Phàm nhân tu tiên - Chương 2101 - 2102
Chương 2101:
Dò Xét Hồ
“Vậy sao?
Cácừng quá coi thường bọn hắn. Tuy rằng hai tên ấy không mấy nổi trội trong
Linh giới, nhưng dù gì cũng đã là tồn tại Đại Thừa nhiều năm, chắc chắn cũng
không phải là nhân vật đơn giản. Từ nhiều năm trước, hai tộc liên thủ ngăn chặn
Thánh giới chúng ta xâm lấn mà chênh lệch không bao nhiêu thì có thể nhìn ra
được một hai. Mà lão quái vật Linh tộc kia càng không phải là tồn tại Đại Thừa
đơn giản, ta một mực hoài nghi các đời Linh vương kỳ thật đều cùng một người
biến ảo mà thành. Thậm chí có khả năng, bọn hắn cùng Chân Tiên Giới có một số
quan hệ không rõ ràng, bằng không sao lại có loại bảo vật như ngụy tiên khôi
lỗi, bằng một Đại Thừa cái tiểu tộc nho nhỏ làm sao có thể lấy được tới tay.”
Nữ tử áo trắng khôi phục thần sắc bình tĩnh, nói ra.
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.}
“Những chuyện này trong lúc bàn kế hoạch
chúng ta cũng có cân nhắc qua, nhưng vô luận mấy tộc này có làm ra điều gì
nhưng nếu muốn đối kháng Thánh tộc thì quả thực si tâm vọng tưởng. Nếu không
phải lo lắng mấy đại tộc Linh giới chú ý, chúng ta đã sớm phát động lực lượng
toàn tộc, đem mấy tộc bọn chúng nghiền nát dưới chân. Hừ, cho dù bọn chúng quả
thực cùng Tiên Giới có quan hệ thì cũng chẳng đáng để vào mắt, Thánh tộc chúng
ta đồng dạng cũng có chỗ dựa trên thượng giới vậy. Nói thì thế, nhưng theo
thiết tắc của Tiên giới thì trừ khi phát sinh những sự tình cực kỳ to lớn ra,
còn lại cho dù một giới diện có biến mất triệt để thì những người thượng giới
cũng chẳng nhúng tay vào, chúng ta còn cần phải buồn lo vô cớ sao.” Nguyên Yểm
thánh tổ lại lơ đễnh trả lời.
“Các ngươi đã nắm chắc như vậy, coi như lúc
trước thiếp thân chưa từng nói gì. Song trước khi đến đây, ta có ghé qua Thủy
Ấn chi địa một chuyến, mặc dù chỉ đứng xa xa nhìn thoáng qua, nhưng lại thấy cự
ly phong ấn bây giờ so với thời điểm ta còn là Thủy tổ lớn hơn đến mấy lần.
Những người xông ra từ nơi kia, thực lực cũng đồng dạng bạo tăng nhiều lần.
Tiếp theo ta có chú ý đến hai trận đại chiến, qua đó liền thấy vẫn lạc mất một
gã Ma Tôn cùng khoảng mười tên Luyện Hư kỳ, còn những thủ vệ phong ấn bình
thường thì chết đi cả ngàn ngàn người. Đây là kết quả có mấy trăm cụm khôi lỗi
cùng ma thú phối hợp ra tay, nhưng ta càng để ý hơn chính là không có nhìn thấy
NIết Bàn đạo hữu, ngược lại chỉ thấy một cỗ hóa thân của Lục Cực bên trong.” Khẩu
khí Bảo Hoa biến chuyển, bỗng nhiên nói ra một ít sự tình khiến thần sắc Nguyên
Yểm hơi thay đổi.
“Ngươi không có xuất thủ với cỗ hóa thân
của Lục Cực này đấy chứ!”
“Đương nhiên là không. Tuy ta không ngồi ở
vị trí Thủy tổ nhưng dù gì cũng là một thành viên Thánh tộc. Thủy Ân chi địa
nơi đại kiếp nạn bộc phát, như thế nào ta lại không biết phân biệt nặng nhẹ mà
ra tay lung tung? Song nếu đổi lại là bản thể Lục Cực ở đó thì cũng chưa biết
chừng. Nhưng từ phương diện này mà xét thì tình hình nguy cấp ngươi nói lúc
trước không tính là chuyện giật gân.” Nữ tử áo trắng nhìn Nguyên Yểm thật sâu,
mới ung dung nói.
“Hừ, bây giờ nhắc đến làm gì? Loại chuyện
này ta rảnh mà đi lừa gạt ngươi sao?” Thanh niên áo đen trợn trắng mắt, bộ dạng
cực kỳ tức giận.
“Song ta cũng có chút kỳ quái, các ngươi
không sợ thứ kia bỗng nhiên tỉnh lại, dùng bản thể đến trùng kích phong ấn sao?
Tuy rằng có phong ấn ngăn cản, nhưng chỉ bằng vào một cỗ hóa thân của Lục Cực
còn chưa đủ cho nó cắn một ngụm.” Bảo Hoa cười lạnh một hồi, lại hỏi thêm một
câu.
Thanh niên áo đen nghe xong lời này, sắc
mặt bắt đầu trở nên kỳ quái, sau một lúc lâu, mới cười khổ trả lời:
“Câu hỏi của ngươi đã chậm rồi. Thứ kia
tỉnh lại lần hai vào khoảng sáu ngàn năm trước, hơn nữa hiển lộ thực lực càng
kinh khủng hơn so với lần thứ nhất.”
“Sáu ngàn năm trước đã tỉnh lại! Thời gian
so với phỏng đoán trước kía sớm hơn rất nhiều.” Sắc mặt Bảo Hoa biến đổi, trong
đôi mắt đẹp vậy mà hiện lên một tia sợ hãi
“Lúc ấy, ta cùng Lực Cực nhận được tin nó
tỉnh lại thì lập tức chạy tới. Nhưng khi đến thì đã thấy Niết Bàn đạo hữu kích
phát biến thân tam niết, cùng thứ kia liều mạng đến lưỡng bại câu thương, mới
miễn cưỡng bức lui được nó. Nhưng trải qua một trận chiến này, Niết Bàn đạo hữu
nguyên khí đại thương, thậm chí không thể không thu hồi tất cả các hóa thân,
bản thể lâm vào trạng thái ngủ say. Mà ta thì lo lắng, hy sinh một cỗ phân thân
thâm nhập sâu vào nơi phong ấn. Phát hiện thứ kia tựa hồ như đang tích lũy lực
lượng, hình như tiêu hao cũng khá nhiều, đồng dạng lâm vào trạng thái ngủ say.
Nói cách khác, Niết Bàn đạo hữu cũng làm giống như ngươi, tranh thủ cho Thánh
giới chúng ta một ít thời gian để nghĩ biện pháp. Trong lúc này, chỉ cần một cỗ
hóa thân của Lục Cực trông coi là đủ rồi. Dù sao, bản thể thứ kia cũng không xuất
hiện, trùng kích phong ấn đều do tử tôn của nó làm mà thôi, tu vi cao nhất cũng
không sai biệt với Ma Tôn bình thường lắm, nhưng phong ấn bên trên càng ngày
càng yếu, đoán chừng lần này có lẽ nó tỉnh lại sớm hơn lần thứ nhất một chút.”
Nguyên Yểm Thánh Tổ thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ đắc dĩ.
“Tính ra, biến thân tam niết của NIết Bàn
thánh thể có thể so sánh với Chân Linh cường đại rồi, thế mà vẫn bị thứ kia bức
đến lưỡng bại câu thương. Lần đầu nó tỉnh lại, xa xa cũng không có mạnh như
vậy.” Bảo Hoa bắt đầu động dung.
“Cái này cũng không tính là kỳ quái! Ngươi
thực sự cho rằng thực lực chân chính của thứ kia chỉ có như vậy sao? Theo tình
hình phong ấn càng lúc càng yếu, thực lực chân chính của nó đang chậm rãi khôi
phục, lần tiếp theo tỉnh lại, chỉ sợ thực lực có thể so sánh với Chân Tiên
thượng giới rồi. Chúng ta tuyệt đối không cách nào ngăn cản nó bài trừ phong ấn
nữa. Mà đợi nó mang theo phần đông tử tôn cùng rời khỏi thủy ấn chi địa xong,
lấy tốc độ sinh sôi nảy nở của chúng thì Thánh giới còn nơi nào cho tộc chúng
ta dung thân. Điểm chết người nhất chính là, vô luận linh khí hay ma khí, thứ
kia đều là có thể trực tiếp thôn phệ, hơn nữa sinh sôi nẩy nở với số lượng đáng
sợ. Không biết có bao nhiêu giới diện đã bị chúng bức cho hủy diệt rồi. Nếu
không, sao lúc thượng cổ Tiên Giới lại phái người ngăn chặn nó, đem phong ấn
tại Thủy Ấn chi địa trong Thánh Giới, đáng tiếc, thời gian dài trôi qua, phong
ấn rốt cục cũng dần dần yếu đi. Cho nên trước khi phong ấn được hoàn toàn,
chúng ta phải chiếm được một mảnh địa bàn tại Linh giới, để Thánh tộc có nơi
dung thân. Vì sợ sinh sai lầm nên hiện tại trừ chúng ta cùng mấy Thánh Tổ biết
rõ việc này thì những người khác đều bị che mắt, nhưng có lẽ cũng không thể
gạt được bao nhiêu năm nữa.” Thanh niên áo đen diễn giải một cách chua xót.
“Có thể một mực phong ấn nó đến nay, ta
cũng cảm thấy ngoài ý muốn rồi. Hơn nữa Thánh Giới to lớn như thế, một số người
chỉ sợ cũng không phải một lòng a.” Bộ dạng nữ tử áo trắng tỏ ra như không có
việc gì.
“Hừ, đích xác tỏ ra vui mừng chính là Thú
Tôn điện, chúng cật lực ủng hộ thứ kia nên chẳng thế.” Nguyên Yểm thánh tổ hừ
lạnh một tiếng rồi nói, tựa hồ đối với hết thảy mọi chuyện đều rõ như lòng bàn
tay.
“A, cái này cũng có chút cổ quái rồi. Tuy
rằng Niết Bàn đạo hữu cần phải tu dưỡng, nhưng ngươi cùng Lục Cực cũng không
phải ăn chay, sao lại trơ mắt nhìn bọn chúng làm loạn mà không để ý đại cục,
chẳng lẽ một ít năm không gặp, các ngươi lại trở nên không quả quyết rồi.” Bảo
Hoa mơ hồ hiện lên một tia kỳ quái, hỏi ngược lại.
“Nếu là Thánh tổ bình thường, ta và Lục Cực
có thể áp chế chúng. Nhưng ủng hộ Thú Tôn điện, ngoài vài tên Thánh Tổ bên
trong ra, còn có hai lão Thiên Khấp cùng Hạc Nhan năm đó tranh giành vị trí
Thủy tổ với ngươi, thần thông lợi hại ra sao thì ngươi là người rõ ràng nhât.
Ta cùng Lục Cực chẳng ai muốn đối kháng cả.” Trên mặt thanh niên áo đen hiện
lên vẻ quỷ dị, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói.
“Thiên Khấp, Hạc Nhan!” Vừa nghe đến hai
cái danh tự này, thần sắc Bảo Hoa liền trở nên âm trầm.
Nhìn thấy biểu tình nữ tử áo trắng như vậy,
Nguyên Yểm Thánh Tổ chỉ cười hắc hắc, không nói thêm điều gì nữa.
Cùng một thời gian, bản thân Hàn Lập đang ở
trong một cái không gian phương viên khoảng tầm trăm dặm, hắn bất động đứng lơ
lửng trên không một cái hồ nước đường kính trăm trượng.
Trong toàn bộ không gian, khắp nơi đều là
đại thụ che trời, cao mấy trăm trượng!
Nguyên một màu xanh biếc bắt mắt, dùng mắt
thường cũng có thể thấy được từng đạo ánh sáng đặc biệt, khắp nơi trên mặt đất
đều là bụi cây cùng đủ loại hoa cỏ kỳ lạ, phủ kín xung quanh những đại thụ,
đồng dạng tản ra vầng sáng năm màu nhàn nhạt.
Còn trong hư không, từng đoàn từng đoàn
quang cầu năm màu to cỡ ngón chân cái, như ẩn như hiện, phiêu đãng đầy trời, cơ
hồ làm cho người ta cảm giác như lâm vào hiểm cảnh!
Mà hồ nước dưới chân Hàn Lập, mặt nước
không chút động tĩnh, toàn bộ đều là màu bạc, phng phất như thủy ngân gây cho
người nhìn một loại cảm giác mười phần trầm trọng.
Hàn Lập nhìn qua mặt nước màu bạc phía
dưới, thần sắc trên mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại giật mình không
thôi.
Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, hồ nước
phía dưới căn bản chính là linh khí tinh thuần, trực tiếp áp súc hóa lỏng mà
thành, bên trong ẩn ẩn còn chứa nhiều loại năng nượng thần kỳ không cách nào
phân biệt, đại khái đây có thể chính là Tẩy Linh Trì, chính thức khiến bọn hắn
thoát thai hoán cốt.
So dễ dàng đã tìm được, còn Tịnh Linh Liên
lại ở nơi nào?
Ánh mắt Hàn Lập nhanh chóng lướt qua bề mặt
hồ nước, ngoại trừ mặt nước lập lòe ngân quang ra, căn bản không có bất kỳ thứ
gì lơ lửng phía trên.
“Chẳng lẽ lại nằm sâu trong hồ!” Hàn Lập
thì thào một câu, ánh mắt lại cố gắng nhìn xuống chỗ sâu trong hồ nước.
Vừa rồi thần niệm hắn sớm đảo qua cả hồ
nước, nhưng vừa xuyên qua mặt nước được hơn một trượng đã bị một cỗ lực lượng
không biết tên ngăn chặn.
Hàn Lập chỉ suy nghĩ trong ít phút, lam
mang trong mắt chợt lóe, đồng thời pháp lực toàn thân cuồn cuộn quán chú vào
hai mắt.
Nhưng Minh Thanh Linh Mục cũng chỉ vào được
sâu trong hồ hơn mười trượng liền ngừng lại, đồng dạng bị một tầng bạch quang
che chắn, không cách nào tiến thêm dù chỉ một chút.
Hàn Lập nhướng mày, nhưng cũng không phải
là do hoảng hốt, tay áo vung lên, một đoàn ánh sáng màu xanh lập tức bắn ra,
sau một cái chớp động, liền đứng vững ngay trước người hắn.
Chính là một đầu khôi lỗi Thanh Lang cao
hơn một trượng, bộ dáng trông cực kỳ sống động, nhưng rõ ràng cấp bậc không
tính là cao.
Hàn Lập không nói hai lời, ngón tay điểm
chỉ trong không gian một cái.
Một đoàn bạch khí từ đó bay ra, sau một
trận dao động, lại huyễn hóa thành một gương mặt màu trắng mơ hồ, không mấy rõ
ràng, nhưng bộ dáng chính là Hàn Lập.
Gương mặt này vừa lóe lên tức thì, liền
nhanh chóng chui vào bên trong thân thể khôi lỗi cự lang, không còn chút bóng
dáng.
“Gào.”
Hàn Lập không hề do dự, vung tay áo lên
hướng về phía mặt hồ, phân phó một tiếng.
Miệng sói cực lớn gầm nhẹ một tiếng, bốn
chân khẽ động, lập tức hóa thành một đạo độn quang màu xanh bắn thẳng xuống mặt
nước.
Sau một hồi nhộn nhạo, mặt nước màu bạc mới
lại lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh.
Bây giờ Hàn Lập mới thở khẽ ra một hơi, hai
tay đưa về chắp sau lưng, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi giữa không trung.
Chương 2102:
Tịnh Linh Liên
Sau khi để
một tia phân niệm bám vào cụm khôi lỗi, tuy Hàn Lập vẫn lơ lửng trên mặt hồ
nhưng nhờ tâm niệm cảm ứng nên có thể quan sát rõ ràng hết thảy mọi động tĩnh
phía dưới.
Hồ nước màu bạc này còn huyền diệu hơn
nhiều so với dự đoán của hắn!
Cự lang tiềm nhập vào hồ nước, sâu được ba
bốn trượng liền gặp phải một cỗ phản lực đẩy lùi nó, nước ao bốn phía cũng ẩn
ẩn truyền đến vô số cự lực trói buộc, khiến nó muốn lặn xuống một chút cũng trở
nên gian nan dị thường.
Cự lang trầm sâu từng xích từng xích một
(0.33m), khi được hơn một trượng thì lực trói buộc bốn phía bắt đầu tăng lên,
trong nháy mắt đã cao gấp mấy lần, phản lực thì càng gắt gao ngăn cản, làm nó
không mảy may tiến thêm được một chút.
Đồng thời, bên trong thân thể khôi lỗi
thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng “răng rắc.” nứt vỡ, một bộ tùy thời đều có thể
bạo liệt do gặp phải lực ép quá lớn.
Phân niệm Hàn Lập quét qua phụ cận xung
quanh, ngoại trừ n bàng bạc ra thì vẫn không hề cảm ứng được thứ gì.
Trên không hồ nước, hắn nhíu mày một cái,
tâm niệm hơi động một chút.
Bốn chân cự lang khẽ cử động, nổi lên lại
nửa trượng, tại độ sâu ấy liền bắt đầu du động một cách chậm rãi.
Tuy động tác cực kỳ chậm chạp, nhưng diện
tích hồ nước bất quá chỉ rộng hơn trăm trượng, sau thời gian uống cạn một tuần
trà, khôi lỗi cự lang dạo qua hết một vòng nhưng không thu hoạch được gì.
Hàn Lập trầm ngâm một lúc, cánh tay hướng
mặt hồ khẽ ngoắc.
Sau một tiếng “vèo.”, khôi lỗi cự lang từ
trong mặt hồ bay lên, đồng thời một đoàn ánh sáng màu trắng kích bắn ra, lóe
lên tức thì liền nhập vào trong người Hàn Lập.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua thân thể cự lang
một hồi, cảm thấy không có bất cứ dị thường gì mới vung tay áo lên, đem khôi
lỗi thu vào.
Đương nhiên hắn sẽ không bỏ cuộc đơn giản
như vậy, cánh tay lại vung lên xuất ra một hoàn vật có vòng tròn đen kịt, xoay
tít phát ra từng trận ù ù.
Từ bên trong hoàn này phóng xuất vô số khỏa
kim sắc quang cầu, xem rõ thì chính là hằng trăm giáp trùng cực lớn vừa bay ra.
Mỗi một con đều phát ra kim quang chói mắt,
một đôi răng nanh dữ tợn lộ ra ngoài, chính là những Phệ Kim Trùng trưởng
thành.
Hàn Lập không chút do dự dùng một tay bấm
niệm pháp quyết, bạch quang chợt lóe ngay giữa mi tâm, theo sau là từng trận âm
thanh “xuy xuy.”
Trên trăm đạo ánh sáng tí ti kích bắn từ đó
ra, mỗi một đạo đều chuẩn xác nhập vào một đầu Kim Trùng.
Hàng trăm Kim Trùng bắt đầu tề động, biến
thành từng đoàn từng đoàn kim quang xâm nhập vào trong hồ nước, nhanh chóng
chìm sâu xuống.
Lấy thân thể không cách nào phá hủy của
những Phệ Kim Trùng này, thêm thực lực cường hãn của mỗi cá thể, có lẽ có thể
xâm nhập vào địa phương sâu hơn.
Chỉ trong chốc lát, mấy trăm đầu Phệ Kim
Trùng liền chìm sâu một hơi khoảng bảy tám trượng, tốc độ mới bắt đầu chậm dần
lại.
Nhưng đến lúc này, vẫn chưa thấy đáy hồ đâu
cả.
Trên mặt Hàn Lập hiện lên vẻ kinh ngạc,
trong đầu không khỏi suy nghĩ, có nên đem hơn mười đầu Trùng Vương dự bị ra
dùng hay không.
Nhưng lúc này, những Phệ Kim Trùng kia cũng
đã gian nan thâm nhập được sâu khoảng mười trượng, trên mặt hắn rốt cục cũng lộ
ra vẻ mừng rỡ.
Tại nơi sâu hơn mười trượng phía dưới, rốt
cuộc cũng thấy được một mặt cát trắng xóa.
Hàn Lập mừng lớn, lúc này liền ra lệnh cho
tất cả Phệ Kim Trùng hướng ra mọi phía xung quanh mà lùng sục.
Kết quả, rất dễ dàng đã tìm được hai chỗ
hẻo lánh dưới hồ, bên trong phát hiện bảy gốc linh liên cao hơn một xích.
Mỗi một gốc, thân chúng đều trong suốt
phảng phất như thủy tinh, bên trong thân như có chằng chịt tơ máu, nối liền từ
gốc đến đỉnh liên hoa.
Trong bảy gốc linh liên, ba gốc có nụ hoa
lớn cỡ nắm tay, hai gốc thì nở ra được một nửa chỉ có một gốc nở bung triệt để.
Những liên hoa chưa nở bung thì không có gì
lạ - thân mang màu vàng nhạt, nhưng liên hoa đã nở bung thì màu cánh hoa lại là
màu thịt hồng, mặt ngoài mơ hồ còn có thể thấy được những đường giống như huyết
mạch kinh lạc của người kỳ lạ dị thường.
Hàn Lập gặp tình hình này, chẳng những
không thất vọng, ngược lại còn mừng như điên.
Tại Linh giới chuyện có liên quan đến Tẩy
Linh Trì và Tịnh Linh Liên tuy không có bao nhiêu, nhưng hắn đã mang ý định dấn
thân kỳ hiểm vào Ma Giới thì tất nhiên phải nghĩ hết thảy mọi biện pháp mà thu
lấy một ít tin tình báo.
Căn cứ vào những gì hắn thu được, Tịnh Linh
Liên này được xem là một loại kỳ vật trong thiên địa, chẳng những phải sinh
trưởng trong Tẩy Linh Trì, trước khi linh liên nở hoa và thay đổi màu sắc thì
hiệu dụng chả khác gì linh thảo bình thường.
Mà linh liên này một khi nở hoa đổi màu,
liền có thể duy trì ngàn năm. Nếu như không có người ngắt lấy, tức thì sẽ từ
từ hóa thành linh khí tinh thuần, tự động dung nhập linh hồ. Lần nở hoa tiếp
theo thì là chuyện của mấy ngàn năm sau.
Cho nên ngay lúc trước khi tiến vào Tẩy
Linh Trì, tuy đám người Lũng gia lão tổ một mực mưu đồ việc này nhưng cũng
không dám cam đoan nhất định gặp được linh liên nở hoa. Hơn nữa, cho dù có được
một hai đóa thì cũng vì nhân số nên một người được hai đến ba cánh hoa đã là
tốt lắm rồi.
Hiện tại, ngoài ý muốn đám người Lũng gia
lão tổ đã vẫn lạc, đóa linh liên này tất nhiên chỉ mình hắn sử dụng, hắn có thể
hấp thu hoàn toàn linh khí cùng dược hiệu thần kỳ bên trong.
Hàn Lập cưỡng chế đè lại mừng rỡ trong
lòng, lại để cho Phệ Kim Trùng tiếp tục cẩn thận điều tra các nơi hẻo lánh dưới
đáy hồ.
Kết quả, ngoại trừ những gốc Tịnh Linh Liên
kia ra thì không phát hiện thêm linh dược nào khác.
Cái này cũng không tính là kỳ quái!
Lấy áp lực đáng sợ của linh thủy trong Tẩy
Linh Trì, linh dược khác thật sự không thể nào sinh tồn. Huống hồ linh lực bên
trong với ngoại giới mà nói thì thật sự tinh thuần quá mức, nếu có hạt giống
linh dược nào rơi vào trong hồ, chỉ có thể nhận lấy kết cục tự bạo, chứ đừng
nói tới chuyện nẩy mầm sinh trưởng.
Hàn Lập đang tự đánh giá lại mọi chuyện,
thì đột nhiên những Phệ Kim Trùng xâm nhập vào linh hồ trở nên bạo động, tựa hồ
như đang hưng phấn quá độ.
Hàn Lập kinh ngạc một hồi, vội vàng liên hệ
cùng các tia phân niệm nhanh chóng điều khiển bọn chúng rời khỏi linh hồ.
Một lát sau sắc mặt hắn khẽ biến, ý niệm
trong đầu mạnh mẽ thúc giục, một Phệ Kim Trùng mới không mấy tình nguyện rời
khỏi mặt nước, di chuyển một cách chậm rãi về phía hắn.
Từ lúc kim sắc giáp trùng to cỡ nắm đấm rời
khỏi mặt nước, hai mắt Hàn Lập tinh quang chớp động, bắt đầu đánh giá cẩn thận.
Thoạt nhìn bên ngoài, những linh trùng này
không khác gì lúc trước, nhưng khí tức hình như biến hóa chút ít. Loại biến hóa
này không đơn thuần là suy yếu hay cường đại, mà giống như một loại chuyển
biến.
Hàn Lập cau mày, đột nhiên như nhớ ra điều
gì, lam mang trong mắt lóe lên.
Lúc này đây, trên mặt hắn biểu lộ vẻ giật
mình.
Nhìn thì giống với linh trùng độc nhất vô
nhị trước kìa, toàn thân đều là kim sắc giáp xác, nhưng bằng mắt thường lại khó
phát hiện trên thân chúng lại có những sợi tơ li ti màu trắng. Tuy rằng nhạt
đến mức như không có, nhưng hắn có thể khẳng định trênPhệ Kim Trùng lúc trước
tuyệt đối không có thứ này.
Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng đảo chuyển,
sau khi sắc mặt biến hóa vài cái, bỗng nhiên đưa tay khẽ điểm Linh Thú Hoàn
trong không trung một cái.
Một đầu Phệ Kim Trùng lập tức từ trong hoàn
bay ra, hơn nữa sau một cái chớp động liền ngoan ngoãn
đậu trong lòng bàn tay hắn.
Sau khi đón được đầu kim trùng này, lam
mang trong mắt hắn chớp liên tục quét qua thân trùng.
Một lát sau, sắc mặt hắn hơi đổi!
Phán đoán lúc trước quả nhiên chính xác.
Dưới linh mục, hắn quan sát đầu Phệ Kim Trùng vừa mới bay ra khỏi linh hoàn,
tuy toàn thân đều là kim giáp bóng loáng nhưng không mảy may có lấy một tia
bạch ti.
Rõ ràng sau khi Phệ Kim Trùng tiến vào
trong Tẩy Linh Trì, bên trên giáp xác mới xuất hiện loại biến hóa này.
Hẳn là Tẩy Linh Trì cũng có hiệu dụng với
Phệ Kim Trùng.
Nội tâm Hàn Lập tự định giá một hồi, không
chút chần chờ liền dùng thần niệm gọi tiếp một đầu Phệ Kim Trùng trưởng thành
ra khỏi hồ.
Kết quả là đầu linh trùng thứ hai này cũng
đồng dạng có những sợi tơ li ti màu trắng trên thân.
Đến bây giờ, trong lòng Hàn Lập không còn
gì hoài nghi. Tẩy Linh Trì này vậy mà lại có hiệu dụng lần nữa kích phát biến
dị đối với đầu Phệ Kim Trùng trưởng thành, nhưng không biết loại hiệu dụng này
đem những linh trùng này đến phương hướng biến dị nào.
Trong lòng hắn suy nghĩ việc này nhưng trên
mặt lại không có quá nhiều kinh hỉ, không lập tức thả hết Phệ Kim Trùng ra,
ngược lại còn nhướng mày thúc giục pháp quyết đem đám Phệ Kim Trùng còn
lại dưới hồ gọi về, thu tất cả vào trong Linh Thú Hoàn.
Hàn Lập biết rõ những Phệ Kim Trùng này
nhanh chóng sinh ra biến dị là do hấp thu những năng lượng thần bí trong hồ
nước kia.
Mà những năng lượng bên trong Tẩy Linh Trì
này chính là thứ mấu chốt có thể giúp hắn thoát thai hoán cốt, trước khi bản
thân tẩy tủy dịch kinh xong sao có thể để giảm bớt những nắng lượng này.
Nếu không, vạn nhất năng lượng không đủ dẫn
đến tẩy tủy thất bại thì dù cho những Phệ Kim Trùng sau khi dị biến có uy năng
tăng mạnh, hắn cũng chỉ có thể hối hận không thôi.
Dù sao thì tiến giai cảnh giới Đại Thừa vẫn
quan trọng với hắn hơn cả. Hết thảy những thứ khác đều như bóng trăng trong
nước mà thôi.
Đương nhiên nếu như tẩy tủy hoàn tất, dĩ
nhiên không thể phí phạm rồi. Hắn sẽ thả ra tất cả Phệ Kim Trùng, cho chúng
thỏa thích hấp thu hết thảy những thứ trong hồ.
Đối với hết thảy mọi việc trong lòng Hàn
Lập đều minh bạch, hơn nữa cũng đã tìm thấy Tịnh Linh Liên nên không chần chừ
thêm. Vừa đem Linh Thú Hoàn thu lại hắn lại vung tay áo, một đạo kim ảnh nhàn
nhạt từ từ xuất ra, sau một hồi lượn vòng liền biến thành một đầu tiểu thú màu
vàng cao hơn xích.
Chính là Báo Lân Thú!
“Tuy nơi này người ngoài không có khả năng
tiến nhập, nhưng để phòng ngừa vạn nhất thì lúc ta tiến vào linh hồ, ngươi giúp
ta hộ pháp một hồi. Nếu quả thực có người nào xông vào, ngươi nhất định phải
dốc sức ngăn cản cho ta.” Hàn Lập trầm giọng phân phó.
“Chủ nhân yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Tiểu thú há miệng, phát ra thanh âm nữ đồng thanh thúy, thân mình vừa động lập
tức hóa thành một đạo tàn ảnh tiêu thất trong hư không.
Trên mặt Hàn Lập không chút biểu tình, chỉ
gật gật đầu, trên người lóe lên hào quang màu xanh, một bóng người màu xanh
nhạt quỷ dị xuất hiện.
Bóng người này cùng Hàn Lập có dung mạo độc
nhất vô nhị, mặc một bộ trường bào xanh nhạt, chính là cụm Chi Tiên linh khu.
Tiếp đó Hàn Lập vỗ đỉnh đầu, một đoàn hắc
khí cuồn cuộn bốc lên, bên trong có một Nguyên Anh đen kịt ẩn hiện.
Chính là đệ nhị Ma Anh của Hàn Lập.
Ma Anh này vừa hiện thân liền cùng tâm niệm
Hàn Lập liên thông, lập tức quát khẽ một tiếng hướng về phía linh khu, trong
nháy mắt liền nhập vào trong không còn thấy bóng dáng.
Tiếp theo, không cần Hàn Lập phân phó, hai
mắt linh khu vốn đang nhắm nghiền đột nhiên mở to - bắn ra từng trận ngân
quang, sau khi mỉm cười liền biến thành một đạo thúy quang hướng thẳng đến phía
rừng rậm phụ cận.
Lúc này, Hàn Lập mới tiếp tục lấy ra một
chồng trận kỳ cùng trận bàn, hướng bốn phía xung quanh hồ nước ném đi, trong
phút chốc liền tạm thời bày ra ba tòa pháp trận huyền diệu, đem linh trì bao
phủ trọn vẹn vào trong.
Phải cẩn thận để đạt mục đích, ai biết hai
tên Thủy tổ Ma giới bên ngoài kia có thi triển thủ đoạn nào hay không, Hàn Lập
phải phòng ngừa chu đáo, đem hết thảy thủ đoạn phòng bị bày ra.
Tuy có Báo Lân Thú cùng đệ nhị Ma Anh điều
khiển Linh Khu, thêm ba cái pháp trận thì cũng không có khả năng ngăn cản một
vị Thánh tổ, nhưng chỉ cần trì hoãn cho hắn thêm chút thời gian, thì chắc chắn
sẽ không đến nỗi bị đánh lén mà không kịp trở tay.
Hàn Lập làm xong hết thảy mới chân chính an
tâm, sắc mặt buông lỏng xuống, lúc này mới hướng hồ nước phía dưới hạ xuống.