Phàm nhân tu tiên - Chương 1122 - 1123

Chương 1122: Yêu thú chi loạn

“Trong khối ngọc giản này chính là tổng kết
các bí thuật tâm đắc nhất của vợ chồng ta trong việc đột phá Hoá Thần kỳ, lấy
lịch duyệt của đạo hữu, tự nhiên có thể dễ dàng phân biệt giả chân.”

Ôn Thanh lại khôi phục vẻ tươi cười, khoát
tay, bắn đến một đạo thúy mang.

Hàn Lập bắt giữ vào tay, nhìn lại chính là
một khối Bích Lục Ngọc Giản cỡ bàn tay.

Hắn gật đầu, không khách khí, đem thần niệm
rót vào ngọc giản.

Bên trong quả nhiên là có ghi chép các
phương pháp bảy tám phần là bí thuật.

Hàn Lập chọn ngẫu nhiên một phương pháp,
cẩn thận xem xét.

Hắn vẫn chưa phát giác tại thời điểm hắn
đang tập trung xem xét phân biệt thật giả, thì Ôn Thanh và Lăng Khiếu Phong
liếc nhau, ánh mắt hiện một tia đắc ý.

“Không tồi, đích xác không phải đồ giả. Đối
với tại hạ rất có tác dụng” Sau một khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ, Hàn
Lập thu hồi thần niệm, chậm rãi nói.

“Nếu Hàn đạo hữu đã thấy ngọc giản không có
vấn đề, vậy giao dịch giữa chúng ta đã thành. Vợ chồng ta còn có chuyện quan
trọng khác trong người, không thể lưu lại phụng bồi.” Lăng Khiếu Phong ánh mắt
chớp động, nhàn nhạt đáp lời.

“Ha, ha. Nơi này vẫn là phạm vi khống chế
của Quý Cung. Nói “Cáo từ.” cũng chỉ là Hàn mỗ, tại hạ mạn phép đi trước một
bước.”

Hàn Lập cười ha, ha, hướng hai phu phụ ôm
quyền, lập tức quang thân thanh quang chớp động, hoá thành một đạo thanh hồng
chói mắt, nháy mắt đã ở ngoài hơn hai mươi trượng.

Độn tốc cực nhanh làm cho Thiên Tinh Song
Thánh không cầm được, mặt biến sắc.

“Không trách được lại kiêu ngạo như thế,
quả nhiên có chút bản lãnh. Phu quân có thấy Hàn tiểu tử có dễ dàng mắc mưu
chăng?” Mắt thấy thanh quang biến mất phía chân trời, Cung trang nữ tử thu hồi
ánh mắt, bỗng nhiên hướng nam tử hỏi.

“Chỉ cần hắn có tâm tiến giai Hoá Thần kỳ
há lại không thể rơi vào bẫy sao. Tuy phương pháp bí thuật đột phá Hoá Thần
chúng ta cho hắn không phải đồ giả, nhưng hắn thử một lần sẽ biết. Các bí thuật
khác có hiệu quả quá nhỏ hoặc là không có khả năng thực hiện. Chỉ có phương
pháp chúng ta mượn Ngũ hành chi lực đả phá Hoá Thần bình cảnh mới là phương
pháp tố ưu. Tiêu tử này trẻ tuổi như thế, đúng là thời điểm thuận lợi tu luyện
Nguyên Từ Thần Quang, nếu như vậy, trước khi hết thọ nguyên có thể tu luyện
Thần quang đại thành. Ngươi nói hắn có thể dễ dàng buông tha cám dỗ như vậy
sao?” Lăng Khiếu Phong khoé miệng nổi lên một tia cười lạnh.

“Trong bí thuật chúng ta cũng đã nhắc khéo
một chút đặc thù của Nguyên Từ Thần Quang, cùng với thần thông sau khi công
pháp đại thành. Cho dù không đột phá được Hoá Thần bình cảnh, với uy năng kinh
khủng của công pháp, chỉ sợ hắn sẽ ham muốn mà không dễ dàng buông bỏ. Mà chỉ
cần hắn tính toán tu luyện Nguyên Từ Thần Quang, thì không thể không mượn dùng
Nguyên Từ Sơn Lực, khi đó sẽ đi vào vết xe đổ của chúng ta, chỉ còn biết chết
dí tại Tinh Thành, đâu thể còn tâm tư khác. Chỉ sợ đến khi đại nạn đến, hắn mới
phát hiện ra điều kiện đại thành Nguyên Từ Thần Quang quá khắc nghiệt. Nhưng
lúc này bao nhiêu năm đã trôi qua. Với thời gian dài như vậy, Ngọc Linh ắt cũng
đã tiến giai thành công. Không cần sợ hắn tìm đến thanh toán nợ nần.” Ôn Thanh
mỉm cười.

“Vấn đề là nếu Ngọc Linh không thể tiến
giai đến hậu kỳ, lúc đó sẽ là phiền toái lớn.” Lăng Khiếu Phong trầm ngâm mọt
lúc, đột nhiên nói.

“Chúng ta đã tranh thủ cho nó một thời gian
dài như vậy, nếu không tiến giai hậu kỳ, chỉ có thể xem vận mệnh của nó đến
thế. Sớm làm tắt đi ý niệm nắm giữ Tinh Cung, ngoan ngoãn rời Tinh Thành, làm
gã tán tu bình thường thì tốt hơn.” Ôn Thanh ngẩn ra, thở dài nói.

“Không có tu vi hậu kỳ rất khó quản được
đám trưởng lão trong Cung. Chúng ta đã chuẩn bị hậu sự tất cả cho nó. Vẫn còn
nhiều thời gian mà. Chuyện cấp bách trước mắt, khi trở về, chúng ta lập tức
truyền thụ cho Ngọc Linh phương pháp tế luyện Từ Sơn. Chỉ có nắm tay toà thần
sơn này, Hàn tiểu tử mới đối với Ngọc linh ném chuột sợ vỡ đồ. Nếu không, vạn
nhất người này có thể nhẫn nhịn trăm năm, chờ chúng ta sau khi toạ hoá, liền
chém giết Tinh Thành cuờng đoạt Nguyên Từ Thần Sơn, thì thật là khó giải quyết.
mà Ngọc Linh tư chất cũng không kém, chỉ cần tìm được song tu bạn lữ thích hợp,
mượn Song tu lực cùng đan được, vẫn có vài phần nắm chắc khả năng tiến giai hậu
kỳ.” Lăng Khiếu Phong nhàn nhạt nói.

“Chuyện tiểu tử này cũng chỉ có thể giải
quyết như thế. Đang lúc còn lại hơn trăm năm thọ nguyên, chúng ta bắt buộc phải
giải quyết Lục Đạo cùng Vạn Tam Cô. Ngoài ra còn chuyện yêu thú ở ngoại hải
xuất loạn, xem ra sắp tới phải cùng Nghịch Tinh Minh tạm thời hưu chiến, ưu
tiên giải quyết vấn đề vạn hải yêu thú.” Cung trang nữ tử nhíu mày, bất đắc dĩ
nói.

“Hừ! Đám yêu thú này nhìn thấy nội hải
nhiều năm không xuất hiện Hoá Thần kỳ tu sĩ, thêm vào đó số lượng đại tu sĩ
cũng kém xa khi xưa, bèn nổi lên tâm tư muốn xé bỏ hiệp nghị năm đó. Chúng nó
đâu biết tổ tiên năm xưa khi lập hiệp nghị này đã có tính toán đâu e sợ chúng
đổi ý. Trải qua nhiều vạn năm tu duỡng, bố trí, hiện giờ nội hải đã sớm được
nhân loại tu sĩ xây dựng thành tường đồng vách sắt. Huống hồ, theo ta được
biết, yêu tu ngoại hải hiện giờ cũng không phải vững chắc như thép đâu.” Lăng
Khiếu Phong hừ lạnh nói.

“Ngươi nói chuyện tranh đấu giữa Giao Long
Nhất Tộc cùng Toan Oản Vương Tộc?” Ôn Thanh thần sắc chợt động nói.

“Đúng thế. Chính là chuyện giữa hai đại Yêu
tộc này. Toan Oản vương tộc thực lực không hơn không kém so với Giao Long nhất
tộc. Trong tộc có hai gã thập cấp yêu tu trấn toạ. Nhưng ba trăm năm trước, một
em thập cấp đã bị rụng do toạ hoá. Kể từ đó, Giao Long bộ tộc liền không cam
chịu hạ phong. Ta phải về hảo hảo nghĩ ra cách gây xích mích khiến hai đại Yêu
tộc này phát sinh tranh đấu. Lúc đó nội hải chúng ta liền Cao Chẩm Vô Ưu.” Nam
tử định liệu trước nói.

“Phu quân đã có nắm chắc, vấn đề thật sự
không còn đáng lo. Cái chính là Linh Thạch mạch khoáng tại Bích Linh đảo, có
chút đáng tiếc. Chúng ta vừa mới có được tin tức Cực Phẩm Linh Thạch, chưa kịp
phái người đến tiếp ứng đã bị yêu tu cướp mất. Ta đã lệnh cho bọn họ ngay lập
tức gom Cực Phẩm Linh Thạch cùng các cao giai linh thạch khác mang về nội hải,
nhưng đã chậm một bước. Bây giờ ngay cả Quế trưởng lão cũng bị chết dưới tay
Kim Giao Vương” Ôn Thanh cực kỳ tiếc hận thốt lên.

“Điều này cũng không còn cách nào khác, dù
sao ngoại hải cũng là thiên hạ của yêu tu. Khi xưa, do chưa có xung đột lợi ích
nhiều nên cao giai yêu thú hầu như không tham dự, chủ yếu là để cho các yêu thú
cấp thấp chủ động hành sự, chuyện nhân loại xây dựng tại ngoại hải đảo xem như
mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hiện tại đã xuất hiện Linh thạch cấp bậc khiến
cho ngay cả yêu thú cao cấp cũng động tâm, bọn chúng như thế nào chịu ngồi yên
mà không ra tay chứ.” Lăng Khiếu Phong lắc đầu nói.

“Ngoại hải tạm thời buông tha cũng được.
Nhân viêc bổn Cung tập trung tất cả lực lượng tại nội hải, trước mắt nên lấy
việc ổn định vị trí chấp chưởng Tinh Cung làm trọng. Chẳng qua đám tán tu cùng
Nghịch Tinh Minh sẽ không dễ dàng buông tha ngoại hải.” Ôn Thanh suy nghĩ nói.

“Chúng ta thuận gió đẩy thuyền. Trở về đem
toàn bộ Truyền Tống Trận trong thành mở ra, chỉ cần thu lấy phí Linh thạch, cho
bọn chúng thoải mái truyền tống ra hải ngoại. Bọn tán tu cùng Nghịch Tinh Minh
hiện giờ cũng không kính cẩn chúng ta như trước, cho bọn chúng một cái hung
hăng giáo huấn cũng tốt (ý bị yêu thú đập). Sau đó chúng ta ngư ông đắc lợi,
đem Nghịch Tinh Minh nhổ tận gốc. Hừ! Lục Đạo và Vạn Tam Cô căn bản đều cho
chúng ta không có biện pháp rời xa Tinh Thành. Chờ khi ngã xuống, chúng mới
biết ý nghĩ này sai lầm cỡ nào. Định kỳ cứ trăm năm một lần, trong vòng một
tháng Từ Lực sẽ tiêu thất. Lúc này, chúng ta sẽ không chịu sự hạn chế của
Nguyên Từ Sơn. Hừ! Đến khi đó…” Lăng Khiếu Phong loé sát khí, mắt lộ ra vẻ tàn
nhẫn, hừ lạnh một tiếng.

“Lúc đó, ta cùng vị đại ca Lục Đạo kia hảo
hảo giải quyết mọi ân oán.” Ôn Thanh âm thanh nghe phát lạnh.

“Sao vậy, ngươi còn buông tha chuyện năm
xưa?” Lăng Khiếu Phong nghe nói bóng gió, ngẩn ra, lập tức nhăn mày hỏi.

“Sao ta lại có thể dễ dàng buông chuyện
này. Năm đó nếu không tình cờ gặp được ngươi, chỉ sợ ta đã là một đống tro tàn
rồi. Lần đại chiến trước, nếu không bị Nguyên Từ Thần quang hạn chế, ta cũng
không dễ dàng để hắn trốn thoát ngay trước mắt…” Ngọc dung Cung trang nữ tử
phát ra vẻ dữ tợn.

Lăng Khiếu Phong nhìn thấy cảnhnày liền
trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một hơi.

“Hảo. nếu như vậy. Tại thời điểm giết bọn
chúng, ta sẽ lưu Lục Đạo lại để cho ngươi tự mình động thủ.” Nói xong lời này,
Lăng Khiếu Phong hoá thành một đạo bạch quang phá không quay trở về.

Ôn Thanh vẫn đứng tại chỗ, trên mặt âm tình
bất định, trong chốc lát mới dậm chân, đồng dạng hoá thành độn quang đuổi theo
phu quân.

Trong lúc này, Hàn Lập đang trên đường đi
đến Khuê Tinh.

Hiển nhiên hắn không biết, sau hai ngày từ
khi hắn từ ngoại hải phản hồi nội hải, cơ hồ toàn bộ tu sĩ Ngân sa đảo tiến
đánh Bích Linh đảo đều đã bị diệt sát.

Tin tức trên mạch khoáng linh thạch trên
Bích linh đảo có Cực Phẩm Linh Thạch lan truyền, oanh động toàn bộ Tinh Hải.

Sau hai ngày từ khí hắn gặp mặt Thiên Tinh
Song Thánh, cao giai yêu tu ngoại hải hướng về tất cả các tu sĩ tại các tiểu
đảo, phát ra mệnh lệnh trục xuất, tất cả nhân loại nội trong vòng một tháng đều
phải rời đi, nếu không liền toàn bộ giết chết không tha.

Lúc này, cho dù là Tán Tu hay các thế lực
lớn nhỏ ở nội hải đều không thể ngồi yên.

Đối với người tu tiên ở Loạn Tinh hải mà
nói, đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngoại hải yêu đan cùng linh thạch đều là
các nhu yếu phẩm không thể thiếu, cơ hồ ảnh hưởng đến từng thế lực gia môn. Ích
lợi ở ngoại hải khổng lồ như thế, bọn họ dễ gì buông tay.

Trong nhất thời, các đại thế lực cùng vô số
Tán Tu, Tinh Cung, Nghịch Tinh Minh đều mở tất cả Truyền Tống Trận ra ngoại
hải, tụ tập nhân lực hướng ngoại hải mà đi.

Trong đó cũng vì duyên cớ tại Bích Linh đảo
xuất hiện cao giai mạch khoáng Linh thạch và Cực Phẩm Linh Thạch. Thậm chí có
non nửa tu sĩ đềy truyền tống đến nơi này.

Tại phụ cận Bích Linh Đảo xuất hiện vô số
yêu thú từ thấp đến cao, mà trên đảo cũng thường xuyên xuất hiện đông đảo các
cao giai yêu thú không biết tên.

Cuộc chiến giữa nhân loại Tu Tiên và ngoại
hải yêu thú tựa hồ hết sức căng thẳng.

Mà ngay tại thời điểm hỗn loạn này, tin tức
Hư Thiên Đỉnh một lần nữa hiện thế, rằng linh đan trong đỉnh giúp cho một gã tu
sĩ Kết Đan kỳ chỉ trong vòng chưa tới hai trăm năm tiến giai tới Nguyên Anh hậu
kỳ, lời đồn này râm ran lan truyền giữa các tu sĩ ở Loan Tinh Hải.

Không biết tin tức này xuất phát từ ai,
nhưng quỷ dị lan truyền thật nhanh.

Chương 1123: Ma Hồ đảo

Ma hồ đảo là một toà vô danh tiểu đảo nằm
yên lặng gần nội Tinh hải. Biết được vị trí đảo này cũng chỉ có một số ít Tán
Tu đang sống trong các tiểu đảo phụ cận mà thôi.

Đảo này sỡ dĩ có một cái tên quái dị như
vậy khiến người khó quên là bời vì trong đảo có một hồ nước mà trong đó sản
sinh một loại tài liệu gọi là Thúy Đồng. Tài liệu này cũng chẳng phải là loại
gì quý hiếm, nhưng cũng được dùng để chế luyện vài món độc môn pháp khí, cho
nên đôi khi cũng có vài thấp giai tu sĩ ngẫu nhiên đến vớt.

Mà hồ nước này không biết là do quá nhiều
Thúy Đồng hay không, cả hồ đều xanh biếc như Phỉ Thúy, mức độ xanh biếc hơn
nhiều so với các hồ khác. Hơn nữa nếu phàm nhân rơi vào trong hồ, nhưng có thể
tự nhiên trôi nổi, vĩnh viễn không bao giờ chìm.

Kể từ đó thanh danh Ma Hồ liền dần dần được
lan truyền.

Trê đảo chỉ có ít cây cối, linh mạch cũng
chẳng có, cho nên bình thường hiếm thấy bóng ai lai vãng.

Nhưng có một ngày, đã có năm sáu chục thấp
giai tu sĩ tụ tập quanh hồ nước trong đảo, đang vội vàng lâm thời bố trí một
toà pháp trận phức tạp dị thường. Phần lớn trong đó là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, mà
Trúc Cơ Kỳ tu sĩ chỉ có khoảng sáu bảy tên mà thôi.

Mà ở tầng trời phía thấp tại trung tâm hồ
nước, có ba gã tu sĩ Kết Đan kỳ tụ lại, đang khe khẽ nói chuyện với nhau.

“Lôi sư đệ, lần này hy vọng sẽ không thất
bại nữa. Bỏi vì bài trừ cấm chế, sư huynh ta cơ hồ đã đem gia sản toàn bộ thân
gia, trước sau tiêu phí hai mươi mấy vạn Linh thạch. Nếu thất bại ta cũng chẳng
còn biết đào đâu ra Linh Thạch.” Một gã Hôi bào lão giả, thần tình nhăn nhó,
sầu mi khổ kiểm, hướng hai người còn lại nói.

“Hừ! Ngô sư huynh lại nói quá lời. Trong ba
người chúng ta, chỉ sợ cũng chỉ có sư huynh thân gia nhiều nhất. Sư huynh mở
Kim Minh Lâu, đại danh đỉnh đỉnh trong phụ cận hải vực, lại như thế nào thiếu
linh thạch.” Một gã vận Lam bào khuôn mặt anh tuấn, lầm bầm trả lời.

“Lôi sư đệ có điều không biết. Đừng có thấy
các cửa hàng Kim Minh Lâu lớn như vậy, nhưng thực tế đã sớm bị các cửa hàng Hoả
Vân và các Đại Thương cạnh tranh chèn ép chống đỡ hết nổi rồi, hiện tại chỉ
miễn cưỡng duy trì mà thôi.” Hôi bào lão giả thở dài, bộ dáng bất đắc dĩ.

“Ngô sư huynh cứ kêu khổ mãi. Kim Minh lâu
đâu phải chỉ mới mở một hai năm, nếu không có lợi nhuận, sao còn duy trì đến
bây giờ” Người cuối cùng là một Hồng sam nữ tử diễm lệ, ngực tấn công mông
phòng thủ, trời sinh một đôi mắt hoa đào đẫm nước, lúc này thu ba lưu động thật
là câu hồn người.

“Kim Minh lâu thật là có thu vào một ít
linh thạch nhưng là ở thời điểm của sư tôn ta. Từ hơn trăm năm trước, man sư
đột nhiên mất tích. Khi không còn chỗ dựa Nguyên anh kỳ tu sĩ, Kim Minh lâu lập
tức bị cửa hàng Đại Thương đè ép. Những năm trước đây, uy danh man sư vẫn còn,
bọn chúng không dám làm gì nhiều. Nhưng là từ hai mươi năm về trước, tin tức sư
phó bị Lục Đạo Cực Thánh đánh trọng thương, sau đó không thể chữa trị mà chết
truyền ra, từ đó sinh ý xem như đi xuống. Sư huynh ta thân chỉ là một gã tu sĩ
Kết Đan hậu kỳ, chỉ nội điểm này gia sản cũng sẽ sớm bị người nuốt mất thôi.
Nào có được như sư đệ cùng sư muội, tiêu diêu tự tại.” Hôi bào lão giả cười
khổ.

“Ngô sư huynh nói này nọ, sư đệ ta không có
hứng thú biết, cũng không muốn biết. Ta chỉ biết ta xuất ra linh thạch so với
sư huynh chẳng kém một khối. Lại nói sau khi sư phó mất tích, ngày không tốt
trôi qua đâu chỉ mình ngươi. Ngươi không phải không biết sư phó vốn tính tình
nóng nảy, đắc tội với vô số tu sĩ. Hiện tại người biến mất. Nhưng ta lại bị đám
kia qui thành đối tượng để trả thù, bị truy sát mấy chục năm trời, cuối cùng
mới thoát được. Đâu như Ngô sư huynh tự thành lập môt phương thế lực, hơn nữa
lại cùng Huyết Quang Môn có quan hệ sâu xa, mới là chân chính vô tư a.” Lam bào
nam tử trên người sát khí chợt phát ra, lộ ra một cỗ huyết tinh chi khí nồng
đậm.

“Sư đệ lại nói như thế! Ta không giống như
phần đông các môn nhân đệ tử, học cái gì là mai danh ẩn tích, hà tất phải đau
khổ chống đỡ như vậy. Hiện giờ ngoài chi tiêu tốn kém hàng năm ta chưa nói tới,
để lấy được chỗ dựa dẫm Huyết Quang Môn, hàng năm ta phải cống nạp một lượng
lớn Linh Thạch. Mỗi ngày trôi qua đối với ta thật sự khó khăn. Còn sư đệ. Nghe
nói mấy năm nay danh đầu sư đệ không nhỏ a. Huyết Thủ Ma trong hàng ngũ Kết Đan
Kỳ tu sĩ, đại danh đỉnh đỉnh. Công pháp sư đệ căn bản là phải trong giết chóc
mới nhanh tiến giai, sư đệ vừa mới ở sơ kỳ hiện đã tiến vào trung kỳ đó sao.”
Hôi bào lão giả bộ dáng lúc nào cũng than thở nói.

Lam bào thanh niên hai hàng lông mày nhảy
dựng, mặt lộ vẻ bất mãn, muốn phản bác lại, nhưng “Khanh khách.” tiếng cười của
diễm lệ nữ tử vang lên cắt ngang tranh luận của hai người.

“Ngô sư huynh, Lôi sư đệ, các người hà tất
phải tranh cãi. Dù sao từ ngày không có Man sư, sự thật là tất cả chúng ta đều
thấy bất hảo. Nhưng lấy thân phận Nguyên anh trung kỳ tu sĩ của sư phó, tin
tưởng bảo vật sư phó cất trong động phủ cũng đủ chia đều cho tất cả chúng ta.
Đến lúc đó, ai muốn mai danh ẩn tích khổ luyện hoặc dùng bảo vật bảo vệ mình
trước các thế lực khác, tin tưởng tuyệt đối không có vấn đề”

Vừa nghe lời này của diễm lệ nữ tử, lão giả
và thanh niên liếc nhau, lập tức dừng tranh cãi, bộ dáng có phận kiêng kỵ nữ
nhân này.

Ba người yên lặng nhìn các thấp giai tu sĩ
bố trí trận pháp một lúc, lam bào nam tử lại mở miệng hỏi diễm lệ nữ tử:

“Thái sư tỉ, bên dưới cấm chế thật sự là
tàng bảo động phủ của sư phó thật chứ? Tuy cấm chế này thật là so sư phó bố
trí, nhưng Man sư luôn thích ở trên tiểu đảo, ít khi nào thích ở trong động
phủ. Như vậy, mấy ngày nay công sức chúng ta tổn hao như vậy có khả năng vô ích.”

“Như thế nào, Lôi sư đệ không tin sư tỉ?”
Diễm lệ nữ tử vừa nghe được lời này, sắc mặt lộ vẻ mất hứng.

Lam bào thanh niên liếm liếm môi, mặt không
đổi sắc, nói tiếp:

“Sư tỉ tìm được hai người chúng ta, nói là
trong tay có địa điểm bảo tàng của sư phó, mang chúng ta theo mấy tháng liền ra
đảo này lấy bảo khố. Nhưng chưa bao giờ đề cập cho chúng ta biết làm thế nào sư
tỉ lại biết nơi bảo tàng động phủ. Tuy sư phó sủng ái ngươi, nhưng theo tính
nết của lão nhân gia, căn bản không có khả năng nói cho ngươi biết chuyện này.
Hiện tại cấm chế sắp được mở ra, cũng là lúc sư tỉ nên giải thích rõ ràng cho
hai chúng ta được rồi đó. Cũng khiến cho ta cùng Ngô sư huynh an tâm một chút.”

“Đúng vậy. Sư đệ nói như vậy rất có đạo lý.
Mấy năm nay sư muội tuyệt vô âm tích, đột nhiên lại xuất hiện, mang hai chúng
ta đi đào bảo khố, làm cho người ta có chút nghi hoặc.” Hôi bào lão giả bất
động thanh sắc đồng tình.

“Như thế nào, ta không nói rõ ràng, hẳn hai
vị tính động thủ? Muốn khi dễ một tiểu nữ tử Kết Đan sơ kỳ như ta phải không?”
Diễm lệ nữ tử sắc mặt trầm xuống, một tay nhấc lên, tóc đen tung bay, mặt trở
nên lạnh lùng. Tại cổ tay trắng như tuyết xuất hiện một cái thủ trạc màu tím,
chớp động các ký hiệu thần bí.

Lão giả và thanh niên vừa thấy thủ trạc,
sắc mặt đồng đại biến.

“Thật không nghĩ ra, cả Tử Băng Trạc mà sư
phó cũng đem tặng sư tỉ. Chỉ bằng cổ bảo này, cho dù ta cùng sư huynh liên thủ
cũng không phải là đối thủ của sư tỉ” Lam bào thanh niên thở dài một hơi, mắt
ẩn hiện vẻ tức giận cùng ganh ghét. Không biết nỗi tức giận này hướng nữ tử hay
là vị Man sư của hắn nữa?

Hôi bào lão giả đứng kế bên cũng biến sắc
mấy lần, tâm niệm cấp chuyển, vội phát ra tiếng cười ha ha: “Sư muội thật sự
nói đùa. Ta như thế nào lại có tâm tư này. Vì để bài trừ cấm chế, ta cơ hồ đã
đào hết của cải trong nhà, thận trọng một chút cũng là chuyện nên làm mà. Trong
khi đó sư muội, một khối linh thạch cũng không có xuất ra.”

“Ta đã cấp cho bọn ngươi địa điểm bảo tàng,
lại chấp nhận chia ba, nhưng thế nào phải còn xuất linh thạch. Chẳng qua nếu
NGô sư huynh cùng Lôi sư đệ có nghi vấn, ta đành phải nói thật.” Diễm lệ nữ tử
đắn đo chốc lát, rốt cục thần sắc hơi hoà hoãn lại.

“Chúng ta sẵng lòng lắng nghe đây.” Lão giả
trong lòng vui vẻ, mặt lộ nét tươi cười trong khi đó thanh niên đứng bên cạnh
thần sắc vẫn âm trầm không nói.

“Ta tuy là đệ tử của Man sư, nhưng trên
thực tế là thị thiếp, chắc hai người đều rõ cả. Trong một lần bồi tiếp hắn,
trong lúc vô ý nghe được hắn nói mê vị trí địa điểm bảo tàng. Hắn biết mình thọ
nguyên cũng không còn lâu nữa, có kế hoạch toạ hoá tại động phủ này.” Diễm lệ
nữ tử mặt không đổi sắc nói.

“Á, đơn giản như vậy sao?” Lão giả và thanh
niên lại liếc nhau. Lam bào thanh niên nhịn không được truy vấn.

“Các ngươi cho là phức tạp hơn? Ta đã nói
rồi, tin hay không tùy các ngươi. Huống hồ, địa điểm này nếu không phải là nơi
tàng bảo há Man sư lại bố trí một cái trận pháp cấm chế phức tạp như vậy bên
ngoài hay sao? Với thực lực ba chúng ta mất đến mấy tháng mà còn chưa phá giải
hết. Ngoài bảo tàng động phủ còn có cách giải thích khác?” Diễm lệ nữ tử châm
chọc một câu.

Hôi bào lão giả ánh mắt chớp động, suy nghĩ
một lúc, sau đó lập tức ôm quyền hướng hia người, ho khan một tiếng nói: “Lời
sư mụoi nói xem ra có chút đạo lý, xem ra ta cùng sư đệ đã đa tâm rồi. Cũng may
cấm chế bây giờ chỉ còn lại một tầng cuối cùng, chỉ cần phá bỏ, công sức vất vả
mấy tháng nay của chúng ta sẽ không uổng phí. Ta đi trước nhìn xem bọn họ bố
trí phá cấm pháp trận một chút.”

Tiếp theo lão hoá thành một đạo hoàng
quang, đi thẳng đến bờ hồ.

“Ta cũng đi kiểm tra một chút.” Lam bào thanh niên đuôi lông mày nhướng
lên, liếc nhìn nữ tử một cái, nhàn nhạt nói.

Lập tức huyết quang loé lên, một tầng huyết sắc quang trảo xuất hiện, thân
hình thanh niên trực tiếp chui thẳng xuống đáy hồ không thấy bóng dáng.

Diễm lệ nữ tử đứng nhìn hai người trước sau rời đi, khoé miệng khẽ kéo dài,
nhưng trong sâu thẳm con ngươi hiện lên một tia hàn quang khó phát hiện.

Sau thời gian một bữa cơm, lão giả hướng các tu sĩ tại bờ hồ phân phó vài
câu, rồi quay về nơi nữ tử, mà cùng lúc này nước trong hồ cũng một trận quay
cuồng, lam bào thanh niên từ dưới phóng ra.

Trong nháy mắt, ba người lại tụ tập cùng nhau.

“Lôi sư đệ, Thái sư muội, pháp trận đã bố trí xong…Hả, chuyện gì?” Lão giả
mới vừa hướng hai người cười, bỗng biến sắc, ngửa đầu nhìn lên trời cao.

Diễm lệ nữ tử và thanh niên cả kinh, vội vàng nhìn theo, chỉ thấy thanh
quang chớp động phía xa, một đạo thanh hồng chói mắt phá không đi đến, mục tiêu
tựa hồ là chính nơi hồ nước này.

Báo cáo nội dung xấu