Phàm nhân tu tiên - Chương 1040 - 1041
Chương 1040: Mật thất luyện bảo
Hàn Lập chậm rãi đứng dậy lật bàn tay, một
đoàn thanh mang hiện lên. Sau đó thanh mang ngưng tụ lại, áp súc trong nháy mắt
thành một quang cầu lớn chừng quả trứng chim, mặt trên quang cầu ánh sáng chớp
lòe phảng phất như thật thể.
“Xem ra Nguyên Anh sau khi lớn mạnh pháp
lực cũng đã gia tăng không ít.” Hàn Lập nhìn chằm chằm quả cầu linh lực tinh
thuần trong tay, miệng lẩm bẩm nói.
Bàn tay Hàn Lập vung lên, quang cầu liền
tiêu thất tán loạn. Tiếp đó hắn vỗ lên thiên linh cái chính mình, nhất thời một
đoàn thanh khí từ phía trên bắn ra xoay một vòng rồi hóa thành một đứa trẻ sơ
sinh có nét mặt giống hắn. Chính là nguyên anh nguyên bản cao hai tấc sau nửa
năm nay lại lớn thêm nửa tấc nữa. Không chỉ vậy thân thể nguyên anh rõ ràng so
với lúc trước được ngưng cố hơn rất nhiều.
Mà hai tay nguyên anh ôm một tiểu đỉnh màu
xanh, trên đầu lại có một phù triện màu xanh biếc bay vòng quanh. Bốn phía có
hơn mười khẩu Tú Hoa phi châm rất nhỏ phân thành kim thanh hai màu bay múa xung
quanh, thoạt nhìn cực kỳ đẹp mắt. Nguyên anh sau khi đi ra tựa hồ hưng phấn dị
thường, bay quanh khắp nơi trong mật thất chơi đùa hơn nửa canh giờ mới tựa hồ
cảm thấy mệt mỏi, một lần nữa bay trở về trong cơ thể.
Vốn Hàn Lập hai mắt đang nhắm nghiền lại
lần nữa mở ra, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Nguyên trước khi dùng Bồi Anh đan
lấy trình độ của Nguyên Anh chỉ có thể ở bên ngoài cơ thể hoạt động chừng nửa
canh giờ mà thôi. Nếu kéo dài sẽ đại hao tổn căn nguyên Nguyên Anh. Nghe nói
chờ tu vi tiến giai tới Hóa Thần hậu kỳ nguyên anh mới có thể chân chính ngưng
cố toàn hình, không cần e ngại dương cương chi phong của thế gian, có thể thoát
ly thân thể tùy ý hoạt động.
Đó cũng là ỷ trượng lớn nhất của tu sĩ tới
Hóa Thần hậu kỳ khi phi thăng linh giới. Bất quá hắn pháp lực mặc dù tinh tiến
ngàn dặm nhưng tu luyện tới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh còn rất lâu. Chẳng qua kỳ
quái chính là trải qua tế luyện một phen Bồi Anh đan, hắn có thể cảm ứng rõ
ràng được, chính mình chỉ cần tĩnh tọa khổ tu hơn trăm năm liền có khả năng đem
pháp lực tu luyện tới bước đột phá, tựa hồ trong đó sẽ không vấp phải bình
cảnh.
Loại cảm giác kỳ dị này đối với Hàn Lập mà
nói tự nhiên là một việc vô cùng kinh hỷ.
Hắn đem nguyên anh trở về chỗ cũ rồi điều
tiết khí tức, miệng hé ra phun ra lưỡng đạo kim quang. Chúng quay vòng bay múa
một trận rồi biến thành hai thanh phi kiếm màu vàng, thoạt nhìn có chút ảm đạm.
Chính là hai thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm bị Cổ Ma lấy đi và ma hóa một thời
gian ngắn.
Tuy rằng chúng linh tính vẫn chưa hoàn toàn
mất đi nên cũng có thể miễn cưỡng xuất ra cùng người tranh đấu. Nhưng nếu là
tạo thành Đại Nguyên kiếm trận tựa hồ uy lực giảm mạnh. Cho nên Hàn Lập chuẩn bị
bỏ chút thời gian tế luyện lại hai thanh phi kiếm một phen, làm cho uy lực của
chúng nó hồi phục như cũ. Vì thế thần niệm của hắn vừa động, hai thanh phi kiếm
bay đến trước mặt cách vài thước, huyền phù bất động. Tiếp đó hắn hé miệng phun
ra một đoàn hỏa diễm màu xanh, phút chốc đem hai thanh phi kiếm bao vây trong
đó. Nhìn thanh diễm lập lòe, tay áo Hàn Lập phất một cái, mấy cái bình nhỏ đã
sớm chuẩn bị nhất nhất đổ ra bột phấn sát nhập vào bên trong thanh diễm. Chúng
tỏa ra linh quang rực rỡ cuối cùng tan ra tụ ở trên phi kiếm. Hàn Lập mắt không
chớp trông chừng hai thanh phi kiếm, mười ngón tay liên tục bắn ra pháp quyết
khống chế quá trình tế luyện.
Tế luyện phi kiếm giằng co mất ba ngày ba
đêm khiến sắc mặt Hàn Lập tái nhợt vô huyết. Sau khi miệng phun ra một đoàn máu
huyết, một hóa thành hai rót vào phi kiếm mới xong toàn bộ quá trình. Giờ phút
này hai thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm lại một lần nữa kim quang xán lạn, ma
khí còn sót lại đều bị luyện hóa không còn tý gì.
Há mồm đem hai thanh phi kiếm thu vào trong
cơ thể. Hàn Lập liền nghỉ ngơi mất một ngày mới một lần nữa khôi phục pháp lực.
Cảm ứng được linh lực trong cơ thể tràn đầy, Hàn Lập hơi cân nhắc, lục quang
chợt lóe, một kiện mộc thước xanh biếc xuất hiện trong tay.
Lấy tay vuốt ve đường vân dị thường cổ xưa,
trên mặt hắn lộ ra vẻ trầm ngâm. Không cần phải nói vật ấy chính là Bát Linh
xích linh bảo. Lúc trước ở trong Trấn Ma tháp, Hàn Lập cũng có xem qua thâm ảo
của vật này. Tựa hồ linh lực bình thường đối với bảo vật này không có vẻ gì là khu
sử được. Đương nhiên lúc ấy bởi vì thời gian khẩn cấp, hắn vẫn chưa thực sự
nghiên cứu xác nhận việc này.
Hiện giờ, Hàn Lập một tay cầm Bát Linh
xích, năm ngón tay còn lại thanh quang lưu chuyển, bắt đầu hướng vào trong đó
chậm rãi quán chú linh lực. Quả nhiên giống như trước đây, linh lực rõ ràng lưu
động trong tay nhưng xích vẫn không có chút nào biến hóa. Chỉ có mặt trên bảo
vật này phát ra linh quang mà thôi.
Sau khi rót vào một phần mười linh lực vẫn
không có tác dụng, Hàn Lập quyết đoán đem pháp lực thu lại. Một lát sau hắn đột
nhiên nhấc tay vươn một ngón tay ra. Quang mang chớp động, Kim Cương tráo trong
cơ thể Hàn Lập bức ra một tia phật quang, phật quang đi ra nhập vào trong Bát
Linh xích. Lúc này vốn mộc xích không hề động đậy nay hào quang nhoáng lên một
cái, một cỗ thanh quang theo mộc thước bắn ra, huyền phù ở trên không trung hóa
thành một mảnh xanh biếc chữ viết dường như là một bộ khẩu quyết. Hàn Lập cả
kinh ngưng thần nhìn lại.
“Quả nhiên là thế.”
Chỉ nhìn vài lần, hắn liền thở dài ra một hơi,
tựa hồ đã sớm đoán ra vài phần. Bát Linh xích quả nhiên là phật môn chi bảo nên
hẳn là phải dùng phật quang mới thúc giục được bảo này. Mà văn tự phật quang
hiển lộ chính là Bát Linh xích thông bảo quyết.
Hàn Lập tu luyện công pháp cho đến nay vẫn
lấy đạo môn công pháp là chính, kiêm tu một ít ma môn bí thuật. Phật môn công
pháp tu luyện chỉ có duy nhất Minh Vương quyết. Nhưng pháp quyết này mặc dù là
phật môn công pháp song lấy luyện thể là chính, tu luyện gian nan cực kỳ hơn
nữa dịch kinh tẩy tủy thống khổ không phải người bình thường có thể chịu được.
Hắn chẳng qua tu luyện đến tầng thứ hai mà thôi căn bản không thể xuất ra cái
gì gọi là phật quang. Chẳng qua phật quang trên Kim Quang tráo phi thường tràn
đầy, chính là có thể dùng để tu luyện tầng thứ nhất thông bảo quyết của Bát
Linh xích.
Hàn Lập tâm niệm như điện trong nháy mắt đã
có quyết định. Bát Linh xích cho dù chỉ có thể mượn chút thần thông nhưng thân
là Thông Thiên Linh Bảo uy lực tự nhiên không phải là nhỏ. Có quyết định này,
Hàn Lập lúc này tiếp tục rót phật quang vào mộc thước, làm cho thanh quang càng
trở nên sáng rõ liền bắt đầu tập trung âm thầm ghi nhớ khẩu quyết.
Thông bảo quyết Bát Linh xích cùng Hư Thiên
đỉnh quả nhiên bất đồng, chẳng qua tu luyện cũng không gian nan. Tầng thứ nhất
chỉ cần một năm công phu là có thể sơ thành. Hắn ghi nhớ xong liền phất tay áo,
thanh quang mờ dần, Bát Linh xích lại được thu vào. Bàn tay chuyển lật, can Hắc
Phong kỳ chỉ còn non nửa cán xuất hiện trên tay.
Tàn bảo này hiện giờ không những thiếu mất
phân nửa cán phiên, mà ngay cả mặt phiên cũng bị tàn phá, thoạt nhìn đúng là
không thể khôi phục. Nhưng là trên mặt kỳ vẫn còn hắc mang chớp động, linh tính
vẫn chưa mất hết. Có thể thấy được bảo vật này khi chưa hư hại linh tính rất
mạnh.
Chẳng qua Hàn Lập lấy ra không phải muốn
nghĩ phương pháp chữa trị bảo vật này, mà là đối với loại không gian bảo vật
này hắn phi thường hứng thú. Muốn từ nó có thể hay không lĩnh ngộ được điều gì.
Dù sao không gian bảo vật không chỉ là Thông Thiên linh bảo mà ngay cả bảo vật
bình thường cũng là rất hiếm thấy. Về phần túi trữ vật, cái loại đê giai pháp
khí này căn bản không có cái gì để nghiên cứu. Đáng tiếc chính là cấp bậc Thông
Thiên Linh Bảo này vượt xa mức lĩnh ngộ bây giờ của Hàn Lập. Hắn đau đau khổ
khổ cầm Hắc Phong kỳ nghiên cứu mấy ngày cuối cùng cũng không thu hoạch được
gì.
Hàn Lập chỉ có thể tiếc nuối đem nó thu
hồi, lại lấy ra hỏa diễm cự đỉnh chiếm được trong Hóa Linh điện quan sát nghiên
cứu một chút. Bảo vật này mặc dù là vô tình có được linh tính, nhưng tuyệt đối
có thể xưng là Cổ bảo hiếm gặp. Cự đỉnh có thể sinh ra hơn một ngàn chí dương
hảo cưu (chim tu hú), uy lực không thể coi thường.
Đương nhiên xuất hiện cùng đỉnh này là tài
liệu vô danh trong suốt kia, hơn mười hỏa trụ cùng với hai khối bé, một khối lớn
ba khối hắc tinh lấy được trong Âm Dương quật. Tuy nhiên, Hàn Lập bây giờ cũng
không có thời gian đi xử lý. Tiếp đó là đem kiện thư cuốn chiếm được trong Côn
Ngô điện cùng thổ hoàng sắc Hàng Ma trượng lấy được trong túi trữ vật của Càn
lão ma lấy ra. Những thứ đều là bảo vật thành danh của Côn Ngô tam lão, uy lực
cực kỳ to lớn, chỉ cần hơi tế luyện là có thể sử dụng như ý, Hàn Lập tự nhiên
không thể bỏ qua chuyện tốt như thế này. Cuối cùng hắn xuất ra kiện huyết nhận
vốn cực kỳ chờ mong kia, song sau khi nghiên cứu không khỏi thở dài thất vọng.
Huyết nhận rõ ràng cũng là dùng hắc ưu toản
luyện chế mà thành, phỏng chừng mất hai khỏa như ở hội đấu giá ngầm trước kia
mới luyện chế ra. Nhưng nhận này trước đây bày ra uy lực đáng sợ thôn phệ huyết
nhục tinh hồn của nguyên anh tu sĩ song bây giờ uy lực không còn sót lại chút
gì, đã biến thành một kiện bảo vật cực kỳ bình thường. Lấy sự lịch duyệt của
Hàn Lập bây giờ hơi nghĩ lại tự nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được ảo diệu
trong đó.
Cúi đầu cân nhắc trong chốc lát, hắn liền
vỗ vào ót, Kim Cương tráo màu vàng do kim cương xá lợi biến thành hiện ra.
Nhưng trong đó gồm năm đạo kim quang lập lòe kim cầu. Hàn Lập nhìn vào trong
tráo, trên mặt lần đầu hiện lên vẻ ngưng trọng, trong mắt ẩn ẩn có một tia do
dự cùng chần chờ giống như muốn làm cái gì đó mà rất khó quyết định. Nhưng lập
tức không biết nghĩ đến điều gì, Hàn Lập nhướng mày, vươn tay điểm về phía Kim
Cương tráo. Nhất thời linh quang màu vàng quanh tráo run lên rồi cuồng trướng
ra. Mà bên trong năm khối kim cầu sau khi một tiếng sấm vang lên, vô số hồ
quang tinh tế chớp động, sau lớp hồ quang lộ ra năm bộ khô lâu nhân hình, trong
lồng ngực của chúng còn có một đầu khô lâu màu đen bị phù triện vây quanh làm
cho không thể nhúc nhích mảy may. Đây đúng là hóa thân ngũ tử đồng tâm ma mà vị
Âm La tông đại trưởng lão Càn lão ma kia tu luyện.
Chương 1041: Thu ma
“Ngũ tử đồng tâm ma này mỗi con đều có tu
vi Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa bị ma công tế luyện qua, ngũ ma có thể tâm đầu ý
hợp, còn tinh thông liên thủ hợp thể ma công, chống lại Nguyên Anh hậu kỳ đại
tu sĩ cũng chưa chắc rơi vào hạ phong. Nếu có thể thu làm của mình mà nói, nhất
định là một trợ lực khó cầu. Nhưng chỉ sợ ngũ ma này hung tính khó thuần, hơn
nữa đã phản phệ chủ nhân một lần, thu phục chúng nó chỉ sợ phải mạo hiểm một
chút.” Hàn Lập thở dài, thấp giọng tự nói vài câu, một tay vỗ túi trữ vật, một
ngọc giản màu đen hiện lên trong tay. Hắn mặc kệ ngũ ma trong Kim Cương tráo,
đem tâm thần đắm chìm vào trong ngọc giản.
Ích Tà Thần Lôi trên người ngũ ma tuy rằng
đã bị hao tổn gần hết muốn tán đi, nhưng thời gian dài bị phật quang Kim Cương
Tráo bao phủ bên trong, quanh thân còn có bị dán nhiều cấm chế phù khiến ngũ ma
vẫn hữu khí vô lực không thể động đậy, bộ dáng tựa hồ khí thế độc ác đã mất
hết.
Không biết qua bao lâu, Hàn Lập thần sắc
khẽ động đem thần niệm rút ra khỏi ngọc giản, ngẩng đầu ngắm nhìn ngũ ma, ánh
mắt chớp động không ngừng. Ngọc giản màu đen này là hắn lấy được trong túi trữ
vật của Càn lão ma, vốn là một quyển ma kinh vô danh. Ma kinh có vẻ cũng không
được trọn vẹn, nhưng bên trong có ghi lại vài loại ma công bí thuật lợi hại vô
cùng, trong đó có phương pháp tu luyện ngũ tử tâm đồng ma. Chiếu theo ma kinh
mà nói, muốn tu luyện ngũ tử tâm đồng ma trước hết phải tìm được thi thể năm
tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới chết không lâu, Nguyên Anh bọn họ phải tán loạn
biến mất, chỉ còn lại một cỗ oán khí còn quấn quanh thi thể mới được.
Được như thế liền có thể đem năm cỗ thi thể
này dùng các loại tài liệu quý hiếm gia dĩ bồi luyện, sau đó chôn chúng nơi âm
khí tích tụ, mỗi một tháng phải chém giết một gã tu sĩ luyện công pháp âm thuộc
tính, dùng huyết nhục tinh hồn bọn họ để đúc ngũ thi.
Cứ trăm năm như thế trôi qua, ngũ ma liền
tự hành thông linh, mở ra linh trí. Lại dùng bí thuật đặc thù, đồng thời tế
luyện ngũ thi thêm mấy chục năm ngũ tử tâm đồng ma mới bước đầu sơ thành. Nhưng
lúc đầu chúng cũng chỉ có Kết Đan kỳ tu vi, tu vi thần thông về sau thế nào thì
phải xem tâm huyết cùng tinh lực hao phí của người tế luyện. Nói là nói như
vậy, nhưng ngũ ma tu vi tới Kết Đan hậu kỳ rồi rất khó tiến thêm. Mà Càn lão ma
cũng là kỳ tài ngút trời, không biết tế luyện ngũ ma như thế nào nhưng khiến
cho tất cả ngũ ma đều đồng thời tiến cấp lên Nguyên Anh sơ kỳ.
Song chính là như vậy mới dẫn đến kết cục
không khống chế được ngũ ma để chúng phản phệ. Nếu là Kết Đan kỳ mà nói, bằng
vào thần thông Càn lão ma, như thế nào cũng có thể ngăn chặn được.
Dựa theo phương pháp tế luyện ngũ tử tâm
đồng ma, Hàn Lập tự nhiên không có khả năng thao túng bọn chúng, hắn cũng chẳng
theo phương pháp bắt đầu tế luyện từ lúc đầu. Chẳng qua bản ma kinh này còn có
một loại bí thuật khống ma, khiến cho Hàn Lập tự nhủ việc thao túng ngũ ma là
có thể.
Trước tiên phải mạnh mẽ hạ nhiều loại đặc
thù cấm chế trên người ngũ ma, tái phối hợp dùng máu huyết trên thân thường
xuyên dưỡng ma. Kể từ đó, dùng một loại đặc thù pháp quyết cũng có thể miễn
cưỡng khống chế ngũ ma.
Nhưng loại thủ đoạn này, chắc chắn không
bằng Càn lão ma thao túng sử dụng ngũ ma như phân thân của chính mình, cũng
không thể đem nguyên anh chính mình tùy thời tá ẩn vào trong cơ thể ngũ ma. Hơn
nữa đến khi bị phản phệ lại viễn siêu mấy lần Càn lão ma, cơ hồ chỉ cần tu vi
yếu bớt không thể áp chế ngũ ma, hoặc là cung cấp máu tươi không đủ, ngũ ma này
sẽ phản phệ vô cùng tàn khốc.
Chẳng qua loại phương pháp này cũng có một
loại ưu đãi, đó là không cần đem tinh hồn ngũ ma cùng nguyên anh của mình tế
luyện tại một chỗ. Cho dù phản phệ, Hàn Lập vẫn có thể tránh đi, sẽ không bị
độc thủ của ngũ ma. Phương pháp này cho dù hung hiểm song thu phục được ngũ ma
có chỗ tốt rất lớn, đây là điều làm cho Hàn Lập không thể kháng cự.
Cho nên Hàn Lập sau khi hơi chút do dự, vẫn
cắn răng phun ra một đoàn máu huyết. Liên tiếp mấy đạo pháp quyết bắn ra, lóe
lên rồi biến mất trong đoàn máu huyết. Chỉ khoảng nửa khắc, trên đoàn máu thế
nhưng lại hiện lên màu vàng sáng bóng. Hàn Lập sắc mặt đã chuyển màu xám trắng,
tựa hồ hao phí máu huyết này không phải tầm thường giống như đại hao tổn nguyên
khí. Nhưng hắn cũng không có ý tứ lập tức điều tức. Ngược lại một tay vung lên.
Một đạo thanh mang qua đi, đoàn máu huyết
biến thành năm viên châu lớn chừng ngón cái. Sau đó Hàn Lập phất tay áo một
cái, huyết châu không có gió mà tự động bay lên, tiến về phía ngũ ma.
Hàn Lập thần niệm vừa động, huyết châu chợt
lóe, chậm rãi hướng năm khô lâu thổi tới.
Nguyên bản chủ hồn vốn đang hấp hối của ngũ
ma đã biến thành đầu khô lâu màu đen. Khi huyết châu vừa bay đến gần, hai mắt
chúng nhìn chằm chằm huyết châu, lục quang chớp động không thôi, tiếp đó giống
như bị kích thích, ở trong lồng ngực khung xương loạn động không ngừng có vẻ
hưng phấn dị thường. Nhưng năm đầu khô lâu khi đụng đến đám phù rậm rạp dán
trên khung xương liền bị linh quang chớp lóe bức trở về, điều này làm cho bọn
chúng càng trở nên bạo ngược hung hãn. Cái miệng đầy răng nanh của chúng không
ngừng phát ra quái âm khanh khách!
Trong mắt Hàn Lập hàn quang chợt lóe, khoát
tay, năm thanh kim sắc tiểu kiếm từ tay áo bắn ra, rồi lại hiện ra trước mặt
năm đầu khô lâu, lóe lên rồi mạnh mẽ đem bọn chúng đóng đinh trên hư không, rốt
cuộc không thể nhúc nhích mảy may.
Trong miệng khô lâu không ngừng vang lên
tiếng hô, lục quang trong hai mắt chợt sáng chợt tối, trông quỷ dị vô cùng.
Hàn Lập bất động thanh sắc bấm tay niệm
chú, tiếng sấm ầm vang. Ích Tà Thần Lôi trên thân kiếm cuồng mãnh ra, kim hồ
điện võng chớp động, năm đầu khô lâu bị sét đánh run lên một trận, thanh âm
chuyển thành tiếng ô ô, nhất thời dáng vẻ độc ác giảm đi không ít. Nhìn thấy
vậy, mặt Hàn Lập mới hiện lên vẻ hài lòng, năm viên huyết châu nhoáng lên một
cái rồi bắn vào trong miệng đầu khô lâu.
Đầu khô lâu sau khi phục huyết châu, lục
quang trong mắt cuồng trướng, khí thế lập tức khôi phục không ít.
Hàn Lập nhắm lại hai mắt, hai tay bắn ra
một pháp quyết cổ quái, đem thần niệm chậm rãi thả ra mượn máu huyết làm vật
dẫn tiến hành câu thông thần niệm cùng ngũ ma.
Có chút ra ngoài dự đoán của Hàn Lập, ngũ
ma sau một lát ánh mắt liền trở nên mềm mại, khí thế bạo ngược có vẻ cũng trở
nên hòa hoãn hơn.
Thở phào một cái, Hàn Lập một tay sờ túi
trữ vật, năm cây tế châm pháp khí ngân quang long lánh xuất hiện trong tay.
Cánh tay giơ lên, năm đạo kim quang biến mất trong đầu khô lâu. Sau đó miệng
hắn lẩm bẩm, há mồm phun ra năm đoàn thanh khí. Thanh khí trong tiếng chú ngữ
không ngừng biến ảo, cuối cùng hóa thành năm người nhỏ bé màu xanh nhạt, trừ bỏ
bộ mặt ra thì đầy đủ tay chân hình dáng.
Hàn Lập vừa thấy tiểu nhân màu xanh thành
hình, tiếng chú ngữ trong miệng dừng lại, quát khẽ một tiếng, một tay hướng hư
không vung một trảo, trực tiếp hướng về phía mật thất ngầm dưới đất quơ ra năm
đạo pháp khí màu vàng nhạt, cuồn cuộn sát nhập vào trong cơ thể tiểu nhân,
phảng phất giống như năm con linh xà linh hoạt dị thường. Miệng Hàn Lập hô một
tiếng “Đi.” năm tiểu nhân nhoáng lên rồi lao thẳng về phía ngũ ma liền biến mất
không thấy bóng dáng. Năm pháp khí kia là khi trên đường phi độn tới nơi này,
dựa theo một vài loại ma kinh bí thuật luyện chế mà ra. Tài liệu luyện chế
chính là cương ngân còn sót lại, xem như chắc chắn dị thường.
Làm xong hết thảy, Hàn Lập lại chưa dừng
tay, từ trong túi trữ vật lấy ra một đám dược hoàn màu bạc. Vung tay lên, hơn
hai mươi viên dược hoàn rít lên từng tiếng xé gió, lóe lên rồi lướt trên không
trung, phân biệt đính lên cổ cùng tứ chi của ngũ ma, sau dó quỷ dị tiêu thất,
phảng phất như chưa từng xuất hiện. Làm tốt hết thảy, Hàn Lập thở dài nhẹ nhõm
một hơi.
Vung tay lên, cương tráo màu vàng nhoáng
lên, thu nhỏ lại rồi tự động bay nhanh xuống tay Hàn Lập.
Mà năm bộ khung xương cùng khô lâu màu đen
lại quỷ dị lưu lại tại chỗ, linh quang chớp động một trận, phù triện trên người
chúng nhất nhất bị ma diễm vô danh hóa thành hư ảo, đồng thời năm khẩu phi kiếm
màu vàng cũng bay vụt mà về. Năm khô lâu đạt được tự do, lập tức biến thành năm
cỗ khí xám trắng bay vào trong khung xương biến mất vô ảnh vô tung.
Hàn Lập thấy thế, lúc này trong lòng nhớ
lại bí thuật khống ma ghi trên ma kinh, thần niệm hắn vừa động, năm bộ xương
khô nhất thời lắc lắc đứng dậy, chậm rãi hướng Hàn Lập khinh phiêu phiêu bay
đến. Tâm niệm lại chuyển, năm bộ xương khô ngừng lại, nhưng lục qung hai mắt
hơi hơi chớp động, thân mình tựa hồ muốn lại gần Hàn Lập.
Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, tiếng chú ngữ
trong miệng vang lên, năm viên hoàn màu bạc đồng thời xuất hiện trên người năm
bộ xương khô, ngọn lửa màu xanh theo đó mãnh liệt cháy lên, một cỗ hương khí
bộc phát đem thân hình ngũ ma đồng thời chấn lui ra sau, trong miệng chúng phát
ra tiếng chi chi hoảng sợ, có vẻ kinh hoảng dị thường.
Chú ngữ dừng lại, thanh diễm cũng tiêu
thất, nhưng ngũ ma cũng biết lợi hại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trở nên
thành thật t hơn rất nhiều.
Hàn Lập âm thầm gật đầu, vốn hắn cũng không
hy vọng ngũ ma có thể đến cảnh giới tùy tâm sở dục, chỉ cần có thể nghe lệnh
dùng để ngăn địch là được rồi. Nghĩ như thế, một bình nhỏ màu đen từ trong tay
bay ra, năm cỗ ma khí xám trắng xoay tròn chốc lát rồi ngoan ngoãn bay vào bên
trong.
Hàn Lập đợi cỗ khí xám trắng cuối cùng bay
vào trong liền lập tức đem nắp bình khép lại, linh quang chớp động theo sau một
tấm phù đã dán vào nắp bình. Sau đó hắn mới cẩn thận đem bình đen thu vào trong
túi trữ vật. Về sau chỉ cần cách một thời gian ngắn xuất ra một lần tự thân máu
huyết là có thể bình yên vô sự.
Chẳng qua đây cũng là Hàn Lập tự phụ đan
dược bổ sung nguyên khí sung túc mới dám làm cái việc mạo hiểm này. Nếu không
tu vi cho dù có cao thâm hơn nữa cũng không dám xuất máu huyết như thế để đi
nuôi nấng ma đầu.
Dù sao máu người cũng là cơ bản của nguyên
khí, làm như thế chính là cái được không đủ bù cái mất. Năm đó vị ma đạo cao
nhân sáng lập ra bí thuật này cũng bởi vi tự thân y là luyện đan đại sư mới có
thể dùng đan dược bổ sung huyết khí, không sợ máu tươi tổn thất mới có thể
nghiên cứu ra khống ma bí thuật này.
Thu phục được ngũ ma, tâm tình Hàn Lập rất
tốt, song lại còn có một chuyện trọng yếu phải làm. Chính là đem hỏa thuộc tính
lấy được trong cự đỉnh: Thái Âm Chân Hỏa, tiến hành luyện hóa đại khái, dùng để
đối phó địch nhân, về sau còn cùng Tử La thiên hỏa dung hợp, đây không phải là
chuyện trong thời gian ngắn có thể hoàn thành, hiện tại Hàn Lập căn bản là
không lo lắng nhiều lắm.