Phàm nhân tu tiên - Chương 1090 - 1091

Chương 1090: Khốn địa tiềm tu

Pháp trận hiện lên trong nháy mắt, hai
người liền bay lên trên không trung, từ trên nhìn xuống dưới.

Hàn Lập quan sát một lúc, liền khẳng định
pháp trận trước mắt đích thực là pháp trận khống chế của Hư Thiên điện, hơn nữa
ở trung tâm pháp trận có thể thấy được một cái đồ án độc nhất vô nhị giống với
trên Hư Thiên Đỉnh.

Hắn hồi tưởng một chút về tình hình lúc mở
ra Huyền Ngọc động của Hư Linh điện này.

Cái pháp trận phong ấn Huyền Ngọc động kia,
tựa hồ cũng dùng cùng một loại cấm chế với nơi này. Chẳng qua pháp trận trước
mắt này lớn hơn mười lần, hơn nữa phức tạp và thâm ảo hơn nhiều.

“Ngươi trước kia cũng đã gặp trận pháp kiểu
này?”Ngân bào nữ tử tựa hồ chú ý tới một tia dị sắc trên mặt Hàn Lập, pháp
quyết trong tay thu lại hướng Hàn Lập hỏi.

“Ta ở nơi nào đó trong Tiểu Cực Cung gặp
qua một trận pháp giống thế này!” Hàn Lập cũng không có ý dấu diếm, nhàn nhạt
nói.

“Thì ra là thế!Như vậy cũng tốt, phương
pháp thao túng trận này ngươi hẳn là cũng biết một ít sao? Ngươi có thể nhận
biết Hư Thiên Đỉnh có thật là pháp khí khống chế pháp trận không?”Ngân bào nữ
tử cũng không tiếp tục truy vấn Hàn Lập, ngược lại còn bảo hắn ra tay.

Hàn Lập do dự một chút, rồi gật đầu khẽ hé
miệng ra, nhất thời một hiện ra một đoàn thanh quang hướng trung tâm pháp trận
bay đến, bên trong đúng là Hư Thiên Đỉnh chừng mấy tấc.

Đương nhiên Hàn Lập tự nhiên sẽ không dồn
toàn tâm toàn ý cho việc này, hắn phân nửa tâm tư vẫn cẩn thận để ý nữ tử kia,
chỉ cần đối phương có một tia ý niệm muốn đọat bảo sẽ lập tức thu hồi đỉnh này
lại.

Hư Thiên Đỉnh bay đến trung tâm cự đại pháp
trận, dưới sự điều khiển của Hàn Lập liền ngừng lại, vừa lúc khớp với đồ án cự
đỉnh phía dưới.

Đúng lúc đó, đồ án cự đỉnh phát sáng mạnh,
đột nhiên từ giữa bay ra một đạo thanh sắc quang trụ, đem Hư Thiên Đỉnh trên
không trung gắn vào trong đó.

Hàn Lập chỉ cảm thấy thần niệm chấn động,
lại một lần nữa mất đi liên hệ cùng đỉnh này. Sắc mặt hắn không khỏi đại biến,
ánh mắt vội vàng nhìn thoáng qua ngân bào nữ tử bên kia, thấy nàng vẫn chưa có
bất cứ hành động dị thường nào, lúc này trong lòng hắn mới an tâm tiếp tục xem
biến hóa của pháp trận và Hư Thiên Đỉnh.

Bị bao vây trong thanh quang, Hư Thiên Đỉnh
bắt đầu phát ra tiếng ong ong, hình thể trở nên cuồng trướng.

Một lát sau, đỉnh này đã to bằng cái đồ án
phía dưới, đồng thời trên đỉnh các chủng loại hoa điểu trùng ngư cũng bắt đầu
trôi nổi huyễn hóa ra. Hàn Lập chỉ cảm thấy tâm thần nhất động, lại liên lạc
được với cự đỉnh. Chẳng qua lúc này, hắn lập tức cảm thấy được pháp lực trên
người hướng cự đỉnh mà điên cuồng dốc xuống.

Hàn Lập sắc mặt không khỏi đại biến.

Nhưng vào lúc này, ngân bào nữ tử đột nhiên
hai tay bấm lại niệm thần chú, hướng về trung tâm pháp trận điểm một cái.

Một cột sáng linh lực màu trắng bắn ra,
chợt lóe lên rồi nhập vào trong đồ án cự đỉnh.

Hàn Lập nhất thời cảm thấy được tốc độ trôi
của pháp lực trở nên chậm hơn, nằm trong phạm vi chấp nhận được, thần sắc lúc
này mới khôi phục lại.

Nếu khiến hắn nghi ngờ thì sẽ sớm trước hết
ngừng truyền linh lực, đồng thời thu hồi Hư Thiên Đỉnh.

Chẳng qua vào lúc này Hư Thiên Đỉnh dường
như là một con động không đáy, không ngừng cắn nuốt pháp lực của hắn và ngân
bào nữ tử.

Trải qua một lúc, sau khi pháp lực Hàn Lập
chỉ còn lại phân nửa, sắc mặt hắn trở nên khó coi.

Mà lúc này pháp trận phía dưới truyền đến
tiếng gầm rú, một ít ký hiệu bắt đầu chớp động hiện lên, nhưng hào quang mỏng
manh dị thường, bộ dáng chỉ mới kích phát một chút.

“Không được, pháp lực ta và ngươi hai người
không đủ để mở ra pháp trân này!”Ngân bào nữ tử thần sắc biến đổi nói, pháp
quyết trong tay thu lại, thanh sắc quang trụ liền tán loạn.

Hàn Lập sau khi nhướng mày, đồng dạng thu
hồi pháp lực, thân thủ hướng cự đỉnh xa xa vẫy tay một cái.

Hư Thiên Đỉnh sau khi nhoáng lên một cái,
từ trong cột sáng bắn ra. Sau đó kịch liệt thu nhỏ lại, trong nháy mắt khôi
phục lại kích thước ban đầu, chợt lóe lên rồi bay vào trong tay áo Hàn Lập.

“Không chỉ mỗi vấn đề là pháp lực không đủ
đâu! Pháp trận khống chế này nguyên bản do Hóa Thần Kỳ tu sĩ thao túng, lấy tu
vi Nguyên Ảnh trung kỳ của ta và hậu kỳ của ngươi thì muốn khống chế pháp trận
này, căn bản không có khả năng thành công!”Hàn Lập nhìn chằm chằm pháp trận
phía dưới, cau mày nói.

Lúc này, trận nhãn của đồ án cự đỉnh sau
khi mất đi Hư Thiên Đỉnh, cột sáng màu xanh do nó phun ra cũng biến mất không
thấy. Tiếng gầm rú cùng linh quang chớp động trên pháp trận cũng dần dần trở
nên thu liễm, cuối cùng hoàn toàn yên lặng trở lại, trở nên giống như vật chết.

“Cũng không nhất thiết phải là Hóa Thần Kỳ
tu sĩ mới có thể khu động pháp trận này, nếu có vài Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ
liên thủ cũng đủ để khống chế pháp trận này.”Sau một lúc lâu trầm mặt, ngân bào
nữ tử mới mở miệng nói.

“Đạo hữu đang đùa phải không! Cho dù bốn gã
Hậu kỳ tu sĩ cũng không ngăn được một bàn tay Hóa Thần kỳ tu sĩ, chênh lệch hai
bên to lớn thế nào, đạo hữu hẳn là rất rõ ràng!” Hàn Lập ngẩn ra, vẻ mặt không
tin.

“Nếu bàn về thần thông, Hóa Thần Kỳ tu sĩ
có thể điều động thiên địa nguyên khí thì Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ tự nhiên
không phải là đối thủ. Nhưng ta có một lọai bí thuật có thể đem pháp lực vài
tên tu sĩ tạm thời dung hợp làm một, nếu dùng phương pháp này sử dụng Hư Thiên
Đỉnh, hẳn là có thể mở ra được pháp trận này.”Ngân bào nữ tử mắt phượng chợt
lóe, có vài phần tự tin nói.

“Có loại bí thuật này, đạo hữu có phải nhìn
trúng ngũ tử ma của ta và con Khôi Lỗi kia phải không?” Hàn Lập hơi suy nghĩ
rồi nói.

“Lạc lạc, đạo hữu thật sự rất thông minh, ý
ta chính là như vậy! Ngũ ma hợp thể cùng con Khôi Lỗi kia, cộng thêm cả ta nữa,
hẳn là có mấy thành nắm chắc.”Ngân bào nữ tử khẽ cười, dáng vẻ lạnh như băng
biến mất, bỗng chốc trở nên rất thiên kiều bá mị, phảng phất như thay đổi thành
một người khác.

Hàn Lập đối với tuyệt thế dung nhan nàng ta
lại như không thấy, ngược lại trở nên trầm ngâm cân nhắc.

“Đạo hữu vừa rồi không nói đến tên tại hạ,
chẳng lẽ tại hạ không thể thi triển bí thuật này hay sao?” Hắn cuối cùng hỏi.

“Đúng là chỉ sợ không được! Bí thuật này
phải là tu sĩ cùng cảnh giới mới có thể hợp lực thi triển, hơn nữa để có thể
không chế cỗ pháp lực hỗn hợp này phải là người có tu vi cao nhất trong đó. Đạo
hữu tuy rằng tu vi hơn xa so với trung kỳ tu sĩ bình thường, nhưng so với Hậu
kỳ tu sĩ còn kém hơn không ít.” Ngân bào nữ tử khẽ mỉm cười nói.

“Hừ, muốn sử dụng Hư Thiên Đỉnh phải tu
luyện thông bảo quyết, ý của ngươi là muốn ta giao ra Hư Thiên Đỉnh?”Hàn Lập
sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.

“Linh bảo tự nhiên rất trân quý, nhưng các
hạ không nghĩ đến việc cả đời sẽ bị khốn tại nơi đây sao!” Băng phượng thần sắc
không thay đổi trả lời.

“Đừng vọng tưởng việc này, ta tuyệt đối
không đáp ứng.”

Ngân bào nữ tử thấy Hàn Lập không do dự trả
lời như thế, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức ngọc dung khẽ
động, mở miệng muốn nói gì đó.

Nhưng đúng lúc đó, Hàn Lập lại lạnh lùng mở
miệng:

“Nói cho Phượng đạo hữu một việc, nơi này
cứ cách ba trăm năm sẽ tự mở ra một lần. Cho dù chúng ta không làm gì thì nhiều
lắm cũng bị nhốt một khoảng thời gian thôi, đến lúc đó vẫn có thể bình yên rời
đi. Mà tại hạ cũng đã thay đổi chú ý, không muốn vội vàng rời khỏi nơi này nữa
mà muốn ở đây hảo hảo tu luyện một phen. Hắc hắc, đương nhiên nếu Hàn mỗ may
mắn đột phá Hậu kỳ cảnh giới, đến lúc đó tự nhiên sẽ tìm đạo hữu thương lượng
giải quyết cho tốt việc này!” Nói xong lời này, trên người Hàn Lập linh quang
chợt lóe, chợt hóa thành một đạo thanh hồng hướng phía ngoài thạch thai mà bắn
nhanh đi, trong nháy mắt biến mất trong một cái thông đạo đá ở xa xa.

“Ba trăm năm mở ra một lần?”Ngân bào nữ tử
vừa nghe xong lời này, trong lòng kinh hỉ, lời kia căn bản đã ra tới miệng,
nhất thời nuốt trở vào. Tuy rằng mất đi một cơ hội cướp lấy linh bảo của đối
phương, nhưng là biết mình không bị vây khốn vĩnh viễn ở đây thì cũng tắt cái ý
muốn kia.

Nàng không sợ Hàn Lập lừa gạt, dù sao thì
hai, ba trăm năm đối với thọ nguyên của thiên địa linh thú như nàng mà nói, căn
bản không đáng nhắc tới.

Mà chiếu theo tính toán ban đầu, nàng có
một lọai bí thuật tự hại chính mình, có thể giúp chính mình tăng lên tu vi Hóa
Thần Kỳ, từ đó có thể dễ dàng đánh chết Hàn Lập, đọat lấy Hư Thiên Đỉnh.

Nhưng thi triển loại bí thuật này chẳng
những cực kỳ hà khắc, hơn nữa tổn hại rất lớn.

Chẳng những chỉ có thập cấp yêu thú của
Băng phượng nhất tộc mới có thể thi triển. Hơn nữa sau khi thi triển cơ bản hao
tổn rất nhiều tinh nguyên, tám chín phần mười sẽ mất đi cơ hội tiến giai Hóa
Thần Kỳ. Đối với người đã sớm đạt tới chuẩn Hóa Thần Kỳ, có điều kiện rất tốt
để đột phá Hóa Thần kỳ như nàng thì hậu quả đó thật khó chấp nhận được.

Lại nói tiếp, nàng ta cũng là phi thường
buồn bực. Nàng nguyên bản bởi vì vấn đề thọ nguyên nên đã tính toán sắp tới sẽ
tiến giai Hóa Thần Kỳ, nhưng sau khi được hóa thân Xa lão yêu mang đến tin tức
về điểm nối không gian, liền vội vàng tham gia tấn công Tiểu Cực Cung, cho nên
bây giờ vẫn còn dừng lại ở tu vi Nguyên anh hậu kỳ.

Đương nhiên nếu ở chỗ này trực tiếp tiến
giai lên Hóa Thần cũng là một lựa chọn không tồi. Một khi tiến giai thành công,
chẳng những có thể đánh chết Hàn Lập, còn có thể đọat được linh bảo Hư Thiên
Đỉnh rồi rời khỏi nơi này. Nhưng là sự tình Băng phượng tộc có chút đặc thù,
phải ở thánh địa bổn tộc Băng Uyên đảo cử hành nghi thức đặc thù nào đó mới có
thể tiến giai.

Nếu không cho dù tiến giai thành công, tu
vi từ nay về sau cũng sẽ không tăng. Sau khi có hy vọng rời khỏi nơi này, nàng
tự nhiên sẽ không mạo hiểm tiến giai ở đây.

Đương nhiên Hàn Lập cũng không biết việc
này, nhưng là sợ đối phương chó cùng rứt giậu, cho nên mới để lộ ra chuyện Hư
Thiên Đỉnh ba trăm năm mở ra một lần. Chỉ cần nàng này có một tia hy vọng, sẽ
không dễ dàng cùng hắn không chết không thôi.

Đương nhiên câu cuối cùng đột phá hậu kỳ
hắn nói lúc nãy, tự nhiên là thuận miệng mà nói thôi.

Ngân bào nữ tử do thập cấp Băng phượng kia
cũng không chút để ở trong lòng.

Muốn đột phá hậu kỳ nào có thể dễ dàng như
thế? Thế gian này không biết bao nhiêu Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ không thể bước
qua nổi một bước này, cả đời chỉ dậm chân lại tại chỗ.

Ngân bào nữ tử trên thạch thai cân nhắc nửa
ngày, trong miệng thì thào một câu.

“Cũng được, ta còn vài lọai bí thuật chưa
luyện thành, không bằng nhân cơ hội này tu luyện chúng. Nếu có thể tu luyện
thành công, như vậy khi đối đầu với người này có thể nắm chắc thêm hai phần thủ
thắng.”

Sau khi nói xong lời này, nàng dậm chân
ngọc, nhất thời hóa thành một đạo tinh hồng, hướng về một cái thông đạo đối
diện cái Hàn Lập mà phi độn đi.

Nàng cũng tính toán tìm một thạch thất
thích hợp để hảo hảo bế quan tu luyện một chút.

Nửa ngày sau, Hàn Lập thân ở trong một gian
mật thất lớn bốn mươi trượng. Hai chân ngồi xếp bằng trên mặt đất, mà trước
người hắn có một cái thủy trì màu trắng ngà chừng mười trượng, bên trong linh
khí lượn lờ bốc lên mùi thơm ngát xông vào mũi, đúng là thần bí mật thất tầng
thứ hai mà ngày đó Hàn Lập gặp Nguyên Dao.

Nơi này chẳng những phi thường bí ẩn, lại
còn có một cái Linh Nhãn Chi Tuyền lớn như vậy, tự nhiên là một nơi tuyệt hảo
để tu luyện. Chẳng qua vì để phòng ngừa vạn nhất, Hàn Lập đem cái Truyền tông
trận kia tạm thời phong ấn, làm cho nó tạm thời không sử dụng, sau đó lại dùng
một ít trận kỳ che đậy cả mật thất này.

Dưới tình huống cấm thần cấm chế vẫn đang
tác dụng lên cả cự tháp, cho dù con thập cấp Băng phượng kia có ý định tìm nơi
này chỉ sợ cũng không phải là việc dễ dàng.

Chương 1091: Thiên triệu

Thật lòng mà nói, Hàn Lập căn bản cũng
không muốn lưu lại nơi này lâu mà muốn trước hết trở về Thiên Nam để giải trừ
phong hồn chú phong ấn Nam Cung Uyển.

Nhưng đem Hư Thiên Đỉnh cho ngân bào nữ tử,
căn bản là tự tìm đường chết. Con Băng phượng kia có tu vi tương đương Hậu kỳ
tu sĩ, có thể tu luyện đến tầng thứ hai Thông bảo quyết.

Đến lúc đó thì khi cùng đối phương tranh
đấu, hắn cho dù có Khôi Lỗi và ngũ ma cùng liên thủ cũng không thể địch lại.

Loại sự tình ngu ngốc này, hắn tự nhiên sẽ
không làm.

Cũng may Nam Cung Uyển đã dùng qua nội đan
Hỏa Thiềm thú, cho dù không thể hoàn toàn giải trừ phong ấn nhưng để trì hoãn
phong hồn chú phát tác thì trong vòng hai, ba trăm năm tuyệt đối không có vấn
đề gì.

Do đó, hắn cũng chỉ có thể thay đổi ước
nguyện ban đầu, trước hết lẳng lặng tu luyện trong này.

Hiện tại Hàn Lập hai mắt nhắm nghiền, trừ
bỏ trước ngực có một tia phập phồng như có như không thì không khác gì người
chết.

Nhưng vì sương mù màu trắng ngà do Linh
Nhãn Chi Tuyền phát ra, lại dường như có một sức lôi kéo nào đó mà từ từ thổi
về phía Hàn Lập. Làm cho hắn ở trong vụ khí như ẩn như hiện

Cuối cùng hình thành lên một cái vụ cầu màu
trắng ngà, hoàn toàn che phủ thân hình hắn bên trong.

Một ngày, một tháng, một năm, thời gian
từng chút trôi qua, linh vụ màu trắng không ngừng hướng bên cạnh thủy trì tụ
lại, bạch sắc vụ cầu cũng lẳng lặng nằm ở đó, không có chút biến hóa. Dường như
vật ấy từ khi thiên địa sinh ra đã nằm ở nơi đó rồi.

Biến hóa, dường như vật ấy theo thiên địa
sinh ra ngày khởi, liền tồn tại như thế địa bình thường.

Tu luyện không có năm tháng, chỉ chớp mắt
đã trôi qua tám mươi năm. Vào một ngày, trên bến cảng một đảo nhỏ, một vài con
thuyền lớn có, nhỏ có đang đi đi lại lại, lại có một ít tu hành giả trên không
trung đang bay vào bay ra tòa thành.

Ngoại trừ chỗ duy nhất này ra, toàn bộ tứ
phía tòa thành này đều đã bị cấm chế che đậy.

Điều này cũng tạo thành cảnh tượng phồn
vinh của bến cảng này.

Ở một nơi bên cạnh bờ biển, có vài tòa núi
lớn nhỏ khác nhau, thưa thớt rải rác. Mà trên ngọn núi cao nhất có một dãy công
trình lầu các màu trắng nhạt.

Đừng nói là tinh xảo phong nhã, thậm chí
các lầu các này đều dùng cự thạch thô to xây thành, tạo nên vẻ quê mùa, cục
mịch.

Mà trên tầng cao nhất của một các lâu cao
ba tầng, một gã lam bào tu sĩ và một gã thư sinh áo trắng đầu mang nho quan,
đang một mặt nhìn tình hình cảng, một mặt đàm luận chuyện gì đó.

“Minh sư huynh, nghe nói Nghịch Tinh Minh
cùng Tinh Cung ở đảo phụ cận lại đại chiến một hồi. Có một tên Kết đan tu sĩ
Nghich Tinh Minh tử trận, xem ra Nghịch Tinh Minh vừa bị nếm quả đắng.”

“Tiểu khuy.”

Tên thư sinh kia thản nhiên nói.

“Khụ, mấy năm qua, xung đột của Tinh Cung
và Nghịch Tinh Minh trở nên thường xuyên, xem ra tràng đại chiến tiếp theo
không xa đâu. Mà cũng thật kỳ quái, xét về thế lực rõ ràng Nghịch Tinh Minh
chiếm thượng phong.

Nội hải hai mươi sáu đảo nhỏ, Nghịch Tinh
Minh ước chừng chiếm cứ hơn hai mươi tòa, nhưng luận về số lần thắng bại, trái
lại Tinh Cung lại chiếm đa số lần thắng.” Lam bào đạo sĩ thở dài nói.

“Hắc hắc, việc này không có gì kỳ quái.
Thiên Tinh song thánh bởi vì tu luyện Nguyên Từ Thần Quang, chỉ cần không rời
xa Thiên Tinh đảo, cơ hồ là bất bại. Huynh không nghe nói lần đại chiến lần
trước, Lục Đạo cực thánh cùng Vạn tam cô liên thủ cũng vẫn bị Thiên Tinh song
thánh ở phụ cận Thiên Tinh đảo đánh cho thảm bại sao?

Chẳng qua, Thiên Tinh song thánh cũng không
dám rời xa Thiên Tinh đảo một thời gian dài, nếu không tu vi sẽ giảm mạnh.

Từ đó, hai nhà này cố ky lẫn nhau, chỉ làm
cho mấy tiểu tông môn chúng ta xui xẻo.”Thư sinh cười lạnh.

“Điều này cũng đúng thôi, bị hai nhà này
thường xuyên phái đi làm việc cũng không có gì, tùy tiên phái vài tên đệ tử cấp
thấp ứng phó một chút là được. Nhưng trước kia chỉ cần cống nạp cho một nhà,
hiện giờ lại phải cho cả hai nhà, bây giờ thật khổ hết sức.”

Lam bào đạo sĩ vẻ mặt buồn bực nói.

“Ha ha, Minh sư huynh thật đúng là lo nghĩ
nhiều, sự tình bậc này không phải là hai đệ tử Trúc Cơ kỳ như chúng ta có thể
quản tới, tự nhiên có các vị sư bá, sư tổ lo lắng. Chỉ cần có sư tổ ở đây, hai
nhà kia cũng sẽ không ép bức bổn môn quá mức. Mà chúng ta chỉ cần qua hai năm
chấp sự này rồi phản hồi động phủ của mình dốc lòng tu luyện là được.

“Sư huynh, lần trước khi bế quan xong, đệ
đã mơ hồ cảm thấy có thể đột phá cảnh giới, tiến vào Trúc Cơ trung kỳ rồi.”Thư
sinh đột nhiên trên mặt lộ một tia đắc ý nói.

“Cái gì, sư đệ nếu có thể trong vòng trăm
năm thời gian tiến giai lên trung kỳ, đây chính là thiên phú hơn người.

Vi huynh ở trung kỳ cảnh giới mệt nhọc gấp
mười lần mà vẫn không có chút dấu hiệu đột phá nào.”Lam bào đạo sĩ nghe vậy
ngẩn ngơ, lập tức trên mặt lộ ra thần sắc hâm mộ.

“Minh sư huynh nói đùa rồi, ai cũng biết sơ
kỳ bình cảnh và trung kỳ bình cảnh chính là cách biệt một trời một vực. Tiểu đệ
sau khi tiến vào trung kỳ, tám chín phần mười còn không bằng sư huynh đâu.”Thư
sinh liên tục xua tay.

Lam bào đạo sĩ nghe vậy, cười khổ một
tiếng, đang muốn nói gì nữa thì một tiếng nổ như sét đánh từ chín tầng trời
truyền đến, toàn bộ lầu các trở nên chấn động kịch liệt.

Hai người nhất thời cả kinh, liếc mắt nhìn
nhau rồi vội vàng hướng cảng khẩu nhìn lại.

Chỉ thấy trên bầu trời cách cảng hơn mười
lý mơ hồ như có một đám mây lớn diễm lệ như ánh nắng buổi chiều không ngừng
quay cuồng. Ngay sau đó truyền đến từng đợt thanh âm oanh oanh long long như có
vạn mã bôn đằng, mà theo âm thanh này, mặt biển phụ cận bỗng nhiên hiện lên một
con sóng cao hơn trăm trượng, một cái ngân sắc bạch tuyến từ xa xa hướng cảng
khẩu đánh tới.

Lần này, các con thuyền neo đậu ở cảng đều
nháo loạn, liều mạng cập bến tàu, vô số phàm nhân từ trên thuyền chạy ra, hướng
trên bờ mà chạy bán sống bán chết.

Dưới con sóng khủng khiếp như thế, bất kỳ
ai giờ cũng biết giờ phút này còn cố trụ lại trên thuyền thuần túy là muốn
chết.

Thuần túy là muốn chết mà thôi.

Về phần các con thuyền này và các loại hàng
hóa trên thuyền thì cũng chỉ có thể dựa vào số trời.

Lam bào đạo sĩ và thư sinh đối với con sóng
lớn trăm năm khó gặp lại như không nhìn thấy, ngược lại vẻ mặt khẩn trương, gắt
gao nhìn chằm chằm mây mù quay cuồng trên không trung phía xa xa.

Một lát sau, hai người đứng dậy, đầu đầy mồ
hôi lạnh.

Không riêng gì hai người bọn họ, cả những
tu tiên giả đang ra vào ở cảng, giờ phút này mỗi người sắc mặt cũng đại biến.
Những người tu vi thấp, không có pháp khí độn quang đều từ không trung vội vàng
hạ xuống mặt đất.

Linh áp truyền đến từ trong đám mây mù diễm
lệ thật sự quá kinh người, bọn họ cho dù cách xa đám mây mù đó, nhưng cũng bị
linh khí dao động kia làm cho kinh hãi, phảng phất như có thượng cổ yêu thú gì
đó sắp xuất hiện.

Yêu thú sắp buông xuống thế gian bình
thường.

Lúc này chẳng những kiến trúc gần cảng khẩu
chấn động dữ dội, mà toàn bộ cự đảo dường như cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng
run rẩy.

Lam bào đạo sĩ và thư sinh đã trở nên miệng
lưỡi khô cứng, bất cứ từ ngữ gì cũng không thốt ra được.

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ phía trong đảo
bay vụt ra ba đạo cầu vồng kinh người, trong nháy mắt đã bay đến trên không lầu
các. Sau khi xoay quanh một vòng liền phân biệt tiến nhập vào trong tầng chót.

Hào quang chợt tắt, hiện ra một nữ hai nam.

Phân biệt là một gã hoàng bào đại hán khỏe
mạnh, một gã thanh sam lão giả sầu mi kiếm khổ và một nữ tử quyến rũ.

“Tham kiếm nhất vị sư bá.”Vừa thấy ba người
này, đạo sĩ và thư sinh rốt cuộc khôi phục một ít thái độ bình thường, vội vàng
hành lễ.

“Rốt cuộc sao lại thế này?”Hoàng bào đại
hán khoát tay chặn lại, thần tình ngưng trọng hỏi.

“Sư điệt cũng không biết chuyện gì? Bầu trời
bên kia đột nhiên xuất hiện hiện tượng như vậy, hai người chúng ta đang muốn
gửi Truyền âm phù thông báo cho mấy vị sư bá đây.”Lam bào đạo sĩ nhanh chóng
khôi phục bộ dáng, kính cẩn nói.

Kỳ thật không cần đạo sĩ nói, một gã Kết
đan tu sĩ mới tới đã sớm đồng dạng nhìn chằm chằm không trung xa xa, một lời
cũng không nói.

“Đấy là cái gì, chẳng lẽ có cao giai yêu
thú gì ở bên kia không trung thôn vân thổ vụ sao?”

Nữ tử quyến rũ kia nhíu đôi mi thanh tú
hỏi.

“Không phải!

Bên trong mây mù cũng không có yêu khí xuất
hiện, không phải yêu thú. Hơn nữa có thanh thế bậc này thì yêu thú đó tối thiểu
phải là đẳng cấp hóa hình trở lên, căn bản không thể xuất hiện ở nội hải.”Thanh
sam lão giả hai mắt nhíu lại, lắc lắc đầu.

Người hai mắt nhíu lại hạ, lắc lắc đầu.

“Chẳng lẽ là vị Nguyên Anh kỳ tiền bối nào
đó ở trong kia thi pháp?”Đại hán cũng kinh nghi hỏi.

“Tựa hồ không có khả năng này, ma công của
các Nguyên Anh kỳ lão quái theo ta biết thì không nghe nói có loại công pháp
bàng môn tả đạo thôn vân thổ vụ bậc này, thoạt nhìn có vẻ như là dấu hiệu thiên
triệu khi có bảo vật xuất thế.”

Hít sâu một hơi, lão giả trịnh trọng nói.

“Nếu thực sự như lời huynh nói, thiên triệu
lợi hại bậc này thì bảo vật kia chắc chắn không tầm thường, bổn môn nhất định
không thể dễ dàng buông tha.”Nữ tử kia vừa nghe thấy lời này, hai mắt sáng ngời
nói.

Đại hán vừa nghe thấy lời này, trên mặt
cũng rục rịch lộ ra biểu tình.

“Cái gì bảo vật xuất thế, ta thấy các ngươi
chán sống rồi.”Một tiếng già nua đột nhiên quanh quẩn vang lên trong phòng.

Mấy người lão giả vừa nghe thấy lời này,
nhất thời cả kinh, vội vàng thu tay đứng dậy.

Lập tức một đạo lam mang hiện ra, hào quang
chói mắt lóe lên, tiếp theo một gã trung niên nhân cao gầy xuất hiện ở trong
phòng.

“Tham kiến sư thúc.”ba người kia đồng thanh
nói.

Lam bào đạo sĩ và thư sinh sau khi cả kinh,
vội vàng hành đại lễ, miệng liên thanh nói “Tham kiến sư thúc tổ.”

Lúc này mới thấy rõ ràng, người trung niên
nhân này sắc mặt vàng như nến, hai mắt xám trắng, đích thị là một người mù.

“Hừ, các ngươi to gan thật, cho dù thật sự
là bảo vật xuất thế, trọng bảo bậc này cũng không phải là vật mà các ngươi có
thể chiếm lấy. Nếu may mắn chiếm được cũng chỉ là đưa tới họa sát thân mà thôi.

Theo ta được biết Hỗn lão ma trùng hợp đã ở
gần đây, hiện tượng thiên văn như thế hắn không có khả năng không nhìn thấy.”Trung
niên nhân mặt vàng như nến không chút thay đổi âm thanh lạnh lùng nói, hai mắt
xám trắng lập tức nhìn về phía thải hà quay cuồng phía xa xa, trên mặt hiện ra
vẻ ngưng trọng.

Mấy người đại hán nghe thấy ba chữ “Hỗn lão
ma.” thì sắc mặt trở nên đại biến, nháy mắt vẻ mặt trở nên phi thường khó coi.

“Cho dù chúng sư điệt không thể lấy được
bảo vật này, chẳng lẽ sư thúc người cũng không thể dành lấy bảo vật này sao.”Nữ
tử quyến rũ kia vẫn không cam lòng nói.

“Nếu thật sự là bảo vật gì đó, ta tự nhiên
sẽ cố gắng thử một lần, người khác sợ Hỗn lão ma còn ta lại muốn đấu một trận.
Chẳng qua đáng tiếc là, việc này tám chín phần mười đều không phải là thiên
triệu bảo vật xuất thế.”Trung niên nhân đờ đẫn nói.

Những người trong phòng lại được một trận
ngạc nhiên. Nhưng đúng lúc này, không trung xa xa bạch mang chói mắt hiện lên,
đem đám mây màu sắc rực rỡ kia trong nháy mắt trở nên chói lòa, mọi người trong
lầu các ngoại trừ trung niên nhân kia, ai cũng phải nhắm hai mắt lại.

Mà ngay đúng lúc đó, xuất hiện một trận vặn
vẹo không gian lan đến non nửa không gian, tiếp theo linh áp không lồ còn cường
đại hơn lúc trước xuất hiện. Một tòa kiến trúc như cung điện trắng noãn quỷ dị
hiện lên ở một góc, như ẩn như hiện, còn tản ra ánh sáng trong suốt nhàn nhạt.

Báo cáo nội dung xấu