Phàm nhân tu tiên - Chương 2003 - 2004

Chương 2003:
Trùng Uy

      Thái Cực Đồ
áp súc xoay tròn, hóa thành vô số hư ảnh đè xuống huyết bào thiếu niên.

Huyết bào thiếu niên chỉ cảm thấy không khí
bốn phía căng thẳng, vô số luồng cự lực từ bốn phương tám hướng tuôn đến, khiến
huyết sắc cuồng phong phát ra một tiếng trầm muộn, tiếp theo nổ tung.

Lực lượng cực lớn kia xoay chuyển, phút
chốc hình thành một dòng suối thật lớn bao phủ thiếu niên và khô lâu vào trong,
bộ dáng muốn xé rách thành vô số mảnh nhỏ.

Mà bản thân thiếu niên và thân hình khô lâu
thì lại trầm xuống, ở tại chỗ không thể tiến tới.

Không ổn, là Huyền Thiên Thánh Bảo!

Sắc mặt huyết bào thiếu niên chợt biến đổi
kinh hãi thét lên một tiếng, vội vàng ném khối đại ấn màu đen trong tay ra.

Đại ấn phóng nhanh ra, hóa thành lầu các
khổng lồ, phát ra vạn đạo hắc quang hung hăng đánh về phía Thái Cực Đồ.

Ầm một tiếng.

Thái Cực Đồ thoáng một cái, bề mặt chợt lóe
quang hoa liền đẩy đại ấn ra, bộ dáng không hề co tác dụng.

Huyết bào thiếu niên dường như cũng không
trông cậy một kích vừa rồi có thể phá vỡ cấm chế, gầm lên một tiếng, thân hình
phóng nhanh vào trong người huyết sắc khô lâu.

Sau một khắc, ba cái đầu huyết sắc khô lâu
đột nhiên há miệng, phân biệt phun ra một phù lục màu đen, một ngọc bội màu
tím, cùng với một đoàn huyết sắc quang cầu.

Ba vật vừa hiện ra, đều phát ra tiếng trầm
muộn nổ tung, phân biệt hóa thành một đoàn ma khí màu đen, một đoàn hà quang
màu tím và một chùm tế ti màu máu, nhập thẳng vào thân hình khô lâu.

Nhất thời bề mặt huyết sắc khô lâu hiện ra
ba loại ma vân quỷ dị màu sắc khác nhau, trải rộng khắp thân hình, tiếp theo
sau khi thống khổ rống to một tiếng, thân thể liền cuồng trướng gấp bội, miễn
cưỡng giãy dụa khỏi cự lực trói buộc bốn phía, sáu kiện ma binh màu đen đột
nhiên vung lên.

Hắc quang chợt lóe, một kiện binh khí dài
giống như nguyệt đao lập tức ngưng tụ hiện lên.

Trong mắt huyết sắc khô lâu chợt lóe lục
quang, ánh mắt hung hợn, sáu bàn tay to màu đỏ sậm đồng thời cầm lấy ma binh
thật dài kia, nhắm Thái Cực Đồ trên không trung chém một cái.

Một đạo đao quang màu đen dài hơn trăm
trượng xé rách hư không xuất hiện phía trên Thái Cực Đồ.

Chính giữa Thái Cực Đồ bỗng nhiên hiện ra
một đ ngân mờ nhạt, tiếp theo không tiếng động phân ra, bị chẻm thánh hai mảnh.

Huyết sắc khô lâu chỉ cảm thấy cự lực bốn
phía phút chốc giảm đi hơn phân nửa, lúc này mừng rỡ, huyết quang nổi lên, định
phá không bỏ chạy.

Nhưng đúng lúc này lão giả tóc bạc và Kim
Việt thiền sư phía xa lại không nói một lời, cùng há miệng phun ra một đoàn
tinh huyết, sau đó điểm vào hư không một cái, hóa thành từng đoàn huyết vụ biến
mất.

Đồng thời, nguyên bổn hai mảnh Thái Cực Đồ
bị chém đứt phát ra tiếng xé gió, bên trong bỗng nhiên xuất hiện nhiều luồng
khí tức xa lạ, chớp động một cái liền tụ hợp lại.

Quang mang chợt lóe, Thái Cực Đồ lần nữa
hợp lại như lúc ban đầu, cũng lần nữa xoay tròn.

Thân hình khổng lồ của huyết sắc khô lâu
vừa mới hóa thành một đao huyết hồng bay lên không vài chục trượng, liền ầm một
tiếng, bị một tầng cự lực khổng lồ mạnh mẽ đè xuống, lần nữa bị trói buộc.

Hóa thân Huyết Quang ẩn thân trong huyết
sắc khô lâu thấy cảnh này trong lòng cực kỳ giận dữ, không suy nghĩ thêm, ma
binh thật dài trong tay lập tức không ngừng chém lên không trung.

Từng đạo đao quang thật dài, phảng phất như
rồng đen phóng lên trời, không ngừng chém về phía Thái Cực Đồ.

Nhưng vô luận ánh đao sắc bén hung mãnh thế
nào, Thái Cực Đồ chỉ cần hà quang chợt lóe, trong nháy mắt liền khôi phục như
thường, gắt gao cuốn lấy khiến huyết sắc khô lâu không thể thoát thân.

Mà cái giá phải trả cũng rất lớn, hai người
lão giả tóc bạc ở chỗ cũ không ngừng kích phát tinh huyết, liều mạng thúc dục
Thái Cực Đồ.

Hai người miệng liên tục phun ra tinh
huyết, huyết nhục trên người lấy mắt thường có thể thấy được đang khô kiệt với
tốc độ cực nhanh, bộ dáng đang cố sức liều mạng.

Huyết bào thiếu niên cực kỳ kinh hãi, tâm
niệm nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên cắn răng một cái, bốn cánh tay trên
người huyết sắc khô lâu đột nhiên nổ tung, xương cốt sau khi bị một đoàn huyết
vụ bao phù, sau lưng khô lâu liền huyễn hóa ra một đôi cánh màu đỏ bằng xương
cực lớn.

Hai tay còn lại thì thúc dục pháp quyết, cự
sí vỗ mạnh, nguyên bổn thân hình bất động có chút thoáng lên, lần nữa bay lên
trời.

Tất cả nghe có vẻ dài đòng, nhưng lại diễn
ra nhanh như chớp.

Nhưng huyết sắc khô lâu hành động đã chậm
trễ.

Trên không trung vang lên tiếng xé gió, cự
ưng màu vàng do đàn trùng ngưng tụ biến ảo thành rốt cục cũng bay tới, hung
hăng trảo một cái vào người huyết sắc khô lâu.

Không ổn.

Ba cái đầu huyết sắc khô lâu đột nhiên cùng
quát to một tiếng, ma binh trong tay vội vàng chém về phía cự ưng màu vàng,
đồng thời cự sí sau lưng không tiếc pháp lực vỗ mạnh, độn tốc phút chốc tăng
hơn một nửa.

Nhưng đáng tiếc chính là giờ phút này nó
đang bị Thái Cực Đồ bao phủ, ngay cả khi đã hóa thành một đoàn huyết quang bay
nhanh đi, nhưng độn tốc vẫn cực kỳ chậm chạp.

Mà cự ưng màu vàng sau khi bị đao quang
chém trúng, lập tức phanh một tiếng, hóa thành vạn đóa kim hoa phóng xuống.

Chỉ thấy từng điểm kim quang chớp động,
huyết sắc khô lâu sau khi hét thảm một tiếng, liền bị hơn vạn con Phệ Kim Trùng
bao phủ.

Mỗi một tấc trên người nóị vô vô số giáp
trùng màu vàng to cỡ bàn tay bám vào, đồng thời phát ra tiếng cắn nuốt kẽo kẹt,
từ xa nhìn lại rất rợn người.

Huyết sắc khô lâu ngay cả khi do Huyết
Quang Thánh Tổ dùng một kiên dị bảo biến thành, nhưng vẫn không ngừng kêu lên
thảm thiết trong đám trùng.

Hơn vạn con Phệ Kim Trùng cùng nhau cắn
nuốt, tốc độc cắn nuốt cực nhanh, quả thực khiến người ta sợ hãi.

Chỉ sau thời gian vài lần chớp mắt, khô lâu
kiên cố kia liền giống như đá bị mài mòn, thân hình bị mất đi hơn một nửa, mắt
thấy chỉ một lát nữa sẽ hoàn toàn bị cắn nuốt hết.

Lão giả tóc bạc và tăng nhân ở phía xa thấy
cảnh này nhất thời mừng rỡ.

Đúng là Phệ Kim Trùng trưởng thành, cũng
may là Hàn đạo hũu một lần lại có thể điều khiền nhiều hung trùng như thế. Lão
giả vui mừng nói

Đạo hữu nói phải, Mạc Giản Ly đại nhân tặng
thánh bảo này, xem ra cũng chờ được cơ hội, may là lúc trước cố nhịn không vận
dụng bảo vật này, nếu không sao có thể bất ngờ giữ chân ma đầu kia lại. Vẻ mặt
Kim Việt thiền sư cũng buông lỏng, cực kỳ mừng rỡ.

Mà lúc này, thân hình Hàn Lập sau và lần
chớp động liền xuất hiện bên cạnh huyết sắc khô lâu, hai bàn tay trong tay áo
có chút chớp động, vẻ mặt không chút biểu tình.

Cùng lúc đó, huyết bào thiếu niên ẩn thân
trong huyết sắc khô lâu lại lộ ra vẻ kinh hoàng, bộ đáng như kiến bò trên chảo
nóng.

Mắt thấy huyết sắc khô lâu trong nháy mắt
đã bị cắn nuốt còn mấy trượng, không thể nào tiếp tục bảo hộ huyết bào thiếu
niên, hắn đột nhiên cắn răng một cái, tay đột nhiên bắt quyết.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền
đến.

Thân thể còn sót lại của huyết sắc khô lâu
sau khi chớp động huyết mang kỳ lạ liền hóa thành một đoàn huyết sắc quang vựng
nổ tung, khí lãng cuồn cuộn đánh bay hơn vạn con Phệ Kim Trùng.

Nhưng trong đám Phệ Kim Trùng có mười mấy
đao kim quang chớp động, xem khí lãng không ra gì, tiếp tục lao tới, chớp cái
liền như mũi tên bắn lên lưng huyết bào thiếu niên, lộ ra cái miệng đầy răng
nanh, bắt đầu cắn nuốt.

Đúng là mười mấy Phệ Kim Trùng Vương mà Hàn
Lập tuyển chọn.

Những trùng vương này mỗi một con cơ hồ
thần thông không dưới tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ, được Hàn Lập lặng lẽ thả ra, trà
trộn vào đàn trùng, dựa vào khí tức giống nhau như đúc đã dễ dàng qua mặt được
tai mắt hóa thân Huyết Quang, một kích đắc thủ.

Mà huyết bào thiếu niên phút chốc liền đau
thấu tim, biết lúc này tất có khả năng sẽ bỏ mạng, nên bất chấp quát to một
tiếng, mặc kệ mười mấy con Phệ Kim Trùng sau lưng, hóa thành một đạo hào quang
bắn đi, chớp cái liền bay ra khỏi phạm vi bao phủ của Thái Cực Đồ.

Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt không chút
bối rối, ngược lại ánh mắt chợt lóe hiện lên một tia quỷ dị.

Sau một khắc, hư không phía trước huyết
hồng đột nhiên chợt lóe kim quang, mười mấy đạo thú ảnh màu vàng nhạt quỷ dị
hiện ra, đồng thời một phiến trảo ảnh rậm rạp trong nháy mắt tuôn ra.

Ầm ầm ầm, mười mấy đạo thú ảnh chấn động
bắn lui, quang mang tiêu tan lần nữa biến ảo thành một dị thú màu vàng, bộ dáng
không phải là đối thủ.

Mà trong huyết hồng bỗng nhiên phát ra
tiếng kêu to, huyết bào thiếu niên đột nhiên dừng độn quang lại.

Nhưng chỉ một chút trì hoãn này, nguyên bổn
đàn trùng bị đánh bay lập tức gào thét, lần nữa phóng tới, hoàn toàn bao phủ
bản thể huyết bào thiếu niên vào trong.

Tiếng kêu thảm thiết từ miệng huyết bào
thiếu niên truyền ra, tay nhanh chóng bắt quyết ngoài thân phút chốc tuôn ra
huyết phong cuồn cuộn và ma khí đen kịt không ngừng gào thét cuồng động trong
không trung.

Nhưng vô luận là loại thần thông nào cuốn
qua, vô số Phệ Kim Trùng lại giống như giòi bám lên xương, gắt gao như đóng
đinh trên người hắn không chịu nhả ra.

Đáng thương cho vị hóa thân Thánh Tổ này,
ngay cả khi trong người đầy ma công, nhưng đụng tới loại Phệ Kim Trùng đao
thương không nhập, nước lửa không sợ này, không bị khắc chế bởi bảo vật trong
người, cũng không bị dị bảo han chế độn thuật cho nên không có cách nào ngăn
cản.

Trong khoảnh khắc, thân thể huyết bào thiếu
niên bị cắn nuốt không còn một mảnh, ngay cả Nguyên Anh bên trong cũng không
thể thoát được.

Lúc này, hơn vạn con Phệ Kim Trùng mới phát
ra tiếng vù vù giải tán, hóa thành vô số đóa kim hoa bắn trở về phía Hàn Lập.

Hàn Lập phất tay, nhất thời thu tất cả linh
trùng vào cơ thể, sau đó ánh mắt đảo qua phía dưới Thái Cực Đồ thấy trống
không, trên mặt mới thật sự thả lỏng.

Lúc này, Thái Cực Đồ do quang mang hóa
thành cũng phanh một tiếng, bỗng nhiên hóa thành từng điểm linh quang tan biến.

Lão giả và tăng nhân ở phía xa thao túng
bảo vật này đồng thời há miệng, lần nữa phun ra một đoàn tinh huyết, huyết nhục
trên người phút chốc lại khô héo đi hai phần.

Nhưng sau khi hai người thấy cảnh huyết bào
thiếu niên bị đàn trùng cắn nuốt, vẻ mặt lại mừng như điên

Ha ha, tốt quá. Ma đầu này rốt cục cũng đã
chết. Hàn đạo hữu, tên Ma Tộc tôn giả kia phải chăng cũng chết trong tay ngươi?
Thần quang trong mắt lão giả tóc bạc cực kỳ ảm đạm, nhưng giờ phút này lại cười
ha ha hỏi.

Chương 2004:
Đại Thắng

      Ừm, tên Ma
Tôn hậu kỳ kia mặc dù rất khó giải quyết, nhưng đúng là đã bị ta giết! Hàn Lập
không cần phải giấu giếm việc này, lạnh nhạt gật đầu cười.

Hàn đạo hữu thật sư đã lập công lớn, trận
chiến này chúng ta thắng rồi. Lão giả tóc bạc nghe vậy, một chút lo lắng trong
lòng cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, mừng như điên nói.

Tiếp theo hắn không suy nghĩ thêm, hít sâu
một hơi, đột nhiên lớn tiếng quát to:

Thánh Tổ Ma Tộc đã bị chúng ta đánh bại,
đám Ma Tộc nhãi nhép các ngươi nhất định phả chết. Hồn phi phách tán là kết quả
duy nhất của các ngươi!

Giọng nói lão giả như sấm sét, không ngừng
vang vọng khắp hư không trên chiến trường, cơ hồ hai tộc Nhân Ma đều nghe rõ.

Bên Nhân Tộc vừa nghe xong, hiển nhiên hoan
hô một trận, tinh thần trong nháy mắt tăng vọt mấy lần, mà bên Ma Tộc nghe vậy
thì lại tao động một trận.

Những Ma Tôn cao giai sau khi nhìn về phía
lão già, kết quả không thấy thân ảnh hai người huyết bào thiếu niên và Ma Tộc
đại hán, trong l nhất thời hoảng sợ, ánh mắt không khỏi có chút mờ mịt.

Mà lão giả tóc bạc và Kim Việt thiền sư
thấy cảnh này, tay bắt quyết, lập tức lấy ra mấy kiện bảo vật phóng về một
chiến đoàn gần bọn họ nhất.

Ở nơi đó đang có hai gã trưởng lão Thiên
Uyên Thành và hai gã Ma Tộc tôn giả đánh nhau khó phân thắng bại, vừa thấy thế
tới của hai người hung hăng như vậy, lúc này sắc mặt đại biến nhìn nhau một
cái.

Chạy!

Một lão giả mặc ma giáp màu xanh bỗng nhiên
khẽ quát một tiếng.

Một gã Ma Tôn khác cả người bị hắc khí bao
phủ, không nói hai lời hừ một tiếng, hai tay chà xát đánh về phía đối diên.

Tiéng ầm ầm nổ ra!

Vô số lôi hỏa màu đen khí thế phô thiên cái
địa phóng ra, tam thời đánh hai trưởng lão Nhân Tộc thối lui, tiếp theo phất
tay, một chiếc thuyền gỗ đen thui liền xuất hiện giũa không trung.

Hắn chớp cái liền xuất hiện phía trên.

Thuyền gỗ ầm vang một tiếng, liền hóa thành
một đạo hắc hồng phá không bay đi.

Về phần lão giả giáp xanh, sớm lấy ra một
phiên kỳ màu xanh, hung hăng vỗ ra một đoàn quang hà màu xanh đại phóng, bao
phủ thân hình vào trong.

Dị quang chợt lóe, hắn liền biến mất tại
chỗ.

Sau một khắc, không gian cách đó trăm
trượng ba động, một đạo nhân ảnh mờ nhạt chợt lóe hiện ra, nhưng thanh quang
lại phát sáng, lần nữa biến mất không thấy.

Hai gã Ma Tôn này không chút do dự chạy
trốn.

Đối thủ của bọn họ, hai gã trưởng lão Thiên
Uyên Thành thấy cảnh này hiển nhiên không cam lòng, hợp lực đánh lui lôi hỏa
màu đen, tiếp theo khống chế độn quang định đuổi theo.

Nhưng đúng lúc này, lão giả tóc bạc và Kim
Việt thiền sư chợt lóe tới gần đó lập tức gọi hai người lại.

Hai vị đạo hữu không cần đuổi theo hai tên
Ma Tôn đó, trước tiên đi giúp mấy vị đạo hữu khác thì tốt hơn! Lão giả tóc bạc
khẽ nhúc nhích môi truyền âm qua.

Tiếp theo biến đổi độn quang, lại bay về
một chiến đoàn khác.

Hai gã trưởng lão nọ lúc này có chút chợt
hiểu, liền bỏ qua ý định truy đuổi, bay sang chiến đoàn khác trợ giúp.

Trong nháy mắt, cả đại quân Ma Tộc hoàn
toàn đại loạn.

Những Ma Tộc tôn giả thấy tình thế không
ổn, tại trận có không ít kẻ chạy trốn.

Có vài kẻ hung ác muốn dẫn quân tiếp tục
chém giết, nhưng lại bị tu sĩ Hợp Thể Kỳ của Nhân Yêu hai tộc bao vây, kết quả
có tên bị giết tại trận, cũng có tên bị thương nặng bỏ chạy.

Về phần Ma Tộc cấp thấp, không có Ma Tộc
tôn giả chỉ huy, trong lòng vô cùng sợ hãi, không còn lòng dạ nào tấn công
thành trì, thế bại càng không thể cứu vãn.

Nhân Yêu hai tộc ngay cả khi tổn thất trầm
trọng, nhưng vì sĩ khí đại tăng, đều lao xuống thành trì chặn đường đuổi giết.

Trong lúc nhất thời, trong phạm vi mấy vạn
dặm tràn ngập tiếng kêu thảm, vô số Ma Tộc hoảng hốt chạy về phía xa.

Mà phía sau chúng là đủ loại quang hoa khí
thế phô thiên cái địa đuổi theo không tha, thỉnh thoảng có vài thấp, trung giai
Ma Tộc bị quang hoa lướt qua, liền rơi rụng từ không trung xuống, không biết
sống chết thế nào.

Hàn Lập vẫn không cùng đám người Kim Việt
thiền sư ra tay đối phó Ma Tộc tôn giả, mà chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn quá
trình đại quân Ma Tộc tan rã

Sau khi hắn nhìn thấy tất cả Ma Tộc đều
chạy ra khỏi phạm vi gần Thiên Uyên Thành, cũng thấy được Nhân Yêu hai tộc đuổi
giết vượt ra khỏi tầm mắt, rốt cục mới thở dài một hơi.

Loại tình hình này, xem ra đại quân Ma Tộc
thật sự đã bại trận.

Giờ phút này cho dù có hóa thân Thánh Tổ Ma
Tộc nào khác phủ xuống, thì cũng không thể cứu vãn được nữa.

Hàn Lập sau khi đứng tại chỗ một lát, mắt
thấy phần lớn thủ vệ đã truy đuổi khá xa, thanh quang chợt lóe mang theo Báo
Lân Thú bay về thành.

Trong thành, tồn tại bình thường của hai
tộc Nhân Yêu và tán tu đều biết tin Ma Tộc đại bại, trong thành nhất thời tràn
ngập tiếng hò reo, vô số tu sĩ cấp thấp lao ra khỏi nơi ở, nhiệt tình phát tiết
sự vui mừng như điên của mình.

Trong lúc nhất thời, trên đường và khoảng
không đều đầy ắp bóng người, vô cùng náo nhiệt.

Hàn Lập thấy cảnh này, ngay cả tâm tình luôn
bình tĩnh như nước, giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn
không có ý dừng lại, một mực bay về nơi ở.

Không lâu sau, hắn đã thấy thạch tháp của
mình từ xa, độn quang chợt lóe liền không chút chần chờ, trực tiếp bay vào
trong.

Hắn cũng không trở lại đỉnh tháp, mà là
trực tiếp làm phép, độn nhập vào mật thất sâu hơn trăm trượng dưới đáy thạch
tháp.

Hàn Lập mở cấm chế ra, sau khi dặn dò Báo
Lân Thú vài câu liền vội vàng nhập định điều tức.

Hiện tại hắn tổn hao nguyên khí rất nhiều,
trong người còn có đủ loại dược lực xung đột, tình hình hiển nhiên không lạc
quang, cho nên càng sớm điều trị càng tốt.

Bởi vậy thậm chí hắn không chờ đám người
lão giả tóc bạc đắc thắng trở về đã quay về bế quan trước.

Ngay khi Hàn Lập bế quan, tu sĩ Nhân Yêu hai
tộc dưới sự dẫn dắt của tu sĩ Hợp Thể Kỳ, một hơi đuổi giết đại quân bại trận
của Ma Tộc ba ngày ba đêm.

Mặc dù trong quá trình này không giết được
bao nhiêu Ma Tộc tôn giả, nhưng tồn tại Ma Tộc cấp thấp thì lại bị bọn họ giết
ít nhất cũng năm sáu phần.

Đại quân Thiên Uyên Thành xem như chính
thức đại thắng, lúc này mỗi người đều mang theo sự hưng phấn trở về thành.

Đương nhiên vì đề phòng tàn dư Ma Tộc giở
trò, lão giả tóc bạc vẫn an bài không ít nhân thủ, tiếp tục giám sát động tĩnh
của đám Ma Tộc còn sót lại.

Trở về thành, tất cả mọi người xuất chiến
được những người ở lại cực kỳ hoan nghênh, hơn nữa trong thành còn tổ chức tiệc
rượu ăn mừng náo nhiệt

Cơ hồ toài bộ người trong thành đều tham
gia ngày lễ long trọng này.

Nhưng rất nhiều người không biết đến,
trưởng lão Thiên Uyên Thành không ai tham gia tiệc chúc mừng này mà là đang
cùng một số tu sĩ Hợp Thể Kỳ đã xuất chiến họp mặt trong một gian đại điện bí
ẩn.

Trong đó có vài sứ giả Hợp Thể Kỳ từ Thánh
Đảo lén đến trợ giúp, cũng có vài tu sĩ khổ tu không xuất hiện trong Thiên Uyên
Thành.

Lúc này, đám tồn tại Hợp Thể Kỳ nghe lão
giả tóc bạc thuật lại chuyện hóa thân Huyết Quang bị vạn trùng cắn nuốt, không
khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.

Phệ Kim Trùng, hơn nữa còn là Phệ Kim Trùng
trưởng thành. Đám hung trùng này không ngờ còn có người bồi dưỡng ra thật đúng
là khó tin. Nói như vậy, hóa thân Huyết Quang Thánh Tổ kia và một gã Ma Tôn hậu
kỳ còn lợi hại hơn, toàn bộ đều bỏ mạng trong tay Hàn đạo hữu? Một gã hán tử
mặt đen thì thào hỏi.

Nói ra thật sự xấu hổ. Trận chiến này lão
phu không thể làm được gì nhiều, chỉ là lúc trước cùng Kim Việt thiền sư cuốn
lấy hóa thân lão ma tổ một lát, sau đó lại dựa vào Phệ Kim Trùng của Hàn đạo
hữu mới có thể giết được đối phương. Mà trước đó Hàn đạo hữu cũng tự mình giải
quyết một gã Ma Tôn hậu kỳ khác. Lão giả tóc bạc cười khổ nói.

Cốc huynh cần gì quá khiêm tốn, nếu không
có ngươi và đại sư vận dụng Thánh Bảo, e rằng Hàn đạo hữu cho dù có thể thúc
dục Phệ Kim Trùng cũng rất khó đuổi theo hóa thân Thánh Tổ nọ. Một lão ông tóc
xanh, hai mắt dài nhỏ như nghĩ tới điều gì đó nói.

Thôi Ông, Thái Cực Thánh Bảo nọ là bảo vật
mà Mạc Giản Ly đại nhân trước khi đi ban tặng, Cốc mỗ tuyệt đối không dám nhận
công lao này! Lão giả tóc bạc nghe vây, cuống quít lắc đầu nói.

Huyền Thiên Thánh Bảo nọ vì để thúc dục
thật tốt, Cốc huynh và đại sư đã liều mạng tổn thất tinh huyết cả người mới có
thể làm được, sao lại nói là không có công lao? Nếu như vậy cũng không tính thì
ta đây lại càng cảm thấy hồ thẹn. Lão ông cười hắc hắc nói.

Lão giả tóc bạc và Kim Việt thiền sư hiển
nhiên đã khiêm tốn.

Lúc này, một phụ nhân mặc áo xanh nhạt,
thản nhiên cười nói:

Không cần phải bàn thêm về công lao của Cốc
huynh và đại sư, chỉ riêng sự khổ tâm trước đại chiến cũng đủ nói lên công lao
của hai vị đạo hữu rồi. Bất quá nghe đạo hữu nói như thế, thần thông của vị Hàn
đạo hữu kia tuyệt đối rất lớn, sợ rằng đủ để xếp vào năm người hàng đầu trong
Nhân Yêu hai tộc chúng ta. Nhân vật cỡ này thiếp thân nhất đĩnh phải gặp mặt
một lần, nhưng vị đạo hữu này hiện tại đang ở đâu?

Không sai, lời của Thủy phu nhân cũng giống
với ý lão phu. Ta cũng muốn gặp mặt một lần. Những người khác lập tức chen vào
nói.

Chư vi đạo hữu hiện tại muốn gặp Hàn huynh
thì sợ rằng có chút không tiện, bởi vì đại chiến lần này Hàn đạo hữu hao tổn
nguyên khí không ít cho nên sau khi trở về thành liền lập tức bế quan nhập
định. Cho nên lần này tụ tập, ta cũng không mời Hàn đạo hữu tới. Lão giả tóc
bạc chậm rãi nói.

Thì ra là thế, thiếp thân đã có chút lỗ
mãng. Vậy thiếp thân sẽ chờ khi Hàn đạo hữu xuất quan, lại tự tìm đến thăm hỏi.
Phụ nhân áo xanh nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ đáng tiếc.

Mấy người khác cũng lộ ra vẻ tiếc nuối,
nhưng hiển nhiên không tiện nói thêm gì.

Trận chiến này mặc dù công lao Hàn đạo hữu
không nhỏ nhưng bổn thành có thể may mắn thoát khỏi khó khăn, chủ yếu vẫn nhờ
chư vị tương trợ. Lão cũng không biết nói gì đề cảm tạ, sau này chư vị chỉ cần
có chỗ nào cần đến Thiên Uyên Thành, chỉ cần nói với lão phu một tiếng, bổn
thành chắc chắn sẽ toàn lực báo đáp. Vẻ mặt lão giả tóc bạc nghiêm nghị, ôm
quyền nói với những người khác.

Mấy tên trưởng lão Thiên Uyên Thành khác
cũng đứng dậy, đồng dạng không ngừng hứa hẹn.

Những tu sĩ Hợp Thể Kỳ khác nghe xong, trên
mặt không khỏi lộ ra vẻ lấy thân phận của đám người lão giả, loại hứa hẹn này
không phải chuyện đùa, sau này khắng định sẽ có tác dụng lớn, lúc này cũng đồng
dạng khách khí vài phần.

Đại chiến lúc này, chúng ta mặc dù thắng
lợi nhưng cũng không thể khinh địch. Dù sao Ma Tộc tôn giả và gần một nửa đại
quân Ma Tộc vẫn không tổn hao gì. Tên Huyết Quang Thánh Tổ kia chỉ cần nhẫn
tâm, đồng ý phủ xuống Linh Giới một khối hóa thân khác, chỉ sợ chúng ta phải
đối mặt với một trận khổ chiến khác, vì đề phòng việc này, bổn thành quyết
không thể cố thủ, mà phải nhân cơ hội đại thắng này chủ động xuất kích, tiếp
tục đuổi giết tàn dư Ma Tộc, không để chúng có cơ hội tập hợp nổi dậy. Vẻ mặt
lão giả tóc bạc có vài phần âm trầm nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3