Phàm nhân tu tiên - Chương 1164 - 1165
Chương 1164: Bế quan
Vân Mộng Sơn Mạch, trong một gian mật thất
thuộc Tử Mẫu Phong, bốn phía đều là một mảnh sương mù, tựa hồ cả gian mật thất
đều được đặt dưới cấm chế.
Tại trung tâm mật thất, có một người toàn
thân thanh quang chớp động đang ngồi xếp bằng ở đó, bốn phía lại có năm bộ nhân
hình khô lâu trắng noãn như ngọc, đồng dạng cũng đang ngồi xếp bằng xung quanh.
Những khô lâu này toàn thân bao phủ một
tầng ma khí xám trắng nhàn nhạt, nhưng khóe miệng khẽ mở ra, bên trong phân
biệt có hắc, bạch, lam, hoàng, lục năm loại quang diễm chớp động không ngừng.
Thanh sắc nhân ảnh đang ngồi xếp bằng ở
trung tâm hai tay hợp lại đặt trước ngực, một đoàn tử diễm chói mắt như có như
không hiện lên trên tay.
Đúng là Hàn Lập, người đã bế quan không
biết bao nhiêu năm.
Đột nhiên trên vách tường ngân quang chợt
lóe, một đạo thanh sắc nhân ảnh quỷ dị từ trong cấm chế hiện ra, ảo ảnh chợt
lóe, người này liền lẳng lặng đứng bất động ở một bên.
Hồi lâu sau, Hàn Lập đột nhiên mở miệng,
đoàn tử diễm chói mắt kia hóa thành một đám tử sắc hỏa tuyến, nhất thời bị hút
vào trong miệng.
Năm bộ khô lâu gần đó trái lại đột nhiên
khép miệng, quang diễm trong miệng chợt lóe lên rồi biến mất, tiếp đó ma khí
xám trắng trên thân chúng nhanh chóng biến mắt, xương cốt trắng noãn lại biến
thành những màu sắc nhàn nhạt giống đám quang diễm kia.
Lúc này, Hàn Lập chậm rãi mở hai mắt, nhưng
trên mặt một mảnh mờ mịt, qua một hồi lâu sau, trong mắt mới lộ ra vẻ tỉnh táo.
Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở trên thanh sắc nhân ảnh, khẽ cau mày.
Thanh sắc nhân ảnh tự nhiên chính là Nhân
hình Khôi Lỗi mà hắn vẫn đặt ngoài động phủ cho tự họat động. Những năm gần
đây, Hàn Lập trừ việc cứ cách một thời gian ngắn lại cùng đệ nhị Nguyên Anh
đang điều khiển Khôi Lỗi đồng hóa ra, một mực vẫn cho nó chiếu cố mọi việc
trong động phủ. Hiện tại đột nhiên xuất hiện tại nơi này, tự nhiên là có đại sự
gì đó, không thể làm chủ, phải chính hắn tự mình quyết định mới được.
Hàn Lập trong lòng có chút kỳ quái, lấy
thần thông không thua Đại Tu Sĩ của đệ nhị Nguyên Anh, còn có thể có chuyện gì
làm cho nó vô phương định đoạt? Hắn lúc này thần niệm khẽ động, trực tiếp xâm
nhập vào trong Nhân hình Khôi Lỗi, cùng thần thức đệ nhị Nguyên Anh bắt đầu
đồng hóa.
Ước chừng một khắc sau, Hàn Lập trên mặt lộ
ra một tia cổ quái. Mà nguyên bản Nhân hình Khôi Lỗi vẫn đứng yên không nhúc
nhích, từ bên trong túi trữ vật bên hông móc ra một vật, bình tĩnh đưa tới. Hàn
Lập không lưỡng lự nhận lấy, đó bất ngờ lại là khối ngọc phù tàn khuyết bằng
nửa bàn tay.
Hướng vào trong đó rót vào một ít linh lực,
mặt ngoài ngọc phù lại hiện ra vô số huyết sắc tiểu tự.
Hàn Lập sau khi quan sát một hồi, liền lộ
ra vẻ do dự.
“Thiên Lan đạo hữu, tỉnh dậy đi! Lần này
thời gian bế quan của chúng ta cũng không ngắn a?” Hắn âm trầm mở miệng, chỉ là
bởi vì đã một thời gian dài không nói gì, nên lời nói có chút khô cứng.
“Cũng tầm một trăm hai mươi, một trăm ba
mươi năm, hai giáp mà thôi, cũng không tính là lâu! Thế nào, bây giờ sẽ xuất
quan sao? Hàn Diễm của ngươi và Tâm Ma chính là đang tu luyện tới thời điểm mấu
chốt, chỉ cần lại tiếp tục tu luyện hơn mười năm, liền có thể đem Ngũ Ma và năm
loại Cực Hàn Chi Diễm chân chính luyện hóa thành công. Hiên tại ly khai không
có chút đáng tiếc sao?”
Linh quang chợt lóe, từ trong tay áo bào
Hàn Lập bay ra một cái tiểu đỉnh, sau khi xoay quanh liền trôi nổi tại trước
người Hàn Lập, trên đỉnh hiện ra thân ảnh đồng tử. Bộ dáng hiện tại của yêu này
thoạt nhìn so với trước kia lớn hơn hai, ba tuổi, đang rung đùi đắc ý nói.
“Chưa vội nói tới việc đáng tiếc, chỉ cần
khi trở về tiếp tục luyện hóa là được. Nhưng trong khối Vạn Lý phì này truyền
đến tin tức Loạn Tinh Hải, ban đầu ta cùng Thiên Tinh Song Thánh đã làm một
cuộc giao dịch, lúc này Lăng Ngọc Linh nàng dù có làm phiền, ta cũng không thể
coi như không thấy được.”
Hàn Lập khẽ lắc đầu.
“Thiên Tinh Song Thánh? Chính là đôi vợ
chồng Hậu kỳ ở Loạn Tinh Hải kia sao? Năm đó ta ở trong đỉnh dùng bí thuật quan
sát khí sắc bọn họ, hai người bọn họ mặc dù pháp lực không thấp, nhưng khí
huyết không tốt, bộ dáng thọ nguyên không còn nhiêu lắm. Coi như một mực bình
yên vô sự, hiện tại quá nửa cũng đã tọa hóa rồi. Không có đôi vợ chồng này tọa
trấn, nên có chuyện gì cần hướng ngươi xin giúp đỡ?”
Đồng tử nhãn châu xoay chuyển nói.
“Xem xét tin tức từ Lăng Ngọc Linh phát
tới, đích xác không có nhắc tới Song Thánh, xem ra đôi vợ chồng này hơn phân
nửa thật không còn tại thế. Bất quá đó cũng là một cơ hội, ta đối với Nguyên Từ
Thần Quang của Tinh Cung cũng rất có hứng thú. Năm đó Song Thánh cho ta vài
loại phương pháp hữu dụng đối với việc tiến giai lên Hóa Thần, ta đã tinh tế
nghiên cứu qua. Các phương pháp khác đều không đáng tin, chỉ có Nguyên Từ Thần
Quang tu luyện đến đại thành, mới thực sự có chỗ hữu dụng trong việc tiến giai
Hóa Thần. Lần này đi, vừa lúc đem phương pháp tu luyện thu vào tay.”
Hàn Lập chậm rãi nói.
“Nguyên Từ Thần Quang, công pháp như thế ta
tại Linh Giới cũng không có nghe nói qua. Hơn phân nửa là do tu sĩ giới này
sáng tạo ra. Nhưng đạo hữu tính toán tu luyện công pháp này, có phải quá phân
tâm không. Cẩn thận gặp phải trở ngại lớn a.”
Đồng tử nhắc nhở.
“Ta trong lòng hiểu rất rõ. Trước khi tu
luyện Nguyên Từ Thần Quang này, ta sẽ trước hết đem pháp lực tu luyện tới Hậu
kỳ đại thành, dùng phương pháp Cực Hàn Chi Diễm đột phá Hóa Thần bình cảnh một
lần, có thể thành công là tốt nhất. Nếu không được thì Nguyên Từ Thần Quang
không thể không luyện. Nếu không thì không có phương pháp khác giúp ta tiến
giai Hóa Thần.”
Hàn Lập ngưng trọng nói.
“Đạo hữu đã nói thế, ta cũng không còn gì
để nói. Đáng tiếc lão phu mặc dù cũng hiểu được rất nhiều phương pháp đột phá
Hóa Thần, nhưng nơi đây linh khí quá loãng, dùng ở giới này lại không có hiệu
quả. Đúng rồi, đạo hữu trăm năm qua tu luyện thế nào rồi? Tựa hồ pháp lực tăng
lên không ít.”
Đồng tử ánh mắt đảo qua thân thể Hàn Lập,
nhàn nhạt hỏi.
“Mặc dù pháp lực có chút tiến bộ, nhưng
muốn đến Hậu kỳ đại thành còn quá sớm! Lúc đầu còn muốn khổ tu năm, sáu chục
năm mà thôi. Mà kết quả này còn nhờ vào việc không ngừng nuốt phục các loại
linh đan, nếu không chỉ bằng vào việc tự mình đả tọa khổ tu, chỉ sợ dù có thêm
trăm năm cũng không có cách nào được như thế này.”
Hàn Lập thở dài một tiếng.
Lúc này hắn nhớ đến Giáng Vân đan được
luyện chế tại dược viên trong không gian thần bí kia. Nếu còn có thể có số
lượng đầy đủ linh đan này thì đủ để đem thời gian tu luyện rút ngắn đi mấy lần.
Đáng tiếc linh thảo luyện chế Giáng Vân đan
đã tiêu hao hầu như không còn, lại vô phương đem linh thảo này từ trong không
gian kia nhổ ra để đem về đây trồng. Hiện tại dùng đan dược khác, đối với cảnh
giới của hắn bây giờ mà nói, đan dược phụ trợ dùng được thật sự có hạn, không
cách nào làm cho hắn vừa lòng.
Bất quá những năm gần đây, hắn cũng không
lãng phí lục dịch trong thần bí tiểu bình. Ngoài việc dùng để luyện chế đan
dược, những linh dịch dư ra đều được hắn dùng để thanh tẩy linh nhãn và để thôi
thục Linh trùng.
Nhưng thanh tẩy linh nhãn kéo dài được hơn
hai mươi năm liền ngừng lại. Bởi vì hai mắt sau khi trải qua vô số lần thanh
tẩy, Minh Thanh linh thủy rốt cuộc không có tác dụng nữa, nếu liên tục sử dụng
cũng chỉ là lãng phí lục dịch mà thôi.
Nhưng linh nhãn của Hàn Lập bây giời so với
trước kia đúng là cách biệt một trời một vực.
Hai mắt sau khi được rót vào linh lực cường
đại, chẳng những có thể xuyên vân thấu vụ, thậm chí nếu toàn lực thi triển, có
thể dùng thần niệm liền đem vật ngoài ngàn trượng nhìn rõ ràng, cứ như gần
trong gang tấc vậy. Vì vậy, nếu thân ở trong cấm chế ngăn cách thần niệm gì,
thần thông này cực kỳ hữu dụng.
Mà Lục Dực Sương Công trải qua trăm năm
thôi thục, rốt cục cũng tiến hóa ra đôi cánh thứ hai, thần thông từ khoảng cách
trên dưới ngũ cấp yêu thú, giờ đã tiến hóa tới trình độ thất cấp yêu thú đại
thành, đã có thể sử dụng phong tuyết chi lực. Dưới tình huống mười hai con ngô
công cùng nhau thi triển, đủ sức khiến phạm vi mười trượng xung quanh lập tức
hóa thành một mảnh băng tuyết.
Nhưng một lượng lớn Phệ Kim Trùng được Hàn
Lập đặc biệt bồi dưỡng, còn chưa có dấu hiệu tiến giai. Trong tay hắn mặc dù có
nắm pháp quyết mượn Ngũ Hành linh khí để khi linh trùng đạt đến một bước cuối
cùng tiến hành giúp chúng trở thành thể thành thục, nhưng hiển nhiên chúng vẫn
chưa đạt đến trình độ để có thể thi triển pháp quyết này. Bộ dáng những linh
trùng này không biết phải bồi dưỡng bao nhiêu năm nữa mới đạt đến trình độ kia.
Còn về Thổ Giáp Long am hiểu tìm kiếm thiên
tài địa bảo mà hắn thu phục được ở Đại Tấn kia, dưới tình huống được ăn vào đại
lượng yêu đan, cũng cực kỳ an tâm tu luyện trong động phủ, bất quá nhìn tu vi
nó, cách lúc đột phá bát cấp Hóa Hình rất gần rôi.
Tại phương diện công pháp, Hàn Lập hiện tại
tu luyện Thanh Nguyên Kiếm Quyết đồng thời cũng kiêm tu Đại Diễn Quyết.
Không biết là vì lý do tư chất Linh Căn
thay đổi, hay là hắn tại phương diện tu luyện thần niệm này thật sự có thiên
phú, lại có thể một hơi đem Đại Diễn Quyết nọ tu luyện tới tầng cuối cùng, bộ
dáng tựa hồ so với việc tu luyện mấy tầng trước đó còn muốn thuận lợi hơn.
Vì thế, thần thức của hắn so với trước kia
cường đại chừng gấp đôi. Nếu có thể đem một tầng cuối cùng cũng tu luyện thành,
thần niệm so với Hóa Thần tu sĩ cũng sẽ không hề thua kém.
Trừ thần niệm ra, thân thể Hàn Lập hôm nay
cũng mạnh mẽ khó có thể tin.
Vì song song với tu luyện Tật Phong Cửu
Biến, hắn cũng đem Minh Vương Quyết tầng thứ ba tu luyện qua. Mặc dù không có
tốn bao nhiêu thời gian, nhưng tu luyện rất khó khăn, phải chịu thống khổ rất
lớn, khiến Hàn Lập lúc mới bắt đầu suýt nữa cũng phải từ bỏ. Không trách được
cho dù tại Linh Giới, cũng hiếm thấy có người đã tu luyện xong ba tầng.
Nhưng công pháp này sau khi tầng thứ ba đại
thành, sự cường đại sau khi thân hình được tẩy tủy còn vượt xa dự liệu của Hàn
Lập.
Hắn bây giờ có thể không thi triển hộ thể
linh quang, chỉ bằng thân thể liền có thể ngăn cản một loại pháp khí công kích
mà bình yên vô sự.
Còn tu luyện Tật Phong Cửu Biến lại cực kỳ
đơn giản, hắn chỉ tốn thời gian hơn một năm đã tìm hiểu thấu triệt, có thể tùy
ý thi triển.
Hàn Lập trong lúc bế quan còn luyện chế mấy
thứ bảo vật.
Mộc Sinh Châu kia có thể thi triển thần
thông bất diệt thân thể, tự nhiên là được luyện đầu tiên. Phụ trợ tài liệu quan
trọng nhất của bảo châu này chính là thứ trong tam đại linh mộc “Dưỡng hồn mộc.”
và “Linh Nhãn thụ.”
Những đồ vật đối với những người khác ở
Nhân Giới mà nói, đều là thứ muôn vàn khó khăn để kiếm, nhưng đối với Hàn Lập
lại căn bản không thành vấn đề.
Vì thế, hắn dễ dàng chế ra Mộc Sinh Châu,
rồi đem nó luyện hóa vào trong cơ thể.
Đương nhiên trừ viên châu này ra, hắn trong
lúc bế quan còn đem độc câu của Song vĩ nhân diện hạt (bò cạp mặt người hai
đuôi) và Hỏa Long trụ lấy được từ Côn Ngô sơn thuận tay luyện chế thành hai
kiện pháp bảo có uy lực không nhỏ.
Hàn Lập trong lòng yên lặng suy nghĩ một lần
về thu hoạch lần bế quan này. Đột nhiên tay áo rung lên, vứt một cái ngọc bình
đen nhánh ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Nhất thời thân hình năm bộ khô lâu phụ cận
run lên, ma khí xám trắng bỗng nhiên hiện lên, hóa thành năm quỷ đầu lớn chừng
bánh xe, miệng phun ma hỏa, dữ tợn dị thường.
“Tật.”
Hàn Lập dương tay đánh ra một đạo pháp
quyết.
Mấy cái quỷ đầu nay xoay tròn, lại nhanh
chóng trở nên thu nhỏ, cuối cùng biến thành lớn chừng nắm tay, bị ngọc bình đen
nhánh kia phun ra một luồng hào quang hút vào trong đó. Hàn Lập đem ngọc bình
thu lại, thân hình nhoáng lên đã đứng dậy.
Ống tay áo hắn nhắm ngay bạch quang quanh
thạch thất phất một cái, nhất thời sau khi linh quang thiểm động, cấm chế thạch
thất nhanh chóng tán loạn biến mất, hiện ra một cái cửa đá.
Hàn Lập mặt không chút thay đổi đi tới,
Nhân hình Khôi Lỗi thì tại mật thất ngân quang chợt lóe, liền biến mất không
thấy.
Chương 1165: Tinh cung lai tấn
Việt Quốc tu tiên giới nằm ở trung bộ Thiên
Nam, mấy trăm năm qua có thể coi là luân phiên tranh đấu, ít có thời kỳ bình
yên được lâu.
Năm đó đầu tiên là Việt Quốc lục phái bị ma
đạo đánh tan, sau đó lại là một hồi minh tranh ám đấu do vài môn phái ma đạo
tranh dành Việt Quốc, cuối cùng là Quỷ Linh môn thắng được. Nhưng tại trăm năm
trước, Ngự Linh Tông lại thừa dịp Quỷ Linh Môn thực lực đại hao tổn trong vụ
Trụy Ma Cốc mà đột nhiên liên hợp với vài tông khác làm khó dễ, bức Quỷ Linh
Môn ra khỏi Việt Quốc.
Việt Quốc ngày nay bị mấy tông môn do Ngự
Linh Tông cầm đầu cùng nhau chia sẻ. Mà lấy thực lực Ngự Linh Tông, tự nhiên
một mình chiếm gần nửa linh mạch linh quặng của Việt Quốc.
Mà quặng linh thạch nằm dưới đất nơi nào đó
trong Đại Hạp Cốc, chính là một trong những mạch khoáng bị Ngự Linh Tông chiếm
cứ.
Số lượng linh thạch dự trữ nơi này nguyên bổn
cũng coi như phong phú, nhưng là sau khi bị Việt Quốc Lục Phái, Quỷ Linh Môn
cùng Ngự Linh Tông mấy tông môn này không ngừng đào bới, linh thạch rốt cuộc
dần dần không còn, hầu như đã rơi vào trạng thái hoang phế.
Bây giờ Ngự Linh Tông trừ việc lưu lại hai
tên đệ tử Luyện Khí Kỳ đê giai trông coi ra, không còn tiếp tục phái tu sĩ
trông coi chỗ này.
Một ngày kia, hai tên Ngự Linh Tông đệ tử
đang canh ở lối vào quặng mỏ, bàn luận một ít chuyện vừa phát sinh trong tông
môn. Tại lòng đất trên đỉnh đầu bọn họ, một đạo thanh sắc nhân ảnh đang yên
lặng dùng Thổ Độn Thuật di chuyển trong lòng đất, trực tiếp xuất hiện trong chỗ
sâu nhất quặng mỏ, động quật không bắt mắt kia.
Từ đầu đến cuối, hai tên đệ tử Ngự Linh
Tông đều không phát hiện chút nào.
Hoàng quang chợt lóe, nhân ảnh hiện ra
nguyên hình, chính là một thanh niêm diện mạo bình thường. Hắn sau khi hướng
một góc sâu trong động quật nhìn thoáng qua, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
Người này tự nhiên là Hàn Lập, kẻ bay một
mạch từ Khê Quốc đến đây.
Một tháng trước, hắn sau khi xuất quan ra,
cũng không gặp được Nam Cung Uyển chút nào.
Nàng và Hàn Lập có chút khác nhau, trong
hơn trăm năm bế quan vừa rồi của hắn, nàng đã xuất quan mấy lần, cố ý đi du
lịch các nơi ở Thiên Nam một thời gian ngắn để tôi luyện tâm tính của mình.
Mà đến lúc Hàn Lập xuất quan thì Nam Cung
Uyển tại mấy năm trước đã lại tiến vào trong mật thất, tiếp tục bế quan tu
luyện.
Hàn Lập cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng
cũng không quấy rầy nàng, sau khi phát cho nàng một đạo truyền âm phù thông báo
tin tức mình muốn đi xa liền rời đi. Vào trong Lạc Vân Tông thấy hai người Lữ
Lạc và Liễu Ngọc.
Hai người này gặp mặt Hàn Lập tự nhiên vui
mừng.
Mấy năm nay, trải qua phát triển mạnh của
hai người, thế lực Lạc Vân Tông quả thực là tiến triển cực nhanh, đã sớm trở
thành đại tông cả Thiên Nam đều biết đến. Mà vị nữ tử họ Tống kia, chính ở
trong hơn trăm năm này đã ngưng kết Nguyên Anh thành công. Trở thành vị Nguyên
Anh tu sĩ thứ tư của Lạc Vân Tông.
Hàn Lập nghe xong trong lòng cũng có vài
phần cao hứng. Nhưng càng làm hắn ngạc nhiên là, nữ tử họ Tống trải qua nhiều
năm tìm kiếm, rốt cuộc hơn mười năm trước đây đã tìm được một tên đệ tử thần
niệm cường đại trời sinh. Nhưng bởi vì Hàn Lập đang bế quan nên người này liền
tạm thời tự mình tu luyện trong tông mà thôi, nghe nói tư chất Linh Căn cũng
không tồi, là tu sĩ song thuộc tính Linh Căn.
Hàn Lập nghe xong trong lòng khẽ động, lập
tức triệu kiến người này. Kết quả tên đệ tử này đúng là một thiếu niên mười
sáu, mười bảy tuổi có chút gầy yếu, nhưng mặt mũi thanh tú.
Hàn Lập tự mình kiểm tra thiếu niên một
phen.
Thần niệm đối phương quả nhiên trời sanh
cường đại dị thường, cơ hồ so với tu sĩ thế hệ cùng lứa thì mạnh hơn gấp đôi.
Quan trọng nhất là, tâm tính thiếu niên cũng có chút thành thật chững chạc, khiến
Hàn Lập rất vừa lòng.
Hắn cũng không hỏi vòng vo, trực tiếp hỏi
thiếu niên có nguyện ý bái hắn làm thầy không.
Thiếu niên tên gọi Thạch Kiên này sớm đã
biết thân phận Hàn Lập, vừa nghe thấy người được xưng là Thiên Nam đệ nhất tu
sĩ Hàn Lập muốn thu mình làm đồ đệ tự nhiên trong lòng mừng như điên. Không
chút lưỡng lự liền hướng Hàn Lập dập đầu quỳ lại, nhanh chóng bái lạy, trở
thành môn hạ Hàn Lập.
Hàn Lập cười ha hả vài tiếng, liền mang
thanh niên quay trở về Tử Mẫu Phong, cấp cho Thạch Kiên một tòa động phủ trong
một ngọn núi khác, còn đem Đại Diễn Bảo Kinh này phục chế một phần cho hắn.
Hắn trừ việc dặn dò thiếu niên nhất định
phải tu luyện Đại Diễn Quyết ra, công pháp còn lại trong bảo kinh để mặc hắn tự
do lựa chọn mà tu luyện, cũng không can thiệp thêm. Mà lấy tài cao ngút trời
của Đại Diễn Thần Quân năm đó, công pháp bí thuật có ghi lại trong bảo kinh
thật sự không ít.
Đương nhiên Hàn lập cũng cấp cho tên Luyện
Khí kỳ đệ tử này đủ số lượng đan dược, rồi lại triệu hồi thiếu nữ Điền Cầm Nhi,
đem việc phụ trách chỉ điểm Thạch Kiên tu luyện trong một thời gian ngắn giao
cho nàng.
Cũng phải kể đến, Điền Cầm Nhi mặc dù là
thân mang Long Ngâm Chi Thể nên tu luyện đứt quãng, nhưng sau khi được Nhân
hình Khôi Lỗi đưa cho một số lượng lớn đan dược duy trì, trải qua hơn trăm năm
này rốt cuộc cũng đạt tới cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ. Xem ra giống như Hàn Lập
dự liệu, chuyện nàng này đạt tới Kết Đan cũng không phải là không có khả năng.
Sau khi nhận thiếu niên, việc cuối cùng
trong lòng Hàn Lập quan tâm cuối cùng cũng đã mất.
Năm đó khi Đại Diễn Thần Quân tạo hóa thì
muốn hắn tìm một tên đệ tử, thay ông ta tiếp tục truyền thừa Đại Diễn Bảo Kinh.
Hàn Lập đã chuẩn bị đợi đến khi thiếu niên kia đạt đến tu vi Kết Đan liền lập
tức ban cho hắn một số kiện bảo vật uy lực lớn, rồi cho hắn đến Cực tây chi
địa, đọat lại vị trí Thiên Trúc Giáo giáo chủ, kế tục truyền thừa của Đại Diễn
Thần Quân.
Còn về phần Mộ Phái Linh đang cư ngụ tại Tử
Mẫu Phong, sau khi được Nam Cung Uyển truyền thụ bí thuật Yểm Nguyệt Tông, tu
vi cũng đã tăng tiến không ít, đã tiến giai đến cảnh giới Kết Đan hậu kỳ. Nàng
đang bế quan ngày đêm, khổ tu pháp lực, để sớm đạt đến Hậu kỳ đại thành, rồi
thử nghiệm đột phá cảnh giới Nguyên Anh.
Hàn Lập cũng không quá để trọng tới phát
triển của nàng ta sau này. Không phải là vì tư chất Mộ Phái Linh kém cỏi, mà
bới vì một tu sĩ có thể ngưng kết Nguyên Anh, cơ hồ cũng phải có cơ duyên và
tạo hóa của chính mình. Mộ Phái Linh nàng này tuy tu luyện chăm chỉ dị thường,
nhưng nếu không có kỳ ngộ khác thì cũng chỉ giống như các tu sĩ nóng tính, hy
vọng tiến giai Nguyên Anh đồng dạng rất xa vời.
Sau khi Hàn Lập đem chuyện lớn nhỏ trong
tông môn và động phủ của mình tất cả an bài xong, cũng không chần chờ mà rời
khỏi Vân Mộng sơn mạch, chạy thẳng tới Việt Quốc.
Dù sao xem xét từ tin tức Lăng Ngọc Linh
truyền tới, tình hình Tinh Cung hiện tại thật sự không tốt chút nào, bộ dáng
tựa hồ bị Nghịch Tinh Minh hoàn toàn áp chế vào thế hạ phong. Nếu không cũng
không đến mức phải vận dụng Vạn Lý phù, tìm mình hỗ trợ.
Hàn Lập không muốn khi mình tới Loạn Tinh
Hải, lại thấy người cần cứu trợ đã đi đời nhà ma trước rồi.
Hiện tại hắn lại lần nữa tới tòa thượng cổ
Truyền Tống Trận trong động quật dưới đất tại Đại Hạp Cốc.
Mặc dù tòa Truyền Tống Trận kia lần trước
khi trở về đã bị hắn cố ý phá hủy rồi. Nhưng hắn đã sớm đem phương vị bố trí
Truyền Tống Trận ghi nhớ không sai chút nào, chỉ cần sau khi một lần nữa đem vị
trí ban đầu của Truyền Tống Trận này bày ra tự nhiên liền có thể lại truyền
tống đến Loạn Tinh Hải.
Mà càng làm cho Hàn Lập yên tâm chính là,
nơi đây hôm nay chỉ còn lại có hai tên tiểu bối Luyện Khí Kỳ trông coi. Hắn chỉ
cần thi triển chướng nhãn pháp liền có thể dễ dàng giấu diếm được tai mắt hai
người này, tuyệt đối sẽ không phát hiện được điểm dị thường gì ở đây.
Hàn Lập tự đánh giá như thế, lúc này quơ
túi Trữ Vật bên hông lên, rồi hướng không trung ném ra.
Túi trữ vật xoay tít trên không trung, đột
nhiên miệng túi đảo ngược, nhắm ngay mặt đất phun ra một luồng hào quang màu
trắng nhạt.
Sau khi linh quang chợt tắt, trên mặt đất
bỗng hiện ra một đống tài liệu cao cỡ nửa người. Đa phần là các loại kỳ thạch
linh ngọc.
Hàn Lập mặt không chút thay đổi hướng không
trung vẫy một cái, trong túi Trữ Vật lại có bạch quang chớp động.
Lần này, từ trong túi phun ra hơn mười can
pháp kỳ và pháp bàn. Từng kiện từng kiện trôi nổi giữa không trung, chớp động
linh quang màu sắc khác nhau.
Hàn Lập trong miệng lẩm bẩm, tay áo hướng
những khí cụ bày trận này nhẹ nhàng phất một cái.
Nhất thời những pháp khí này hóa thành các
sắc quang mang, nhập vào bốn phía động quật, liên tiếp lóe lên rồi biến mất
dạng.
Tiếp đó từ giữa động quật toát ra một luồng
sương trắng lớn, đảo mắt liền đem Hàn Lập bao phủ vào trong đó.
Giây phút này nếu có tu sĩ từ bên ngoài
động quật đi qua, chỉ thấy bên trong động quật trống rỗng, bộ dáng thập phần
bình thường.
Cấm chế pháp trận sinh ra hoàn toàn che đậy
Hàn Lập và đống lớn tài liệu pháp trận kia vào bên trong.
Mà Hàn Lập trong động quật làm việc lu bù
cả lên.
Lấy tài nghệ và kiến thức trận pháp của hắn
hiện tại, dưới tình huống có sung túc tài liệu, việc bố trí một pháp trận loại
nhỏ rõ như lòng bàn tay, tự nhiên là không cần tốn nhiều công sức.
Chỉ mất công phu ngắn ngủi hai ngày, một
tòa cổ Truyền Tống Trận mới tinh liền xuất hiện giữa động quật.
Hàn Lập sau khi cẩn thận kiểm tra pháp
trận, liền đánh ra một đạo pháp quyết.
Ở giữa pháp trận sau khi bạch quang chợt
lóe, liền truyền ra từng trận âm thanh rồi tiếp đó các nơi trên pháp trận đều
có linh quang chớp động, nhưng sau một lát liền tự động trở nên ảm đạm.
Xem ra Truyền Tống Trận bên kia cũng không
hề có vấn đề, có thể truyền tống được.
Hàn Lập trong lòng vui vẻ, thân hình sau
khi nhoáng lên liền xuất hiện trên Truyền Tống Trận.
Nhưng khi hắn đang muốn kích phát pháp trận
thì ánh mắt đột ngột hướng về lối vào động quật quét tới, trên mặt lại hiện lên
một tia chần chờ, sau khi hơi cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên vỗ vào túi Linh Thú
bên hông.
Trong túi vang lên thanh âm tê tê, miệng
túi hé ra, một luồng gió tuyết trắng từ trong túi trực tiếp phun ra.
Lập tức mười hai con tuyết bạch ngô công
đều hiện hình ra trong gió tuyết, mỗi con đều dài gần thước, sau lưng mọc ra
bốn cánh, dữ tợn dị thường.
Hàn Lập sau khi thả những Lục Dực Sương
Công này ra, trong miệng lẩm bẩm, pháp quyết hướng những Linh Trùng này đánh
tới.
Những Linh Trùng này nhanh chóng thu nhỏ
lại, đảo mắt đã biến thành cỡ bàn tay. Tiếp đó bọn chúng hé miệng, phun ra
luồng luồng hàn khí, bao bọc chung quanh thân thể, bắt đầu tự đóng băng chính
mình.
Một lát sau, từng cái, từng cái băng cầu
trong suốt dị thường xuất hiện trước người Hàn Lập.
Mười ngón tay Hàn Lập nhằm vào băng cầu này
liên tiếp bắn ra mười hai đạo thanh ti, trong nháy mắt nhập vào băng cầu không
thấy bóng dáng. Tiếp đó mười hai khỏa băng cầu không cần Hàn Lập thi pháp, cùng
nhau hướng dưới đất từ từ chìm xuống, trong ánh hoàng quang chớp động, độn nhập
vào trong lòng đất rồi mất dạng.
Hắn lúc này mới khẽ cúi đầu.
Có mười hai con Linh Trùng tương đương với
thất cấp yêu thú thủ hộ, cho dù là Nguyên Anh tu sĩ cũng không dễ dàng phá hủy
Truyền Tống Trận trong này. Như vậy mới làm hắn yên tâm hơn nhiều.
Lập tức, Hàn Lập không hề chần chừ nữa,
thúc dục Truyền Tống Trận dưới chân, cả người trong ánh bạch quang liền biến
mất.
Sau một hồi đầu váng mắt hoa, thân hình Hàn
Lập xuất hiện ở trên cái đảo nhỏ cách đó không biết bao nhiêu ngàn vạn dặm.
Ánh mắt hắn đảo một vòng, tất cả đều giống
với lúc hắy rời đi. Xem ra lấy độ bí ẩn của nơi này, đến bây giờ cũng chưa có
tu sĩ khác phát hiện ra.
Hàn Lập bước ra khỏi Truyền Tống Trận, cũng
không quay đầu lại mà trở tay chém vào hư không một nhát.
Một đạo kim quang chém qua, sau một tiếng
“Oanh.” thật lớn, Truyền Tống Trận phía sau đã bị chém thành hai nửa.
Hàn Lập mặt không chút thảy đổi đi ra khỏi
thạch thất.
Một lát sau, một đạo thanh hồng từ trên đảo
bay lên, xoay một chút liền nhằm thẳng một hướng phá không bay đi, đảo mắt đã
biến mất tại phía chân trời.