Phàm nhân tu tiên - Chương 1052 - 1053
Chương 1052: Băng Hải yêu ảnh
Đám hỏa nha kia biến thành biển lửa đánh về
phía đối diện, lôi cánh sau lưng Hàn Lập cũng lập tức phát động, thân hình hóa
thành một đạo ngân hồ nhanh chóng biến mất.
Tên nam tử thấy khói độc bị phá mất, trong
lòng đã kinh sợ dị thường, bây giờ lại thấy tình cảnh này xuất hiện nên cực kỳ
hoảng hốt. Hắn vội vàng đem thần thức thả ra, đồng thời lưỡng thủ kết quyết, từ
trên người bắn ra một mảnh ti võng màu xanh biếc, phảng phất giống như mạng
nhện, lấy thân hình của mình làm trung tâm, đem hơn mười trượng chung quanh đều
bao phủ lại.
Mà đúng lúc này, sau khi một tiếng nổ vang
lên, Hàn Lập đã xuất hiện chỉ cách mấy trượng ở phía sau nam tử. Kết quả tấm
võng màu xanh biếc liền rung lên sau khi bị thiểm điện do Hàn Lập đánh xuống.
“Ầm vang” một tiếng, màu vàng lôi điện trên
người Hàn Lập hiện ra, nghênh hướng lục võng.
Những lục ti kia ngay khi vừa tiếp xúc với
lôi điện liền biến mất. Nam yêu quá sợ hãi, lúc này linh quang trên người lóe
lên liền phi độn bắn ra xa.
Nhưng ngay lập tức lại có một luồng tam sắc
hỏa diễm đang bắn nhanh đến, hộ thể linh quang của nam tử lập tức phình to ra,
trong lòng hắn chỉ mong muốn có thể dựa vào nó để tạm thời ngăn cản, sau đó
ngay khi có cơ hội sẽ lập tức bỏ trốn mất dạng.
Nhưng khi “Oanh.” một tiếng vang lên, luồng
ánh sáng ba màu đang bao phủ hai người liền vỡ tung ra.
Một vàng sáng chói mắt vầng sáng nhất lại
nhanh chóng co rút lại, bao phủ thân hình nam tử vào trong đó.
Một tiếng hét thảm phát ra, nam tử trong
vầng sáng cũng chính là tam sắc hỏa diễm bao phủ, trong nháy mắt hóa thành một
luồng khói xanh biến mất vô ảnh vô tung.
Uy lực của Tam Diễm Phiến ngay cả yêu thú
Ngân Sí Dạ Xoa cũng không dám đón đở, huống chi đây chỉ là bát cấp yêu thú.
Xà yêu nữ tử chứng kiến một màn xảy ra
nhanh như chớp này, ngay cả nàng ta cũng không kịp xuất thủ cứu giúp, cảm giác
toàn thân phát lạnh
Hàn Lập chỉ vừa nhấc tay liền giết chết
đồng bạn của nàng, như vậy để đối phó với nàng tự nhiên cũng sẽ không phí nhiều
khí lực.
Xà yêu không cần suy nghĩ gì thêm, lập tức
hồng quang đại phóng, “Phanh.” một tiếng tự động nổ tung ra, biến thành vô số
hỏa xà đỏ đậm, hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh chạy trốn.
Hàn Lập hơi ngẩn ra, nhưng lập tức khóe
miệng nổi lên một tiếng cười lạnh, linh lực hướng tới song mục, đồng tử bộc
phát ra chói mắt lam mang, sau khi đảo qua một lượt liền nhìn thẳng vào một con
hỏa xà.
Sau lưng của hắn Phong Lôi Sí rung lên, cả
người liền tiêu thất.
Ngân quang liên tiếp chuyển động, qua mấy
lần lôi độn, thân ảnh Hàn Lập liền xuất hiện ở trên đỉnh đầu hỏa xà này, ánh mắt
băng hàn nhìn về phía yêu xà.
Hỏa xà ngẩng đầu trông thấy cảnh này, hai
mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, không nói lời nào, một đoàn hồng quang bao vây lấy
một viên châu được nó phun ra từ trong miệng, hướng thẳng tới Hàn Lập. Đây đúng
là hỏa thuộc tính yêu đan do hỏa xà khổ tu không biết bao nhiêu năm mà có.
Hàn Lập mím môi, một tia đạm tiếu hiện lên
trên mặt, đan thủ hướng về phía Viên châu nhẹ nhàng hư không một trảo.
Đâm lạp một tiếng, một luồng màu tím hỏa
diễm từ trên tay bắn ra, lập tức biến hóa thành một bàn tay lửa màu tím, bắt
lấy viên châu.
Một loạt tiếng nổ từ trong đó liền vang lên
rồi lập tức yên tĩnh không tiếng động. Phía dưới thân hình của hỏa xà rung lên,
hỏa diễm dần dần mờ đi. Xà nữ này một khi tính mạng bị đe dọa, sẽ lại một lần
nữa thi triển thuẫn thuật chạy trối chết.
Nhưng trong mắt Hàn Lập sát khí chợt lóe,
hai tay kết một quyết, bàn tay lửa màu tím lập tức to lên vài lần, hướng xuống
phía dưới trảo tới.
Hỏa xà sau khi bắn ra, liền cảm thấy thân
thể như bị vật gì đó trói buộc, vô phương nhúc nhích mảy may.
Trong lòng nó trầm xuống, lúc này mới phát
hiện một trảo kia còn chưa tới, mà nó đã bị từng đợt, từng đợt hàn khí màu tím
quấn quanh một vòng tiếp một vòng.
Những hàn khí này cũng không có khả năng
chân giam cầm cửu cấp yêu thú, chỉ có tác dụng trì hoãn trong chốc lát, như thế
cũng đủ để tử thủ đón đầu chụp xuống.
Yêu thú bần cùng bất đắc dĩ, cuối cùng liều
mạng phun ra một đoàn máu huyết hỏa cầu, nhưng ngọn lửa trên tay nó vừa thoáng
rung động một cái, đã bị đại thủ bao phủ.
Một tầng hàn băng màu tím lan tràn ra, ngọn
lửa bên ngoài thân xà yêu trong nháy mắt bị dập tắt, cứ như vậy liền bị đóng
băng thành một khối băng thật lớn, dưới ánh mặt trời trông lóng lánh, diễm lệ
dị thường.
Màu tím đại thủ lúc này mới hư không tiêu
thất.
Trên không trung tay áo bào Hàn Lập rung
lên, hơn mười đạo kim quang bắn ra, vây bọc lấy khối băng.
Kim quang chớp động, hỏa xà bên trong hóa
thành hơn mười khối, một đạo lục quang bắn nhanh ra.
Nhưng Hàn Lập sớm có chuẩn bị, liền thôi
thúc kiếm quyết, bốn phía xuất hiện hơn mười đạo phi kiếm đồng thời từ bên
trong lại bắn ra mấy đạo Kim Hồ, hóa thành một cái kim võng, đem đạo lục quang
kia gắn vào bên trong.
Kim Hồ lập tức co rút lại, đem một viên kim
cầu lục quang giam cầm chặt chẽ ở trong đó
Hàn Lập vung tay lên, một cái hắc sắc ngọc
bình được hắn lấy ra. Quang hà từ miệng bình phun ra, kim cầu liền bị hút vào
trong bình, Hàn Lập thong dong cất bình ngọc vào trong túi trữ vật.
Trong lam vụ ngân quang chớp động, Bạch Dao
Di bên từ dưới chứng kiến toàn bộ cảnh này, trên mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng
khó tả xiết.
Phải biết rằng, từ lúc nàng trốn vào phía
dưới, sau đó lại lần nữa phi độn ra, tất cả bất quá mới chỉ trong chốc vậy mà
hai cái Hóa Hình yêu thú đã bị Hàn Lập dễ dàng chém giết. Hai tên yêu thú này
lợi hại như thế nào, nàng cũng hiểu rất rõ ràng. Mặc dù chỉ là bát cấp yêu thú,
nhưng mỗi một con kỳ thật đều không thua nguyên anh trung kỳ tu sĩ, nếu không
nàng cũng sẽ không trở nên chật vật như thế, không bị chúng một mạch đuổi giết.
Mặc dù đã sớm biết rằng thần thông của Hàn
Lập rất quỷ dị nhưng chứng kiến hắn dễ dàng diệt sát nhị yêu như thế, đã làm
cho nàng này khiếp sợ không nhỏ.
Trong khi Bạch Dao Di còn chưa hết sợ run,
Hàn Lập lại đem Lục dực sương công cùng Phệ Kim Trùng đồng thời thu hồi vào
trong Linh Thú túi, sau đó phiêu phiêu bay trở về.
“Bạch đạo hữu, ngươi giống như đã bị trúng
độc không nhẹ” Hàn Lập nhướng mày xem xét khuôn mặt nàng này rồi nhẹ nhàng nói.
Thiếp thân cũng không nghĩ tới khói độc của
yêu vật lại bá đạo như thế, có thể ăn mòn vòng bảo hộ. Cũng may thiếp thân đã
ăn vào một bách thảo đan, chỉ cần tĩnh tọa nửa ngày là có thể bức loại độc này
ra.” Bạch Dao Di khôi phục thần sắc dịu dàng nói.
“Hàn mỗ cũng là vừa mới kết thúc việc luyện
đan, đạo hữu nếu đến sớm hơn, chỉ e tại hạ không thể xuất thủ trợ giúp.” Hàn
Lập mỉm cười nói.
“Nói như vậy thì vận khí của thiếp thân
thật đúng là không tồi.” Bạch Dao Di thản nhiên cười một tiếng.
“Bất quá Bạch tiên tử như thế nào lại gặp
phải hai tên Hóa Hình yêu thú. Không phải nói phụ cận Bắc Minh đảo là nơi không
có cao giai yêu thú thường lui tới sao?” Hàn Lập nhìn bốn phía tò mò hỏi.
“Việc này nói ra thì rất dài dòng. Nơi này
không phải chỗ có thể ở lâu, chúng ta cũng nên mau mau rời đi, trên đường thiếp
thân sẽ cùng đạo hữu nói về chuyện này.” Bạch Dao Di chợt gian nhớ ra cái gì
đó, mặt ngọc chợt biến sắc.
“Như thế nào còn có yêu vật tới nữa sao? Có
mấy tên?” Hàn Lập song mục nhíu lại, một lũ tinh quang hiện lên.
“Chỉ là phỏng đoán thôi, hy vọng Tiểu Cực
Cung chúng ta không gặp phiền hà gì lớn.” Bạch Dao Di nở nụ cười khổ.
Nghe được nàng này nói như thế, Hàn Lập
chợt rùng mình nhưng ở trên mặt vẫn bất động thanh sắc, gật đầu nói
“Nếu Bạch tiên tử nói như thế, vậy bây giờ
chúng ta về quý cung trước đi. Bất quá hiện tại đạo hữu thân trúng kịch độc chỉ
sợ không thể lập tức động thân được nữa. Hay là để tại hạ trợ giúp Bạch đạo hữu
một tay.”
“Thiếp thân đa tạ đạo hữu “ Bạch Dao Di
mừng rỡ nói. Tiếp theo hai người một trước một sau lại bay vụt vào trong lam
vụ.
Trong lúc này, phụ cận băng khe yên tĩnh
không tiếng động. Hai canh giờ sau, đạo kinh hồng lại từ trong băng khe bắn
nhanh ra, trong nháy mắt liền biến mất về phía chân trời.
Sau đó một lát, mây đen như mực từ một
hướng khác cuồn cuộn kéo tới, đem băng khe diện tích vài dặm đều bao phủ vào
bên trong.
Một hồi sau, một tiếng huýt sáo kinh sợ từ
bên trong mây đen truyền ra, cả đám mây đen quay cuồng một hồi rồi biến mất vô
ảnh vô tung.
Mấy ngày sau khi Hàn Lập cùng Bạch Dao Di
trở lại Tiểu Cực Cung, lúc này cả hai đang ở trước mặt Hàn Ly Thượng Nhân, bên
trong đại sảnh do Vạn Niên Huyền Băng xây thành.
“Bạch sư muội ngươi thật sự không có nhìn
lầm. Bọn họ thật sự đi cùng nhau sao?” Giờ phút này, Hàn Ly Thượng Nhân sắc mặt
âm trầm, hai hàng lông mày nhíu lại.
Tên Thanh Bối Thương Lang của Vạn Yêu Cốc
cùng Vạn Niên Thi Hùng chạy song song với phó cốc chủ, ta như thế nào có thể
nhìn lầm được. Huống hồ hai tên bát cấp yêu thú đuổi giết ta, nhìn qua cũng
không phải là yêu thú trong băng hải. Cái này chắc chắn sẽ không sai.” Bạch Dao
Di không chút do dự nói.
“Nói như thế, Vạn Yêu Cốc cùng băng hải yêu
thú liên thủ. Xem ra đây chính là lúc bọn họ bắt buộc phải dựa vào nhau. Hàn
huynh, đa tạ ngươi xuất thủ tương trợ Bạch sư muội, bây giờ ngươi có lẽ cũng đã
mệt mỏi, trước tiên hãy tới phòng thượng khách nghỉ ngơi đi.” Hàn Ly Thượng
Nhân vừa nói lời cảm tạ nhưng câu tiếp theo lại là lời tiễn khách.
Hàn Lập nghe vậy liền lạnh lùng quay lưng
rời đi.
“Khoảng hai ngày sau, ta sẽ giới thiệu với
ngươi hai vị đạo hữu, bọn họ đều là tán tu nổi tiếng của Đại Tấn, Hàn huynh
nhất định có thể cùng bọn họ kết thành mạc nghịch chi giao.” Hàn Ly Thượng Nhân
bỗng nói với theo Hàn Lập như vậy.
“Làm phiền Sư đạo hữu.”
Hàn Lập lơ đãng gật đầu, lập tức độn quang
liền biến mất vào trong thông đạo.
Đợi tới khi thanh quang từ trong đại sảnh
biến mất, Hàn Ly Thượng Nhân lúc này mới quay đầu đối diện Bạch Dao Di, trịnh
trọng nói
“Sư muội, ngươi phát truyền âm phù triệu
tập tất cả mọi người trong cung, chúng ta đem tin tức này ra thương lượng thêm
một lần, ngoài ra ngươi cũng ra lệnh lập tức tăng cường gấp đôi nhân thủ canh
gác.
“Rõ thưa Đại trưởng lão.” Bạch Dao Di gật
đầu, sau đó bàn tay vừa lộn một truyền âm phù liền xuất hiện ở trong tay.
Hàn Lập lúc này lại đang tiến vào một phòng
trên tầng hai lầu các, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
Lúc trước, khi đang trên đường trở về thì
Bạch Dao Di cũng đã đại khái nói cho hắn mọi chuyện xảy ra trong thời gian Hàn
Lập đang luyện đan.
Nguyên lai là nàng này ngẫu nhiên phát hiện
ra một địa phương, nơi đó đang có một nhóm Hóa Hình kỳ cao giai yêu thú tụ hội,
trong những yêu thú này có tên xuất thân từ Băng hải, cũng có một đám xuất thân
từ đại lục, cầm đầu đúng là một vị phó cốc chủ Vạn Yêu Cốc Thanh Bối Thương
Lang cùng mãnh thú Song Đầu Ô Giao tiếng tăm lừng lẫy trong Băng hải.
Nhưng nàng này còn chưa nghe được nội dung
đã bị những yêu thú này phát hiện. Nàng này tự nhiên phải phi thân chạy trốn.
Cũng không biết bầy yêu thú này còn có
chuyện quan trọng khác hay là chúng cho rằng để đối phó với nàng thì hai tên xà
yêu là đủ nên đám yêu thú cũng không có đuổi theo.
Vì vậy, vừa lẩn trốn nàng này cùng nhị yêu
cũng đã có một hồi đại chiến.
Kết quả sau khi nàng ta vô ý bị trúng độc,
chỉ có thể trốn tránh tới nơi Hàn Lập đang luyện đan.
Đúng lúc tối hậu thì được Hàn Lập thi triển
thần thông kết liễu nhị yêu.
Hiện tại hắn hai mắt khép hờ, thần sắc bên
ngoài trông bình tĩnh nhưng trong lòng đang nghĩ tới chuyện này và âm thầm tự
đánh giá tình hình.
Chương 1053: Hàn diễm tu sĩ
Ngoài dự kiến của Hàn Lập, trong mấy ngày
kế tiếp, Tiểu Cực Cung ngoài việc gia tăng cảnh giới chút ít, cũng không có xáo
trộn gì nhiều, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng Bạch Dao Di, tựa hồ có một
chuyện khác quan trọng hơn đối với nàng.
Hàn Lập với việc này cũng không có ý kiến
gì.
Hiện tại, nếu hắn không bị tu sĩ Hóa Thần
kỳ đuổi giết, hoặc thân vướng phải vùng tuyệt địa nào đó, thì ở chốn nhân giới
này đã không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp đến tính mệnh được. Cho dù giống
như những sóng gió ngày trước, hắn vẫn trấn định dị thường, không hề có ý dời
đi.
Trong đó cố nhiên là bởi vì đã đáp ứng trợ
giúp Hàn Ly thượng nhân đột phá Hóa Thần kỳ, quan trọng hơn là vị trưởng lão
Tiểu Cực Cung này đưa cho hắn bí thuật đột phá bình cảnh, nhưng chỉ là một phần
thi pháp mà hắn cần mà thôi, nếu muốn thu thập đầy đủ bí thuât này, hắn cần
phải tự mình tham khảo một hồi lâu. Sau khi biết điều này, trong lòng hắn không
khỏi có chút buồn bực.
Trừ lần đó ra, tuy đã cố để ý tới thông tin
về thái dương tinh hỏa, nhưng một chút rõ ràng cũng không có, hắn lại càng
không nguyện như vậy mà rời đi.
Quyết định đến tàng kinh các một chuyến,
hắn đem thời gian hai ngày còn dư dùng toàn lực để tìm kiêm tin tức của thái
dương tinh hỏa, đáng tiếc là một chút manh mối cũng không thu nhặt được.
Hàn Lập cũng không thấy ngạc nhiên, bởi nếu
mọi việc chỉ đơn giản như vậy, hắn ngược lại sẽ có chút giật mình.
Thời gian kế tiếp, Hàn Lập thành thật ở lại
Quý Tân Lâu đả tọa tu luyện, không bước ra khỏi đại môn một bước, xem Tiểu Cực
Cung như là động phủ bình thường của mình.
(Quý Tân Lâu: lầu dành cho khách quý)
Một tháng thới gian trong nháy mắt đã trôi
qua, Tiểu Cực Cung vẫn gió êm sóng lặng, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được cơn
giông tố sắp ập xuống.
Đến ngày hôm nay, Hàn Lập đã ngưng việc tu
luyện lại bởi một vị khách tới thăm, hơn nữa người đến có khuôn mặt cùng với
Bạch Dao Di khá giống nhau, đồng thời là một tu sĩ Nguyên anh trung kỳ, nhưng
có cảm giác là đã đang đến đỉnh phong, bộ dáng so với Bạch Dao Di có phần xuất
sắc hơn.
“Các hạ là đường tỷ của Bạch tiên tử?”
Hàn Lập chấp hai tay để sau lưng, nhìn chằm
chằm vào nử tử trước mặt, sắc mặt có vài phần kinh ngạc.
“Không tồi, thiếp thân là Bạch Mộng Hinh,
là trưởng lão nội cung của Tiểu Cực Cung, cũng là một trong các tu sĩ tu luyện
Cực Hàn Chi Diễm ở cung này.”
“Ồ, tại hạ đã nghe đạo hữu Hàn Ly nói qua,
trừ hắn ra còn có hai người ở ngoài cung tu luyện Cực Hàn Chi Diễm, thì ra đạo
hữu là một người trong đó. Không biết là Bạch đạo hữu nói việc này ra, có vấn
đề gì cần chỉ bảo chăng?”
Khóe miệng Hàn Lập vừa động, ánh mắt liền
biến đổi theo.
Tuy rằng nàng tú lệ vô cùng, nhưng khuôn
mặt lại băng lạnh, không khỏi khiến hắn trong lòng trầm xuống. Điều này rõ ràng
có liên quan đến công pháp tu luyện, Hàn Lập không dám có một chút nào coi
thường.
“Không có gì, nghe nói thần thông của Hàn
huynh rất cao, có thể so với đại tu sĩ hậu kỳ, hơn nữa cũng tu luyện Tử La cực
hỏa vô cùng ảo diệu. Thiếp thân muốn dùng tu luyện của bản thân là Phong Ly
Băng Diễm cùng với đạo hữu bàn luận một chút về Cực Hàn Chi Diễm, không biết
đạo hữu có tiện chỉ giáo vài phần không.”
Nàng khoát tay một cái, một đầu ngón tay trắng
nõn như ngọc thẳng đứng lên, chỗ đầu ngón tay chợt lóe lên hàn quang, một luồng
băng diễm bạch sắc hiện lên. Ngọn băng diễm này nhàn nhạt như là khói nhẹ, lượn
lờ phiêu động, thật sự nhìn không ra có bất cứ uy lực gì cả.
Nhưng Hàn Lập đồng dạng tu luyện Cực Hàn
Chi Diễm, có thể thông qua một loại minh trung linh đường nhận thấy được vẻ
đáng sợ quỷ dị của ngọn bạch diễm này, sắc mặt không khỏi ngưng trọng hẳn lên.
“Cũng tốt! Hàn mỗ đối với tam đại hàn diễm
của quý cung nghe tiếng đã lâu. Rất muốn lĩnh giáo vài phần. Chẳng qua, đạo hữu
định luận bàn ở tại đây sao?”
Hàn Lập hướng về xung quanh lướt nhìn một
cái, bỗng nhiên khẽ cười thốt lên.
“Sao lại không được, thiếp thân chỉ muốn
xem thử uy lực Cực Hàn chi diễm của đạo hữu, cũng không phải là tranh đấu thật
sự.”
Trên khuôn mặt Bạch Mộng Hinh lộ ra một tia
cười nhạt.
Đôi môi anh đào khẽ mở, hướng về đoàn bạch
diễm trên đầu ngón tay khẽ thổi một hơi hàn khí.
Dưới sự điều chỉnh của luồng hàn khí, toàn
bộ bạch sắc băng diễm sau một hồi xoay quanh thân liền hóa thành một tiểu xà
màu trắng hướng đến Hàn Lập nhanh chóng phóng đi như muốn cắn xé hắn ngay lập
tức.
Hàn Lập nhướng mày, tay áo bào hướng bốn
phía phóng ra một chỉ, nhất thời xuất hiện mấy đạo trận kì màu sắc khác nhau
bắn ra, tức khắc nhập vào không trung, không rõ bóng dáng.
Sau đó hắn hé miệng, phun ra một đoàn tử
sắc hỏa diễm, hóa thành một con chim nhỏ màu tím, hướng về phía tiểu xà nghênh
chiến.
Dưới sự quan sát của Hàn Lập và Bạch Mộng
Hinh, hai màu trắng tím va chạm vào nhau, đan xen quyện thành một, nhất thời
vang lên những tiếng sấm sét trầm thấp.
Trong phút chốc tử diễm to lên, đem băng
diễm yếu thế từng chút một cắn nuốt vào trong, một lát sau tiểu bạch xà không
còn sót lại chút gì, chỉ có hào quang của tử sắc hỏa điểu ở tại chỗ xoay quanh
nhảy múa, đơn thuần giống như hỏa chi tinh linh bình thường.
Bạch Mộng Hinh nhìn thấy cảnh này, trên mặt
thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Hàn Lập vẫn ung dung đưa tay biến hóa, tử
sắc hỏa điểu hóa thành một đoàn tử diễm nhanh chóng bay về, chui vào tay áo không
lưu lại bóng dáng.
“Tử la cực hỏa của đạo hữu quả nhiên không
phải tầm thường, như những lời đã nói, thiếp thân cũng thấy an tâm. Hàn huynh
xin đi theo ta. Hiện có hai vị khách cũng là đồng đạo về Cực Hàn Chi Diễm đang
chờ đạo hữu tại nơi của các bậc trưởng lão.”
Bạch Mộng Hinh không hề chần chờ, nói ra
mục đích của việc này.
“Thì ra là thế. Xem ra Bạch tiên tử đối với
tại hạ không quá yên tâm, nên mới cố ý ra tay thử sức.”
Hàn Lập lơ đễnh, cười nói.
Bạch Mộng Hinh không nói gì thêm, gật đầu
nhẹ một cái. Tiếp theo, bấm tay niệm thần chú, cơ thể liền hóa thành một đạo
quang độn bạch sắc, trực tiếp từ cửa sổ phóng đi.
Thấy vậy, Hàn Lập bất giác sờ sờ cái mũi
của mình, mặt lộ lên một tia bất đắc dĩ.
Lúc tiến vào nàng này cũng đồng dạng bay
vào từ cửa sổ, làm cho hắn hoảng sợ một phen.
(Hắc hắc, anh ý tưởng ai đến cướp sắc anh ý
chăng chém tý cho vui)
Chẳng qua khi thấy nàng bỏ đi, Hàn Lập lập
tức hóa thành một đạo thanh hồng, từ cửa sổ độn nhanh theo hướng của nàng.
Sau thời gian chừng một bữa cơm, Hàn Lập đã
cùng nàng tiến nhập vào nơi ở của Hàn Ly thượng nhân, đại sảnh tạo bằng huyền
băng vạn năm.
Trong đại sảnh, ngọn lửa Kiềm Lam Băng Diễm
nơi cự đỉnh vẫn cháy lớn như cũ, nhưng xung quanh, trên mấy chiếc bồ đoàn có
bốn người xếp bằng ngồi đó.
Hàn Ly thượng nhân và một gã thanh niên mặc
thanh sam ngồi cùng một chỗ, một lão ẩu tóc bạc trắng cùng với một tăng nhân
mặc áo bào màu tro ngồi ở hướng đối diện, cách đó một chút.
Hàn Lập cùng Bạch Mộng Hinh vừa tiến vào
đại sảnh, ánh mắt bốn người liền dừng trên người họ, nhưng Hàn Lập lại cảm ứng
một cách rõ ràng, ánh mắt lão ẩu cùng tăng nhân nọ chỉ đảo qua người Bạch Mộng
Hinh một chút thôi, chủ yếu đa phần là dừng trên người hắn.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không khách khí, thần
niệm đồng dạng đảo qua bọn họ.
Tu vi của hai người này cũng không yếu,
cảnh giới lão ẩu so với mình không sai biệt cho lắm, mà tăng nhân thì đã là tu
sĩ nguyên anh trung kỳ đỉnh phong.
Hàn Lập chậm rãi tiến lên, hướng bốn người
chắp tay chào, rồi bất động thanh sắc ngồi lên một bồ đoàn khác, cách một
khoảng không xa không gần so với bốn người Hàn Ly thượng nhân.
Còn Bạch Mộng Hinh thì ngồi ở một bên cạnh
Hàn Ly thượng nhân.
“Long phu nhân, Ma Cưu đại sư, vị này chính
là Hàn đạo hữu. Hắn chính là đồng đạo thứ năm đồng dạng tu luyện Cực Hàn Chi
Diễm mà Thi mỗ tìm được. Có các vị tương trợ, lão phu tiêu phí mấy trăm năm
thời gian, khổ tâm nghiên cứu ra phương thức đột phá bình cảnh tiến lên Hóa
Thần, cuối cùng hôm nay cũng có thể thử một lần.”
Hàn Ly mang theo vẻ mặt ôn hòa giới thiệu
một chút về Hàn Lập, nhưng trong mắt thì không thể nào che dấu nỗi sự hương
phấn.
Lão ẩu kia với vẻ mặt không chút thay đổi
lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái, không nói gì thêm, tính tình tựa hồ có
vài phần cổ quái. Trong khi vị tăng nhân kia lại có mặt mũi hiền lành, bộ dáng
cao tăng, hướng Hàn Lập cười thân thiện.
“Nghe Hàn Ly đạo hữu nói, Hàn huynh cùng
lão nạp giống nhau đều tu luyện công pháp không phải băng hàn thuộc tính, nhưng
có thể đạt được Cực Hàn Chi Diễm, việc này là thật ư?”
Tăng nhân vẫn giữ vẻ ôn hòa, hỏi.
“Hàn mỗ chẳng qua là do cơ duyên xảo hợp,
may mắn có được mà thôi.”
Hàn Lập bình tĩnh trả lời.
“Nghe nói hàn diễm của đạo hữu là tự mình
sáng tạo ra. Việc hàn diễm xuất hiện, đều là sự tình của mấy vạn năm trước,
không biết có thể cho lão thân mở mang một chút kiến thức được không.”
Lão ẩu lãnh đạm nói, nhưng thanh âm lại như
là của thiếu nữ, rất dễ nghe. Điều này khiến Hàn Lập ngẩn ra, không khỏi liếc
mắt nhìn lão ẩu.
“Hàn đạo hữu không nên giật mình! Long phu
nhân là đại trưởng lão của “Liễu thúy phái.”, công pháp tu luyện có chút đặc
thù, nên có thể bảo trì được thanh âm như bộ dáng lúc còn trẻ.”
Hàn Ly thượng nhân nhanh chóng giải thích
cho Hàn Lập.
Nghe được lời Hàn Ly thượng nhân nói, trong
lòng Hàn Lập vẫn khó kiềm nén được sự kinh ngạc. Từng nghe nói về thuật trụ
nhan dành cho nữ tu, hắn tự nhiên đã gặp qua, nhưng công pháp chyên môn bảo trì
thanh âm lúc tuổi còn trẻ thì hiển nhiên đây là lần đầu hắn nghe nói tới.
Thấy Hàn Lập dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm
chằm vào mình, lão ấu đầu đầy tóc bạc run lên, hừ lạnh một tiếng.
“Thế nào, đạo hữu đối với công pháp của
Liễu Thúy phái ta có vấn đề gì cần chỉ giáo chăng?”
“À không, tại hạ nhất thời tò mò mà thôi,
hàn diễm của tại hạ căn bẳn không trải qua tinh luyện, nào dám cùng với Cực Hàn
Chi Diễm của các vị đạo hữu ở đây so sánh.”
Lấy thần thông hiện tại của Hàn Lập, hắn
đương nhiên không sợ bất kì một gã tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nào, nhưng đồng
dạng cũng không muốn vô cớ kết thù oán tạo thành cừu gia, cho nên chỉ cười nói
úng phó qua lo thôi.
Lão ẩu nghe Hàn Lập nói thế, vốn cũng chẳng
phải là người ham gây sự, nên cũng buông lỏng, không nói gì thêm.
Mà lúc này, đôi môi Bạch Mộng Hinh khẽ nhúc
nhích, hướng Hàn Ly thượng nhân truyền âm vài câu.
Sau một lúc lắng nghe, ánh mắt Hàn Ly
thượng nhân chợt ánh lên một tia hỉ sắc, liền hướng về Hàn Lập nhìn thoáng qua,
ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói.
“Tốt lắm, Long phu nhân cùng Ma Cưu đại sư
đều là hảo hữu tương giao nhiều năm của lão phu, Hàn đạo hữu cũng cùng với một
vị trưởng lão của bản cung giao tình không ít, cho nên lúc này mới có thể thỉnh
ba vị ra tay tương trợ lão phu một lần. Tuy rằng, theo suy đoán của ta, thành
công công chỉ được có ba thành. Nhưng đối với tình huống hiện tại của lão phu
thật sự không thể bỏ qua, cũng chi có thể mạo hiểm thử một lần mà thôi.”
“Sư đạo hữu, tuy rằng thọ nguyên của ngươi
đã tới gần. Nhưng khi tới đây, ta đã phát hiện ra có không ít yêu thú cao cấp
bắt đầu tụ tập ở phụ cận Bắc Minh đảo. Bây giờ còn phải thử nghiệm bí thuật,
đối với quý cung mà nói tựa hồ có chút mạo hiểm hơi lớn.”
Tăng nhân kia ra vẻ quan tâm hỏi đến.
“Ma Cưu đạo hữu cứ việc yên tâm. Đây mới là
lúc đột phá bình cảnh tốt nhất, tại hạ cố nhiên không sợ đám yêu vật này. Nếu
không được, bổn cung cũng đã an bài tốt mọi sự chuẩn bị ở phía sau, sẽ không có
chuyện vì lão phu thất thủ mà tông môn cũng bị diệt theo.”
Hàn Ly thượng nhân tự tin nói ra.
“Nếu như sư đạo hữu đã nói vậy, bần tăng
cũng thấy an tâm.”
Tăng nhân mặc áo bào màu tro mỉm cười nói.
Lão ẩu cũng không có ý kiến gì, vì đã sớm
muốn xem sự ảo diệu của bí thuật này, cho nên đồng dạng gật đầu.
Thấy hai người nói như thế, Hàn Ly thượng
nhân rất là vừa lòng, ánh mắt bất giác dời lên người Hàn Lập. Hàn Lập lãnh đạm
nói:
“Khi nào bắt đầu, tại hạ không có ý kiến,
nhưng tốt hơn là nên bắt đầu sớm một chút.”
“Tốt, tốt! Nếu ba vị đều không có ý kiến
gì, vậy phiền các vị đạo hữu đi theo ta, ta đã sớm chuẩn bị hết thảy rồi.”
Hàn Ly thượng nhân chà xát hai tay lại với
nhau, vui mừng đứng dậy nói.