Phàm nhân tu tiên - Chương 2021 - 2022

Chương 2021:
Huyền Hóa Phong Linh Phùthiên Tinh Tháp

       Nhân ảnh là
tồn tại ở Tiên giới, hiển nhiên hiểu rõ sự lợi hại của Huyễn Quang Thiên Tinh
Tháp, trong long biết không ổn, bỗng sinh ra ý liều mạng, sau khi cắn lưỡi,
liến há miệng phun ra một đoàn tinh huyết.

Tinh huyết vừa ra khỏi miệng, lập tức ầm ầm
bốc cháy, sau đó chợt lóe biến ảo thành mấy hỏa mãng, mỗi con đều dài hơn mười
trượng, giương nanh vuốt múa phóng về phía băng tháp trong suốt.

Nhân ảnh hiểu rõ, chỉ cần hắn dung bí thuật
Tiên giới tạo ra hỏa mãng chống đỡ băng tháp một chút, Tích Huyết Phục Linh Hoa
liền có thể hóa giải lớp băng, hoàn toàn phát huy hết uy lực.

Tới khi đó, huyết hoa phát ra hết uy lực,
cho dù là Huyễn Quang Thiên Tinh Tháp cũng không cách nào trấn áp được.

Nhưng cử động này của nhân ảnh dường như
hoàn toàn rơi vào trong dự đoán của bạch bào lão giả.

Chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng!

Viên châu màu xanh trên đỉnh băng tháp đột
nhiên tự xoay tròn, tiếng xé gió phá không vang lên, mấy đạo quang tuyến màu
xanh to cỡ ngón cái phun ra, sau khi chợt lóe liền nhanh như chớp đánh lên
người hỏa mãng.

“Xèo xèo.”

Quang tuyến màu xanh không biết ẩn chứa uy
lực đáng sợ thế nào, mấy hỏa mãng thoạt nhìn dữ tợn, trong nháy mắt liền bị
tiêu diệt, biến thành từng luồng khói xanh.

Sắc mặt nhân ảnh đại biến, muốn thi triển
thần thong khác, nhưng cản bản không kịp.

Băng tháp cao hơn trăm trượng mang theo
mảng lớn hàn quang, đè huyết sắc cự hoa và nhân ảnh xuống dưới.

Băng tháp trong suốt chớp động dị quang, vô
số phù văn màu vàng tuôn ra, như mưa rào bắn xuống.

Thanh thế cực kì kinh người!

Đồng thời cùng lúc đó, nửa đoạn thân ảnh
của bạch bào lão giả cũng hiện lên rõ ràng ở đỉnh tháp, không chút biểu tình
quát to:

“Mấy người các ngươi làm gì thế, mau thúc
dục Khốn Ma đại trận, giúp lão phu hoàn toàn phong ấn đại địch của bổn tộc.”

Đối tượng mà bạch bào lão giả nói hiển
nhiên là tám gã Thánh Linh mới vừa rồi giống như chim sợ cành cong.

Giờ phút này tám gã Thánh Linh vừa thấy
băng tháp chế trụ huyết sắc cự hoa tự bạo, trong lòng hiển nhiên vừa vui mừng
lẫn sợ hãi, nghe lão giả nói vậy, lập tức giật mình độn quang bay trở về.

Chỉ thấy nhân ảnh sau khi chớp lên, tám gã
Thánh Linh lần nữa xuất hiện bốn phía pháp trận, bắt đầu thúc dục trận bàn.

Lập tức phù văn trong pháp trận hiện lên,
phù liên ban đầu có chút tiêu tan, lần nữa ngưng thật, chợt lóe lao ra từ bốn
phía băng tháp, hình thành cự võng bao phủ tất cả mọi thứ bên dưới.

Cùng lúc đó, cự đại băng tháp phát ra tiếng
vù vù, không ngừng co giãn biến lớn.

Từng tầng huyền băng trong suốt từ cự tháp
điên cuồng ngưng kết ra.

Pháp trận bên dưới phát ra tiếng vù vù,
giống như cùng hô ứng với băng tháp.

Không quá thời gian vài lần hô hấp, băng
tháp đã biến thành một cự đại băng phong cao mấy ngàn trượng, đem cả tòa pháp
trận và phù liên đóng băng lại.

Về phần nhân ảnh và cự đại huyết hoa, hiển
nhiên bị đóng băng tại trung tâm.

Thấy cảnh này, tám gã Thánh Linh nguyên bổn
thúc dục pháp trận, lúc này thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.

Mà đúng lúc này, sắc mặt bạch bào lão giả
vẫn vô cùng âm trầm, nhìn xuống tám gã Thánh Linh nói:

“Các ngươi nghe cho rõ, mặc dù ta dùng bản
thể phong ấn đại địch này lại. Nhưng Tích Huyết Phục Linh Hoa là một loại kì
hoa hiếm có tại Tiên giới, sợ rằng phải tốn hơn vạn năm mới có thể từng chút
hóa giải uy lực của đóa hoa này. Mà trước đó, các nguwoi không được động đến
phong ấn này, nguyên thần của ta cũng không thể rời khỏi bản thể quá xa, nếu
không hậu hoạn vô cùng! Vì để ngừa vạn nhất, các ngươi lập tức bố trí vài loại
cấm chế pháp trận ở gần đây, phong ấn bản thể lão phu và Khốn Ma đại trận lại.
Kể từ đó sẽ không còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chờ sau khi ta hóa giải
toàn bộ Tích Huyết Phục Linh Hoa, liền đem băng phong tới chỗ Cửu U Địa Hỏa,
chậm rãi luyện hóa chân hồn thành đan dược. Trong khoảng thời giant a không thể
phân tâm, tất cả mọi việc trong tộc cứ giao cho trưởng lão cộng đồng quyết
định. Nhất định phải khiến bổn tộc vượt qua ma kiếp lần này! Chỉ cần chịu đựng
qua ma kiếp, bổn tộc liền có thể hưng thịnh.”

“Tuân lệnh, Linh Vương đại nhân!” Tám gã
Thánh Linh nghe vậy, lập tức quỳ xuống, cực kì cung kính hứa hẹn.

Tiếp theo tám người bọn họ thu pháp bàn
trong tay lại, linh quang ngoài thân sau khi chớp động, liền tự hóa thành một
đạo trường hồng bay ra ngoài truyền lệnh.

Trong nháy mắt, trong băng phong chỉ còn
lão một mình thân ảnh bạch bào lão giả.

“Ngươi thật sự tưởng rằng bằng vào Huyễn
Quang Thiên Tinh Tháp bị tàn phá là có thể phong ấn bổn sứ giả sao? Chờ sau khi
ta làm hao hết hàn khí của tháp này, để xem ngươi còn cái gì có thể phong ấn
được ta!”

Phía dưới băng phong bỗng nhiên truyền ra
vang lên tiếng của nhân ảnh.

“Hừ, không hổ là người từ thượng giới hạ
xuống, chỉ liếc mắt liền nhìn ra bản thể tàn phá của ta. Nhưng cho dù như thế,
ngươi cho rằng bản thân ngươi có được vô tận thần thông của chân tiên sao. Lấy
tu vi hiện tại của ngươi, muốn hao hết hàn khí bản thể của ta đúng là chuyện
nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng lực liên kết chân hồn của ngươi cũng mạnh thật,
ngay cả khi bị trấn áp vẫn có thể mở miệng nói chuyện. Bất quá thần trí ngươi
cũng chỉ tỉnh táo được một lúc nữa thôi.” Bạch bào lão giả cúi đầu nhìn lướt
qua đáy băng phong, hừ một tiếng nói.

“Lời nói này là có ý gì? Ta không tin hạ
giới còn thủ đoạn gì có thể phong ấn cả thần trí ta.” Giọng nói nhân ảnh thoáng
trầm xuống, bộ dáng không tin.

“Thủ đoạn ở hạ giới quả thực rất khó hoàn
toàn phong ấn chân hồn chi lực, nhưng thứ lão phu vận dụng không phải là thủ
đoạn ở hạ giới!”

Bạch bào lão giả cười lạnh một tiếng, tiếp
theo hư không trảo một cái, một đoàn phù lục tỏa ra hàn quang mờ nhạt, quỷ dị
hiện lên giữa ngón tay.

Phù lục này trong suốt, giống như từ hàn
băng ngưng tự thành, nhưng bề mặt lại khắc vô số kim sắc phù văn.

Nếu Hàn Lập ở đây, liếc mắt một cái liền
nhận ra phù văn đó đúng là Kim Triện Văn chỉ có ở Tiên giới.

“Thật đáng tiếc, hiện tại dùng nó, về sau
khi đối địch có thể sẽ yếu đi một chút.”

Bạch bào lão giả nhìn phù lục, trên mặt lộ
ra vẻ tiếc nuối, nhưng sau khi thì thào vài câu, vẫn cắn răng phất tay lên.

Phù lục lập tức ầm vang một tiếng, hóa
thành một đoàn kim quang bắn xuống băng phong bên dưới, chợt lóe liền nhập vào
trong băng phong.

Lúc này bạch bào lão giả hai tay bắt quyết,
vẻ mặt thận trọng niệm chú.

Lập tức một kim sắc quang vựng như mặt trời
hiện lên trong băng phong, tiếp theo xoay tròn, tất cả quang mang thu lại, biến
thành một cự đại phù văn phát ra kim quang chói mắt to cỡ một mẫu, không tiếng
xé gió như lưu tinh lao thẳng xuống dưới.

“Ngươi đang làm cái gì vậy, không tốt,
là... ngươi có phù lục Tiên giới...” Nhân ảnh phía dưới lập tức cảm thấy vẻ
khác thường trong băng phon, thất thanh la lên.

Nhưng cự đại kim văn chợt lóe, liền hung
hăng nhập vào trong pháp trận bên dưới.

Ầm ầm!

Tiếng kêu của nhân ảnh lập tức dừng lại,
trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Lão giả đối với việc này không cảm thấy ngược
lại pháp quyết trong miệng phát ra càng lúc càng dồn dập.

Sau một khắc, cả ngọn băng phong thoáng
cái, từng đạo kim vân từ trong băng phong tuôn ra, sau khi nhúc nhích một trận,
cuối cùng hình thành một cự đại phù văn, chớp động kim mang dán lên bề mặt lớp
băng.

Mà bạch quang từ băng phong phát ra lập tức
pha lẫn với lam quang, đồng thời mơ hồ phát ra hàn khí, khí tức so với lúc
trước càng dày đặc them vài phần.

Tiếng chú ngữ xé gió trong miệng bạch bào
lão giả lúc này mới ngừng lại, đồng thời vẻ mặt thoáng thả lỏng.

Giờ phút này nếu nhìn kĩ dưới đáy băng
phong, liến phát hiện một thanh niên tuần mỹ mặc kim bào hôn mê bất tỉnh, bị
từng đạo phù liên và từng lớp băng trong suốt bao trùm toàn thân.

Trên trán hắn, bất ngờ xuất hiện một hoa
văn màu vàng giống như hoa văn trên bề mặt băng phong.

Bạch bào lão giả sau khi dung thần niệm đảo
qua phong ấn dưới đáy, lập tức vẻ mặt vui mừng cuồng tiếu một tiếng, thân ảnh
thoáng cái liền biến mất vào trong băng phong.

Vị Linh Vương Linh tộc này hiển nhiên không
biết, trong nháy mắt khi thanh niên tuấn mỹ vừa hôn mê, tại một giới diện hoàn
toàn xa lạ, một gã đạo sĩ mặt đen đang ngồi dưới tàng cây đại thụ, đột nhiên
thần sắc vừa động mở mắt ra.

“Chuyện gì vậy, vị sư huynh đệ kia gặp
chuyện rồi, không ngờ chân hồn chi bài lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.”

Vị đạo sĩ tự nói vài câu, đột nhiên phất
tay lên, lập tức lục quang chợt lóe, một lầu các cao vài tấc từ trong tay áo
bay ra, sau đó chớp động một cái, liền biến thành mười tượng xuất hiện trước
mặt.

Thân ảnh đạo sĩ mặt đen vừa động, liền tiêu
sái tiến vào lầu các.

Chỉ thấy trong đại sảnh của lầu các có hàng
trăm ngọc bàn trắng tinh, mỗi một ngọc bàn đều đặt mười mấy hoàng sắc một bài
lớn nhỏ giống nhau.

Trên mộc bài khắc vô số ngân sắc hoa văn, ở
trên bàn không nhúc nhích.

Ánh mắt đạo sĩ mặt đen sau khi đảo qua vô
số ngọc bàn, hai hàng lông mày hơi nhíu lại một chút, trên mặt đột nhiên lộ ra
vẻ kinh ngạc, phất tay về phía một cái đỉnh loang lổ.

“Vù” một tiếng!

Trong đỉnh bất ngờ bay ra một khối hoàng
sắc một bài, chớp cái liền rơi vào tay đạo sĩ.

“Hóa ra là chân hồn của người này gặp
chuyện, nếu như thế thì cũng không thể mặc kệ, phải đi tìm mới được!”

Đạo sĩ nhìn mộc bài trong tay chớp động
bạch quang yếu ớt, trên mặt đầu tiên hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức trở
nên âm tình bất định.

* * *

Hàn Lập lơ lửng bất động trên trời cao,
nhưng bảy mươi hai đạo thanh quang trước người lại chợt lóe, phóng về phía mười
ma thú đen thui phía trước, lập tức chúng bị kiếm quang chém nát, hóa thành một
phiến mưa máu từ không trung rơi xuống.

Nhưng lại có thêm nhiều ma thú lấy khí thể
phô thiên cái địa, từ bốn phương tám hướng gào thét đánh tới, mỗi một con đều
có lân phiến, đầu mọc một sừng.

Kiếm quang màu xanh bay trở về, sau khi
xoay chuyển một vòng, lập tức một đóa kiếm liên màu xanh phóng ra.

Quang mang màu xanh quét qua, đám ma thú
nhất thời bị chém làm hai.

Mùi máu tanh phút chốc tràn ngập cả không
gian.

Độ sắc bén của căn bản đám ma thú thấp giai
này không thể chống đỡ.

Nhưng đám ma thú dường như không sợ chết,
gầm rú lần nữa ùa tới.

Hàn Lập thấy cảnh này, khóe miệng co quắp
một chút, không khỏi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.

Chương 2022:
Thảo Nguyên Thú Triều

      Tiếp theo hắn
không ngừng thúc dục kiếm quang quét về bốn phía, còn ánh mắt nhìn về phía sau
cách đó không xa.

Ở bên kia, đám người Lũng gia lão tổ bất
ngờ cũng vừa đánh chết một đám ma thú khác.

Trong đó, vũ y thiếu nữ búng mười ngón tay,
tùng đạo ngân mang như mưa rào bắn ra, khiến mảng lớn ma thú rơi từ không trung
xuống.

Phi phát nam tử Lâm gia thì trong tay hiện
ra một thanh hỏa hồng ngọc xích toàn thân trong suốt, từng đoàn liệt diễm từ đó
bắn ra, biến nhũng ma thú gần đó thành cầu lửa.

Lũng gia lão tổ và vị Huy trưởng lão kia,
một người thì hai tay biến ảo thành hai cự trảo màu vàng, huy động hóa thành vô
số trảo ảnh gào thét trên hư không, người kia thì phất tay, từng đoàn lục khí
tuôn ra

Ma thú chỉ cần tiến vào trong khoảng phạm
vi cách hai người hơn trăm trượng, trong nháy mắt liền bị xé rách thành vô sổ
mảnh nhỏ, thân hình cứng đờ lập tức dính độc chết ngay.

Về phần Linh tộc bên kia, trong tay lão nho
Tàng Hình không biết từ khi nào xuất hiện một cổ đăng (đèn cổ) màu xanh, hơn
mười đoàn tử sắc đăng diễm (lửa đèn) từ trong bay ra, bao phủ mọi thứ trong
phạm vi một mẫu.

Nơi tử ảnh đi qua, vô số ma thú hóa thành
từng luồng khói xanh tan biến.

Về phần vị Bạch Thích thần bí bên Linh tộc,
trong hộ thể linh quang tay chân hắn không động, chỉ chậm rãi bay về phía
trước, nhưng nơi bạch quang đi qua, ma thú gần đó đều tư phân ngũ liệt, phảng
phất bị vô số lưỡi dao sắc bén chém lên người.

Mà tên Kim cổ trưởng lão cao gầy kia, trước
người xuất hiện một khí vât giống như la bàn, chỉ phát ra tiếng xé gió vù vù,
nhưng tất cả ma thú phóng tới gần đều giống như say rượu nghiêng ngả, cuối cùng
rơi xuống đất.

Thanh niên Chỉ Thủy vẻ măt đờ đẫn thì không
biết từ khi nào trên người xuất hiện một bộ ngân sắc chiến giáp, bảo hộ toài
thân vào trong, hóa thành một cơn lốc lao vào trong đàn thú.

Nơi hắn đi qua, tàn chi ma thú bay tứ tung,
bộ dáng hết sức điên cuồng.

Hàn Lập nhìn thấy tất cả, hơi nhíu mày một
chút

Đám người bọn họ không biết là vận khí
không tốt, hay là đến thảo nguyên Ma giới này không đúng lúc.

Bọn họ dọc theo na thảo nguyên này đi không
quá mười mấy ngày, liền ngoài ý muốn đụng phải đàn thú triều từ chỗ sâu trong
thảo nguyên chạy ra

Đám người Hàn Lập biết rõ thú tnều ở Linh
giới đáng sợ, hiển nhiên thầm kinh hoảng, lúc này tìm đường tránh khá đàn thú

Nhưng bọn hắn đã có chút xem thường sự lợi
của thú tnều này, ma thú từ trong thảo nguyên tuôn ra cuồn cuộn không ngừng, vô
cùng vô tận, hơn nữa tất cả đều là ma thú yêu lang một màu duy nhất.

Cấp bậc đám ma thú không cao, phần lớn đều
là Trúc Cơ hoặc Kết Đan Kỳ, lợi hại nhất thì dường như cũng không quá tu sĩ Hỏa
Thần Kỳ, nhưng số lượng lại vô kể, đủ khiến tu sĩ bình thường phải tuỵêt vọng.

Ngay cả đám người Lũng gia lão tổ ngay từ
đầu không tiếc pháp lực thi tnển đại chiêu, một hơi giết hơn trăm vạn ma thú,
nhưng số lượng của chúng lại vô cùng vô tận, mạnh mẽ cuốn bọn họ vào trong.

Từng đợt sóng ma thú bao vây quanh đám người
Hàn Lập, vô lụân bị đánh chết bao nhiêu thì sổ lượng ma thú xung quanh vẫn
không hề giảm bớt.

Mặc dù đám người Lũng gia lão tổ tự phu
thần thông to lớn dưới tình hình này cũng chỉ có thể đoàn kết làm một, hợp lực
chém giết tiến về phía trước.

Nhưng đàn thú này dường như chú ý đến bọn
họ, không ngừng phát động công kích gần giống như tự sát, không cho bon họ chút
thời gian dừng lại thở dốc.

Bọn họ chém giết đám ma thú này đã hai ngày
hai đêm, nhưng hiên tại hai mắt nhìn về phía xa vẫn là bóng đen mít mù. không
thấy dấu hiệu thoát vây.

Kể từ đó, chẳng những Hàn Lập thầm hít một
ngụm lương khí mà Lũng gia lão tổ và đám người Thiên Thu thánh nữ cũng nhíu
mày.

Nhiều ma thú như vậy nếu so với thú tnều
bộc phát ở khu vực nhân tộc thì căn bản cách biệt một trời một vực. chỉ sợ chỉ
có thể so sánh với thú đàn thật lớn trong biển.

Hàn Lập đột nhiên phất tay, tiếng nổ lớn
phát ra, và đạo kim sắc điện hồ thô to chợt lóe phóng tới trong đàn thú.

Nhất thời kim quang chớp giật, lôi điện
giao nhau.

Ba bốn trăm ma thú trong nháy mắt hóa thành
than, bị giết sạch.

Ngay cả đám ma thú không sợ chết, nhưng
nhìn thẩy cảnh này cũng theo bản năng sợ hãi rống lên, động tác trì hoãn lại.

Mà nhân cơ hội này, thân hình Hàn Lập
thoáng cái liền trục tiếp biến mất không thấy.

Sau một khắc, bên cạnh Lũng gia lão tổ ba
động, Hàn Lập chợt lóe hiện lên gần đó.

“Lũng huynh, cứ tiếp tục như thế này cũng
không phải là cách. Mặc dù pháp lực chúng ta thâm hậu, nhưng nhiều ma thú như
thế này không thể giết hết. Hơn nữa đán ma thú hung hãn không sợ chết như thật
sau lưng chắc có Thú Vương điều khiển, cho dù tổn thương có nhiều đến mức nào
cũng sẽ vĩnh viễn dây dưa không bỏ qua cho chúng ta.” Hàn Lập ngưng trọng nói
với Lũng gia lão tổ.

“Đạo hữu nói không sai, lão phu cũng nghĩ
tới điều. đó. Nếu không đám ma thú này bị chúng ta giết nhiều như thế cũng nên
biết khó mà thối lui. Chúng ta không nên tiếp tục giằng co với đám ma thú này,
lỡ bị cao giai Ma tộc đi ngang qua phát hiện thì có chút phiền phúc. Ta phải
đem Thú Vương nó đánh chết, hoàn toàn xua tan đám ma thú này.” Lũng gia lão tổ
âm trầm gật đầu, tiếp theo giơ tay nhấn một cái về hư không phía xa

Ấm một tiếng!

Nhất thời một cự chưởng mơ hồ từ không
trung hiện lên, nhanh chóng hạ xuống.

Một cổ cự lực vô hình lâp tức hung hăng đè
xuống.

Mấy trăm ma thú gào thét, trong phút chốc
bị đè thành thịt nát, lúc này Lũng gia lão tổ mới khẽ nhúc nhích môi truyền âm
thương lượng với đám người Linh tộc.

Sau khi ánh mắt chớp động, hắn liền quay
lại nói với Hàn Lập:

“Hàn đạo hữu, ta và Thiên Thu đạo hữu đã
thông qua.”

“Chuyến đi này chỉ có bốn người chúng ta có
tu vi Hậu kì, nghĩ rằng mỗi một người đều có thể trong khoảng khắc giết chết
Thú Vương. Tiếp theo để đám người Diệp tiên tử tiếp tục đóng ở nơi này thu hút
sự chú ý của ma thú, mấy người chúng ta thì phân biệt chia ra bốn hướng tìm Thú
Vương nọ giết chết. Thời gian quy đinh là ba canh giờ, vượt qua thời gian này, Hàn
huynh liền lập tức trở về, chúng ta sẽ nghĩ cách khác thoát ra khỏi thú triều.
Bất quá lão phu nghĩ rằng Thú Vương kia không thể ở quá xa, nếu không sẽ khống
chế không được tốt, căn bản không thể khiến đám ma thú tầm thường này hung hãn
không sợ chết.”

“Như thế cũng tốt, mới vừa rồi ta dùng thần
niệm quét về phía Đông, khí tức ma thú bên kia không tệ, Thú Vương có khả năng
ẩn thân bên đó, Hàn mỗ liền đi bên kia một chuyến.”

Lũng gia lão tổ hiển nhiên đồng ý, tiếp
theo đặn dò Huy trưởng lão hai câu, liền bước về phía Tây, động tác có vẻ chậm
nhưng thật ra lại rất nhanh.

Về phần hai gã Thánh Linh Hậu Kỳ Thiên Thu
thánh nữ và Bạch Thích thì phân biệt đi về hướng Nam và Bắc.

Trong tiếng rống điên cuồng của vô số ma
thú, trong nháy mắt ba người liền xen lẫn vào trong đàn thú không thấy bóng
dáng.

Đám người vũ y thiếu nữ tu vi hơi kém, bởi
vậy mơ hồ tạo thành một vòng tròn đối kháng đám ma thú đang xông tới.

Hàn Lập thấy cảnh này khẽ hít một hơi, thân
hình vừa động, nhất thời hóa thành một đạo thanh hồng bắn đi.

“Xuy xuy.”, tiếng kiếm khí vang lên.

Nơi thanh hồng đi qua, máu chảy thành sông,
ma thú đều bị chém làm hai

Hàn Lập tiến vào lần này đã hơn hai canh
giờ.

Dọc đường đi, bảy mươi hai thanh tiểu kiếm
bị hắn thúc dục như bảy mươi hai con giao long, không ngừng bay múa xung quanh
độn quang của hắn cũng mơ hồ lộ ra một chút kỳ hàn vô hình.

Có vài ma thú, thanh quang còn chưa dính
vào, thân hình đã bị chém làm hai.

Có thể thấy được sau khi tu vi Hàn Lập tăng
tiến, chẳng những pháp lực tăng lên mà ngay cả uy lục Thanh Trúc Phong Vân Kiếm
cũng tăng vọt

Nhưng trong lòng Hàn Lập lại mơ hồ có chút
sốt ruôt.

Mặc dù dọc đường đi cógặpvài ma thú biến
dị, nhưng thực lực bất quá chỉ có thể so với tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ, không phải
là Thú Vương chỉ huy nhiều ma thú như vậy.

Mắt thấy ba canh giờ sắp hết, số lượng ma
thú phía trước vẫn không giảm bớt, điều này khiến trong lòng hắn có chút do dự
có nên trở về hội họp hay không.

Mà ngay lúc hắn đang suy nghỉ, đột nhiên
thần sắc vừa động, ánh mắt có chút kinh ngạc đảo về phía đàn thú phía trước.

Cơ hồ cùng lúc đó, xa xa phía trước đột
nhiên truyền đến từng đợt thanh âm bạo liệt, tiếp theo nguyên bổn đám ma thú dữ
tợn đã lao về phía Hàn Lập đột nhiên trong miệng phát ra tiếng hú dài, tiếp
theo không hẹn mà cùng thay đổi phương hướng, bỏ chạy về phía ngược lại.

Cảnh này khiến Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra,
nhưng hai mắt sau khi híp lại, không chút do dự thúc dục độn quang.

Thanh hồng phát ra tiếng gào thét, trong
nháy mắt thả ra thanh mang chói mắt, phá không vọt thẳng về phía đối diện.

Những ma thú chặn đường phía trước đều bị
kiếm quang màu xanh chém nát bét, nhưng cho dù là thế nhũng ma thú còn lại vẫn
không quay đầu lại, điên cuồng lao về phía sau.

Tâm niệm Hàn Lập vừa chuyển, thoáng biến
đổi kiếm quang đang thúc dục phía trước, nhìn thì có vẻ thanh quang vẫn sáng
chói, nhưng uy lực thì thu lại hơn một nủa, theo sát đám ma thú bắn về phía
tiếng nổ ở xa

Lấy độn tốc hiện tại của hắn, cộng thêm
không có ma thú ngăn cản, hiển nhiên trong khoảnh khắc liền một hơi độn ra hơn
trăm dặm.

Nhưng đúng lúc này, Hàn Lập bỗng nhiên dừng
độn quang lại, sắc mặt khẽ biến nhìn lướt qua phía trước.

Chỉ thấy không trung cách hắn vài dặm, đột
nhiên xuất hiện một đám ma thú lớn toàn thân bích lục, lạnh như băng chắn phía
trước.

Thân hình những ma thú này cao lớn hơn đồng
loại rất nhiều, lớp lông trên người còn mơ hồ chớp động bích lục u quang, hơn
nũa còn mơ hồ phả ra tinh khí mờ nhạt, hiển nhiên vô cùng kịch độc.

Đám ma thú đang hoảng hốt lui lại, vừa thấy
đồng loại biến dị này, không chút do dự phân ra hai bên, chạy vòng ra phía sau.

Hàn Lập không để ý việc này, ánh mắt vẫn
dõi theo đánh ma thú chạy trốn, nhưng thần nhìn về phía xa hơn.

Chỉ thấy phía sau đám lục sắc ma thú này,
bất ngờ có một nơi trống trải, nơi đó có mười mấy ma thú cao lớn màu bạc đang
điên cuồng công kích hai đạo nhân ảnh.

Bên cạnh ma thú màu bạc này có một
ma thú đen thui đầu mọc hai quả sừng năm màu, trên người đầy những cục
máu, nằm yên giữa không trung không nhúc nhích.

Trên đỉnh đầu ma thú này, một đoạn chỉ màu
bạc mỏng manh đang lơ lửng, mơ hồ xuyên qua một cây nhang xám đã bị đốt một
nửa, tỏa ra một luồng khói xanh.

Mà luồng khói xanh này tỏa ra bốn phía, tạo
thành một vòng tròn mờ nhạt đến mức dường như không thể nhìn thấy.

Ở phía xa, có một đám lục thú dẫn theo
những ma thú bình thường tiến lại, bao vây khu vực này đến mức một giọt nước
cũng không lọt qua

Vô luận là loại ma thú nào, trong miệng
cũng phát ra tiếng gầm rú, nhưng không có con nào dán nhảy vào trong vòng tròn
do khói xanh tạo thành, phảng phát vô cùng kiêng kỵ luồng khói xanh này.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3