Phàm nhân tu tiên - Chương 1070 - 1071

Chương 1070: Lực áp song tu

Hai tay Hàn Lập kháp quyết, từng đạo thanh sắc pháp quyết đánh lên Ô Hắc
sắc tiểu bình. Bình này liền xoay tròn, miệng dưới thân trên, trong bình truyền
ra vài tiếng hống bạo ngược.

Lập tức có năm đạo hôi sắc bạch khí từ trong bình bắn ra, nhoáng lên một
cái, hiện ra năm bộ xương hình người trắng nõn như ngọc.

Các bộ xương này khi hiện hình chỉ xấp xỉ vài tấc, nhưng lập tức đón gió
cuồng trướng hóa thành cao đến hai trượng, hội bạch chi khí quấn quanh người,
răng nanh lòi ra, phát ra tiếng quái tiếu kinh nhân.

Mà tại chỗ tứ chi của bộ xương đều có một mai Ngân viên hoàn sáng lấp lánh,
giống như đã được khảm vào trong xương cốt.

Chính là Ngũ tử Đồng Tâm Ma mà Hàn Lập đã từng cường hành thu phục.

Năm khung xương hình người lập tức đại biến hóa, thân hình chuyển động,
miệng phun ra hào hào hôi sắc ma khí, mắt lộ hung quang, xem ra bộ dáng muốn
nhào tới đánh Hàn Lập.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, miệng thúc dục ma pháp quyết khống chế. Năm mai
viên hoàn liền dấy lên thanh diễm, một cỗ hương mang mùi cháy khét truyền tới.
Ngũ Ma đồng thời thối lui về sau, trong miệng phát ra tiếng kêu loạn xạ, bộ
dáng kinh hoảng dị thường.

Hàn Lập tùy thời khoát tay, há mồm phún ra một đạo thanh ti, bắn theo cổ
tay cắt tới một cái.

Huyết châu từ năm ngón tay bắn ra, rất chuẩn xác nhằm hướng mồm của Ngũ Ma
bắn vào trong.

Nhất thời lục khí trong mắt Ngũ Ma biến đổi, lập tức thần sắc trở nên dịu
xuống, vẻ ngoan ngoãn phục tùng.

“Đi!.”

Không chút do dự, Hàn Lập quát khẽ một tiếng trong miệng, một tay điểm về
phía Thanh sam trung niên nhân đang đứng ở xa xa.

Ma khí quanh thân Ngũ Ma liền một trận quay cuồng, trong mắt lộ ra vẻ hung
lệ, năm con đều bay lên không. Sau một trận quỷ khóc thảm thiết, hóa thành năm
khỏa quỷ đầu xa luân to nhỏ khác nhau.

Mỗi quỷ đầu đều có mặt mũi hung tợn, trong miệng răng nanh lòi ra, rít lên
tiếng ô ô làm tâm thần người không yên. Cả bọn nhắm hướng vị Tiểu Cực Cung
trưởng lão bay đi. Trên đường bọn chúng đi cuốn theo hôi bạch sắc chi khí phô
thiên cái địa, thanh thế cực kỳ to lớn.

“Ngũ Tử Đồng Tâm Ma! Đúng là Càn lão ma đã bị ngươi giết chết.”

Thanh sam trung niên nhân lúc đầu thấy Ngũ Ma, còn ngẩn người ra, thần tình
nghi hoặc. Giờ phút này đã nhận ra lai lịch, nhất thời đại kinh thất sắc.

Phải biết rằng sự tình phong ấn ở Côn Ngô Sơn ảnh hưởng rất lớn. Mặc dù
Tiểu Cực Cung ở một nơi hẻo lánh, nhưng đa số đều biết sự kiện này. Trong sự
kiện này, chẳng những thế gia đệ nhất Đại Tấn là Diệp gia đã biến mất diệt
vong, mà còn có quá nhiều Nguyên anh tu sĩ chết thảm trong Côn Ngô Sơn. Tất cả sự việc xảy ra này đều là chuyện nghìn năm hiếm thấy.

Đặc biệt Đại tu sĩ Âm La Tông Đại trưởng
lão, Càn lão ma, cũng vẫn lạc trong Côn Ngô Sơn, là một đại sự kiện gây chấn
động toàn bộ Đại Tấn. Dù sao trong quan niệm của các tu sĩ bình thường, các Đại
tu sĩ chỉ chết vì hết hạn thọ nguyên còn ngoài ra là bất tử.

Năm xưa, Thanh sam trung niên nhân đã từng
thấy Càn lão ma xuất ra Ngũ tử Đồng Tâm ma tấn công địch thủ. Nếu Càn lão ma
táng mạng trong tay người này, chẵng lẻ đối phương còn đáng sợ hơn cả Nguyên
anh hậu kỳ tu sĩ?.

Biết rõ sự lợi hại của Ngũ Ma, tim của
Thanh sam trung niên nhân liền nhảy thình thịch.

Hắn không dám lưỡng lự, ném Đồng La trong
tay vào không trung, bàn tay kia lật chuyển, hiện ra một cây Ngọc Chùy màu vàng
nhạt, đánh vào Đồng La ở trên không một kích.

Từ Đồng La truyền lại tiếng thanh minh,
“Phanh…”, một phiến hoàng quang bỗng nhiên xuất hiện ở bốn phía Thanh sam trung
niên nhân. Sau thanh âm này, trong nháy mắt hoàng quang ngưng tụ biến hình, hóa
thành hơn trăm khẩu hoàng sắc liễu diệp phi đao, cái nào cũng phát ra hàn quang
lòe lòe, thoạt nhìn thấy vô cùng sắc bén.

Tiếp theo ba tiếng Đồng La liên tiếp nổi
lên, nhất thời các liễu diệp đao này toàn chuyển phi vũ.

Trong nháy mắt đã bày ra một đao võng dày
đặc, bảo vệ Thanh sam trung niên nhân phía trong. Mà gã này cũng chưa yên tâm,
hai tay áo bào tiếp tục rung lên, hai cái Ô Qua từ trong tay áo bay ra, hóa
thành lưỡng đạo Ô hồng bày thêm một tầng chướng bích phòng ngự phía sau đao
võng, bộ dáng sẵng sàng làm một con ô quy co đầu rút cổ.

Xem ra khi thấy Ngũ Ma xuất hiện, ý chí chiến
đấu của Thanh sam trung niên nhân đã bị hoàn toàn đánh tan, chỉ còn nước tăng
cường bảo hộ, bảo trụ mạng nhỏ trước sự công kích của Ngũ Ma.

Trong thanh âm ô ô âm sâm của năm quỷ đầu,
trong nháy mắt Ngũ Ma đã đến trước Thanh sam trung niên nhân. Đồng loạt năm quỷ
đầu đại trương, phóng ra hôi bạch chi khí(khí trắng xám) bao Thanh sam nhân
lại, rồi thân hình Ngũ Ma cũng nhoáng lên vọt vào bên trong ma khí, thanh âm
quỷ khốc bạo liệt, ma khí trở nên quay cuồng.

Mà Hàn Lập sau khi ra lệnh cho Ngũ Ma, cũng
không hề liếc mắt xem xét tình hình ra sao. Thần thông của Ngũ Ma đủ để ứng phó
với Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, bây giờ chỉ dùng để đánh một Nguyên anh trung kỳ
tu sĩ, tự nhiên hắn đã nắm chắc. Nhưng thật ra, Bạch Mộng Hinh và Hàn Ly thượng
nhân nhìn thấy Ngũ tử Đồng Tâm Ma của Hàn Lập, thì sắc mặt cũng không tốt hơn
Thanh sam nhân bao nhiêu.

Bọn họ cũng chưa từng thấy qua Ngũ Ma,
nhưng nhìn thấy bộ dáng hung sát của Ngũ Ma, lại nghe Thanh Sam nhân hô lên tên
của bọn này, sao lại không biết lai lịch được.

Hàn Ly thượng nhân thì tự thị thần thông
không sợ Ngũ Ma lắm, nhưng xui là đang kẹt thi triển pháp thuật ở thời khắc mấu
chốt, căn bản không thể có hành động khác. Còn Bạch Mộng Hinh trong lòng rất
khiếp sợ, động tác đang thi pháp bất tri bất giác đình lại.

Xem ra nàng đã ngộ ra thần thông bình
thường tuyệt không làm được gì Hàn Lập, nên không còn muốn lãng phí pháp lực.

Nhưng Hàn Lập lại không để cho nàng kịp thở
một chút. Hắn không nói hai lời, hai tay bắt quyết, thân hình nhoáng lên một
cái, huyễn hóa thành bốn đạo thanh ảnh giống nhau như đúc. Bốn đạo thanh ảnh
này phân ra làm hai nhóm phân biệt, một bắn về phía Bạch Mộng Hình, một bắn về
phía Hàn Ly thượng nhân. Bản thể của Hàn Lập vẫn đứng tại chỗ bất động, nhưng
tay áo bào rung lên, thu Hư Thiên Đỉnh đang huyền phù trước người lại, mà tay
kia lại trượt xuống một cái quạt lông, đồng thời Phong Lôi sí sau lưng vỗ một
cái, hóa thành một đạo ngân hồ, liền biến mất tại chỗ.

Trong lòng Bạch Mộng Hinh cả kinh. Nàng đã
có kinh nghiệm về thần thông thuấn di của Phong Lôi sí, nên không có chút khinh
thường, mà lại nhìn bốn đạo thanh ảnh mơ hồ, nàng lại càng không biết đây là
Huyễn Hóa chi thuật hóa ra, nhưng cũng không nguyện để cho cái này dễ dàng tiếp
cận.

Lúc này nàng không dám lưỡng lự, ngọc chỉ
liền hướng ra.

Vài tiếng phá không “Phốc, phốc.” truyền
đến, bốn đạo tinh mang lóe lên kích vào bốn đạo thanh ảnh, xuyên thủng cả bốn
ảnh này, lộ ra hình dáng là bốn bảo vật không biết tên hình dáng giống như một
loại Tam lăng chủy.

Tiếp theo thân hình nàng nhoáng lên một cái,
xuất hiện trên cự thạch, đứng sóng vai với Hàn Ly thượng nhân.

Sau đó, sắc mặt Bạch Mộng Hinh ngưng trọng,
hai tay kháp quyết, trên người hiện lên một tầng Bạch sắc băng diễm, trong sự
thúc dục của pháp quyết, trong nháy mắt, bạch diễm ngưng tụ hóa thành một khối
khiết bạch như ngọc trong băng sơn, bảo hộ chính mình và Hàn Ly thượng nhân bên
trong.

Nàng lại tiếp tục giơ hai tay lên, một chùm
bồng bồng ngân ti bắn nhanh ra, đan xem vào nhau giữa không trung, hóa thành
một viên hình ti võng, giống như một tầng bảo vệ nàng phía trong.

Bạch Mộng Hinh cũng giống như Thanh sam
trung niên nhân, không cầu công chỉ cầu thủ, bảo vệ chính mình. Hiển nhiên nàng
cũng đã đánh mất tâm tư đối kháng với Hàn Lập, muốn kéo dài thời gian chờ Hàn
Ly thượng nhân thi pháp hoàn tất, mượn lực Huyền Ngọc động tiêu diệt kẻ đại
địch đáng sợ xa so với dự đoán này.

Tốc độ của bốn đạo tinh mang vô cùng nhanh,
cơ hồ chỉ lóe lên đã đánh vào bốn thanh ảnh. Kết quả có ba thanh ảnh bị xuyên
thủng. Còn thanh ảnh còn lại đã có một chút động thân, liền quỷ dị bẻ mũi tinh
mang này đổi hướng đánh vào Hàn Ly thượng nhân.

Giờ phút này, thanh ảnh đã lộ ra hình dáng.
Đó là một gã mặc thanh sam, khuôn mặt bình thường, độ tuổi trung niên, nhưng
một điểm hơi thở cũng không có, thân hình phiêu hốt bất định, giống như quỷ mị.

Đây chính là nhân hình Khôi Lỗi đã được Hàn
Lập ẩn trong huyễn ảnh, muốn hung hăng tập kích đối phương.

Tuy Hàn Lập không biết Hàn Ly thượng nhân
đang thi triển loại bí thuật gì, nhưng ở trên đỉnh đầu của lão hiển lộ một hư
ảnh bạch sắc Kỳ Lân, tuyệt không phải tầm thường.

Hàn Lập là loại người nếu toàn bộ tu sĩ
trong động quật đồng loạt ra tay với hắn, thì hắn cũng không e ngại nhưng tuyệt
không trơ mắt đứng nhìn đối phương thi pháp thành công.

Cho nên hắn không do dự, sử dụng hai đại sát
chiêu.

Đứng ở trong cự băng, Bạch Mộng Hinh nhìn
thấy chân thân độc nhất vô nhị của nhân hình Khôi Lỗi, liền đại kinh hãi, bất
chấp tìm hiểu tại sao bây giờ lại có thêm một gã tu sĩ xa lạ, liền điểm vào bốn
đạo tinh mang.

Nhất thời, các tinh mang này liền xoay một
cái, hướng phía lưng của nhân hình Khôi Lỗi bắn nhanh tới. Nhưng căn bản người
này không thèm để ý, mà lật chuyển tay, trong tay hé ra một cái tiểu cung có
Xích Diễm bao quanh, ngẩng đầu nhắm vào cự băng bắn một phát.

Thanh âm ầm ầm vang lớn, vô số hỏa tiễn phá
không bay đến, non nửa cả không gian đều bị phủ kín một màu đỏ đậm, trong phút
chốc một cỗ nhiệt khí lan tràn ra. Lôi Hỏa Cung tuyệt đối không thua kém các
đỉnh giai cổ bảo, rốt cuộc lúc này hiển lộ hoàn toàn uy lực của nó.

Đồng tử của Bạch Mộng Hinh không khỏi co
rụt, mắt thấy tu sĩ xa lạ này không thèm quan tâm mối nguy hiểm phía sau, trong
lòng chợt hung ác, càng thúc dục dồn dập bốn mũi tinh mang kia, chỉ cần đánh
chết người này, công kích trước mắt sẽ tự hành giải khai.

Đương nhiên nàng cũng không có quên Hàn Lập
đã sử dụng Lôi độn thuật biến mất, thần thức đã sớm bao phủ trong phạm vi hơn
ba mươi trượng, đề phòng đối phương đánh lén.

Nhưng một màn làm cho nàng giật mình xuất
hiện.

Bốn đạo tinh mang rất cứng rắn, nhưng sau
khi đánh trúng vào lưng của tu sĩ xa lạ, thì đột nhiên một màn ngũ sắc hào
quang từ thân người này hiện ra, mà có bốn tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt
ngân quang tinh mang đan vào nhau.

Nhưng thân hình của vị tu sĩ này trong Ngũ
sắc quang tráo chỉ nhoáng lên một cái, rồi không có việc gì xảy ra. Bốn đạo Tam
lăng trùy không thể phá thủng màn ngũ sắc quang tráo này.

Trong lòng Bạch Mộng Hinh cả kinh, mà các
hỏa tiễn cũng đã đến trước cự băng, hung hăng đập vào.

Tiếng nổ ầm ầm vang lớn, vô số Xích hồng
hỏa diễm quay cuồng sôi trào trên mặt cự băng, sau đó hóa thành đoàn đoàn Hỏa
Vân cực nóng, khiến cho cự băng giống như đang được nhúng trong biển lửa.

Bạch Mộng Hinh chú mục quan sát biến hóa ở
bên ngoài, trên mặt không chút hoảng loạn.

Nàng rất rõ ràng, tuy uy lực của Hỏa Vân
không nhỏ, nhưng tuyệt đối không làm gì được màn phòng ngự được hình thành từ
Cực hàn chi diễm của mình. Quả nhiên như nàng dự đoán, Xích Diễm chỉ hung hăng
rào rạt bốc lên nhưng chỉ là làm cho mặt ngoài cự băng chớp động một chút bạch
quang nhàn nhạt, căn bản không chút gì tổn hao.

Ánh mắt Bạch Mộng Hinh chớp động, không cầm
được khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia cười tự đắc.

Nhưng vào lúc này, ở phía xa xa đằng sau cự
băng, tiếng lôi minh vang lên, một đạo Ngân hồ xuất hiện.

Một bóng người toàn thân bao phủ Tử Diễm,
thấp thoáng trong Ngân hồ, không chút do dự, nhắm hướng cự băng đánh tới.

Chương 1071: Khắc địch

Người này tự nhiên là Hàn Lập dùng Lôi Độn
Thuật lặng yên tới phía sau nàng.

Hắn mượn Khôi Lỗi hấp hẫn sự chú ý của Bạch
Mộng Hinh, chính mình hốt nhiên tiếp cận gần sát để ra tay.

Bạch Mộng Hinh đã sớm chú ý đến động tĩnh ở
phụ cận, thân hình Hàn Lập vừa hiện ra, nàng lập tức cảm ứng được, lúc này cũng
không quay đầu lại lập tức phản thủ hư không một trảo.

Một đại thủ trong suốt bằng thủy tinh lập
tức hiện ở ngoài băng, trực tiếp đón đầu Hàn Lập đánh xuống.

Nàng cũng không hi vọng đòn đánh này có thể
đủ khắc địch, thầm mong tạm thời ngăn cản Hàn Lập một chút.

Nhưng là Hàn Lập với đại thủ trên đầu căn
bản không thèm liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi phất tay áo bào, nhất
thời một đạo kim kiện trong tay áo bắn nhanh ra, kim hồng chợt lóe sau, thủ này
bị chém một nhát thành hai nửa.

Thân hình Hàn Lập một lát chậm trễ cũng
không có, vọt tới trước băng diện, cả người tử diễm tăng vọt vài lần.

Một màn không thể tưởng tượng xuất hiện!

Thân hình Hàn Lập thoáng ngưng trọng, cả
người dường như là vô hình, sau đó nhập vào bên trong khối băng, sau vài cái
chớp động, liền quỷ dị thông qua cự băng, xuất hiện ở trước mặt Bạch Mộng Hinh
cùng Hàn Lệ thượng nhân.

Mà địa phương xuyên qua, rõ ràng xuất hiện
một cái băng động đường kính hơn trượng.

Xem ra Tử La Cực Hỏa tuy rằng chưa tinh
luyện quá, nhưng luận về hàn diễm uy lực, so với hàn diễm của Bạch Mộng Hinh
cao hơn không chỉ một bậc, dưới sự thúc giục toàn lực của Hàn Lập, lại quỷ mị
thông qua phòng ngự này.

Trước mắt hắn là ngân võng hình tròn kia.

Bạch Mộng Hinh quay lại nhìn, thấy vậy cả
kinh, trong miệng quát một tiếng, đột nhiên một tay bắt quyết, miệng phun một
chữ: “Thu.”

Ti võng hào quang đại phóng, từng sợi chỉ
bạc hướng trung tâm co rụt lại, nhất thời hoàn toàn không có khe hở, một quả
cầu màu bạc xuất hiện trước mặt Hàn Lập.

Hàn Lập sửng sốt, nhưng lập tức cười lạnh
một tiếng, tam sắc quang mang đại uy, ngọc sơn trong tay vừa chuyển, hình thể sau
cuồng trướng, biến thành cỡ hơn một thước, đồng thời nhắm ngay Quả cầu màu bạc
trước mặt nhẹ nhàng đánh ra.

“Vèo.” một tiếng, một cỗ tam sắc hỏa trụ
tuôn ra, ngân hồng tam sắc ký hiệu hỗn loạn ở bên trong Xích Diễm chớp động
không thôi, trực tiếp đánh tới phía trên quả cầu bạc.

Quả cầu màu bạc này cũng không biết là loại
di bảo nào, đối mặt phỏng chế linh bảo Tam Diễm Phiến thế nhưng lại kêu vang,
phóng ra ngân mang chói mắt va chạm với tam sắc hỏa diễm, trong lúc nhất thời
còn chắn được hỏa diễm bên ngoài.

Tuy rằng bảo vật này lập tức hiện ra trạng
thái chống đỡ hết nổi, nhưng là vẫn chưa lập tức bị hòa tan xuyên thủng.

Lông mi Hàn Lập vừa nhíu, nhưng lập tức
buông ra.

Một kích vừa rồi chính là hướng trong phiến
rót vào một chút pháp lực, Tam Diễm Phiến chẳng qua phát huy một thành uy lực,
bởi vậy kết quả mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng là sẽ không có bao nhiêu
kinh ngạc.

Cơ hồ cùng thời gian, một tay Hàn Lập vừa
động, bình ngọc đã sớm chuẩn bị hướng trong miệng nhoáng lên cái không thấy,
nháy mắt tích vào một giọt vạn năm linh dịch.

Lập tức không hề tiết kiệm pháp lực, đại
lượng pháp lực hướng trong phiến điêncuồng rót vào.

Tam sắc vũ phiến run lên, phát ra tiếng reo
thanh thúy, một đầu tam sắc hỏa điểu theo vũ phiến thản nhiên bay ra, nhắm
thẳng quả cầu màu bạc đối diện đánh tới.

Mà sau lưng Hàn Lập lại mở ra Phong Lôi Sí,
cơ hồ cùng lúc vầng sáng vầng sáng tam sắc bạo liệt, ngay sau khi tiếng sấm
vang lên biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, một đạo ngân hồ xuất hiện ở
ngoài ba mươi trượng, thân ảnh Hàn Lập ở trong ngân quang hiện ra.

Hắn ngẩng đầu hướng địa phương vừa đứng
nhìn lại, chỉ thấy khối tinh oánh cự băng hoàn toàn bị vầng sáng vầng sáng tam
sắc bao trùm trong đó, cũng rất nhanh biến mất, về phần ngân sắc viên cầu trong
đó bởi vì ở trung tâm vầng sáng, liền lập tức bị hủy, biến thành hư ảo.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Hàn Lập không
có chút sắc mặt vui mừng chút nào, ngược lại đồng tử co rút lại, năm ngón tay
thủ sẵn Tam Diễm Phiến nháy mắt khẩn trương thêm vài phần.

Bởi vì sau khi quả cầu màu bạc tiêu tán,
một đầu lam sắc băng giao thân dài mấy trượng xuất hiện ở nơi đó, giao này phần
trước có bộ vảy trong suốt, giương nanh múa vuốt, phần sau lại hiện ra hình
dạng lam dịch sền sệt, phần đuôi trực tiếp xuất hiện ở trong 1 cái tiểu đỉnh.
Thoạt nhìn là đỉnh này phóng xuất linh vật.

Tiểu đỉnh phiêu phù ở trước mặt Hàn Lệ
thượng nhân, đúng là một cái Kiền lam đỉnh khác.

Giao thân hình xoay quanh co rút lại, chính
đem Bạch Mộng Hinh cùng Hàn Ly thượng nhân bảo hộ. Mặc dù đang ở trong vầng
sáng tam sắc, lam giao đồng dạng bị hòa tan mất, trong nháy mắt không thấy hơn
phân nửa, nhưng là lúc này uy năng củavầng sáng tam sắc cuối cùng cũng hao hết,
chợt lóe rồi biến mất.

Hàn Ly thượng nhân bằng hàn chi lực giao
này, dưới uy năng Tam Diễm Phiến, lại chưa tổn hại một sợi tóc.

“Đây là hỏa thuộc tính linh phiến? Không hổ
là phỏng chế linh bảo, quả nhiên uy lực không thể coi thường. Chỉ bằng vào uy
năng mà nói, hẳn là ở trên Kiền lam đỉnh của ta.”

Nhàn nhạt thanh âm vẫn theo sáp quyết bất
động từ trong miệng Hàn Ly thượng nhân truyền ra, bỗng nhiên há mồm, một đoàn
thâm lam sắc hỏa diễm trong miệng phun ra, bám vào phía trên lam giao.

Lam diễm chuyển động theo thân giao không
ngừng, trong miệng giao một tiếng thanh trường minh, thân thể đã bị phá hủy
ngay tại băng diễm chợt lóe, nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu, sau đó trừng
đối mắt xanh biếc, hung tợn nhìn Hàn Lập.

Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt lộ ra một
tia biểu tình kỳ quái, tựa hồ có chút châm chọc, lại có chút cười lạnh. Hàn Ly
thượng nhân trong lòng run lên, ngay khi chưa hiểu được sao lại thế này, bỗng
nhiên trong hư không phía sau một đạo thanh ảnh nhàn nhạt quỷ dị hiện lên, lấp
tức phóng tới.

Một bàn tay quang lóng lánh, như một lưỡi
dao sắc bén đánh thẳng vào phía sau lưng Hàn Ly thượng nhân, tay kia giương
lên, tế xuất một ngân sắc tiểu thuẫn, nhưng lập tức hóa thành một phiến ngân
mạc hướng Bạch Mộng Hinh đón đầu chụp xuống.

Động tác của thanh ảnh toàn bộ vô thanh vô
tức, phảnh phất gió xuân nhẹ thổi, làm cho tu sĩ bình thường không thể phát
hiện ra, đúng là Khôi lỗi của Hàn Lập.

Nó dựa vào đầy trời mưa lửa cùng Hàn Lập ra
tay che dấu, nhưng lại thần không biết quỷ không hay độn tới nơi đây.

Bạch Mộng Hinh hiển nhiên không có phát
giác dị thường sau lưng, bỗng thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, bị ngân mạc
hoàn toàn vây lại, mới cực kỳ kinh hãi. Nàng vội vàng bắt quyết, trong chốc lát
một tầng bạch sắc băng diễm hiện lên toàn thân, lập tức hóa thành vô số khỏa
đại hỏa cầu, hướng ngân mạc bốn phía bắn nhanh tới.

Trong lúc nhất thời trong quầng sáng tiếng
chấn động ầm ầm vang lên.

Nhưng là mặt ngoài ngân mạc dày đặc dị
thường, bạch sắc hỏa cầu đánh lên ngân mạc này, nếu không phải bị đỡ thì cũng
bị bắn ngược trở về.

Nữ nhân này hiển nhiên không thể lập tức
thoát vây mà ra.

Hàn Ly thượng nhân một chân thiếu chút nữa
là bước vào Hóa thần kỳ cảnh giới đại tu sĩ, tự nhiên Bạch mộng Hinh không thể
sánh bằng. Cho nên nhân hình khôi lỗi vừa mới xuất hiện, vị này tiểu cực cung
bằng vào thần niệm cường đại đã nháy mắt phát hiện ra sự khác thường.

Trong lòng hắn cả kinh không kịp thúc giục
lam giao kia nghênh địch chỉ có thể tâm lệnh vừa động, trên người hiện ra nhất
kiện chiến giáp màu vàng, kiểu dáng cổ phác linh quang lòe lòe.

Đồng thời thân hình hắn còn nhất động đã
muốn tránh được đòn sét đánh không kịp bưng tai của nhân hình khôi lỗi.

Nhưng là nhân hình khôi lỗi sớm ở Hàn Lập
thúc giục sử hạ toàn bộ uy lực khai hỏa, thân hình chớp lên, như ảnh tùy hình
theo sát. Hàn Ly thượng nhân vì trong tay phải kháp động pháp quyết thân hình
tự nhiên chậm một ít.

Kết quả “phanh.” một tiếng, bàn tay ngân
sắc kia liền đánh lên đầu vai Hàn Lệ thượng nhân, ngân mang toàn bộ quang mang
lóe lên.

Nhân hình khôi lỗi lấy cương ngân làm chủ,
lại cộng thêm nhiều tài liệu quý hiếm khác luyện chế bàn tay, uy lực so với phi
kiếm pháp bảo bình thường tuyệt đối không kém hơn.

Nhưng đánh ở phía trên kim giáp lại chỉ
kích khởi một tầng nước gợn màu vàng, lập tức bị bắn ngược trở ra.

Chính là cỗ cự lực kia vẫn khiến vị nguyên
anh hậu kỳ đại tu sĩ này lung lay mấy cái.

Nhưng là Hàn Ly thượng nhân ngược lại trong
lòng nổi giận, trong cơ thể linh lực lập tức lưu động không thôi, đại pháp
trong tay chuẩn bị xuất ra lại dừng lại, để dành pháp lực đối phó với địch. Tuy
rằng đại pháp cũng vì có thể hoàn thành nhưng đã có thể sử dụng Huyền Ngọc hàn
khí trong Huyền Vương động hẳn là đủ để tiêu diệt đại địch trước mắt.

Nhưng là Hàn Lệ thượng nhân hai tay bắt
pháp quyết vừa biến đổi, nhân hình khôi lỗi tay kia cũng chợt lóe như tia chớp
chém vào đầu vai khác của đối phương không hề được kim sắc chiến giáp bao che
lộ ra ngoài.

Hàn Ly thượng nhân ngẩn ra, khi tâm niệm
như điện kỳ quái đối phương rốt cuộc vì sao như thế thì khôi lỗi hai bàn tay
đột nhiên ngân mang đại phóng, liền hóa thành hai thanh ngân sắc đào câu sắc
bén dị thường, hơi chớp lên liền khoát lên trên hai vai Hàn Lệ thượng nhân.

Tuy rằng được kim sắc chiến giáp che bên
ngoài nhưng thân thể Hàn Lệ tự nhiên nhất thời không thể chuyển động.

Mà cơ hồ cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Hàn Ly
thượng nhân linh quang chợt lóe, một chiếc hắc sắc đoản đao quỷ dị hiện lên,
thoáng run lên liền đi xuống hướng thiên linh cái vị này đánh xuống.

Độn tốc cực nhanh, cơ hồ nháy mắt đi tới
phía trên đầu.

Mà lúc này Hàn Ly thượng nhân lại bị nhân
hình khôi lỗi dùng đôi ngân tử câu gắt gao câu trụ ở bên ngoài kim sắc chiến
giáp, căn bản không thể nhúc nhích mảy may.

Lần này Hàn Ly thượng nhân thật sự hồn vía
lên mây. Rốt cuộc bất chấp việc điều động linh lực trong thể nội, vội vàng
ngẩng đầu, mặt hống huyết sắc, từ miệng phun ra một tia huyết mang.

Đạo huyết mang này cũng là Hàn Ly thượng
nhân máu huyết biến thành, ẩn chứa linh lực trong đó thật sự không vừa.

Hắc sắc đoản đao gần va chạm với huyết
mang, hắc mang huyết quang đan vào lóe ra không ngừng làm cho ma tủy phi đao
không khỏi dừng lại chút.

Nó sau khi hình thể cuồng trướng, biến hóa
lớn lên một thước, đối chọi với đạo huyết quang.

Kim sắc chiến giáp trên người Hàn Ly thượng
nhân linh quang chớp động, tán loạn tiêu thất, làm cho thân thể tự do, thân
tránh thoát kiếp nạn này.

Đồng thời lam sắc băng giao ở phụ cận ở
dưới sự thúc giục của pháp quyết, trong miệng một tiếng tê minh, đột nhiên
hướng Hàn Lập ở xa xa mà đi.

Chưa đến gần Hàn Lập. giao liền giương lên,
một đạo lam trụ bắn nhanh mà đi.

Vị này Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ tin
tưởng chỉ cần hắn có thể hơi chút trì hoãn công kích của Hàn Lập, bằng vào
Huyền Ngọc bài thúc dục hàn khí trong động đủ để lập tức xoay chuyển thế cục,
đem đối phương giết chết.

Nhưng chính tại đây, một đóa đại ngân liên
khoảng một thước quỷ dị hiện lên ở dưới chân Hàn Lệ thượng nhân, vừa hiện ra
ngân quang đại phóng, Phạm âm phật xướng theo trong liên từ từ truyền ra.

Hàn Ly thượng nhân nhất thời rùng mình, chỉ
cảm thấy thân hình như bị buộc ngàn cân không thể nhúc nhích mảy may.

Đồng thời trong cơ thể hơn phân nửa pháp
lực cũng mất đi khống chế, nguyên bản huyết mang còn đang dưới hắc sắc đoản đao
nhất thời uy lực giảm hơn phân nửa.

Ma tủy phi đao kia chợt lóe liền phóng tới
huyết mang, một nhát đánh tan, lập tức không bị ngăn trở, chợt bay vút xuống.
Hàn Ly thượng nhân quá sợ hãi, trong miệng truyền ra một tiếng hét thảm.

Báo cáo nội dung xấu