Phàm nhân tu tiên - Chương 1100 - 1101
Chương 1100: Đã từng quen biết
“Chỉ sợ người này thực sự có thần thông,
nếu không một tên vừa mới tiến giai Nguyên Anh Hậu kỳ sau lại có thể đứng trước
mặt ta mà còn ung dung, bình tỉnh như vậy.” Ôn Thanh chậm rãi nói.
“Nói như vậy, thực sự là khó giải quyết.
Nếu không dễ dàng giết được hắn thì cũng chỉ có thể tìm mọi cách mời gọi hắn. Nhưng
lấy tu vi của hắn một khi gia nhập Tinh Cung thì Ngọc Linh làm sao có thể khống
chế được người này. Chỉ sợ một khi hai người bọn ta mất đi thì toàn bộ Tinh
Cung sẽ rơi vào tay hắn.” Âm thanh của nam tử âm trầm phát lạnh, trong lời nói
chợt lộ ra lãnh liệt sát khí.
“Ý của ngươi là muốn đem người này giết đi!
Nhưng chỉ sợ vạn nhất người này thần thông lợi hại. Chỉ cần chúng ta không giết
hắn được thì sau này tự nhiên lại tạo ra một tên đại địch cho Ngọc Linh. Hậu
quả thật không thể nào tưởng ra.” Ôn Thanh có chút chần chừ nói ra.”Hừ, người
này đã ở Loạn Tinh Hải ngang trời xuất thế. Nếu như không nghĩ ra được biện
pháp giải quyết được thì ở Loạn Tinh Hải này chúng ta không thể nào phát dương
quang đại. Lại càng không thể làm cho Tinh Cung phát triển bành trướng mạnh mẽ
hơn. Nói không chừng lại còn sụp đổ trong tay của ta và ngươi. Nếu như người
này không theo chúng ta thì nhất định phải diệt trừ. Cho dù phiêu lưu mạo hiểm
thì cũng phải thử một lần.”
Nam tử hừ lạnh một tiếng, không chút do dự
nói.
“Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng đây không
phải là việc nhỏ. Ta nghĩ có lẽ chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được.” Ôn
Thanh lắc đầu, rõ ràng là không đồng ý với lời của bạn lữ của mình.
“Như thế nào, ngươi vẫn còn e sợ hắn hay
sao! Bản thân ta không tin, ta và ngươi cùng nhau liên thủ sử dụng Nguyên Từ
Sơn thì hắn làm sao có thể chạy trốn khỏi chúng ta chứ.” nam tử ngạo nghễ nói.
“Nếu hai người bọn ta liên thủ còn có
Nguyên Từ Sơn trợ giúp thì cũng có thể nắm chắc bảy tám phần giết được hắn.
Nhưng người này cẩn thận dị thường, chỉ sợ sẽ không chủ động tìm tới tầng chót
của Thánh Sơn mà thôi. Mà Nguyên Từ Sơn chính là lợi khí phòng hộ đối với thiên
hạ là vô song. Nhưng nếu đem nó làm vật truy kích hắn thì không thích hợp lắm.
Còn muốn làm cho đối phương không có lòng phòng bị thì chỉ còn cách theo dõi
hắn ở Hải Ngoại khi sử dụng truyền tống trận trở về thì trong nháy mắt dùng cả
Nguyên Từ Sơn này đem Tinh Không Điện bao vây hết thì may ra lúc này hắn mới
không còn đường chạy nữa. Nếu không để cho hắn triển khai thần thông chạy ra
được rồi cùng với chúng ta đánh nhau. Lúc này muốn giết được hắn thì khó càng
thêm khó hơn.” Nữ tử sâu sắc nói.
“Việc này, tự nhiên ta biết. Nghe nói ngươi
đã đem Khách Khanh Lệnh bài của Bổn Cung cho hắn một cái. Làm như vậy tốt lắm.
Nếu hắn sử dụng lệnh bài thì chúng ta dễ dàng tra ra được hành tung của hắn, có
thể biết được hắn đang ở đâu. Có vậy việc mai phục ở Tinh Không Điện cũng không
phải là không có khả năng.” Nam tử tự tin nói ra.
Ôn Thanh chân mày nhíu lại, không nói gì.
Rồi lại bổng nhiên đổi đề tài. Nói ra vài câu làm cho nam tử hán ngạc nhiên
không thôi.
“Theo như các vị đứng đầu của Tinh Cung, cơ
bản đều là một đôi vợ chồng, một nam một nữ. Nha đầu Ngọc Linh hiện là Nguyên
Anh sơ kỳ tu sĩ, tới bây giờ còn chưa xác định được bạn lữ để song tu. Còn tu
luyện Bổn cung độc môn song tu bí thuật thì việc tiến giai Nguyên Anh kỳ tỷ lệ
rất cao. Mà vợ chồng chỉ cần có một người tiến tới hậu kỳ thì cũng đã làm kinh
sợ bọn đạo chích xung quanh. Chính vì vậy mà chúng ta trước nay vẫn ngồi vững
vàng ở vị trí đứng đầu Tinh Cung này. Hiện tại trong cung Nguyên Anh tu sĩ cùng
tuổi với Ngọc Linh cũng chỉ có hai ba người. Nhưng mấy người này dường như
không hợp nhãn với Ngọc Linh. Việc này có chút phiền toái.! Ngươi cảm thấy tên
Hàn tiểu tử thế nào? Nếu như hắn đáp ứng cùng với Ngọc Linh nha đầu kết làm vợ
chồng thì chúng ta hoàn toàn có thể giao Tinh Cung này cho hắn chưởng quản được
không? Về sau Tinh Cung này thực tế có được Ngọc Linh chưởng quản hay không
cũng không thành vấn đề. Hơn nữa tốc độ tu luyện của hắn thật là nhanh kinh
người, không phải không có cơ hội tiến giai Hóa Thần Kỳ. Ngọc Linh được hắn che
chở thì có thể nói cơ hội phát triển thật không tưởng được.”Ôn Thanh chuyển
sang cân nhắc, rồi nói ra kế sách đã nghĩ trong lòng.
“Để cho hắn kết làm bạn lữ với Ngọc Linh?
Đây đúng là một cái lưỡng toàn chi sách. Nhưng mà hắn còn trẻ như vậy mà tu
luyện thành tu sĩ hậu kỳ, chỉ sợ là hắn đã có bạn lữ song tu, thậm chí là có
một đám thị thiếp rồi.” Nam tử chần chừ một chút rồi nói.
“Cho dù là vậy thì có chuyện gì chứ? Làm
sao có thể so sánh với Ngọc Linh tiểu hài tử của chúng ta. Chúng ta Tinh Cung
lớn như vậy, xem như là của hồi môn cho hắn, hắn chắc sẽ biết cân nhắc nặng nhẹ
rồi và sẽ biết chọn thế nào. Cùng lắm nếu không được thì đem những người trước
chuyển sang làm thị thiếp thì được rồi. Loại chuyện này ở tu tiên giới không
phải là không có.” Ôn Thanh ảm đạm cười nói.
“Tốt, cứ tính như vậy đi. Ngươi có thể sử
dụng cách này xem sao. Vạn nhất nếu hắn không đám ứng việc này thì chúng ta sẽ
liên thủ giết hắn.” nam tử gật gật đầu trịnh trong nói.
“Cho dù hắn không đồng ý, chúng ta cũng
không động thủ với hắn, ta còn một kế khác. Có khả năng làm cho hắn mua dây tự
buộc mình, căn bản sẽ rảnh để nhúng tay vào việc tranh đoạt để thống trị Tinh
Cung. Làm cho hắn từ từ tự hủy diệt mình.” Trên mặt Ôn Thanh lộ ra vẻ quỷ dị lạ
thường, lạnh miệng nói.
“Có loại biện pháp này sao? Ngươi đừng lộng
xảo thành chương. Hắn ta có thể tiến tới hậu kỳ, không thể nào dễ dàng lừa bịp
được.” nam tử có chút kinh ngạc nói.
Ôn Thanh nghe vậy cười nhẹ một tiếng. Không
lớn tiếng chuyện nữa mà chỉ mấp máy môi khẽ truyền âm.
“Nếu làm như vậy! Không được, ta không đồng
ý.” Chỉ nghe xong mấy câu sau, nam tử liền cả kinh, sắc mặt trầm xuống.
Ôn Thanh không để ý chút nào, chỉ là cứ
tiếp tục truyền âm tiếp cho nam tử nghe tiếp vài câu nữa. Sau đó thần sắc của
hắn vừa động. vẻ tức giận dần dần biến mất, ảm đạm xuống.
Ôn Thanh tiếp tục truyền âm một lúc nữa sau
đó mới chấm dứt, hai mắt nam tử híp lại, lâm vào trầm ngâm suy nghĩ.
Ôn Thanh lại cười cười không nói gì cả.
Không biết qua bao lâu, hai hàng lông mày
của nam tử nhíu lại trên mặt lộ ra vẻ cương quyết.
“Vậy cứ theo lời của ngươi làm đi. Nếu
không thành công, thì lại dùng biện pháp khác. Tóm lại trước khi tọa hóa rớt
xuống. Chúng ta nhất định phải giải quyết đi người này cùng với đám người của
Lục Đạo, Vạn Tam cô luôn. Có vậy mới giải quyết hết hậu hoạn để cho Ngọc Linh
dễ dàng chấp chưởng được Loạn Tinh Hải sau này!”
“Việc này tự nhiên. Hai người bọn ta chỉ
còn có hơn một trăm năm thọ nguyên thì cũng đủ để giải quyết êm đẹp mọi việc.
Cũng không cần phải nóng vội. Hắc hắc, chỉ cần hắn một lòng muốn đột phá Hóa
Thần cảnh giới thì không thể nào không sa vào vào bẩy này.” Sau khi nói xong
lời này cô ta rất là tự tin.
Trong khi Thiên Tinh Song Thánh ở trong
động của Thánh Sơn thương lượng công việc thì lúc này Hàn Lập đang ở trong cái
nhà gỗ thanh tĩnh, một tay cầm lấy cổ tay của một cô gái gầy yếu. Dùng một
luồng linh lực truyền vào trong người của cô ta để dò xét.
Cô ta chính là con gái của Văn Tư Nguyệt
tên là Điền Cầm Nhi.
Cô ta ngồi xếp bằng trên gường gỗ trong
phòng, sắc mặt ửng đỏ. Còn Hàn Lập thì ngồi ở mép gường, trên mặt không chút
thay đổi.
Ờ gần đấy, Văn Tư Nguyệt cùng với nho nhã
nam tử khoanh tay đứng im mà nhìn. Không dám cử động, đang nhìn cô gái với ánh
mắt rất là yêu thương.
Còn về phần bốn gã trúc cơ kỳ đệ tử, vẫn
đứng bên ngoài, phòng ngừa bị người khác quấy rối.
“Chính xác có chút khó giải quyết. Độc này
giống như là còn sống vậy. Đang không ngừng cắn nuốt linh lực trong cơ thể của
cô ta. Hơn nữa nó đã len lõi đi tới khắp nơi trong kinh mạch! Khó trách vợ
chồng các ngươi không có biện pháp. Các ngươi cũng đã cho cô ta ăn không ít đan
dược. Nếu như không thế cô ta đã sớm không thể chống đỡ nổi. Nhưng làm vậy cũng
giống như là uống rượu giải khát vậy. Làm cho độc này cắn nuốt linh khí ngày
càng nhiều, tự thân ngày càng mạnh hơn. Theo tình hình này nếu như không giải
độc được thì trong vòng ba tháng nữa thì sinh cơ của cô ta sẽ đoạn.” Sau khi
buông tay cô gái ra Hàn Lập liền nói như vậy.
Vừa nghe xong lời này, vợ chồng Văn Tư
Nguyệt sắc mặt đại biến. Nho nhã nam tử âm thanh khẽ run run hỏi:
“Hàn tiền bối chẳng lẽ lấy thần thông của
người cũng không thể khu trừ được loại độc này hay sao?”
“Ta chỉ nói là khó giải quyết chứ đâu có
nói là không thể khu trừ nó được đâu!.” Hàn Lập nhìn nam tử dò xét một cái rồi
lạnh lùng nói.
“Là vãn bối mạo muội, mong rằng tiền bối
tha lỗi!” nam tử họ Điền lúc này mới nhớ ra trước mắt mình chính là một vị đại
tu sĩ thật không thể tùy tiện nói được. Sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra.
Hàn Lập không nói gì thêm, xoay đầu nhìn
hai mắt của cô gái, trong mắt hiện ra một tia ngạc nhiên.
Cô gái này từ lúc theo hắn vào trong nhà
tới giờ vẫn không nói lời nào. Ngoại trừ lúc hắn cầm tay cô ta thì mặt có chút
ửng hồng, nhưng biểu hiện lại trấn định dị thường.
Co gái này thật khác xa người thường! Các
tu sĩ bình thường cũng không có khản năng giống vậy.
Mà càng làm cho Hàn Lập ngạc nhiên hơn đó
là trên cơ thể của cô gái này hắn cảm nhận được một loại cảm giác kỳ diệu rất
là thân quen. Loại cảm giác này có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, như có
như không, dường như chỉ có bề ngoài mà thôi. Nếu không phải hắn đã tiến tới
Nguyên Anh hậu kỳ thần niệm linh mẫn cao cường tăng thêm một tầng thì có lẽ
cũng không cách nào phát hiện ra được việc này từ trên người cô gái bởi cảm
giác này rất là mỏng manh. Về phần cô gái này bị trúng kỳ độc thì đối với hắn
việc này không có gì là khó khăn cả.
Trong lòng của Hàn Lập hơi kỳ quái, nhìn
khuôn mặt của cô gái không chớp mắt, không khỏi lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Lúc này đây, Văn Tư Nguyệt cùng với nam tử
họ Điền trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ dám liếc mắt nhìn nhau mà
không dám lên tiếng hỏi hay quấy rầy Hàn Lập.
Bổng nhiên thân hình Hàn Lập chấn động,
dường như nhớ ra được việc gì đó. Nhưng lại dùng một ánh mắt cực kỳ cổ quái
nhìn “ Điền Cầm Nhi.” đánh giá lại lần nữa.
“Ngươi có hiểu chút nào về trận pháp hay
không?” Thật không thể nào nghĩ ra là khi Hàn Lập mở miệng ra lại không hỏi gì
đến giải độc mà hỏi tới một vấn đề không liên quan gì cả.
Cô gái vừa nghe lời này, gương đôi mắt to
nhìn Hàn Lập giật mình. Còn vợ chồng Văn Tư Nguyệt cùng lộ vẻ khiếp sợ.
“Hàn tiền bối, người làm sao biết được tiểu
nữ biết được trận pháp chi đạo.?” Văn Tư Nguyệt nhịn không được, cẩn thận hỏi
lại một câu.
“Không có gì. Trước đây có một vị cố nhân
cũng tinh thông trận pháp chi đạo, lệnh nữ cùng nàng ta có vài phần giống nhau
cho nên ta thuận tiện hỏi vậy thôi.” Hàn Lập khôi phục lại bình thường nói.
Nhưng trong đầu lại hiện ra một hình bóng xinh đẹp. Người này năm xưa chính là
Tân Như Âm một vị cương liệt nữ tử mà hắn đã từng kết giao.
Kỳ thật hai người không hoàn toàn giống
nhau. Nhưng khí chất độc đáo trên người lại cho hắn có cảm giác rất là giống
nhau một cách quỷ dị.
Chẳng lẽ lại trùng hợp vậy sao? Nhưng trong
lòng của Hàn Lập lại ẩn ẩn cảm giác không chỉ có như vậy.
Ánh mắt của hắn chợt lóe lên, đột nhiên nắm
lấy bàn tay kia của cô gái vội vàng mở lòng bàn tay ra xem.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay có một một nốt
ruồi màu hồng tươi bằng hạt đậu nằm ở giữa bàn tay, giống như màu máu tươi đỏ
bừng.
“Không có khả năng!”
Hàn Lập thất thanh một chút, sắc mắt đồng
thời biến đổi.
Chương 1101: Luân hồi chi hoặc
Nghe Hàn Lập nói vậy, liền làm cho vợ chồng
Văn Tư Nguyệt bất ngờ. Không chờ bọn họ hỏi tới là việc gì, chỉ thấy Hàn Lập
đưa tay ra linh quang chợt lóe, hướng tới điểm hồng trong lòng bàn tay cô giá
điểm tới.
Chỉ thấy một đoàn thanh quang chợt lóe lên
biến mất trong lòng bàn tay không còn bóng dáng.
Hai vợ chồng Văn Tư Nguyệt mờ mịt không
hiểu việc gì xảy ra. Cũng không dám đả động gì tới Hàn Lập đang thi pháp.
Một việc kỳ lạ xuất hiện!
Sau khi thanh quang biến mất, nốt ruồi màu
hồng đã đỏ lại càng đậm hơn, rồi bắt đầu biến dạng, rồi dần dần biến thành một
cái huyết hồng long văn trong lòng bàn tay, trông rất là sống động, giống như
là đang sống lại.
“Quả thực như thế!” Hàn Lập thì thào nói,
nhìn ánh mắt của Điền Cầm Nhi lại càng thấy cổ quái hơn.
“Hàn tiền bối, tiểu nữ nó….” Nhìn thấy cảnh
này Văn Tư Nguyệt không yên tâm hỏi thăm, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Không có gì, vừa rồi ta thấy trong cơ thể
lệnh ái có một vấn đề lạ. Lúc trước nghe các ngươi nói, là cô ta bị một con độc
trùng lạ cắn nên mới biến ra như vầy phải không.” Hàn Lập thở nhẹ một hơi, dò
hỏi.
“Đúng vậy, tiểu nữ bị như vậy nên mới bị
phát độc. Nhưng đối với loại độc trùng này thì chúng ta có thử khu độc qua thì
thấy cũng dễ dàng khu trừ được. Nhưng không biết sao bệnh trạng lại hóa ra như
vậy, làm cho bọn ta thúc thủ bó tay.” Văn Tư Nguyệt trong lòng run lên, vội
vàng trả lời.
“Hắc hắc, đây là tự nhiên. Loại độc kia
thực sự không làm cho lệnh nữ bị ra như vầy. Nguyên nhân là đến từ việc khác mà
nó chính là nguyên nhân đe dọa đến tính mạng của nó. Đó chính là do cơ thể của
nó chính là Long Ngâm Chi Thể! Bản thân là nữ tu sĩ nhưng lại có đặt thù thể
chất của nam tử. Hơn nữa chất độc của độc trùng kia lại là vật Chí Dương, nên
mới tạo ra bệnh trạng này. Cho dù không có độc phát thì sinh cơ của lệnh nữ
cũng dần dần khô kiệt, quyết không thể nào sống qua tuổi bốn mươi được.” Hàn
Lập nhìn tới chỗ Long văn đỏ như máu trong lòng bày tay cô gái, bất động thanh
sắc nói.
“Long ngâm chi thể! Không có khả năng, khi
tiểu nữ sinh ra chính tay vợ chồng bọn ta đã kiểm tra qua thì không thấy có gì
là dị thường.” sắc mặt của Văn Tư Nguyệt đại biến rồi tái nhợt vô cùng.
“Lệnh ái chính là Long Ngâm Chi Thể thực sự
là một loại thể chất phi thường hiếm có. Nếu không bị ngoại vật tác động hay là
tự động phát tác thì người bình thường không ai biết được. Có được thân thể này
thì con người tu luyện rất nhanh, nhưng tu luyện càng nhanh thì âm dương trong
cơ thể sẽ mất cân bằng vì vậy trước khi Trúc Cơ thì sẽ chết đi.” Hàn Lập bình
tĩnh nói.
“Nói vậy tiểu nữ cho dù khu trừ được độc
dược thì cũng không thể nào tu luyện rồi!.”
Văn Tư Nguyệt kinh hoảng lên, còn nam tử họ
Điền thì sắc mặt dị thường khó coi.
“Chuyện khác sau này sẽ nói, trước ta giúp
cho lệnh ái khu trừ chất độc. Hai người các ngươi hãy rời khỏi phòng này một
lúc, chờ khi nào ta gọi thì hãy vào.” Hàn Lập cũng không có nói gì thêm, mà
không chút khách khí phân phó.
“Dạ!.” vợ chồng Văn Tư Nguyệt tự nhiên sẽ
không nói gì, chỉ có thể lui ra mà thôi.
Cô gái thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ bất an.
Nhưng khi Hàn Lập chưa quay đầu thì tay áo bào bổng nhiên phất lên một cái.
Một màu xanh mờ chớp động. Điền Cầm Nhi
liền cảm thấy hoa mắt, nhất thời không biết gì cả ngã nằm xuống gường.
Lúc này Hàn Lập mới phục hồi tinh thần trở
lại, rồi cẩn thận kiểm tra cô gái, dường như muốn từ trên người của cô ta tìm
ra cái gì đó.
“Hơi thở giống nhau, thân hình giống nhau,
hơn nữa lại có Long Ngâm chi thể, mà còn hiểu rõ trận pháp chi đạo…thật sự là
trùng hợp đây. Thực sự là linh hồn luân hồi hay sao.” Một hồi lâu sau, Hàn Lập
khẽ thở dài, nói nhỏ vài câu.
Hai tay của hắn hợp lại, rồi lại chia ra.
Còn mấy ngón tay thì bắn ra mười ngọn châm tinh tế ngân quang lấp lánh.
Hàn Lập vung tay lên, bụp bụp vài tiếng
phát ra.
Những ngân châm này chẳng những bắn ra
nhanh mà còn chuẩn xác vô cùng, chui vào trong cơ thể của cô gái không thấy
bóng dáng đâu nữa.
Sau đó Hàn Lập bấm tay niệm chú, mười ngón
tay biến hóa quỷ dị lạ thường. Rồi bắn ra từng đạo pháp quyết với các màu sắc
khác nhau. Trong nháy mắt hóa thành một cái ngũ sắc quang võng, đem cô gái bao
phủ vào bên trong.
Còn bên ngoài nhà gỗ là một cái tam hợp
tiểu viện. Văn Tư Nguyệt cùng với tu sĩ họ Điền đứng ở trong viện, nhưng ánh
mắt lại thỉnh thoảng nhìn tới cách cửa gỗ, lâu lâu lại toát ra vẻ lo âu.
Xem ra hai người này đối với ái nữ rất là
yêu thương.
Còn bốn gã trúc cơ kỳ đệ tử kia, thì lại
càng không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào cả.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, thủy chung
yên tĩnh dị thường.
Điều này làm cho nho nhã nam tử càng lúc
càng lo lắng!
Mặc dù vậy hắn cũng không dám cùng với Văn
Tư Nguyệt truyền âm hỏi chuyện. Bởi vì hắn biết rõ thần niệm của một gã Nguyên
Anh Hậu kỳ mạnh mẽ thế nào. Việc truyền âm chắc chắn sẽ tác động đến việc khu
độc của Hàn Lập ở trong phòng. Vạn nhất có câu nào xúc phạm tới hắn thì thực sự
không hối hận kịp nữa.
Vì vậy vị tu sĩ họ Điền này thần sắc tâm
tình bất động, trong lòng đang lo lắng nóng vội vô cùng thì tự nhiên lại nghe
được tiếng nói của Hàn Lập nhàn nhạt truyền đến.
“Được rồi, có thể vào được.”
Vừa nghe tiếng này nho nhã nam tử giống như
là gặp cường địch vội vàng phóng như bay vào trong phòng. Đồng thời còn hướng
tới Văn Tư Nguyệt bên cạnh liếc mắt một cái.
Khuôn mặt của mỹ phụ cũng hiện ra nét vui
vẻ. Xem ra cũng đồng thời nghe được tiếng gọi. Lúc này hắn không còn do dự mà
đẩy cửa đi nhanh vào.
Văn Tư Nguyệt đi theo sát phía sau.
Hàn Lập vẫn ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn một
cái thanh diễm to bằng bày tay, bên trong bao vây lấy vài cái hắc ti vặn vẹo
không ngừng.
Dường như nó có linh tính dị thường. Còn cô
gái thì vẫn nằm không nhúc nhích ở trên gường, vẻ mặt trong rất giống như là
đang ngủ ngon giấc. Trong phòng toát ra một mùi hương thơm phảng phất như có
như không, kỳ dị vô cùng.
“Hàn tiền bối, tiểu nữ...”
“Ta mới vừa cho nó uống một viên mộng đan,
hai người các ngươi tự mình qua xem đi.” Hàn Lập xua tay hướng tới Văn Tư
Nguyệt ra dấu tới xem, còn hắn thì đứng lên đi khỏi cái ghế gỗ.
Văn Tư Nguyệt nghe Hàn Lập nói vậy, trong
lòng hết lo hơn một nữa. Trong miệng cảm ơn không ngừng. Lúc này mới cùng với
nam tử họ Điền vội vàng đến bên gường, cẩn thận xem xét con gái của mình.
Còn Hàn Lập thì tập trung quan sát quang
đoàn trong lòng bày tay, chậm rãi đi ra khỏi cửa, đi tới cái sân bên trong.
Bốn gã trúc cơ kỳ canh cửa phía ngoài thấy
Hàn Lập đi ra, vội vàng lắp bắp kinh hãi, muốn tới chào hỏi.
Hàn Lập khoát tay chặn lại làm cho bọn họ
không tiến tới được. Sau đó đi vài bước tới một góc sân, mắt nhìn tới cái quang
cầu màu xanh, rồi lấy hai tay chà xát mạnh.
Lập tức hai tay kim quang đại phóng, rồi
tiếng sấm đồng thời nổ ra.
Quang cầu màu xanh chớp lóe không ngừng,
ngay cả hắc ti bên trong cũng bị kim quang hóa thành một làn khói mỏng, lượn lờ
tiêu tán ở không trung.
Một mùi hôi tanh tràn ra khắp nơi, làm cho
người ta có cảm giác buồn nôn.
Hàn Lập nhướng mày, lập tức tay áo bào phất
một cái, một cổ kình phong lập tức sinh ra trong nháy mắt đem cả đám hôi tanh
này thổi đi mất tiêu.
Lúc này hắn mới để hai tay ra sau lưng,
ngửa mặt nhìn trời, hai mắt nhíu lại mặt không thay đổi, dường như đang suy
nghĩ cân nhắc việc gì đó.
Không biết qua bao lâu, sau lưng có tiếng
chân bước đến.
Hàn Lập từ từ quay đầu lại, rồi mở miệng
nhàn nhạt nói.
“Mặc dù ta đem độc tính trong trong cơ thể
của nó khu trừ hết bảy tám phần, nhưng tốt nhất là các ngươi nên tìm một cái
nội đan của Bạch Lộ Ngư Yêu cho nó dùng sống thì phần độc tính còn lại trong
người sẽ được tiêu trừ hết.”
“Đa tạ tiền bối lần này đã ra tay giúp đỡ.
Văn Tư Nguyệt nguyện kiếp sau sẽ làm trâu ngựa để đền đáp tấm chân tình này!.”
Phía sau nhẹ nhàng đi tới đó chính là vị thiếu phụ phu nhân xinh đẹp Văn Tư
Nguyệt.
“Kiếp sau? Ngươi cảm thấy những người tu
luyện nhưng chúng ta lại có luân hồi tới kiếp sau hay sao chứ?” Ngữ khí lúc này
của Hàn Lập có vài phần cổ quái cùng một ít tự giễu.
“Tiền bối lời này có ý gì…” Văn Tư Nguyệt
nghe xong lời này liền ngẩn ra có chút kinh hãi thì thào nói, hiển nhiên không
hiểu được ý của Hàn Lập là gì.
“Quên đi, ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra
mà thôi. Giờ ta muốn nhắc các ngươi một chút. Mặc dù lệnh ái hiện giờ vô sự
nhưng trong cơ thể lại đang vận chuyển một đạo Huyền Âm Linh Lực để kiềm chế
lại sự phản phệ của Long Ngâm Chi Thể. Nhưng mà đây cũng chỉ là biện pháp tạm
thời mà thôi. Về sau không được tiếp tục tu luyện, ngoài ra còn tìm đan dược
phụ trợ thì có thể sống lâu hơn người bình thường một chút, không cần phải lo
gì đến tính mạng nữa. Nhưng nếu như tiếp tục tu luyện thì chỉ cần Chí Dương khí
mạnh lên thì linh lực mà ta truyền qua sẽ mất đi tác dụng cân bằng thì phản phệ
sẽ xuất hiện. Ngươi hiểu rõ chứ!.” Hàn Lập vẫn xoay người lại nghiêm sắc mặt
dặn dò.
“Chẳng lẽ không còn biện pháp nào để tiêu
trừ đi sự ảnh hưởng Long Ngâm chi thể hay sao chứ? Mong rằng tiền bối chỉ điểm
cho Văn Tư Nguyệt một ít, vãn bối thực sự không thể nào đành lòng nhìn tiểu nữ
chỉ có thể sống được hơn một trăm năm mà thôi.” Sắc mặt của Văn Tư Nguyệt tái
hẳn ra cúi đầu thật sâu bái lễ Hàn Lập mà cầu xin.
“Phương pháp không phải không có, nhưng chỉ
sợ ngươi làm không được.” Lúc này Hàn Lập không có ra tay ngăn cản Văn Tư
Nguyệt thi hành đại lễ mà bình tỉnh dị thường nói.
“Chỉ cần làm cho tiểu nữ có thể tu luyện
như người bình thường thì ta hoàn toàn đồng ý lấy tính mạng của mình để bồi
hoàn.”Văn Tư Nguyệt ngẩng khuôn mặt quyết ý lên, cắn răng nói.
“Đây không phải là chuyện một người Kết Đan
Kỳ như ngươi có thể làm được, nếu là Nguyên Anh kỳ tu sĩ thì có thể được. Kỳ
thật cũng rất là đơn giản, chỉ cần có một người là Nguyên Anh kỳ tu sĩ cứ cách
một khoảng thời gian ngắn liền đưa một đạo âm khí vào trong cơ thể của lệnh ái
để cân bằng không cho dương khí bùng nổ thì hoàn toàn có thể tiếp tục tu luyện
công pháp. Nhưng đều chính yếu là người Nguyên Anh Kỳ tu sĩ khi cần là phải có
hoặc là lệnh ái của ngươi lúc nào cũng đi bên cạnh một người Nguyên Anh Kỳ tu
sĩ là được! Hơn nữa lúc nào cũng phải mang theo một lượng đan dược cực lớn để
khi cần thì có mà sử dụng. Ngoài ra khi pháp lực trong cơ thể tinh tiến thì
lượng đan dược cũng phải sử dụng nhiều theo. Chỉ lo một khi Trúc Cơ thành công
thì chỉ sợ các ngươi Kết Đan Kỳ tu sĩ cũng không thể nào đáp ứng trong một thời
gian dài như thế.” Dường như biết được lòng yêu thương con vô bờ bến của một
người mẹ như Văn Tư Nguyệt nên Hàn Lập nói ra rõ ràng không dấu diếm điều gì hết.
“Một người là Nguyên Anh Kỳ có thể tùy thời
mà gọi thì đến!.” Văn Tư Nguyệt mặt lộ ra vẻ sấu thảm lẩm bẩm.
Sau khi nghe Hàn Lập nói phương pháp này ra
thì trong lòng Văn Tư Nguyệt trầm xuống, cho dù là thương con rất nhiều nhưng
nàng cũng biết việc này là không có khả năng.
Không chỉ nói bọn họ có khả năng mời được
Nguyên Anh kỳ tu sĩ được hay không, cho dù có đồng ý thì họ cũng chỉ có thể ra
tay trợ một vài lần mà thôi, làm sao mà có thể vì hai gã Kết Đan Kỳ mà phải lúc
cần thì họ phải ra tay giúp đỡ. Còn việc đi theo sau một người là Nguyên Anh kỳ
tu sĩ là chuyện vô cùng tốt nhưng thực sự thì không thể nào có được.
Dù sao thì Nguyên Anh Kỳ tu sĩ thu đồ đệ
thì cũng chỉ thu Kết Đan kỳ mà thôi. Mặc dù Điền Cầm Nhi tư sắc hơn người, linh
căn tư chất ngàn năm khó gặp không phải không có cơ hội bái một vị Nguyên Anh
kỳ tu sĩ làm sư phụ. Nhưng hiện bộ dáng cùng thể chất tu luyện như vậy thì làm
sao mà lọt vô mắt xanh của các vị Nguyên Anh Kỳ tu sĩ.
Văn Tư Nguyệt cân nhắc một hồi, liền tỏ ra
hoàn toàn thất vọng!