Phàm nhân tu tiên - Chương 1116 - 1117

Chương 1116: Kim Giao hung diễm

Đám Nguyên Anh tu sĩ vẫn còn giao đấu còn
lại cũng đột nhiên thi triển các loại bí thuật khó có thể ngờ được, hoặc hóa
thành luồng bạch quang tại chỗ biến mất không thấy đâu, hoặc miệng phun tinh
huyết hóa thành huyết quang quỷ dị đào tẩu, cả đám người thà rằng tinh nguyên
tổn hao nhiều, cũng liều mạng dứt bỏ đối thủ mà chạy.

“Hừ.” một tiếng băng hàn thấu xương từ giữa
không trung truyền ra, Kim Giao Vương trên mặt nanh sắc vừa hiện, một tay vung
tay lên, một tiếng tiếng sét đánh ngay sau đó, một đạo kim ngân lưỡng sắc quang
mang kỳ lạ đánh tới.

Kim Giao Vương cầm trong tay Kim Thương
trực tiếp nhằm đầu Thanh Sấu Lão giả dùng sức phóng ra.

Quang mang kỳ lạ vừa ra tay, liền quỷ dị
chợt lóe lướt qua ở trên hư không rồi không thấy tung tích.

“Không ổn!”

Xa xa thanh sấu lão giả vẫn một mực chú ý
nhất cử nhất động của Kim Giao Vương, vừa thấy cảnh này, trong lòng run lên,
đột nhiên đem vật cầm trong tay, mặt thanh sắc kính tử (gương) ném về phía sau.

Thanh quang đại phóng, nhất luân viên
nguyệt biến ảo hiện lên, hóa lớn thành mấy trượng, thanh quang mênh mông, đem
thân hình lão giả tất cả đều bao phủ ở tại trong đó.

Mà cơ hồ cùng lúc thanh nguyệt hình thành
trong nháy mắt, một cây cự trượng Kim Thương lớn hơn mười trượng bỗng biến ảo
hiện ra tại gần trong gang tấc, trên thương là ngân sắc điện mang chớp lóe,
liền phát ra lôi minh (tiếng sét) đánh ở tại trung tâm thanh nguyệt.

Thanh nguyệt phía mặt ngoài kính tử(gương)
tấc tấc vỡ vụn, cự thương nhập vào giữa Thanh nguyệt, một kích là phá tan.

“A, thấy cảnh nầy, Thanh Sấu Lão giả kinh
hãi, trên người tử quang nhoáng lên, đã định thi triển bí thuật đào tẩu.

Nhưng ngay trong nháy mắt này, Kim Thương
hình thể rút nhỏ gần một nửa, từ trong Nguyệt Ảnh còn sót lại bắn ra, chợt lóe
lên rồi quỷ dị đánh tới trên tử quang.

Phanh.” một tiếng vang thật lớn!

Cẩm khăn nọ không biết là cổ bảo cấp bậc
như thế nào, tử quang biến ảo đánh ra. Nhưng cho dù như thế, Thanh Sấu Lão giả
cả người như bị điện giựt, bị đánh bay ra ngoài mấy trượng, căn bản vô phương
khống chế thân hình.

Tại giữa không trung Kim Giao Vương vừa
nhấc chân, thân hình khó có thể tin nổi kéo dài qua hơn cự ly mười trượng, chỉ
là mấy cái di động liền trong nháy mắt đuổi theo Thanh Sấu Lão giả, không nói
hai lời đưa tay trảo tới.

Năm ngón tay kim quang lấp lánh, giống như
thuần kim tạo ra vậy.

Thanh Sấu Lão giả vừa mới mới từ một kích
khôi phục lại một chút, thấy hành động này của Kim Giao Vương, nhất thời mặt
cắt không còn chút máu, dưới tình thế cấp bách mở miệng, nhất đạo lục mang từ
miệng phun ra, đúng là một khỏa viên châu xanh biếc to cỡ nắm tay.

“Đương” một tiếng, Kim Trảo không chút
khách khí đem viên châu bắt vào trong tay, nhưng khi hai phương đụng nhau, lại
phát ra âm thanh thanh thúy tựa như kim khí ma sát. Lục Châu trong nháy mắt
hình thể cuồng trướng, phảng phất muốn rời tay bắn ra.

Từ hai mắt Kim Giao Vương, hàn quang chợt
lóe, năm ngón tay bỗng nhiên toát ra móng tay dài mấy tấc, đồng thời mu bàn tay
hiện ra kim lân tựa như những đồng xu lớn nhỏ.

“Phốc.” sau một âm thanh trầm muộn, Kim
Giao Vương dùng tay trần đã đem viên châu bóp nát.

Sau một màn lục quang chói mắt hiện ra,
móng vuốt màu vàng lại dĩ nhiên như không có việc gì, bộ dáng không chút tổn
thương.

“Hóa long quyết!”

Thanh Sấu Lão giả thấy hạt châu bị hủy
trong nháy mắt, thất thanh kêu lên, đồng thời bởi tâm thần tương liên nên phun
ra một ngụm máu. Bất quá có việc này trì hoãn, tử quang bao vây lấy hắn lại lần
nữa bắn nhanh ra, trong nháy mắt lại cùng Kim Giao Vương kéo xa hơn cự ly mười
trượng

Nhưng lần này đây, Kim Giao Vương không có
đi truy theo, mà khôi giáp hạ, khuôn mặt trầm xuống, đơn thủ hướng về phía tử
quang xa xa chậm rãi đánh ra một quyền.

Tử quang trong không trung, bỗng một cái
nắm đấm màu vàng to lớn quỷ dị xuất hiện, một kích như thiểm điện đánh xuống.

“Oanh.” sau một tiếng vang thật lớn, Thanh
Sấu Lão giả bị cự quyền đánh bay đi, tựa như vẫn thạch rơi thẳng xuống Thạch
Phong, lại đem lầu các trực tiếp xuyên thủng, tạo ra một cự động to vài trượng,
sau đó bị vô số đá vụn bao phủ ở trong đó.

Kim Giao Vương khóe miệng nổi lên một tia
cười lạnh, thân hình động một cái, sau một khắc liền xuất hiện nơi tiếp điểm,
đứng bên cạnh đại động đó hướng hai mắt nhìn.

Cánh tay vừa nhấc, bàn tay kim chói mắt,
định một hơi dồn Thanh Sấu Lão giả vào chỗ chết.

Bỗng trong giây lát này, hắn thần sắc biến
đổi, bỗng nhiên cánh tay biến đổi phương hướng, hướng một nơi nào đó nơi lầu
các trước đại môn đánh một trảo, đồng thời trong miệng quát to một tiếng:

“Là ai ở đó, lăn ra đây cho ta!” Ngũ đạo kim sắc trảo mang chợt lóe lướt
qua bắn ra, một cái nhập vào mặt đất trung không thấy bóng dáng.

Sau vài tiếng “Phốc phốc.”, lầu các phía trước hiện ra năm vết nứt dài vài
trượng, đen tuyền, sâu vô cùng, nhưng mặt đất phụ cận không có một chút nào
khác thường, cũng không có bóng người hiện ra

Thấy tình hình này, Kim Giao Vương ánh mắt chớp động vài cái lướt trên mấy
lầu các, mặt hiện một tia kinh nghi, mới vừa rồi hắn không thấy dấu hiệu nào
nhưng lại có một tia cảm nhận khiến hắn rung động, làm cho hắn toàn thân phát
lạnh, cơ hồ không chút do dự khởi xướng công kích.

Yêu vật này quả thực không thật sự phát hiện được vật gì cả, mà thân là
thiên địa Linh Thú cảm ứng linh mẫn, thôi thúc khiến hắn hành động theo bản
năng.

Loại dự cảm với nguy hiểm này, tại bao năm vạn kế tu luyện, chính là đã cứu
tiểu mệnh của hắn mấy lần rồi.

Nhưng hiện tại công kích một cái nhưng không có gì, khiến Kim Giao Vương
cũng nổi lên chút do dự, không thể khẳng định mới vừa rồi có phải là hay không
nhất thời cảm giác sai lầm.

Hắn một tay hướng tới trước người một trảo! Sau một tiếng nổ vang, cây
trường thương màu vàng nọ, với điện xà bao quanh hiện ra.

Yêu này không nói một lời nắm lên này thương hung hăng phóng xuống đất.

Kim Thương trong tia điện sét màu bạc chớp động, nhất thời hóa thành một
đạo kinh hồng chói mắt bắn nhanh xuống, tại trên đường lại quỷ dị chợt lóe
không thấy. Đến khi lại hiện ra, trường thương không ngờ đã hiện trên lầu các
cách đó hai mươi trượng.

“Ầm ầm.” một tiếng, Kim Thương như vậy nhập vào trong đó không thấy bóng
dáng đâu.

Lập tức một tiếng kêu rên phát ra, mặt đất nơi phụ cận toàn bộ vỡ vụn mở
ra, vô số đá vụn từ nơi đó phụt lên, đồng thời một đạo tử quang tại loạn thạch
trung phóng ra, đúng là Thanh Sấu Lão giả.

Chỉ là lúc này lão giả, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng mang huyết, toàn thân
tử quang lúc sáng lúc tối, bộ dạng dấu hiệu tán loạn. Xem ra tử quang này mặc
dù thần diệu, nhưng liên tiếp bị Kim Giao Vương đòn nghiêm trọng, cũng rốt cục
cũng không chống đỡ được.

Lão giả bị bức ra, lập tức hướng phía ngoài Thạch Phong hoảng hốt bay vụt
đi.

Kim Giao Vương khóe miệng nhe răng cười càng đậm, lại lần nữa hướng hạ một
trảo, trường thương màu vàng lại từ trong hư không hiện lên.

Một cánh tay lại lần nữa vung lên, Thanh Sấu Lão giả độn quang biến chậm
rất nhiều, mặc dù lại tế xuất ra một mặt tấm chắn cùng một kiện thiết thước,
nhưng chỉ chợt lóe tới rồi trước mặt Kim Thương rồi không hề tác dụng!

Sau hai tiếng nổ, hai kiện bảo vật bị một kích mà lui, Kim Thương nhất kích
không chút ngừng.

Thanh Sấu Lão giả mặc dù liều mạng trốn tránh, nhưng với tốc độ trường
thương, căn bản vô phương tránh né

Kết quả Kim Thương xuyên thủng tầng tử quang yếu nhợt nọ, rồi xuyên thẳng
qua trước ngực.

Tên Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ hét thảm một tiếng, liền rơi xuống xuống. Cả
thân người rơi xuống đất, trong nháy vẫn không nhúc nhích. Mà trước ngực hắn
hiện ra một lỗ thủng thô nám cháy đen, quanh thân lại có mấy đạo ngân hồ điện
sét xẹt qua không ngừng, ẩn ẩn có một mùi vị khó tả truyền ra.

(Mùi thịt nướng, thơm vãi – Vjt)

“Hừ, một tên Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ cũng muốn từ trong tay Bổn vương đào
tẩu, quả thực là mơ mộng hão huyền!”

Kim Giao Vương sau khi đưa tay đem trường thương màu vàng nọ lại lần nữa
triệu hồi, mặt không chút thay đổi nói một câu.

Một tay lại vung lên, tiếng xé gió truyền đến, mấy chiếc móng tay bắn ra,
như đón gió rồi phồng lên, lập tức hóa thành những chiếc đinh vàng dài hơn
thước, rồi lập tức đem tứ chi lão giả ghim chặt trên mặt đất.

Nhất thời, ký tự trên đinh chớp động, vô số đạo xiềng xích màu vàng hiện
lên, đem lão giả phong ấn chặt lại, ngay cả Nguyên Anh cũng vô phương đào
thoát.

Kim Giao Vương lúc này mới yên tâm, đơn thủ hướng tới trên người lão giả
tung một trảo, túi Trữ Vật ở hông trực tiếp bị hút tới tay, sau đó thần niệm
hướng tới bên trong tìm qua một lượt, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

Hắn âm trầm ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng lên không trung, đảo qua khắp nơi.

Chỉ thấy một lát sau, mấy tên Nguyên Anh tu sĩ bỏ chạy, trong đó có hai tên
lại lần nữa bị nguyên lai yêu tu cuốn lấy, một tên là Hôi bào lão giả cầm trong
tay hồ lô, cùng một kẻ khác là một đoàn huyết vụ bỏ trốn mất dạng, trong nháy
chỉ thấy hai người như điểm đen.

Bất quá phía sau Hôi bào lão giả, có yêu tu xuất hiện liên thủ đuổi tới,
cấp bách truy theo quyết không tha.

Còn đoàn huyết vụ nọ lại đem hai tên yêu tu bỏ lại càng ngày càng xa, độn
tốc độ cực nhanh, vượt xa đối thủ.

Kim Giao Vương khóe miệng mím lại một cái, nhìn một chút huyết vụ xa xa,
sau chút trầm ngâm, thân hình chợt động, một đạo kim quang thẳng theo hướng
huyết vụ bắn nhanh đi.

Nhìn kim quang phía xa, thân ẩn trong lầu các bên đại môn, Hàn Lập nhẹ
nhàng thở ra một hơi.

Mới vừa rồi mắt thấy Kim Giao Vương đem Thanh Sấu Lão giả một kích đánh bay
vào trong lầu các, hắn tâm thần nhất động, định ra tay đem Thanh Sấu Lão giả
chế trụ, trực tiếp lục soát thân thể, tìm xem khối cực phẩm linh thạch có hay
không ở trên người.

Bất quá cuối cùng cảm thấy không quá an toàn, nên cố gắng nhịn xuống.

Nhưng cũng không nghĩ tới, Kim Giao Vương này thần niệm linh mẫn như thế,
vừa nãy phân tâm trong phút chốc, liền bị đối phương cảm ứng được, đánh thẳng
đến chỗ hắn đứng một trảo.

May mắn thuật này của hắn giờ đã thần diệu vô cùng, không một tiếng động,
người đã tới bên kia đại môn, một trảo nọ tự nhiên rơi xuống chỗ không người.

Mà vừa rồi, từ ánh mắt Kim Giao xem ra, trong túi Trữ Vật của Thanh Sấu Lão
giả cũng không có khối cực phẩm linh thạch, lão giả càng không thể đem linh
thạch trực tiếp giấu ở trên người.

Dù sao đồ vật linh khí tinh thuần như thế, nếu không để trong túi Trữ Vật,
cho dù là ai cũng chỉ liếc mắt là nhìn ra chỗ của nó

Hàn Lập cũng không để ý đến, Thanh Sấu Lão giả trên mặt đất, ánh mắt đồng
dạng đang hướng nhìn về khoảng không.

Giờ phút này ở phía dưới yêu vụ màu lam, chỉ có một tên yêu tu bát cấp
không rõ tên, trôi nổi trên không trung không nhúc nhích, tựa hồ là Kim Giao
Vương cố ý lưu lại giám thị đám người trên Thạch Phong.

Yêu tu này sắc mặt lam nhạt, diện mục dữ tợn, trên cánh tay xích lỏa cùng
trên đùi trải rộng từng khối vảy màu lam, nhìn qua thật sự hung ác dị thường

Đột nhiên tên yêu tu quay đầu, hướng một bên nhìn chằm chằm.

Hàn Lập thấy vậy, trong lòng chớp động, đồng dạng xoay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cách đó không xa, một đạo hoàng quang nhắm thẳng hướng này bay
đến, bên trong mơ hồ có một tên yêu thú bộ dáng giống như đang bưng một vật gì
đó.

Hàn Lập ánh mắt chợt lóe, trong mắt lam mang chớp động, thi triển Minh
Thanh Linh Mục thần thông, đem yêu thú trong hoàng quang nhìn mười phần rõ
ràng.

Chương 1117: Đoạt bảo

Đây là một yêu thú có bốn cánh tay, mỗi bàn tay lại có bốn ngón tay, bộ
dáng trông giống như hải mã rất cổ quái, tay cầm một túi trữ vật xanh, khuôn
mặt gớm ghiếc tràn đầy vẻ hoan hỉ.

Thấy cảnh này, đồng tử Hàn Lập co lại.

Vào lúc này, tên yêu thú có khuôn mặt màu lam nhạt vốn đang huyền phù trên
không trung, môi khẽ nhúc nhích nói với yêu thú bốn tay vài câu, ngay sau đó
nét mặt đồng dạng cũng hiện ra vẻ hưng phấn, thân hình vừa động hóa thành một
đạo lam quang hướng thẳng tới phía yêu thú bốn tay.

Sau khi thấy rõ biểu tình bất thường của bát cấp yêu thú, tia chần chờ cuối
cùng của Hàn Lập cũng hoàn toàn biến mất.

Lúc này hắn không còn che giấu thân hình, tiếng lôi minh vang lên, Phong
Lôi Sí tuyết bạch hiện ra, lóe lên một cái rồi biến mất.

Chớp động vài lần thân hình Hàn Lập đã vượt ra xa hơn nghìn trượng.

Tiếng lôi minh lại vang lên, thân hình Hàn Lập đã xuất hiện trên đầu yêu
thú.

“A!” Tên yêu thú bốn tay kia cũng có chút cơ trí, vừa thấy cảnh này trong
lòng kêu lên không ổn, lập tức há miệng ra, vô số hoàng mang bắn ra, đồng thời
thân hình chớp động, cánh hóa thành một đạo hoàng hồng bắn một vòng cung tránh
được Hàn Lập, trực tiếp chạy về hướng tên bát cấp yêu tu.

Xem ra lần yêu thú cũng biết Hàn Lập thế tới như vũ bão, không hề có ý một
mình ghênh chiến. Nhưng đó chỉ là một tên lục cấp yêu tu, Hàn Lập như thế nào
có thể sơ suất, cũng không để ý đến bát cấp yêu tu bên kia đang rống kinh thiên
động địa, tay áo phất lên, một mảnh thanh hà từ trước người bay tới.

Hơn trăm đạo hoàng mang lại bị thanh mang phá tan, hóa thành hơn mười phi
hoàng sắc phi châm rơi xuống. Đồng thời tay kia nhấc lên hướng về phía yêu thú
bốn tay đang chạy trốn trảo vào hư không một cái.

Nhất thời một màn giống như khi Kim Giao Vương đối phó với lão giả xuất
hiện. Trên đỉnh đầu yêu thú thanh quang chợt lóe, một thanh sắc đại thủ xuất
hiện, nhanh như chớp chụp xuống bắt yêu thú đang chạy vào trong.

Yêu thú bốn tay bị màn này làm cho sợ đến hồn phách tiêu tán.

Hoàng quang chớp động, bốn cánh tay đột nhiên hóa thành bốn lưỡi dao thanh
hàn sắc bén nhắm đại thủ màu xanh chém lung tung một hồi.

Nhưng thần thông do một tu sĩ Nguyên Anh hậu kì phát ra, một gã lục cấp yêu
thú sao có thể phá được.

Chỉ thấy hàn quang chớp động, đại thủ không hề hư hao chút nào. Lông mày
Hàn Lập nhíu lại, sát khí lộ ra, năm ngón tay hợp lại chộp tới.

Yêu thú bốn tay kia thân thể cũng xem như là cứng rắn dị thường nhưng cũng
không có cách nào ngăn cản được một kích của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, thân thể
trông chốc lát bị xé thành từng mảnh.

Mà cơ hồ cùng lúc đó, Hàn Lập đã hóa thành một đạo ngân cung biến mất, một
khắc sau đã xuất hiện cạnh tàn thi yêu thú, đoạt túi trữ vật vào tay, sau đó
lập tức dùng thần niệm đảo qua. Nét mặt Hàn Lập lộ ra vẻ cực kỳ mừng rỡ.

“Để linh thạch lại cho ta!”

Thanh âm rống to vang lên, tên bát cấp yêu tu kia mắt thấy Hàn Lập quỷ dị
xuất hiện, một kích diệt sát bốn tay yêu thú, cướp lấy trúi trữ vật, trong lòng
cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Rống to lên một tràng.

Tiếng rống to lớn vô cùng, thanh âm lại được quán chú pháp lực trong chốc
lát vang khắp phụ cận.

Hàn Lập nhíu mày, quay đầu nhìn yêu thú một cái, ánh mắt lạnh lùng như nhìn
vật đã chết. Tên yêu tu lam quang chớp động bắn nhanh về phía Hàn Lập, nhưng
khi bị Hàn Lập một nhìn một cái cả người bỗng run lên như đứng giữa hàn băng.
Yêu thú cả kinh, vội vàng dừng độn quang vội vàng dùng thần niệm đảo qua.

Kết quả lần này tên yêu sắc mặt đại biến, hít thật sâu một hơi khí lạnh.

“Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, ngươi là người phương nào?” Yêu thú bát cấp vốn
hùng hổ lập tức chùn xuống, cuống quít đưa tay ra, hai bảo vật hình vỏ sò hiện
ra lấp lóe chắn trước người, trong mắt hiện lên một tia vẻ sợ hãi.

“Ta là người phương nào? Cần phải nói với một tên đã chết sao?” Hàn Lập
cũng thèm nhìn lại, ánh mắt chợt lóe, nhìn lướt qua bốn phía chân trời.

Lần này tựa hồ tiếng rống lúc nãy của yêu thú có tác dụng, ở một nơi cách
đó khá xa, hai gã Hóa hình cấp yêu tu vốn đang đem hai tu sĩ một nam một nữ
cuốn lấy, nhưng bây giờ lập tức vứt bỏ hóa thành hai luồng thanh phong bay
thẳng đến chỗ Hàn Lập. Mà ở những nơi xa
hơn, kim quang tiếng sấm cũng mơ hồ truyền đến, tên Kim Giao Vương kia cũng
đang quay lại. Mà lấy tốc độ độn tốc đáng sợ của yêu vương, về đến đây cũng chỉ
sợ là trong chớp mắt.

Hàn Lập trong lòng tự đánh giá, khóe miệng
cười lạnh, đem túi trữ vật thu lại, lật tay một cái, một mộc thước xanh biếc
hiện ra.

Bát cấp yêu thú đối diện vừa thấy cảnh này
không chút do dự thúc dục bảo vật trước người, nhất thời hai mảnh vỏ sò lóe
sáng hóa thành một tầng hào quang dày đặc đem yêu thú bảo hộ, lúc này trong
lòng yêu thú mới an tâm được một chút!

Hàn Lập đối diện thấy cảnh này, nét mặt
hiện vẻ châm chọc, nhẹ nhàng vung mộc thước một cái, linh quang lóe lên, đỉnh
đầu yêu thú lập tức truyền đến tiếng phạm âm, một đóa ngân liên cao mấy trượng
dần dần hiện ra, thất sắc Phật quang ào ạt tuôn ra. Thân ảnh yêu thú trong màn
hào quang nhoáng lên định né tránh phật quang.

Nhưng một màn kì dị xảy ra, không khí xung
quanh như bị cự lực phủ xuống phủ áp lên thân thể yêu thú khiến hắn ngay cả
ngón tay cũng không thể nhúc nhích, sau đó bị Phật quang vây lấy, linh lực
trong cơ thể cũng bị phong bế vô pháp điều động.

“A.” Yêu thú chỉ kịp thét lên một tiếng
kinh hãi, một đạo kim quang hơn trượng bay vụt tới. Vòng vài vòng quanh hào
quang, màn hào quang bỗng phát tiếng rạn nứt sau đó vỡ tan.

Nhưng ngay sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của
yêu thú, kim quang chợt lóe lên.

“Phốc.” một tiếng, thân thể yêu thú này từ
từ chia ra làm hai, thi thể trực tiếp rơi xuống đất.

Nhưng từ tàn thi trung một đoàn Lục Hỏa bắn
nhanh ra, đúng lúc này tiếng sét lại vang lên, thân hình Hàn Lập quỷ dị hiện
lên, khoát tay điểm về hướng Lục Hỏa một cái. Lục quang khẽ run lên, bị Hàn Lập
dùng linh lực cường đại ngạnh sanh đứng yên giữa không trung.

Tay kia vung lên tế ra một thanh sắc ngọc
bình, xoay tròn một cái, từ miệng ngọc bình bắn ra một cỗ bạch sắc khí trực
tiếp thu lục hỏa vào trong.

Đúng lúc này, khác hai gã yêu thú khống chế
phong yêu đã bay được hơn nửa đường, từ xa nhìn thấy Hàn Lập diệt yêu, thu hồn,
trong lòng đã run lên.

Nhị yêu vội vàng dừng lại, nhìn nhau một
cái, sau đó nét mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi. Lúc này, cuối chân trời thân ảnh Kim
Giao Vương cũng dần hiện ra. Phía khác yêu vân cũng đã xuất hiện, tựa hồ toàn
bộ yêu thú đã tập trung lại đây.

Hàn Lập ánh mắt chớp động, suy nghĩ một
chút rồi lẩm bẩm: “Hừ, nếu linh thạch đã tới tay thì không nên mạo hiểm nữa!”
Nói xong, khóe miệng nhếch lên, hào quang đại phóng phi độn đi..

“Ngăn hắn lại!”

Lúc này Kim Giao Vương vẫn còn ở xa hơn mấy
trăm trượng đã quát lên ra lệnh.. Mà hai yêu thú kia mắt thấy đối phương đem
cực phẩm linh thạch mang đi đã đứng ngồi không yên, nếu bảo vật bị cướp mất,
hậu quả chắc chắn chúng không gánh nổi. Bất đắc dĩ nhị yêu chỉ có thể bấm
quyết, huyễn hóa ra con yêu giao đánh thẳng tới phía Hàn Lập.

Hàn Lập cười ha hả, thân hình hóa thành một
đạo ngân quang biến mất, một khắc sau lại xuất hiện ở một địa phương cách đó
hơn hai mươi trượng, sau đó mới hóa thành một đạo thanh sắc kinh hồng phá không
rời đi.

Hai phong giao kia cũng vô pháp bắt kịp.

“Để linh thạch lại cho ta!” Ánh mắt Kim
Giao Vương phía xa lộ ra vẻ tàn khốc, đột nhiên đem kim thương đang cầm trong
tay hung hăng ném ra.

Hàn Lập thoáng ngẩn người.

Kim Giao Vương cũng không hề dừng độn
quang, thúc dục pháp quyết, tiếng sấm vang lêm, kim thương hóa thành điện
quang, uốn lượn một cái đã bay hơn bốn mươi trượng bắn thẳng tới Hàn Lập. Hàn
Lập không đổi sắc, cánh tay vung lên, một tiểu thuẫn hiện lên trước người,
thoáng chốc đã phóng đại lên hơn trượng. Cùng lúc đó điện quang cũng lao tới,
ầm vang một tiếng đánh thẳng vào tiểu thuẫn.

Kim hồ bay toán loạn nhưng kim thương cùng
tiểu thuẫn vẫn không hề hao tổn. Kim Giao Vương cũng không hề dừng lại, thúc
giục pháp quyết, kim thương bắn ra một đạo điện xà vòng qua tiểu thuẫn bắn vào
người Hàn Lập.

“Hừ! Chút tài mọn.” Hàn Lập hừ lạnh, vung
tay một cái nhẹ nhàng bắt lấy điện xà, sau đó kim quang chớp lên trong nháy mắt
đánh tan điện xà.

Xa xa Kim Giao Vương nhìn thấy một cảnh
này, sắc mặt khẽ biến. Nhưng Hàn Lập cũng không dừng lại, sau khi tiêu diệt
điện xà, lại vỗ một cái vào tiểu thuẫn trước người.

Mặt ngoài tiểu thuẫnn lập tức nổi lên một
tầng ngân quang chói mắt, chớp mắt toàn bộ mặt ngoài tiểu thuẫn đã loáng như
gường. Kim thương khẽ run lên, lập tức bị ngân quang đánh bật ra hơn bảy tám
trượng.

Mà Hàn Lập nhân cơ hội này hóa thành một
đạo thanh hồng nhắm hướng khác bắn đi. Lúc này hắn không hề che dấu linh lực
của mình, điều động pháp lực toàn thân, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đạo
thanh hồng đã ở xa hơn trăm trượng.

Cũng vô cùng xảo hợp, đối diện hướng Hàn Lập
độn đi vừa lúc lại có một yêu tu hóa thành một đạo ô quang nghênh tiếp, đúng là
Quy yêu đã theo sát Kim Giao Vương lúc đầu. Bởi vì độn quang của Hàn Lập quá
nhanh, yêu thú vô pháp nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng lúc trước Hàn Lập dễ dàng
diệt sát một bát cấp yêu thú cùng nhẹ nhàng đỡ một kích của Kim Giao Vương hắn
lại chứng kiến toàn bộ. Cho nên quy yêu vừa thấy Hàn Lập bay về phía mình tự
nhiên sắc mặt đại biến. Lúc này yêu thú lập tức đổi hướng vọt sang một bên muốn
tránh luồn thanh hồng của Hàn Lập.

Hàn Lập thấy cảnh này, hai mắt lạnh lùng,
thanh hồng đột nhiên chớp mạnh một cái rồi biến mất. Không gian phía trước lập
tức trống rỗng. Quy yêu ngẩn ngơ, độn quang không khỏi ngừng lại một chút.

Báo cáo nội dung xấu