Phàm nhân tu tiên - Chương 2087 - 2088

Chương 2087:
Nguyên Yểm Thủy Tổ

“Bảo Hoa đại
nhân, đám người này đã tìm được linh trì, chúng ta còn chưa động thủ sao?” Hắc
giáp đại hán thấy đám người Hàn Lập tiến vào trong sơn cốc, ánh đôi mắt lưu
chuyển vài cái, chần chừ hỏi.

“Không vội, ta không cần động thủ cũng sẽ
có những người khác ngăn lại. Người đó không lâu nữa cũng sẽ đến!” Bạch y nữ tử
lạnh nhạt đáp một câu.

“Còn có những người khác?”

“Ta chuyến này trở về Thánh giới hơn phân
nửa nguyên nhân để khôi phục pháp lực, nửa còn lại là vì người này.” Bạch y nữ
tử nhẹ nhàng cười, không gian xung quanh dường như theo đó mà ngưng đọng lại.

Hắc giáp đại hán có vài phần nghi hoặc,
nhưng thấy bộ dáng của bạch y nữ tử thập phần khác thường nên trong lòng chỉ
rùng mình đôi chút, không dám hỏi thêm điều gì.

Bạch y nữ tử rất nhanh khôi phục lại như
thường, nhưng trong khoảnh khắc một lát sau, mi mắt nàng khẽ động, ngọc thủ khẽ
phất lên trong hư không vẽ ra một vòng.

Nhất thời một đoàn chất lỏng màu bạc cũng
theo đó mà hiện ra trước người nàng, sau khi ngưng tụ, đoàn chất lỏng biến
thành một chiếc gương sáng bóng, bên trong hiện lên một hình ảnh rõ ràng dị
thường.

Ở trong gương, vô số đạo hồ quang lôi điện
đang điên cuồng đánh xuống mặt biển phát ra tiếng nổ như rồng ngâm, không gian
nơi đó cũng dao động liên hồi. Cùng lúc, một dải quang đoàn đường kính hơn trăm
trượng chợt lóe lên từ hư không mà hiện ra.

Sau khi hào quang tản đi, bên trong liền
hiện ra một vật gì đó. Đúng là một đầu tam thủ hắc giao dài đến bảy tám mươi
trượng!

Trải rộng toàn thân ma giao được phủ bởi
những mảng lân phiến màu đen sáng bóng, ba cái cái đầu to lớn giống nhau như
đúc không ngừng đưa lên hạ xuống, trên thân mình khổng lồ có một cỗ hắc diễm
như ẩn như hiện, bộ dáng vô cùng dữ tợn bất kham.

Nhưng càng làm người ta kinh ngạc là ở cái
đầu chính giữa của cự giao có một gã thanh niên mặc hắc bào hai tay để trần
đang vững vàng đứng .

Diện mạo gã thanh niên này trắng như ngọc,
hai mắt màu tím nhạt, một đôi chân mày vạch thẳng đến thái dương như hai lưỡi
kiếm, mặt không một chút biểu tình làm tăng phần sát khí kèm theo nét thê
lương.

Hắc bào thanh niên đảo mắt nhìn về phía lôi
hải hừ lạnh mội tiếng, bàn tay nâng lên khẽ phất vào hư không một trảo, theo đó
vô số hắc sắc tiêu ký* từ trong lòng bàn tay tuôn ra, tụ tập lại, rồi huyễn hóa
thành một cây hắc sắc trường thương tối đen như mực.

*Hắc sắc tiêu ký: Ký hiệu màu đen.

      Trường thương dài
chừng một trượng, trên thân được khảm một tầng ma văn phù chú**, chỉ cần nhìn
thoáng qua liền đem lại cho người ta cảm giác nhức đầu hoa mắt.

**Ma văn phù chú: Các loại ký hiệu, phù tiết được viết bằng
văn tự của Ma tộc.

      Một tay của hắc
bào thanh niên đón lấy cự thương, run lên một cái rồi hướng về phía trước bâng
quơ ném ra.

“Vút.” một tiếng vang lên.

Một dải lụa màu đen từ đầu mũi lóe lên mà
bắn ra như thác nước, rồi nhắm thẳng hướng lôi hải hung hăng đánh tới.

Một màn kinh người xuất hiện!

Nơi dải lụa đi qua tất cả các đạo hồ quang
đều vặn vẹo thối lui tạo thành một cái thông đạo thật dài, mắt thường không thể
nhìn thấy điểm cuối.

Hai bên thông đạo có muôn vạn dải lôi điện
nổ vang, nhưng hoàn toàn không hề có lấy một đạo hồ quang nào có thể tiến vào
trong đó, dường như có một cỗ đại lực thần bí nào đó được sinh ra đem tất cả
lôi điện hất ra bên ngoài.

Bàn tay gã thanh niên vừa chuyển, “phốc xuy.”
một tiếng vang lên, trường thương màu đen một lần nữa tản ra thành các ký hiệu
màu đen rồi tiêu tán biến mất.

Mũi chân hắn khẽ giậm lên đầu hắc giao ra
lệnh tiến vào trong lôi hải.

Nhưng đúng vào lúc này, hắc bào thanh niên
dường như nhận ra điều gì, nét mặt khẽ biến, khuân mặt khẽ ngẩng lên đệ lộ ra
trên mặt chiếc gương một đôi nhẵn mục phát ra tử quang lập lòe rồi trầm giọng
quát một tiếng:

“Kẻ nào dám lén lút theo dõi bản thánh tổ?”

Theo âm thanh truyền đến một cỗ dao động vô
hình như xuyên thủng hư không trực tiếp hiện lên trên mặt gương rồi phóng ra.

Một âm thanh muộn hưởng vang lên, mặt gương
liền bạo liệt hóa thành vô số điểm ngân quang rồi tiêu tán.

Hắc giáp đại hán nhìn thấy cảnh này khuân
mặt trở nên tái nhợt, phải sau một lúc lâu mới thì thào thốt ra được một câu:

“Nguyên Yểm thủy tổ, là Nguyên Yểm thủy tổ
đại nhân! Chẳng nhẽ người mà đại nhân đang đợi chính là Nguyên Yểm đại nhân?”

“Không sai, người ta đang chờ chính là
Nguyên Yểm! Như thế nào, ngươi sợ hãi sao?” Bạch y nữ tử đối với chuyện vừa rồi
xem như không thấy, nghe hắc giáp đại hán hỏi liền khẽ cười lạnh lùng trả lời
một câu.

“Có Bảo Hoa đại nhân ở đây thuộc hạ sao lại
sợ hãi, bất qua tu vi của đại nhân chưa được hồi phục, mà lại gặp Nguyên Yểm
đại nhân lúc này thì có chút không ổn?” Hắc giáp đại hán dần khôi phục vẻ kiêu
căng nói.

“Có bổn tọa ở đây ngươi không cần phải sợ,
huống hồ ta thấy Nguyên Yểm sẽ không nhất định sẽ cùng ta động thủ. Nhưng chút
nữa, ngươi hãy đi làm cho ta một việc.” Bạch y nữ tử lạnh lùng cười khẽ nói.

“Đại nhân xin cứ việc phân phó, thuộc hạ
nhất định sẽ toàn lực hoàn thành.” Hắc giáp đại hán trong lò chuyển, khom người
đáp lại.

“Chỉ cần làm xong việc này dù có chuyện gì
sảy ra ta cũng đảm bảo cho ngươi bình an vô sự. Ngươi nghe cho kỹ đây.” Làn môi
của bạch y nữ tử khẽ nhúc nhích truyền âm tới.

Hắc giáp đại hán ngưng thần lắng nghe, một
lúc sau gương mặt xấu xí của y hiện lên một tia kinh hoảng, trong lòng rôt cuộc
cũng hiểu được tại sao vị đại nhân Bảo Hoa này không mang người khác theo, mà
lại nhất định phải là chính hắn.

Hắc giáp đại hán gật đầu vâng dạ một hồi!

“Hảo, chỉ cần làm tốt chuyện này, chỗ tốt
cho ngươi tự nhiên cũng không ít. Nhưng hiện tại ta muốn nhìn xem người trong
quẻ tượng khi trước nói đến là người nào.” Bạch y nữ tử trong lòng như nhớ đến
điều gì, bàn tray xinh đẹp như ngọc đưa ra trước người vẽ một vòng, nhất thời
ngân quang chớp động, một cái gương lại lần nữa hiện ra.

Chẳng qua lúc này đây, trong tấm gương hiện
ra hình ảnh một tòa sơn cốc mênh mông xanh biếc. Mà đám người Hàn Lập đang ở
trong đó đứng vây quanh một cái hồ nước, mỗi người đễu xuất ra các loại pháp
bảo liều mạng công kích lên một màng cấm chế vô hình che phủ bên trên đó.

Chỉ thấy vô số màu sắc của các loại pháp
bảo nhảy múa không ngừng trong không trung, theo đó các loại hào quang của lôi,
hỏa từ bốn phương tám hướng như mưa đánh tới, nhưng tầng cấm chế vô hình vẫn
tồn tại ở đó vững vàng như bàn thạch, một chút hư tổn cũng không thấy mảy may.

“Không ổn, cấm chế nơi này khẳng định là do
Ma tộc Thánh tổ thiết lập, phương pháp bình thường căn bản không thể phá vỡ
được, phải vận dụng các thủ đoạn khác may ra mới có khả năng.” Lũng gia lão tổ
chợt ngừng công kích, lớn tiếng nói.

“Đúng là như vậy, Bạch mỗ có mang theo một
viên vạn năm Hủ Châu, hẳn là đối với cầm chế này có chút hữu hiệu. Nhưng chỉ
với thủ đoạn này e là không có mười thành nắm chắc, phải cần các đạo hữu phối
hợp công kích tương trợ. Lũng huynh, lưỡi kim phủ khi trước của ngươi uy lực
kinh người, đối với tình huống này thực sự rất thích hợp.” Bạch thích một hơi
đem hơn mười khẩu phi kiếm màu trắng thu lại, đảo mắt nhìn qua Lũng gia lão tổ
ngưng sắc trả lời.

“Chuôi Kim Sa Phủ tuy rằng có uy lực cực
lớn, nhưng mỗi lần xuất ra lại phải tổn hao đi một lượng chân nguyên, khi nãy
Lũng mỗ đã dùng qua một lần, nếu liên tiếp sử dụng e là sẽ làm tu vi sụt giảm.
Hay như vậy đi, lão phu cũng có một thần thông chuyên dùng để pháp cấm chế,
đồng dạng cũng có thể giúp Bạch huynh một tay.” Lũng gia lão tổ nhướng mày trả
lời.

“Hẳn là vậy! Hàn đạo hữu, ngươi luôn tỏ ra
bí hiểm, chắc hẳn cũng có chút thủ đoạn đặc thù đi.” Bạch Thích cân nhắc một
hồi, xong ở trong màn bạch quang quay đầu nhìn về phía Hàn Lập nói một câu.

“Tại hạ trong tay còn có hai kiện dị bảo uy
lực còn to lớn hơn so với đỉnh giai pháp bảo, tin rằng có thể trợ giúp được cho
hai vị đạo hữu.” Hàn Lập thần sắc không đổi, nhẹ nhàng bâng quơ một câu.

“Tốt lắm. Vậy cứ giao cho ba người bọn
huynh làm chủ công, các đạo hữu khác ở bên cạnh cũng toàn lực ra tay tương trợ
đi. Cấm chế này dù có huyền diệu đến đâu, nhưng chúng ta toàn lực liên thủ cũng
có một kích đem nó hủy đi.” Thiên Thu thánh nữ thần sắc vui vẻ nói.

Lúc này lão giả Bạch Thích vỗ túi da bên
hông một cái, nhất thời một viên châu màu xám từ bên trong liền bay ra, sau khi
xoay tròn một vòng rồi không ngừng cuồng trướng trước người, từ giữa viên châu
cũng thả ra từng đợt từng đợt sương mù màu xám trắng.

Sương mù này quỷ dị khác thường, từ bên
trong tràn ngập một loại mùi mục nát, nhưng càng lạ hơn là loại mùi này không
hề khó ngửi, ngược lại còn mơ hồ ẩn chưa một tia thanh khí.

Lúc này Hàn Lập cùng Lũng gia lão tổ đứng
một bên cũng chia nhau ra hành động.

Hai tay Lũng gia lão tổ chà sát, thân hình
nhất thời cuồng trướng, hai bàn tay khẽ tách ra liền hiện ra một dải kim quang,
hơn nữa càng ngày càng dài, càng lúc càng to. Trong nháy mắt dải kim quang liền
hóa thành một đạo ảnh mơ hồ bộ dáng giống như chiếc dùi.

Hàn Lập đứng bên này còn đơn giản hơn, hai
bàn tay khẽ lật, nhất thời hai tòa núi một xanh một đen to lớn đồng thời hiện
ra.

Thiên Thu thánh nữ cùng đám người Huy
trưởng lão sau khi thấy ba người Hợp Thể hậu kỳ chuẩn bị xong cũng không dám
chậm trể liền điên cuồng thúc dục công pháp hoặc bảo vật, làm cho thanh thế màn
công kích có vẻ hung mãnh lên vài phần.

“Động thủ!” Bạch Thích hét lớn một tiếng,
liền mở đầu lấy tay điểm một cái tới khỏa châu trước mặt, khí xám trắng đang
được phát ra từ khỏa tiêu hao bảo vật này liền ngưng tụ lại, trực tiếp hóa
thành hơn mười tia nhỏ hướng đến cấm chế vô hình bên dưới phóng đi.

Lũng gia lão tổ cũng không nói lấy một lời,
liền đem đạo kim mang hình cái dùi trong tay thả ra.

Chỉ thầy một tiếng nổ vang, một đạo kim
mang giống như lôi điện bắn ra bộ dáng vô kiên bất tồi***.

***Vô kiên bất tồi: Sức mạnh vô địch, không gì không phá
được.

      Còn Hàn Lập thì
cổ tay khẽ lắc, đem hai tòa núi kỳ lạ ném ra, sau khi lóe lên một cái, mỗi tòa
liền hóa lớn thành hơn trăm trượng cự sơn.

Một cái phát ra bụi khí lượn lờ, một cái
tỏa ra vạn đạo thanh quang.

“Hừ, quả nhiên là đám dị tộc các ngươi đến
đây làm loạn! Nếu đã đến rồi thì cũng nên nằm lại đi!” Trên không trung hồ nước
hắc quang chợt lóe, đột nhiên xuất hiện một quái vật lớn vài chục trượng đang
lắc đầu quẫy đuôi, đúng là con tam thủ cự giao khi nãy.

Mà lúc này tại hư không bên trên cự giao,
một tên hắc bào thanh niên mặt không chút biểu tình đứng ở đó, một tay khoát
ra, hướng về phía đám người Hàn Lập nhẹ nhàng nhấn một cái vào hư không.

“Ầm vang,” một tiếng rồng ngâm vang lên.

Một bàn tay tối om khổng lồ, lớn chừng
nghìn trượng bỗng nhiên xuất hiện trên không trung hồ nước, khi vừa đánh xuống,
tất cả các loại công kích lên cấm chế đều nháy mắt tiêu tán như hoa tuyết gặp
nắng xuân. Đồng thời một cỗ cự lực nặng nề đột nhiên không chút dấu hiệu đem
thân hình đám người Hàn Lập ép xuống.

“Phốc phốc.” vài tiếng vang lên, đám người
Lũng gia lão tổ chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, non nữa thân hình bị mạnh mẽ cắm
ngập vào bùn đất bên bờ hồ nước.

Ngay lúc đó, Hàn Lập liền theo bản năng đem
đầu vai nhoáng lên một cái, đồng thời da thịt toàn thân chợt chuyển thành màu
vàng rực rỡ, thân hình khẽ run lên, theo đó hai chân chỉ b mặt đất chừng nữa
thước.

Mà trừ bỏ Hàn Lập ra, tên thanh niên tên
gọi Chi Thủy kia thân mình chỉ trầm xuống một chút, khẽ lắc lư vài cái rồi đứng
im bất động một chỗ dường như chưa có việc gì sảy ra. Nhưng bỗng nhiên hắn
ngẩng đầu nhìn về phía hắc bào thanh niên, hai mắt bộc phát ra ngân quang chói
mắt, da thịt toàn thân theo đó hiện ra một tầng linh văn màu bạc, cơ hồ toàn
thân đều được che kín trong đó.

Thoạt nhìn thật sự vô cùng quỷ dị!

Mà lúc này, đám người Lũng gia lão tổ bộ
dáng gượng ép vô cùng, hai chân đã hoàn toàn mất đi tri giác như đã không còn
tồn tại nữa.

Trong lòng mọi người không khỏi dấy lên một
trận sợ hãy cùng bực bội!

Chương 2088:
Ngụy Tiên Khôi Lỗi

      “Có chút ý tứ.
Như vậy mà có thể ngăn được một kích của Bản Thánh tổ, nhưng mà cho dù thế nào
đi nữa thì cũng chỉ là một chút giãy dụa thôi, đúng là châu chấu mà đòi đá xe.”
Hắc bào thanh niên thấy bộ dáng của hai người Hàn Lập cùng Chỉ Thủy, thần sắc
hơi đổi nhưng ngay sau đó nơi khóe miệng lại mỉm cười, đồng thời một tay nhấc
lên, điểm một chỉ về phía hai người.

“Vèo vèo.” hai tiếng!

Hai luồng hắc quang bắn ra từ đầu ngón tay
của hắc bào thanh niên, trong chớp mắt đã phóng đi trăm trượng tới gần Hàn Lập
và thanh niên Linh tộc trong gang tấc.

Trong mắt Hàn Lập lóe lên lam mang đã nhìn
rõ hắc điểm, đó là một vật nhỏ như hạt đậu tỏa ra ánh sáng đen kịt giống như
một viên đan hoàn.

Tuy viên đan này trông không bắt mắt chút
nào, nhưng Hàn Lập cũng không dám để cho nó tới gần.

Hắn không hề lưỡng lự hít sâu một hơi rồi
phun ra một đoàn kiếm ảnh màu xanh mờ ảo, kiếm ảnh phun ra như mưa chỉ lóe lên
một chút rồi bổ thẳng vào viên đan mà đen kia.

Chỉ sau một khắc, viên đan vừa bị bổ thành
hai mảnh nổ tung ra hóa thành hai luồng lửa đen gào thét lao tới bao phủ Hàn
Lập vào trong.

Ma diễm vây quanh Hàn Lập điên cuồng thiêu
đốt, ngay sau đó lại hóa thành một cột hỏa trụ màu đen phóng thẳng lên trời.

Khoảnh khắc này, thân hình Hàn Lập bị giam
hãm ở trong đó không biết sống chết thế nào.

Hắc bào thanh niên rất tự tin với ma diễm
của mình, vừa thấy Hàn Lập bị ma diễm bao phủ bên trong thì cũng không còn hứng
thú mà chuyển ánh mắt sang nơi khác, toàn bộ tinh thần tập trung trên người Chỉ
Thủy.

So với Hàn Lập thì tên Thanh niên Linh tộc
này lại càng thêm phần khó chơi, có thể mặt không biến sắc mà tiếp được một
kích vừa rồi làm hắn cảm giác có mấy phần hứng thú.

Bên kia, Chỉ Thủy vẫn là khuân mặt không
cảm xúc, cánh tay vừa nhấc lên bất ngờ lại chụp lấy hắc điểm.

Một tiếng trầm đục vang lên!

Viên hoàn màu đen kia vừa tiếp xúc với bàn
tay Thanh niên Linh tộc trong nháy mắt đã nổ ra thành một ngọn lửa đen cuồn
cuộn tuôn về phía thanh niên.”Không tốt!”

Thiên Thu thánh nữ thấy cảnh này thì trong
lòng tự nhiên rất căng thẳng, liền sau đó bất chấp mọi thứ thúc giục một vật
thần bí trong cơ thể.

“Oanh.” một tiếng!

Kiện đồ vật trong cơ thể nàng vừa thả ra đã
lóe rồi phát ra dao động kinh người.

Đồng thời cơ thể của nàng cũng chấn động
theo, thân hình bay lên từ trong lòng đất tuôn ra từng đạo linh văn tỏa ánh
sáng vàng rực rỡ trải rộng toàn thân, nhìn có phần giống với bộ dáng độc nhất
vô nhị của Chỉ Thủy, hơn nữa linh văn xoay chuyển không ngừng trông thập phần
quỷ dị.

Mà lúc này một nửa thân thể của đám người
Lũng gia lão tổ vẫn bị gắt gao áp xuống mặt đất, mỗi lần muốn thúc động pháp
lực và bí thuật thoát khốn thì đầu vai bỗng nhiên trầm xuống tê rần sau đó một
ngón cũng không thể nhúc nhích nổi, giống như có một tòa cự sơn nặng trăm vạn
cân đè lên thân thể.

Mặc cho bọn hắn có pháp lực kinh người đến
đâu nhưng vẫn bị giam cầm ngay tại chỗ.

Chỉ Thủy trong lúc Thiên Thu thánh nữ trở
nên dị thường dường như đã cảm ứng được điều gì, linh văn màu bạc bên ngoài
thân chợt hiện lên vài cái rồi há miệng ra hung hăng thổi vào ngọn lửa đen kia.

Một tiếng vang sắc nhọn như muốn xé nát bầu
trời vang lên từ trong miệng thanh niên Linh tộc, sóng âm màu bạc theo tiếng
hét ầm ầm tuôn ra.

Ma diễm phía trước tiếp xúc làn sóng âm màu
bạc này thì lại khẽ rung lên, sau đó ào ào bị sóng âm chấn vỡ.

Hậu quả của việc làm đó làm cho linh văn
màu bạc trên người thanh niên chớp lên mấy cái rồi trở nên ảm đạm thất sắc,
nhưng hai tay hắn vẫn nắm chặt đứng nguyên tại chỗ trên mặt vẫn là một biểu
tình đờ đẫn.

“Ồ, hóa ra là ngụy tiên khôi lỗi, nhưng có
điểm không đúng, tựa hồ là vật luyện chế thử nghiệm,, khí tức khôi lỗi này quá
yêu so với ngụy tiên khôi lỗi chân chính thì kém quá xa.” Hắc bào thanh niên
vừa thấy cảnh này thì “Ồ” lên một tiếng, biểu tình trên mặt có vài phần ngoài ý
muốn nhưng sau đó lại cười lạnh, ngón tay lại một lần nữa điểm ra.

Theo lời hắn nói thì vị Linh tộc “Chỉ Thủy.”
này hóa ra lại là một cỗ khôi lỗi đê giai mà thôi!

Tiếng nổ ầm ầm vang lên chói tai, theo đó
một đoàn hắc mang phát ra tại đầu ngón tay nhưng lập tức ngưng tụ lại biến
thành một mũi châm nhỏ đen kịt hời hợt bắn ra.

Hắc mang lóe lên không một tiếng động!

Đang ở cách đó trăm trượng là thanh niên
Linh tộc ngân văn trên người đột nhiên chợt hiện ra ngoài cơ thể rồi quay tít
một vòng trên không, sau đó với tốc độ không thể tưởng tượng nổi huyễn hóa
thành ngân sắc thuẫn bài trên mặt có hoa văn mang phong cách cổ xưa chắn ở
trước người.

Mà sau đó một khắc, một tiếng nổ lớn liền
vang lên!

Tấm chắn rung lên, một đoàn hắc mang tách
ra nở bùng lên nhưng sau đó lập lòe mấy cái rồi biến mất, mặt ngoài ngân thuẫn
bất ngờ có thêm một lỗ thủng màu đen lớn bằng ngón cái.

“Chỉ Thủy.” vẫn bất động tại chỗ nhưng trên
người chợt bộc phát ra một luồng khí màu xám trắng mang hơi lạnh vô cùng. Hơi
lạnh ngưng tụ lại biến thành hơn mười xúc tu lớn bằng miệng bát.

Những xúc tu này vung loạn trong không
trung một hồi đồng thờitiếng gào thét dữ tợn, nếu người thường nghe thấy hẳn là
sợ hãi vô cùng.

Hắc bào thanh niên trên không trung quan
sát hết thảy, hai mắt hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh.

Chỉ Thủy liền bạo phát, bất quá đối với hắn
cũng không lấy làm ngạc nghiên.

Sau vài nhịp thở, hơn mười xúc tu trên
người Chỉ Thủy hơi run lên rồi tiêu tán, mà ngân sắc thuẫn bài trước mặt cũng
lóe lên rồi lặng lẽ biến mất.

“Bịch.” một tiếng!

Thanh niên Linh tộc không chút dấu hiệu gì
đột nhiên ngã trên mặt đất, tại mi tâm có một chấm đen hiển hiện chỉ trong
khoảnh khắc biến thành một lỗ thủng giống hệt như lỗ thủng trên ngân thuẫn.

Hắc bào thanh niên vừa rồi bắn ra ma châm
chẳng những đục thủng ngân sắc thuẫn bài mà cứ như vậy đem đầu của Chỉ Thủy
xuyên thủng, thần thông thật cao thâm mạt trắc vô cùng, đã vượt qua tưởng tượng
của đám tồn tại Hợp Thể kỳ.

Nhưng quỷ dị hơn chính là từ miệng vết
thương của Chỉ Thủy tuôn ra cũng không phải là máu đỏ tươi, mà là từng đoàn âm
khí màu xám trắng đậm đặc giống như chất lỏng.

“Thú vị, khí tức bên trong mà không phải
Tiên Nguyên tinh, mà là Ma Hồn lực của Thiên Ngoại ma đầu. Bát nháo như vậy
cũng khó trách cái ngụy tiên khôi lỗi này không chịu nổi một kích. Ma Hồn bên
trong là do ngươi đưa vào hay sao?” Hắc bào thanh niên thì thào vài tiếng rồi
chuyển ánh mắt nhìn tới Thiên Thu thánh nữ, lạnh lùng hỏi một câu.

Nhưng ngay lúc Thiên Thu thánh nữ thấy Chỉ
Thủy ngã xuống đất thì trên mặt tràn đầy vẻ khó tin cùng hoảng sợ, trong miệng
vừa thốt lên được một tiếng “Ta...” thì linh văn màu vàng trên người giống như
tan rã đồng dạng ngã quỵ xuống.

Một tiếng trầm đục vang lên!

Thân hình nàng co giật một hồi ngã sấp
xuống mặt đất đồng thời khí tức trên người lúc mạnh lúc yếu, mà tầng linh văn
màu vàng bên ngoài thân thể chớp nháy liên tục giống như có thể biến mất bất cứ
lúc nào.

“Bán túc chi thân!*” Hắc bào thanh niên hơi
giật mình nhưng lập tức vỗ tay cười ha hả, hình như nghĩ thông suốt cái gì mà
tâm tình đã bắt đầu trở nên tốt hơn.

*Bán túc chi thân: Ở đây, Thiên Thu thánh nữ đem khôi lỗi
luyện hóa hòa làm một thể với thân mình.

     “Hắc hắc, chỉ là
tu vi Hợp Thể mà muốn thúc dục ngụy tiên khôi lỗi đúng là không tưởng được, mặc
dù đã luyện hóa bản thân thành bán túc chi thân để thao túng nhưng tiên văn một
khi phản phệ cũng đủ để ngươi mất tới vài cái mạng! Bất quá nể tình ngươi tự
tay đem ngụy tiên khôi lỗi dâng lên nên ta sẽ tự mình tiễn đưa ngươi lên
đường.” Hắc bào thanh niên cười điên cuồng nói.

Vừa dứt lời, hắn đưa một tay lên đem Thiên
Thu thánh nữ trên mặt đất nhấc bổng lên hư không vạch một đường.

“Phốc phốc.” một tiếng, không gian trước
người hắn chấn động hiện ra một thanh chủy thủ màu đỏ sẫm dài nửa xích, lập tức
linh áp khủng khiếp tỏa ra lóe lên một cái tức thì biến mất.

Chỉ sau một khắc, hắc quang chớp lên đã
thấy chủy thủ quỷ dị xuất hiện lại ở chỗ cũ.

Mà lúc này, Thiên Thu thánh nữ đang nằm co
tròn trên mặt đất kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình và cả nguyên thần bên
trong không chút dấu hiệu báo trước đã bị chia thành hai phần, linh quang hộ
thể cùng với tất cả bảo vật phòng ngự trên người đều không có chút phản ứng
nào.

“Phừng.” một tiếng!

Hai mảnh tàn thi bị một luồng ma diễm quỷ
dị đốt cháy trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một cây san hô nhỏ
toàn thân óng ánh, lá cây giống như lá Phong Diệp đỏ thẫm, đang yên lặng nằm
trên mặt đất.

“Thiên thu linh mộc! Nguyên lai là linh mộc
tu luyện thành, ta vẫn thắc mắc làm sao có thể luyện thành bán túc chi thân,
hóa ra là vậy. Thật đúng lúc, linh mộc này đối với ta cũng có chút tác dụng.”
Hắc bào thanh niên vừa thấy bản thể của Thiên Thu thánh thì biểu tình trên mặt
có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức lại ha ha cười vung một chảo trên không
trung!

Toàn bộ bóng dáng của Chỉ Thủy cùng thiên
thu linh mộc vù một tiếng đã lăng không bay đến bên cạnh hắc bào thanh niên rồi
lơ lửng tại đó.

Hắc bào thanh niên đánh giá một chút hai
thứ này sau đó lộ ra vẻ thỏa mãn, ánh mắt lại thoáng nhìn qua ma thủ cực lớn
trấn áp đám người Lũng gia Lão tổ đang nằm yên trên mặt đất, khóe miệng biểu lộ
một vẻ lãnh khốc lập tức không nói hai lời nhấc tay lại hóa ra thanh chủy thủ
vừa rồi.

“Phốc phốc.” hai tiếng, chủy thủ liên tiếp
chớp lên hai lần.

Hồ nước bên cạnh lập tức truyền tới hai
tiếng kêu thảm thiết, ngay đó thân hình hai người lão nho cùng Huy trưởng lão
cũng quỷ dị bổ một thành hai nửa, thi thể đồng dạng bị ma diễm biến thành hư
vô.

Còn lại mấy người là Lũng gia Lão tổ, Vũ Y
thiếu nữ thấy tình hình này thì sắc mặt trở nên tái nhợt vì sợ hãi.

“Huyền Thiên chi bảo...”

Lũng gia lão tổ hét lên một tiếng sợ hãi

Ngoại trừ bảo vật trong truyền thuyết này
thì tất cả các bảo vật khác cũng không có khả năng chỉ một nhát chém đã chém
bọn hắn thành hai phần, cho dù đối phương thần thông to lớn tới đâu.

Bọn hắn tuy đã biết rõ gã hắc bào thanh
niên nhất định là một Thánh Tổ hàng thật giá thật, nhưng tuyệt đối không thể
tưởng được đối phương ra tay tàn nhẫn như thế, chỉ hỏi hai câu đã lấy ra huyền
thiên chi bảo chém giết, vốn trong nội tâm hai người còn có ý định khác nhưng
lúc này đã vô cùng hoảng sợ chỉ còn cách điên cuồng vận dụng các loại thủ đoạn
bảo vệ tính mạng.

Lũng gia lão tổ rống to một tiếng, đầu lâu
trên đỉnh đầu bỗng nhiên khai mở, lại thấy kim quang chớp động không ngừng, rồi
từ đó bay ra một con ngũ trảo Chân Long tỏa ánh vàng rực rỡ.

Kim Long ban đầu chỉ khoảng một tấc, nhưng
vừa bay ra khỏi đầu của Lũng gia Lão tổ lập tức đón gió vừa hóa lớn thành vài
chục trượng mà giương nanh múa vuốt, hướng về phía hắc bào thanh niên mà phát
ra từng tiếng long ngâm trầm thấp.

Vũ y nữ tử tuy thân hình cũng không động
chút nào nhưng lại cắn răng phun ra một đoàn tinh huyết.

Tinh huyết quay tròn đón gió mà tản ra,
tiếp theo liền biến thành một mảng huyết vụ bổ nhào về phía người nàng, rồi
huyễn hóa ra một cái vũ y ngũ sắc mờ ảo.

Lập tức từ vũ y nữ tử truyền tới một tiếng
phượng gáy thanh thót, sau đó chiếc vũ y liền phát ra vô số đạo ngũ sắc quang
hà trải rộng đến vạn trượng, rồi nhanh chóng ngưng tụ hóa thành một kiện chiến
giáp vô cùng đẹp mắt bao phủ toàn thân, thậm chí trên mặt cũng có thêm một
chiếc mặt nạ ngũ, chỉ lộ ra cặp mắt đen nhánh xinh đẹp chớp động không thôi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3