Phàm nhân tu tiên - Chương 1006 - 1007

Chương 1006: Hắc Phong Kỳ

Hàn Lập hít một ngụm khí lạnh.

Trận đại chiến trước mặt hiển nhiên là đã vượt xa cấp bậc Nguyên Anh. Vì
vậy hắn không thể nào có chút nào khinh địch được.

Lúc này trong lòng là một loạt ý niệm đang xoay chuyển, môi khẽ động vài
cái, Khuê Linh ở phía sau trong mắt tinh quang chợt lóe lên, hơi do dự một chút
rồi thân hình nhoáng lên một cái hóa thành một đạo hoàng quang chui vào trong
lòng đất.

Sau đó, hai mắt Hàn Lập mở ra nhìn bốn phía một cách vô định. Một lúc sau
hai mắt của hắn ngưng lại, chăm chú nhìn tới một nơi nào đó phía đối diện.

Chỉ thấy ở không gian phía sau lưng nhị ma là một cái Truyền Tống Trận màu
đen còn nguyên vẹn không chút tổn hao gì. Phía trên còn có một cái trận kỳ bao
phủ.

“Đây là...”

Trong chớp mắt khi Hàn Lập thấy được thì những người còn lại trong thạch
thất cũng nhìn thấy Truyền Tống Trận, trong lòng đều vui mừng không thôi.

Trong khi hắn đưa ánh mắt nhìn lướt qua, thì đụng ngay ánh mắt của người
thanh niên họ Từ cũng đang nhìn tới hắn.

Hai người ngẩn ra, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác. Trong lòng đều nổi lên
các suy nghĩ khác nhau.

Tất nhiên vị Đại Tiên Sư của Thiên Lan Thảo Nguyên này dường như cũng nhận
ra rời khỏi nơi này là lựa chọn duy nhất.

Hắc bào nữ tử triệu ra Hắc Phong Kỳ, hiển nhiên không muốn nói gì thêm. Lúc
này hướng về phía trung tâm cung điện phóng nhanh tới. Cổ Ma trên người xuất ra
bốn kiện bảo vật phổ thong, theo sát phía sau nàng ta.

Nhị ma hành động như vậy, tự nhiên sẽ khởi động cấm chế lợi hại của Cửu
chân phục ma trận.

Lúc này, một cỗ kim quang so với lúc trước còn mãnh liệt hơn, hung hổ từ
trên không trung áp chế quét xuống.

Hắc bào nữ tử cười lạnh một tiếng, hai tay chà xát lên cái tiểu kỳ, nhất
thời một đạo hắc mang bùng phát, một tầng quang tráo màu đen hiện ra đem nàng
cùng với Cổ Ma bao lại vào bên trong.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Đoàn kim quang hung hãn vừa tiếp xúc tới quang tráo màu đen liền giống như
là một hạt muối bỏ xuống biển. Không xảy ra bất kỳ hiệu quả gì, liền đó đã
không thấy bóng dáng đâu nữa. Màn hào quang kia ngay cả một tia gợn sóng cũng
không có. Căn bản có thể nói đoàn kim quang không tạo ra bất kỳ tổn hại nào cả.

Hắc bào nữ tử ở bên trong quang tráo chỉ trong nháy mắt đã tiến vào cấm chế
của Cửu Chân Phục Ma trận.

Chín lưỡi cự nhận (lưỡi liềm lớn) bổng nhiên phát ra từng trận âm thanh
vang dội, rồi các loại ký hiệu thần bí chớp động không ngừng hiện ra, “cự nhận.”
dần biến hóa, trong nháy mắt đã thu nhỏ thành chin lưỡi Kim Đao.

Chín lưỡi kim đao tuy kích thước thu nhỏ lại, nhưng phát ra linh quang chói
mắt, tựa như trong không gian đột nhiên hiện ra chin vầng mặt trời chói mắt,
khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng được.

Ánh mắt của Hắc bào nữ tử biến đổi, vẻ mặt vốn đang bình thản liền hiện ra
vẻ căng thẳng ngưng trọng.

Quang tráo màu đen trong nháy mắt đã phồng to lên, mặt ngoài càng trở nên
sáng bóng và đen hơn.

Đúng lúc này, chín khẩu kim đao dần dựng lên, mũi đao vừa chuyển rồi nhắm
thẳng tới hắc bào nữ tử đánh tới.

Mũi nhọn chợt lóe lên, tựa như chin sợi tơ vàng bắn ra, chợt lóe lên rồi
biến mất.

Cơ hồ ngay lúc đó. Hắc Phong Kỳ biến thành màn hào quang chặn chín đoàn kim
quang đó lại. Sau đó quang hoa (ánh sáng) bùng lên, kim quang chói mắt đem cái
màn hắc mang đó bao vào bên trong.

Điều kinh ngạc chính là, công kích hung hãn như vậy nhưng lại không gây ra
bất kỳ tiếng động nào cả. Hết thẩy đều diễn ra trong vô thanh vô tức, thật
khiên cho người ta có cảm giác quỉ dị!

Hàn Lập nhân cơ hội này liền liếc nhìn những người khác, thấy mọi người đều
bị cảnh tượng trước mắt thu hút. Trên mặt hắn, một tia dị sắc chợt lóe, một tay
như chớp khẽ động

Một cái túi linh thú im lặng bắn vào trong tay áo bào hắn.

Không gây một tiếng động nào, hai tay đưa ra sau lưng. Một đám kim hoa từ
trong tay áo rơi xuống, vừa tiếp xúc mặt đất liền nhập vào trong đó không còn
thấy dấu vết, vô ảnh vô tung biến mất.

Chỉ trong nháy mắt chiếc túi có tới mấy ngàn con Phệ Kim Trùng đã dung nhập
hoàn toàn vào trong lòng đất không thấy bóng dáng. Trong nhất thời, không kẻ
nào phát giác ra cả.

Thấy tình hình như vậy, trong lòng của Hàn Lập cũng khẽ buông lỏng.

Mà vào lúc này, từ bên trong Cửu Chân Phục Ma Trận, đột nhiên vang lên
tiếng của Hắc Bào nữ tử “Thu.”

Một trận Kim Quang chợt lóe lên, ở trong đó hiện ra một cái động khẩu tối
om rộng khoảng một trượng.

Cái động này vừa hiện ra thì toàn bộ kim quang giống như trăm sông đổ về
biển, bị hút không thấy tăm hơi.

Sau một tiếng động nhỏ, thì hắc động liền tán loạn biến mất. Lúc này xuất
hiện trở lại là hắc bào nữ tử và thân hình của cổ ma.

Nàng ta một tay nắm Hắc Phong Kỳ, đứng nhìn chín thanh kim đao đang ở phía
xa kim quang chớp động, chuẩn bị tấn công nữa. Bỗng nhiên chuyển hướng tới phía
cung điện, hai hàng lông mày nhướng lên nói.

“Lung Mộng đạo hữu, ngươi đừng nghĩ rằng chỉ bằng Cửu Chân Phục Ma Trận thì
có thể tiêu hao được hết ma khí của ta. Ngươi nên biết, Hắc Phong Kỳ là một
Thông Thiên Linh Bảo hiếm thấy, nó là một không gian bảo vật có thể chống lại
công kích sắc bén. Nếu không có uy năng phá không thì không thể đả thương ta
được. Nếu còn thức thời thì ngươi hãy ngoan ngoãn ra đây, còn nếu để ta phải
vào tới bên trong thì bản thánh tổ sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy đâu.”

“Kêu bản phi ra có việc gì chứ? Chẳng lẽ đã thay đổi chủ ý, cảm thấy cùng
ta hai người hóa một thì rất tốt sao!” Từ trong cung điện truyền ra tiếng cười
nói của Lung Mộng, dường như đối với Cửu Chân Phục Ma Trận một chút lo âu cũng
không có.

“Không tồi! Bản thánh tổ đích thật muốn cùng với nguyên thần của ngươi một
lần nữa dung hợp làm một!” Ngoài ý liệu của mọi người, hắc bào nữ tử thản nhiên
trả lời.

“Ngươi nói cái gì? Lão ma, nhà ngươi cho rằng ta là con nít ba tuổi chắc.”
Lung Mộng hiển nhiên cũng ngẩn ra, rồi lập tức cười nhạt, ra vẻ không tin việc
này xảy ra.

“Đương nhiên là không thể giống như lúc trước nguyên thần dung hợp, trước
tiên phải để cho ta hạ chút cấm chế vào ngươi đã, để chắc rằng sau khi dung hợp
thì nguyên thần của ta làm chính mới được.” Hắc bào nữ tử nhàn nhạt nói, đồng
thời cầm hắc kỳ trong tay lay động nhẹ, dễ dàng huyễn hóa thành một cái hắc
động thật lớn, đem kim ti (sợi tơ vàng) do chín khẩu Kim Đao phát ra, dễ dàng
nuốt lấy.

Lúc này do ả tạm dừng chân không tiến tới nữa, nên cũng không có kích phát
sự biến hóa của chín khẩu Kim đao.

“Chắc ngươi đang nằm mơ rồi, phải không? Ta làm sao mà đáp ứng được chuyện
hoang đường này chứ. Hiện tại ngươi đang muốn độc chiếm thân thể của ta, cần gì
phải nói là dung hợp ở đây. Có mưu đồ gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Lung Mộng
kinh nghi nói thẳng ra.

“Mưu đồ, tự nhiên có một chút. Chúng ta đã vài lần dung hợp nguyên thần,
ngươi hẳn cũng hiểu. Bất luận ta hay người nếu một mình chiếm cứ thân thể này,
đều không thể phát huy được thần thông lớn nhất của nó. Nhưng sau khi dung hợp
thì lại có thể tiến tới Hóa Thần kỳ tu sĩ và dễ dàng tiến vào thiên tượng huyền
diệu. Cho nên ta và ngươi nếu không muốn sau này lại bị giới tu sĩ liên thủ
phong ấn thì tiếp tục dung hợp nguyên thần lần nữa là cách tốt nhất.” Hắc bào
nữ tử lạnh lùng nói.

“Ha ha, không thể nào tưởng tượng được là Đại thống lĩnh của cổ ma tung
hoành nhân giới năm xưa lại đi sợ mấy tên Hóa Thần Kỳ tu sĩ. Chuyện này thật sự
là đáng cười đây.” Lung Mộng trầm mặc một chút ra vẻ châm biếm nói.

“Năm đó Thánh giới cùng Nhân giới tương thông, thánh tộc chúng ta tùy thời
đều có thể quay về để bổ sung hao tổn ma khí. Tự nhiên có thể tùy ý thi triển các
loại đại thần thông, nhưng hiện giờ thông đạo đã bị phá hỏng. Hơn nữa hiện tại
nhân giới thiên địa nguyên khí cũng đại biến, cho dù ta có thần thông cao thâm
đi chăng nữa cũng chỉ có thể thi triển ra vài phần mà thôi. Vì vậy đối với Hòa
Thần Kỳ tu sĩ có một chút kiêng kị, thì cũng đâu có gì là kỳ quái chứ. Ngươi
không phải cũng giống như ta sao! Đừng nghĩ rằng ngươi là Hóa Thần hậu kỳ linh
giới Yêu Tộc, hiện tại cũng chỉ phát huy ra vài phần thần thông mà thôi.”

Hắc bào nữ tử bất động thanh sắc nói ra.

“Việc ngươi muốn chiếm nguyên thần của ta là chính. Ngươi không cần phải ba
hoa chích chòe làm chi, bản phi không đáp ứng việc này. Nếu không, cho dù có vể
thoát khốn nhưng so với trước cũng có gì khác nhau đâu. Đừng tưởng ta không
biết, quán trú ma khí vào Hắc Phong Kỳ có thể làm cho ngươi tạm thời sử dụng
được linh bảo này. Nhưng làm như vậy đi nữa thì cũng chỉ phát huy được non nửa
uy lực của nó mà thôi. Ngươi có thể tiến vào cung điện này hay không thì còn
phải xem đã! Muốn dung hợp nguyên thần cũng được thôi, nhưng phải lấy nguyên
thần bản phi làm chính. Nếu không thì không cần bàn thêm nữa!”

Lung Mộng quả quyết nói ra.

Hắc bào nữ tử nghe được Lung Mộng nói xong, trên mặt hiện lên một tia âm
hiểm tàn nhẫn.

“Xem ra, ngươi đối với Cửu Chân Phục Ma Trận và Bát Linh Xích rất có tự
tin. Được, nếu như không đáp ứng thì cứ chờ sao khi bổn thánh tổ tự thân chế
trụ được ngươi, sau đó sẽ rút ra nguyên thần tinh hồn làm cho ngươi tan thành
mây khói. Làm như vậy hiệu quả kém một chút, nhưng cũng có thể tăng cao được thần
thông của ta.”

Hắc bào nữ tử âm trầm nói xong lời này, lại hướng tới Hàn Lập quét mắt ra
một cái rồi bổng nhiên quay đầu lại thấp giọng ra lệnh cho tên cổ ma vài câu.

Ma vật hai đầu bốn tay liện tục gật đầu rồi thân hình chợt lóe lên, bắn
thật nhanh về phía sau đi mất, trong nháy mắt liền thoát ra khỏi phạm vi của
pháp trận, bay tới phụ cận của Truyền tống trận màu đen, lẳng lặng trôi nổi bất
động phía trên không.

Một màn này hiện ra khiến cho đám người Hàn Lập ngẩn ra, trong lòng không
khỏi mắng to.

Xem ra, bọn họ yên lặng từ đầu, định kiếm cơ hội lẳng lặng rời đi, tự nhiện
hiện đều thất bại cả.

So với thanh niên họ Từ cùng với yêu vật Ngân Sí Dạ Xoa thì Hàn lập đã sớm
chuẩn bị rồi. Nên trong lòng có chút an tâm. Nhưng chỉ trong chốc lát sau đó
hắn liền phát hiện Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa cùng với Sư Cầm thú thân thể đều mơ hồ
huyễn hoặc, sau đó một cổ thanh quang xuất hiện rồi biến mất không còn dấu vết.

Hàn Lập nhíu mày.

Ở một bên, thanh niên họ Từ cùng với Thiên Lan Thánh Nữ môi không ngừng mấp
máy, còn sắc mặt thì âm trầm không biết bọn họ đang nói việc gì nữa.

Còn phía mấy tên tu sĩ của Diệp gia đang vây quanh nho sĩ áo trắng thì lẳng
lặng đứng đó không nói lời nào, cũng không có bất kỳ dị động nào khác.

Hàn Lập nhíu mày, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đờ đẫn của nho sinh áo trắng,
trong lòng cảm thấy có điểm không đúng, hơi cân nhắc một chút, trong mắt lam
quang chớp động, thi triển ra thần thông Minh Thanh Linh Muc.

Vừa nhìn xong, Hàn Lập liền phát hiện ra, nho sinh áo trắng của Diệp Gia đó
chỉ là một quang thể, chỉ là một linh khí ảo ảnh mà thôi.

Trong lòng rùng mình, Hàn Lập liền hướng phụ cận xung quanh mình đảo qua,
vẫn không thấy dị tượng gì, mới yên tâm dò xét các nơi tìm kiếm chân thân của
vị Diệp gia đại trưởng lão này.

Mà trong lúc này, hắc bào nữ tử do nguyên sát thánh tổ phân thần biến hóa
thành, sau khi chặn tơ vàng do Kim Đao phát ra, đột nhiên tay cầm Hắc Phong Kỳ
mở ra, trực tiếp hướng không trung ném đi, hai tay bắt ấn niệm chú, trong miệng
phát ra một chuỗi ngôn ngữ cổ quái.

Sau một tiếng “Oanh.”, từ phía Hắc Phong Kỳ bổng nhiên hiện ra một đoàn Hắc
Phong bay ra.

Cơn gió này từ nhỏ hóa lớn, từ tinh biến thô, chỉ trong nháy mắt đã biến
thành một cột lốc xoáy tựa như cây trụ trời, thật kinh người. Mà khi cơn lốc
hiện hình, đồng thời có những tiếng sấm vang ầm, ẩn hiện từng đoàn mây vàng với
những tia điện sét ngang dọc, tùy thời đều có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.

Phía dưới đám mây vàng, xung quanh phụ cận của hắc sắc cự phong (gió lốc
màu đen), những lưỡi đao gió như ẩn hiện, đang dần thành hình, cả không gian
cát đá bay tứ tung, khắp nơi truyền đến những âm thanh ầm ầm cộng hưởng.

Hàn Lập cả người thanh quang chói mắt, sớm đã hiện lên một tầng phòng hộ
dày đặc đem mình và Ngân Nguyệt bảo hộ vào bên trong. Nhưng hai mắt có thể thấy
rõ rang khắp nơi đều là quái phong màu vàng. Tầng phòng hộ bị va chạm kêu lên
ong ong không ngừng, giống như là một con thuyền nhỏ giữa cơn going tố, trông
thật là nhỏ bé.

Hai môi Hàn Lập mím chặt, sắc mặt ngày càng tái nhợt đi.

Hắc Phong Kỳ được Nguyên Sát Thánh Tổ điều khiển bắt đầu hiện ra uy lực
đáng sợ của Thông Thiên Linh Bảo.

Chương 1007: Thoát thân

Hàn Lập rốt cuộc cũng biết thế nào là ác phong như đao, đất trời sụp đổ.

Tuy mới chỉ là lân cận khu vực uy năng của Hắc Phong Kỳ nhưng đã có cảm
giác bản thân như mất đi ngũ quan, tai chỉ truyền đến tiếng gió vù vù, trong
mắt toàn là một mảnh màu vàng. Thậm chỉ cả thần thức cũng không thể rời đi dù
chỉ nửa bước, vừa mới rời khỏi vòng bảo hộ ra bên ngoài thì thần niệm đã bị ác
phong thổi đi tan tác.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì là Tam Diễm Phiến không thể so cùng
Thất Diễm Phiến, Thông Thiên Linh Bảo bài danh cuối bảng. Tam Diễm Phiến mới
chỉ phát huy được ba bốn thành, so với uy năng của Hắc Phong Kỳ này, cơ bản
khác nhau một trời một vực.

Cũng may là thần thông Minh Thanh Linh Mục vẫn dùng được, đem linh lực rót
vào hai mắt từ trong đồng tử lam mang lóe ra, cuối cùng có thể mơ hồ thấy được
đồ vật trong phạm vi mười trượng.

Còn về phần Cửu Chân Phục Ma Trận ở phía xa nằm trong ác phong hung mãnh sẽ
biến thành thế nào, hắn trong nhất thời không thể biết được. Nhưng từ từng đợt
chấn động nơi mặt đất truyền đến, có thể thấy được cuộc chiến diễn ra kịch liệt
như thế nào.

Ngẩn đầu nhìn lên trời, không trung vẫn không thay đổi. Tất cả đều bị cuồng
phong quật mạnh giống như là một đám hổn độn, không biết phải chạy đi đâu nữa.

Hàn Lập thần sắc trầm trọng, bên ngoài vòng bảo hộ âm thanh vù vù ngày càng
lớn, để duy trì vòng phòng hộ này, tiêu hao pháp lực so với trước rõ ràng lớn
hơn nhiều.

Hắc Phong Kỳ vẫn không ngừng tăng cường trên không trung.

Hít một hơi, hắn theo bản năng nhìn xuống chân một cái, tựa hồ chui xuống
đất trốn đi cũng không phải là một ý tồi.

Còn phía bên cạnh, cách tầng phòng hộ của hắn một trượng có một đạo phong
trụ màu đen từ phí trên trời thoát xuống, nhanh chóng cuồng trướng to dần lên.

Nhất thời một lực hút to lớn truyền đến, màn hào quang màu xanh dường như
không tự chủ được, dần dời về phía hướng phong trụ.

Hàn Lập cả kinh, pháp lực cả người căng lên. Màn hào quang đại trướng lên
mới có thể ngăn trụ, miễn cưỡng dừng lại.

Lập tức hơn mười đạo kim sắc kiếm quang từ trong màn hào quang bắn nhanh
ra. Vây quanh màn hào quang đan xen vào nhau làm cho ánh sáng chớp lóe lên rất
nhiều, kiếm khí giăng lên khắp nơi. Đem phong trụ màu đen còn chưa kịp hình
thành đập nát đi. Nhưng liền lập tức hắc khí lần nữa ngưng tụ lại xoay tròn
lên. Trong nháy mắt lại hình thành cơn lốc xoáy.

Hàn Lập thấy vậy, sắc mặt âm trầm rồi kêu Ngân Nguyệt nhanh chóng lui về
phía sau thật nhanh.

Xem ra phong trụ đó thực sự tà môn, phi độn tránh xuống đất như vậy mà cũng
không thấy an toàn.

Cần thận né tránh được vài lần phong trụ đánh tới, hai người từ từ lui tới
một góc tối của khu vực này.

Phía trước là một vùng tối đen với bức tường màu xám ngăn cản.

Quả nhiên giống như hắn nghĩ nơi này cuồng phong yếu hơn và phong trụ cũng
không có đi tới nơi này.

Cuối cùng hai người có thể nghĩ ngơi thở một chút.

Nhưng vẻ căng thẳng vẫn không biến mất trên khuôn mặt của Hàn Lập, ngược
lại còn hướng về phía cung điện phía sau nhìn một chút, trong mắt tinh quang
chợt lóe, bàn tay rung lên một cái phi kiếm màu vàng dài một thước mãnh mẽ bắn
nhanh ra phía trước đánh thẳng tới bức tường đang chắn lại.

“Bụp.” một tiếng, bức tường ngăn cản phía trước liền bị nứt ra vài khe hở,
nhưng lập tức bạch quang lóe lên, rồi khôi phục lại như trước.

Hàn Lập nhíu mày.

Thoạt nhìn thấy bức tường này không thấy cứng cỏi gì cả, phi kiếm dễ dàng
đánh nứt ra. Nhưng lại không biết độ dày ra sao, mà cấm chế này lại có tốc độ
hồi phục nhanh kinh người. Nếu một kích mà không thể xuyên thủng được bức tường
ngăn cản phía trước thì căn bản không thể nào rời đi khỏi nơi này.

Nghĩ tới đây, sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ, tay của Hàn Lập đưa lên đặt
tới túi trữ vật ở bên hông.

Linh quang chợt lóe, Tam Diễm Phiến liền hiện ra ở trong tay của hắn.

Linh lực chậm rãi cận thẩn rót vào trong, liền làm cho phiến này hiện ra
một tầng ánh sáng ba màu.

Hàn Lập hít vào một hơi, một tay cầm chiếc phiến này nhắm tới bức tường
ngăn cản phía trước nhẹ nhàng kích một cái.

Lập tức một ngọn lửa tam sắc từ trên mặt chiếc phiến nổi lên tiến tới chỗ
bức tường ngăn cản phía trước, không một tiếng động phá tan tạo thành một cái
lổ hổng chừng một trượng.

Nhưng ánh mắt Hàn Lập nhìn vào bên trong thì lại trở nên cực kỳ khó coi.

Bởi vì một kích này đánh sâu tới mười trượng thì ngọn lửa này mới dần dần
mất đi. Còn bức tường thì trở lại như củ không có bị xuyên thủng.

Tuy rằng không có tung ra hết uy lực của Tam Diễm Phiến nhưng bức tường
chắn trước mặt vẫn như cũ việc này làm cho sắc mặt của hắn trầm tư một chút.

Tam Diễn Phiến mặc dù uy lực không nhỏ, nhưng một kích vừa rồi không có
hiệu quả, cho dù làm lại tăng thêm chút uy năng, có thể hay không phá được cấm
chế do thượng cổ tu sĩ bố trí, hắn thật sự không dám quá tin tưởng. Dù sao nơi
này cũng là nơi phong ấn Lung Mông yêu phi và cổ ma thánh tổ hóa thân.

Hơn nữa nếu tung ra toàn bộ uy lực của Tam Diễm Phiến thì sẽ tạo chấn động
không nhỏ, một kích này sẽ làm cho Cổ Ma Thánh Tổ chú ý đến. Đến lúc đó mà bức
tường ngăn cản không bị phá vỡ, thì giống như tự lấy lửa đốt mình rồi.

Huống hồ trong lòng hắn còn hoài nghi, tầng ngăn cản thành có thể có điều
quỷ dị, cẩn thần còn có liên hoàn cấm chế trong đó. Lỡ như phá hủy được bức
tường ngăn cản này nhưng lại dẫn động một tầng cấm chế phản phệ khác thì quả
không phải là chuyện tình nói chơi được.

Trong lòng nghĩ như thế, bàn tay của Hàn Lập nắm chặt lấy Tam Diễm Phiến,
sắc mặt âm trầm bất định hiện ra.

“Không gian nơi này không chỉ đơn giản như vậy. Chủ nhân không nên mạo muội
vọng động thì tốt hơn.” Sau khi nhìn thấy Lung Mộng thì Ngân Nguyệt có chút
hoảng hốt, đột nhiên mở miệng nói ra.

Hàn Lập nghe vậy cười cười, đang muốn nói chuyện gì đó với nàng thì bổng
nhiên sắc mặt trầm xuống, xoay đầu một cái nhìn tới phía trước mặt lạnh lùng
nói:

“Ai, ở nơi này làm gì, nếu lén lén lút lút như vậy thì đừng trách ta sao
không khách khí.”

Nói xong lời này, hắn liền đem Tam Diễm Phiến trong tay hướng ra phía
trước. Lưu chuyển trên không vài cái.

“Hàn đạo hữu xin hãy dừng tay, tại hạ cũng biết được uy lực bảo phiến của
ngươi, không cần phải vô duyên vô cớ xuất kích.” Một thanh âm của nam tử từ từ
truyền đến, rồi từ bên trong cuồng phong màu vàng hiện ra hai đạo nhân ảnh, một
nam một nữ. Thì ra đó chính là thanh niên họ Từ và Thiên lan Thánh nữ Lâm Ngân
Bình.

Đuôi lông mày của Hàn Lập khẽ nở ra, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng trên
miệng vẫn không chút thay đổi, âm thanh vẫn lạnh lùng phát ra.

“Ồ, hai vị đến đây chẳng lẽ muốn nhân cơ hội này cùng với Hàn mỗ động thủ
hay sao?”

Nói xong lời này, hắn làm như vô ý nhìn tới hướng cung điện liếc mắt ngó
một cái.

Phía đó vẫn còn cuồng phong mãnh liệt, hơn phân nữa màu đen phong trụ đều
tụ tập ở đó, không che dấu được tiếng gió lộng truyền đến, ẩn chứa hai đạo kim
quang chói mắt, như thể trong nháy mắt sẽ hủy diệt cả tầng không gian này vậy.

Xem ra Cửu Chân Phục Ma Trận uy lực cũng không nhỏ, đối với Hắc Phong Kỳ uy
lực như vậy mà vẫn kiên trì cho đến giờ. Cũng không biết Bát Linh Xích kia có
tham gia vào trận chiến này không nữa.

Trong lòng Hàn Lập tự cân nhắc, thấy hắc bào nữ tử tạm không thể phân tâm
được thì trong lòng liền cảm thấy an tâm. Lúc này nhìn tới hướng hai người nam
nữ kia với ánh mắt không vui không buồn.

“Đạo hữu không cần phải như thế, hiện tại hai ta tìm đến Hàn huynh không
phải là để tìm phiền toái mà là muốn cùng nhau thương lượng một việc.” Lâm Ngân
Bình dường như biết được địch ý của Hàn Lập liền đưa tay thả ra một cái cách âm
kết giới, rồi bình tỉnh nói ra.

“Tìm cách thoát thân sao?” Trong lòng Hàn
Lập vừa động, còn miệng thì không chút cảm tình hỏi lại.

“Hàn đạo hữu làm sao không biết. Hắc Phong
Kỳ của Cổ Ma thánh tổ kia lợi hại như vậy, mấy người chúng ta dù có liên thủ
thì cũng không phải là đối thủ của hắn. Vậy sao không thừa dịp tên cổ ma này
đang bị yêu phi linh giới kia cuốn lấy mà rời đi khỏi chốn nguy hiểm này. Chẳng
lẽ lại ngồi đợi ma đầu này thu thập được trận này rồi thong dong quay lại thu
thập bọn ta hay sao chứ.” Do thời gian không còn nhiều nữa, nàng ta cũng không
chút khách khí nói thẳng vào việc.

“Ồ! Chẳng lẽ nhị vị lại không muốn có được
Thông Thiên Linh Bảo này?” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại nhàn nhạt nói ra.

“Đạo hữu thật biết nói đùa. Linh bảo tất
nhiên trân quý, nhưng làm sao có thể so sánh với tính mạng của mình được chứ.
Tên cổ ma này đã bị nhốt trong trong tháp này nhiều năm như vậy trong cơ thể
chắc chắn chân nguyên thiếu hụt. Mà Nguyên Anh của chúng ta cũng đã phương
thuốc để khổi phục nguyên khí tốt nhất. Một khi hắn đã rảnh tay thì sẽ quay
sang đối phó với chúng ta ngay.” Thanh niên họ Từ dường như đối với cổ ma này
cũng biết chút ít nên quả quyết nói ra.

“Vậy ngươi tính toán thế nào?” Hàn Lập
dường như đã hiểu được ý của đối phương nhưng vẫn làm bộ hỏi tới.

“Tất nhiên là chúng ta sẽ liên thủ đánh lén
tên cổ ma đang canh giữ Truyền Tống Trận rồi sau đó sẽ cướp đường mà chạy đi.”
Thanh niên họ Từ không chút do dự nói thẳng ra.

“Chỉ bằng vào mấy người chúng ta? Các ngươi
thực sự biết được sự lợi hại của tên cổ ma này sao?” Hàn Lập cười lạnh một
tiếng rồi hỏi lại một câu.

“Sao vậy, chẳng lẽ mấy người chúng ta thế
này lại không thể hạ được tên cổ ma đó sao?” Lâm Ngân Bình có chút không hiểu,
khẽ cười một tiếng hỏi.

“Các ngươi nếu như biết được là trước đây
tên cổ ma này đã từng cùng với ba vị đại tu sĩ và hơn mười vị Nguyên Anh kỳ
khác vây công đánh mà vẫn có thể thoát thân chạy thoát được. Không biết các
ngươi có còn tự tin như vậy không?” Hàn Lập một tay vuốt ve cái quạt lông chậm
rãi nói.

“Chả lẽ chính là tên cổ ma theo các người
từ Thiên Nam chạy ra năm đó sao?” Thanh niên họ Từ bổng nhiên cả kinh nói.

“Không sai, chính là hắn.”

Thấy Hàn Lập khẳng định như thế, vị Đại
Tiên Sư của Mộ Lan cùng với Lâm Ngân Bình ở bên cạnh nhìn nhau liếc mắt một cái
trên mặt cùng hiện ra vẻ do dự.

“Nếu như giờ có thêm hai người bọn ta gia
nhập thì thế nào. Chẳng lẽ bao nhiêu người chúng ta như vậy lại không bức lui
được tên cổ ma này hay sao!” Từ phía trên đầu mấy người này truyền đến một âm
thanh băng hàn, làm cho đám người Hàn Lập sắc mặt đại biến, từ không trung
Hoàng Phụng, Thanh Tử hai đạo quang mang chợt lóe lên, liền hiện ra hai tên yêu
thú Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa và Sư Cầm Thú.

Cả hai tên yêu thú này trên người linh
quang vờn quanh, trên không trung không bị ảnh hưởng gì hết từ ác phong, huyền
phù ở phía trên an nhiên bất động. Xem ra Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa phong độn thần
thông thật là quỷ dị, ở trong hoàn cảnh ác liệt này lại như cá gặp nước vậy.

“Là các ngươi, nhị vị cũng muốn cùng nhau
liên thủ sao?” Thấy rõ ràng nhị yêu, Hàn Lập một lần nữa trấn định lại.

“Tất nhiên, hai ta mặc dù không phải là
nhân loại, nhưng mà ở trong mắt của Cổ Ma Thánh Tổ thì cũng không có gì khác
nhau. Hiện tại không rời đi thì chỉ e họa nhiều hơn phúc.” Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa
không khách khí nói.

“Tốt, có được hai vị đạo hữu ra tay tương
trợ, hơn nữa lại có Khuê Linh đạo hữu thì thật là không gì tốt hơn. Việc này
không thể chậm trể, lập tức động thủ đi! Ai biết được là Pháp trận kia cùng với
Bát Linh Xích có thể cho chúng ta tranh thủ được bao nhiêu thời gian.” Thanh
niên họ Từ liền đồng ý, trên mặt sát khí chợt lóe lên, xoay đầu nhìn về phía
Hàn Lập

Hiển nhiên chỉ cần Hàn Lập đồng ý thì xem
như sự liên thủ của bọn họ hình thành. Ngân Xí Dạ Xoa nhị yêu, cũng đồng dạng
nhìn về phía Hàn Lập.

Hàn Lập theo bản năng, khẽ mím môi, trầm
ngâm một chút, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu đồng ý.

“Chúng ta chỉ tạm thời bức lui tên cổ ma
này cũng không hẳn là cần phải diệt nó, mọi người phải nhớ kỹ điều này. Tốt, ta
sẽ gọi bằng hữu của ta về.” Nếu trong lòng đã quyết thì Hàn Lập không chần chờ
nữa, lập tức hai tay bấm quyết niệm chú, trong cơ thể bản mạng bài của Khuê
Linh run lên rồi lập tức một màng linh quang mỏng manh hiện ra.

Nhị yêu Ngân Sí Dạ Xoa cùng với Sư Cầm Thú
nhân cợ hội này cũng từ trên cao hạ người đứng ở một bên.

Chỉ một lúc sau, bên cạnh Hàn Lập một mảnh
hoàng quang xuất hiện, một vị sấu phụ giống như quỷ mị không một tiếng động
xuất hiện sau lưng.

Báo cáo nội dung xấu