Phàm nhân tu tiên - Chương 1036 - 1037
Chương 1036: Linh hồn cắn nuốt
Hắc lang kinh hãi vội vàng thúc dục huyết
diễm trên người, trong nháy mắt hóa thành một thanh đoàn bao vây lấy thanh ti này.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ đến, từ bên trong truyền đến một tiếng hừ lạnh của
ngân hồ. Lúc này thanh ti linh quang chợt lóe ra, không có chút dấu hiệu nào sẽ
bị thiêu hủy, khiến ma này trong lòng trầm xuống.
Ngay vào lúc nó không thể nhúc nhích được thì
Ngân Lang chợt lóe lên bay tới trước mặt. Ma này vô pháp tránh né ngân lang
linh quang lóe lên rồi tiến nhập vào cơ thể nó, biến mất không thấy bóng dáng.
Thân hình của Cự lang chấn động, âm thanh từ hai cái đầu phát ra nghe thật là
thê thảm. Thân thể trở nên kịch liệt run rẩy.
Một cái đầu lang đột nhiên dại ra một chút,
nhưng hai mắt lại sáng ngời có thần hẳn lên. Lập tức đem cái đầu của mình hướng
tới cắn nuốt cái đầu lang kia. Lúc này trong nháy mắt da lông của nó bắt đầu
chuyển sang một màu trắng thanh nhã. Cái đầu lang màu đen kia tự nhiên không
chịu khoanh tay chịu chết, miệng há rộng ra đồng thời táp tới, trong nháy mắt
hai cái đầu lang này băt đầu cắn xé nhau kịch liệt.
Đúng lúc này thì nhân ảnh lóe lên, Hàn Lập
tay nâng Hư Thiên Đỉnh xuất hiện, hướng cự lang hai đầu liếc mắt nhìn một cái,
trong ánh mắt lộ vẻ quan tâm.
Mặc dù cái đầu bạc chiếm thế thượng phong
nhưng bên phía cái đầu đen đã khôi phục lại bình thường, lập tức toàn thân hắc
quang chợt lóe.
Hàn Lập thấy vậy thần sắc trầm xuống rồi
một tay hướng tới Hư Thiên Đỉnh điểm một cái, rồi một tiếng vang lên.
Thanh ti đang bó buộc cự lang bỗng nhiên
linh quang đại phóng, căng ra làm cho thân thể của cự lang không thể nào nhúc
nhích mảy may. Sau đó Hàn Lập há miệng một đạo kim quang từ trong miệng phun
ra, nhằm về phía cái đầu màu đen mà hung hăng đánh tới.
Kim quang bạo liệt tinh tế hồ quang chớp
động liên hồi, làm cho hắc khí của cái đầu lang màu đen từ từ tan ra, một tiếng
kêu thảm thiết vang lên, sau đó ma khí tan ra hoàn toàn.
Nhân cơ hội này cái đầu lang màu bạc vươn
lên một cái hư ảnh giống cái đầu màu bạc như đúc. Bỗng nhiên đem cái đầu màu
đen kia một ngụm nuốt vào trong đó, sau đó xé rách, từ bên trong lôi ra một cái
hắc ảnh đang run rẩy ra khỏi miệng. Cái hắc ảnh này biến dạng không ngừng nhưng
dường như lại rỉ ra một thứ chất nhờn. Chất nhờn này biến ảo ra các loại mặt
quỷ, dữ tợn cùng hư ảnh màu bạc cắn xé không ngừng.
Từ trong ngân ảnh truyền ra tiếng hừ lạnh
đến thấu xương của Ngân Nguyệt, rồi ngân mang chói mắt, hình thể của ngân ảnh từ
từ cuồng trướng lên gấp đôi. Rồi đem hắc sắc quang ảnh đó nuốt vào trong, sau
đó co rút lại rồi chui trở lại vào trong đầu cái đầu màu bạc. Trong giây lát
nguyên bản cái đầu màu đen còn liều mạng cắn xé liền trở nên bất động, hai mắt
đờ đẫn lên. Còn cái đầu màu bạc căn bản không chú ý đến việc này, ngược lại cứ
đem cái đầu kia cắn nuốt. Nó run lên nhè nhẹ, run rẩy không ngừng dường như rất
là đau đớn và cực khổ để làm việc này.
Hàn Lập thấy vậy trong lòng buông lỏng Tiểu
Đỉnh đang cầm trong tay, hướng tới thân hình của cự lang mà ném tới. Hướng tới
đó điểm vài cái. Một mảnh lớn thanh hà từ phía trên quét tới, trong chốt lát
đem cả con cự lang bao vào trong thành một viên cầu thật lớn. Sau đó Hàn Lập
nhìn khắp nơi trong không gian này thần sắc vừa động, đột nhiên hướng tới vùng
phong ấn gần bên mà bay tới.
Một lát sau hắn lại bay đến một bộ hài cốt
ở trên tế đàn, rối vung tay ra vỗ vài cái. Một cái xích hồng hỏa châu bay tới.
Rồi một trận âm thanh bạo liệt nổ ra, tạo thành một cái hố to, trong đó hắc
quang chớp động không thôi. Một món đồ vật hiện lên phía trong. Nhân hình Khôi
Lỗi quơ tay một cái, món đồ kia lập tức bay vào trong tay nó. Nhìn kỹ lại thì
đúng là gần nửa phần còn lại của Hắc Phong Kỳ, mặc dù linh bảo này đã bị phá
hủy hơn nửa. Nhưng nó vẫn phát ra linh khí kinh người, hiển nhiên linh tính vẫn
còn chưa mất hết.
Sau khi xem xét thật kỹ vật này, Hàn Lập
nhất tay không chút khách khí đem nó cất vào trong túi trữ vật. Mặc dù hắn
không biết làm thế nào để sửa chữa lại kiện Thông Thiên Linh Bảo này, cũng như
không biết thật có thể sử dụng được hay không. Nhưng cái này luyện chế tài liệu
ở thế gian này sớm đã tuyệt tích, thật không biết xác định giá trị của nó thế
nào nữa.
Hàn Lập thu thập xong vật ấy, còn chưa chịu
trở về bên cạnh cự lang mà không chút do dự bay tới một góc của không gian. Hơn
nữa càng bay càng cao, trong nháy mắt không thấy ở đâu trong mấy tầng mây cao
nữa. Độn quang dừng laị, trên vẻ mặt hàn Lập nét căng thẳng hiện ra.
Chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa một
đoàn ánh sáng màu lục nhạt huyền phù ở đó bên trong chứa một cây mộc thước màu
xanh biếc. Hào quang lấp lánh đang chuyển động, thì ra đây chính là Bát Linh
Thước một kiện Thông Thiên Linh Bảo khác. Linh bảo này mặc dù không bị tổn hao
hư tổn chút nào vì nó là phật môn bảo vật cho nên đúng là vật khắc chế đối với
ma môn. Vì vậy vị Ngột Lợi Thánh Tổ kia chỉ có thể đưa mắt nhìn mà không thể ma
hóa để chính mình sử dụng được. Nhưng nếu như để cho tên cổ ma này khôi phục
lại hoàn toàn pháp thuật thần thông thì lại là chuyện khác.
Hàn Lập nhìn Bát Linh Xích mà không dám coi
thường vọng động. Trước đây khi hắn thu phục Hư Thiên Đỉnh thiếu chút nữa thì
đã bị Kiềm Lam Băng Diễm của nó thiêu chết cái mạng nhỏ rồi. Cho nên hắn sợ bát
Linh Xích này cũng giống vậy. Nghĩ đến đây thần niệm của Hàn Lập vừa động thì
cái khôi lỗi hình người luôn theo sát phía sau, thân hình chợt nhoáng lên một
cái.
Hướng thẳng đến Bát Linh Xích đưa một tay
ra bắt lấy bảo vật này, thì không có gì khác lạ xảy ra. Hàn Lập liền mừng rỡ
đưa tay tiếp nhận bảo vật này từ khôi lỗi rồi nhìn xem xét qua một chút. Khi sờ
đến bảo vật này cảm giác bóng loáng dị thường. Dường như nó được làm từ băng
lương phật ôn ngũ bàn ngọc vậy, hơi chớp lên. Lục quang chớp động không thôi,
nhưng có điều lạ thường là sau khi rót linh lực vào rồi mà vẫn chưa thấy có
phản ứng gì hết khiến Hàn Lập hơi lo lắng.
Đúng lúc này từ xa xa đám quang đoàn đang
bao vây lấy cự lang truyền đến một âm thanh lạ thường, rồi lập tức linh quang
chớp động. Rồi âm thanh bạo liệt nổ ra. Hàn Lập cả kinh vội vàng đem Bát Linh
Xích thu lại, hướng tới Hư Thiên Đỉnh phía xa điểm một cái. Trên mặt hiện ra vẻ
rất khẩn trương. Hư Thiên Đỉnh kêu lên một tiếng rồi hướng tới Hàn Lập mà bay
thẳng về. Trong nháy mắt hóa thành một hóa thành một đoàn thanh quang rồi rơi
vào tay hắn.
Hai mắt Hàn Lập híp lại khuôn mặt lộ ra vẻ
căng thẳng nhìn tới phía xa. Đoàn lục quang kia từ từ biến mất rồi hiện ra thân
ảnh trong rất là tao nhã, thì ra chính là một con cự lang. Lúc này con cự lang
hai đầu đã biến một đầu, cả người cũng biến thành một màu trắng bạc. Thân thể
sáng ngời dị thường đang đưa đầu nhìn tới phía Hàn Lập. Hàn Lập lập tức mừng rỡ
bay trở về nhưng mới được nữa đường liền bắt gặp phải ánh mắt của con lang này.
Chỉ cảm thấy ánh mắt của nó băng hàn dị
thường. Làm cho trong lòng của hắn có dự cảm bất an không tốt đang đến.
Thân ảnh của cự lang nhoáng lên một cái,
lập tức từ trong ngân quang xuất hiện ra một vị nữ tử thân hình lả lướt, cực kỳ
xinh đẹp. Hai mắt của nàng ta nhìn Hàn Lập không chớp, rồi khóe miệng nhếnh lên
hiện ra một tia cười lạnh.
Hàn Lập hít một hơi rồi mở miệng căng thẳng
nói ra.” “ Người là Linh Lung!”
“Nói ta là Linh Lung cũng không sai. Dù sao
bây giờ ta vẫn lấy thần niệm của Linh Lung làm chủ.” Linh Lung nhấp nháy đôi
môi cùng với bàn tay trong suốt trắng như ngọc, trên mặt lặng yên muốn làm ra
vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn không dấu được tia hưng phấn, biểu lộ ra tâm
tình của mình.
“Ngân Nguyệt thế nào?” Hàn Lập sắc mặt thay
đổi liên tục, mím chặt môi, bình tĩnh hỏi.
“Cô ta không có chuyện gì, chỉ là thi triển
ra linh hồn cắn nuốt nên giờ thần niệm đã hao tổn rất nhiều. nên giờ đang ngủ
say. Nếu không thì ta cũng không thể nào thuận lợi xuất hiện như thế được.”
Trong mắt của Linh Lung không dấu được vẻ hưng phấn. Nhưng trong mắt lại hiện
ra một vẻ cổ quái, làm cho âm thanh trả lời với âm điệu rất là khinh đạm.
“Ngươi bây giờ tính toán thế nào.” Hàn Lập
nghe nói Ngân Nguyệt vô sự, trong lòng liền cảm thấy yên tâm, sau đó bình tĩnh
hỏi.
“Thế nào nữa! Tự nhiên là quay về linh
giới. Ngươi không muốn Tuyết Linh rời đi chứ gì!”Linh Lung với đôi mi thanh tú
nhướng lên, âm thanh phát lạnh nói ra.
Vừa nghe nàng ta nói thẳng ra như vậy, mà
không chút nào khách khí làm cho Hàn Lập đỏ mặt, nhưng lập tức xoay chuyển ánh
mắt, nét mặt liền khôi phục lại như bình thường.
“Ngươi hẳn cũng biết rất rõ là nguyên bổn
Ngân Nguyệt cũng muốn quay về linh giới. Vì vậy ta sẽ không ngăn cản, hơn nữa
cũng không có biện pháp ngăn cản được.”
“Ngươi sáng suốt như vậy là tốt rồi, theo
như ý của ta lúc đầu những loại linh bảo trong tay ngươi của ngươi thì cứ việc
giữ lấy. Coi như lúc nãy ta bị ma hồn cắn nuốt được ngươi trợ giúp một tay đi.
Mà Tuyết Linh trước đó đã đáp ứng với ngươi, ta là Linh Lung thân là công chúa
của Ngân Nguyệt đại tộc cũng không tính ân oán với ngươi nữa. Vậy tiểu đỉnh kia
cùng với Bát Linh Xích thì ngươi cứ việc giữ lấy. Nhưng từ nay về sau ngươi
phải tuyệt đối chấm dứt quan hệ với Tuyết Linh. Cho dù sau này ngươi có thể phi
thăng lên linh giới thì cũng không được xuất hiện trước mặt ta. Nếu không ta sẽ
lập tức ra tay giết chết ngươi.” Tuyết Linh ngưng trọng nhìn tới Hàn Lập trong
mắt hiện ra một tia sát khí.
Sắc mặt của Hàn Lập khẽ biến nhưng lập tức
liền trở lại như bình thường, xem như không có việc gì hết, rồi cũng không nói
ra lời nào cự tuyệt.
Ngân phát nữ tử cũng không có bức Hàn Lập
phải hứa hẹn điều gì. Chỉ là đem những lời này nói cho hắn biết mà thôi. Sau đó
bàn tay nhấc lên, một đạo hắc mang bay vụt ra.
Đầu tiên thì Hàn Lập kinh ngạc nhưng khi
thấy rõ vật ấy thì liền an tâm lại, không nói lời nào, mà đưa một tay ra chụp
lấy vật ấy. Vật ấy đúng là kiện hắc sắc phi đao mà hắn đã dùng để đánh Nguyên
Sát Thánh Tổ, không biết thế nào mà cô ta lại trả lại cho hắn. Hàn Lập cũng
không khách khí nhận lấy rồi ném cho Nhân hình Khôi Lỗi đang đứng ở phía sau.
Lúc này Linh Lung cũng không đế ý gì đến
Hàn Lập mà đi đến chỗ trung tâm, kiểm tra việc phong ấn nơi đó thế nào Rồi
không chủ ý gật gật đầu. Sau đó lạnh mắt nhìn tới Hàn Lập liếc một cái, đột
nhiên quay người hướng tới Hàn Lập mà đi tới. Thấy vậy Hàn Lập kinh ngạc trong
lòng liền cảnh giác.
“Đem Vạn Niên Linh Dịch của ngươi cho ta
vài giọt, ta cần dùng nó để mở ra Ngịch Linh Thông đạo.” Linh Lung không chút
khách khí nói.
Khóe miệng của Hàn Lập vừa động, một tay
đưa tới túi trữ vật ở bên hông vỗ một cái, một cái bình xuất hiện ở nơi tay.
Không nói tiếng nào mà ném tới cho cô ta.
Linh Lung đưa tay áo phất lên đem cái bình
ấy không một tiếng động cuốn vào trong, toàn bộ hành động này không gây ra
tiếng động nào. Chẳng những vậy mà còn thấy rất là tao nhã. Sau đó cô ta đi tới
chỗ sạch sẽ và khoáng đãng gần đấy, bắt đầu khoanh chân ngồi xuống. Hai bấm
quyết niệm chú. Thanh âm chú ngũ dễ nghe từ trong miệng của cô ta truyền ra,
thân hình giống như cơn gió nổi lên, quanh thân xuất hiện một phiến ngân quang.
Hào quang chói mắt đem thân hình nữ tử này từ từ bao vây rồi cuốn vào bên
trong, cảnh này nhìn thấy giống như là một vòng luân hồi.
Đúng lúc này Linh Lung đột nhiên nhắm hai
mắt lại mở miệng phun ra một kiện Ngịch Tinh Bàn rồi nó hóa thành một vòng tròn
bay ra.
Hàn Lập ở phía xa nhìn lại nhướng mày. Viên
bàn này nhìn kiểu gì cũng không thể nhìn ra chút bất ổn nào,, những ấn ký hiện
ra ngưng tụ linh khí lại rất là nồng đậm so ra cũng không thua kém bất kìa bảo
vật nào.
Hàn Lập còn đang suy nghĩ về kiện viên bàn
thì nó sau khi xoay quanh một cái rồi bay lên chỗ của ngân phát nữ tử Khi bay
đến đỉnh đầu rồi dừng lại ở đó. Phía dưới Linh Lung thấy vậy lập tức đưa mười
ngón tay hướng về phía bảo vật, xuất ra các viên đạn. Từng đạo pháp quyết với
màu sắc khác nhau đánh tới viên bàn ở phía trên. Bảo vật đem hết thảy bọn chúng
hấp thu hết. Chỉ sau một chút trì hoãn rồi thì dị biến nổi lên.
Chương 1037: Thoát khốn
Nghịch Tinh Bàn tinh quang đại phóng trở
nên cuồng trướng. Không lâu sau đó hóa thành một cái quang luân khoảng một
trượng, cứ vậy xoay tròn. Mặt ngoài điểm điểm kim quang, lập tức vô số tinh
quang hội tụ lại chỗ trung tâm. Sau khi run rẩy một chút. Một kim sắc quang trụ
to thô cỡ thùng nước từ trung tâm quang luân phun ra. Rồi bay ra nhập vào tầng
tầng mây vàng trên không trung.
Một âm thanh kinh thiên động địa truyền ra.
Lập tức mây mù bên cạnh cột sáng quay cuồng một trận. Toàn bộ không gian ở tầng
thứ chín đều trở nên run rẩy.
Kim sắc quang trụ nhập vào trong chỗ phát
ra ánh sáng mạnh, rồi truyền ra vài tiếng giòn vang vỡ nát của bức tường năn
cản. Mấy đạo khe hở màu đen trong nháy mắt hiện ra ở chỗ trung tâm. Sau đó chỗ
đen đó lan rộng ra, một trận tiên âm vang lên rồi một cái thông đạo thật lớn
hiện ra. Kim sắc quang trụ vừa lúc nhập vào trong đó. Chung quanh vô số quang
đoàn trôi nổi với nhiều màu sắc khác nhau bay lượn dày đặc, diễm lệ dị thường.
Đúng lúc này, một cái vòng tròn to lớn, dọc theo kim sắc quang trụ, trực tiếp
từ trong thông đạo chậm rãi bay ra. Ngay ở lối ra vào hạ xuống. Mặt trên hào
quang lóe lên không ngừng. Rõ ràng chính là cái vòng tròn độc nhất vô nhất do
Linh Lung phun ra.
“Chẳng lẽ đây mới chính là Nghịch Tinh Bàn.”
Hàn Lập ở một bên chăm chú nhìn vào trong viên bàn. Trên mặt không có chút thay
đổi nào nhưng trong lòng thầm kinh hãi.
Trên người của Linh Lung ngân quang từ từ
thu vào. Dần dần thu liễm và tiêu tán đi. Một lần nữa thân hình lại hiện ra. Cô
ta khẽ ngẩng đầu lên nhìn tới cái thông đạo ở không trung. Ngọc dung lại lộ ra
vẻ tịch liêu, đột nhiên thân hình nhoáng lên một cái rồi xuất hiện ở trên đỉnh
của quang luân. Chậm rãi hướng tới không trung phi thăng mà đi.
Mục tiêu hướng đến đó chính là cái thông
đạo thật lớn ở không trung
Cái quang luân dưới chân cùng với cô ta
tiếp xúc, vừa lúc đó dường như cảm ứng được cái gì đó. Trong thông đạo quang
đoàn phát ra âm thanh kêu lên nghe ong ong. Còn cái Nghịch Tinh Bàn hơi run rẩy
bắt đầu chuyển động. Dường như cái quang luân này vừa tiếp xúc được nên liền
hưng phấn, hiện ra linh tính mười phần. Thấy Nghịch Tinh Bàn biểu hiện ra những
việc này. Linh Lung lại lộ ra một tia cười nhạt. Rồi lại chuyển đầu hướng tới
Hàn Lập ở phía dưới nhìn một cái. Hơi do dự rồi lại đột nhiên vươn tay ra.
Xang, Vàng, Trắng ba đạo hào quang bắn nhanh mà đi ra, chợt lóe lên rồi xuất
hiện trước mặt Hàn Lập.
Hàn Lập ngẩn ra, nhưng nhìn thấy cô ta
không có ác ý. Theo bản năng đưa tay áo phất một cái, một mảnh thanh hà bắn ra
cuốn lấy ba đạo ánh sáng đó vào trong tay áo. Nhìn ra thì là một cái ngọc giản
màu trắng, một cái huyết nhận và một cái phá giới phù. Trong lòng Hàn Lập quay
cuồng một trận, chưa kịp mở miệng hỏi thì chợt nghe thấy một tiếng thở dài của
ngân phát nữ tử:
“Đây là Nghịch tinh thông đạo cùng với các
tư liệu của không gian tiết điểm. So với những thứ kia về sau có lẽ nó sẽ giúp
ích cho ngươi nhiều hơn. Phá giới phù cùng với Huyết Nhận đến linh giới cũng
không dùng được. Vì vậy cho ngươi hết. Mặt khác mang theo linh bảo rời đi khỏi
nơi này cũng không dễ dàng gì, cuối cùng ta lại giúp ngươi một phen!”
Hàn Lập nghe xong những lời này liền ngẩn
ra. Chưa hiểu được rõ ràng “ Giúp ngươi một phen.” Là ý gì. Thì linh Lung xuất
ra một thanh ngọc nhỏ và dài. Hướng tới thông đạo của Nghịch Tinh Bàn điểm nhẹ
một cái.
Lập tức Tinh Bàn này phát ra một trận âm
thanh, nhẹ nhàng vừa chuyển. Vòng tròn trung tâm hướng tới Hàn Lập. Hào quang
nhoáng lên một cái. Một đạo kim sắc quang trụ xuất hiện giống như có thể thuấn
di liền quỷ dị xuất hiện trước mặt Hàn Lập. Quang hoa nổi lên không nói lời nào
đem hắn cùng với khôi lỗi hình người phía sau đồng thời cuốn vào trong. Không
có thời gian để phản ứng. Lập tức Hàn Lập cùng với Khôi lỗi cũng liền biến mất
vô tung vô ảnh. Không biết được là Nghịch Tinh Bàn truyền tống tới nơi nào nữa.
Làm xong việc này, Linh Lung cũng không có
chậm trể mà liền tiến nhập vào trong thông đạo. Trong thông đạo các loại ánh sáng
đủ màu mạnh mẽ xuất hiện. Trong nháy mắt đã đem Linh Lung và Nghịch Tinh Bàn
cuốn vào bên trong. Một trận tiếng động ầm ầm vang tới, rồi thông đạo chuyển
động dữ dội, rồi cô ta cũng biến mất ở trong thông đạo. Còn cửa vào thông đạo
cũng vỡ tan nát, chỉ trong nháy mắt cửa vào thông đạo hoàn toàn hư hỏng và tiêu
tán đi mất. Một lúc sau, không gian ở tầng thứ chín khôi phục lại hình dạng ban
đầu, không có bóng người nào cả. Dường như nơi này đã chưa từng xảy ra chuyện
gì cả.
Lúc này, Hướng Chi Lễ cùng với Vạn Niên Thi
Hùng và Lâm Ngân Bình cũng vừa mới đi ra khỏi khe hở của Trấn Ma tháp. Khi Hàn
Lập ở không gian tầng thứ chín biến mất. Hướng Chi Lễ có chút kinh nghiệm hướng
lên bầu trời liếc mắt nhìn một cái, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.
“Có chuyện gì vậy?, Hướng đạo hữu phát hiện
ra gì khác lạ sao?.” Vạn Niên Thi Hùng mặc dù tu vi còn lâu mới bằng được Hướng
Chi Lễ nhưng dù sao hắn cũng là yêu vật từ sau trận thượng cổ đại chiến còn
sống tới bây giờ. Hơn nữa sau lưng còn có một chỗ dựa vững chắc. Mặc dù không
dám đắc tội đến Chướng Chi Lễ, nhưng hắn cũng không sợ đối phương sau khi đi ra
lại trở mặt với mình.
“Không có gì. Có thể là cảm giác sai. Ta
cảm giác được là phong ấn bên trong Côn Ngô Sơn bị chấn động một chút. Nhưng
khi sử dụng thần thức quét qua thì cũng không phát hiện ra cái gì lạ cả.” Hướng
Chi Lễ vân vê chòm râu, nhăn mặt nói.
“Vậy cũng có thể là phong ấn bên trong bị
yếu đi nên tạo ra một chút dao động. Với phong ấn to lớn như vậy, thì có ai mà
lay động được nó chứ.” thi hùng hắc hắc cười nói.”
“Thì cũng chỉ có như vậy thôi. Lúc trước
hai người các ngươi nói sự tình lần đều là do Diệp gia chủ động làm hay sao.
Diệp gia tu sĩ vẫn còn sống hay sao chứ? Diệp gia trưởng lão dù sao cũng là
nguyên anh hậu kỳ tu sĩ. Hẳn là có chú thần thông. Hiện giờ hắn ở nơi nào?”
Hướng Chi Lễ sắc mặt không chút thay đổi hỏi.
“Diệp gia cùng với những người khác điều bị
tên cổ ma kia giết chết. Còn về phần Diệp gia đại trưởng thì từ lúc ta tiến vào
tầng thứ chín thì cũng chưa từng thấy qua người này. Có thể chắc chắn là hắn ta
đã chết dưới tay của tên cổ ma kia rồi.” Thi hùng ngẩn ra nhưng rồi cười gượng
nói ra.
“Không quan hệ. Bất kể là hắn còn còn sống
hay không. Nhưng lần này gặp phải họa lớn như vậy thì Diệp gia không cần phải
tồn tại nữa. Sau khi trở về thì vị trí đệ nhất Đại Tấn sẽ có thay đổi một chút.
Vạn Yêu Cốc các ngươi không có ý kiến gì sao?” Hướng Chi Lễ hừ lạnh một tiếng,
hàn quang trong mắt chớp động nói. Lúc này vẻ mặt đưa đẩy, nịnh nọt trên mặt
hắn không còn chút gì sót lại, bản sắc Hóa Thần tu sĩ xuất hiện ra hết.
Vạn Niên Thi Hùng trong lòng lo lắng nhưng
không chút do dự trả lời: “Việc này là tự nhiên. Dù sao thì Diệp gia cũng có
chút giao tình với bản cốc. Nhưng lúc này đã phạm sai lầm lớn như vậy thì đúng
là phải hủy diệt rồi. Một lần nữa phải phát người chấp chưởng thế tục giới
rồi.”
“Hùng đạo hữu suy nghĩ như vậy thì tốt rồi.
Đúng rồi, đạo hữu sau khi rời núi. Ngươi sẽ lập tức phản hồi về Thiên lan sao.
Đạo hữu cũng giống như ta cũng đã ở Đại Tấn này một thời gian dài rồi. Nhưng dù
sao nơi này cũng không phải là Thiên lan Thảo Nguyên. Sau này quý điện vẫn còn
phái người đến Đại Tấn hay sao chứ.” Hướng Chi Lễ chuyển hướng nói chuyện đối
với Lâm Ngân Bình đang đứng lặng một chỗ lạnh lùng nói.
“Thiếp thân đã hiểu. Sau khi rời khỏi nơi
này thì vãn bối sẽ lập tức trở về thảo nguyên.”Lâm Ngân Bình vừa tiếp xúc với
ánh mắt lạnh lùng của Hướng Chi Lễ trong lòng không khỏi phát lạnh. Thì nào dám
nói một từ “ Không” ở đây.
Huống hồ trên người nàng còn có cấm chế của
Hàn Lập, Mặc kệ Hàn Lập có sống sót trong ma khí kia không, tự nhiên đối với
địch nhân này không gặp vẫn là tốt hơn, đỡ bị hắn dùng sức mạnh chèn ép. Hơn
nữa nàng còn muốn trở lại thánh điện, triệu tập chúng nguyên anh tu sĩ, xem có
cách gì bài trừ cấm chế này không.
Thấy Lâm Ngân Bình với thái độ cung kính
cuối mình đáp ứng như vậy. Hàn ý trên trên mặt của Hướng Chi Lễ cũng giảm đi.
Đang muốn hướng tới cô ta nói gì thêm thì bổng nhiên từ một chỗ phía xa ở chân
trời, một đạo bạch quang chợt lóe lên lướt qua phá không mà tới. Trong nháy mắt
bay tới đỉnh đầu của ba người.
Thi hùng chấn động, linh quang chợt lóe lên
quanh thân, phải ra tay ngăn cản. Bổng nhiên không khí chung quang căng thẳng
lên. Thân hình từ từ cẩn thận giữ thế. Hướng Chi Lễ nhàn nhạt truyền âm tới.
“Đạo hữu không cần phải lo sợ. Đây chính là
phi kiếm truyền thư của Hô đạo hữu Thiên Ma tông dùng để truyền tin cho lão phu.”
Chỉ thấy Hướng Chi Lễ khoát tay một cái, rồi lại hướng bạch quang kia vẫy tay.
Lập tức bạch quang này run lên một cái rồi liền rơi xuống tay của Hướng Chi Lễ.
Thì ra đây đúng là một thanh tiểu kiếm màu trắng. Một thân cự lực trên người
thi hùng cũng biến mất vô ảnh vô tung. Mặc dù yêu thú này sợ bóng sợ gió một
chút nhưng trong nhất thời gặp việc như vậy cũng làm cho mồ hôi lạnh của hắn
toát ra.
Hai tay của Hướng Chi Lễ hợp lại kẹp lấy
cái tiểu kiếm, cúi đầu không nói gì cả trong một lúc, sau đó khoát tay đem nó
ném lên không trung, hóa thành một đạo bạch quang chợt lóe lên rồi không thấy
bóng dáng nữa.” Đi thôi, Hô đạo hữu cũng tới nơi này. Lần này chúng ta cùng
nhau hợp lại. Sau đó triệu tập tất cả các tông môn lớn nhỏ của Nam Cương lại.
Rồi đem núi này phong ấn lại lần nữa.” Hướng Chi Lễ nhìn về hướng đạo bạch
quang biến mất, bình tĩnh nói. Thấy vậy Thi Hùng cùng với Lâm Ngân Bình cũng
không có ý kiến gì khác. Mấy người này gần như không còn nhớ gì tới chuyện của
Linh Lung và Hàn Lập nữa.
Trên một ngọn núi phong cảnh tuyệt đẹp ở
Nam Cương. Vài tên luyện khí kỳ tu sĩ đang ngồi ở một tòa tiểu đình nói chuyện
với nhau. Chuyện được đem ra bàn luận đó chính là việc phong ấn bị chấn động
bởi đây là việc mà mọi người ở Nam Cương đều biết. Trong lúc gã trung niên vận
áo bào trắng đang nói chuyện và đoán xem vật gì sẽ xuất ra sau khi phong ấn bị
động. Từ trên đỉnh của thạch đình kim quang chớt lóe. Ầm một tiếng, một đạo ánh
sáng từ hư không bắn tới làm cho hơn phân nửa cái đình bị hủy đi. Lúc này mấy
người ở đây đều trợn mắt há mồm. Rồi một gã thanh bào tu sĩ cùng với một bóng
người ngân quang lóng lánh từ trong kim quang hiện ra. Thanh bào tu sĩ đúng
không vững, nhưng vội vàng vung tay lên, bóng người ngân quang kia bỗng nhiên
biến mất tăm. Mấy tên đê giai tu sĩ thấy vậy liền ngẩn ra như gà mắc tóc.
“Nơi này là nơi nào vậy?” Thanh bào nhân
sau khi đứng vững được thân hình. Hướng mắt nhìn ra bốn bên rồi dừg lại ở chỗ
mấy người này, không khách khí mở miệng hỏi. Mặc dù âm thanh rất là bình đạm
nhưng mọi người nghe xong giọng nói này thì liền không có ý cự tuyệt trả lời.
Thì ra người này chính là Hàn Lập, người được Nghịch Tinh Bàn truyền Tống ra.
Mấy tên đê giai tu sĩ lúc này mới bừng tỉnh. Liền đem thần thức thả ra quét tới
chỗ Hàn Lập. Lập tức mấy người này liền đại biến, bởi mấy người không thể nào
nhìn ra được tu vi của đối phương.
“Đây là Kim Đồ sơn. Xin hỏi tiền bối cần gì?” tên tu sĩ áo bào trắng ở
trong đám người được coi là có tu vi cao nhất. Lúc này trong lòng chấn động,
nhưng cũng có thể trả lời được.
“Kim Đồ Sơn. Chưa có nghe qua nơi này. Nơi
đây là chỗ nào ở Nam Cương?” Hàn Lập căn bản không muốn đối phương biết mình là
ai và có ý gì. Mặt không thay đổi nói.
“Nơi đây là Trung Lâu Phủ ở Nam Cương.” Một
vị tu sĩ khác đang đứng ở một góc, vội vàng nhanh trí trả lời.
“Nguyên lai là Trung Lâu Phủ. Thần sắc của Hàn
Lập vừa động, gật gật đầu. Trung Lâu Phủ đúng là gần với chỗ bị phong ấn là Phổ
Vân Phủ. Xem ra hắn không có bị truyền đi quá xa.