Phàm nhân tu tiên - Chương 2117 - 2118

Chương 2117:
Thu Mua

      Trong gian
đại sảnh được chia làm hai khu.

Khu vực bình thường được kê nhiều chiếc bàn
đá dài, bên trên bày biện đủ các loại tài liệu cùng bảo vật.

Phía sau bàn đá cứ cách nhau mười trượng
lại có một thị nữ dung mạo trẻ trung đang đứng tiếp đón khách nhân.

Tại xung quang khu vực này có nam nữ Ma tộc
đang lựa chọn đồ vật gì đó. Mà thị nữ đứng bên cạnh lại thỉnh thoảng mỉm cười giảng
giải vài câu.

Còn ở một phía khác của đại sảnh được một
tầng quang tráo mỏng màu xanh biếc bao phủ. Tại cửa của màn quang tráo có hai
gã giúp việc mặc quần áo màu xanh khuân mặt không chút biểu tình đang đứng ở
đó.

Bên trong quầng quang tráo được bày biện rà
vài cái giá chứa đồ, bên trong cũng tùy tiện xếp vào một ít bảo vật. Nhưng xem
kỹ lại thì những bảo vật này có giá trị cao hơn rất nhiều so với những thứ bên
ngoài.

Hàn Lập khẽ cau mày đem linh áp trên người
thả ra một phần.

Tuy chỉ để lộ ra tu vi Luyện Hư Hậu kỳ
nhưng cũng đủ để tất cả đám Ma tộc trong đại sảnh cảm ứng được. Lập tức mọi ánh
mắt đều đổ dồn về hắn với bộ dánh kính sợ.

Lúc này tầng quang tráo khẽ chớp động. Từ
bên trong bước ra là một nữ tử xinh đẹp có tu vi hơn xa so với đám thị nữ đang
đứng bên ngoài.

Nàng khoảng hai ba hai bốn tuổi, một thân
mặc cẩm bào càng tôn thêm vẻ ung dung nhã nhặn.

Gót ngọc nàng khẽ động liền tiến lại gần Hàn
Lập hơi cúi đầu cung kính nói:

“Hoan nghênh tiền bối quang lâm Thải Hiên
Các. Vãn bối tên Hiếu Nhan là đại trưởng quầy nơi này, mong rằng có thể ra sức
giúp đỡ cho tiền bối một phần.”

Nữ tử này rõ ràng là một tu sỹ Hóa Thần Kỳ
cao giai Ma tộc.

“Ta nghe nói rằng ở Lam Bộc thành này thì
quý cửa hàng là lớn nhất, có phải vậy không?” Hai mắt của Hàn Lập đánh giá sơ
qua vị nữ tử này rồi bất động thanh sắc hỏi.

“Thưa tiền bối, hai tiếng lớn nhất thì bổn
các không dám nhận. Nhưng nếu nói về độ đa dạng của hàng hóa thì nơi đây tuyệt
đối là số một.” Nữ tử tên Hiếu Nhan thản nhiên cười rồi đáp lời.

“A, xem ra đã đã không tìm sai nơi. Ta muốn
mua tại nơi này mua một lượng lớn đồ vật.” Hàn Lập thản nhiên gật đầu một cái.

“Được tiền bối để mắt tới thật là vinh hạnh
của bổn các. Nơi đây không phải là nơi nói chuyện, xin mời tiền bối lên phòng
khách quý trên lầu hai.” Hiếu Nhan nghe vậy trong lòng liền ngập tràn vui vẻ.

Nàng thầm nghĩ rằng với tu vi của vị khách
này thì hai chữ “đại lượng.” được nhắc đến tuyệt đối phải là một tuyệt đại thủ
bút.

Hàn Lập cũng không có ý định từ chối, liền
dảo bước theo sau nhằm thẳng về chiếc cầu thang mà bước đến.

Chỉ sau một lát công phu, Hàn Lập đã ngồi
trong một gian phòng cực kỳ thanh lịch. Lúc này hắn đang nhẹ nhàng thưởng thức
hương thơm tỏa ra từ ly trà có màu bạc bạc.

Còn cẩm y nữ tử thì đang đứng một bên cười
cười nói nói điều gì đó:

“Bẩm tiền bối, loại Ma Dụ Trà này cũng xem
như là đặc sản của Lam Bộc Hồ. Trà này uống vào có tác dụng dưỡng thần, hơn nữa
mỗi năm cũng chỉ có thể thu hoạch được hơn mười cân, cực kỳ quý hiếm a.”

“Ừm, đúng là rất đặc biệt. Nhưng đối với tu
vi của ta thì một chút tác dụng này không đáng để nhắc đến.” Hàn Lập nhấp một
ngụm trà xong cũng không để ý mà thuận miệng nói.

“Tiền bối tu luyện đến bậc này thì tự nhiên
sẽ không để một ít linh trà vào mắt. Nhưng không biết loại hàng hóa mà tiền bối
muốn mua số lượng lớn là loại nào? Chỉ cần bổn các có thì vãn bối xin hứa sẽ
làm tiền bối hài lòng!” Cẩm bào nữ tử cuối cùng cũng chịu đi vào vấn đề chính.

“Dị Ma Kim, Huyết Nha Mễ!” Hàn Lập cũng
không muốn nhiều lời vô nghĩa, lập tức đưa ra hai cái tên.

Đầu tiên Hiếu Nhan không chút lấy làm ngạc
nghiên. Nhưng chỉ vừa nghe cái tên thứ hai thì sắc mặt lập tức đại biến, mãi
một lúc lâu sau nàng vẫn ú ớ không nói được câu nào.

“Sao vậy, với hai loại tài liệu này quý các
có vấn đề gì sao?” Hàn Lập làm ra vẻ không biết gì cố ý hỏi một câu.

“Không dám dấu tiền bối, Di Ma Kim tuy rằng
thưa thớt, nhưng trong bảo khố của bổn các còn tích lũy không ít. Nếu tiền bối
muốn xin cứ tận sức mà lựa chọn. Còn về Huyết Nha Mễ thì bổn các thực sự rất
lấy làm khó sử.” Cẩm bào nữ tử thốt ra với bộ dạng ấp a ấp úng.

“Trước khi đến đây ta có nghe nói Huyết Nha
Mễ bị Lam Bộc thành khống chế rất nghiêm ngặt. Cho dù tu vi có cao đến đâu thì
một năm cũng chỉ được mua vài khỏa mà thôi. Nhưng với thực lực của quý các thì
điểm phiền phức nho nhỏ này cũng không dàn xếp được sao?” Hàn Lập nhướng mày
hỏi.

“Xem ra tiền hiểu biết của tiền bối về
Huyết Nha Mễ thật có chút không rõ ràng. Nếu như lời tiền bối vừa rồi thì e
rằng hoàn toàn sai a.” Cẩm bào nữ tử cười khổ một hồi.

“Ta mới vừa chân ướt chân ráo tới đây xong
nên cũng không rõ ràng lắm. Đạo hữu có thể giải thích một chút được không?” Hàn
Lập trầm ngâm một chút sau đó tra xét một câu.

“Việc này cũng không phải chuyện bí mật gì
nên nói cho tiền bối biết cũng không sao. Vãn bối tuyệt đối không phô trương!
Đối với các loại tài liệu khác Thải Hiên Các chúng ta không dám nói là có tất
cả nhưng nhất định sẽ có cách thu thập và tích trữ. Duy có Huyết Nha Mễ là đặc
sản nơi này lại nằm trong sự khống chế của thành chủ. Hàng năm chỉ có thể bán
ra với một lượng được quy định mà thôi. Bản các ở thành này được biết đến như
là một cửa hàng lớn nhất, nhưng đối với Huyết Nha Mễ lại không có bao nhiêu.
Hơn nữa còn phải dựa theo quy định của thành chủ là hàng năm phải lập danh sách
Huyết Nha Mễ đã bán ra và bị nghiêm ngặt kiểm tra.”

Cẩm bào nữ tử rành mạch nói ra.

“Nói như vậy thì không cách nào thu xếp
được?” Hàn Lập nhướng mày chậm rãi hỏi thêm.

“Xin lỗi tiền bối, vãn bối đối với chuyện
này thực sự không có khả năng. Nhưng nếu tiến bối chỉ muốn mua hai ba khỏa thì
vãn bối liều mạng chịu quở trách sẽ nghĩ ra vài loại biện pháp. Còn nếu nhiều
hơn thì đành bất lực mà thôi.” Cẩm bào nữ tử chần chờ một chút sau đó thành
thật nói.

“Hắc hắc, nếu chỉ là hai ba khỏa thì ta cần
gì phải đến Thải Hiên Các. Bỏ đi, nếu quý các cảm thấy chuyện Huyết Nha Mễ quá
khó khăn thì tiếp tục bàn về Dị Ma Kim đi. Các ngươi có bao nhiêu khối, giá cả
bán ra thế nào đây?” Hàn Lập cười khuẩy chuyển qua đề tài khác.

“Nếu là Dị Ma Kim thì xin tiền bối hãy yên
tâm! Vừa rồi bổn các mới nhập vào một đám loại tài liệu này, số lượng ước chừng
hơn trăm khối. Không biết tiền bối muốn mua bao nhiêu? Nếu như số lượng không
ít vãn bối có thể đem giá cả giảm đi một chút. nghe vậy tinh thần rung lên,
thập phần tự tin nói.

“Chỉ hơn trăm khối? Đem hết đến đây đi.” Hàn
Lập bất động thanh sắc lạnh nhạt nói.

“Tất cả sao? Vãn bối nghe không nhầm chứ?”
Nữ tử nghe vậy liền không khỏi hít vào một luồng khí lạnh.

“Sao vậy? Đạo hữu cảm thấy ta đang nói chơi
hay sao?” Hàn Lập nhíu mày thàn nhiên nói.

“Vãn bối nào dám nghĩ vậy. Xin người đợi
cho một chút, vãn bối cho người đem đến để tiền bối nhìn qua rồi sẽ bàn bạc
tiếp.” Cẩm bào nữ tử cố gắng đè ép tia hưng phấn trong lòng rồi tươi cười nói.

“Tốt, ta sẽ chờ thêm một lúc!” Hàn Lập ung
dung mỉm cười rồi khẽ gật đầu.

Thời gian khoảng một bữa cơm qua đi, Hàn
Lập được cẩm bào nữ tử đích thân tiễn đưa ra cửa Thải Hiên Các.

Tại ven đường hắn nghêng ngang vẫy một
chiếc xe kéo. Sau khi phân phó xa phu tới một cửa hàng lớn khác rồi im lặng
nhắm mắt dưỡng thần trong xe.

Cứ liên tục như vậy, trong một ngày Hàn Lập
một mạch tìm đến năm sáu cửa hàng lớn. Mỗi lần như vậy đều đem tất cả Dị Ma Kim
của họ thu gom sạch sẽ, nhưng về Huyết Nha Mễ thì không hề có được một chút thu
hoạch nào.

Tại bất kỳ cửa hàng nào cũng đều trăm lời
như một, nhất nhất cự tuyệt việc xuất ra Huyết Nha Mễ với số lượng lớn.

Hàn Lập đối với việc này hoàn toàn không
chút tức giận. Buổi tối hắn tìm một căn khách sạn nghỉ lại, sáng hôm sau lại
tiếp tục tìm đến các cửa hàng khác tại Lam Bộc thành.

Có điều lúc này hắn tìm đến phần lớn là các
cửa hàng bậc trung.

Liền một mạch như vậy trong bảy ngày, Hàn
Lập đã đem hầu hết các cửa hàng lớn nhỏ trong Lam Bộc thành thăm qua một lượt.
Hiện giờ hắn đã thu gom được một lượng rất lớn Dị Ma Kim.

Để mua được số lượng Dị Ma Kim nhiều như
vậy thì tự nhiên phải xuất ra một lượng Ma Thạch lớn khủng khiếp. Nhưng đối với
kẻ có thân gia như Hàn Lập mà nói thì thực sự là không đáng kể.

Mặc dù đã thu gom số lượng Dị Ma Kim kinh
người như vậy nhưng hắn lại không hề tìm thấy khối nào có chứa đựng loại năng
lượng thần bí kia. Điều này làm hắn trở nên vô cùng thất vọng.

Bất quá hắn cũng không hề từ bỏ ý tưởng mà
còn tiếp tục thu gom không ngừng Dị Ma Kim từ các cửa hàng nhỏ.

Về phần Huyết Nha Mễ đã bị các cửa hàng lớn
cự tuyệt, sau đó tại các cửa hàng nhỏ Hàn Lập hoàn toàn không hề nhắc đến nữa.

Hắn làm như vậy tự nhiên khiến cho một đám
người thông linh tin tức trong thành biết đến việc có ngoại nhân từ bên ngoài
đến Lam Bộc hồ không ngừng thu mua Dị Ma Kim.

Bất quá đại đa số mọi người cũng không mấy
để tâm đến việc này.

Lấy danh tiếng của Lam Bộc thành tại Thánh
Giới thì thương nhân từ các nơi khác đến đây nhiều vô số. Loại sự tình tương tự
mỗi ngày cũng đều diễn ra không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa khi sự việc này được đồn thổi đến
tai một số người đa tâm thì đã khác biệt rất lớn.

Tại ngày thứ tám, khi Hàn Lập vừa bước ra
khỏi khác sạn, hắn đang định ngăn một chiếc xe kéo lại thì có một bóng người
nhoáng lên chặn lại. Đột nhiên có một gã Ma tộc nam tử râu dài như râu cá trê
xuất hiện trước mặt rồi hướng về ười cười, nói một câu:

“Nghe nói tiền bối đang mua một lượng lớn
Di Ma Kim. Vừa lúc đồng bạn của vãn bối trong tay có một ít, không biết tiền
bối có lấy làm hứng thú hay không?

“Ta chỉ thu mua số lượng rất lớn. Nếu chỉ
hơn chục khối thì đừng làm phiền ta.” Hàn Lập đánh giá đối phương vài lần. Sau
khi phát hiện đối phương chỉ là một tên Nguyên Anh kỳ Ma tộc liền không chút
biểu tình lạnh lùng nói.

“Xin đại nhân yên tâm, nếu chỉ có một chút
Dị Ma Kim như vậy thì vãn bối sao dám làm phiền đến người. Số lượng Dị Ma Kim
mà đồng bạn của vãn bối có rất nhiều, tin chắc rằng sẽ làm cho tiền bối vừa
lòng.” Tên Ma tộc nam tử tiếp tục cười thân thiện nói.

“Có loại sự tình này sao? Đồng bạn của
ngươi ở đâu? Nếu là bảo ta rời khỏi thành thì quên đi.” Hàn Lập dường như có
chút động tâm nhưng vẫn tỏ vẻ đôi chút hoài nghi.

“Tiền bối yên tâm, đồng bạn của vãn bối
hiện đang ở Tiên Cư Lâu nổi tiếng nhất trong thành, kính mong tiền bối đại
giá.” Tên Ma tộc nam tử một hơi giải thích thêm.

“Nhìn bộ dáng ngươi chắc sẽ không giả.
Được, ta sẽ tới đó xem một chuyến.” Hai mắt Hàn Lập chớp nháy vài cái, khuân
mặt khẽ động chậm rãi nói.

Ma tộc nam tử nghe vậy tự nhiên mừng rỡ,
hắn hướng qua bên cạnh khẽ vẫy chiếc thú xa đã sớm đợi ở đó lại.

Hàn Lập cùng tên Ma tộc nam tử cứ vậy ngồi
yên trên xe rồi hướng tới ngã tư đường nghêng ngang rời đi.

Mấy canh giờ sau tại một gian phòng tương
đối bí ẩn, Hàn Lập cuối cùng cũng gặp được vài tên nam nữ Ma tộc có gương mặt
xa lạ.

Chương 2118:
Vô Ưu

      “Tại hạ danh
xưng Vô Ưu, mấy ngày trước đã tính phái người thỉnh đạo hữu tới đây một chuyến,
nhưng vì trên người còn một số chuyện khác trì hoãn nên hôm nay mới có cơ hội
cùng đạo hữu hội ngộ.”

Một tên thanh niên hai đầu lông mày có ấn
khắc một đạo ma văn đỏ tươi trong số đám nam nữ Ma tộc, bộ dáng như là kẻ cầm
đầu hướng Hàn Lập ôm quyền, mỉm cười nói.

“Luyện Hư hậu kỳ đại thành!”

Ánh mắt Hàn Lập thoáng đảo qua đám người
kia, cho dù tên thanh niên có được một kiện bảo vật che đậy hơn phân nửa khí
tức nhưng hắn vẫn dễ dàng đem nông sâu đối phương dò xét kỹ càng. Ngoại trừ nam
tử này ra, những kẻ khác tu vi chẳng qua chỉ là Hóa Thần kỳ, phần lớn cũng chỉ
đạt tới sơ kỳ mà thôi.

(Dịch giả: lời trên chỉ là suy nghĩ trong lòng của Hàn Lập,
do đó cũng không gây ra ngạc nhiên cho đối phương. Mà vấn đề là tác giả viết phần
thoại và phần suy nghĩ đều để trong ngoặc kép (") nên có thể có hơi khó
hiểu ở khúc này.)

“Nghe nói trên tay các hạ có đại lượng Dị
Ma kim, điều này có đúng hay chăng?”

Hàn Lập cũng không có chút khách khí, sau
khi ngồi xuống trước mặt tên thanh niên liền đi thẳng vào vấn đề.

“Việc này không giả, bằng không tại hạ cũng
không cho người mời đạo hữu đại giá tới đây.”

Thanh niên Ma tộc cũng ngồi xuống, nghe Hàn
Lập hỏi vậy liền cười cười, đáp.

“Đã như vậybiết trong Vô Ưu đạo hữu có được
nhiều ít Dị Ma kim, dự định bán ra thế nào?”

Hàn Lập gật gật đầu, hỏi lại một câu.

“Cái này không vội, Vô Ưu trước còn một
chuyện cần phải nói với đạo hữu một cái, đạo hữu nếu cảm thấy không có gì thì
chúng ta tiếp tục thảo luận tiếp. Bằng không, đạo hữu cũng chỉ có thể đến từ
đâu thì trở về nơi đó mà thôi.”

Khẩu khí Vô Ưu đột nhiên biến hóa, thần sắc
ngưng trọng, nói.

“Đạo hữu có chuyện cứ nói là được, tại hạ
cũng không phải là dạng hoa trong bình*.”

Hàn Lập nghe xong, cười đáp.

Chú: *người chưa từng trải qua sóng gió lớn
gì, chỉ để làm cảnh.

“Tốt, xem ra đạo hữu cũng là người thống
khoái. Các ngươi lui ra ngoài chờ một lát, chờ ta cùng khách quý thảo luận xong
sẽ gọi các ngươi vào.”

Vô Ưu vỗ tay ha hả cười lớn, nhưng ngay lập
tức sắc mặt thoáng trầm xuống rồi hướng đám thủ hạ phân phó một tiếng.

Những tên Ma tộc còn lại nghe vậy liền kính
cẩn đáp ứng một tiếng, liền ào ào ra khỏi phòng. Mà tên nam tử râu cá trê kia
từ khi đi vào nơi này cũng không dám lộn xộn, cũng rối rít thi lễ, đồng dạng
cũng lui ra ngoài.

Lúc này, Vô Ưu vung tay áo lên, vài kiện ma
khí đen kịt bộ dáng giống như lệnh bài bay ra, tại hư không phụ cận quay tròn
một cái liền biến ảo thành một tầng quang tráo đen nhánh, đem hai người cùng
thế giới bên ngoài hoàn toàn ngăn cách.

Hàn Lập thấy cảnh này ánh mắt hơi chớp một
cái, trên mặt không chút biểu tình nhưng trong lòng lại tăng thêm vài phần hứng
thú.

Nam tử Ma tộc trước mặt cẩn trọng như vậy,
hiển nhiên chuyện tiếp sau ắt không nhỏ.

“Khiến đạo hữu chê cười rồi, nhưng sự tình
trọng đại, tại hạ không thể không cẩn thận một chút.”

Vô Ưu ho nhẹ một tiếng, trước tiên áy náy
giải thích một câu.

“Không can hệ, hiện tại đạo hữu có thể nói
được rồi chứ?”

Hàn Lập tự tiếu phi tiếu*, nói.

 *cười như không cười.

“Cái này tự nhiên! Tại hạ sở dĩ cẩn thận
như vậy chủ yếu là lai lịch nhóm Dị Ma này quả thật có chút không thể để lộ ra
ngoài được. Tại hạ có thể dùng một cái giá cực thấp bán ra cho đạo hữu, nhưng
đạo hữu cũng phải phát tâm ma huyết thệ, vô luận là sau khi giao dịch xuất hiện
biến hóa gì thì cũng không được liên can tới tại hạ.”

Thanh niên Ma tộc chăm chú nhìn Hàn Lập,
từng chữ từng chữ nói.

“Ý đạo hữu là, các ngươi chỉ đem đồ vật kia
giao cho ta xong, hậu quả sau đó chỉ có mình ta gánh chịu, không thể liên lụy
tới các ngươi?”

Hàn Lập thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt
hỏi ngược lại một câu.

“Ha hả, đạo hữu chắc hẳn cũng là một người
có lai lịch lớn, thoáng cái liền nhìn rõ mọi việc. Tại hạ mặc dù nói thế nhưng
một khi giao dịch hoàn thành, chỉ cần đạo hữu không lưu lại nơi đây lâu dài, tự
nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì. Lúc trước tại hạ nói vậy chẳng qua là phòng
ngừa vạn nhất mà thôi.”

Thần sắc Vô Ưu thoáng thả lỏng xuống, khẽ
cười, nói.

(Dịch giả: đoạn này tác giả viết lung tung
rồi, lai lịch thì có liên quan gì tới việc nghe cái liền hiểu đây? Hơi thừa ý,
nhưng dù sao cũng dịch ra cho nó sát với nguyên văn thôi.)

“, xem ra Vô Ưu đạo hữu không lo ta sẽ sớm
bị người tra ra được, rồi không cẩn thận đem đạo hữu cùng mấy vị còn lại tiết
lộ ra?”

Hàn Lập nghe xong, cười hắc hắc, nói.

“Đạo hữu suy nghĩ như thế nào tại hạ không
muốn hỏi nhiều. Vô Ưu nghĩ rằng, lai lịch số Dị Ma kim này phạm vi liên lụy khá
lớn, cụ thể cũng không thể nói ra rõ ràng được. Cho nên, đạo hữu có nguyện ý
hoàn thành bút giao dịch này hay không lại là do đạo hữu quyết định.”

Vẻ tươi cười trên mặt Vô Ưu vừa thu lại,
thần sắc có chút ngưng trong, nói.

“Tại hạ nếu không thu đám Dị Ma kim này
lại, sợ rằng Vô Ưu đạo hữu sẽ không có ý định để tại hạ rời khỏi đây dễ dàng
rồi.”

Hàn Lập trầm mặc một chút, tinh quang trong
mắt chớp một cái, nói.

“Đạo hữu quá lo lắng rồi! Tại hạ sẽ tuyệt
không dám làm ra bất cứ sự tình bất lợi gì đối với đạo hữu mà chỉ có thể dùng
một loại tiểu bí thuật xóa đi chút ký ức mà thôi.”

Lúc này, thanh niên Ma tộc thản nhiên nói.

“Tiêu trừ ký ức? Biện pháp này thực không
tệ. Nhưng mà sự tình có liên quan tới thần niệm, cho dù là bí thuật huyền diệu
đến mấy thì vẫn tồn tại khả năng thất bại, mà tại hạ cũng không có nguyện ý để
người khác tùy ý thiết đặt cấm chế lên người.”

Hàn Lập cười lạnh một tiếng, không chút
khách khí, nói.

“Nói như vậy, đạo hữu thực không muốn cùng
tại hạ hoàn thành bút giao dịch này?”

Khẩu khí thanh niên Ma tộc biến lạnh, nói.

“Sự tình chiếm đại tiện nghi ta sao không
dám làm? Có bao nhiêu Dị Ma kim nói ra một cái giá đi, ta muốn tất cả.”

Hàn Lập thần sắc ngưng lại, cười hắc hắc,
nói.

“Tốt, chỉ cần các hạ nguyện ý làm bút giao
dịch này, tự nhiên cũng không cần phải tiêu trừ ký ức. Chẳng qua tâm ma huyết
thệ cũng cần phải rõ ràng a.”

Vô Ưu nghe vậy trong lòng thoáng nhẹ xuống,
tiếp đó liền hưng phấn, nói.

“Tâm ma huyết thệ cũng không có gì đáng
nói, chẳng qua tốt nhất vẫn là thương lượng giao dịch Dị Ma kim trước đã. Nếu
số Dị Ma kim trong tay ngươi không khiến ta hài lòng thì bút giao dịch này còn
thành hay không lại là chuyện khó đoán.”

Thanh âm Hàn Lập biến đổi, nói.

“Không biết ngoài hai ngàn miếng có đủ lọt
vào pháp nhãn đạo hữu?”

Tới lúc này rồi, Vô Ưu tự nhiên đem con bài
chưa lật của mình nói ra.

“Hai ngàn miếng!”

Cho dù Hàn Lập sớm có chuẩn bị từ trước,
nhưng khi nghe tới co số như vậy sắc mặt không nhịn được phải thay đổi vài lần.

Số lượng nhiều như vậy cơ hồ ngang ngửa với
tổng số Dị Ma kim mà hắn vơ vét được trong mấy ngày qua, sự tình thật sự là có
chút quỷ dị đi!

“Giá cả thế nào? Cho dù tất cả đều là Dị Ma
kim nhưng phẩm chất nếu không đủ yêu cầu của ta, ta không nhất định sẽ lấy toàn
bộ.”

Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng chuyển động
nhưng mồm miệng lại không chần chờ chút nào, nói.

“Đạo hữu cứ yên tâm! Tất cả đều là Dị Ma
kim cực phẩm (Nguyên văn: tối thượng phẩm), tuyệt đối không lấy thứ phẩm cho đủ
số. Cho nên đạo hữu chỉ cần cấp cho một cái giá thấp hơn ba phần bên ngoài là
được.”

Thanh niên Ma tộc vỗ ngực cam đoan, cũng
nhoáng đem một tay xòe ra ba trước mặt Hàn Lập giơ ra một cái.

“Tại hạ mạo muội làm chuyện nguy hiểm như
vầy mà đạo hữu cũng chỉ bỏ ra ba phần sao? Cái giá này vẫn là quá cao đi!”

Hàn Lập nhíu hai mắt lại, chậm rãi lắc đầu.

“Vậy, giá của đạo hữu dự định nhiều ít ra
sao?”

Vô Ưu không hề tức giận, ngược lại còn tươi
cười, hỏi.

“Ta chỉ có thể chấp nhận giá bằng một nửa
bên ngoài, bằng không bút giao dịch này tại hạ thà rằng không làm.”

Hàn Lập không chút do dự, dường như đối với
tất cả đều có suy tính qua một lần, nói.

“Tốt, một nửa thì một nửa. Chỉ cần các hạ
đồng ý phát ra tâm ma huyết thệ thì không còn vấn đề gì nữa. Hơn nữa, giao dịch
lần này cũng phải mau chóng tiến hành, không nên trì hoãn thêm nữa. Không bằng
như vậy đi, ngày mai vẫn giờ này tại đây, chúng ta liền tiến hành giao dịch,
thế nào? Đương nhiên nếu đạo hữu vẫn còn bận tâm thì chi bằng gọi thêm mấy
người nữa cũng được.”

Có chút ngoài dự liệu của Hàn Lập, tên
thanh niên Ma tộc chẳng qua chỉ tự suy tính lại một chút liền luôn miệng đáp
ứng, cũng lập tức đưa ra thời gian và địa điểm giao dịch.

Với bộ dáng cấp bách như thế của đối
phương, trong lòng Hàn Lập cũng có chút ngoài ý muốn nhưng cũng vẫn gật gật
đầu, sau đó liền ngáp một cái, nói:

“Không thành vấn đề, cứ như lời Vô Ưu đạo
hữu nói đi. Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành giao dịch, còn người giúp đỡ, hắc
hắc, đến lúc đó nói sau.”

“Đạo hữu quả nhiên sảng khoái, tại đây giờ
này ngày mai Vô Ưu lại kính cẩn chờ đại giá của đạo hữu!”

Thanh niên Ma tộc hướng Hàn Lập ôm quyền,
không chút che dấu vẻ hưng phấn, nói.

Chuyện đã xong, tại hạ trên người còn có
chút việc, cũng sẽ không ở lại đây nữa.”

Hàn Lập lập tức đứng dậy, thản nhiên nói.

Vô Ưu tự nhiên không ngăn trở chút nào, sau
khi đem tầng quang tráo rút đi liền khách khách khí khí tự mình tống tiễn Hàn
Lập ra tới cửa phòng ngoài, cho đến tận khi không còn thấy bóng dáng Hàn Lập
nữa thì mới hướng đám nam nữ Ma tộc ở phụ cận vẫy tay một cái, lần nữa mang
theo đám người quay trở lại gian phòng lúc trước.

“Đại ca, sự tình có thành không?”

Một gã nam tử Ma tộc gương mặt có chút
tương tự Vô Ưu vừa tiến vào đại sảnh liền không nhịn được hỏi lớn một câu.

“Tam đệ yên tâm, tự nhiên là thành, hơn nữa
ngày mai sẽ lập tức tiến hành giao dịch.”

Vô Ưu mỉm cười, nói.

“Thật tốt quá! Cuối cùng cũng đem đám.”
khoai lang nóng “kia tống xuất ra được. Đại ca, chúng ta giao dịch xong có hay
không lập tức rời khỏi Lam Bộc thành?”

Tên nam tử Ma tộc kia mừng quá đỗi, vội
vàng hỏi lại một câu.

“Đương nhiên là ly khai lập tức. Thiết Hổ,
những thợ mỏ kia ngươi xử lý sạch sẽ chưa, sẽ không lưu lại chút hậu hoạn nào
chứ?”

Vô Ưu đáp lại một câu, bỗng nhiên lại hướng
một gã trung niên trong đám người hỏi một câu.

“Lão đại yên tâm, những người biết rõ nội
tình đều đã xử lý xong, đều không lưu lại một người sống. Thậm chí vì ngừa vạn
nhất, ta còn đem cả tòa mỏ quặng phong kín hoàn toàn, cho dù thực sự còn người
tránh được kiếp nạn này cũng tuyệt không có cách nào thoát ra trong thời gian
ngắn được.”

Trung niên Ma tộc có chút vội vàng, cung
kính nói.

“Tốt lắm! Chúng ta ở Lam Bộc thành này tự
động khai thác mỏ quặng, nguyên bản chính là phạm vào mấy thế lực đáng kiêng
kị, lúc này mà bên ngoài biết được chúng ta có nhiều khoáng thạch quý hiếm như
vậy tuyệt đối sẽ dẫn tới đại họa sát thân. Chỉ có thể vội vàng đem tất cả lén
lút bán ra ngoài, sau đó lập tức viễn độn ly khai nơi này, vậy mới có hy vọng
bảo vệ tính mạng được.”

Vô Ưu thở ra một hơi, vẫn có chút lo lắng,
nói.

“Lão đại, chúng ta hà tất phải mạo hiểm bán
ra ở trong thành, sao không mang theo chúng cùng viễn độn rồi sau đó mới tìm
một thành trì khác tìm kiếm cơ hội thích hợp bán ra? Như vậy, giá cả cũng sẽ
không bị ép thấp như vậy.”

Một nữ tử Ma tộc gương mặt thanh tú trong
đám người vẫn có chút không cam lòng, nói.

“Nói hay, ngươi thật muốn.” người chết vì
tài, chim chết vì thực “sao? Mang theo chúng ly khai nơi này, đó là chúng ta tự
đi tìm đường chết. Nếu chúng ta thành công mang theo một khoản đại tài phú trên
người mà ly khai nơi này, những thế lực kia cho dù biết rõ hơn phân nửa sẽ
không cố sức truy sát chúng ta. Nhưng nếu mà mang theo khoáng thạch mà nói, sợ
là chúng ta chạy tới chân trời góc biển thì những thế lực kia vẫn tuyệt không
dễ dàng buông tha. Huống hồ, gần đây chúng ta nghiên cứu quặng kia vì sao xuất
hiện nhiều khoáng thạch quý hiếm như vậy lại phát hiện ra một tin tức không
ổn!”

Vô Ưu thần sắc âm trầm, nói.

“Tin tức không tốt? Đại ca, còn tin tức gì
không tốt? Chẳng lẽ so với tình cảnh của chúng ta bây giờ lại còn nguy hiểm hơn
sao?”

Thanh niên Ma tộc ngơ ngác một lát, có chút
khó nén, hỏi một câu. Đồng dạng, đám nam nữ còn lại cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3