Phàm nhân tu tiên - Chương 2045 - 2046

Chương 2045:
Kim Hi Thử

    
“Ồ... Bạch gia cũng có tiền bối chuyên tu
luyện thể sao! Nhưng không biết là vị Bạch gia lão tổ nào. Nếu là thật sự, Hàn
mỗ thật cũng muốn bái kiến một lần.” Hàn Lập nghe xong lời này, trong lòng vừa
động, mặt lộ vẻ ra vẻ hứng thú hỏi.

“Vị Bạch gia lão tổ này của chúng ta ở
Thánh Giới cũng có chút danh tiếng không nhỏ, một thân Thiên Ma công đã tu
luyện tới cực hạn, khoảng cách tới cảnh giới Thánh Tổ cũng chỉ kém một bước
cuối cùng mà thôi. Người được tôn là Phúc Thiên Cư Sĩ. Không biết Hàn huynh có
từng nghe nói qua lần nào chưa?” Bạch Vân Hinh lộ ra một tia mỉm cười nói.

“Tại hạ thật đúng là lần đầu tiên nghe nói
qua danh tiếng của Phúc Thiên tiền bối. Nhưng có thể đem luyện thể ma công tu
luyện tới cảnh giới như thế, nếu có thể được người chỉ điểm một phần, khẳng
định là cơ duyên không nhỏ. Hàn mỗ lần này đi ra ngoài vốn là đi du lịch khắp
nơi, liền cùng chư vị đạo hữu đi một chuyến đến Huyễn Dạ thành. Hy vọng có thể
gặp được Bạch tiền bối một lần. Nhưng không biết chư vị đạo hữu dự định khi nào
thì trở về trong tộc, nếu trì hoãn quá lâu chỉ sợ có chút phiền phức.” Hàn Lập
sau một phen suy tính liền bình tĩnh trả lời.

“Hàn huynh yên tâm, chúng ta xâm nhập hoang
địa xa như thế chính là vì Tử Linh quả mà thôi. Hiện giờ linh quả đã tới tay,
tự nhiên sẽ không ở lại làm cái gì. Chỉ cần nghỉ ngơi sơ qua mấy ngày để khôi
phục lại pháp lực, liền có thể lập tức khởi hành trở về.” Bạch Vân Hinh mừng rỡ
nói.

Hàn Lập nghe xong lời này, cũng gật gật đầu
yên tâm lại, không nói gì nữa.

Dưới sự thúc giục của ba gã Luyện Hư tồn
tại của Bạch gia, đoàn người ở phụ cận tìm một ngọn núi nhỏ yên tĩnh, mở tạm
một động huyệt, đám người liên can ở bên trong đả tọa nghỉ ngơi.

Năm ngày sau, đám người của Bạch gia khôi
phục pháp lực hơn phân nửa, liền lập tức thả ra một chiếc cự đại phi thuyền dài
vài chục trượng, chở một đám người Ma tộc cùng Hàn Lập hướng Huyễn Dạ Thành phá
không bay đi.

Mấy tháng sau, trên không trung một mảnh
thổ địa toàn cát vàng dọc theo hoang nguyên có bảy tên Nguyên Anh kỳ Ma tộc
chia làm hai phe ở trong tầng trời thấp tranh đấu ầm ầm không dứt.

Trong đó ba gã mặc cẩm bào màu vàng thúc
dục ba thanh phi đao màu đen có một không hai tản ra nhàn nhạt hắc sắc ma diễm.

Bốn người khác thì một thân trường bào màu
trắng tế phóng ra bốn thanh phi kiếm màu trắng trong suốt, bay múa xoay quanh,
từng trận bông tuyết cuồng quyển mà ra.

Cuồn cuộn ma diễm cùng hàn khí trong suốt
trên không trung đan vào cùng nhau, cũng hóa thành ma khí xoay tròn bạo liệt mà
ra.

Trong lúc nhất thời, bảy tên Ma tộc tranh
đấu khó phân thắng bại, kết quả là lâm vào tình trạng giằng co.

Nằm trên mặt đất cát tại phụ cận phía dưới
là thi thể một con chuột lớn ma thú khoảng hơn mười trượng, da lông phát ra kim
quang chói mắt, vừa nhìn là biết không phải ma thú bình thường.

Bảy tên Ma tộc này hiển nhiên vì cái thi
thể ma thú này mới ở chỗ này đánh nhau dữ dội như vậy.

Mắt thấy nhất thời không thể thủ thắng, một
gã thanh niên nam tử mặc áo bào trắng sau khi hừ lạnh một tiếng bỗng nhiên vỗ
cái túi.

Nhất thời một đoàn hắc khí từ giữa cuồn
cuộn mà ra, ngưng tụ lại huyễn hóa ra một con sư tử ma hai đầu uy phong lẫm
lẫm.

Ma vật này cả người đen nhánh, cao năm sáu
trượng, hai cái miệng đồng thời há to ra, tiếng xé gió nổi lên, vô số hắc phong
phong nhận đen nhánh kích bắn mà ra.

Ba khẩu phi đao sau khi bị phong nhận này
như mưa giông chớp giật cuồng đánh, nhất thời một trận cuồng hiện không thôi,
bị bốn khẩu phi kiếm kia thoáng cái dồn xuống thế hạ phong.

“Dạ Yểm Sư! Trữ tiểu tặc, ngươi cũng dám
đem linh thú hộ tộc mang ra, nếu có chút tổn thương ngươi không sợ nỗi khổ bị
ma hỏa luyện thể sao?” Ba gã hoàng bào Ma tộc vừa thấy song thủ ma sư kinh hãi
liền lên, trong đó một lão giả râu dài lớn tiếng trách mắng.

“Hắc hắc, bằng ba phế vật Bạch gia các
ngươi mà có thể đánh bị thương hộ tộc linh thú của Trữ gia chúng ta. Nếu ngươi
nếu thức thời thì nhanh chóng cút đi cho ta. Con Kim Hi Thử này bổn thiếu gia
muốn có rồi.” Tên thanh niên áo bào trắng thả ra ma sư kia thấy bên mình chiếm
thế thượng phong, lại phát ra một trận cuồng tiếu nói.

Lão giả râu dài nghe lời nói này, sắc mặt
không khỏi trở nên xanh mét.

“Đại ca, tình thế không ổn, chúng ta hay là
trước tiên lui đi thôi.” Một gã nam tử buộc tóc áo vàng sắc mặt khẽ biến hướng
lão giả râu dài truyền âm nói.

“Ta đã dừng ở tại Nguyên Anh hậu kỳ mấy trăm
năm nay, đầu Kim Hi Thử này cực kỳ hiếm thấy, nội đan của nó đối với việc ta
đột phá bình cảnh cực kỳ trọng yếu, mong rằng nhị vị hiền đệ nhất định phải trợ
ta giúp một tay! Sau chuyện này, vi huynh nhất định không quên đại ân này.” Lão
giả râu dài sắc mặt âm tình bất định trong chốc lát, cuối cùng gương mặt hung
dữ nói.

“Cái gì, chẳng lẽ đại ca muốn thi triển bí
thuật trong tộc kia. Nếu là làm như thế chẳng những chân nguyên tổn hao nhiều
mà hậu hoạn lại vô cùng.” Một gã nam tử khuôn mặt gầy yếu mặc hoàng bào khác cả
kinh ngắt lời nói.

“Nếu không thể tiến giai Hóa Thần, đại nạn
của lão phu cũng đã sắp tới rồi. Vì thế không thể không liều mạng một phen.”
Lão giả nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nếu đại ca như thế nói, tiểu đệ thì sẽ hết
sức hộ pháp.”

“Huynh trưởng cẩn thận một chút, hai người
chúng ta sẽ tận lực kéo dài thời gian xuống.”

Hai gã hoàng bào Ma tộc khác nghe xong lời
này, không khỏi liếc mắt lẫn nhau một cái. Đồng thanh đáp ứng xuống dưới.

Lão giả râu dài dĩ nhiên tràn đầy cảm kích
không ngớt lời cảm ơn.

Ngay sau đó, hai gã hoàng bào Ma tộc đột
nhiên tiến về trước một bước, bên ngoài thân hắc khí quay cuồng, thúc dục hai
thanh phi đao màu đen thoáng cái ma diễm cuồng trướng gấp bội, biến ảo thành
hai con ma mãng (trăn) dữ tợn, liên thủ với nhau cũng miễn cưỡng tiếp được sự
công kích của phi kiếm cùng ma sư.

Nhưng xem bộ dáng của bọn họ cũng là đang
cố hết sức, rõ ràng không thể kiên trì bao lâu.

Lão giả râu dài lại nhân cơ hội này hướng
phi đao của mình từ xa điểm một cái.

“Sưu” một tiếng, phi đao hóa thành một đạo
ô quang kích bắn mà quay về, cũng chợt lóe lướt qua nhập vào trong thân hình.

Sau đó hai tay lão giả đồng thời hư không
một tr mười ngón tay bỗng nhiên nhiều ra vô số quái nhận thân dài nhỏ như lá
liễu, sau khi hít sâu một hơi cổ tay liền run lên hướng vùng đan điền vỗ xuống.

Nhưng vào lúc này, phía cuối chân trời bỗng
nhiên linh quang chợt lóe, một đoàn quang cầu khổng lồ quỷ dị hiện ra, hướng
chỗ bọn họ hóa thành một đạo cầu vồng kích bắn mà đến, độn tốc cực nhanh, vượt
xa sự tưởng tượng của đám người lão giả râu dài.

Lão giả nhất thời trong lòng cả kinh, động
tác trong tay dừng lại, vội vàng ngưng thần nhìn lại.

Chỉ thấy trong đoàn sáng màu vàng kia rõ
ràng có một chiếc phi thuyền lớn vài chục trượng, toàn thân tản ra linh quang
nhu hòa, vừa nhìn là biết không phải pháp khí phi hành mà Ma tộc bình thường có
thể có được.

Ở trên đầu thuyền thấp thoáng còn có mấy
người đứng ở nơi đó, cũng hướng bên này chỉ trỏ cái gì.

“Là Bát Hoang Hoàng Mộc Chu trong tộc chúng
ta, chẳng lẽ là vị trưởng bối ấy từ sâu trong hoang địa quay trở về!” Râu dài
lão giả vừa thấy cự chu (thuyền lớn), trên mặt tức khắc hiện ra vẻ mặt kinh hỉ.

Các Ma tộc khác thấy cảnh này cũng cả kinh
đều dừng tay đình chỉ tranh đấu.

Hơn hết là hai gã hoàng bào nam tử khác
cũng vui mừng khôn xiết, bốn gã Ma tộc áo bào trắng nhìn cự chu thì có chút âm
tình bất định, bộ dáng mơ hồ có chút thất kinh.

Cự chu chỉ chớp động mấy cái liền mơ hồ
xuất hiện ở trên không chỗ đám người Ma tộc, độn quang chợt tắt dừng ở giữa
không trung.

Tiếp theo thanh âm lạnh lùng của một nữ tử
bỗng nhiên ra từ phía trên cự chu truyền ra:

“Các ngươi không phải là Tây Bạch Minh tam
huynh đệ của Cửu thúc gia sao? Vì sao ở chỗ này cùng người của Trữ gia tranh
đấu?”

Người nói chuyện rõ ràng là một thiếu phụ
xinh đẹp đứng ở mũi thuyền, bên cạnh còn có một gã thanh niên áo xanh cùng hai
gã Ma tộc nam tử Luyện Hư kỳ khác.

Đúng là Bạch Vân Hinh và Hàn Lập cùng ba gã
Bạch gia Luyện Hư kỳ Ma tộc.

Trải qua mấy tháng ngày đêm đi đường, đám
người bọn họ rốt cục một đường vô sự bay đến bên rìa hoang địa, cũng bất ngờ
gặp vài tên Ma tộc đang giao thủ.

Nàng Bạch Vân Hinh này liếc mắt một cái
liền nhận ra ba gã ma tộc mặc trang phục Bạch gia, hơi có vẻ ngoài ý muốn.

“Thì ra là thập tam cô tổ cùng thập ngũ,
thập thất thúc tổ, chất tôn Bạch Binh xin khấu đầu bái kiến. Vài tên Trữ gia đệ
tử muốn cướp lấy Kim Hi Thử của chúng cháu, mong rằng cô tổ đại nhân hãy ra tay
giúp đỡ.” Lão giả râu dài vừa nhìn thấy rõ mặt của tam ma ba người Bạch Vân
Hinh, lúc này mới thực sự giải trừ nỗi lo lắng trong lòng, cũng vội vàng hướng
trên hư không quỳ gối bái kiến.

“Ồ! Kim Hi Thử! Con thú này quả thực là vô
cùng hiếm thấy, các ngươi có thể ở vùng biên giới này giết chết nó cũng coi như
cơ duyên không nhỏ. Các tiểu tử Trữ gia kia! Nếu con thú này là đệ tử tộc chúng
ta đoạt được, các ngươi còn ở đây nhiều lời cái gì, trả lại rồi mau cút cho
ta!” Bạch Vân Hinh ánh mắt thoáng liếc nhìn qua thi thể con chuột lớn
màu vàng phía dưới rồi nhìn bốn gã Ma tộc áo bào trắng, sắc mặt bỗng nhiên
phát lạnh nói.

Bốn gã Trữ gia Ma tộc nghe xong lời này,
sắc mặt tự nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

vừa nãy thả ra sư tử ma hai đầu miệng há
hốc còn muốn giải thích thêm cái gì lại bị hai gã đồng bạn một bên níu lại.
Cũng không nói hai lời kéo theo thanh niên hướng hoang địa xa xa bỏ trốn, không
dám ở lại thêm chút nào nữa.

Bạch Vân Hinh gặp tình hình này không một
chút để ý, lại quay đầu hướng Hàn Lập một bên thản nhiên cười nói:

“Chuyện của một ít tiểu bối làm cho Hàn
huynh chê cười. Hiện tại nếu như đã tới vùng giáp ranh của hoang địa thì khoảng
cách đến Huyễn Dạ Thành cũng đã gần rồi. Huyễn Dạ Thành vốn là ở bên trong
Huyễn Khiếu sa mạc cùng hoang địa xây dựng lên. Chỉ cần lại đi hơn một tháng
thời gian là có thể đến thành.”

“Hơn một tháng thời gian mà nói cũng xem
như rất nhanh. Chẳng qua là ngoại trừ Huyễn Dạ Thành ra, Hàn mỗ đối với Huyễn
Khiếu sa mạc đồng dạng cảm thấy hứng thú lớn, nghe nói sa mạc này ở Thánh Giới
cũng coi như là một trong các cấm địa rất có danh tiếng, trong đó có chuyện
tương đối cổ quái a.” Hàn Lập đột nhiên cười nhẹ một tiếng ung dung trả lời.

“Khanh khách, không nghĩ tới Hàn huynh lại
đối với Huyễn Khiếu sa mạc cũng có hứng thú. Nhưng mà nếu không phải là người
địa phương ở Huyễn Dạ thành mạo muội tiến vào sa mạc này quả thực cực kỳ nguy
hiểm. Nhưng Hàn huynh nếu thực cảm thấy hứng thú, trên đường đi thiếp thân cũng
có thể nói tỉ mỉ thêm một chút cho đạo hữu nghe.” Bạch Vân Hinh có chút bất
ngờ, nhưng ánh mắt sau khi chuyển động vài cái, lập tức quyến rũ cười một tiếng
trả lời.

“Bạch tiên tử tự mình giải thích cho Hàn
mỗ, tự nhiên là việc cầu còn không được.” Hàn Lập thật cũng không có chối từ,
mỉm cười nói.

Cho nên sau khi độn quang của cự thuyền lần
nữ tiếp tục bay đi, Hàn Lập liền đi theo Bạch Vân Hinh hướng bên trong khoang
thuyền đi đến.

Bạch ẩn và Bạch Anh Danh Bạch gia nam tử
bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, cũng không khỏi lộ ra vẻ cười hiểu ý.

Về phần tên râu dài lão giả kia thì đã sớm
vui sướng hướng cự chu xa xa bái lạy một cái, liền gọi hai gã đồng bạn khác đi
xuống mặt cát phía dưới bắt đầu phân chia thi thể con Kim Hi Thử kia.

Về phần con thú này rốt cuộc là chết trong
tay đám người lão giả hay là bị bốn người Trữ gia giết chết, thì căn bản không
người quan tâm tra xét.

Chương 2046:
Huyễn Dạ Thành

      Năm sáu ngày
sau, cự thuyền cuối cùng cũng ra khỏi vùng đất hoang, phía trước bỗng thấy xuất
hiện một mảnh lớn đồi núi.

Xa xa núi non nhấp nhô trập trùng, liếc mắt
một cái nhìn như không thấy điểm cuối.

Cự thuyền bay thẳng tới vùng núi non, chớp
lên mấy cái, liền mất hút nới cuối chân trời.

Một tháng sau, trong một thung lũng bao
quanh bởi đồi núi, bất ngờ xuất hiện một tòa thành trì vô cùng to lớn xây bằng
đá màu vàng, nhìn tòa thành này rộng lớn đến hơn ngàn dặm, mặt sau dựa vào núi,
mặt trước được bao quanh bởi lớp tường thành cao tới hơn trăm trượng.

Cả tòa cự thành này lơ lửng trên không, một
màn sáng màu vàng mênh mông giống như cái đáy nồi đỡ bên dưới, đúng là một cái
đại cấm chế vô cùng huyền diệu.

Hàn Lập đứng tại mũi thuyền xa xa, nhìn cự
thành phía trước, trên mặt lộ ra biểu tình như có chút đăm chiêu.

“Hàn huynh, đây chính là Huyễn Dạ thành của
Bạch gia ta. Thành này tuy rằng không thể so với mấy siêu cấp cự thành ở thánh
giới, nhưng tại nơi xa xôi hẻo lánh này cũng được coi là không nhỏ. Có điều tồn
tại cấp ma tôn trong thành có tới hơn mười người, Bạch gia chúng ta cũng được
coi là một trong tứ đại gia tộc ở nơi đây. Đạo hữu bất kể muốn mua gì đó hay
nếu gặp phải phiền toái nào đó, chỉ cần nói ra hai chữ Bạch gia thì không ai là
không dám nể mặt đạo hữu.” Bạch Vân Hinh đang đứng bên cạnh Hàn Lập, cười khẽ
nói.

“Đa tạ ý tốt của tiên tử. Tại hạ đúng là
đang tính toán mua vài thứ tại quý thành.” Hàn Lập nghe xong vẻ mặt khẽ động,
mỉm cười trả lời.

“Hàn huynh dù sao cũng một thân một mình,
hay là hãy ở tại khách khanh lầu của Bạch gia chúng ta đi. Với tu vi của đạo
hữu mà ở đó thì các trưởng bối trong tộc nhất định sẽ không phản đối...” Bạch
Vân Hinh mắt đẹp chớp mấy cái, dò hỏi hai câu.

“Khách khanh lầu! Tiên tử vẫn không buông
tha việc mời chào Hàn mỗ?” Hàn Lập nghe xong, yên lặng cười nhẹ.

“Đạo hữu tu vi đã đến cảnh giới Luyện Hư
hậu kỳ đại thành, khoảng cách với Hợp Thể chẳng qua chỉ còn nửa bước mà thôi.
Nếu không thì cũng không thể nào dễ dàng chém giết đám ma bức kia được. Tu vi
đạo hữu kinh người như vậy lại cộng thêm là tán tu, bất cứ gia tộc nào thấy đạo
hữu cũng đều dốc vốn mời chào. Chúng ta Bạch gia tự nhiên cũng sẽ không ngoại
lệ.” Bạch Vân Hinh cười dài, không chút kiêng kỵ nói.

“Nhưng là tại hạ vẫn muốn giống như trước
đây. Hàn mỗ tạm thời còn chưa muốn dựa vào gia tộc nào cả. Tại hạ tu vi đúng là
đang ở bình cảnh, muốn đi du ngoạn đây đó một thời gian, tìm hu vọng tiến giai
ma tôn. Vì vậy mà trong khoảng mấy trăm năm nữa sẽ không gia nhập bất cứ thế
lực nào. Chẳng qua tại hạ có thể hứa hẹn, nếu sau này muốn gia nhập một thế lực
nào đó, nhất định sẽ nghĩ tới Bạch gia đầu tiên.” Hàn Lập ngáp một cái, mơ hồ
trả lời.

“Hàn huynh nói lời ấy, thiếp thân ghi nhớ
trong lòng. Bạch gia chúng ta luôn mở rộng cửa với Hàn huynh. Về phần sự việc
Phúc Thiên gia tổ, trở về ta sẽ lập tức liền cho người bẩm báo một tiếng. Hàn
huynh tại nơi hoang dã đã có ân cứu mạng với chúng ta, hẳn là không thành vấn
đề lớn.” Bạch Vân Hinh thở dài, có một chút tiếc nuối nói.

“Tại hạ nghe nói muốn xuyên qua Huyễn Khiếu
sa mạc, cách tốt nhất là có một con Bát Túc ma tích để cưỡi, không biết Bạch
gia có nuôi dưỡng loại ma thú này không?” Hàn Lập cười nhẹ, bỗng nhiên biến đổi
chủ đề hỏi một câu, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.

“Bát Túc ma tích! Hàn huynh lại muốn tìm
loại này ma thú này để tiến vào Huyễn Khiếu sa mạc sao?” Bạch Vân Hinh nghe vậy
ngẩn ra, có một chút bất ngờ hỏi.

“Tại hạ đích thực có ý này. Nếu không có
thì thật là phải đi bộ qua Huyễn Khiếu sa mạc, như vậy sẽ rất hao phí thời
gian. Làm sao vậy, chẳng lẽ Bạch gia không có ma thú này?” Hàn Lập ánh mắt chợt
lóe, bình tĩnh hỏi ngược lại.

“Cũng, thế nhưng nếu Hàn huynh muốn có một
con thì sợ rằng không thể. Không chỉ Bạch gia, mà mấy đại gia tộc khác cũng sẽ
không đem Bát Túc ma tích bán cho người ngoài.” Bạch Vân Hinh hơi nhíu mày trả
lời.

“A, sao lại như vậy? Nếu là vấn đề giá quá
cao, Hàn mỗ tự thấy mình cũng có chút tích trữ, có thể mang ra hơn nửa tài sản
để mua một con.” Hàn Lập trong lòng không chút nào ngạc nhiên, sắc mặt vẫn như
thường hỏi một câu.

“Nếu là vấn đề ma thạch thì mấy đại gia tộc
chúng ta cũng không có chuyện không bán cho người ngoài. Ma thú này thưa thớt
là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu nhất là do những con ma tích này trên phương
diện nào đó cũng là căn bản để mấy đại gia tộc tại Huyễn Dạ thành độc vị nơi
này, sao có thể dễ dàng mang ra cho người ngoài.” Bạch Vân Hinh do dự một chút,
mới thâm ý nói.

“Độc vị nơi này, lời này là sao? Chỉ là mấy
đầu ma thú cũng dính dáng đến sự tình quan trọng như vậy ư!” Hàn Lập vẻ mặt khẽ
động, thật có mấy phần không hiểu.

“Nguyên do trong đó tuy rằng không tính là
bí mật lớn gì, nhưng là trưởng bối trong tộc lại không cho phép nói ra. Hàn
huynh không ngại thì đợi khi gặp được Phúc Thiên gia tổ hỏi một câu. Nếu là gia
tổ chủ động cho biết, tự nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Còn về sự tình Bát
Túc ma tích, chỉ lão tổ trong tộc mới có thể làm chủ.” Bạch Vân Hinh do dự một
chút, có mấy phần ngưng trọng nói.

“Thì ra là thế, Hàn mỗ muốn có được Bát Túc
ma tích, còn cần phải hướng Phúc Thiên tiền bối thỉnh giáo rồi.” Hàn Lập có
chút đăm chiêu nói.

Bạch Vân Hinh gật gật đầu, không nói gì
nữa.

Lúc này, cự thuyền bay nhanh cuối cùng cũng
tới phụ cận trên không Huyễn Dạ thành, đồng thời độn quang chợt tắt rơi xuống
phía dưới, ngừng tại một chỗ khoảng mấy chục trượng trên cửa thành.

Nơi này đang có một ít ma tộc ra vào, vừa
thấy phụ cận xuất hiện cự thuyền màu vàng, lập tức tản ra, đồng thời phần lớn
đều lộ ra biểu tình kính nể.

Dường như những này ma tộc ở đây cũng đều
nhận ra lai lịch cự thuyền!

Lúc này, Hàn Lập cùng người của Bạch gia từ
cự thuyền hạ xuống.

Bạch Vân Hinh đơn thủ chợt bấm quyết, cự
thuyền quang mang chợt lóe thu nhỏ vô số lần, hóa thành một đạo hoàng quang dài
chừng một thước, chợt lóe lên tức thì biến mất trên người nàng.

Đám người Bạch gia bao gồm Bạch Vân Hinh,
lập tức hưng phấn lao thẳng đến cửa thành.

Dẫu sao mọi người rời nhà lâu như vậy, bây
giờ có thể bình an trở về, tự nhiên nỗi nhớ nhà trào lên.

Hàn Lập trên mặt trước sau nở một nụ cười
nhạt, xen lẫn trong trong đám người, dáng vẻ không chút bắt mắt.

Cửa thành có mười mấy tên vệ sĩ thân mặc
chiến giáp, vừa thấy đám người Bạch Vân Hinh, lập tức có mấy người ra đón, đồng
thời cung kính ra mắt ân cần thăm hỏi, sau đó rẽ ra để lộ một con đường cho đám
người Bạch gia tiến vào thành.

Những ma tộc nơi đấy đối với việc này lại
không chút phật lòng, hiển nhiên hằng ngày đã sớm quen loại tình hình này.

Bạch Vân Hinh hơi gật đầu, cũng liền dẫn
đội đi vào trong thành.

Vừa tiến vào cửa thành, trước mặt Hàn Lập
lập tức xuất hiện từng tòa đất hoặc vuông hoặc tròn chi chít rậm rạp, phòng ốc
này trông như cái bao đất không cách nào nhìn thấy điểm cuối.

Xung quanh những phòng ốc này là những con
đường bao quanh, so với thành trì bình thường dường như hơi nhiều đường một
chút.

Mà trong đám phòng ốc này, thỉnh thoảng có
mấy tòa cao lên rất nổi bật, hoặc là hình dạng cự tháp, hoặc là lầu các cao tới
mười mấy tầng.

Hàn Lập ánh mắt quét qua một lượt, lập tức
thu trở về.

Thành này chẳng những có cấm không cấm chế,
lại dường như còn bố trí cấm chế hạn chế thần niệm cực kỳ lợi hại, cho dù thần
niệm cường đại như hắn cũng chỉ có thể quét ra mấy dặm, xa hơn nữa liền mơ hồ
không rõ.

Đương nhiên đây không phải là Hàn Lập thật
không cách nào tỏa thần niệm ra xa hơn, mà là làm như vậy, khẳng định sẽ kích
phát những cấm chế này, do đó bại lộ tu vi chân chính.

Lúc này, đám người Bạch gia đang đi trên
đường trong thành, lập tức đứng tại chỗ không tiến lên nữa.

Hàn Lập đuôi mày khẽ động, nhưng cuối cùng
không dò hỏi cái gì.

Kết quả một lát sau, thấy vài chiếc xe được
mười mấy con ma thú tựa như lộc mà không phải lộc, tựa như mã mà không phải mã
kéo xe, phát ra những tiếng ầm ầm xuất hiện trên đường, giống như một cỗ cuồng
phong ùa tới trước mặt đám người Hàn Lập, ngừng lại tại chỗ.

Thú xe chợt nghiêng một chút lộ ra một chữ
“Bạch.” viết bằng cổ văn to như cái đấu được viết bên ngoài xe, trên xe mỗi bên
một tên nam tử thân mặc áo da thú đang điều khiển ma thú.

“Tham kiến phu nhân, tiểu nhân phụng mệnh
lão gia tới đón phu nhân về nhà.” Một tên đại hán da thịt đen nhánh dẫn đầu
đoàn xe ma thú nhảy xuống, hướng Bạch Vân Hinh thi lễ sâu một cái, kính cẩn dị
thường nói.

“Ta biết rồi. Hàn huynh hiện tại thật không
tính toán đi tới Bạch gia sao? Cho dù Hàn đạo hữu hiện tại không gia nhập bản
tộc, nhưng tìm một chỗ ở cho đạo hữu vẫn là sự tình dễ như trở bàn tay! Nếu là
ở tại trong tộc, nói không chừng lập tức có thể thấy được lão tổ đó!” Bạch Vân
Hinh hướng đại hán khoát tay, lại quay người hướng Hàn Lập cười duyên nói.

“Không cần. Bạch tiên tử vừa mới về tộc, sợ
rằng có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, tại hạ cũng tính toán ở trong thành
trước tiên tham quan mọi nơi đã, ngày khác tại chính thức đến nhà bái phỏng.” Hàn
Lập khe khẽ mỉm cười, chợt chắp tay nói.

“Nếu Hàn huynh tâm ý đã định, thiếp thân
cũng không nói thêm cái gì. Miếng ngọc bài này vật tùy thân của ta, đạo hữu cứ
cầm lấy là được. Khi nào đạo hữu muốn tới, chỉ cần lấy miếng ngọc bài này ra
liền có thể trực tiếp đến Bạch gia tìm thiếp thân, mà không bị người khác ngăn
cản ở ngoài.”

Bạch Vân Hinh lộ ra vẻ đáng tiếc, đơn thủ
chợt cuộn tròn lại, giữa ngón tay bỗng nhiên xuất hiện thêm một khối ngọc bài
xanh thăm thẳm, đồng thời cổ tay run lên ném qua chỗ Hàn Lập.

Hàn Lập không khách khí nhận lấy ngọc bội,
đồng thời cúi đầu nhìn lướt qua.

Ngọc bội này dường như không phải là ngọc
thạch bình thường luyện chế mà thành, óng ánh lại mơ hồ có một ít tơ máu trộn
lẫn trong đó, mặt ngoài khắc một bộ cung nữ Phi Thiên đồ. Mà hình cung nữ lại
có mấy phần giống Bạch Vân Hinh.

Hàn Lập trong lòng khẽ động, gật gật đầu
liền đem ngọc bài thu lại.

Sau một lát thời gian, đám người Bạch gia
phân ra lên mấy chiếc thú xe, lập tức ầm ầm chạy trên đường phố.

Hàn Lập mắt thấy thú xe đi khuất, tức thì
tay áo run lên, lập tức xoay người hướng một con đường lớn khác bước đi, trong
chớp mắt liền mất hút trong đoàn người ma tộc.

Huyễn Dạ thành tuy rằng không có tồn tại
Thánh Tổ tọa trấn, nhưng có thể tụ tập hơn mười ma tôn tại một thành, tại ma
giới tự nhiên cũng có chút danh tiếng, cao giai ma tộc nhiều hơn xa cự thành
bình thường.

Thành này khác hẳn Huyết Nha thành lúc
trước, các loại kiến trúc nhiều vô số, vượt xa sự tưởng tượng của Hàn Lập.

Chẳng những có cửa hàng tài liệu, cửa hàng
luyện khí bình thường, lại có cả ma quán chuyên môn truyền thụ ma công bình
thường, đông đảo ma tộc thấp giai ra vào như kiến trong quán.

Điều này khiến cho hắn không khỏi có một
chút hiếu kỳ.

Ma quán này cũng giống như đạo quán ở linh
giới chuyên môn truyền thụ pháp thuật cơ bản, ma tộc vậy mà cũng có một nơi như
vậy, lại rập khuôn giống hệt như đạo quán linh giới.

Hàn Lập đi qua một cự tháp quanh đó, mặt
ngước lên thấy một cái bảng hiệu bên trên, nhìn lướt qua lập tức trên mặt lóe
lên biểu tình kinh ngạc.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3