Phàm nhân tu tiên - Chương 1046 - 1047
Chương 1046: Kim Phong Ly Thú
“Đại ân cứu giúp của Hàn huynh ngày đó,
thiếp thân vẫn chưa quên. Đạo hữu cứ việc mở lời là được.” Bạch Dao Di không
chút do dự nói.
Cho dù nàng này không nhắc tới ân tình ngày
trước Hàn Lập đem nàng giải cứu từ trong băng phong ra, chỉ bằng thần thông
hiện giờ của Hàn Lập có thể sánh ngang với Hậu Kỳ tu sĩ, cũng sẽ kiệt lực giúp
đỡ. Dù sao có thể kết giao với tu sĩ có thần thông đến bực này thì nàng cũng
cam tâm tình nguyện.
“Kỳ thật chuyện đó cũng không tính là đại
sự gì. Tại hạ nghe nói ở Bắc Minh Đảo có sản sinh ra một loại linh dược tên là
“Huyền Băng Hoa.” Mà hiện giờ tại hạ đang cần luyện chế một loại linh đan trong
đó loại hoa này là một trong những tài liệu chủ đạo. Cho nên chỉ có thể chạy
tới nơi này một chuyến.” Hàn Lập bất động thanh sắc nói.
“Huyền Băng Hoa, vật này qủa thực cũng
không dễ dàng tìm kiếm. Mặc dù nói có thể sử dụng linh dược này luyện đan cũng
không nhiều lắm nhưng mà từ nhiều năm trước cũng có rất nhiều người tìm kiếm
nên hiện giờ cũng không còn nhiều lắm. Tuy nhiên ta có thể kêu đệ tử môn hạ tra
xét xem gần đây nhất có tìm thấy nơi nào có huyền băng vạn năm hay không. Chỉ
cần phát hiện ra một động huyền băng vạn năm mới, thì may ra mới có thể tìm
thấy loại Hoa này. Việc này cũng không phải vấn đề gì lớn.” Bạch Dao Di vừa
nghe Hàn Lập đưa ra yêu cầu này, miệng liền đáp ứng.
“Bạch tiên tử có thể ra tay giúp đỡ, thế
thì tốt quá. Nếu mà việc này mà cho Hàn mỗ đi tìm thì cũng có thể gặp một chút
phiền phức.” Hàn lập trong lòng buông lỏng, tươi cười nói.
“Đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi. Nhưng
việc này chỉ sợ phải mất một hai ngày mới có tin tức. Hàn huynh nếu đã tới Tiểu
Cực Cung của chúng ta, nếu không ngại có thể ở đây một thời gian đi, thiếp thân
đối với thần thông của Hàn huynh vô cùng khâm phục, vừa dịp có thể cùng với Hàn
đạo hữu trao đổi một chút sở học.” Nàng này cười ha ha nói.
“Hàn mỗ đối với công pháp của quí cung cũng
cảm thấy rất hứng thú … Tại hạ nghe nói công pháp này chủ yếu có tính băng hàn,
mà nghe nói Tiểu Cực Cung có vài loại công pháp đỉnh cao được coi là một mạch
riêng biệt của Đại Tấn. Tại hạ tuy rằng chủ tu cũng không phải là băng hàn
thuộc tính, nhưng thế gian vạn pháp đều thông, chắc hẳn cũng có thể thu được
lợi ích không nhỏ.” Hàn lập quay người về phía Bạch Dao Di cười nói. Sau đó hai
người lại tiếp tục hàn huyên.
Bởi vì cảnh giới của hai người đều giống
nhau, chỉ nói chuyện với nhau vài câu, liền trao đổi với nhau các vấn đề quan
trọng và những vướng mắc trong quá trình tu luyện. Bên cạnh Nhâm Bích cũng đồng
dạng là một Nguyên Anh Trung Kỳ, trong lúc đó cũng xen vào nói chuyện và đưa ra
một số ý kiến độc đáo. Điều này cũng làm cho ba người trong nhất thời cũng
không phân chủ khách nói chuyện thật vui. Ba người ở trong lầu ước trừng khoảng
nửa ngày. Rốt cuộc Hàn Lập lấy lý do Bạch Dao Di vừa mới bế quan đi ra nên cũng
không muốn quấy rầy quá lâu, nên mới chủ động đứng dậy cáo từ. Bạch Dao Di thấy
vậy cũng không tiếp tục giữ lại. Liền một tiếng ra lệnh cho Mỹ Phụ họ Nhan đưa
hàn lập tới “Quí Tân Lâu.” tạm thời cư ngụ tại đó, để chờ đợi tin tức của vạn
năm huyền băng, khi nào có tin tức sẽ lập tức báo cho Hàn Lập biết.
Sau khi Hàn Lập có được sự hứa hẹn của Bạch
Dao Di, lúc này hướng hai người ôm quyền rồi theo mỹ phụ đi ra khỏi lầu các.
Nhâm Bích cũng không có lập tức rời đi ngay, ý tứ như muốn ở lại trao đổi với
Bạch Dao Di, cũng không biết sư huynh, sư muội hai người này nói với nhau những
gì.
Dưới sự hướng dẫn của mỹ phụ kết đan kỳ,
dẫn hắn thẳng tới một dãy kiến trúc kề bên một vách núi. Tại đây có hơn mười toà
lầu các tinh xảo kiểu dáng giống nhau, thoạt nhìn thì biết đây chính là “quí
tân lâu.”
Từ xa quan sát vài lần, hai người liền
hướng tới một toà nhà đi tới. Mỹ phụ tựa hồ cũng biết Bạch Dao Di rất coi trọng
Hàn Lập, vì vậy trên đường đi đối với Hàn Lập vô cùng cung kính, thuận miệng
hỏi mấy vấn đề, nàng này cũng đều nhất nhất trả lời, thật khiến Hàn Lập có chút
vui lòng.
Trong nháy mắt Hai người liền tới phía
trước một toà lầu các. Còn chưa kịp đi vào, thì từ trong lầu, một nữ tử trẻ
tuổi trên mặt mang nụ cười, vội vàng tiêu sái đi ra, nhìn cách ăn mặc thì chính
là một thị nữ, thân thể thập phần mỵ hoặc.
“Tham kiến Nhan sư thúc.” Thị nữ này tựa hồ
nhận thức được mỹ phụ, vội vàng tiến lên chào hỏi.
“Hoa sư điệt, vị tiền bối này chính là
khách quí của sư tổ, về sau sẽ ngụ ở chỗ này, ngươi phải hầu hạ cho tốt. Nếu có
gì không tốt, sau này sư tổ trách tội, ngay cả ta cũng không thể gánh vác được.”
Mỹ phụ nghiêm sắc mặt trịnh trọng phân phó.
“Vãn bối nhất định sẽ tận tâm.” Nữ tử này
nghe thấy vậy, trong lòng cả kinh, lập tức cung kính trả lời. Đồng thời không
nhịn được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Hàn Lập, đúng lúc bắt gặp Hàn Lập đang
nhìn nàng đáng giá, nên vội vàng xấu hổ cúi đầu xuống. Hàn Lập thấy vậy liền
mỉm cười.
“Hàn tiền bối nếu mà ngài cảm thấy không hài
lòng với Hoa sư điệt thì tuỳ thời có thể phân phó để đổi người khác.” Mỹ phụ
quay đầu lại nhìn Hàn Lập nói.
“Không cần, nàng này là được rồi.” Hàn Lập
lắc đầu rồi bước vào trong lầu các. Nhị nữ liền lập tức bước sát theo sau đi
vào.
Lầu các này bố trí coi như không tồi làm
cho Hàn Lập cảm thấy hài lòng. Lầu các này được bố trí làm hai tầng, ở tầng thứ
hai có bố trí một cái cấm chế đơn giản, làm cho tu sĩ khi cư ngụ ở đây, không
cần sợ hãi bị người âm thầm theo dõi mà mình không biết. Vì thế sau vài câu Hàn
lập liền để mỹ phụ đi, rồi bước vào tầng lầu có cấm chế. Nói thực từ khi hắn
xuất phát từ “Tuyết Liên Sơn.” tới nay, cả lộ trình hắn cơ hồ không lúc nào
nghỉ ngơi. Vì vậy hiện giờ hắn muốn nghỉ ngơi một chút để bản thân khôi phục
đến trạng thái tốt nhất.
Liên tiếp hai ngày tiếp theo cũng không có
việc gì xảy ra, Hàn Lập thành thật ở tầng thứ hai tĩnh toạ điều tức, cũng không
tuỳ ý rời khỏi lầu các. Bởi vì hắn rất rõ ràng nơi này tuy hắn có thể tuỳ ý cư
ngụ, nhưng cũng không biết có bao nhiêu cao giai tu sĩ của Tiểu Cực Cung âm
thầm chú ý hành động của mình.
Dù sao trong tông môn đột nhiên có một tên
ngoại lai tu sĩ cấp Nguyên Anh Kỳ cư trú, bất cứ ai cũng không thể không đề
phòng. Hắn cũng không muốn tạo thêm phiền toái.
Dù trong lòng hắn rất muốn biết tin tức của
Thái Dương Chân Hoả. Nhưng hắn quyết không làm một việc mạo hiểm trước khi chế
luyện xong Huyền Băng Đan. Ở trong lòng hắn việc giải trừ Phong Hồn Chú cho Nam
Cung Uyển mới là việc đại sự hạng nhất. Về phần người thị nữ chuyên môn phụ
trách nghe hắn sai sử, trừ lúc đầu hắn có nói chuyện một hai câu, ngoài ra hắn
cũng không tiếp tục phân phó nàng này thêm sự tình gì.
Cứ như vậy đến sáng sớm ngày thứ ba, khi
hắn đang nồi lẳng lặng ngồi xếp bằng trên một tấm nệm, người không nhúc nhích.
Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, quanh thân thanh quang chớp động, quanh người
liền phát ra một chuỗi tiếng nổ vang lên, phảng phất như có cái gì liên tiếp
bạo liệt nổ tung. Lập tức hai mắt của hắn liền mở ra, thần sắc liền trầm xuống.
Bởi vì ngay khi đó có một đạo thần thức
không kiêng nể gì xuyên thủng cấm chế của lầu các, trực tiếp hướng trên người
hắn dò xét, nên bị hắn không chút khách khí thi pháp đánh bật trở lại.
Nhưng thần thức này phi thường cường đại,
so với hắn cũng không có kém bao nhiêu, chắc phải là thần niệm của Nguyên Anh
Hậu Kỳ tu sĩ.
Hàn Lập tâm niệm xoay chuyển, chưa biết nên
xử lý việc này như thế nào, thì ngay khi đó trong tai bỗng nhiên liền truyền
tới một thanh âm như của trẻ con nói:
“Các hạ có phải là Hàn đạo hữu? Lão phu
chính là Hàn Ly thượng Nhân. Đạo hữu có hứng thú gặp mặt chứ?”
“Hàn Ly thượng nhân.” Hàn Lập trong lòng
cảm thấy giật mình. Người này không phải là đại trưởng lão của Tiểu Cực Cung ư.
Chính là một nhân vật cực kỳ thần bí, mỗi người ở phía Bắc này, không ai là
không biết người này thần thông quảng đại, chỉ có điều chưa có ai nhìn thấy
qua. Tựa hồ vị này năm đó làm được đại trưởng lão cũng không ai rõ ràng.
Hàn lập trong lòng tự tin vào thần thông
của mình hiện giờ cũng không dưới Hậu Kỳ tu sĩ. Cho nên cũng chỉ do dự một một
chút liền quyết định gặp người này, lúc này liền quay đầu nhìn về phía gần đó,
thần niệm truyền âm nói:
“Nếu Hàn Ly đạo hữu có thịnh tình như thế,
Hàn mỗ sao dám cự tuyệt, tại hạ cũng muốn bái kiến đạo hữu một chút.”
“Ha …ha!!! Tốt lắm, tại hạ sẽ cho linh thú
lập tức tới đó, Hàn đạo hữu chờ trong chốc lát, cứ đi theo con thú này có thể
tới chỗ ở của lão phu. Lão phu sẽ ở đó chờ đạo hữu đại giá quang lâm!”
Vị Hàn Ly thượng nhân này thấy Hàn Lập một
tiếng đáp ứng tựa hồ vô cùng hài lòng, lời nói cũng có chút hoà hoãn.
Sau đó bạch quang chợt loé, đoàn thần niệm
liền tán loạn biến mất. Hàn Lập cũng không có lập tức đứng lên, mà ánh mắt chớp
động tập chung nhìn trên mặt đất, sau một lúc mới đứng dậy hướng dưới lầu mà
đi.
Tên Thị nữ kia đang ngồi trên một cái ghế,
nhìn chăm chú một quả ngọc giản cầm trong tay, vừa nhìn thấy Hàn Lập từ trên đi
xuống liền cảm thấy cả kinh lập tức đứng lên. Hàn Lập chỉ hướng nàng này gật
đầu một cái rồi không để ý tới trực tiếp đi qua cửa lầu các bước ra ngoài.
Nàng này trong đầu như mê vụ, thuỷ chung
cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Với tu vi của nàng tự nhiên cũng không có
khả năng biết vừa rồi trên lầu đã phát sinh thần niệm va chạm.
Hàn Lập đi đến bên ngoài cơ hồ liếc mắt một
cái liền thấy được thứ mà mình muốn tìm. Đó là một một con tiểu thú trông như
một con mèo lớn, đang ẩn núp phía trên một cây tiểu thụ, hai mắt phóng ra hoàng
quang nhìn Hàn Lập, toàn thân bao phủ bởi một một bộ lông màu vàng phát ra kim
quang, tựa như được tạo ra từ vàng ròng, trông cực kỳ bắt mắt.
Hàn Lập hai mắt khẽ nhíu lại cẩn thận đánh
giá con tiểu thú này, trên mặt dần dần lộ ra một tia khinh xuất.
“Kim Phong Ly thú, quả nhiên là loại này kỳ
thú, nghe nói loài thú này luôn sinh sống thành đôi, một khi xuất động nhất
định một thư một hùng, có thuật ẩn nấp thần diệu vô cùng, không biết là thật
hay giả?” Hàn Lập tự nói một câu, sắc mặt liền khôi phục bình thường, nhưng ánh
mắt không khỏi hướng các lên trên các cây cối xung quanh nhìn lướt qua, cũng
không có phát hiện cái gì.
Con Kim Phong Ly thú này tựa hồ cuối cùng
cũng xác định được thân phận của Hàn Lập, trong miệng liền phát ra một tiếng ô
ô trầm thấp. bỗng nhiên phụ cận trên một cái cây kim quang chợt loé, từ trên
một cây khô bay vụt ra một con Kim Phong Ly thú khác, con này nhìn hình thể chỉ
lớn tầm nửa thước, so với con trước nhỏ hơn một chút.
Hàn Lập cảm trong lòng cảm thấy rùng mình,
lấy thần thức cường đại của hắn, lại không có phát hiện ra con thú này làm như
thế nào có thể ẩn nấp trong thân cây. Hai con Phong Ly Thú sau khi hiện ra liền
tiến lại rồi cọ xát với nhau, sau đó xoay người hướng về một phương hướng nhất
thời chạy đi.
Hàn Lập cũng không có suy nghĩ nhiều, trên
thân linh quang đại phóng hoá thành một đạo thanh quang đuổi sát phía sau hai
con dị thú.
Ngay khi đuổi gần sát, thì một màn khó tin
xuất hiện. Trong đó có một con Phong Ly Thú thân hình khẽ động, rồi ngay tại
trước mắt Hàn Lập biến mất vô ảnh vô tung. Hàn Lập thấy vậy cả kinh, thần thức
vội vàng hướng phụ cận chụp xuống, nhưng lại không hề phát hiện bóng dáng của
con thú này đâu cả.
Hắn liền hít một hơi lương khí, trong lòng
cảm thấy không cam tâm, pháp lực toàn thân liền tập chung vào hai mắt, nhất
thời trong mắt lam quang chớp động, hướng phụ cận xung quanh dò xét. Kết quả
cuối cùng tại phụ cận con tiểu thú dẫn đường phát hiện một cái hư ảnh kỳ dị,
phảng phất cái hư ảnh này rất mơ hồ.
Đúng là một con Phong Ly Thú khác đang ẩn
hình. Rốt cuộc thấy mình có thể dò xét được tung tích của con thú này. Hàn Lập
cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu cứ có một thứ không thể dò xét được
như vậy lẩn quẩn quanh người thì cuộc sống hàng ngày của hắn thật sự là không
an tâm.
Hai con Phong Ly thú độn tốc cũng không
phải nhanh cho lắm, chỉ so với thuật phi hành bình thường nhanh hơn vài phần mà
thôi. Hàn Lập tự nhiên là thoải mái đi theo phía sau hai con dị thú cánh bọn
chúng khoảng hơn mười trượng.
Dọc theo đường đi Hàn Lập đụng phải không
ít tu sĩ trong cung, khi vừa thấy khuôn mặt xa lạ của Hàn Lập các tu sĩ này
cũng có chút ngẩn ngơ, nhưng ngay khi nhìn thấy Phong Ly thú lập tức có chút
giật mình nhưng đều lui lại nhường đường, tựa hồ như đối với con thú này hết
sức quen thuộc.
Tuy nhiên với tu vi Nguyên Anh Kỳ của Hàn
Lập cũng làm cho vài tên cao giai tu sĩ không khỏi trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi,
nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Đi theo hai con thú này lúc thì rẽ ngang
lúc thì rẽ dọc, vòng qua vài cái lầu các. rốt cuộc tới một cái kiến trúc ở trên
một cái vách núi, trước toà kiến trúc này có một cái thạch môn. Thach môn này
cũng không coi là lớn, nó chỉ cao khoảng năm sáu trượng, nhưng cả thạch môn tản
ra hào quang màu vàng nhạt, mặt trên có các phù văn chớp động không ngừng, tựa
hồ như bị người hạ một cái cấm chế vô cùng lợi hại ở trên đó.
Hàn lập cước bộ liền dừng lai hai mắt khẽ
nhíu lại rồi dừng độn quang.
Chương 1047: Hàn Ly thượng nhân
Đột nhiên thân hình Phong Ly thú chợt lóe,
sau khi vào trong cửa đá liền không thấy bóng dáng, phảng phất như biến thành
vô hình thân thể.
Hàn Lập sửng sốt, chưa kịp có phản ánh gì
thì trên cửa đá quang mang chợt lóe, phát ra tiếng oanh long long rồi lập tức
khai mở. Lộ ra một thông đạo, trên vách tường của thông đạo này tất cả đều bị
bao phủ bởi một tầng sương lạnh, phảng phất như lối vào của một tòa băng quật.
Phong Ly thú lúc này đang đứng tại thông
đạo, quay đầu nhìn Hàn Lập, thân thể lúc này cũng đã hiện ra.
“Hàn đạo hữu, mời đến đi. Lão phu có chút
không tiện, thứ lỗi không thể đứng dậy ra đón.” Một tiếng cười nhẹ vang lên bên
tai Hàn Lập.
Hàn Lập hai hàng lông mày hơi co lại, không
nói lời nào liền đi nhanh về phía trước, Phong Ly thú vừa thấy Hàn Lập đi tới,
lập tức xoay người lại, chạy dọc theo thông đạo. Hàn Lập cũng theo sát phía sau
hai con thú, rẽ ngang vài lần, trong lòng cảm thấy hàn khí bên trong thông đạo
càng lúc càng lạnh, hơn nữa có vẻ như đang bắt đầu đi xuống phía dưới.
Hắn trong lòng cảm giác như vậy nhưng vẫn
không ngừng bước, không chút do dự hướng phía dưới đi tới.
Một lát sau, Hàn Lập phát giác nhiệt độ ở
chung quanh cơ hồ có thể làm cho đất cũng hóa thành băng, lúc này rốt cục hắn
đã tới cuối thông đạo, Phong Ly thú chợt nhào vào trong một gian đại sảnh.
Gian đại sảnh này đều chỉ dùng một loại vật
liệu trông giống ngọc thạch bán trong suốt. Mặt ngoài tản ra hàn mang nhè nhẹ,
có vẻ như chỉ dùng huyền băng ngàn năm để xây dựng.
Hàn Lập vừa bước vào trong gian đại sảnh
này, cũng không khỏi rùng mình một cái, lập tức tử diễm lưu quang chuyển động
bên ngoài thân đề phòng bất trắc.
“Quả nhiên không giả, hàn đạo hữu thật sự
là người mang hàn băng chi diễm.” Một thanh âm có chút kinh hãi từ trong đại
sảnh gian truyền ra, Hàn Lập cả kinh, ánh mắt chớp động đánh giá, kết quả thất
thanh kêu lên một tiếng.”Kiền lam băng diễm!”
Trong đại sảnh, bốn góc đều có một cây tinh
trụ thật lớn, ở giữa lại có một cự đỉnh màu lam, từ trong đỉnh toát ra một ngọn
lửa màu lam nhạt, cái loại... nầy kỳ hàn, cái loại... nầy linh áp, đúng là Kiền
lam băng diễm mà Hàn Lập cực kỳ quen thuộc, điều này làm cho lão giả trong sảnh
càng thêm giật mình.
Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, tiếp theo
một bóng người chớp lên, một gã thân cao ba thước từ phía sau cánh cửa đi ra. Trên
mặt đầy nếp nhăn, râu dài trắng như tuyết, một thân lam bào, ánh mắt đang nhìn
về phía Hàn Lập.
“Đạo hữu là Hàn Ly thượng nhân.” thần sắc
Hàn Lập chỉ trong chớp mắt đã khôi phục như lúc ban đầu, hai tay chắp lại, thi
lễ hỏi.
“Không sai. Lão phu đích xác chính là Hàn
Ly, bất quá cái tên Hàn Ly thượng nhân, chỉ là tôn xưng cho Đại trưởng lão
trong Tiểu cực cung, lão phu vốn tên là Sư Tương, những người biết tên thật của
lão phu thật ra cũng không có bao nhiêu.” Lão giả nhìn Hàn Lập nói xong, lập
tức song thủ giương lên, bốn đạo pháp quyết đánh lên bốn cây tinh trụ.
Nhất thời bạch quang chợt lóe, mấy chỗ trên
mặt đất trong đại sảnh ánh sáng bùng lên, hiện ra mấy bồ đoàn màu trắng.
“Bởi vì ta ở nơi này có rất ít khách nhân,
bình thường cũng không chuẩn bị nên có gì sơ xuất, mong đạo hữu thứ lỗi “ lão
giả nói.
“Sư đạo hữu khách khí rồi, chúng ta là tu
đạo người vốn không cần phải nói như thế.” Hàn Lập mỉm cười, thong dong đi tới,
khoanh chân ngồi lên một tấm bồ đoàn, ánh mắt vô tình lại nhìn về phía đại
đỉnh.
Hắn mới phát giác ra, cự đỉnh này hình dạng
cũng giống Hư Thiên đỉnh của hắn đến bảy tám phần. Kiền lam băng diễm uy lực
đều bị đỉnh này trói buộc bên trong, uy năng không tiết ra ngoài chút nào. Nếu
không gian đại sảnh này đã sớm bị đóng băng. Nhưng cũng chính điều này đã làm
cho hắn càng thêm nghi hoặc.
“Mặc dù ta và Hàn đạo hữu chưa từng gặp
mặt, nhưng cảm giác đã nói cho ta biết, mười phần thì tám chín phần đạo hữu
chính là người mà lão phu đã khổ tâm tìm kiếm nhiều năm “ Hàn Ly chọn một tấm
bồ đoàn đối diện Hàn Lập ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ thành khẩn nói với Hàn Lập.
“Thượng nhân đã nói như vậy, Hàn mỗ quả
thực chưa rõ, đạo hữu có thể nói ra tỉ mỉ được không? Thượng nhân mời tại hạ
đến đây là có dụng ý gì?” Hàn Lập cố dẹp bỏ nghi vấn trong lòng, chậm rãi nói.
“Hàn huynh không cần quá căng thẳng, tại hạ
mời đạo hữu đến, chính là do tại hạ nghe mọi người nói đạo hữu có khả năng liên
tiếp nuốt chửng hai khỏa Băng linh quả mà không xảy ra chuyện, trong lòng tại
hạ cũng nổi lên sự nghi vấn. Nhưng hôm nay chứng kiến đạo hữu tu luyện Hàn băng
chi diễm, tự thấy cũng không cần tái kiểm tra làm gì. Đạo hữu thật sự chính là
người mà tại hạ một mực tìm kiếm lâu nay.” Hàn Ly thượng nhân vẻ mặt tươi cười
nói.
“Thì ra đạo hữu muốn tìm người, lời này có
dụng ý ra sao?” Hàn Lập hỏi.
“Có thể cho tại hạ biết tên của tử diễm
trên người Hàn huynh được không? tại hạ mặc dù cũng biết vài loại linh diễm màu
tím, nhưng băng thuộc tính thì chưa bao giờ được nghe qua, hy vọng đạo hữu có
thể chỉ giáo ít nhiều.” Hàn Ly thượng nhân nghiêm sắc mặt, trang trọng hỏi.
“Hàn diễm trên người tại hạ là do tu luyện
mà có, chánh thức thì chưa có tên. Nhưng để cho thuận tiện nên Hàn mỗ đã gọi nó
là Tử la cực hỏa. Có lẽ không cách nào so sánh với Kiền lam băng diễm. Nhưng là
uy lực thì cũng không kém.” Hàn Lập trên người chớp động tử diễm, điềm đạm nói.
Đã không hiểu rõ dụng ý của đối phương, hắn
như thế nào có thể để lộ uy lực của Tử la cực hỏa. Nhưng Hàn Ly thượng nhân sau
khi nghe được Hàn Lập nói như vậy, lại tựa hồ như cực kỳ hài lòng, liền cười
nói; “Lời ấy thật ra cũng không giả, ta xem Tử la cực hỏa này mặc dù nhìn như
dung hợp từ vài loại hỏa diễm. Nhưng trên thực tế linh lực băng hàn có chút hỗn
tạp, đích thật là đã trải qua chuyên môn công pháp để tinh luyện, nếu không uy
lực không có khả năng tăng lên một tầng.”
“Tăng thêm một tầng? Ngọn lửa này ban đầu
là do ta luyện hóa, như thế nào lại gọi là tinh luyện?” Hàn Lập sửng sốt, có
vài phần ngạc nhiên.
“Ha ha, xem ra hàn huynh đối với hàn băng
chi diễm cũng chưa hiểu rõ rồi. Loại hàn diễm này tồn tại trên thế gian cũng
không nhiều. Nhưng là mỗi một loại ngoại trừ khi mới bắt đầu luyện hóa, đều có
thể sử dụng đặc thù bí thuật để tinh luyện cho thuần khiết, để có thể làm cho
nó tiến từng bước tăng lên uy lực. Đương nhiên đến cuối cùng uy lực của hỏa
diễm tăng lên nhiều hay ít, lại phụ thuộc vào trình độ tinh luyện của hàn diễm
cũng như uy lực của bản thân, nhưng không thể không nói, Kiền lam băng diễm nếu
tinh luyện đến mức tận cùng, uy lực có thể tăng lên mấy lần.” Lão giả nhìn cự
đỉnh một cái, sau đó nói.
“Mấy lần uy lực? Đạo hữu nói như vậy chẳng
lẽ đã từng luyện hóa hỏa diễm?” Hàn Lập hít một ngụm lương khí, tựa hồ như nghĩ
tới một cái gì, đột nhiên dơ một ngón tay, lập tức một ngọn lửa màu tím hiện
ra, chớp động không thôi.
“Hàn diễm này đích thật là đã trải qua tinh
luyện, chỉ là hình như vẫn chưa hoàn toàn tinh thuần. Đạo hữu mới chỉ dùng pháp
lực để áp súc. Cách làm như thế chẳng những tổn hao pháp lực rất lớn, hơn nữa
phỏng chừng cũng chỉ có thể tinh luyện ra một ít tinh thuần chi hỏa mà thôi.”
Hàn Ly thượng nhân cũng không cảm thấy bất ngờ, thản nhiên trả lời.
“Đa tạ đạo hữu đã chỉ điểm. Đạo hữu có thể
nói cho tại hạ được biết, rốt cuộc là có chuyện gì đi.” Hàn Lập im lặng trong
chốc lát, ngước mắt nhìn lão giả nói.
“Trước khi trả lời vấn đề này, tại hạ vẫn
còn có một chút nghi vấn muốn hỏi đạo hữu. Kiền lam băng diễm rất ít người
biết, đạo hữu chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, chẳng lẻ đạo hữu đã từng gặp
qua?” Nói xong Hàn Ly thượng nhân hai mắt tinh quang chớp động, không nháy mắt
nhìn chằm chằm Hàn Lập.
Nghe đến đó, trong lòng Hàn Lập dấy lên một
trận quay cuồng, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh trả lời: “Tại hạ chỉ là trên một
quyển điển tịch đã từng đọc qua một số ghi chép về Kiền lam băng diễm, bởi vì
thấy nó tương đối đặc thù, nên vẫn ghi tạc trong lòng.”
Chính vì bản thân hắn cũng không rõ Tiểu
cực cung có quan hệ gì với Hư Thiên điện hay không, mà hắn lại mang trong người
Hư Thiên đỉnh, làm sao dám dễ dàng tiết lộ việc này.
Tận mắt thấy Hàn Lập trả lời dứt khoát như
thế. Hàn Ly thượng nhân hơi ngẩn ra, nhưng lập tức cười khẽ một tiếng: “Như thế
là bổn thượng nhân đã quá đa tâm rồi. Kiền lam băng diễm này kỳ thật cũng chỉ
có tại Tiểu cực cung, đích xác là không thể gặp băng diễm này ở chỗ khác. Đã
như vậy, tại hạ cũng xin nói thẳng. Kỳ thật rất đơn giản, đạo hữu hẳn là đoán
được ít nhiều. Bây giờ tại hạ phải mượn hàn diễm của Hàn huynh để trợ giúp tại
hạ một tí lực.”
Hàn Ly thượng nhân nói đến đây, vẻ mặt thận
trọng, Hàn Lập vẫn lẳng lặng lắng nghe. Hắn cũng biết không không cần phải hỏi,
đối phương cũng sẽ chủ động nói với hắn.
Nhưng Hàn Ly đột nhiên lại chuyển chủ đề,
ánh mắt lộ ra một tia dị sắc hỏi: “Hàn huynh thử đánh giá xem tu vi của tại hạ
như thế nào, có hơn nguyên anh hậu kỳ tu sĩ bình thường, có thể nhìn ra có điểm
gì khác nhau không?”
“Khác nhau? Đạo hữu bây giờ dám chắc có
thực lực nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng so với
các đại tu sĩ mà Hàn mỗ trước kia đã gặp qua, thần niệm cùng tu vi của đạo hữu
đều lớn hơn rất nhiều. Từ phương diện này suy ra, nếu đem đạo hữu so sánh với
nguyên anh tu sĩ bình thường thì có chút hạ thấp thân phận rồi.” Một khi đối
phương đã nói như thế, Hàn Lập cũng không khách khí liền sử dụng thần niệm, cẩn
thận xem xét đối phương một lần, tựa hồ phát hiện ra một cái gì đó liền ngập
ngừng trả lời.
“Lão phu bây giờ quả thật tu vi đã tới
nguyên anh hậu kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách hóa thần tu vi có nửa bước mà thôi.
Nhưng trên thực tế lão phu dậm chân tại cảnh giới này thấm thoát đã ba trăm
năm, đã từng phục dụng các loại linh đan, sử dụng các loại thủ đoạn bí thuật để
phá vỡ bình cảnh, cuối cùng cũng chỉ mới bước được nửa bước vào cánh của hóa
thần kỳ. Lão phu hôm nay chính là không muốn tiếp tục như vậy nữa.” Hàn Ly
thượng nhân tỉnh táo nói.
“Nguyên lai là như thế, đạo hữu đã tìm hiểu
tới một ít thần thông của cảnh giới hóa thần kỳ.” Hàn Lập có chút khiếp sợ.
“Hắc hắc! Không cần có bộ dáng như thế, lão
phu không dễ dàng buông tay, một mực dốc lòng khổ tu, nghiên cứu phương pháp
đột phá hóa thần. Nhưng trước sau vẫn còn một tầng trở ngại, không cách nào đả
thông. Bất quá, mấy năm khổ công của tại hạ cũng không có uổng phí, tại hạ rốt
cục từ trên một thượng cổ điển tịch tìm được một phương pháp. Chỉ cần chiếu
theo phương pháp này, chí ít cũng có ba thành nắm chắc, có thể giúp ta đột phá
bình cảnh, tiến vào trong hàng ngũ hóa thần kỳ.”
“Là phương pháp mượn lực của hàn cực chi
diễm sao? Nếu là như thế, tu sĩ quý cung có rất nhiều người tu luyện băng hàn
thuộc tính công pháp, hẳn là không khó tìm được tu luyện hàn diễm để giúp
trưởng lão. Cần gì phải tìm đến Hàn mỗ?” Hàn Lập trấn tĩnh nói.
“Chính là loại phương pháp này, tại hạ phải
cần tới năm nguyên anh tu sĩ tu luyện các loại hàn diễm khác nhau trợ giúp mới
có khả năng thành công. Chỉ có mượn cực hàn chi diễm kích thích như thế, mới có
thể làm cho ta có tiến giai hóa thần kỳ. Trong Tiểu cực cung cũng chỉ có thể
tìm được hai người tu luyện hàn diễm khác nhau mà thôi. Ở bên ngoài, chúng ta
cũng đã tìm được hai vị tán tu. Nhưng còn một người cuối cùng, một tu sĩ luyện
hàn băng chi diễm, lão phu đã khổ sở tìm kiếm hơn mười năm, rốt cuộc vẫn không
tìm được. Bây giờ đột nhiên Hàn huynh xuất hiện ở đây, quả là ông trời không
phụ ta!” Hàn Ly thượng nhân vừa nói, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn.