Phàm nhân tu tiên - Chương 2079 - 2080

Chương 2079:
Triền Đấu*

* Triền Đấu: (Quấn lấy đánh nhau) Kiểu quấn lấy đối phương mà
đánh, cầm chân không cho đối phương phân tâm

      Tên thanh bào
nam tử ngênh ngang lẻn vào đại sảnh đương nhiên chính là Hàn Lập, chẳng qua lúc
này trên gương mặt được một mảng thanh sắc quang hà bao phủ, thân hình cũng
khác biệt so với lúc trước, vừa xuống tay lập tức hơn mười khẩu Thanh Trúc
Phong Vân Kiếm hóa thành kiếm ti xuất ra.

Đám kiếm ti này tuy nhìn nhỏ bé nhưng mỗi
sợi đều là kiếm quang được bồi luyện không ngừng mà thành, độ sắc bén rất đáng
sợ, bảo vật bình thường căn bản không cách nào ngăn cản.

Nhưng tên ma nhân Thanh Dực tộc kia có thể
được phái tới nơi này canh giữ hạch tâm đệ tử, đương nhiên cũng nằm trong hàng
ngũ xuất chúng, sau khoảnh khắc nội tâm kinh sợ đã ngay tức khắc rống to một
tiếng, trong miệng phun ra một cỗ cuồng phong màu xanh mờ mịt, tiếp theo từ
trong tay áo lộ ra song chưởng, hướng về phía võng kiếm mà phát ra một trảo phá
không bay tới.

Hai bàn tay nhìn như bình thường, nhưng
trong khoảnh khắc trảo mang xuất động, giữa lòng bàn tay ngưng tụ ra một mảng
hoàng sắc quang hà mờ mịt, phảng phất như huyễn hóa thành hai đạo hư ảnh một
giao một hổ, hướng lên cao vỗ một cái phát ra khí thế kinh người, như muốn trực
tiếp dựa vào cường lực phá rách võng kiếm.

Hàn Lập mắt thấy cảnh này nhưng thần sắc
không đổi, ngón tay hướng lên không chút hoang mang điểm một cái.

Một âm thanh “phốc suy.” trầm đục vang lên.

Kiếm quang trên thanh võng hơi cuồng
trướng, mỗi một sợi thanh ti liền mơ hồ đều biến ảo thành từng đạo kiếm quang
mờ mịt, từ không trung mãnh liệt chém xuống xối xả như thác đổ.

Hư ảnh một giao một hổ mới vừa kịp ảo hóa
kia chỉ kịp gào lên một tiếng đã bị vô số kiếm quang xuyên thủng trăm ngàn lỗ,
thân thể trực tiếp tiêu tán trong hư không.

Mấy trăm đạo kiếm quang còn sót lại tốc độ
vẫn không đổi hung hăng hướng về phía nam tử Ma tộc điên cuồng trảm xuống.

Nam tử ma tộc sắc mặt đại biến, liền đem cỗ
cuồng phong bên cạnh xoáy mạnh một hồi, lập tức đem thân hình của chính mình
bao phủ vào trong đó.

Một khắc sau đó, vô số kiếm quang chi chít
lóe lên chém qua cỗ cuồng phong.

Sau khi cuồng phong bị lực lượng của kiếm
quang mạnh mẽ đánh tan, nam tử ma tộc nguyên bản vẫn ở chỗ cũ nhưng đã biến mất
không thấy bóng dáng.

Hàn Lập mục quang léo lên, bàn tay trở nên
đen kịt như mực, đồng thời trở tay lại vỗ về phía hư không một trảo.

Một cỗ lực lượng vô hình từ lòng bàn tay
mãnh liệt tuôn ra, đồng thời bộc phát ra một tiếng nổ vang kinh thiên động địa.

Tại một nơi nhìn như không có bóng người,
bỗng một đoàn hôi quang hiện ra, từ bên trong bắn ngược ra một bóng người lảo
đảo.

Đúng là tên nam tử ma tộc lúc trước đang
thi triển bí thuật ẩn nặc định đánh lén Hàn Lập.

“Không thể nào, Ma Phong Độn của ta sớm đã
tu luyện đến cực hạn, tai sao có thể dễ dàng bị phá vỡ như thế!” nam tử ma tộc
một hơi bay ra xa vài chục tr ổn định được thân hình. Nhưng lúc này ánh mắt
nhìn về phía Hàn Lận lộ ra nét kinh sợ, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

Hàn Lập ngược lại chỉ nhàn nhạt nhìn qua
nam tử Ma tộc, không có ý định trả lời chút nào.

“Được, được lắm, nói vậy thì tại hạ cũng
đành phải liều cái mạng già này rồi!” nam tộc Ma tộc nhìn bộ dáng thong dong
của Hàn Lập, thần sắc bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

Hàn Lập nghe được lời nói đó khóe miệng
nhếch lên, tay áo bỗng run một cái, một đoàn ngân diễm theo đó hiện ra.

Nhưng kỳ lạ là, ngọn lửa này cũng không
phải bay về phía nam tử đối diện, ngược lại hướng về một góc khác của đại sảnh
kích bắn tới.

Sau khi xuay tròn một vòng, đóa ngân diễm
hóa thành một con Ngân Sắc Hỏa Điểu, lúc đầu chỉ lớn chừng hơn một xích, nhưng
sau khi hai cánh dang ra lại cuồng trướng lên hơn một trượng.

Một tiếng “Ầm ầm.” vang lên, ngân diễm bạo
liệt mà khai, hỏa diễm cuồn cuộn chỉ trong chốc lát đã đem góc sảnh kia bao phủ
bên trong.

Nhưng vào ngay lúc này bên trong góc sảnh
truyền đến một tiếng hừ lạnh!

Một đoàn thanh quang bỗng bùng phát ngay
bên trong ngân diễm, sau khi nở ra liền huyễn hóa thành một đầu hư ảnh Tam Thủ
Thanh Mãng cao vài trượng.

Hư ảnh của ma mãng vừa mới hiện thân, ba
khỏa đầu lâu đồng thời hướng về ngân diễm bốn phía mở miệng phun ra, ngay tức
khắc ba loại hàn khí xanh, vàng, lam màu sắc bất đồng cuồn cuộn tuôn ra đem
ngân sắc hỏa diễm bên cạnh tạm thời bức lui.

Tiếp theo thanh quang bỗng xuất hiện một
bóng người ở trong ngân diễm thừa cơ bay ra, ngay sau một cái chớp động đã xuất
hiện bên cạnh nam tử ma tộc.

Đúng là một phụ nhân khoảng hơn ba mươi
tuổi, một thân váy dài xanh biếc! Nữ nhân này tư sắc không cao, nước da hơi
đen, trên bả vai có một con Tam Thủ Thanh Xà cao hơn một xích, đang không ngừng
đong đưa qua lại ba cái đầu phát ra âm thanh khúc khích.

Hư ảnh bên trong ngân diễm khi nãy đúng là
do con rắn này biến ảo mà ra.

“Thanh trưởng lão, bà cũng đến đây rồi.”
Nam tử ma tộc vừa nhìn thấy phụ nhân này, thần sắc hơi buông lỏng mà hỏi.

“Hừ... người này thần thông sâu không lường
được! Lúc nãy ta muốn trước tiên âm thầm ẩn nặc, không ngờ cũng chẳng giấu diếm
được tai mắt của hắn.” Phụ nhân váy xanh ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Hàn
Lập, cũng không quay đầu mà trả lời.

“Kẻ này khẳng định còn có đồng bọn, chúng
ta cần phải lập tức thoát khỏi hắn rồi đi đến Tàng Linh Các xin viện trợ mới
được, một lát nữa ta sẽ cố gắng cầm chân kẻ này, phu nhân hãy đến đó trước rồi
nói sau!” Nam tử ma tộc sau khi suy sét một hồi nói ra.

“Ngươi tinh thông Ma Phong độn, luận độn
thuật so với ta còn cao minh hơn, vậy hãy để ta cầm chân người này đi, ngươi
phải đi xin viện trợ trước mới hợp lẽ.” Phụ nhân váy xanh lắc đầu một hồi, vừa
dứt lời bỗng nhiên ngọc thủ nhấc lên, đồng thời há miệng phun một cái.

Một đạo ngân quang từ trong miệng phụ nhân
nhanh như thiểm điện bắn ra, lập tức đem nữa đoạn thủ chỉ từ trên bàn tay cắt
xuống.

Nơi vết cắt tuy có thể nhìn thấy cốt nhục
rõ ràng, nhưng một giọt tiên huyết cũng không chảy ra.

Vốn dĩ thanh xà trên v có chút uể oải,
nhưng vừa nhìn thấy hành hộng của phụ nhân lập tức tinh thần rúng động, cái
đuôi khẽ vẩy một cái liền phóng tới, chiếc đầu ở giữa vừa nhìn xuống liền đem
một nữa ngón tay đang rơi xuống một ngụm nuốt vào.

Lúc này, phụ nhân mới lẩm bẩm trong miệng,
đồng thời lại há miệng phun ra mấy đoàn tinh khí màu tím nhạt, bao phủ thanh xà
vào trong.

Thanh xà dưới sự thúc dục của tinh khí cùng
pháp quyết thân hình bỗng trở nên cuồng trướng, chỉ chốc lát sau đã biến thành
quái vật khổng lồ cao vài chục trượng, trên người lân phiến lấp lánh, ba khỏa
đầu lâu đều tự mọc thêm một cái sừng xanh, vàng, lam màu sắc bất đồng.

Bộ dáng vô cùng dữ tợn!

Nam tử ma tộc nhìn thấy động tác đó của phụ
nhân đầu tiên hơi ngẩn sau rồi lại gật đầu, cũng không chần chờ thêm bàn tay
khẽ rung lên, một cặp xích hồng viên hoàn theo đó bay ra.

Viên hoàn xoay tròn trên không trung một
vòng rồi từ đó bắn ra một đạo bạch quang, đúng là một đầu ma cầm toàn thân
trắng như tuyết, rất giống như một đầu cự ưng, nhưng trên trán lại có một khỏa
yêu mục xanh biếc.

Bất kể là cự mãng ba đầu hay ma cầm trắng
như tuyết, khí tức đều mạnh không kém Ma tộc phụ nhân cùng nam tử, hơn nữa có
vẻ như thần thông công pháp của chúng bổ sung cho nhau. Bốn cái đầu liên thủ
lại thực lực mạnh không kém so với bốn gã Ma Tôn đứng cùng một chỗ chút nào.

Hàn Lập đối với cảnh tượng trước mắt chỉ
hơi nhíu hai mắt lại, cũng không dám thật sự chủ quan, tay áo khẽ phất lên,
ngay lập tức một đạo hư ảnh hoàng sắc bay ra, sau một cái lắc nhẹ đã huyễn hóa
thành một con tiểu thú cao hơn một xích.

Đúng là tiểu báo lúc trước đã tiến giai đến
Hợp Thể Kỳ.

Cùng lúc đó, trên người Hàn Lập ma khí cuồn
cuộn, một kiện ma giáp phát ánh sáng đen kịt cũng hiển hiện ra, rồi lại giơ thủ
chưởng hướng về phía hư không tung một trảo, một tòa tiểu sơn đen đuốc cũng
lặng lẽ bay tới.

Mà bên trong ngân sắc hỏa diễm vốn dĩ hừng
hực thiêu đốt trong góc sảnh lại truyền đến một tiếng thanh minh!

Hỏa diễm cuộn tròn một vòng rồi ngưng tụ,
sau đó lại biến ảo thành một đầu Ngân Sắc Hỏa Điểu, đồng thời sau một cái chớp
động đã bay trở lại trên đỉnh đầu Hàn Lập, bay lượn quanh quẩn lúc cao lúc
thấp.

“Mau động thủ”.

Sau khi nghe được bên ngoài đại sảnh mơ hồ
truyền đến tiếng nổ vang và cảm nhận được một cỗ chấn động không ngừng phát ra
từ một phía, phụ nhân váy xanh không chút chần chừ quát lên một tiếng, lập tức
xuất thủ trước.

Nữ nhân này vừa giơ tay lên, ngay tức khắc
hơn trăm sợi bạch bích bay ra, nếu nhìn kĩ sẽ thấy một trăm lẻ tám cây châm nhỏ
xanh biếc, mỗi cây châm chỉ dài vài tấc, nhỏ như lông trâu, mùi tanh truyền đến
phảng phất như có như không.

Tam Thủ Cự Mãng kia đang ở phía trước, đồng
thời lắc lư ba cái đầu lập tức phun ra hàn khí cuồn cuộn. Thế nhưng hàn khí lần
này không chỉ hung mãnh hơn so với lần trước, mà độ kỳ hàn phảng phất như có
thể đem cả hư không đóng băng thành một khối, bên trong hàn khí mơ hồ còn có
tam sắc phù văn lúc ẩn lúc hiện.

Về phần nam tử ma tộc kia cũng không hề
động thủ với Hàn Lập, mà thân hình vừa động lập tức cùng với đầu ma cầm trắng
như tuyết kia hóa thành hai cỗ phong quyển mịt mù, bắn nhanh về phía một cánh
cửa khác trong đại sảnh.

“Ngăn hắn lại.”

Hàn Lập hướng về phía Báo Lân Thú phân phó
một tiếng, sau đó hắc sắc tiểu sơn cầm trong tay lại không chút do dự ném
về phía trước, ngay tức khắc một ngọn núi cao vài chục trược đã chắn ngang
trước người.

Bích mang kích xạ lên phía trên liền bộc
phát ra lục mang vây quanh, đồng thời phát ra tiếng nổ vang như vũ đả ly ba.

Thế nhưng ngọn núi đen kia vẫn vững vàng
chắn ở đó không chút sứt mẻ.

Ngân Sắc Hỏa Điểu ngay trong khoảng khắc
hàn khí đánh tới, trong miệng lập tức phun ra ngân diễm, đồng thời hóa thành
một cơn hỏa lãng khiến cho hàn khí liên tiếp bị bức lui về phía sau.

Cùng thời điểm sau khi Báo Lân Thú nghe
được mệnh lệnh của Hàn Lập, lập tức hóa thành một đoàn kim quang bay vụt ra,
sau khi ở trên không lắc lư một cái liền phân ra thành hai đạo tàn ảnh, rồi lại
trở nên mơ hồ trực tiếp chui vào trong hư không không thấy bóng dáng.

Sau một khắc, nam tử ma tộc khó khăn lắm
mới đến được bên ngưỡng cửa lại liền cảm thấy không gian trước mắt nổi lên ba
động, hai kim ảnh hơn một trượng bỗng chắn trước người, đồng thời dưới một cái
cử động đã mãng liệt hiển hiện vô số kim sắc trảo mang phát ra âm thanh “xuy xuy.”
xé gió đánh tới.

Sau khi Nam tử ma tộc hướng thần niệm đảo
qua bên trong những trảo mang này, trong lòng lập tức cả kinh, cũng không dám
cố sức xông vào nữa mà đem phong quyển dừng lại ngay lập tức, đồng thời khẽ lật
tay lộ ra một cây vũ phiến trắng tinh, hung hăng hướng về phía trước quạt một
cái.

Trong nháy mắt từ bên trong tuôn ra một cơn
gió lốc, đồng thời quay cuồng một trân rồi lại huyễn hóa thành một con phong
long mịt mù, giương nanh múa vuốt hung hăng xông tới.

Tuyết bạch ma cầm ở bên kia sau khi phát ra
một tiếng quái minh, hai cánh cùng lúc giang rộng, bắn ra từng đạo phong nhận
trắng tinh dài hơn một xích.

Một âm thanh bạo liệt chói tai nổi lên!
Bạch quang khôi ảnh cùng kim mang đồng thời va chạm với nhau, trong nhất thời
có vẻ khó phân cao thấp.

Nhưng dù cho nam tử ma tộc tìm mọi cách thi
triển Phong Độn Thuật và nhờ ma cầm của mình che chắn một bên, cho dù có muốn
thuấn độn chạy sang một hướng khác thì cũng đều gặp phải sự ngăn cản như xuất
quỷ nhập thần của Báo Lân Thú.

Nếu luận về thực lực chân chính thì có lẽ
tên nam tử ma tộc này cùng ma cầm liên thủ hẳn trên Báo Lân Thú một bậc. Nhưng
luận về trình độ độn thuật huyền diệu, Báo Lân Thú lại ở phía trên nam tử ma
tộc, nhất thời khiến cho hai bên đau khổ tranh đấu không thôi.

Lại nói về Hàn Lập ở bên kia đơn đả độc đấu
với phụ nhân váy xanh cùng cự mãng ba đầu, trái lại chỉ dễ dàng giống như ăn
cơm tấm, mặc cho hai người phát động thủ đoạn công kích như cuồng phong bão tố,
hắn chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân cũng đủ ngăn cản được.

Thậm chí nếu không phải sợ khi đánh chết
đối thủ có thể sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết, thì Hàn Lập căn bản cũng
không tốn bao nhiêu khí lực để diệt sát phụ nhân cùng Tam Thủ Cự Mãng này.

Ngay lúc này hai người thân và ma thú liền
rơi vào vòng luẩn quẩn buồn bực, dù thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh,
nhưng lại vô pháp ngạnh xông ra khỏi đại sảnh nửa bước.

Trong lòng Hàn Lập đang âm thầm suy xét xem
có nên trợ giúp Vũ Y thiếu nữ hay không, bên tai đột nhiên truyền đến một âm
thanh kinh hỷ.

“Hàn huynh, có thể đi được rồi. Tiểu muội
đã đắc thủ.”

Hàn Lập vừa nghe được lời nói này trên mặt
đại hỷ, đồng thời trong miệng cười rộ lên một hồi!

Chương 2080:
Đắc Thủ

      Một tay hắn
bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, hắc khí sau lưng phóng lên cao vút, bên trong
hắc khí mơ hồ hiện lên một cái hư ảnh ma tướng ba đầu sáu tay màu vàng rực rỡ.

Bốn cánh tay của ma tướng này khẽ đảo, tức thì
bốn thanh kim sắc cự nhận cũng theo đó hiện ra trong tay, đồng thời mỗi thanh
đều đánh ra một đạo nhận quang màu vàng kim.

Những nhận quang này loáng cái đã dài ra
gần mười trượng, thanh thế cực kỳ kinh người, ngay cả nam tử cùng phụ nhân Ma
tộc và ma thú đều đồng loạt thi triển thủ đoạn để ngăn cản nhưng cũng bị nó
đánh cho rối rít thối lui.

Nhân cơ hội này Hàn Lập nhanh chóng thu lại
pháp tướng cùng với hỏa điểu màu bạc rồi thân thể hóa thành một đạo thanh hồng
** chói mắt lao ra ngoài cửa, còn Báo Lân Thú sau khi thu lại hóa thân hư ảnh
cũng hóa thành một đoàn kim quang theo sát Hàn Lập.

Nam tử ma tộc cùng phụ nhân váy xanh thấy
tình hình này hiển nhiên biết có điều không hay, sau khi truyền âm gấp với nhau
hai câu, nam tử ma tộc lập tức dẫn theo ma cầm đuổi theo, mà phụ nhân váy xanh
thì cuống quít bay về phía nơi ở của đám hạch tâm đệ tử kia.

Chỉ sau chốc lát, phụ nhân xuất hiện ở phía
trước một thiên điện***, sắc mặt nàng lập tức trở nên hết sức âm trầm.

Đại môn của thiên điện này chẳng những đổ
bể tan tành mà mấy tầng cấm chế bố trí gần đó cũng bị người ta bài trừ không
còn một mống.

Hơn nữa có mấy tên thủ vệ Ma tộc mặc chiến
giáp màu xanh biếc cũng ngã trái ngã phải nằm đầy đất ngoài cửa lớn.

Phụ nhân váy xanh chửi bới một câu rồi cũng
không chần chờ gì thêm nữa mà rú lên một tiếng dài thê lương, tiếng kêu vang
vọng chọc thẳng tới chín tầng mây.

Trong khoảnh khắc, cả tòa Huân Hương Trại
cũng trở nên sôi sục, Thanh Dực nhân tu vi thấp lập tức đóng cửa khóa nhà mà
một số Ma tộc có tu vi cao thì giật nảy mình rối rít ra khỏi phòng bay về phía
tiếng rú kia.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Lập và Báo
Lân Thú đã hội hợp lại một chỗ, cũng không chần chờ mà lao thẳng về một góc
hàng rào vắng vẻ.

Ở phía sau hắn không xa, nam tử Ma tộc nọ
cưỡi trên lưng con ma cầm màu trắng, liều mạng theo sát không rời.

Sau khi nghe thấy tiếng rú của phụ nhân
truyền đến, Hàn Lập khẽ cau mày, thần sắc nam tử phía sau trở nên ngưng trọng,
sau khi hít sâu một hơi, có vẻ như hắn cũng sắp sửa rú lên một tiếng tương tự.

Nhưng ngay lúc này, Hàn Lập ở phía trước
bỗng nhiên lật tay ném ra mấy trăm trương phù màu kim ngân, đồng thời bay thẳng
lên cao, lóe một cái đã biến mất trong hư không không thấy bóng dáng.

Một tiếng nổ vang trời phát ra!

Thiên địa nguyên khí trên không cũng run
rẩy, hư ảnh một tòa cung điện khổng lồ lững lờ hiện ra giữa ngũ sắc hà quang
rồi ầm ầm rơi xuống phía dưới.

Nam tử Ma tộc cả kinh trong lòng, cũng bất
chấp hết thảy, quạt lông màu trắng trong tay quạt tới tấp về phía không trung,
một cỗ lốc xoáy tuôn ra cuốn về phía hư ảnh cung điện trên cao.

Cát bay đá chạy, có vẻ như nó rất có thể
mạnh mẽ thổi tan được hư ảnh của tòa cung điện này!

Nhưng Hàn Lập ở phía xa cười lạnh một tiếng
rồi khẽ điểm một cái về phía hư ảnh cung điện trên trời cao.

Từ trên trời cao trong nháy mắt lại bộc
phát ra vạn đạo quang mang, ngũ sắc hà quang lại càng tuôn xuống phía dưới,
cuốn đi tất cả cuồng phong biến vào hư không.

Mà hư ảnh của cung điện sau một tiếng nổ
vang đã chụp lấy nam tử Ma tộc còn chưa kịp xử trí thế nào vào trong.

Nam tử Ma tộc chỉ vừa cảm thấy mắt hoa lên
thì thân mình đã ở trong một vùng sương mù mờ ảo, ở phía xa xa dường như đâu
đâu cũng đều là hư ảnh đủ loại đình đài lầu các khiến người ta nhất thời không
còn biết mình đang ở nơi nào.

Vị Ma tôn Thanh Dực tộc này sắc mặt đại
biến, liền không chút lưỡng lự ném quạt lông trong tay bay ra, quạt lông lập
tức hóa thành hơn chục con phong giao mờ ảo rồi đánh thẳng về phía những hư ảnh
nơi xa kia.

Trong lòng tên Ma tộc này hiện giờ cũng rất
rõ ràng, ngay cả khi hắn có thể thoát khốn ra ngoài nhưng hiển nhiên không cách
nào đuổi kịp Hàn Lập được nữa.

Sự thật đúng là như vậy!

Hàn Lập vừa nhìn thấy có thể dùng phù tạm
thời vây khốn được nam tử Ma tộc kia thì tức thì một tay bấm niệm pháp quyết.

Một tiếng sét đánh vang lên!

Sau lưng Hàn Lập lập tức hiện lên một đôi
lông cánh xanh trắng, đôi cánh khẽ vỗ một cái, hắn liền hóa thành một tia thanh
ti bắn đi, chỉ chớp lên vài cái đã biến mất trong bóng tối.

Không lâu sau, trong biển sương mù màu
trắng sữa giữa ba ngọn núi đột nhiên truyền ra một tiếng nổ kinh thiên động
địa.

Một đạo kiếm quang khổng lồ to bằng thân
người bỗng nhiên chém ra từ biển sương mù, nơi hàn quang quét qua đều khiến
biển sương mù tách ra làm đôi.

Sương mù tới tấp tản ra bốn phía như điên
loạn, phảng phất như cấm chế của cả tòa trấn trại của Huân Hương Trại này đều
bị một kiếm này chém nát.

Nhưng sau khi kiếm quang màu xanh lóe lên
rồi biến mất, từ trong một góc của biển sương mù có hai đạo cầu vồng bắn ra,
sau khi đảo qua xung quanh cũng phá không lao về phía chân trời.

Chỉ trong chốc lát, từ trong biển sương mù
phía dưới có mấy tiếng rống giận truyền tới, độn quang đủ mọi màu sắc từ đó lao
ra đuổi theo hai đạo cầu vồng phía trước.

Một người thân ảnh yểu điệu trong hai đạo
cầu vồng phía trước chính là vũ y thiếu nữ, còn một gã mặc thanh bào hiển nhiên
là Hàn Lập.

Vũ yquay đầu nhìn năm sáu tên Ma Tôn Thanh
Dực tộc ở vài dặm phía sau đang đuổi sát không nghỉ, khóe miệng hơi nhếch lên
cười khẽ.

“Hàn huynh, cũng không sai biệt lắm rồi,
chúng ta nên bỏ bọn họ lại đi.”

“Được, bắt đầu động thủ đi.” Hàn Lập nghe
thấy vậy, thần niệm đảo về phía sau, bất động thanh sắc gật đầu, tiếp đó dừng
lại độn quang, vô số điện hồ màu bạc từ cơ thể hắn tuôn ra rồi biến ảo thành
một con Lôi Bằng màu bạc lớn gần một trượng.

Hai cánh Lôi Bằng này mạnh mẽ vỗ một cái,
điện hồ phía ngoài thân nổ vang một tiếng, thân thể lập tức điên cuồng phóng
lớn gấp mười hóa thành một con Lôi Bằng dài chừng mười trượng, tiếp đó đôi cánh
khổng lồ lại vỗ mạnh thêm một lần nữa, Lôi Bằng liền hóa thành một đạo ngân hồ
bắn đi, chỉ lóe một cái đã biến mất vô ảnh vô tung ở phía chân trời.

Còn vũ y thiếu nữ đã xoay chuyển trong độn
quang mà biến thành một con Ngũ Sắc Thải Phượng, ngũ sắc hà quang phía ngoài
thân thể con phượng này cuộn lên một cái, nó đã lao vào hư không biến mất không
tăm tích.

Mấy đạo độn quang đuổi theo phía sau giật
mình, bất giác dừng lại, cũng rối rít hiện ra chân thân.

Một nữ tử yếu ớt nhất trong đó rõ rành rành
chính là phu nhân mặc váy xanh lúc trước.

Những tên Ma Tôn Thanh Dực tộc này nhìn về
hư không trống rỗng phía xa, sắc mặt tên nào cũng đều xanh mét xám ngắt.

“Không ngờ lại để cho hai tên tặc tử này
trốn thoát mất rồi! Xem biến thân của bọn chúng thì chẳng lẽ là mấy lão quái
vật của Thú Tôn Điện sao...” Một lão giả râu tóc đỏ ngầu đột nhiên đập mạnh
quải trượng đen nhánh trong tay, giận dữ nói.

“Có thuật biến hóa nhưng chưa hẳn đã là
người của Thú Tôn Điện. Mấu chốt là hai người này chạy tới trại của chúng ta
làm gì? Thanh Trường Ác Lão, ngươi là người cảnh báo đầu tiên có phát hiện được
gì không?” Một tên Ma Tôn khắp người đen nhánh nhìn không rõ mặt mũi lạnh lùng
hỏi phụ nhân váy xanh.

“Một tên đệ tử có chân huyết ở Thanh Linh
Điện bị hai kẻ này cướp đi mất rồi!” Phụ nhân chần chờ giây lát rồi trả lời có
hơi chút xấu hổ.

“Quả nhiên là người tới vì Thanh Loan chân
huyết! Chỉ có một tên đệ tử bị cướp đi còn những người khác vô ngại sao?” Ma
Tôn đen nhanh kia hừ lạnh một tiếng, cũng không cảm thấy có gì lạ nhưng vẫn hỏi
thêm một câu.

“Những đệ tử khác không việc gì, chẳng qua
chỉ là bị hôn mê ngất đi. Có điều tên đệ tử bị cướp đi kia có tiềm lực trong
đám đệ tử có chân huyết đủ để đứng vào hàng ngũ năm người đứng đầu!” Phụ nhân
lắc đầu nói.

“Năm người đứng đầu, nói vậy cũng có nghĩa
là không thể bỏ mặc như vậy được rồi. Sau khi trở về lập tức liên lạc với Thánh
Tổ đại nhân. Hai người này có thần thông rất cao, chỉ có Thánh Tổ đại nhân đích
thân ra tay mới có thể ngăn lại hai gã tặc tử này được.” Ma Tôn đen nhanh âm
trầm nói.

“Cũng chỉ đành vậy thôi. Nếu không bắt được
hai người này thì danh tiếng của bổn tộc có thể bị hủy hoại trong chốc lát mất.
Lần bị trộm chân huyết trước đã là chuyện hơn mấy vạn năm trước, xem ra không
ít người đã ném chuyện Lăng Nguyên đại nhân trấn giữ bổn tộc vứt ra sau gáy
rồi, cần phải nhắc nhở bọn họ một lần nữa mới được.” Lão giả tóc đỏ cũng đồng ý
nói.

Cứ như vậy mấy tên Ma Tôn này đứng tại chỗ
trao đổi với nhau vài câu sau đó cũng quay đầu độn quang trở về theo đường cũ.

Lúc này Hàn Lập và vũ y thiếu nữ sau khi
biến thân cũng bay một mạch hơn nửa ngày rồi tìm một sơn động bí mật tạm thời
trốn vào trong đó.

“Nói không chừng trên người những tên hạch
tâm đệ tử này còn bị động tay động chân, lấy chân huyết ra rồi chúng ta sẽ lập
tức rời khỏi khu vực này.” Hàn Lập vừa tiến vào trong động liền lập tức trầm
giọng nói với vũ y thiếu nữ.

“Điều này là đương nhiên, Hàn huynh chỉ cần
chờ ta nửa canh giờ, ta sẽ lấy chân huyết ra ngay.” Vũ y thiếu nữ thản nhiên
cười trả lời, một cánh tay áo run lên hướng về phía mặt đất, tức thì một khối
khăn gấm màu lam bay ra rơi xuống đảo một vòng, một gã thanh niên Thanh Dực tộc
hôn mê bất tỉnh xuất hiện trên mặt đất.

“Tốt, tiên tử nắm bắt lấy thời gian, ta ra
ngoài động hộ pháp cho ngươi một chút!” Hàn Lập biết bí thuật như vậy không nên
để người khác quấy rầy, sau khi nói một tiếng thì tự giác đi ra ngoài động.

Vũ y thiếu nữ cười khẽ một tiếng, đương
nhiên không có ý kiến gì khác, bàn tay đảo lật lập tức lấy ra một chồng trận kỳ
trận bàn, thần sắc vừa động lại lập tức xoay người sang.

Vũ y thiếu nữ đang đi tới, vẻ vui mừng
không giấu nổi trên khuôn mặt nàng.

“Nhìn thần sắc tiên tử, hẳn là đã lấy được
chân huyết vào tay rồi a.” Hàn Lập hỏi, ánh mắt sáng ngời.

“Không chỉ lấy được Thanh Loan chân huyết
mà độ tinh khiết của chân huyết còn vượt xa tưởng tượng của tiểu muội, xem ra
tên Ma tộc chúng ta bắt được cũng không phải hạng người vô danh trong đám đệ tử
trọng yếu của Thanh Dực tộc. Có điều càng như thế chúng ta lại càng phải nhanh
chóng rời khỏi nơi này. Đây là một phần chân huyết của Hàn huynh, đạo hữu nhận
lấy đi!” Vũ y thiếu nữ cười khẽ một tiếng, ném cho Hàn Lập một cái bình nhỏ màu
trắng, thận trọng nói với thần sắc nghiêm túc.

Hai mắt Hàn Lập sáng ngời, vươn một bàn tay
ra chộp lấy bình nhỏ vào lòng bàn tay, khẽ mở nắp thần niệm quét vào trong
bình.

“Không sai, đích thực là Thanh Loan chân
huyết. Tốt lắm, vậy hiện giờ chúng ta liền rời khỏi Thiết Sa Lĩnh ngay.” Nét
mặt Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, sau khi thu lại bình nhỏ thì lập tức nói.

Cứ như vậy, hai người lại tiếp tục đề khởi
độn quang, một lần nữa hóa thành hai đạo độn quang nhàn nhạt phá không bay đi
theo cùng một hướng.

Hai ngày sau một đội Ma tộc của Thanh Dực
tộc phát hiện ra tên thanh niên Ma tộc kia bất tỉnh nhân sự trong một sơn động.
Mặc dù hắn vẫn còn tính mạng nhưng chân huyết trong cơ thể không còn một giọt.
Việc này dẫn tới không ít xôn xao trong những người Thanh Dực Tộc trong trại,
nhưng không lâu sau, một tin tức kinh người hơn lặng lẽ lan truyền trong đám Ma
tộc cao cấp.

Hóa thân của vị đại nhân Lăng Nguyên Thánh
Tổ mà cả tộc bọn họ trông nhờ làm chỗ dựa kia trước đó không lâu sau một lần đi
xa cũng bị trọng thương trở về nơi ở, đồng thời lập tức tuyên bố bế quan không
hề tiếp kiến bất kỳ ngoại nào nữa.

Một số Tôn Giả Ma tộc biết được chân tướng
sau khi xác nhận chuyện này cảm thấy sợ hãi vô cùng, gần như toàn bộ đều không
hẹn mà nhất trí ngậm miệng không nhắc tới chuyện này nữa, hơn nữa phát ra lệnh
cấm tộc nhân bàn tán về các sự tình liên quan. Cứ như vậy một chuyện vốn cho
không ít thế lực Ma tộc phải chú ý tới vậy mà bị mạnh mẽ đàn áp đi, chỉ sau mấy
ngày lan truyền trong Thanh Dực tộc ở Thiết Sa Lĩnh là sẽ không còn bất kỳ tin
tức nào lộ ra nữa.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3