Phàm nhân tu tiên - Chương 1146 - 1147

Chương 1146: Huyết Nguyệt Mịch Linh bí thuật

Mấy canh giờ sau, cuối cùng Hàn Lập cũng từ
trong băng phùng phi độn ra, nhưng lập tức dừng độn quang, thân hình bất động
huyền phù giữa hàn phong.

Tại nội cốc bây giờ, thần thức vẫn bị không
ít hạn chế, nếu chỉ dùng thần niệm để tìm kiếm, chỉ sợ gặp không ít phiền toái.

Sau một lúc suy nghĩ, Hàn Lập liền vỗ vào
túi linh thú bên hông.

Nhất thời minh thanh đại khởi, vô số Phệ
Kim Trùng từ trong túi chen chúc chui ra, lập tức hoá thành một đoàn kim sắc
trùng vân xoay quanh phía trên đầu.

Hàn Lập hai tay kháp quyết, liên tiếp mấy
đạo pháp quyết đánh nhan vào trùng vân, tiếp theo hắn khoanh chân ngồi xuống
ngay tại chỗ, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Một tiếng “Phốc.”, Kim sắc trùng vân tự
hành bạo liệt mở ra, hoá thành ngạn vạn kim hoa, hướng bốn phương tám hướng bắn
nhanh mà đi, trong nháy mắt đã bất kiến tung ảnh.

Lúc này Hàn Lập đang triển khai Thần Thức
Hoá Thiên thần thông, bắt đầu tìm tòi tung tích tam nữ.

Theo suy nghĩ của hắn, ba người nữ tử họ
Tống chỉ có Kết đan tu vi, cũng không phải là hạng người liều lĩnh, khi tiến
vào nội cốc hẳn sẽ không đi quá sâu.

Do vậy, phạm vi tìm kiếm tự nhiên thu hẹp
trên ngàn vạn con Phệ Kim Trùng, một khu vực lớn được rà soát qua lại nhiều
lần, nhưng không có manh mối gì, Hàn Lập tiếp tục phái Phệ Kim Trùng mở rộng
phạm vi ra hơn trăm lý tiếp tục tìm kiếm.

Một lúc sau, Hàn Lập phát hiện được tại một
toà đại sơn có một ít dấu vết tam nữ đã từng hái linh dược. Hắn mừng rỡ trong
lòng, tự mình đi tới đó để xem xét cẩn thận.

Kết quả, qua dấu vết lưu lại, hắn khẳng
định tam nữ quả thật đã tiến nhập nội cốc và đã từng lưu qua tại toà đại sơn
này.

Bất quá, khi mở rộng phạm vi tìm kiếm lần
nữa, lại không có manh mối nào của tam nữ.

Cuối cùng Hàn Lập không thể không quay lại
chỗ đỉnh núi, đứng trầm ngâm.

Sau chốc lát suy nghĩ, bỗng nhiên hắn mở
miệng thét lớn, Phệ Kim Trùng đang trải dài hơn mười dặm đều bay vụt quay về,
được hắn thu vào trong túi linh thú.

Nhưng lập tức, Hàn lập lại tung ra một cái
túi to khác.

Lúc này từ trong túi bay ra mười hai con
tuyết bạch ngô công có cánh.

Chính thị là Lục Dực Sương Công.

Hàn Lập lưỡng thủ kháp quyết, dưới sự thúc
dục của thần niệm, mười hai con Tuyết bạch ngô công tản ra bốn phương, hoá
thành mười cỗ hàn phong, trong nháy mắt đã bất kiến tung ảnh.

Hàn Lập lẳng lặng đứng tại chỗ không nhúc
nhích.

Không biết bao lâu sau, thần sắc hắn chợt
động, thân hình hoá thành một đạo thanh hồng bay đi.

Sau một khắc công phu, chỉ thấy một con
Tuyết bạch ngô công đang bay quanh không ngừng tại một chỗ, trong miệng phát ra
thanh âm tê minh trầm thấp.

Hàn Lập hai mắt híp lại, thân hình loé lên,
độn quang đến khu vực bên dưới con rết.

Hắn cúi đầu nhìn lên mặt đất.

Một đồ vật dài nhỏ đen tuyền xuất hiện
trong tầm mắt.

Vật này nằm trong một đống loạn thảo, giống
như một cành cây khô bình thường, không trách được lúc trước Thần Thông Hoá
Thiên không thể phát hiện được.

Hàn Lập nhướng mày, nhấc tay, vật này được
hút vào trong tay.

Sau khi ngưng thần cẩn thận xem xét, Hàn
Lập hơi biến sắc.

Đây không phải là cành cây khô, mà rõ ràng
là một phần nhỏ của xúc tu, hơn nữa lại phát ra hàn khí, xem ra đúng là xúc tu
của Lục dực Sương Công.

Mà xúc tu của Lục dực Sương Công phải là màu
tuyết bạch, nhưng lứcnày lại tối đen như mực, lại pha lẫn khí tức âm trầm, đối
với Hàn Lập quen thuộc dị thường.

Huyền Âm Ma Khí! Lại còn rất tinh thuần,
mang hơi hướm của Cực Âm tổ sư.

Hàn Lập lấy tay khẽ vuốt mẩu xúc tu, mà
trong lòng kinh đào hải lãng.

Phải biết rằng Huyền Âm Ma Khí xuất thân từ
Huyền Âm đại pháp ma công, tuy luyện công pháp này trước sau chỉ có hai người
là Cực Âm tổ sư và Ô Sửu mà bọn này đã bị hắn diệt sát, đệ tử Cực Âm tổ sư hơn
phân nửa đều không được chân truyền ma công này, nên cũng không thể tu luyện ma
khí tinh thuần tới mức này mà chạy đến Thiên Nam.

Hàn Lập thần sắc âm tình bất định, trầm
ngâm suy nghĩ.

“Không đúng, còn có một thứ biết toàn bộ
khẩu quyết Huyền Âm đại pháp, cũng từng tu luyện qua Huyền Âm Ma Khí, tựa hồ
cũng có năng lực tu luyện ma khí tinh thuần tới mức này.”

Hàn Lập trong đầu linh quang chợt loé, nhớ
tới một chuyện, thần sắc trở nên cổ quái.

“Chẳng lẽ Mộc Linh Anh cũng đã quay lại
Thiên Nam rồi sao!” Hàn Lập ngửa đầu nhìn trời, nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Đối với đệ nhị Nguyên Anh đã bị lạc mất
này, trong tâm hắn vẫn đau đáu.

Sau khi trở lại Thiên Nam, hắn đã lập tức
muốn đi tìm kiếm đệ nhị Nguyên anh này, nhưng bởi Nam Cung Uyển vẫn chưa thể
phá băng thoát ra, hắn lo lắng cho nàng nên không muốn rời xa lần nữa.

Hơn nữa nhiều năm đã trôi qua, đệ nhị
Nguyên anh này nếu có thể sinh ra thần thức, cũng đã sớm sinh ra. Ngược lại thì
cũng phải tốn thêm vài năm công phu nữa.

Cho nên hắn tạm thời để việc này lại, chuẩn
bị sau vài năm sẽ đi lại Mộ Lan thảo nguyên một chuyến. Nhưng xem tình hình
hiện giờ, đệ nhị nguyên anh Mộc Linh Anh này lại chủ động về tới Thiên Nam, còn
trốn trong Trụy Ma Cốc.

Nói như vậy, tam nữ bọn Mộ Phái Linh mất
tích đa phần là có liên quan tới nó, hơn nữa chắc hẳn chưa gặp chuyện gì không
may.

Dù sao trí nhớ tình cảm của Nguyên anh này
được phục chế từ hắn, cho dù trải qua nhiều năm, tâm tính có một số biến hoá
khác, nhưng có thể ra tay tàn độc đối với tam nữ thì vẫn chưa có khả năng.

Hàn Lập trong lòng ngưng trọng cân nhắc các
khả năng có thể xảy ra.

Chẳng qua, đã nhiều năm trôi qua, đệ nhị
Nguyên anh chỉ sợ cũng đã có thân thể chính mình. Mà từ khi hắn tiến vào nội
cốc cũng không có cảm ứng được sự tồn tại của Thiên Sát Ma Thi. Xem ra Ma Thi
không phải bị đệ nhị Nguyên anh thu phục mà rõ ràng bị đoạt xá.

Hàn Lập tâm niệm như điện, cân nhắc các
tình huống ngược lại, nhưng trong chốc lát đem chân tướng sự việc suy đoán bảy
tám phần.

Hắn sờ sờ cằm, thở dài một hơi.

Đúng lúc này, các con rết khác cũng bay về,
bộ dáng cũng không có phát hiện gì mới.

Hàn Lập thấy vậy, cũng không thấy ngạc
nhiên.

Sở dĩ hắn thu hồi Phệ Kim Trùng, thả ra
mười hai con Lục Dực Sương Công, tự nhiên là do Liễu Ngọc cũng mang theo Lục
Dực Sương Công ấu trùng trên người. Tuy linh trùng của nàng còn thua xa cấp bậc
linh trùng của hắn, nhưng dựa vào sự cảm ứng đồng loại hẳn có thể tìm được tung
tích tam nữ.

Nhưng nếu người xuống tay là đệ nhị Nguyên
anh của mình thì chắc hẳn đã đề phòng phương pháp này.

Hàn Lập mặt tĩnh như nước, thu các con rết
lại, đứng tại chỗ yên lặng cân nhắc.

“Xem ra chỉ còn cách sử dụng phương pháp nọ
truy tung tung tích các nàng. Phương pháp này là bí thuật sau này mới thu lấy
được, hắn tự nhiên không thể nào biết để mà phòng bị được, chỉ có điều phải mất
một chút tinh huyết đây.”

Hàn Lập khẽ thở dài, thì thào, tực hồ có
chút không quá tình nguyện.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn vỗ vào túi trữ vật
bên hông, một Ngọc bàn màu trắng huyền ảo cùng một Xích Hồng Tiểu Kỳ xuất hiện
trong tay. Hướng không trung tung ra, hai vật hoá thành hai đoàn bạch hồng
quang, xoay quanh một cái liền huyền phù bất động phía trước người.

Tiếp theo Hàn Lập hé miệng, một đoàn thanh
mông tinh khí bay ra gắn vào phía trên trận bàn. Một ngón tay hướng cổ tay kia
nhẹ nhàng vẽ một cái, thanh quang chợt loé, một đạo thanh ti bay ra, liền trên
cổ tay xuất hiện một lổ tinh tế, vài giọt tinh huyết theo chỗ này rơi ra.

Hàn Lập há mồm thổi một cái, các giọt tinh
huyết liền bay nhập vào bạch sắc ngọc bàn không còn thấy đâu.

Hàn Lập hướng Xích hồng tiểu kỳ điểm nhẹ,
nhất thời tiểu kỳ bay lên đến phía trên trận bàn, khẽ run lên, đột nhiên hoá
thành một cỗ huyết sắc vụ khí đem ngọc bàn bao vào trong.

Nhưng cùng lúc trong tiếng khẩu quyết của
Hàn Lập, ngọc bàn cũng nổi lên huyết quang, đồng dạng có một cỗ tinh huyết biến
thành huyết vụ xông ra, sau đó hai bên dung hợp lại thành một.

Bỗng nhiên Hàn Lập khẽ quát một tiếng,
thanh khí trên mặt loé lên, hướng ngọc bàn điểm một chỉ.

Nhất thời trong nháy mắt Bạch sắc ngọc bàn
huyết quang đại phóng, vòng huyết sắc như trăng tròn biến đổi, sau khi chớp
động vài cái liền đem tất cả huyết vụ hút vào trong.

Nhân cơ hội này, Hàn Lập trong miệng quát
khẽ một tiếng, một tay hướng ngọc bàn vẻ cực kỳ ngưng trọng.

Nhất thời một đạo bích lục như một quang
trụ theo tay bắn nhanh ra, loé vào trung tâm ngọc bàn biến mất không thấy tăm
hơi.

Nhất thời Huyết Nguyệt âm thanh vù vù cộng
hưởng, không ngừng rung rẩy, bộ dáng muốn bay vút lên.

Hàn Lập hai mắt thần quang ảm đạm ba phần,
khoé miệng hiện ra một tia cười khổ.

“Đây là Huyết Nguyệt Mịch Linh bí thuật
trong Đại Diễn Bảo Kinh, mới sử dụng lần đầu nên cũng không biết chân tướng
thần kỳ ra sao. Hiện giờ, thử qua một chút. Chẳng qua nếu không phải khi xưa đã
từng cấp cho Mộ Phái Linh một loại cấm thần cấm chế, lưu lại vài giọt tinh
huyết của nàng, thì cũng không thể thi triển được loại bí thuật này.”

Hàn Lập thì thào, sau đó liền ăn vào một
viên đan dược, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ.

Sau nửa canh giờ, Hàn Lập giương mắt hai
mắt lên, thần quang sung túc trở lại.

Hắn không nói hai lời, hướng về ngọc bàn
đang biến thành Huyết Nguyệt đánh một đạo pháp quyết, nhất thời Huyết Nguyệt
hoá thành một đoàn huyết mang chói mắt, hướng về hướng xa xa bắn nhanh.

Hàn Lập thân hình nhoáng lên, đồng dạng hoá
thành một đạo thanh sắc độn quang, đuổi sát theo sau.

Hai bóng ảnh theo sát nhau liền theo phụ
cận thanh sơn biến mất vô tung vô ảnh.

Huyết sắc quang đoàn thủy chung vẫn duy trì
độn tốc cực nhanh mà Hàn Lập sắc mặt không đổi theo sát một tấc cũng không rời.

Sau khi phi hành được tầm nửa ngày, Hàn Lập
được huyết đoàn dẫn đến trong một cự đại bồn địa phi thường hoang vắng.

Một luồng hơi nóng bất thình lình phả thẳng
tới chính diện.

Hàn Lập thần sắc hơi động, lúc này mới phát
hiện trong bồn địa hết thảy đều chỉ có hai màu đen hồng. Hai bên bồn địa đều là
đá tảng tròn đen thui, mà tại trung tâm là một hồ xích hồng dung nham, phát ra
luồng hơi cực nóng, thậm chí làm cho không khí phía trên bồn địa vặn vẹo, lộ ra
một vẻ diễm lệ mông lung.

Mà đoàn huyết quang lại đứng phía trên mặt
hồ xoay quanh bất định, phát ra tiếng nga minh chói tai, vẻ muốn đi xuống nhưng
lại không dám thật là quỷ dị.

Hàn lập sờ cằm, đánh giá dung nham phái
dưới vài lần, trên mặt chợt cười lạnh.

“Hắc, hắc. Nó thật đã tìm đúng địa phương
để giấu người. Nếu không có bí thuật chỉ dẫn, ta thật không thể phát hiện ra
nơi này. Nhưng nếu đã biết rồi, chút ít dung nham này đừng hòng cản được ta.”

Chương 1147: Giải cứu

Hàn Lập tự nói hai câu, đưa tay hướng huyết
sắc quang đoàn, ngoắc một cái, nhất thời huyết quang vù một tiếng, bay vụt quay
về, sau một cái xoay quanh liền ngoan ngoãn dừng trong lòng bàn tay.

Mà cùng lúc hắn thổi phù một cái, tay kia
hiện lên tử sắc hoả diễm, lập tức lan ra toàn thân bao hắn vào bên trong.

Một đoàn tử sắc hoả cầu cực lớn, trực tiếp
từ không trung rơi xuống.

“Phanh.”, hoả cầu Hàn Lập khi tiếp xúc với
dung nham xem như không có gì, trực tiếp tiến nhập vào trong không thấy bóng
dáng, mặt hồ bị kích thích làm dung nham văng bắn khắp nơi, nhưng ngay lập tức
khôi phục lại bình thường, dường như chưa có việc gì từng xảy ra.

Lúc này, Hàn Lập đã tiến vào sâu hơn mười
trượng, trong màng bao tử diễm, hắn từ từ trầm xuống.

Tuy ở bên trong dung nham, nhưng Tử La Cực
Hoả thân là cực hàn chi diễm, dễ dàng đem tầng nhiệt độ cao ngăn cách bên
ngoài.

Sau khi đi xuống chừng hơn hai trăm trượng,
cuối cùng đã tới đáy hồ, hai chân hắn dẫm vào một mảng thực địa chỉ toàn hắc
sắc thạch đầu trải rộng khắp nơi.

Hàn Lập liếc mắt xem xét mọi nơi, trừ một
màu xích hồng căn bản không còn màu sắc khác.

Hàn Lập nhướng mày, linh lực cuồn cuộn tiến
vào song mục, nhất hời từ chỗ sâu bên trong đồng tử phát ra lam mang. Hắn đang
vận dụng Minh Thanh Linh Mục.

Quét mắt nhìn lại phụ cận xung quanh một
lần nữa, Hàn Lập bèn lấy ngọc bàn ra trong tay, ngọc bàn nhoáng lên một cái,
hướng về một phương không ngừng rung lên, dường như muốn thoát khỏi bàn tay mà
đi.

Lúc này Hàn Lập hướng theo phương mà ngọc
bàn đã chỉ từ từ bay đi, sau đi được một khoảng nhỏ thì ngọc bàn ngừng rung
động, mặc nhiên hướng phía dưới hạ xuống.

Hàn Lập tay mắt lanh lẹ chụp lấy ngọc bàn,
mới không làm cho nó thoát li ra khỏi phạm vi tử diễm, nhưng chính mình cũng
cúi đầu định thần nhìn kỹ.

Kết quả thần sắc nhất động, một đạo kim
quang chói mắt bắn nhanh ra, thẳng đến phía dưới đáy hồ trảm xuống.

Một tiếng “Oanh.” thật lớn, đáy hồ đang
bình thường liền bị trảm thành một khe thật lớn chừng bảy tám trượng.

Trong khe hở lập tức bắn ra lam quang mờ
mịt, nhất thời đem dung nham chắn bên ngoài.

Thì ra dưới đáy hồ này còn tồn tại một tầng
quang mạc cấm chế.

Hàn Lập trong lòng mừng rỡ, không chút do
dự thân hình hướng về quang mạc hạ xuống.

Lam sắc quang mạc này hiển nhiên cũng phải
là cái gì lợi hại cấm chế, dưới sự tiếp xúc của Tử La Cực Hoả, quang mạc đã dễ
dàng bị xuyên thủng một lổ lớn hơn trượng.

Tử quang chợt loé, thân hình Hàn Lập đã
trực tiếp đi qua.

Lam sắc quang mạc lập tức khôi phục lại như
cũ, đem dung nham ngăn trở bên ngoài.

Hàn Lập không quan tâm, mà chú ý quan sát
mọi nơi.

Lúc này hắn đang ở trong một địa đạo ngầm
dưới đất, mặt đất và vách xung quanh đều gồ ghề, không hoàn chỉnh. Vừa thấy là
đã nhận ra địa đạo này không phải là do người làm ra, mà là một thiên nhiên
thông đạo.

Hàn Lập không nói hai lời tung ngọc bàn
lên.

Nhất thời ngọc bàn quay tròn, liền hoá
thành một huyết sắc viên nguyệt, hướng về chỗ sâu trong địa đạo bắn nhanh mà
đi.

Hàn Lập mặt không đổi sắc, hai chân cẩn
thận cách không, từ từ theo đi xuống.

Ước chừng bay được khoảng năm, sáu lý,
đường đi có vẻ hướng lên, lại đi tiếp khoảng trăm trượng, phía trước xuất hiện
ánh sáng, cuối cùng hắn đã tới chỗ ra cuối đường hầm.

Huyết Nguyệt không chút do dự bay ra ngoài.

Hàn Lập lộ vẻ cảnh giác, không nói tiến
nào, tay áo bào rung lên, môt đoàn tam sắc quang diễm phát ra, chính là Tam
Diễm Phiến.

Hắn cầm Tam Diễm Phiến thủ sẵn, thân hình
nhoáng lên một cái bay ra ngoài, thần sắc bất động liếc mắt đảo qua mọi nơi.

Khắp nơi chỉ toàn là một mảng đen tuyền mờ
mịt, nhưng dưới Minh Thanh Linh Mục, cảnh vật vô cùng rõ ràng.

Nơi này đúng là một hang đá ngầm do thiên
nhiên tạo thành, bốn phía yên tĩnh, không có một bóng người.

Hàn lập khóe miệng nhất động, ánh mắt dừng
tại chỗ cuối cùng của động quật, dường như có một động quật tiếp theo.

Mà đoàn huyết quang chính là đang vọt qua
động quật này, sau đó phát ra âm thanh vù vù chói tai.

Một trận khinh thúy truyền đến, mặt ngoài
Huyết Nguyệt hiện ra hơn mười đạo tinh tế hắc phùng, sau khi lóe lên, liền hội
tụ thành nhiểu điểm sáng.

Hàn lập thấy tình hình như vậy, lòng không
kinh mà hỉ.

Hắn khinh phiêu vài bước, đi qua động quật
kế bên.

Bên trong quả nhiên là một động quật không
gian còn lớn hơn động quật vừa rồi. Hắn bèn định thần, lòng chợt nao nao.

Chỉ thấy trong động quật cuồn cuộn hắc vụ
khí, phân rải dày đặc khắp nơi, nhưng hắc vụ khí này khi đến gần cửa động, lại
dừng lại không tiến nửa bước, dường như có cái gì vô hình chắn lại.

Hàn Lập có Mình Thanh Linh Mục trên người,
nếu như là tu sĩ bình thường thì dù có căng mắt ra cũng không nhìn thấy năm
ngón tay trong động quật, nhưng với Hàn Lập thì chỉ như không khí trong suốt
bình thường mà thôi. Cho nên vừ aliếc mắt một cái, hắn đã thấy tại trung tâm
động quật có ba nữ tử đang nằm úp sấp bất động.

Còn không phải Mộ Phái Linh tam nữ nữa sao!

Mà phía dưới tam nữ đang chớp động một cỗ
linh quang nhàn nhạt đích thị là một pháp trận cổ quái, hắc sắc vụ khí đang
tuôn ra không ngừng từ pháp trận này.

Hàn Lập cũng không vội vã xông vào giải cứu
tam nữ, mà hia mắt nhíu lại, dụng thần niệm tra xét mọi nơi một lần nữa. Sau
khi xác định đích xác đệ nhị Nguyên anh không có ở nơi đây, hắn mới quyết định
lao ra.

Kim quang chợt lóe. Một tiếng “Roẹt…” vang
lên. Dường như có vật gì bị chém phá vỡ, mà lập tức hắc sắc vụ khí từ bên trong
cuồn cuộn lao thẳng đánh tới Hàn Lập.

Nhưng Hàn Lập tay kháp quyết, nhất thời
trên người tiếng sấm vang lên, một tầng kim sắc điện hồ hiện lên.

Hắc sắc vụ khí vừa tiếp xúc với điện hồ,
lập tức đã bị đánh tán loạn tiêu thất.

Hàn Lập nhanh chóng di chuyển, trực tiếp
tiến nhập vào hắc khí.

Một trận “Đùng, đùng”, kim hồ đạn liên tục
chớp động, căn bản hắc khí không thể tiến gần đến người một chút nào. Nhưng hắc
khí này giống như vật thể sống, trong nháy mắt liền kết lại thành hơn mười con
hắc xà lớn nhỏ bất đồng, vây quanh bốn phái Hàn Lập, bộ dáng muốn nhào tới
nhưng xem chừng lại không dám.

Hàn Lập thấy tình hình như vậy, trong lòng
trầm xuống, Tam Diễm Phiến trong tay liền biến mất, đồng thời dưới sự thúc dục
của pháp quyết, kim hồ bên ngoài chợt phát ra kim quang chói mắt.

Hai tay áo nhẹ nhàng rung lên, hai đạo kim
sắc điện giao theo tay áo phi ra, đem hắc xà cắn xé một trận, lập tức đem bọn
chúng biến thành hư ảo.

Mà hai con điện giao này cũng chưa chịu
thôi, đột nhiên hướng hắc khí tứ phía giương nanh múa vuốt, “ầm, ầm.”, lập tức
hắc sắc vụ khí bị càn quét không còn, Hàn Lập dễ dàng đi đến phụ cận của pháp
trận.

Hai mắt đánh giá pháp trận, Hàn Lập đã nhìn
thấu pháp trận này chỉ là một Mê Huyễn Chi trận đơn giản mà thôi.

Xem ra tam nữ thân đã bị pháp lực cấm chế,
nếu không với trận pháp này tuyệt không thể vây khốn được ba tu sĩ có tu vi Kết
Đan kỳ.

Nghĩ đến đây, mười ngón tay Hàn Lập hướng
về pháp trận, mười đạo kim sắc kiếm khí liền đồng thời đánh lên pháp trận.

Nhất thời pháp trận phát ra tiếng “Lục dát
khai tân canh niên khoái.”, liền trực tiếp ngừng lại.

Mà cơ hồ cùng lúc này, tại Ma Uyên cao vạn
trượng trên Thất Linh Đảo, khi Hàn Lập đang tiến đến bình đài kia, một nhân ảnh
đen tuyền cao lớn đang bao trong ma khí bỗng nhiên hai mắt xạ ra tinh quang tứ
phía, biểu tình cực kỳ kinh ngạc.

Bổng nhiên hắn sờ vào trong tay áo, một
viên châu lam sắc mờ mịt xuất hiện trong tay.

Nhưng nguyên bản trên bề mặt bóng loáng
trong suốt của hạt châu lại hiện ra một đạo liệt phùng.

“Không có khả năng! Cấm chế đã bị phá. Hắn
sao có thể tìm ra nhanh như vậy. Chính ta nếu ở trong tình hình này cũng vô kế
khả thi.”

Hắc ảnh cao thanh âm khàn khàn, thì thào
nói nhỏ vài câu, tựa hồ lộ ra vài phần ngạc nhiên và bực bội.

“Thôi bỏ đi. Người dù sao cũng đã được cứu
rồi. Căn bản chỉ còn chờ một chiêu tối hậu mà thôi. Bất quá không nên ở nơi này
lâu. Đào tẩu là thượng sách, hoàn thành ma khí ngưng thể. Mặt khác có thể tìm
một thân thể khác để tu luyện.”

Hắc ảnh cao lớn suy nghĩ một chút, tự lẩm
bẩm, sau đó nhắm hai mắt, tựa hồ không quản chuyện này nữa.

Lức này thì Hàn Lập đang lấy ra trong người
một cái bình ngọc xanh biếc, đổ ra tam khỏa đan hoàn hương khí nức mũi, cấp cho
tam nữ mỗi người một viên vào trong miệng, sau đó hai tay chắp sau lưng đứng
bên cạnh im lặng.

Kết quả khoảng thời gian uống cạn tuần trà,
Tống nữ tử mơ mơ hồ hồ tỉnh lại trước tiên.

“Tống sư điệt, xem ra tu vi của ngươi tinh
tiến không ít, so với dự đoán của ta còn thức tỉnh sớm một chút.”

Nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong tai
liền truyền đến thanh âm nam tử dị thường quen thuộc.

Tống nữ tử vốn thông minh, tinh thần phục
hồi lại, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nửa cười nửa không của Hàn Lập.

“Hàn sư thúc! Không đúng, ngươi chính là
Yêu Anh kia giả trang.” Tống nữ sắc mặt đại biến, la lên thất thanh.

“Hắc, hắc! Không nghĩ tới sư điệt thật cảnh
giác. Chẳng qua, ta chính thật vất vả tìm được nơi này. Về phần thật giả, ngươi
cảm thấy ta là giả sao?”

Hàn Lập ung dung nói.

“Ngươi thật sự là Hàn sư thúc!”

Tống nữ có chút run sợ, tuy trong lòng đã
có bảy tám phần tin tưởng nhưng trong lúc nhất thời bộ dáng vẫn ra vẻ không dễ
dàng tin tưởng.

Hàn Lập mỉm cười, không nói, chính là một
tay hướng về nàng nhẹ nhàng vẫy một cái.

Vài tiếng kỳ bí truyền đến, từ khắp thân
thể của Tống nữ, có hơn mười đạo ngân phong bắn ra, bị Hàn Lập một phen nhiếp
tất cả vào trong tay.

Mà cơ hồ cùng lúc, nữ tử họ Tống cơ thể
đang không mảy may dậy nổi liền cảm thấy pháp lực tự nhiên lưu chuyển.

Trên mặt nàng lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Mà lúc này, Mộ Phái Linh và Liễu Ngọc cũng
lục tục tỉnh lại.

Vừa thấy Hàn Lập bên cạnh, nhị nữ đồng
hoảng sợ.

Nhưng Mộ Phái Linh thần thức cấm chế đã lập
tức xác nhận thân phận Hàn Lập, bèn kinh hỉ đứng dậy chỉnh đốn trang phục thi
lễ.

Liễu Ngọc cùng Tống nữ cũng không còn hoài
nghi nữa, lập tức tiến lên cung kính chào.

“Bắt giữ bọn ngươi, phải chăng là đệ nhị
Nguyên anh bị lạc của ta?”

Hàn Lập trực tiếp hỏi ngay.

“Như thế nào, sư phó đã gặp qua Yêu anh!”
Liễu Ngọc bật thốt lên.

“Ta gặp được thì còn hỏi các ngươi sao.”

Hàn Lập đồng thời lấy đi ngân châm trên
người nhị nữ, chậm rãi nói.

Báo cáo nội dung xấu