Phàm nhân tu tiên - Chương 1004 - 1005
Chương 1004: Cửu Chân Phục Ma Trận
Ngân Nguyệt sau khi thân hình đứng vững
lại, sắc mặt tái nhợt nhưng lại hướng “Hoa Thiên Kỳ” khóe miệng đột nhiên lộ ra
một tia giễu cợt.
“Ngươi là ta. Ta cũng là ngươi. Nếu là để cho người nào biết được việc này.
Ngươi cho rằng tình cảnh của ngươi có thể tốt hơn chỗ nào? Huống hồ mặc dù
người mà người nọ cưới là Lung Linh. Nhưng hắn sủng ái nhiều nhất vẫn là ta?
Chớ quên. Năm đó là ai giúp ta áp chế, cưỡng ép làm cho cơ thể ngươi ngủ say.”
Vừa nghe Ngân Nguyệt nói lời này. Dáng vẻ tươi cười trên mặt “Hoa Thiên Kỳ”
chợt tắt. Hai mắt bỗng lộ ra một cổ sát khí. Nhưng lập tức cười lạnh một tiếng,
khẽ quay đầu. Một tay bỗng nhiên hướng nơi nào đó ngoài pháp trận nhẹ nhàng
nhấn một cái.
“Oanh.” một tiếng vang thật lớn. Mọi người liền thấy nơi tiến vào Truyền
Tống Trận màu trắng bỗng nhiên sụp đổ lõm xuống, lộ ra một cái hố to sâu hơn
trượng.
Đang lặng yên thối lui đến gần Truyền Tống Trận, Ngân Sí dạ xoa cùng Sư cầm
thú thấy vậy, nhất thời sắc mặt đại biến thân hình khựng lại, không thể không
dừng bước.
“Hai ngươi muốn đi đâu! Một người cùng Không Huyền đạo sĩ năm đó giống nhau
như đúc. Nhưng trên người lại nồng nặc thi khí như vậy. Tuy rằng hình dáng bên
ngoài thay đổi không ít, nhưng mà bản phi còn có ấn tượng, chính là linh cầm nọ
năm đó Không Huyền đạo sĩ nuôi dưỡng không sai. Ta còn nhớ chuyện đó. Hồi trước
Không Huyền đạo sĩ bị ta phong ấn lại. Xem ra ngươi chính là hắn di lưu lại tu
luyện thông linh thân thể. Thế nhưng còn tu luyện tới cảnh giới Ngân Sí Dạ Xoa.
Cũng có thể ta nói có điểm sai!” “Hoa Thiên Kỳ” nhìn chằm chằm Ngân Sí Dạ Xoa,
lạnh lùng nói.
“Không nghĩ tới là Linh Lung tiên tử, dễ dàng nói ra lai lịch hai ta! Lại
nói, ta năm đó cùng tiên tử coi như là từng có duyên gặp mặt.” Ngân Sí dạ xoa
thần sắc không đổi, nhưng chung quy vẫn cười khổ một tiếng, nói.
“Cùng ta có gặp mặt một lần là đời trước, không phải ngươi. Nhưng con sư
cầm thú này, năm đó chẳng qua là thất cấp linh cầm mà thôi. Hiện tại đã tiến
giai tới thập cấp yêu thú. Xem ra cho dù trở lại linh giới quả thực cũng đủ để
có chỗ đứng.” “Hoa Thiên Kỳ” Hừ một tiếng nói.
“Mặc kệ nói như thế nào trong đầu ta còn nhớ phong thái tuyệt thế của tiên
tử năm đó. Nhưng tiên tử đem Truyền Tống Trận này phá huỷ là có dụng ý gì?” Bị
khám phá lai lịch. Ngân Sí dạ xoa ngược lại có chút trấn định.
“Không có gì. Nếu đã đến, thì sẽ không phải rời đi vội vã vậy chứ. Bản phi
nói không chừng còn muốn mượn sức hai người các ngươi đó!” “Hoa thiên kỳ” hời
hợt nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Ngân Sí dạ xoa sắc mặt âm trầm xuống.
Tuy rằng lão yêu này căn bản không nghĩ sẽ lưu lại đây. Nhưng nếu Truyền
Tống Trận bị hủy. Nghĩ muốn tìm được con đường khác sẽ không chỉ là nhất thời
nửa khắc công phu. Sau khi con mắt thoáng xoay chuyển, lại trầm mặc.
“Hoa Thiên Kỳ” Thấy vậy không hề để ý tới nhị yêu ánh mắt hướng thanh niên
họ Từ. Lại còn nhìn lướt qua vị tu sĩ Diệp gia,
khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh:
“Tốt. Rất tốt! Không nghĩ có nhiều loại tu
sĩ như vậy đến đây hơn nữa tu vi còn không tệ!”
“Mặc kệ thân phận tiền bối ở linh giới hiển
hách ra sao. Như thế nào lại phụ thân ở trên người Hoa đạo hữu. Diệp gia chúng
ta lần này mở ra phong ấn Côn Ngô sơn. Chỉ là vì Thông Thiên Linh Bảo mà thôi.
Tiền bối chỉ cần đồng ý đem Bát Linh Xích (thước) này giao cho tại hạ. Diệp gia
chúng ta có thể trợ giúp tiền bối thoát ly khỏi tháp này!” Bạch bào nho sinh
qua vừa rồi lắng nghe tỉ mỉ. Ẩn ẩn nghe rõ đại khái lai lịch vị này. Bỗng nhiên
tiến lên từng bước cung kính nói.
“Lời Từ mỗ muốn nói. Không thể tưởng được
bị Diệp đạo hữu nói ra trước.” Thanh niên họ Từ nghe vậy bật cười ha ha. Da
cười nhưng thịt không cười nói.
(Da cười nhưng thịt không cười – gần giống
câu thành ngữ “Nói một đằng, làm một nẻo.” “Miệng thơn thớt nói cười, bụng một
bồ dao găm.” Ý nói ngoài mặt thì ra vẻ thân thiện nhưng bên trong đang chửi cả
tổ tông nhà nó lên)
Hai người này đều xảo quyệt. Gặp yêu phi
đang phụ thân (mượn xác) Hoa Thiên Kỳ vừa ra tay cùng biết không thể địch lại
được. Không khỏi cùng nổi lên ý niệm lôi kéo mượn sức trong đầu.
“Bát Linh Xích? Tốt. Các ngươi ai có bản
lĩnh có thể thu phục bảo vật này, cứ lại đây là được. Bản phi không ngăn cản!”
“Hoa Thiên Kỳ” Ánh mắt chợt lóe, nhưng lại chẳng hề để ý cứ thế nói.
Nghe xong lời này. Trưởng lão Diệp gia cùng
thanh niên họ Từ ngẩn ra. Sau đó kinh ngạc liếc mắt lẫn nhau một cái.
“Sao vậy. Cho các ngươi qua lấy bảo vật,
sao lại e sợ vậy!” “Hoa Thiên Kỳ” Trong miệng phát ra tiếng cười châm chọc.
Nhưng bạch bào nho sinh cùng thanh niên họ
Từ lại ngược lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mộc phu nhân ở bên ngoài kia. Từ sau khi “Hoa
Thiên Kỳ” xuất hiện, trên mặt vẫn lộ ra biểu tình cảnh giác dị thường. Lúc này
ngọc thủ thu vào trong tay áo chợt động. Nhưng trong túi trữ vật lại lặng yên
bay ra một vật. Động tác dị thường cẩn thận, dường như sợ “Hoa Thiên Kỳ” Phát
hiện.
“Nếu tiền bối không muốn bảo vật này. Vừa
rồi ở lúc nãy khi lão phu thu bảo vì sao ra tay cản ta lại?” Xa xa quái nhân
đầu to trốn ở một chỗ khác trong cung điện trên không, bỗng nhiên hỏi.
“Những người khác lấy bảo vật đều được. Duy
mình ngươi không được!” “Hoa Thiên Kỳ” liếc mắt lườm quái nhân một cái, lạnh
nhạt nói.
“Vì cái gì?” Quái nhân sắc mặt có chút vô
cùng khó coi. Liếc qua cánh tay bị cụt của mình, oán hận nói.
“Vì cái gì? Trước đó không lâu đã thấy qua
phân thân của nguyên sát thánh tổ rồi chứ!”
“Cái gì nguyên sát thánh tổ. Ta căn bản
không biết!” Quái nhân đầu to trong lòng rùng mình. Nhưng trong miệng lập tức
phủ nhận nói.
“Tuy rằng ngươi cùng tên ma này ở cùng một
chỗ một thời gian rất ngắn. Nhưng trên người vẫn đang lây dính một tia ma khí
thường nhân khó gặp. Ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra. Ngươi không thừa
nhận cũng không sao cả nhưng vừa rồi sau khi ngươi tiến vào trong điện vừa thấy
hồn của ta liền sinh tâm bất thiện phải không. Điều ấy đúng chứ! Nếu không phải
ta phụ thân người khác trước một bước khiến ta tỉnh lại, chỉ sợ thật đúng là
gặp phải độc thủ của ngươi. Mà lại còn dùng diệt hồn phù đối phó ta. Mạng quả
là lớn a?”
“Hoa Thiên Kỳ” trong mắt lục mang chợt lóe,
thanh âm thoáng chốc có chút khí phách.
Nho sinh áo trắng nghe xong những lời này.
Trong lòng sửng sốt. Lập tức môi vội vàng hướng quái nhân truyền âm vài câu.
Tựa hồ muốn hỏi một chút.
Nhưng đầu to quái nhân lại như không nghe
thấy. Mặt lạnh lùng một chữ cũng không nói.
Bạch bào nho sinh nhất thời bộ mặt trầm
xuống.
“Nguyên sát thánh tổ? Là sao? Là thượng cổ yêu ma sao?” Lúc này, chính
là Hàn Lập bỗng nhiên mở miệng.
“Hắc hắc. Nguyên sát thánh tổ.” “Hoa Thiên Kỳ” sắc mặt khẽ biến một chút.
Nhưng lập tức ngửa đầu nhìn trời cười lạnh. Không có trả lời ngay câu hỏi của
Hàn Lập.
Hàn Lập khẽ cau mày! Cảm giác nói cho Hàn Lập biết. Thiên Nam cổ ma nọ sẽ
xuất hiện ở Côn Ngô sơn. Chỉ sợ là cùng nguyên sát thánh tổ này rất có quan hệ.
Mỗi người âm thầm tự cân nhắc không ngừng. Tại lúc này lại lâm vào trong
yên lặng. Nhưng một lát sau, một thanh âm nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng vang
lên
“Chư vị đạo hữu chớ để bị lừa. Nàng này vốn không phải yêu phi thượng giới
gì cả. Rõ ràng là hóa thân cổ ma thánh tổ kia biến hóa mê hoặc chúng ta. Các
ngươi nếu tiến lên, thực lấy đi Bát Linh Xích (thước) của thượng cổ tu sĩ dùng
để trấn áp cổ ma này. Chỉ sợ cổ ma này thật sự thoát khỏi vòng vây. Đến lúc đó.
Liền đem tới một hồi đại kiếp nạn tới toàn nhân giới.”
Người vừa nói. Đúng là Hóa Tiên Tông - Mộc phu nhân. Giờ phút này một tay
nàng đang cầm một miếng ngọc màu xanh biếc dài mấy tấc. Mặt trên lòe lòe sáng
rực lên, nhưng lại hiện lên một thước ảo ảnh Ngũ trảo chân long rất lớn. Chân
long ảo ảnh này đối mặt “Hoa Thiên Kỳ” Giương nanh múa vuốt, đặc biệt giận dữ,
tựa hồ nhìn thấy cái gì có bộ dáng phi thường chán ghét.
“Hóa Long Ấn!”
“Hoa Thiên Kỳ” vừa thấy vật ấy. Mặt liền biến sắc. Nhưng lại không lưỡng lự
tay hướng nàng này tại hư không nhấn một cái.
“Ầm...” Một tiếng. Một cỗ lực lớn dường như xé rách hư không trực tiếp
hướng đỉnh đầu đối phương đè xuống.
Mộc phu nhân cả kinh. Vội vàng nhấc ngọc tỷ trong tay. Nhất thời bên trên
một tiếng long ngâm. Long ảnh nháy mắt lớn gấp mười lần, từ bảo vật bay ra.
Trực tiếp đón nhận áp lực cực lớn tại không trung.
Sau một tiếng nổ dường như toàn bộ không trung đều chấn động. Long ảnh cùng
cự lực (áp lực lớn) phát ra một trận bạch quang, cùng nhau tiêu thất.
Mà nhân cơ hội này, Mộc phu cùng nữ tử tú lệ bên cạnh đồng thời giương tay
lên. Phóng ra kim ngân lưỡng đạo quang hoa. Nhật Nguyệt Toa hiện ra nguyên
hình.
Thân hình nhị nữ nhoáng lên một cái, đã chui vào bên trong.
“Hoa Thiên Kỳ” thấy vậy, hai hàng lông mày dựng thẳng, miệng hé ra. Một dải
cột sáng màu bạc hướng linh toa chợt lóe bắn lướt qua.
Một màn ngoài ý mọi người liền xuất hiện.
Một ảo ảnh cự lộc (con hươu lớn) khoác một lớp vảy quái dị. Đột nhiên không
một chút dấu hiệu nào ở trong đại trận hiện lên. Nhưng lại hé miệng ra liền đem
cột sáng này nuốt vào trong bụng. Sau đó lại không thấy bóng dáng, giống như
chưa bao giờ xuất hiện qua.
“Lộc!”
Hàn Lập trong lòng cả kinh, vội vàng hướng Bát Linh Xích (thước) kia nhìn
lại. Chỉ thấy thước này nguyên bản trên không trung trôi nổi bồng bềnh. Cũng
không biết từ khi nào khẽ run lên.
Mà theo run rẩy này, một vòng thất sắc linh quang trên thước hiện ra, tám
cái ảo ảnh linh thú cũng bắt đầu có thể thấy được rõ ràng ở trong linh quang.
Nhưng mà bộ dáng Linh bảo này cũng bị kích phát.
“Không tốt!” “Hoa Thiên Kỳ” vừa thấy cảnh này, sắc mặt bỗng phát lạnh, lập
tức quanh thân ngân quang chợt lóe, không nói hai lời bay vào bên trong cung
điện.
Bát Linh Xích bỗng nhiên phát ra âm thanh vù vù chói tai. Theo sau phụ cận
đại trận linh quang đại phóng. Trước mặt một hồi rung chuyển dữ dội. Nhưng lại
nứt ra chín khe, cùng trong tiếng ầm ầm chín tòa tế đàn khác hiện ra.
Cửu tòa tế đàn này ước chừng chỉ là mặt nhỏ so với toàn bộ. Trên mỗi một
mặt, còn có một thanh kim quang chói lọi dựng thẳng ở tại đó. Kiểu dáng ngoại
hình ban đầu đều cùng kim nhận trong tay Thạch Khôi Lỗi độc nhất vô nhị. Nhưng
chúng nó quá lớn. Mỗi một khẩu đều cao hơn mười trượng. Chín cây cột phảng phất
như nhau. Làm cho người ta cảm thấy e ngại cực kỳ.
“Cửu chân phục ma trận.” Vừa thấy cửu tòa tế đàn này. Bạch bào nho sinh ngẩn ra,. Nhất thời quát to một tiếng.
Hàn Lập thấy tình thế không ổn. Sớm nắm lấy
tay Ngân Nguyệt lui ra phía sau. Vừa nghe Diệp gia đại trưởng lão nói, trong
đầu linh quang chợt lóe, tựa hồ cảm giác dường như nghe nói qua tên này ở đâu.
Nhưng là hắn còn kịp cân nhắc việc này. Một
mặt không gian ở trong hắc quang chớp động. Nhưng lại sụp đổ xuống một chút. Vô
số cỗ ma khí như ô mãng (trăn đen) từ bên trong thoát ra.
Một trận thanh âm cuồng tiếu.”Sưu.” Một
tiếng. Một cái song thủ (hai đầu) bốn cánh tay Ma Ảnh ở trong ma khí bay theo
ra. Ngừng lại một chút, liền sừng sững ở giữa không trung.
Cửu khẩu cự nhận quang hoa đại phóng. Theo
cự nhận trên các hướng không trung bắn ra một đạo lớn đao quang. Một mảng ánh
kim cực lớn hiện ra trong nháy mắt cơ hồ liền che lại nửa bầu trời, hướng Ma
ảnh hung hăng đè xuống.
Ma Ảnh trong miệng cười to. Chợt ngưng lại!
Lập tức hoảng sợ quay về phía sau!
Nhưng đao quang bỗng nhiên chợt lóe. Một
chút kim quang liền quỷ dị hiện lên ở trên đỉnh đầu Ma Ảnh, hung hăng trảm
xuống.
“Oanh.” một tiếng. Kim quang áp tới rồi lóe
ra!
Một cái thân ảnh vô cùng nổi bật, yểu điệu
hiện lên ở trước Ma Ảnh. Vươn một ngọc chỉ(ngón tay ngọc) thon thon, chống đỡ
đạo kim quang này.
Chương 1005: Ma hiện
Sau một tiếng “Phanh...”, kim quang đã bị
thủ chỉ bắn ra khai mở, liền đó hiện ra một khuôn mặt, là một người mặc váy
đen, mang một vẻ kiều mị tựa như không phải của một nữ tử phàm nhân.
Ngân Nguyệt vừa thấy dung nhan tuyệt sắc
này, thân hình run lên, sắc mặt chợt tái nhợt.
Ánh mắt Hàn Lập dừng lại ở trước cặp song
thủ tứ tí (2 đầu 4 tay) trên người Ma Ảnh kia. Hắn tuyệt đối không thể nhìn
lầm, yêu ma này đúng là con cổ ma đã trốn ra được từ Trụy Ma Cốc.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong cơ thể kêu
nhỏ một hồi, đã cảm ứng được hai thanh phi kiếm bị bắt đi.
Về phần nữ tử kiều mị dị thường phía trước
người cổ ma này, dường như nhu nhược không có chút pháp lực nào, căn bản nhìn
không ra tu vi cảnh giới của đối phương.
Hàn Lập chợt hút một ngụm khí lạnh. Thân
hình chợt loáng lên một cái, đã mang Ngân Nguyệt tới bên kia Cửu Chân Phục Ma
đại trận, sau đó mới buông cánh tay Ngân Nguyệt ra, vốn ngay từ đầu đã im lặng
không lên tiếng, chỉ như một cái bóng bám theo người, hắn cũng nhịn không được
nhìn hai mắt Ngân Nguyệt, mắt lộ ra thần sắc kỳ quái.
“Đa tạ chủ nhân!” Ngân Nguyệt thấy Hàn Lập
liếc mắt nhìn một cái, mặt mang vẻ phức tạp nhẹ giọng nói.
“Ngươi cẩn thận một chút.” Hàn Lập đã biết
thân phận Ngân Nguyệt cũng không phải đơn giản, nhưng vẫn là nhướng mày căn dặn
một câu.
Ngân Nguyệt gật gật đầu, xoay đầu nhìn phía
nữ tử dung nhan kiều mị, trên mặt lộ ra thần sắc phiền muộn.
Thanh niên họ Từ cùng đám người Diệp gia tu
sĩ cũng đều tránh sang pháp trận bên này, tuy rằng lúc này vô cùng cảnh giác
lẫn nhau, nhưng trên mặt hai bên cùng lộ ra biểu tình kinh ngạc,
“Sao lại thế này. Sao trên hai người này
cũng có phản ứng ma khí như vậy!” Thanh âm khác thường khó có thể tin được từ
bên trong chiếc Nhật Nguyệt Toa kia truyền ra. Lập tức thân hình nhoáng lên một
cái. Thân hình Mộc phu nhân hiện lên ở bên trên bảo vật này, trong tay đang cầm
Hóa Long Ấn biến hóa ra Chân Long chi ảnh.
Chính là giờ phút này Long ảnh. Mặt đối mặt
với nữ nhân cùng cổ ma. Phản ứng so với vừa rồi đối mặt với “Hoa Thiên Kỳ” thì
thêm vài phần kịch liệt.
Thậm chí nếu không phải Mộc phu nhân dùng
phép khống chế được bảo vật. Long ảnh căn bản là có thể tự hành bay vụt ra.
Cũng không biết lai lịch Hóa Long Ấn và
thanh niên họ Từ. Mộc phu nhân Lạnh lùng nhìn liếc mắt một cái. Giờ phút này
nàng mặc kệ cái gì ma khí với chả không ma khí. Trước mắt tình hình hỗn loạn
như vậy, lại xuất hiện thêm ma vật càng thêm lợi hại kia, nàng đã có ý muốn rời
khỏi đây.
Thông Thiên Linh Bảo dù hấp dẫn thật, nhưng
phải còn mạng đã rồi hãy mong lấy được.
Sau khi nghĩ như vậy, môi khẽ động, hướng
Thiên Lan thánh nữ ở bên cạnh truyền âm.
Kết quả sau đó Lâm Ngân Bình nhíu mày gật
đầu, vị Thiên Lan đại tiên sư này ánh mắt dần trở lên mơ hồ bất định, không
ngừng hướng bốn phía tìm kiếm cái gì đó.
Trái ngược với thanh niên họ Từ, bạch bào
nho sinh thấy những người khác đều bị ma vật mới xuất hiện hấp dẫn, thả lỏng
chú ý một chút đối với Bát Linh Xích, lúc này ánh mắt chớp động vài cái, hướng
hai người Diệp gia khác đưa mắt ra hiệu. Lúc này hai người hai tay dấu lại bấm
tay niệm thần chú, thân hình hơi nhoáng lên một cái nhưng lại xuất hiện một cái
hư ảnh giống nhau như đúc, chân thân (thân thể thật sự) thần không biết quỷ
không hay bắt đầu ẩn nấp, không thấy bóng dáng.
Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa vừa thấy dung nhan nữ tử
mới xuất hiện, có chút trợn tròn mắt.
Nếu không phải đối phương ma khí đầy người,
thì dung nhan nữ nhân này, rõ ràng chính là Linh Lung tiên tử năm đó. Nhưng vừa
rồi người nọ ra tay hủy diệt Truyền Tống Trận là ai, có liên quan gì với Ngân
Nguyệt đi theo bên cạnh Hàn Lập. Ngân Sí Dạ xoa nghĩ thầm một hồi, con mắt
chuyển động không ngừng, không biết ở trong lòng có tính toán gì.
Hóa Tiên Tông - Mộc phu nhân nhìn Hóa Long
Ấn trong tay, sắc mặt âm trầm bất định, bỗng nhiên khẽ giẫm chân, không ngờ
chui vào trong Nhật Nguyệt Toa. Sau đó linh toa này nhoáng lên một cái trực
tiếp biến mất, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu.
“Ngu xuẩn! Nơi này vô luận là trên không
trung cũng đều bị cổ tu thi triển pháp thuật cấm chế giống như dưới hạ điện này
vậy!” Khuê Linh ở phía sau Hàn Lập cười lạnh một tiếng, đối hành vi của Mộc phu
nhân tựa hồ trái lại khinh thường.
“Cái này cũng chưa chắc. Hai nàng này rất
thần bí, đối với Côn Ngô sơn có vẻ hiểu biết không ít, nói không chừng các nàng
thực sự có biện pháp phá vỡ cấm chế.” Hàn Lập ánh mắt lại chớp động nói.
Hiện tại hắn đang nhớ tới cái gọi là “Cửu
Chân Phục Ma đại trận.” này. Lai lịch của nó năm đó xem qua trong một quyển
trận pháp điển tịch từng có đề cập tới một chút. Tuy rằng đề cập không nhiều
lắm nhưng vẫn nói pháp trận này ở nhân giới chính là pháp trận trừ tà đuổi ma
lợi hại bậc nhất, nghe nói năm đó khi thượng cổ đại chiến, nhân giới tu sĩ từng
dùng trận này diệt sát không ít thượng cổ yêu ma.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập vội ngưng thần nhìn
lại.
Từ phía trước Diệu Linh nữ tử hiện thân,
cửu khẩu kim nhận thật lớn nổi điên phun ra vô số kim quang, cuồng phong bão
táp thổi quét đi.
Hắc bào nữ tử trước cuồng phong vần vũ ngón
tay liên tục bắn ra, vô luận bao nhiêu đao quang sắc bén dày đặc, hễ bị đầu
ngón tay này chạm vào, lập tức giống như loại rơm rác bị bắn tan ra. Làm cho
người ta nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng qua Hàn Lập dù cả kinh nhưng cũng đã
nhìn ra.
Nàng ta tựa hồ thật sự với phục ma đại trận
này có chút kiêng kị, vẫn ở pháp trận có vẻ lưỡng lự, cũng không có hướng bên
trong pháp trận mạo muội xông vào, hơn nữa nàng ta hướng vể phía đám người Hàn
Lập lạnh nhạt nhìn lướt qua, liền hướng phía trong cung điện nhìn tới, ánh mắt
cuối cùng dừng ở trên kiện “Bát Linh Xích.” Kia.
Bát Linh Xích lúc này, từ sau khi nhị ma
hiện thân, liền vù vù lóe lên không ngừng, phụ cận hiện lên ngân liên (sen bạc)
chẳng những lớn gấp mấy lần, tám cái ảo ảnh linh thú lại dị thường rõ ràng, tựa
như chúng là thật vậy.
Hắc bào nữ tử quay đầu, cùng cổ ma bên cạnh
nói nhỏ, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy. Hàn Lập căn bản nghe không được gì
cả.
“Ngân Nguyệt, cô gái này chính là vị nguyên
sát thánh tổ kia hóa thân sao?” Hàn Lập thở dài ra một hơi, đột nhiên hỏi một
câu.
“Không hẳn là hắn, mà cũng là hắn? Kẻ nọ là một luồng tinh hồn cổ ma thánh
tổ biến thành, cũng là cổ ma năm đó xâm lấn nhân giới, là một trong tam đại
thống lĩnh. Năm đó cổ tu sĩ chết dưới tay nó, có thể đoán vô số kể.” Xem ra trí
nhớ Ngân Nguyệt thực khôi phục không ít, sau khi hơi trầm mặc, liền nói ra lai
lịch nguyên sát thánh tổ này.
“Phân hồn cổ ma thánh tổ? Vừa rồi nghe người nọ nói, nguyên thần của ngươi
lúc trước bị buộc rời khỏi thân thể, chẳng lẽ thân thể mà phân hồn cổ ma hiện
tại dùng là...” Hàn Lập đồng tử lam mang chớp động, tự
nhiên nhìn ra thân thể hắc bào nữ tử không phải là biến ảo mà thành, không khỏi
hỏi.
“Là thân thể của ta ban đầu không sai. Tuy rằng không nhớ rõ lúc trước như
thế nào lại bị đối phương cướp lấy thân thể, lại hóa thành khí linh bị giữ lại
ở trong Hư Thiên Đỉnh, nhưng thân thể của nó đích thật là thân thể của ta cùng
Lung Mộng năm đó dùng chung.” Ngân Nguyệt khẽ cắn hàm răng, chậm rãi nói.
“Ồ, ngươi còn có cơ hội trở về chứ? Dù sao ngươi mới đích thực là chủ nhân
chân chính của thân thể đó, không có khả năng không có cơ hội “ Hàn Lập nhìn
biểu tình đờ đẫn của hắc bào nữ tử đối diện, thần sắc khẽ động.
“Chủ nhân chẳng lẽ đã quên, ta đã trải qua linh hồn cắn nuốt, hơn nữa chiếm
cứ thân thể yêu hồ này lâu như vậy, còn có năng lực một lần nữa đổi thân thể
nữa sao. Có lẽ thật sự có thần thông gì đó có thể một lần nữa làm được điều
này, nhưng có lẽ không phải công pháp nhân giới có thể làm được, chắc phải tìm
ở linh giới. Hơn nữa thần thức ta bị hao tổn, tu vi đã giảm đến nông nỗi như
thế này, ngay cả công pháp trước kia cũng quên hết hơn phân nửa. Làm sao đấu
lại ma hồn. Trừ phi...” Ngân Nguyệt chần chờ nói.
“Trừ phi cái gì?” Hàn không chịu dễ dàng buông bỏ.
“Trừ phi ta cùng Lung Mộng phối hợp liên thủ, có lẽ còn có hy vọng. Nhưng
người xem tình hình hiện tại của nàng, sẽ vì ta làm việc này sao? Có lẽ bên này
vừa mới đem ma hồn bức ra khỏi cơ thể, nàng bên kia liền lập tức đem ta phong
ấn lại, thoải mái độc chiếm thân thể này!” Ngân Nguyệt thở dài.
Hàn Lập nghe vậy, lại trầm mặc.
Đúng lúc này, cổ ma đối diện, bốn cánh tay đột nhiên hướng quái nhân đầu to
trong cung điện lớn tiếng kêu lên:
“Diệp đạo hữu, ngươi làm gì mà trì hoãn vậy. Nếu ngươi không thể trong
khoảnh khắc diệt lang hồn nọ, hiện giờ chỉ cần đem Bát Linh Xích kia chế trụ,
thánh tổ cũng sẽ đáp ứng cho ngươi quán ma nhập thể. Ngươi tu luyện công pháp
đều không phải là ma công, linh bảo không có ai chủ trì, sẽ không có gây điều
gì bất lợi với đạo hữu cả.” Cổ ma thanh âm không lớn, nhưng đủ để làm cho đám
người Hàn Lập nghe rõ ràng.
Mọi người sau khi cả kinh, đều cùng nhìn về phía cung điện trên không.
Quái nhân đầu to nghe được cổ ma nói vậy, sắc mặt hiện ra sự do dự, nhưng
lập tức nhớ ra cái gì đó, sau khi cắn răng một cái, thực sự hóa thành một đạo
hoàng quang thẳng đến Bát Linh Xích vọt tới.
Nói cũng kỳ quái, thoạt nhìn Bát Linh Xích thanh thế kinh người, nhưng lại
đối với quái nhân độn quang tới gần không có phản ứng gì. Trong chớp mắt đã độn
tới trước Bát Linh Xích, tám cái ảo ảnh linh thú đối với việc này nhìn như
không thấy!
Nguyên bản quái nhân còn có chút lo lắng thấy vậy, tự nhiên mừng rỡ trong
lòng, sau khi quang hoa chợt tắt, bóng người chợt lóe hướng về phía bảo vật lao
tới.
“Ngươi thật đúng là có gan đó!” Một tiếng hừ lạnh theo cung điện bỗng nhiên
truyền ra, đầu to quái nhân tựa hồ phát hiện cái gì, nhất thời biến sắc thân
mình nghiêng bay ra ngoài.
Ở chỗ vừa rồi, oanh một tiếng nổ, một cỗ lực lớn nháy mắt xuyên thủng qua,
đem đỉnh chóp cung điện cơ hồ tung lên non nửa.
Đầu to quái nhân thần sắc trở nên cực kỳ khó coi!
“Lão ma, ngươi không cần xui khiến bọn tiểu bối này, làm mấy cái chuyện mưu
lợi đó. Có ta tọa trấn bên dưới Bát Linh Xích, mặc cho ai muốn đem bảo vật này
đi đều phải có sự đồng ý của ta đã. Không nghĩ tới ngươi thế nhưng có thể theo
trong Hắc Phong kỳ thoát khốn mà ra, cứ như vậy nguyên bản trấn áp linh bảo của
ta, hiện tại ngược lại thành đối phó lợi khí của ngươi!” Lung mộng thanh âm
lạnh như băng truyền ra.
“Thật vậy không? Ta cũng không có tâm tư cùng Lung Mộng đạo hữu tiếp tục
dây dưa nữa, chỉ là một cái không gian bình chướng (bức tường), ngươi cho là nó
thật sự có thể cản được ta sao?” Hắc bào nữ tử khẽ cười, nhưng lại trả lời.
Sau đó nàng này bỗng nhiên hướng phía sau lui về hơn mười trượng, tạm thời
thoát ly khỏi kim quang quấy rầy, hướng về phía sau vỗ một trảo, liền đó hắc ma
khí trong nháy mắt một hồi cuồn cuộn, ngưng tụ co rút lại, trong chớp mắt ma
khí tiêu tan, nhưng lại hiện ra một cây tiểu kỳ(cờ) đen thui sáng bóng.
Kỳ này không chút nào chậm trễ bắn nhanh đến, sau khi xoay quanh một cái,
liền dừng ở trong lòng bàn tay hắc bào nữ tử.
“Hắc Phong kỳ? Không có khả năng, ngươi chưa bao giờ tu luyện qua thông bảo
quyết, như thế nào lại có thể sử dụng linh bảo này!” Lung Mộng thanh âm có chút
trở nên dồn dập.
“Ta là không có thời gian tu luyện Thông Bảo quyết này, nhưng ngươi đừng
quên Ma Hóa Thần thông của thánh tổ bọn ta, cho dù nó là Thông Thiên Linh Bảo,
sau khi bị ta tự mình quán chú ma khí một phen, cũng chỉ có thể tạm thời nghe
lệnh ta.” Hắc bào nữ tử thản nhiên cười, Hắc Phong kỳ lập tức run lên trong
tay.
Một tiếng nổ vang trầm muộn tại trên này truyền ra, toàn bộ không gian đều
khẽ run lên.
Đám người Hàn Lập dường như cảm thấy phụ cận không khí đều lâm vào căng
thẳng, dường như trong phút chốc đã bị ngưng kết lại.
Tất cả tu sĩ thần sắc kinh hãi!