Phàm nhân tu tiên - Chương 2005 - 2006
Chương 2005:
Khách Đến Ngoài Ý Muốn
Những tu sĩ
Hợp Thể Kỳ khác nghe nói thế cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hơn nữa, phần
lớn mọi người đồng ý gật đầu nói phải.
Vì thế lão giả tóc bạc dưới sự trợ giúp của
mấy tên trưởng lão Thiên Uyên Thành, nhanh chóng bố trí một số nhiệm vụ, hơn
phân nửa tồn tại Nhân Yêu hai tộc ở đây đều được phái ra ngoài thành, tiếp tục
bao vây tiêu diêt những khu vực lúc đầu bị Ma Tộc khống chế.
Một số khác thì ở lại Thiên Uyên Thành, phụ
trách sửa chữa cấm chế phòng ngự và pháp trận đã bị phá hủy.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là phái
người đến phá hủy những tiết điểm thông đến Ma Giới, khiến Ma Tộc cho dù có
phái thêm viện quân tới, thì cũng không cách nào phủ xuống gần Thiên Uyên
Thành.
Bởi vì việc này cũng cực kỳ quan trọng, cho
nên sau khi phân chia công việc xong, những người ở đây lập tức cáo từ đi làm
chuyện của mình.
Trong nháy mắt đại sảnh chỉ còn lại lão giả
tóc bạc và lão giả tên là Thôi Ông kia.
Lão giả nọ đúng là một trong những sứ giả
do Thánh Đảo phái tới, sau khi bí mật thương lượng một lúc lâu với lão giả tóc
bạc, mới thản nhiên rời đi.
Mà sau khi thương lượng, vẻ mặt lão giả tóc
bạc lại rất vui. Dường như từ miệng lão Ông nọ biết được tin tức gì đó rất tốt.
Sau đó không lâu, Thiên Uyên Thành phái ra
đông đảo tu sĩ Hợp Thể Kỳ, nguyên bổn những nhóm Ma Tộc còn sót lại ở gần đó
đều bị bao vây tiêu diêt.
Nhưng những Ma Tộc còn lại khác thì dưới sự
dẫn đầu của một số Ma Tộc tôn giả, chậm rãi rời khỏi khu vực Thiên Uyên Thành,
đầu quân vào mấy đơn vị đại quân Ma Tộc khác ở khu vực lân cận.
Dưới tình hình này, truy binh Thiên Uyên
Thành hiển nhiên không đám đuổi giết, mà sau khi bố trí lượng lớn nhân thủ canh
gác tại biên giới, liền quay trở về thành.
Đến lúc này, đại chiến Thiên Uyên Thành mới
chính thức chấm dứt.
Tổng kết toàn đại chiến, Nhân Yêu hai tộc
cuối cùng đại thắng, nhưng lực lượng phòng thủ cũng bị phá hủy hơn một phần ba,
thậm chí còn có vài trưởng lão Hợp Thể Kỳ ngoài ý muốn chết trong trận chiến,
về phần tồn tại dưới Luyện Hư Kỳ lại càng chết vô số.
Bất quá cũng may, cuối cùng đã đánh lui đại
quânsố lượng Ma Tộc chết còn nhiều hơn, coi như là trận thắng đầu tiên từ khi
Ma Kiếp diễn ra tới nay. Tin này có tác dụng cổ vũ tinh thần hai tộc, ý nghĩa
rất lớn.
Đương nhiên thăng lợi của Thiên Uyên Thành
không thể nói rằng hai tộc thật sự chiếm được thượng phong trong Ma Kiếp, trở
lại những cứ điểm khác, lúc này đều bị đại quân Ma Tộc vây khốn.
Về phần những cứ điểm đó có thể ngăn cản
cơn sóng dữ hay không thì chỉ có trời mới biết.
Tạm thời gác qua chuyện đó, lúc này Thiên
Uyên Thành đại thắng, sau khi đánh đuổi Ma Tộc ra khỏi khu vực khống chế, nhất
thời trong phạm vi này xuất hiện không ít tán tu và tông môn thế gia còn sót
lại, đều đến gia nhập Thiên Uyên Thành.
Thậm chí một số khu vực gần đó bị Ma Tộc
khống chế, cũng có đông đảo tán tu và nhiều thế lực nhỏ tình nguyện mạo hiểm
trốn chạy đến Thiên Uyên Thành.
Kể từ đó nhân thủ mà Thiên Uyên Thành tổn
thất lần nữa dễ dàng bổ sung, tin rằng trải qua một thời gian nữa, cho dù đại
quân Ma Tộc có phất cờ trở lại thì phía Thiên Uyên Thành cũng có lực để tiếp
tục chiến đấu.
Cứ như vậy, tất cả mọi thứ tại Thiên Uyên
Thành nhanh chóng khôi phục, dùng hết sức để tích góp mọi thứ.
Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt một
năm đã trôi qua
Một ngày kia, thạch tháp nơi Hàn Lập ở bỗng
có một vị khách đặc biệt đến. Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử nhận được tin thì
kinh ngạc, vội vàng mời vào đại sảnh.
Người này vừa ngồi xuống, lập tức không
chút khách khí hỏi Khí Linh Tử:
Lần này ta đến có chuyện quan trọng muốn
gặp sư phụ các ngươi, các ngươi đi thông báo cho ta một tiếng.
Hồi bẩm tiền bối, gia sư đang bế quan, sớm
đã căn dặn không muốn tiếp khách.
Mặc dù trong lòng Khí Linh Tử có chút bất
an, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Không sao, ta và sư phụ ngươi trước kia đã
sớm có ước hẹn. Ngươi cứ việc thông báo một tiếng, Hàn đạo hữu sẽ không trách
các ngươi. Người này thần sắc lãnh đạm, không thèm để ý nói.
Nếu tiền bối nói như thế thì vãn bối sẽ thử
xem sao! Khí Linh Tử sau khi hơi chần chờ, biết rõ người trước mặt không phải
là tu sĩ Hợp Thể Kỳ bình thường, liền miễn cưỡng đồng ý.
Tiếp theo hắn lật tay, một Truyền Âm Phù
thoáng hiện ra, sau khi cúi đầu nói với lá phù mấy câu, liền phất tay ném ra
ngoài.
Trong mật thất dưới đáy thạch tháp. Hàn Lập
từ ngày bế quan tới giờ vẫn không chút động đậy. Đột nhiên kim quang trên người
chợt lóe, hai mắt chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy hai mắt hắn chớp động tinh quang,
rõ ràng nguyên khí đã khôi phục hơn phân nửa.
Tay hư không trảo một cái. Phốc một tiếng,
một đạo hỏa quang từ hư không trực tiếp bay tới, chợt lóe lên rồi nằm trong
lòng bàn tay.
Thần niệm Hàn Lập sau khi đảo qua nội dung
bên trong, ánh mắt chớp động, không khỏi thì thào một câu:
Còn tưởng là ai, hóa ra hắn đã tới. Xem ra
không ra ngoài gặp một chút thì không được.
Vừa dứt lời, hắn đứng lên, thân hình thoáng
mơ hồ, liền trực tiếp hóa thành một đạo thanh hồng bay ra khỏi cửa mật thất.
Chỉ một lát sau, trung tâm đại sảnh trên
đỉnh thạch tháp chợt lóe thanh quang, thanh quang thu lại, thân bất ngờ đứng
thẳng tắp tại đó.
Bái kiến sư phụ!
Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu vừa thấy Hàn
Lập, lúc này mừng rỡ tiến lên chào hỏi. Các ngươi đứng lên đi. Lũng huynh, lần
này ngươi tới hình như không đúng lúc, so với ước định lúc trước thì có vẻ sớm
hơn rất nhiều. Hơn nữa hiện tại đi tới Thiên Uyên Thành, không sợ Ma Tộc sẽ
nhân cơ hội san bằng cứ điểm Lũng gia sao? Hàn Lập sau khi khoát tay về phía
hai gã đệ tử, liền quay đầu lại thản nhiên nói với vị khách vừa tới.
Vị khách này sau khi đánh giá Hàn Lập trên
dưới và lần, sắc mặt tuy lãnh đạm, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia kinh
dị, bất ngờ đúng là Lũng gia lão tổ năm đó từng có có ước định bí mật với Hàn
Lập.
Lũng mỗ mạo hiểm đi xa, hiển nhiên đã sớm
an bài. Nhưng thật ra nghe nói đạo hữu đã tiến giai hậu kỳ, hơn nữa trong trận
đại chiến không lâu trước đó, đã giết một hóa thân Thánh Tổ Ma Tộc và một Ma
Tôn hậu kỳ. Tin này ban đầu lão phu không quá tin tưởng, nhưng hiện tại xem ra
là thật. Hàn đạo hữu sau khi tiến giai hậu kỳ, tu vi không ngờ lại tăng tiến
đến mức độ này. Lão phu tự cảm thấy bản thân cũng không sánh bằng. Bất quá nói
như thế thì đối với chuyện mà chúng ta đã ước định, lão phu càng có thêm vài
phần tin tưởng, về phần thời gian thì có hơi vội một chút, bởi vì có vài nguyên
nhân cần thay đổi. Sau khi Lũng gia lão tổ thu ánh mắt lại, thần sắc mặc dù
bình tĩnh, nhưng trong mắt khó nén khỏi một chút hoảng sợ, trả lời.
Mấy năm trước tại hạ có chút cơ duyên đặc
biệt, lúc này mới có thể nhanh tiến giai đến hậu kỳ như vậy, về phần giết hóa
thân Thánh Tổ Ma Tộc thì không phải chỉ một mình Hàn mỗ ra tay, mấy người Cốc
đạo hữu cũng xuất ra nhiều lực. Trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc nhưng
không vội hỏi gì, ngược lại hời hợt giải thích vài câu.
Mặc kệ nói thế nào thì có thể đánh chết một
gã hóa thân Thánh Tổ Ma Tộc, đây đã là một chuyện cực kỳ vinh quang trong hàng
ngũ tu sĩ Hợp Thể Kỳ. Huống hồ đạo hữu mới vừa tiến giai cảnh giới hậu kỳ không
lâu, có lẽ chờ sau này tu luyên pháp lực đến đại thành, thần thông càng tiến
thêm một bước. Bản thân Lũng mỗ tự biết hiện tại không phải là đối thủ của đạo
hữu. Lũng gia lão tổ thở dài một hơi nói.
Hắc hắc, Lũng huynh quá khiêm tốn rồi. Đúng
rồi, đạo hữu định tới nói cho Hàn mỗ chuyện gì vậy? Hàn Lập khẽ cười, rốt cục
đề cập tới vấn đề chính.
Việc này nói ra thì rất dài. Nói ở đây...
Ánh mắt Lũng gia lão tổ chợt lóe, nhìn về phía Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu một
cái, có vài phần chần chờ.
Các ngươi ra ngoài trước đi, chờ sau khi ta
nói chuyện xong thì hãy vào gặp ta. Hàn Lập hiển nhiên hiểu ý đối phương, lúc
này quay lại, không chút chần chừ nói với hai người Khí Linh Tử.
Vâng, sư phụ!
Hai gã đệ tử hiển nhiên không có bất cứ ý
kiến gì, cung kính đáp ứng.
Tiếp theo bọn họ không tiếng động rời khỏi
đại sảnh.
Hàn Lập phất tay, một cổ hào quang màu xanh
bay ra, chợt lóe liền biến mất.
Sau một khắc, hư không gần đó phát ra tiếng
vù vù, từng tầng bạch quang nổi lên bao phủ cả gian đại sảnh vào trong.
Tốt rồi, hiện tại ngoại trừ ta và ngươi thì
không còn ai khác ở đây, Lũng huynh có chuyện gì thì cứ thoải mái nói. Hàn Lập
âm thầm thu pháp quyết lại, mỉm cười nói với Lũng gia lão tổ.
Nếu Hàn đạo hữu đã mở cấm chế ra lão phu
hiển nhiên yên tâm. Chuyện là thế này, ước định thời gian tiến vào Ma Giới của chúng
ta lúc trước sợ rằng phải tiến hành sớm một chút. Bởi vì lão phu vừa nhận được
tin, mấy năm sau hai tộc chúng ta sẽ phản công Ma Tộc, mà lúc đó dường như ba
đại thủy tổ cũng cùng phủ xuống Linh Giới chúng ta. Đến lúc đó vô luân trận
chiến này thắng hay thua, thì sợ rằng chúng ta cũng không còn cơ hội lẻn vào Ma
Giới. Nếu muốn có hai linh vật kia thì chúng ta chỉ có thể trước đó tiến vào Ma
Giới. Thần sắc Lũng gia lão tổ phút chốc bỗng trở nên vạn phần ngưng trọng.
Ba đại thủy tổ Ma Giới! Hàn Lập vừa nghe
lời này sắc mặt liền đại biến.
Xem ra Hàn đạo hữu cũng nghe nói qua danh
tiếng ba đại thủy tổ Ma Tộc này. Ba lão ma này là ba tồn tại có thần thông lớn
nhất trong đám Cổ Ma nguyên thủy tại Ma Giới. Thánh Tổ Ma Tộc bình thường còn
xa mới sánh bằng. Nghe nói vài tồn tại Đại Thừa Kỳ dị tộc ở Linh Giới chúng ta
từng chết trong tay ba người này. Lũng gia lão tổ vừa nói đến đây, đồng tử
không khỏi hơi co lại một chút.
Vẻ mặt Hàn Lập liền thoáng chút âm trầm,
ánh mắt chớp động dường như đang tự đánh giá điều gì đó.
Lũng gia lão tổ vẫn chưa mở miệng nói thêm,
chỉ lẳng lặng chờ Hàn Lập trả lời.
Theo ta được biết, ba đại thủy tổ không hề
rời khỏi Ma Giới. Năm đó Đại Thừa Kỳ dị tộc dường như sau khi xông vào Ma Giới
mới chết trong tay bọn chúng.
Lũng huynh có thể xác định tin tức này
không nhầm lẫn chứ? Một lúc lâu sau, Hàn Lập mới chậm rãi mở miệng nói.
Sao vậy, Hàn huynh nghi ngờ lời tại hạ nói
sao? Lũng gia lão tổ không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại hỏi một câu.
Không phải Hàn mỗ không tin đạo hữu, mà
chuyện Lũng huynh vừa nói không phải chuyện đùa, tại hạ không thể không thận
trọng một chút. Thần sắc Hàn Lập không đổi, trả lời.
Nếu là thế thì Hàn đạo hữu cứ yên tâm. Tin
tức này lão phu lấy được từ Thánh Đảo, mà tin tức này cũng từ miệng Ngao Khiếu
tiền bối bên Yêu Tộc nói ra. Lão nhân gia hắn đã nói như thế thì Hàn đạo hữu
cảm thấy có mấy phần là giả? Lũng gia lão tổ nhìn chằm chằm khuôn mặt Hàn Lập,
chậm rãi nói từng chữ.
Ngao Khiếu lão tổ, lão nhân gia hắn đã đến
Thánh Đảo sao? Hàn Lập thầm kinh ngạc, ánh mắt ngưng trọng vội hỏi một câu.
Chương 2006:
Ước Định Sớm
Ngao Khiếu
tiền bối chẳng những đi Thánh Đảo, mà còn muốn ở lại Thánh Đảo một thời gian
dài cho đến khi chính thức quyết chiến với Ma Tộc. Lũng gia lão tổ trầm giọng
nói.
Nói như vậy, chuyện thủy tổ Ma Tộc hàng lâm
hơn phân nửa là thật. Nói như thế tất cả kế hoạch lúc trước của chúng ta đều bị
rối loạn. Hàn Lập thở dài một hơi nói.
Cũng không hẳn là vậy! Nguyên bổn chúng ta
định sau khi trải qua vài đợt công kích nhất của Ma Tộc, chờ khi tình hình chiến
cuộc hơi vững vàng một chút, sẽ yên tâm tiến vào Ma Giới. Nhưng hiện tại nếu
thủy tổ Ma Tộc đã sớm muốn xâm nhập vào giới này, thì chuyện đã không còn đơn
giản. Đến lúc đó mấu chốt thắng bại của đại chiến, hơn phân nửa phải xem Ngao
Khiếu tiền bối và Mạc Giản Ly đại nhân cùng Thánh Đảo ứng phó thế nào. Một khi
hai tộc chúng ta thất bại, khu vực này nhất định sẽ thuộc về Ma Tộc, chúng ta
không thể không lập tức chạy xa, căn bản không thể tiến vào Ma Giới.
Mà một khi chiến thắng, tất cả Ma Tộc cũng
đều rút lui về Ma Giới. Đến lúc đó các thông đạo tiết điểm khẳng định bố trí
lượng lớn cao giai Ma Tộc, chúng ta cũng rất khó lén vào. Mà lén vào Ma Giới
trước khi thủy tổ Ma Tộc hàng lâm, bởi vì đại chiến mà Ma Giới không lâu sau đó
sẽ vắng vẻ, mức độ nguy hiểm của chúng ta sẽ giảm đến mức thấp nhất. Từ phương
diện này mà nói, thủy tổ Ma Tộc rời đi, đối với hành động của chúng ta vô cùng
có lợi. Lũng gia lão tổ cười khổ nói.
Hiên tại cũng chỉ nghĩ được đến đó mà thôi.
Nhưng Lũng huynh có đề cập với người bên Linh Tộc về chuyện này chưa? Hàn Lập
do dự một chút hỏi.
Linh Tộc bên kia không tiện để liên hệ cho
nên vẫn chưa đến nói cho bọn họ biết. Bất quá chỉ cần bên chúng ta không có vấn
đề gì, thì chắc rằng bên Linh Tộc cũng không có vấn đề. Lần này thủy tổ Ma Tộc
hàng lâm, có lẽ không chỉ đối phó với Nhân Yêu hai tộc, những dị tộc khác gần
đây hẳn cũng nằm trong mục tiêu của bọn chúng. Nếu đã vậy, chắc bọn họ cũng đã
biết nên làm thế nào. Lũng gia lão tổ vô cùng tự tin nói.
Thì ra là thế, nhưng việc này không hề nhỏ,
để ta suy nghĩ hai ngày rồi sẽ trả lời đạo hữu. Sao... thế nào? Hàn Lập suy
nghĩ một lát mới ngưng trọng nói.
Ha ha, cái này đương nhiên. Vậy hai ngày
sau lão phu lại đến để nghe ý kiến của Hàn đạo hữu. Lũng gia lão tổ không cảm
thấy bất ngờ, mặt tươi cười đồng ý.
Hai ngày sau, Hàn mỗ nhất định sẽ cho đạo
hữu một câu trả lời thuyết phục. Bất quá trước đó tại hạ muốn biết động tĩnh Ma
Tộc bên chỗ Lũng huynh, mong Lũng huynh không ngại chỉ giáo. Hàn Lập gật đầu
đột nhiên chuyển đề tài nói.
Những nơi khác lão phu không rõ lắm, nhưng
cứ điểm của mấy đại gia tộc chúng ta mặc dù bị Ma Tộc tấn công vài lần, nhưng
cuối cùng cũng miễn cưỡng tự bảo vệ được. Bất quá cũng do chủ lực Ma Tộc đều
tập trung vào Thánh Hoàng Thành, nếu không mấy đại gia tộc chúng ta có lẽ đã
gặp nguy hiểm. Dường như thống lĩnh Ma Tộc bên Thánh Hoàng Thành muốn tập trung
đông đảo lực lượng để đánh hạ Thánh Hoàng Thành, sau đó mới trở lại tiêu diêt
thế lực của chúng ta. Mà Thánh Hoàng Thành cũng không hổ là tồn tại đứng đầu
trong Nhân Tộc chúng ta. Ngay cả khi bị đại quân Ma Tộc điên cuồng tấn công,
không ngờ vẫn có công có thủ chỉ hơi rơi vào hạ phong một chút mà thôi. Ngay từ
đầu lúc Ma Tộc vây thành... Lũng gia lão tổ sau khi suy nghĩ một chút, liền
chậm rãi kể lại.
Hàn Lập chăm chú lắng nghe, có đôi khi ngắt
lời hỏi mấy vấn đề cụ thể. Lũng gia lão tổ liền trả lời toàn bộ.
Sau khi Hàn Lập nghe xong, cảm thấy rất hài
lòng.
Vị đệ nhất tu sĩsau khi nói chuyện với Hàn
Lập một lúc, liền thức thời cáo từ.
Khi Hàn Lập đưa tiễn ra đến cửa, đột nhiên
hời hợt hỏi một câu.
Trong tin tức Lũng huynh thu được, Ngao
Khiếu tiền bối một mình đến Thánh Đảo sao? Bên cạnh có môn nhân đệ tử nào khác
không?
Cụ thể thì ta không rõ lắm, bất quá hình
như Ngao Khiếu tiền bối có dẫn theo một hậu nhân bên cạnh. Hàn huynh sao lại
hỏi vậy? Lũng gia lão tổ cảm thấy có chút kỳ quái, trả lời.
Không có gì, tại hạ chỉ là thuận miệng hỏi
mà thôi. Hàn Lập cười ha hả hàm hồ trả lời.
Lũng gia lão tổ nghe vậy, trong mắt hiện
lên một chút kinh ngạc, nhưng việc không liên quan đến mình, đương nhiên sẽ
không tiếp tục hỏi thêm. Sau khi đi đến sân, liền chắp tay chào Hàn Lập, trực
tiếp hóa thành một đạo hào quang bay ra khỏi thạch tháp.
Hàn Lập đứng tại chỗ nhìn độn quang Lũng
gia lão tổ biến mất, sau đó mặt không chút biểu tình quay trở lại đại sảnh.
Lúc này Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu đã vào
trong đại sảnh, lần nữa đứng hai bên.
Sư phụ, lão nhân gia người gặp chuyện phiền
toái nào á, không biết đệ tử có giúp được gì không? Ánh mắt Hải Đại Thiếu chớp
động, cười hì hì hỏi một câu.
Nếu các ngươi có thể giúp ta giải quyết thì
việc này đã không phải là phiền toái với ta rồi. Hàn Lập trả lời, từ chối cho ý
kiến.
Đều do tu vi hai người chúng ta quá nông
cạn, không thể gánh đỡ phiền phức cho lão nhân gia người. Vẻ mặt Khi Linh Tử
xấu hổ tiếp lời nói.
Thiên phú tu luyện của hai người các ngươi
xem như ngàn dặm mới tìm được, nếu không trong khoảng thời gian ngắn cũng không
đạt tới cảnh giới như bây giờ. Chỉ là việc này đối với tu sĩ Hợp Thể Kỳ cũng
cực kỳ nguy hiểm, các ngươi không nên xen vào thì tốt hơn. Được rồi, vi sư
không muốn nói chuyện này nữa, các ngươi kể đại khái tình hình Thiên Uyên Thành
cho ta nghe. Ma Tộc còn sót lại đã bị tiêu diệt sạch chưa? Hàn Lập lắc đầu, đột
nhiên sắc mặt nghiêm lại hỏi.
Hồi bẩm sư phụ, từ sau khi lão nhân gia người
bế quan, mấy người Cốc tiền bối sau khi trở về thành nghỉ ngơi hồi phục, liền
lập tức chia nhau làm việc... Khí Linh Tử đem những thay đổi gần đây và vài đại
sự phát sinh kể lại hết cho Hàn Lập nghe.
Sau khi Khí Linh Tử kể lại chuyện quan
trọng cuối cùng, Hàn Lập đã hiểu gần hết những chuyện phát sinh trước đó, nhưng
sau khi suy nghĩ một chút, vẫn chưa tỏ vẻ gì, ngược lại đột nhiên hỏi chuyện
liên quan đến Băng Phượng.
Hồi bẩm sư phụ, sau khi đại chiến kết thúc,
Phượng sư cô dường như tỉnh ngộ, linh cơ đột phá, bắt đầu bế quan. Theo như sư
cô nói, chậm thì mấy tháng, lâu thì một năm sẽ xuất quan. Hải Đại Thiếu vội
vàng trả lời.
Phượng sư cô các ngươi nguyên bổn có Linh
Phượng huyết mạch, có thể lĩnh ngộ được gì trong đại chiến thì cũng là cơ duyên
của nàng. Trong khoảng thời gian này, các ngươi canh giữ trong tháp cẩn thận,
đừng để bất cứ kẻ nào quấy rầy nàng tìm hiểu. Hàn Lập nghe vậy, trên mặt hiện
lên vẻ vui mừng.
Vâng, sư phụ.
Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu hiển nhiên
tuân lệnh.
Được rồi, ta cần yên tĩnh một mình, hai
người các ngươi ra ngoài đi. Hàn Lập hài lòng gật đầu, phân phó một câu.
Vậy lão nhân gia sư phụ nghỉ ngơi! Đồ nhi
xin cáo lui.
Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu thi lễ, liền
thối lui ra ngoài cửa.
Đúng rồi, chuyện hôm nay Lũng đạo hữu tới
chơi, hai người các ngươi không được tiết lộ cho người ngoài biết. Hàn Lập như
nghĩ tới điều gì, ngay khi hai gã đệ tử ra đến cửa, bỗng nhiên dặn dò một câu.
Hai người Khí Linh Tử rùng mình, hiển nhiên
cung kính đáp ứng.
Trong nháy mắt, cả đại sảnh chỉ còn lại một
mình Hàn Lập.
Hắn lẳng lặng ngồi trên ghế, tay chống cằm,
hai mắt hơi nhíu lại suy ngẫm. Trên mặt mơ hồ có một tia xuất thần.
Hơn nửa năm sau, trên bầu trời một dãy núi
liên miên bất tận, một đám Ma Tộc cả người quay cuồng hắc khí, đang không ngừng
chém giết cùng bảy tám gã tu sĩ Nhân Tộc.
Thực lực và thần thông hai bên không chênh
lệch nhiều, nhưng cũng bởi vậy mà tranh đấu càng lúc càng kịch liệt. Chỉ thấy
quang mang và ma quang chớp động, tiếng nổ phát ra không ngớt.
Đột nhiên chân trời phía xa chợt lóe linh
quang, một đạo hào quang ngũ sắc thoáng hiện ra, tiếng xé gió chỉ rít lên, hào
quang liền quỷ dị xuất hiện gần đó.
Ma Tộc và tu sĩ Nhân Tộc bên dưới cùng kinh
ngạc, dưới tình huống không biết kẻ đến là địch hay là bạn, không tự chủ dừng
tay, nhanh chóng thối lui về phía sau.
Nhưng đúng lúc này, từ trong đạo hào quang
năm màu nọ truyền đến tiếng cười trong trẻo của một nữ tử trẻ tuổi:
“Nếu ta đã gặp thì cũng thuận tay giúp các
ngươi một chút.”
Vừa dứt lời, hào quang thoáng lên bên phía
Ma Tộc, lập tức hiện ra một nhân ảnh thon thả mơ hồ, hai tay phất lên, ngàn vạn
đạo quang ti năm màu bắn ra, chợt lóe liền xuyên thủng thân hình những Ma Tộc
kia, khiến chúng tan thành tro bụi trong hà quang diễm lệ.
“Đa tạ đại ân của tiền bối!”
Những tu sĩ Nhân Tộc đó thấy cảnh này trong
lòng mừng rỡ, lúc này hướng lên không trung tạ ơn.
Nhưng nhân ảnh mơ hồ nọ ngoại trừ khẽ cười
một tiếng thì không nói thêm gì. Chỉ khẽ giẫm chân, lần nữa hóa thành hào quang
năm màu phá không bay đi. Chỉ vài lần chớp động liền biến mất tại chân trời.
Để lại một đám tu sĩ hai mắt nhìn nhau.
Bọn họ sau khi nói vài câu, liền vội vã rời
khỏi nơi này.
Mà sau khi đám tu sĩ Nhân Tộc rời đi không
bao lâu,đột nhiên trên trời cao dao động, không chút tiếng động hiện ra hai
nhân ảnh.
Trong đó một người có thân hình cực kỳ cao
lớn, mặc chiến giáp đen, khuôn mặt vô cùng hung ác xấu xí. Người còn lại là một
nữ tử dáng người thướt tha, mặc váy trắng, nhưng toàn thân lại bị một tầng linh
vụ mỏng màu hồng nhạt bao phủ, không thể thấy rõ khuôn mặt.
“Chủ nhân, có muốn tiểu nhân giết những tu
sĩ Nhân Tộc vừa rồi hay không? Hai mắt đại hán mặc giáp đen chợt lóe hung
quang.” ong ong nói.
Chỉ là vài tên tu sĩ trung giai Nhân Tộc mà
thôi, không cần để tâm, cái chúng ta cần làm là đi theo phía sau nữ tử kia. Nữ
tử váy trắng lắc đầu, bình tĩnh nói.
“Nhưng chủ nhân... chúng ta âm thầm theo
dõi nữ tử này đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có bất cứ thu hoạch gì, có
khi nào bói toái lúc trước có sai sót?”
Đại hán giáp đen có chút chần chừ nói.
Loại thần thông bói toán này cũng có lúc
sai lầm. Nhưng lần làm phép này có vẻ rất thành công. Lúc trước ta dựa theo chỉ
dẫn của quẻ tượng, lúc vừa nhìn thấy nữ tữ này, liền có thể khẳng định nàng ta
nhất định là người mà quẻ tượng báo trước. Đi theo nàng, hẳn là nhất định có cơ
hội tìm được linh dược trị thương cho ta, hoặc có thể tìm được người có linh
dược. So với việc đi loạn khắp khu vực Nhân Tộc rộng lớn thì việc này có hy
vọng nhiều hơn. Nữ tử váy trắng thản nhiên nhìn đại hán giáp đen, vẻ mặt không
đổi trả lời.