Phàm nhân tu tiên - Chương 1192 - 1193
Chương 1192: Hàn Lập trao đổi
Phong lão quái tuy trong lòng có chút bất
mãn đối với Hàn Lập, nhưng đối mặt với câu hỏi của lão ma tự nhiên sẽ không nói
lời thừa, hơi do dự một chút rồi cũng đồng dạng truyền âm trả lời: hiện giờ thế
hắn đang lớn
“Tiểu tử này chẳng những có diệt tiên châu,
nhưng xem bộ dạng thì hình như không chỉ có một viên. Hô huynh nếu thật sự muốn
ra tay với hắn thì thật sự có chút khó giải quyết.”
Hô lão ma nghe nói như thế, vẻ mặt không
chút thay đổi nhưng trong lòng rùng mình. Đối phương có diệt tiên châu, đã gây
cho hắn có một tia cố kị, nếu không chỉ có một viên như đã nói thì như vậy cũng
đủ tạo thành uy hiếp. nhưng cái này chưa còn khiến hắn phải kiêng kị nhất
Trong lòng thầm nghĩ như thế, lão ma bỗng
nhiên đổi hướng truyền âm sang Hướng Chi Lễ:
“Hướng huynh, tiểu tử này cung cấp không
gian tiết điểm có thể không được đầy đủ, ngươi biết không?”
“Có biết hay không có cái gì khác nhau. Nếu
đổi lại là ta biết cũng sẽ không giao ra tất cả. Quan trọng là..., hắn khẳng
khái đáp ứng hợp tác cùng chúng ta. Chỉ cần qua một lúc hắn tự nhiên sẽ nói ra
thêm một chút. Cái khác ta mặt kệ, nếu không nắm chắc có thể bắt sống được người
này thì quyết không thể làm tổn thương đến tính mạng của hắn..” Hướng chi lễ mí
mắt cũng không nâng một chút, nhưng môi khẽ nhúc nhích truyền âm nói.
“Hừ, nhưng hiện tại tiểu tử này lại làm
loạn, nếu ta lùi một bước, chẳng phải là để cho người ta nói rằng, ta đây sợ
một một gã Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ hay sao!.” Hô lão ma hừ lạnh một tiếng, rất
là bất mãn nói ra.
“Hô đạo hữu, ta xem ngươi ở Ma cung lâu
ngày rồi, nên hiện giờ có chút hồ đồ. Tu vị như chúng ta tới bực này rồi, thì
chút hư danh còn gì đáng nhắc tới nữa. Ta xem nữ tữ này tuy rằng quốc sắc thiên
hương, nhưng ngươi thực sẽ vì một gã thị thiếp, mà chịu buông tha cho con đường
đại đạo rộng lớn trước mắt hay sao? Chẳng qua, ngươi nếu thật sự lòng dạ hẹp
hòi thì chỉ cần không làm thương tổn đến tính mạng của hắn, và cam đoan không
để người này cùng với chúng ta trở mặt, thì chỉ cần hơi chút giáo huấn hắn một
chút là được. còn lão phu thì quay mặt xem như không thấy gì là được.” Hướng
chi lễ nhàn nhạt trả lời.
“Xem ra cái danh ác nhân chỉ có thể để ta
làm. Xem hắn có thể sử dụng cái gì, để đổi lấy nha đầu Tử Linh kia rồi nói sau.”
Hô lão ma trầm ngâm một chút, liền kết thúc truyền âm
Lập tức hắn lại nhìn Hàn Lập ở cách đó
không xa, lạnh như băng nói:
Nể mặt Hướn, Phong 2 vị đạo hữu, chỉ cần
ngươi bây giờ thu hồi lại những lời đã nói lúc trước, ta liền xem như sự việc
lúc trước chưa hề phát sinh. Lúc đó chỉ là ngươi lỡ lời.
Ý tứ hiếp ý của Lão ma lộ rõ không thể nghi
ngờ, nhưng cố tình trong lời nói lại cấp Hàn Lập một cái cớ để xuống nước,
Nghe nói thế, trong điện lam bào nho sinh
cùng khổ trúc lão nhân cấp Nguyên Anh tu sĩ, trong lòng đều ngẩn ra. Bọn họ đều
nghe được vị Thiên Ma Tông Thái thượng trưởng lão này tựa hồ đối với Hàn Lập
tựa hồ có vài phần kiêng kị. Nếu không vừa rồi rõ ràng đang cực kỳ nổi giận,
tuyệt không thể chi nói như vậy liền có thể bỏ qua.
Mọi ánh mắt kinh ngạc đều hướng lên người
Hàn Lập, mọi tu sĩ đều muốn xem xem vị này rốt cuộc có năng lực gì, mà có thể
làm cho mộc quan lão giả mạnh mẽ thay đổi chủ ý.
“Đa tạ ý tốt của Hô đạo hữu! Nhưng không
khéo chính là,, tại hạ không có thói quen thu hồi lời mình đã nói ra. Hay là
Đạo hữu vẫn nên cân nhắc một chút, những điều Hàn mỗ lúc trước đă nói .”” Hàn
Lập không chút do dự trả lời.
Lần này, mộc quan lão giả thật sự giận dữ
trong lòng, sắc mặt đanh lại, trong miệng liên tiếp nói ba chữ “được.” Ánh mắt
như điện đảo qua trên người Tử Linh cùng Hàn Lập, một cỗ khí thế kinh người
bùng nổ phát ra, cả người nháy mắt biến thành một cái lốc xoáy thật lớn, trong
đại điện linh khí tất cả đều tiêu tán hết. Làm cho tất cả tu sĩ đều cảm nhận
được linh áp vô tận trên người lão ma. tất cả trong lòng đều rùng mình, trong
lòng mỗi người đều không cầm được một ý nghĩ hiện lên trong đầu.
lão ma lần này tựa hồ thực sự bị Hàn Lập
chọc giận, xem ra sẽ lập tức ra tay
Ai trong đầu cũng thầm có ý nghĩ như vậy,
hai gã tu sĩ hơi gần Hàn Lập liếc mắt lẫn nhau mắt một cái rồi cũng lặng yên
không tiếng động đứng dậy, về phía sau lui lại mấy bước đi ra ngoài. Để tránh
một khi động thủ thì bị vạ lây
Tử Linh tuy rằng ngưng kết Nguyên Anh thành
công, nhưng tự nhiên không thể ngăn cản linh áp kinh người của Hóa Thần tu sĩ,
sắc mặt trắng nhợt, thân thể mềm mại kinh hoàng lùi lại phía sau hai bước, vừa
lúc tới ngay trước cái bàn mà Hàn Lập đang đứng
Một bàn tay ấm áp không tiếng động động
xuất hiện ở trên vai nàng
Tiếp theo một cỗ pháp lực cực kì tinh thuần
được rót vào trong cơ thể nàng.
Tử Linh lúc này chỉ cảm thấy cả người nóng
lên, lúc trước vốn đang tổn hao nhiều khí lực đột nhiên trở nên giống như gió
mùa xuân tươi mát thổi qua mặt.
Tử Linh vô ý thức lau mồ hôi lạnh trên
trán. Chỉ thấy Hàn Lập đặt một bàn tay dưới chiếc áo rộng thùng thình lên vai
nàng, cũng hướng về phía nàng Mỉm cười.
Tuy rằng không biết Hàn Lập vì sao lại có
vẻ trấn định như vậy nhưng cũng làm nội tâm đang bất ổn của Tử Linh trước nụ
cười đó cũng bình phục lại không ít.
Nàng cắn chặt hàm răng, mặt ửng đỏ mang
theo một nụ cười nhàn nhạt
“He he, nếu như ngươi đã thực sự muốn nàng
ta. vậy được, lão phu thành toàn ngươi. Đừng nói hô mỗ không để cho ngươi cơ
hội. Ngươi đã nói thế gian có vật gì đều có khả năng trao đổi. Như liền dùng
hai kiện linh bảo trong tay ngươi để đổi lấy tự do cho Tử Linh nha đầu kia đi.”
Hô lão ma thấy vậy không những không giận giữ, ngược lại còn cười rộ lên. Tiếp
theo khí thế kinh người liền thu lại, mở miệng dùng công phu sư tử ngoạm.
Những tu sĩ khác nghe xong những lời này,
cũng không cầm được phải trao đổi ánh mắt với nhau.
Ở đây bọn họ xem ra, lão ma quả nhiên căn
bản không muốn thả Tử Linh rời đi. Nếu không, như thế nào lại nói ra cái điều
kiện quá đáng như vậy.
Thông Thiên linh bảo là vật chí bảo ra sao
kia chứ, cơ hồ mỗi một kiện xuất thế, nhất định sẽ làm tu chân giới biến thành
một mảnh gió tanh mưa máu. Chính là các đại tông môn đại tu sĩ, nếu trong tay
có một hai kiện phỏng chế linh bảo, ở bên ngoài liền có thể hoành hành không cố
kị gì. Vậy mà Hô lão ma vừa mở miệng lại đòi lấy của đối phương hai kiện chân
chính linh bảo, rõ ràng là một chút thành ý cũng không có.
Chẳng qua nói đi nói lại lão ma không có
lập tức ra tay, đã xem như cấp cho đối phương mặt mũi không nhỏ rồi. Mà tiểu tử
họ Hàn này mà trong tay thật sự có hai kiện linh bảo, thì cũng thật là hết chỗ
nói rồi. Nhưng nếu có là thật đi nữa thì với sức của một người cũng không thể
làm cho Âm La Tông gà chó không yên như thế được.
Chuyện Âm La Tông tông chủ đã chết, xem ra
cũng là chuyện chính xác.
Những tu sĩ khác trong lòng không ngừng
nghĩ thầm, mà Tử Linh nghe xong được điều kiện như thế, sắc mặt tái nhợt vô
cùng. Nàng cũng biết giá trị linh bảo lớn đến như thế nào, cũng biết không ai
có không thể đáp ứng điều kiện như thế.
“Dùng linh bảo trao đổi, đạo hữu nói ra
điều kiện này không phải rất thái quá hay sao chứ. Điều kiện này xin thứ cho
tại hạ không thể đáp ứng, Hàn Lập khẽ thở dài một hơi, quả nhiên không chút
nghĩ ngợi từ chối điều kiện này.
“Vậy dùng diệt tiên châu trên người ngươi
để trao đổi cũng được.” Hồ lão ma cười lạnh một tiếng,. Sau đó nói thêm.
“Diệt tiên châu, tại hạ cũng vô pháp đáp
ứng. Cho dù ta nguyện ý trao đổi, cũng sợ không có bảo vật này hộ thân, thì đạo
hữu khi trao đổi xong rồi lấy cớ hạ sát thủ thì tại hạ phải làm sao đây.” Hàn
Lập nhướng mày, vẫn là chậm rãi lắc đầu nói ra.
“Hắc hắc, ngươi vẫn còn có thể tự biết tình
thế của mình đấy. Nhưng là trừ bỏ linh bảo cùng diệt tiên châu ra, ngươi còn có
thể có bảo vật gì, làm cho lão phu coi trọng đây chứ. Bản tôn sống đã hơn một
ngàn năm, cho dù Nhân Giới còn có vật làm cho lòng ta động lòng. Thì cũng không
thể có ở trên người của ngươi.”Hô lão ma trên mặt mang theo vẻ châm chọc nói.
“Phải không, điều này thì cũng không nhất
định. Không biết hô đạo hữu thọ nguyên còn có bao nhiêu?” Hàn Lập đột nhiên khẽ
cười một tiếng nói.
“Lão phu thọ nguyên cho dù không còn nhiều
lắm, nhưng để sống thêm ba bốn trăm năm, vẩn còn dư sức. Mà vấn đề này ngươi
hỏi để làm cái gì?” Hô lão ma nghe vậy ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn nói.
Nghe được lời ấy, Hàn Lập trên mặt hiện lên
một tia thần bí, chỉ thấy môi khẽ nhúc nhích, nhưng không tạo ra âm thanh gì.
thế nhưng lại truyền âm cho Hồ lão ma.
Mộc quan lão giả bên tai, lập tức vang lên
thanh âm đàm thoại.
“Nếu cho hô hữu một cơ hội, có thể đem thọ
nguyên lại kéo dài thêm bốn năm trăm năm nữa, không biết hô huynh hay không
nguyện ý trao đổi phóng thích Tử Linh cô nương rời khỏi Ma cung.”
“bốn năm trăm năm, thứ ngươi nói chính là
hồi dương thủy?” mộc quan lão giả vốn đang còn vẻ mặt cười lạnh, thân mình liền
đứng thẳng lên, thần sắc chợt đại biến.
Vốn ở một bên xem náo nhiệt Phong lão quái
cũng không thể nghe được nội dung truyền âm, nhưng vừa thấy lão ma như vậy cũng
sửng sốt vội quay sang bên này xem xét.
Hướng chi lễ lúc này cùng đồng thời mở to
hai mắt, cũng dùng ánh mắt hồ nghi quét về phía hô lão ma.
Hô lão ma lúc này mới phát hiện chính mình
thất thố, tâm niệm vừa chuyển, mặt ngoài thần sắc lập tức khôi phục như thường,
nhưng bên tai Hàn Lập lại tiếp theo vang lên thanh tiếng truyền âm của lão ma.
“Ở Nhân Giới có thể có linh dược kéo dài
thọ nguyên như thế, nghe đồn chỉ có hồi dương thủy. Chẳng lẽ ngươi trong tay
ngươi thậm chí có loại thuốc tiên này, nếu thực sự có linh dược này, bản tôn tự
nhiên có thể thả cho nha đầu kia rời đi, ngược lại thậm chí còn có thể cho
ngươi một ít ưu đãi.”
Lão ma lời nói đột nhiên trở nên nóng bỏng
dị thường, dường như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
“Hàn mỗ cũng không có thuốc hồi dương thuỷ này,
nhưng loại thuốc này muốn luyện chế cần nguyên liệu chủ yếu là hàn tuỷ” nhiều
thì không có chứ ít thì tại hạ cũng có được một phần. Hàn Lập bình tĩnh truyền
âm trở về.
“Chính là có hàn tủy!” giọng nói Lão ma lộ
ra vẻ thất vọng, hiển nhiên là hi vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn.
“Tại hạ nếu thật sự có hồi dương thủy pha
chế sẵn, thì cần gì cùng đạo hữu trao đổi, mà trực tiếp xuất ra cùng Hướng đạo
hữu và Phong đạo hữu trao đổi, chỉ sợ hẳn là hai người sẽ lập tức mạnh mẽ trợ
giúp tại hạ mang Tử Linh cô nương đi, nếu vậy thì đạo hữu cũng vô pháp ngăn
trở. Đạo hữu đã nói vậy thì hẳn cũng biết phương pháp luyện chế hồi dương thủy
Tuy rằng thái dương tinh hỏa khó tìm thật, nhưng đã có hàn tủy, lấy thế lực
Thiên Ma Tông việc luyện chế ra hồi dương thủy vẫn là có hi vọng. Thế nào, Hàn
mỗ dùng tài liệu này để trao đổi Tử Linh đạo hữu rời đi, xem ra làm cũng không
tính là chiếm tiện nghi của hô huynh.” Hàn Lập đã định liệu trước nói ra.
Đối với những Hóa Thần tu sĩ đã đến đại
hạn, chỉ sợ linh dược có thể kéo dài tuổi thọ so với một hai kiện linh bảo thì
linh bảo thật ra không đáng nhắc tới. Hàn Lập cũng thật không tin hô lão ma
thực sự không có chút động tâm. Nếu hắn không giữ lại chút bảo vật hộ mệnh thì
việc muốn đem theo Tử Linh cùng rời khỏi ma cung quả thật có chút khó khăn.
Đương nhiên sở dĩ hắn dám xuất ra vật ấy cũng là bởi vì đối phương đối với mình
có vài phần kiêng kị. Nếu không hắn cũng không muốn, ngược lại lại kích động
một một gã Hóa Thần kì tu sĩ ra tay đối với mình.
Hàn lập phía Đối diện truyền âm vừa dứt,
ánh mắt lão ma chớp động không thôi, mặt lộ rõ vẻ trầm ngâm
Phong lão quái cùng hướng chi lễ liếc mắt
lẫn nhau một cái, đều cùng từ trong ánh mắt đối phương thấy được vẻ ngoài ý
muốn. cũng đều không biết, hô lão ma cùng Hàn Lập rốt cuộc nói chuyện gì với
nhau, thế nhưng lại làm cho khí thế hùng hổ của lão ma biến mất, bây giờ một
chút giận giữ cũng không có.
Còn lại các Nguyên Anh tu sĩ khác cũng đồng
dạng tò mò vô cùng. Nhưng bọn hắn ai cũng không dám mở miệng nói ra
Chương 1193: Một kích
Theo lão phu được biết thì chỉ có Tiểu Cực
Cung mới có Hàn Tủy. Nếu không phải trước kia Tiểu Cực Cung cũng tồn tại Hóa
Thần Kỳ tu sĩ, hơn nữa Thái Dương Tinh Hỏa vốn là vật khó tìm. Vậy Hàn tủy sớm
đã bị mấy lão quái vật khác cường đoạt chiếm đi mất. Hiện tại Tiểu Cục Cung
không có Hóa Thần tu sĩ nhưng kì thực trước đây rất lâu Hàn Tủy đã bị mất đi
một cách bí ẩn. Ngay chính bản thân lão phu tự mình đột nhập vào Tiểu Cực Cung
tìm kiếm một phen cũng không thu hoạch được gì. Ngươi như thế nào lại có được vật
này? Chẳng lẽ đây chính là một lọ mà Tiểu Cực Cung đã mất đi!.” Hô lão ma âm
trầm kể lại.
“Tất nhiên là không phải. Thế gian này thật
có không ít chuyện do cơ duyên xảo hợp mà thành. Bình Hàn Tủy đã mất kia có lẽ
thật nằm trong tay của Hàn mỗ. Do tại hạ lấy được một ít từ trong Huyền Ngọc
Động của Tiểu Cực Cung. Nhưng với lần trao đổi này tại hạ tất nhiên không thể
giao ra toàn bộ, chỉ có thể giao ra một ít mà thôi, đạo hữu miễn cưỡng cũng có
thể luyện chế ra hai khỏa Hồi Dương Thủy.” Hàn Lập dường như đã sớm đoán được
lão ma sẽ hỏi như thế, nên khi vừa nghe hắn nói xong mặt không đổi sắc trả lời
ngay.
“Hừ, lão phu không quản là vật ấy từ đâu mà
có. Thứ này nguyên bản không thể dùng nhiều được nên hai khỏa cũng không tính
là ít. Nhưng nếu ngươi thực sự dùng nó làm điều kiện trao đổi thì lão phu vẫn
còn một điều kiện khác. Nếu ngươi đáp ứng được
Thì lão phu sẽ đồng ý để nha đầu Tử Linh
rời khỏi Ma Đà Sơn.” Mộc quan lão giả xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên ngừng
truyền âm mở miệng nói.
“Điều kiện gì?” Hàn Lập liền ngạc nhiên khi
thấy đối phương còn nói ra thêm một điều kiện liền nữa. Điều này quả thật nằm
ngoài dự liệu của hắn.
“Rất đơn giản, trừ những gì đã đáp ứng
ngươi còn phải tiếp một kích của lão phu mà không được trốn tránh, không được
sử dụng Diệt Tiên Châu. Nếu ngươi tiếp nhận được một kích này thì từ nay về sau
lão phu quyết không làm khó ngươi nữa.” Mộc quan lão giả hàn quang chợt lóe,
liếc nhìn Tử Linh đảo mắt qua một cái, mặt không chút thay đổi nói.
Hướng Chi Lễ nghe điều kiện này thì sắc mặt
khẽ biến nhưng trong nháy mắt liền khôi phục như thường. Còn Phong lão quái thì
kinh ngạc nhìn lão ma liếc mắt một cái.
Những tu sĩ còn lại nguyên bản cũng kinh
ngạc không thôi.
Vừa rồi thần thái của Hô lão ma đại biến
vốn làm cho bọn không hiểu Hàn Lập xuất ra loại bảo vật gì mà lại làm cho một
Hóa Thần kỳ tu sĩ phải động tâm. Giờ lại nghe thêm điều kiện này nữa thì liền
im lặng không biết phải nghĩ sao cho hợp.
“Tiếp đạo hữu một kích mà không được tránh
né?” Đồng tử của Hàn Lập co lại, hỏi lại một câu.
“Không sai, đó chính là điều kiện, nếu lão
phu không cho ngươi thấy một chút bản sự thì chỉ sợ người khác lại cho rằng ta
đường đường là một vị đứng đầu Ma cung mà ngay cả thị thiếp cũng không giữ nổi,
há không nực cười sao?” Lão ma âm trầm nói.
Lúc này trong đại điện liền an tĩnh lại.
Không ít người thầm cân nhắc, có chăng Hô lão ma đã nỗi sát tâm, muốn nhân cơ
hội này một kích giết chết đối phương. Bởi dù sao đi nữa thì Nguyên Anh Kỳ và
Hóa thần kỳ cũng là hai tồn tại chênh lệch rất lớn, lấy khả năng của một người
là Nguyên Anh Kỳ lại có thể ngạnh tiếp một kích của Hòa Thần Kỳ tu sĩ. Quả có
hơi mộng tưởng.
Ánh mắt mọi người chợt đổ dồn về phía Hàn
Lập, đồng dạng sắc mặt Tử Linh cũng đột nhiên trở nên trắng bệch.
Trầm ngâm một lát liền cắn chặt răng mà
nói.
“Hàn huynh không cần phải hao tâm thêm nữa.
Thiếp thân giờ đã thay đổi chủ ý, quyết ở lại ma cung này. Mong Hàn huynh hãy
rời khỏi nơi này.”
Thanh âm nàng đầy vẻ chua xót và cam chịu.
Hàn Lập sững sốt khi nghe xong những lời
này, nhưng liền hiểu ngay tâm ý của Tử Linh, chỉ khẽ nở nụ cười. Không chờ cho
hắn mở miệng thì thanh âm lạnh như băng của Hô lão ma lại vang lên:
“Ngươi cho rằng Ma cung ta là nơi muốn đến
thì đến, muốn đi thì đi sao? Lão phu đã muốn có giao dịch này thì ngươi có
không muốn cũng không được. Tiểu tử họ Hàn, ngươi định khước từ điều kiện của
lão phu?”
“Tất nhiên tại hạ sẽ không. Nếu đúng như
lời nói là chỉ tiếp một kích, thì Hàn mỗ cũng không ngại thử một lần xem sao.”
Hàn Lập hướng Tử Linh lắc đầu, không để ý tới mà liền lên tiếng đáp ứng.
Lão ma cười hắc hắc, một tay vừa nâng,
hướng tới Tử Linh đang đứng cách đó không xa điểm tới.
Nàng liền cảm thấy ở đan điền một trận xao
động, không khỏi hoa dung thất sắc thở nhẹ một cái, lập tức thân thể mềm mại
rung lên, rồi mấy đạo hắc ti từ trong cơ thể từ từ bay ra, giống như linh xà
xoay tròn một cái rồi hướng tới ngón tay của lão ma mà bay vào không còn bóng
dáng.
Lúc Tử Linh vận động thân thể thì pháp lực
trong cơ thể đã sử dụng lại được, liền cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Vốn không thể
điều động được linh lực mà giờ lại có thể làm được. Hàn Lập thấy vậy liền hướng
tới Tử Linh mà đưa thần thức quét qua một cái, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ hài
lòng.
Bởi vì trong cơ thể Tử Linh không còn cấm
chế nữa.
“Đồ vật kia đâu!”
Hô lão ma cũng không chút khách khí, ngay
khi hắn vừa giải trừ cấm chế trong cơ thể của Tử Linh liền đưa mắt lạnh lùng
nhìn Hàn Lập hỏi tới.
Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch, liền phất tay
xuất ra một đạo bạch quang hướng Hô lão ma mà tới.
Hai mắt của Hô lão ma sáng ngời, nhanh
chong vung tay thu đạo bạch quang này.
Đấy đúng là một cái bình ngọc màu trắng
ngà!
Ánh mắt lão ma chớp động vài cái, tay áo
hướng tới nắp bình phất một cái, nắp bình tự động mở ra. Cùng lúc đó một cái
vòng hắc mang mở ra bốn phía, hình thành một cái quang tráo màu đen bao lấy nó,
để ngừa người khác dùng thần niệm đảo qua.
Thái độ Mộc quan lão giả cẩn trọng như vậy
càng khiến người khác cảm thấy tò mò. Ngay cả Hướng Chi Lễ bàn tay đang vuốt
râu cũng phải dừng lại, trầm ngâm không thôi.
Không lâu sau Hô lão ma đã kiểm tra xong đồ
vật bên trong, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Sau khi đóng nắp bình thì thu ngay vào túi
trữ vật.
Đến lúc này hắn mới ngẩn đầu nhìn Hàn Lập.
Rất nhanh vẻ tươi cười biến mất nhường chỗ cho sát khí nồng đậm. Hắc quang
quanh thân chợt lóe, cả người hóa thành một đạo ô quan bắn ra ngoài cửa điện.
Bên trong chỉ còn lưu lại thanh âm lạnh lùng của hắn:
“Hàn tiểu tử, ta chờ ngươi ở ngoài điện.
Đừng để bản tôn chờ lâu.”
Lời chưa dứt thì ô quang đã biến mất. Thanh
âm vẫn còn vang vọng không thôi.
Hàn Lập thấy vậy, thần sắc vẫn không bối
rối, ngược lại còn thản nhiên rót thêm một chung rượu, uống một hớp rồi mới từ
từ đứng dậy.
“Hàn huynh thực sự muốn đi đón đỡ một kích
của hắn. hắn chính là Hóa Thần tu sĩ?” hai mi của Tử Linh nhíu lại không khỏi
lo lắng nói
“Yên tâm! Nếu nói chỉ là một kích thì ta
cũng có vài phần nắm chắc.” Hàn Lập nhìn Tử Linh liếc mắt một cái, bình thản
cười nói.
Nhớ lại năm đó chưa tiến giai lên Nguyên
anh Hậu kỳ hắn vẫn có thể ngạnh kháng nhất kích của Cổ ma thủy tổ. Giờ đối mặt
với Hóa Thần Kỳ tu sĩ dĩ nhiên trong lòng hắn cũng vài thành tin tưởng.
“Vậy thiếp thân sẽ cùng Hàn huynh ra ngoài.”
Đôi mắt của Tử Linh sáng ngời lên kiên quyết dị thường.
Hàn Lập nhìn thấy dị sắc trong mắt nàng,
khẽ chần chừ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Linh quang trên người hắn chợt lóe, một tay
nắm lấy Tử Linh đồng dạng hóa thành một đạo thanh quang bắn nhanh ra ngoài, sau
đó biến mất ở cửa điện.
Đám người của lam bào nho sinh trong điện
tay cũng vung lên, hóa thành độn quang rồi hướng cửa điện lao ra.
Tràng náo nhiệt này dĩ nhiên bọn hắn sẽ
không bỏ qua. Ngay cả hai vị nữ tử tuyệt sắc cùng đi với Tử Linh sau khi chần
chờ một chút cũng liền mang theo cung nữ ra ngoài.
Trong phút chốc, đại điện chỉ còn lại hai
người Hướng Chi Lễ và Phong lão quái.
Bọn họ cứ như thế im lặng ngồi tại chỗ, căn
bản không động đậy chút nào.
“Hướng huynh, ngươi thấy thế nào?” Phong
lão quái mở miệng.
“Thấy cái gì?” Hướng Chi Lễ thần sắc không
đổi hỏi lại một câu.
“Tự nhiên là việc Hàn tiểu tử đã dùng cái
gì mà có thể làm cho Hô lão ma ngay cả việc thị thiếp bị đoạt đi cũng không
quan tâm đến. Giờ đây vật có thể làm cho lão ma động tâm thật sự không nhiều
lắm.” Phong lão quái nở nụ cười lạnh.
“Nếu là không nhiều lắm thì cũng không phải
là không có. Việc này cũng đâu có gì là lạ.” Hướng Chi Lễ vẫn bình tỉnh dị
thường nói.
“Hướng huynh thật sự không muốn biết vật
kia là vật gì sao chứ. Nếu nó có thể làm cho Hô lão ma động tâm có lẽ nó cũng
có tác dụng với chúng ta.” Phong lão quái liếc mắt thật sâu nhìn Hướng Chi Lễ
đầy thâm ý nói.
“Cho dù vật kia là vật chí bảo có thể trợ
giúp chúng ta đột phá bình cảnh, hoặc có thể nó là tiên dược có thể gia tăng
thêm thọ duyên của chúng ta lên vài trăm năm nữa thì tính làm sao chứ? Phong
đạo hữu cảm thấy việc trước mắt là tìm cách phi thăng linh giới hay là sống lâu
thêm một hai trăm năm để có thể tu luyện tới Hóa Thần hậu kỳ?Nếu không làm được
việc này thì có lẽ chúng ta không nên để tâm đến ngoại vật mà nên chuyên tâm
tìm kiếm không gian tiết điểm. Chỉ cần có thể tìm được không gian tiết điểm
thích hợp thì đám người chúng ta hai người có thể trường sinh rồi. Cần gì phải
để tâm tới những việc khác chứ.” Hướng Chi Lễ thở dài một cái, rồi nói ra một
hơi dài như vậy.
“Không sai, Hướng huynh nói vậy thật hữu
lý. Vốn là Phong mỗ nhất thời nỗi lòng tham. Kỳ thật bất kể vật kia là gì, một
khi tới tay của Hô lão ma rồi thì tất nhiên không phải là đồ vật thông thường.
Mà xem qua bộ dáng của Hô lão ma có lẽ hắn sẽ không cho bất cứ ai biết được đó
là gì. Nhưng lão ma lại muốn Hàn tiểu tử đón của hắn một kích, chắc dụng tâm
cũng không hề tốt. Có lẽ sẽ nhân cơ hợi này mà lấy đi tính mạng của tiểu tử kia.”
Phong lão quái sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng thì cười khổ rộ lên nói.
“Không có việc gì. Trước đó ta đã nhắc nhở
qua Hô đạo hữu. Hơn nữa Hàn sư đệ đã dám đồng ý thì có lẽ hắn cũng có vài phần
nắm chắc. Nhưng nói gì thì nói! Lão ma này tính tình cổ quái, vì để ngừa vạn
nhất, chúng ta cần phải đi ra ngoài xem một chút! Cũng mong là hắn đừng có làm
việc gì hồ đồ, nếu không thì sẽ có việc ngoài ý muốn xảy ra.” Hướng Chi Lễ
dường như nhớ đến việc gì đó, nhướng mày lên, có chút không yên nói ra.
Phong lão quái gật đầu đồng ý, cũng đứng
lên theo.
Thân hình hai người nhoáng lên một cái bỗng
nhiên biến mất.
Chỉ một khắc sau, hai cái thân ảnh xuất
hiện ở ngay bên ngoài cửa điện.
Cách bọn họ hơn trăm trượng trên cao. Hàn
Lập cùng Mộc Quan lão giả đang huyền phù trên đó.
Thần sắc cả hai vẫn như thường, không chút
gì thay đổi.
Trên mặt đất ngoài vài tên tu sĩ thưa thớt,
chợt cũng xuất hiện mấy trăm ma cung thị nữ vô cùng diễm lệ, tất cả đều nhìn
lên không trung mà nói gì đó với nhau, trên mặt đều hiện vẻ hưng phấn dị
thường.
Quả thật cũng khó trách, bởi cơ hội thấy
được đích thân chủ nhân Ma cung xuất thủ vốn không nhiều.
“Nếu là Hô lão ma toàn lực xuất thủ, Hướng
huynh thấy có hay không Hàn tiểu tử tiếp được kích này? Phong lão quái hai mắt
khép lại, nhìn thẳng lên không trung trong chốt lát, bổng nhiên quay mặt quỷ dị
hỏi.