cần phải ở đây tranh đấu làm gì, hãy hợp lực bài trừ cấm chế trước, rồi lấy bảo vật. Nếu không chúng ta nhiều người như vậy cứ ở đây, ngược lại sẽ bị ngoại nhân lấy đi bảo vật, đây mới là một trò cười lớn!”
Cát Thiên Hào cũng thuận thế nói như thế.
Trong này vô luận tu sĩ hay yêu vật mỗi người chẳng biết sống bao nhiêu năm, tự nhiên không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn để cho người khác ngư ông đắc lợi. Cơ hồ trong chớp mắt đã đạt thành một hiệp nghị lâm thời.
Tuy rằng một khi đã đến Côn Ngô điện, hiệp nghị lập tức tan vỡ, nhưng so với trước khi nhìn thấy bảo vật đã tự chém giết lẫn nhau vẫn tốt hơn.
“Các vị cũng đã không ý kiến. Vậy thì đồng loạt động thủ phá cấm thôi.”
Kiền lão ma thấy tình hình như vậy, phát ra một trận cười quái dị lập tức vung hai tay áo của cự đại bạch ảnh. Huyễn hóa ra hai bạch sắc cự mãng hung hăng đánh về phía đỉnh của quang mạc.
Tu sĩ mặt chữ điền bên cạnh lặng lẽ gật đầu một cái rồi xoay hai thanh phi kiếm. Nhất thời hai đạo cầu vồng cũng chém thẳng vào không trung.
Ba yêu vật bên ngoài cùng bọn người thanh niên họ Từ vẫn còn nghi kỵ lẫn nhau, chưa thể thả lỏng, khi nhìn thấy tình cảnh này cũng đều xuất thủ công kích lên cấm chế.
Một thời gian quang mang các màu, yêu khí hỗn tạp, nội ngoại cùng nhau đồng thời bạo liệt tại quang mạc. Tiếng đùng đùng liên tiếp vang lên không ngừng.
“Chậc chậc. Thật không nghĩ tới Kiền lão ma lại có vẻ nóng nảy như vậy, trong nháy mắt đã có thể liên thủ cùng Ngân Sí Dạ Xoa, sư cầm thú và yêu vật kia. Sau này gặp được lão ma thật phải cẩn thận một chút một chút. Đừng để bị hắn lừa.”
Một thân ảnh xanh biếc nổi bậc ẩn nấp trong một cây cột đá khá to trong thạch lâm ở cuối đường dốc thì thào thấp giọng nói.
“Hừ lấy tu vi của ngươi hiện tại. Đối với ngươi Kiền lão ma căn bản không cần đụng đến Ngũ tử đồng tâm ma kia, một phát là xong. Ngươi căn bản không có cách nào tránh và cũng không thể tránh.”
Một lục ảnh khác không chút khách khí nói.
Này hai người rõ ràng là Hóa Tiên tông Mộc phu nhân và nữ tử trẻ tuổi với khuôn mặt tú lệ kia.
“Sư tỷ, chẳng lẽ ta thực không có cách nào đối phó Kiền lão ma.”
Nữ tử trẻ tuổi có vẻ có chút không phục.
“Một tu sĩ nguyên anh sơ kỳ làm sao đấu với tu sĩ hậu kỳ? Đừng nói là ngươi, chính là ta chính diện đánh với lão ma, cũng chỉ có có thể khó khăn tự bảo vệ mình mà thôi. Công pháp của bản tông vốn cũng không là thiện trường chính diện đối địch. Bất quá nếu để ta lấy được một chút tinh huyết của lão ma, lặng lẻ thi triển chú thuật, ta có bảy tám phần nắm chắc, âm thầm khiến hắn bị trọng thương!”
Mộc phu nhân cười lạnh nói.
“Hóa Tiên tông chúng ta là tông môn phân nửa ẩn dật, chỉ luận công pháp bí thuật, chỉ sợ không nhất định yếu hơn thập đại tông môn đâu. Nếu không phải là lịch đại cũng phải tuân thủ quy củ, chỉ sợ toàn lực phát triển đã sớm có hậu kỳ đại tu sĩ, cũng không cần e ngại bọn người Kiền lão ma.”
Nữ tử trẻ tuổi có chút không cam lòng nói.
“Tổ sư lập phái của bổn tông vốn chính là hậu nhân của Côn Ngô tam lão, lúc trước tìm đến địa phương không cách xa phong ấn lắm để khai tông lập phái đã định ra quy định thủ thành, vốn chính là vì có thể ở gần trông coi phong ấn của Côn Ngô Sơn này. Đã mấy vạn năm như vậy trôi qua, việc này trong một số ký lục cũng đã bị sao lãng không ít. Nếu không phải vì không lâu trước đây chúng ta nhận được truyền tin của Hướng lão, đem điển tịch sáng tạo phái của bổn môn ra trọng tân (trọng tân: chỉnh lý, sửa chữa lại, làm mới được gọi là trọng tân), chỉ sợ đối với việc phong ấn này hoàn toàn không biết gì cả. Nếu không, chúng ta làm gì phải mạo hiểm tiến vào núi này.”
Mộc phu nhân thở dài.
“Nói đến Kiền lão ma, ta càng phải để ý thanh niên sử dụng Ích Tà Thần lôi kia, vũ phiến trong tay người này uy lực cường đại, Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ cũng tránh lùi ba thước. Nếu là vận dụng trong không gian bị phong bế, uy lực của bảo vật này sẽ tăng gấp bội.
“Là phỏng chế phẩm của Thất Diễm phiến tiếng tăm lừng lẫy tại thời thượng cổ.”
Nữ tử tú lệ lạnh lùng nói.
“Đúng là phỏng chế phẩm của thông thiên linh bảo, nhưng có phải là Thất Diễm phiến hay không thì cũng khó nói. Bất quá người này khuôn mặt rất lạ lẫm, những thần thông khác cũng không nhỏ, ngân sí sau lưng còn có thể thi triển lôi độn thuật hiếm thấy, đích xác không phải là tu sĩ bình thường. Nhưng người này giống như không phải là tu sĩ của Đại Tấn chúng ta, có vẻ không cùng đường với người của Diệp gia. Quên đi, người này cho dù có lợi hại, chúng ta cũng không để ý nhiều tới hắn. Nói lại Hướng lão nên sớm tiến vào núi này, sao lại không thấy xuất thủ ngăn cản mấy tu sĩ này. Lấy thần thông của lão nhân gia, thoáng xuất thủ thì đâu thể để bọn người Kiền lão ma ở đây càn rỡ.”
Mộc phu nhân có chút nghi hoặc.
“Có lẽ Hướng tiền bối có chuyện quan trọng khác, hoặc là trực tiếp đi thẳng đến Trấn Ma tháp, dù sao bên kia mới là quan trọng nhất.”
Nữ tử trẻ tuổi chần chờ nói.
“Không có khả năng. Tuy rằng Trấn Ma tháp mới là trận nhãn chân chính khống chế phong ấn của cả tòa Côn Ngô sơn. Nhưng là nếu muốn trở lại gia cố phong ấn, phải cần Hóa long tỳ trong Côn Ngô kia mới được. Hướng tiền bối biết lợi hại trong đó, làm sao không đi tới Côn Ngô điện lấy bảo vật được.”
Mộc phu nhân sắc mặt âm trầm lắc đầu.
“Ý của sư tỷ là Hướng tiền bối đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn? Điều này sao có thể, lấy tu vi của Hướng tiền bối, thế gian này sao còn có ai có thể làm gì được người, chẳng lẽ là người nọ đã thoát vây sao.”
Lúc nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt tú lệ của nữ tử trong khoảnh khắc trở thành tái nhợt vô cùng.
“Chuyện này không có mấy khả năng. Những cấm chế này đều là vừa mới phá. Nếu như người nọ thoát vây ra thì đã sớm phá hết tất cả các cấm chế. Sao còn có thể đợi tới bây giờ. Có thể Hướng tiền bối thực sự bị sự tình gì trì hoãn, còn chưa tiến vào núi này.”
Mộc phu nhân sau khi thần sắc biến đổi, gượng cười nói.
“Hy vọng là như thế. Không quản như thế nào, chúng ta vẫn cần theo phía sau những người này, xem xem có thể đem kiện Hóa long tỳ lấy đi trước hay không. Bất quá năm đó có thể gia cố phong ấn ngoại trừ Hóa long tỳ này ra, không phải còn có một kiện thiên tinh bi khác sao. Chỗ kiện bảo vật kia hạ lạc, sao lại không trực tiếp lưu lại cho mấy người hậu nhân chúng ta. Nếu không làm gì phải mạo hiểm đi theo sau những người này.”
Nữ tử tú lệ vừa nghe lời này, lại trở nên có chút oán giận.
“Chuyện này ngươi làm sao mà biết được. Tinh bi ngày đó chính là vật đã được dùng để phòng xa. Nó nằm trong tay của nhất mạch hậu nhân khác của Côn Ngô tam lão. Chính vì là sợ một trong hai nhà của chi chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có thể có vật khác để khống chế phong ấn của ngọn núi này. Nghe nói bảo tàng này nằm tại một địa phương không tưởng được, ngoại trừ cái người đã để nó vào nơi ấy ra, những người khác đều chẳng biết giấu tại nơi nào trên Côn Ngô Sơn. Có hai bàn tay phía sau một minh một ám để chuẩn bị mọi việc, đủ để thấy được nhóm cổ tu tham dự phong ấn năm đó đã hao phí không ít tâm cơ.”
“Cũng không biết năm đó Côn Ngô tam lão nghĩ như thế nào, sao phải lưu lại một đại hậu hoạn như vậy cho chúng ta. Sao không một kiếm chém chết người kia cho rồi? Cần gì phải phong ấn chứ, còn vô cớ lãng phí một tòa linh sơn của nhân giới như vậy.”
Nữ tử tú lệ đôi mi thanh tú khẽ nhíu nói.
“Điểm này, trên điển tịch có nhắc tới một chút. Hình như thân phận của người bị phong ấn này phi thường đặc thù, thậm chí sinh tử của hắn còn liên quan đến chuyện của thượng giới. Cho nên nhóm nhân giới cổ tu năm đó ai cũng không dám vọng động xuống tay, đành phải đem hắn phong ấn tại trong núi này.”
Mộc phu nhân do dự một chút mới nói ra một chút chuyện mình biết.
“Nguyên lai là như vậy, khó trách những người năm đó lại rụt rè như thế. Bất quá người này tu vi rốt cuộc cao bao nhiêu? Khiến Hướng lão khi nhắc tới người này liền có vẻ đứng ngồi không yên. Chúng ta và Hướng tiền bối cũng coi như quen biết đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy mấy lão quái vật bọn họ lại bất an như vậy.”
Nữ tử tú lệ lại tò mò hỏi.
“Luận tu vi của người này cao bao nhiêu, đối phương khẳng định chỉ cần vươn đầu ngón út là có thể bóp chết chúng ta. Đoán mấy cái này lại hữu dụng gì.”
Mộc phu nhân liếc mắt, không có hảo khí trả lời.
“Điều này cũng đúng!”
Nữ tử tú lệ vẻ mặt tõ vẻ cũng hết cách.
“Đúng rồi, kiện Tứ tượng xích kia, ngươi mang đến đâu. Sau đây có lấy được kiện Hóa long tỳ kia hay không toàn bộ trông cậy vào bảo vật này.”
Mộc phu nhân chuyển để tài, nhắc tới một chuyện khác.
“Sư tỷ đã dặn dò nhiều lần. Muội sao dám không mang theo trấn tông chi bảo này. Bất quá nói lại cũng thật là đáng tiếc, nếu sư tỷ không tu luyện công pháp thuộc tính cùng Tứ tượng xích bài xích nhau, thì sư tỷ sử dụng nó là thích hợp nhất. Sư tỷ đã từng nói một trong hai kiện thông thiên linh bảo dùng để trấn áp người đó là Bát linh xích, không phải là một phỏng chế phẩm của nó là Tứ tượng xích này sao chứ? Muội còn muốn chính mắt thấy chúng có hình dáng ra sao.”
Nữ tử tú lệ con mắt sáng lưu chuyển, thản nhiên cười nói.
“Bát linh xích, Hắc phong kỳ, trong điển tịch có thoáng đề cập đến. Có thể thật sự nhìn thấy không, ta cũng... A, Kiền lão ma bọn họ đã phá vỡ cấm chế, chúng ta cũng mau lên thôi.”
Mộc phu nhân đang định nói gì với sư muội, xoay chuyển ánh mắt chứng kiến cảnh quang mạc trên đài cao bị các loại công kích đánh vỡ từng mảnh, thần sắc vội vàng ngưng trọng nói.
Nữ tử tú lệ trong lòng phát lạnh, cũng ngẩng đầu nhìn lại. Vừa lúc thấy bọn người Kiền lão ma xuyên qua quang mạc tán loạn, hướng chỗ sơn môn kia tiến đến.
1015. Kim Từ Linh Mộc
“Chúng ta đuổi theo. Không cần đến quá gần mấy lão quái vật. May mắn là còn có thể khắc chế thần thức, nếu không chúng ta căn bản không có cơ hội theo dõi tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh hậu kỳ.”
Mộc phu nhân trong miệng chiêu hô, nhất thời quanh thân của hai nàng bạch quang chớp động, lặng yên độn ra khỏi thạch trụ, thi triển bí thuật khác đuổi theo sau.
Không lâu sau khi hai nàng rời đi, tại một cây thạch trụ khác phía sau cây thạch trụ nơi nhóm hai nữ tử lục quang chớp động, một nhân ảnh toàn thân màu lục to lớn xuất hiện, một đôi mắt trong suốt lạnh như băng sau một lúc nhìn chằm chằm phương hướng hai nữ tử vừa biến mất, lập tức lại quỷ dị chợt lóe rồi biến mất.
Trong lúc bọn người Kiền lão ma đuổi tới trước sơn môn, Hàn Lập đang đứng tại sơn môn và đang chậm rãi bước trên con đường nhỏ ở giữa cự đại cung điện, mỗi lần bước một bước đều dừng lại một chút, phảng phất như mỗi một bước nặng hơn vạn cân, lúc này hắn chỉ còn cách cự đại cung điện này khoảng hai ba trăm trượng.
Bất quá lúc này Hàn Lập toàn thân chẳng những thanh quang kim hồ lượn lờ, mà còn có một tầng tử diễm cực kỳ diễm lệ bao phủ, thậm chí còn sớm đã dụng hàng linh phù hóa thân thành hình tượng bán giao bán nhân (nửa giao long nửa người) rất quỷ dị, chuyện này khiến cho bọn người Kiền lão ma sau khi thấy được đều cả kinh.
“Đây là thần thông gì, người này làm sao co thể biến thành bộ dạng này?”
Một gã hắc sam lão giả không khỏi thất thanh kêu lên.
“Quản hắn sao lại thế này làm gì, hiện tại tiểu tử này có vẻ giống như bị cấm chế vây khốn, đây đúng là thời cơ tuyệt hảo để diệt trừ hắn.”
Cát Thiên Hào sắc mặt âm lệ chợt lóe nói, lập tức một tay nhanh chóng dương lên, một thanh giáo dài đỏ như lửa liền hóa thành một đạo hồng mang bắn tới.
Lúc trước Hàn Lập dùng Tam Diễm phiến phá huỷ một thanh cốt kiếm do Cát Thiên Hào luyện hóa, khiến hắn chịu thiệt không nhỏ. Hiện tại có cơ hội thừa dịp trả đủa, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Nhưng hồng mang vừa mới bay ra hơn mười trượng liền phát ra một tiếng “đùng” rồi rơi thẳng xuống, hung hăng đập vào mặt đất tạo thành một cái hố sâu, lập tức bị ép chặt xuống mặt đất.
“Đây là?”
Cát Thiên Hào cả kinh không nhỏ, vội vàng thúc dục toàn thân pháp lực muốn lấy bảo vật này về, nhưng cây giáo kia như đã mọc rể vào lòng đất, căn bản vẫn nằm bất động.
“Đại ngũ hành từ lực?”
Lâm Ngân Bình thấy tình hình như vậy, hô nhỏ một tiếng.
“Không phải, là kim từ trọng quang, đây là do hai hàng kim từ linh mộc ở hai bên sinh ra cấm chế thiên nhiên. Bất luận kẻ nào bước một bước vào phạm vi ảnh hưởng của mấy cái linh mộc này, đều bị từ quang trọng lực của mấy cây này áp vào thân, xem như là nửa bước cũng khó đi.”
Ngân sí dạ xoa liếc mắt xem xét hai hàng đại thụ nâu sẫm hai bên, đột nhiên nhàn nhạt nói.
“Nửa bước khó đi? Tiểu tử họ Hàn kia làm sao đi qua tới bên kia?”
Thanh niên họ Từ cười lạnh một tiếng, nhìn bóng lướt Hàn Lập xa xa nói.
“Hắc hắc, đạo hữu thực không thấy được sao, hay cố ý xem hình thái đại biến của người này như là không khí! Người này sau khi biến hình, tu vi tối thiểu tăng vọt khoảng gần một nửa, tu vi ước chừng là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh giai. Huống chi vô luận là Ích Tà Thần Lôi hay tử sắc băng diễm kia cũng đều là đại thần thông không nhỏ. Nếu là đạo hữu, chỉ sợ còn không thể chịu đựng lâu bằng người này sau khi biến hình đâu!”
Ngân sí dạ xoa liếc mắt nhìn thanh niên, khóe miệng nổi lên một tia châm biếm.
“Phải không! Nghe khẩu khí của các hạ tựa hồ đối với tiểu tử họ Hàn này có vẻ quen thuộc. Các hạ chẳng lẽ nhận biết người này?”
Thanh niên họ Từ mặt không chút thay đổi, thay đổi đề tài.
“Quen biết người này hay không, tựa hồ cũng không có quan hệ gì đến các hạ.”
Ngân sí dạ xoa lại nghe ra ý tứ dò dẫm trong lời của đối phương, cười lạnh nói.
Thanh niên họ Từ nghe được ngân sí dạ xoa đáp như thế, thần sắc bất biến, nhưng trong lòng tự nhiên giận dữ.
“Kim từ linh mộc, không lẽ đây là thượng cổ linh thụ được gọi là Lạc bảo thụ, nhưng ở bên ngoài những cây này sớm bị diệt chủng, nghe nói bảo vật nào có trộn lẫn vật liệu kim chúc tính đều sẽ bị cây này khắc, trách không được bảo vật của Cát đạo hữu lập tức bị rơi xuống đất. Hơn nữa từ trường lực do cây này phát ra là trời sinh, tu sĩ cho dù dùng thần thức dò xét cũng căn bản không thể phát giác được.”
Cát Thiên Hào nhướng mày nói.
“Không chỉ như thế. từ trường do cây này phát ra lợi hại cực kỳ, thậm chí có thể chồng chất lên nhau, khiến cho trọng lực trên người tăng lên gấp bội. Cụ thể sẽ bị tăng bao nhiêu trọng lực thì cứ nhìn hai hàng linh thụ có bao nhiêu cây thì tự biết. Chúng mọc rậm rạp như thế, chỉ sợ là chúng ta vừa tiến vào trong, cơ hồ đã bị bốn năm gốc cây đồng thời gây tác dụng. Người khác không biết, nhưng tại hạ tự hỏi là tuyệt không cách chịu đựng đươc cự lực như thế.”
Tu sĩ mặt chữ điền sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Phải không, thiếp thân thật ra không tin, muốn thử một lần.”
Lâm Ngân Bình nhìn thấy bóng lưng của Hàn Lập chậm rãi bước tới, ngọc dung lạnh lùng. Vỗ túi linh thú bên hông, nhất thời một con quái xà bốn chân phóng ra.
Quái xà này toàn thân đầy lân phiến thô dày, trên lưng có một đôi nhục sí (cánh bằng thịt), có vẻ da dày thịt béo.
“Đi!”
Từ miệng Lâm Ngân Bình phát ra một tiếng quát khẽ, hướng bóng lưng của Hàn Lập xa xa chỉ tới.