Phàm nhân tu tiên - Chương 1018 - 1019
Chương 1018: Sất niệm chân lôi
Ta tuy rằng không sợ hãi bọn người Thiên
Lan thánh điện các ngươi, nhưng đích xác không muốn có quan hệ với người đã
từng hạ thánh thú chi ấn hay là tham gia vào sự tình thánh điện của các ngươi.
Dù có được đi chăng nữa, ta làm sao biết được cái gọi là thánh thú chi ấn đó có
cái gì cổ quái hay không. Bọn người Thiên Lan thánh điện các ngươi không tìm
Hàn mỗ gây phiền phức là được rồi. Đương nhiên, nếu các ngươi thật sự không
biết tốt xấu, kiên trì muốn chết thì cũng không nên trách Hàn mỗ thủ đoạn độc
ác.” Hàn Lập nhìn chằm chằm vào thanh niên đứng đầu họ Từ, bình tĩnh nói.
“Đây là chuyện đương nhiên. Với thần thông
của đạo hữu hôm nay, Thiên Lan thánh điện chúng ta sao dám phá hoại sự tình
chứ. Đạo hữu bằng lòng thả thánh nữ của bản điện trước à.” Thanh niên họ Từ vui
vẻ, vội vàng lớn tiếng nói.
“Đừng nóng vội, điều kiện của ta còn chưa
nói ra mà.”
Hàn Lập hừ một tiếng, nói với giọng không
hề khách khí.
“Hàn huynh còn điều kiện gì, cứ việc nói
đi?”
Thanh niên họ Từ ngẩn ra, lập tức trong
lòng thầm giật mình.
“Phân thân thánh thú ta sẽ trả lại cho các
ngươi. Nhưng chuyện này không phải lập tức làm được, đại khái là ta còn muốn
chờ thêm ít năm nữa. Yên tâm, ta nếu như đã đáp ứng các ngươi thì sẽ không gây
tổn thương đến tính mệnh con thú này.”
Trên mặt Hàn Lập lộ ra một tia quỷ dị.
“Không thể trả ngay thánh thú phân thân?
Vậy.... Vậy không dễ xử lí lắm.”
Thanh niên họ Từ vừa nghe lời này, trong
lòng trầm xuống.
“Đó chỉ là điều thứ nhất thôi, thứ hai, để
các ngươi sau này sẽ không nuốt lời cam đoan, ta muốn ngươi tại đây cùng với vị
thánh nữ Nguyên Anh này đều bị ta hạ cấm chế, yên tâm, điều không phải là cái
loại cấm thần thuật đâu. Tu vi của ta và ngươi đều cùng cảnh giới, cấm thần
thuật còn có hiệu dụng gì nữa chứ. Chỉ bất quá là tại hạ vừa mới luyện xong
phương pháp của thượng cổ bí thuật “sất niệm thần lôi.” Ngươi chỉ cần để nguyên
anh thu một tia thần niệm của ta là được.”
Hàn lập đối với vẻ mặt của người thanh niên
họ Từ liền lờ đi, nói một cách thong thả.
“Sất niệm chân lôi, như vậy không được!”
Thanh niên họ Từ trong lòng cả kinh, không
chút nghĩ ngợi lớn tiếng nói.
“Nếu như không muốn, ta sẽ đem hai người
các ngươi xóa khỏi thế gian, sau đó bớt chút thời gian đi một chuyến đến Thiên
lan thảo nguyên tìm tam đại tiên sư cô độc, diệt sát từng người một. Rồi về
Thiên Nam nói cho Mộ Lan Nhân một tiếng. Ta nghĩ Mộ Lan Nhân sẽ rất cao hứng,
có thể trở lại thảo nguyên một lần nữa. Đến lúc đó Thiên Lan thánh điện, Đột
Ngột tộc không còn tồn tại trên đời này nữa, cũng là chuyện thường tình thôi.”
Hàn Lập nói một cách chậm rãi.
“Ngươi dám làm như vậy?”
Người thanh niên họ Từ vừa nghe lời này,
sau lưng hàn khí dâng lên, cực kỳ kinh sợ kêu lên.
“Vì sao không dám. Lúc trước ngươi nói tham
gia vào sự tình hạ thánh thú chi ấn, cũng chẳng qua là muốn trói buộc tay chân
của Hàn mỗ mà thôi, muốn thông qua ấn ký khác mà đề ra phương pháp đối phó với
tại hạ, cũng không chỉ một hai lần mà thôi. Huống hồ Hàn mỗ chưa bao giờ có
thói quen để kẻ khác khống chế. Mọi thứ của ta do chính ta nắm giữ. Ngươi không
muốn bị hạ sất niệm chân lôi, ta thì cũng không thể tùy tiện bỏ qua cơ hội lần
này, chỉ có thể cho các ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này. Thôi được
rồi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội sau cùng. Ta sẽ đếm năm tiếng. Ngươi còn không
chịu mở miệng đồng ý. Ta coi như ngươi cự tuyệt điều kiện đó, lập tức sẽ động
thủ. Một!”
Hàn Lập cũng không nhiều lời dây dưa, sau
khi khẽ nâng tay giương ngón cái lên, lạnh lùng nói.
“Ta làm sao biết được sau khi hạ xong loại
chân lôi đó, ngươi có thể nhân cơ hội đối phó với chúng ta hay không.” Thanh
niên họ Từ hơi kinh hoảng nhưng không chịu dễ dàng buông tay, nói.
“Ta hiện tại muốn giết ngươi. Còn cần làm
điều thừa à?”
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, trong miệng
phát ra một từ “Hai.”, đồng thời giơ thêm ngón trỏ.
“Nhưng...”
Nguyên Anh đứng trên khổng tước, miệng vừa
thì thào liên tục, con ngươi vừa quay tròn loạn chuyển, tựa hồ muốn tìm xem có
một chút cơ hội chạy thoát cái chết hay không.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, Khuê Linh cũng
đã tới bên cạnh, ánh mắt thèm thuồng nhìn nguyên anh một cách bất hảo.
Thanh niên họ Từ trong lòng đột nhiên trầm
xuống.
Tại trước mắt ba người, nguyên anh của hắn
muốn chạy thoát, quả thật chỉ là si tâm vọng tưởng.
“Bốn.”
Trong nháy mắt Hàn Lập đã gập xong ngón tay
thứ tư, chỉ còn lại ngón út mà thôi.
Cơ hồ ngay sau đó, Khuê Linh cùng con rối
hình người cũng không che dấu thực lực nữa, phóng xuất khí thế mạnh mẽ kinh
người, khéo léo áp chế, hướng về phía Linh Tê khổng tước mà uy bức.
Bàn tay vung lên, ngay lập tức một lưỡi
ngân phủ (búa bạc) liền xuất hiện trong tay Khuê Linh, mà con rối hình người
cũng cầm trong tay lôi hỏa cung hồng quang đại thịnh phóng tới, phía trên cung
có gắn kim lôi trúc tiểu tiễn, trên thân tiễn ánh chớp lóe lên bất định, gắt
gao nhắm ngay Linh Tê khổng tước ở xa.
Về phía Hàn Lập tuy vẻ mặt vẫn chẳng có
biểu hiện gì nhưng tay đã nhanh chóng gập lại, linh quang lóe lên, Tam diễm
phiến tức thì đã hiện ra. Nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, trên mặt phiến đã cuồn
cuộn hiện lên các ký hiệu, quầng sáng tam sắc phóng ra kịch kiệt, tiếng phượng
hót trong trẻo bắt đầu phát ra.
Thanh niên họ Từ thấy đang đứng ở giữa ngũ
sắc linh quang, nguyên anh trên mặt không còn chút huyết sắc, nhưng miệng vẫn
khép lại.
Trong mắt Hàn Lập hàn quang lạnh lẽo, môi
khẽ động, một từ “Năm.” chợt thốt ra.
“Được, Từ mỗ cho ngươi hạ cấm chế tại
nguyên anh!” Thanh niên họ Từ rốt cuộc đã nhìn thấu sát khí cũa Hàn Lập liền ra
quyết định, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Hàn Lập nghe thấy lời này, ánh mắt chớp
động nhưng gật đầu, tay bắt quyết trong miệng truyền ra thanh âm của một loại
chú ngữ thượng cổ.
Sau một lúc sắc mặt trở nên trắng nhợt,
nhưng theo ánh mắt lại xuất một đoàn ánh sáng màu trắng nhỏ như hạt đậu, tựa hồ
như đang bọc lấy cái gì đó, hướng về phía nguyên anh của thanh niên họ Từ nhẹ
nhàng bay tới.
Tam diễm phiến trong tay kia vẫn không
ngừng phát ra âm thanh, Hàn Lập không hề triệt hồi pháp quyết,
hiển nhiên để phòng ngừa thanh niên họ Từ
mượn cơ hội làm khó dễ nên cố ý dùng để cảnh cáo.
Linh Khuê cùng với con rối hình người kia
đều không thả lỏng, ngược lại người trẻ tuổi họ Từ lại cảm ứng được trên người
bọn họ, khí thế trái lại càng mạnh mẽ thêm vài phần, gắt gao tập vào trung
nguyên anh của mình, căn bản có thể phóng ra bất cứ lúc nào.
Thanh niên họ Từ thầm thở dài, nhìn quang
đoàn bạch sắc ấy với ánh mắt rất là kiêng kị. Chỉ thấy bên ngoài là lớp bạch
sắc, bên trong có ngũ sắc linh quang mơ hồ chớp động, đó chính là hình dáng
đích thực của sất niệm chân lôi được lưu truyền thời thượng cổ, hẳn là không
khác biệt lắm.
Sất niệm chân lôi trong chớp mắt đã xuất
hiện ngay trước mặt, lại bị ngũ sắc linh quang chắn bên ngoài. Lúc này thanh
niên họ Từ do dự nghĩ tới chuyện kháng cự, lại thấy Hàn Lập nhìn hắn với nhãn
thần lạnh đến thấu xương, chỉ còn có thể bất đắc dĩ để cho quang đoàn bạch sắc
tiến nhập vào trong linh quang.
Kết quả sau khi bạch quang chợt lóe lên,
quang đoàn trực tiếp nhập vào nguyên anh trong cơ thể không thấy hình bóng nữa.
Từ thanh niên vội vã dùng thần thức kiểm tra tỉ mỉ tình huống của nguyên anh.
Kết quả không chút dị thường nào xảy ra, sất niệm chân lôi tựa hồ giống như
biến mất. Kiểm tra thử tình hình, Từ thanh niên không những không an tâm, trái
lại càng kinh hãi. Nghe đồn sất niệm chân lôi này là do thần thức tu sĩ ngưng
tụ mà thành, có khả năng tụ tán vô hình. Điều này dĩ nhiên là sự thực.
Từ lúc bắt đầu, hắn đều nghĩ cách sau này
khu trừ như thế nào.
Mà lúc này Hàn Lập lại lạnh nhạt nói:
“Đạo hữu cũng không nên giữ ý niệm mạnh mẽ
khu trừ ấy. Loại thượng cổ bí thuật này không thể dựa vào một vài pháp lực uy
lực mạnh mẽ là có thể giải trừ được. Chỉ cần đạo hữu thật sự thành thật, Hàn mỗ
tự nhiên sẽ không thúc đẩy cấm chế, bằng không ngộ nhỡ phát tác ra, cũng không
nên trách Hàn mỗ không nhắc nhở trước.”
Hàn Lập xoay người lại nhìn Thiên Lan thánh
nữ đang hôn mê, bất chợt cau mày, sau khi do dự một lúc, liền lắc đầu, thi
triển thủ pháp tương tự một lần nữa, đem sất niệm chân lôi điểm vào giữa nguyên
anh của nàng.
Đáng thương cho một nữ tử chưa thanh tỉnh,
lại được Hàn Lập hạ cấm chế một cách mơ hồ.
“Ngươi không giết chúng ta, lẽ nào nghĩ
rằng bằng thứ cấm chế này có thể áp bức điều khiển hai người chúng ta phải
không?”
Thanh niên họ Từ lại dùng thần thức tại
nguyên anh tìm kiếm một lần nữa, sau khi không thu được kết quả, liền không cam
lòng oán hận mà nói.
“Áp chế các ngươi ư? Coi như là đúng vậy. Bất quá các ngươi
yên tâm, chỉ cần tại Côn Ngô Sơn này ngoan ngoãn nghe lời, trợ giúp ta một tay,
ra khỏi đây, tùy hướng đông tây mà chạy, các ngươi vẫn là trưởng lão và thánh
nữ Thiên Lan thánh điện, còn ta thì về Thiên Nam tiếp tục tiềm tu. Về phần sất
niệm chân lôi này, qua ba, bốn trăm năm gì đó, cũng sẽ mất đi hiệu lực.”
Hàn Lập nhàn nhạt trả lời.
“Ba bốn trăm năm!” Từ thanh niên thực sự không còn gì để nói nữa.
“Được rồi. Thời gian của chúng ta lúc này bị trì hoàn khá nhiều, cũng nên
hành động.” Hàn Lập liếc mắt quỷ dị nhìn Lâm Ngân Bình vẫn còn hôn mê, tay áo
hướng về phía nàng nhẹ nhàng vung lên, một mảnh thanh hà bay tới cuộn trùm lấy.
Nàng bị mảnh thanh hà chụp xuống, mí mắt khẽ chớp động vài cái, đôi mắt đẹp
liền chậm rãi mở ra. Nhưng vừa lúc vừa nhìn thấy rõ Hàn Lập ngay bên cạnh, lập
tức cả kinh, không nghĩ ngợi nhiều, thân hình nhoáng lên một cái, người đã ra
xa cách vài chục trượng, ngay tức khắc khi cảm ứng được dị biến liền phun ra
một ngụm phi kiếm màu bạc.
“Lâm đạo hữu, chậm đã!.”
Từ thanh niên tự nhiên sẽ không để Lâm Ngân Bình hành động thiếu suy nghĩ,
vội vàng lên tiếng can ngăn nàng, môi khẽ nhúc nhích truyền âm đến.
Hàn Lập vẫn chưa ngăn cản, hai tay chắp sau lưng, mặt không thay đổi.
Khuê Linh bay tới bên người Hàn Lập, con rối hình người dưới thần thức của
hắn khẽ khống chế một chút, lại tiếp tục ẩn nấp.
Mà trong một thoáng công phu đó, vị Thiên Lan thánh nữ kia cơ hồ đã biết
mình bị hạ cấm chế sất niệm chân lôi, ngọc dung chợt thất sắc, trong mắt không
thể che dấu được vẻ kinh hoảng.
Hàn Lập thấy vậy, ánh mắt chớp động vài cái, khi muốn mở miệng nói cái gì
đó, bỗng nhiên một tiếng nổ lớn truyền đến, không gian bị lay chuyển một trận
kịch liệt.
Ngay lúc Hàn Lập không chú ý, một đạo kiếm khí thô to đột nhiên từ vách
tường mà họ bị nhốt ban đầu xuyên thủng qua, tiếp tục nhoáng lên một cái, nhất
thời một cái động lớn hiện ra, theo sau đó là hai đạo kinh hồng từ bên trong
nhanh chóng bắn ra, sau khi xoay một cái, lập tức hiện ra trước mặt đám người
Hàn Lập. Đó là hai người đạo nho.
“Thất Diệu đạo huynh!”
Lâm Ngân Bình vừa thấy có một văn sĩ mang
áo bào trong đó, liền duyên dáng gọi to một tiếng, trên mặt ẩn hiện một tia sắc
vui mừng.
“Di! Nguyên lai là đạo hữu. Lâm tiên tử như thế nào lại đến nơi này.”
Tên kia là một văn sĩ áo bào dài mũi ưng tử, có vẻ âm lệ thâm trầm, thấy
Lâm Ngân Bình ở đây, có chút bất ngờ nói.
Người này đúng là vị trưởng lão của Thiên Ma Tông Thất Diệu chân nhân. Bởi
vì Thiên Ma Tông cùng với Thiên Lan thánh điện có chút giao dịch lợi ích với
nhau, vì vậy lão ma này cũng có chút giao tình với Thiên Lan thánh điện thánh
nữ, lúc trước kiện pháp bảo Diệu âm bảo kính có khả năng nhìn thấu những thuật
biến ảo, là do lão ma cấp cho nàng sử dụng.
Bên cạnh là một vị đầu bạc, mặt hồng hào, đạo cốt tiên phong, đích thực là
Huyền Thanh Tử. Lão đạo vừa thấy nàng, liền tiến lên bắt
chuyện một tiếng cười tủm tỉm, nhưng khi ánh mắt đảo qua đám người Hàn lập,
liền dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Lâm tiên tử, hai vị đạo hữu này là ai.
Linh Cầm của Từ đạo hữu ở đây, sao không gặp tại hạ?” Dáng tươi cười của lão
đạo chợt biến mất, có chút kinh hãi hỏi.
Chương 1019: Không gian toái liệt
Nghe thấy lời của Huyền Thanh Tử, Lâm Ngân
Bình liếc nhìn Linh Tê khổng tước một cái, lại suy nghĩ, trên mặt hiện lên một
tia do dự.
Nhưng vào lúc này, đầu Linh Tê khổng tước
chợt lóe lên. Khuôn mặt Từ thanh niên lại một lần nữa biến ảo hiện ra, đứng tại
nơi làm cho vị văn sĩ cùng lão ma giật mình trước sau cười khổ một tiếng, sau
đó nói rằng:
“Hai vị đạo hữu không cần tìm tại hạ. Thân
thể ta hiện tại đã bị hủy. Hôm nay chỉ còn lại nguyên thần trên người linh cầm
mà thôi.”
“Làm sao có thể như vậy. Từ huynh là tu sĩ
hậu kỳ, thân thể sao lại dễ dàng bị hủy được? Lẽ nào cổ ma thánh tổ đã thoát khỏi
trấn áp của nơi này.” Huyền Thanh Tử kinh hãi, sắc mặt biến đổi không ngừng.
“Nghe lời nói của đạo hữu. Trấn ma tháp này
lúc trước có ma vật gì đó ư.” Từ thanh niên sắc mặt âm trầm xuống.
“Từ đạo hữu không sai đâu. Trước kia bần
đạo cũng đã biết. Là sau khi nhận được tin tức của sư môn, đối với tình hình
nơi này có chút hiểu biết. Chuyện thánh tổ là việc rất lớn, mong rằng đạo hữu
cho hai người bọn ta giải thích một chút.” Sau khi Huyền Thanh Tử thở dài một
tiếng, liền hàm hồ nói.
Tính thanh niên trong lòng tin lời nói đó.
Nhưng hiện tại bản thân mình đã là nguyên anh chi than, cũng không tốt đến mức
để có thể truy vấn cái gì khác nữa. Lúc này thở dài mà trà trả lời:
“Cổ ma thánh tổ kia đích thực đã thoát khỏi
vây khốn mà đi. Bất quá thân thể ta cũng không phải cổ ma hủy. Mà là do
vạn yêu cốc thi hùng ám toán.”
“Vạn yêu cốc? Không có khả năng. Bần đạo
vẫn thủ ở bên ngoài. Hùng sư như thế nào lại đi vào được. Chẳng lẽ chúng tiến
vào núi trước chúng ta.” Huyền Thanh Tử sửng sốt, nhưng lập tức liền nghĩ đến khả
năng có thể xảy ra.
“Không sai. Đầu hùng kia không chỉ tiến vào
núi sớm hơn các ngươi một bước, hơn nữa không biết sử dụng loại bí thuật nào mà
lại biến thành hình dáng của một gã tu hành. Không lộ ra một chút thi khí nào
cả. Nếu không Từ mỗ sao bị ám toán được.” Từ thanh niên chợt nghĩ đến việc bị
huyết nhận thôn phệ.
Lòng vẫn chưa thoát khỏi cơn đau đó.
“Nếu như thi hùng kia ra tay ám toán đạo
hữu, thì khả năng này rất lớn. Cốc chủ vạn yêu cốc sở hữu một viên dị bảo “Mê
hình châu.” Có người nói rằng khi nuốt viên châu này vào không những có khả
năng biến ảo hình dáng tướng mạo tùy ý. Hơn nữa còn có thể che lấp đi yêu khí
hay thi khí thay bằng linh khí
. Tu sĩ bình thường căn bản không có cách
nào phát hiện ra. Ngay cả khi ta có Diệu Âm bảo kính cũng không có năng lực bài
trừ loại báo pháp thần thông đó. Thất diệu chân nhân nhướng mày nói.
“Điều ngươi vừa nói lúc nãy, ta đã có nghĩ
tới. Vạn yêu cốc đích xác có dị bảo đó. Bất quá nghe nói khi ăn hạt châu tử này
vào pháp lực sẽ bị hạn chế rất lớn nếu không nó sẽ mất đi. Thi hùng khi đánh
lén Từ huynh thì hẳn đã hiện nguyên hình.” Huyền Thanh lão đạo cũng đã lên
tiếng.
“Hai vị đạo hữu nói rất đúng. Đích xác sau
khi thi hùng kia đánh lén ta. Lập tức liền hiện ra luyện thi thân phân.” Từ
Tính thanh niên trên mặt đầy vẻ oán hận.
“Đạo hữu mặc dù bị thi hùng tập kích nhưng
vẫn có thể xuất ra nguyên anh, cũng coi như trong cái rủi có cái may vậy. Hơn
nữa đạo hữu còn chưa từng đoạt xá, chỉ cần trở về tìm cho được thân thể thích
hợp, khổ tu lại hơn trăm năm. Như thế tu vi mới có thể khôi phục lại như ban
đầu.” Trung niên văn sĩ liếc mắt nhìn Linh Tê khổng tước đánh giá, tuy vậy cũng
không nhìn ra gì cả, mỉm cười nói.
“Thất Diệu huynh nhãn quan thật sáng suốt.
Hiện tại tuy rằng có thể nương nhờ trong cơ thể phụ cầm tạm thời nhưng không
hẳn là phương pháp lâu dài về sau, theo tại hạ việc tìm một thân thể thích hợp
vẫn là một cách tốt nhất.” Từ thanh niên khẽ thở dài trả lời.
Trung niên văn sĩ nghe xong những lời này,
cũng không nói gì nữa, ánh mắt xoay chuyển rơi trên người Khuê Linh, mặt bất
chợt hiện lên một tia ngưng trọng.
“Vị đạo hữu này trông rất lạ mặt, chẳng
biết nên xưng hô như thế nào?” Thất Diệu chân nhân chậm rãi hỏi. Lão đạo bên
cạnh mắt đồng thời chớp động một hồi, tỉ mỉ đánh giá sửu phụ (người phụ nữa xấu
xí).
Dù sao Khuê Linh cũng chỉ có tu vi của thập
cấp yêu thú, cơ bản không có cách nào dấu được hai vị đại tu sĩ cùng cấp độ.
Sửu phụ trên mặt không có một chút biểu
tình. Nhưng Hàn Lập lại mở miệng cười cợt.
“Vị này là Khuê Linh đạo hữu, cũng giống
với Hàn mỗ, vì khuấy động cấm chế nên bị chuyển tới núi này.”
“Khuấy động cấm chế nên bị đẩy tới đây. Đây
là chuyện phi thường rất hiếm gặp. Chẳng hay tông môn tu sĩ của Hàn đạo hữu ra
sao. Bần đạo tựa hồ chưa từng gặp qua đạo hữu.” Huyền Thanh Tử gặp sửu phụ thì
không nói một lời, một hồi trông thấy hình dạng của Hàn Lập, trong Mắt liền
hiện lên một tia kinh ngạc. Ban đầu đối với Hàn Lập không chút để ý giờ đã thay
đổi. Hàn Lập mỉm cười trả lời.
“Hàn mỗ chỉ là một tán tu. Đạo hữu không
biết cũng không có gì là lạ. Chẳng qua có thể cùng ở một chỗ với Thất Diệu chân
nhân, thân Phận đạo huynh cũng không phải nhỏ. Tại hạ mạo muội muốn hỏi một
chuyện. Hai vị đạo hữu làm sao có thể tiến nhập vào tầng thứ tám. Theo ta biết.
truyện động trận bên kia đích thực là không ai có khả năng kích chuyển được.”
Hàn Lập chưa từng gặp qua Huyền Thanh Tử.
Nhưng nghe những lời bọn họ vừa nói xong, mơ hồ biết được đối phương có mười
phần là thập đại tông môn trưởng lão, tự nhiên xốc lại tinh thần mà đối đạp.
“Bần đạo thực sự là hồ đồ. Còn chưa tự giới
thiệu mình trước. Lão đạo là Huyền Thanh Tử của Thái Nhất môn. Về phần làm sao
vào được, cơ bản hai người chúng ta vẫn chưa dùng cái truyện tống trận gì đó,
mà là dùng Phá Giới phù của Thái Nhất môn chúng ta, phá vỡ chướng bích của tầng
thứ tám, mạnh mẽ tiến vào.” Huyền Thanh Tử không thèm để ý mà nói.”Phá giới
phù? Loại phù có thể phá vỡ chướng bích không gian.” Hàn Lập vừa nghe tên này
liền ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện ra vẻ hoài nghi không ngớt.
“Chỉ dựa vào phù đương nhiên không thành. Còn
phải phối hợp với bí thuật bản môn Thiên A thần kiếm. Bất quá bần đạo không
nghĩ tới, không ngờ vừa mới tiến vào đã bị nhốt trong một không gian khác. Lão
đạo quay đầu nhìn thoáng qua, không gian bị Hắc phong kỳ cấm chế,, tấm tắc cười
nói.
“Thái Nhất môn phá giới phù cùng với Thiên
A thần kiếm đại danh đỉnh đỉnh. Thiếp thân đã ngưỡng mộ từ lâu. Chúng ta thúc
thủ không có kế sách nào đối với không gian chướng bích, đã bị nhị vị đạo hữu
Thái Nhất môn cùng với Thiên Ma tông phá hủy không hổ là người của đệ nhất
chính, ma đại tông.” Lâm Ngân Bình than nhẹ nói.
“Lâm tiên tử nói đùa rồi. Thiên Lan môn các
người, bảo vật không phải là thiếu. Chỉ là bổn môn may mắn vừa mới có được khẩu
thần kiếm có chút uy lực phá thần thông mà thôi.” Huyền Thanh Tử vân vê chòm râu,
khách khí nói.
Ngân Bình nghe lão đạo khiêm tốn nói vậy,
trong lòng không khỏi cười khổ không nguôi.
Thiên Lan thánh điện nói về cấp độ tu luyện
thì không hề dưới hai đại tông phái, thế nhưng nếu luận về bảo vật có lẽ sẽ
không sánh được với hai nhà một tông một môn kia.
“Được rồi. Kiền lão ma đang ở địa phương
nào nhỉ? Theo Huyền Thanh Tử nói, lão ma cũng đồng dạng tiến nhập vào núi.”
Trung niên văn sĩ ánh mắt bỗng nhiên đảo qua, thần sắc chớp động nói.
Kiền lão ma.
Thanh niên họ Từ và Ngân Bình vừa nghe nói
vậy, bất chợt hướng về phía Hàn Lập xem xét.
Dù sao trước kia tiên tông của Mộc phu nhân
đã từng nói qua việc Hàn Lập cùng Kiền lão ma động thủ đánh một trận. Mặc dù
bọn họ không tin rằng lão ma bị đánh chết trong tay Hàn Lập, thế nhưng sau khi
thấy qua thần thông của Hàn Lập, lúc này cũng không khỏi có vài phần hoài nghi.
Thấy thái độ của hai người này, Huyền Thanh
Tứ cùng Thất Diệu chân nhân tự nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không khỏi
liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đồng dạng đều tập trung trên mặt Hàn Lập.
Hàn Lập trong lòng thầm thở dài một tiếng,
nhưng mặt ngoài lãnh đạm nói rằng:
“Kiền đạo hữu cùng với ta chia tay ở điện
Côn Ngô, không biết tung tích, biết đâu đang tầm bảo ở phương nào đó chăng. Lại
nói tiếp, ta cũng không hề thấy những kẻ Âm La tông khác đâu cả.”
“Hàn đạo hữu ám chỉ Cát đạo hữu bọn họ à.
Hàn huynh không cần suy nghĩ nhiều. Cát đạo hữu đang trên đường tới đây, bị
Diệp gia đại trường tập kích, đã thất thủ ngã xuống rồi. Ngay cả nguyên thần
cũng đã thất tán.” Thanh niên họ Từ tâm trạng thẫn thờ nói.
“Thì ra là thế.” Hàn Lập có chút giật mình.
“Côn Ngô Sơn đúng là hiểm ác vạn phần. Đã
có nhiều tu sĩ vì thế mà ngã xuống rồi.” Huyền Thanh Tử tựa hồ cảm thấy được
điều gì đó. Sau khi nhìn chằm chằm vào Hàn Lập thì dị sắc chợt lóe lên, lại cảm
khái thốt ra một câu.
“Người của Âm La tông không tốt cho lắm,
chỉ tổ làm vướng tay vướng chân thôi. Mấy vị đạo hữu biết rõ chuyện cổ ma thánh
tổ, trước tiên hãy nói qua một chút.” Trung niên văn sĩ đảo qua liếc mắt nhìn
cung điện hài cốt, Có chút ngưng trọng thốt lên.
“Hung sắc của Thất Diệu không giống như lời
đồn đại. Không dám dối gạt các vị đạo hữu, kỳ thật chúng ta đến là vì Diệp gia
và cổ ma kia. Việc này có liên quan đến toàn bộ tu tiên giới, mong rằng chư vị
đạo hữu phối hợp giúp đỡ một phần.” Huyền Thanh Tử hướng về đám người Hàn Lập
đồng dạng cười tủm tỉm mà nói.
Nghe xong lời này, thanh niên họ Từ cùng
Lâm Ngân Bình không lập tức trả lời ngay mà trái lại thần sắc còn có chút cổ
quái. Hiện tại bọn họ đều bị hạ cấm chế, chẳng rõ suy tính của Hàn Lập ra sao.
Tự nhiên không dám làm chuyện gì hồ đồ cả. Trong nhất thời Lâm Ngân Bình cùng
thanh niên Từ Tính khuôn mặt biến đổi, bộ dáng âm tình bất định không ngừng.
Còn Khuê Linh thi từ đầu đến cuối đều không
hề mở miệng lấy một lời.
Kể từ lúc đó, thần sắc của Hàn Lập trở nên
khác thường. Ánh mắt rơi vào hại vị đại tu sĩ bất chợt hiện lên một chút vẻ đột
ngột.
Huyền Thanh Tử hai người nhìn lẫn nhau,
trên mặt đều lộ ra một tia kinh ngạc. Hiển nhiên bọn họ cũng nhìn ra Từ Tính
thanh niên và Thiên Lan thánh nữ tựa hồ có vài phần kiêng kị với bộ dáng của
Hàn Lập.
Điều này làm cho trong lòng hai người biến
động.
“Nếu nhị vị muốn biết sự tình của cổ ma thì
Hàn mỗ có thể kể sơ qua.” Hàn Lập ánh mắt chớp động bình tĩnh nói.
“Tốt lắm. Hàn đạo hữu nếu...”
Huyền Thanh Tử đạo lão đang muốn nói gì đó
thì đột nhiên từ hướng cung điện phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Từ
giữa cung điện phun ra hơn mười nhũ quang bạch sắc.
Lão đạo nhất thời biến sắc. Âm thanh đang
nói bị đứt quãng.
Lập tức toàn bộ không gian tầng thứ tám bị
một trận rung chuyển kịch liệt. Âm thanh vù vù nổi lên liên tiếp. Mặt đất chậm
rãi rạn nứt không ngừng. Không gian bạch quang chớp động. Hết thảy khung cảnh
xung quanh đều bị vặn vẹo biến hình.
“Không hay. Cổ ma thánh tổ kia đang mở ra
phong ấn của tầng thứ chín. Hắn sao có thể làm được. Điều này không có khả năng.”
Thất Diệu chân nhân vừa thấy cảnh tượng đó liền thất thanh kêu lên, trên mặt
cùng lúc lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Phong ấn tầng thứ chín?
Hàn Lập vừa nghe lời này liền cảm thấy kinh
ngạc. Toàn bộ không gian xung quanh hình dạng tựa hồ đều bị phá hủy. Không suy
nghĩ nhiều nữa, ngay lập tức tự thân linh quang chợt lóe lên, Nguyên cương
thuẫn rời tay bắn ra, hóa thành một tầng quang mang ngân sắc bao bọc lấy bên
ngoài. Nhưng khi hắn còn chưa có hành động tiếp theo thì từ hướng cung điện
mười căn quang trụ phụt ra. Màu sắc đột nhiên biến đổi. Cuối cùng hóa thành màu
đen như mực, sau đó hướng bốn phương tám hướng mà bắn nhanh tới. Không gian bị
xé rách vỡ toang ra. Quang hắc mang chớp động đan xen lẫn nhau.
“Khe không gian.”
Trông thấy cảnh này. Hàn Lập không còn cách
nào giữ được sự trấn định được nữa. Sắc mặt biến đổi dữ dội.
Ngay lập tức liền lật bàn tay, khi hỏa hồng
đã xuất hiện nơi tay liền vỗ mạnh lên người, hiện ra hình ảnh con giao long màu
đỏ đậm di động trên người. Rồi đột nhiên biến mất không thấy tung tích.
Hàn Lập trong chớp mắt đã biến thành nửa
người nửa giao long. Đúng lúc này, trong tiếng kinh hô hoảng sợ, một cái khe
đen tối ngay trong nháy mắt đã lanh lùng xuất hiện trước mắt mọi người.
Hàn Lập khi nhìn vào hắc mang đó chỉ cảm
thấy một cảm giác thứ hắc ám vô cùng vô tận đó đang không ngừng thôn phệ hắn
một cách khủng khiếp, căn bản không thể né tránh được.