Phàm nhân tu tiên - Chương 2133 - 2134

Chương 2133:
Nước Chảy Ngầm

      Nhưng trước
đó hắn phải lấy được phương pháp luyện hóa Địa Âm Sát Khí đã.

Hắn đã có được phương thức liên lạc từ
Quảng Nguyên Trai nên vấn đề này coi như không khó. Ngoài ra còn phải nhanh
chóng thu mua Huyết Nha Mễ nữa.

Hàn Lập vừa toàn lực thúc dục độn quang bay
đi vừa cân nhắc bước hành động tiếp theo.

Mấy ngày sau, cuối cùng hắn cũng về tới Lam
Bộc thành bình an vô sự.

Thế nhưng khi hắn vừa về tới khách sạn,
không ngờ Tử Linh đã đang chờ ở đó.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại tự
mình tới đây vậy?” Hàn Lập có chút bất ngờ, hắn thận trọng hỏi.

Trước đó hắn và Tử Linh cũng đã thương
lượng kỹ, vì không muốn người khác chú ý và đem phiền toái tới cho Tử Linh nên
nếu có sự tình quan trọng thì sẽ do thuộc hạ thân cận của nàng đem tín đến báo
cho hắn.

Hai người thực sự là không cần phải gặp mặt
làm gì.

Nhưng lúc này Tử Linh lại tự mình đến đây,
mà hình như đã chờ khá lâu nên Hàn Lập thực sự có chút bất ngờ.

“Muội không thể không tự mình tới đây được.
Sư phụ của muội đã đến Lam Bộc HỒ, hơn nữa còn triệu hồi muội và đám thuộc hạ
tới vừa mở miệng đã nói ngay một việc khiến cho Hàn Lập nhảy dựng lên.

“Lục Cực đến đây, là bản thể sao?” Theo bản
năng, hắn vội hỏi lại.

“Không phải, chỉ là một hóa thân Hợp thể
hậu kỳ mà thôi. Nhưng lấy tu vi đó lại có thêm bảo vật mang theo thì cũng không
kém thánh tổ nhiều lắm.” Tử Linh lắc lắc đầu, vô cùng kiêng kị nói.

“Nếu không phải bản thể của a tới thì ta
cũng không cần phải quá lo lắng. Nhưng tại sao Lục Cực lại tới nơi này, chắc
không phải là vì ta đấy chứ? Ta cũng đâu có quá đắc tội với ả, nếu muốn đối phó
với ta cũng không phái tới một khối hóa thân đâu. Tử Linh, nàng có biết tại sao
Lục Cực tới đây không?” Hàn Lập nhíu mày lo nghĩ rồi hỏi.

“Lúc sư phụ truyền lệnh cho muội cũng không
nói rõ, hình như là muốn muội phái thuộc hạ tìm kiếm một ai đó ở quanh đây.
Nhưng cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên muội chắc chắn người đó không phải là
huynh. Dù sao huynh vân nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Tử Linh ân cần dặn
dò.

“Được, ta nhớ rồi. Bản thân Lục Cực là thủy
tổ Ma giới, chắc chắn sự cảnh giác của ả sẽ rất lớn. Trong thời gian này, Tử
Linh, nàng tạm thời cũng đừng liên hệ gì với ta để tránh bị ả phát hiện mà gây
bất lợi cho nàng. Không lâu nữa ta cũng sẽ rời khỏi Lam Bộc hồ, trở về Linh
giới.” Hàn Lập nghe vậy, nhìn tới gương mặt kiều diễm vô song của Tử Linh,
trong lòng không khỏi nóng lên, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói với nàng.

“Muội biết rồi. Nói không chừng, lần tới
khi chúng ta gặp lại có thể sẽ là hơn một ngàn năm nữa. Huynh cho dù có bảo vật
phá giới do Lam muội đưa cho thì cũng không có khả năng quay lại Ma giới được.”
Tử Linh thần sắc trở nên buồn bã, trong mắt lộ ra một tia sắc thái u oán.

“Cái này không nói trước được. Ta nếu có cơ
duyên, có thể sẽ sớm đột phá bình cảnh Đại Thừa kỳ. Chỉ cần ta tiến giai thành
công nhất định ta sẽ trở lại Ma giới đưa nàng rời đi. Lúc này, Tử Linh, nàng
tạm thời chịu ủy khuất một thời gian, ở Ma giới phải tận lực bảo vệ mình. Nếu
có chuyện gì không như ý, hoặc Lục Cực đem luyện hóa nàng thành hóa thân thì
nàng hãy truyền tin tới Quảng Nguyên Trai để họ sẽ dùng bảo vật báo cho ta một
tiếng. Ta nhất định sẽ dùng mọi cách phá giới tới cứu nàng.” Hàn Lập không chút
do dự, lập tức hứa hẹn với nàng.

Nghe Hàn Lập nói xong, ánh mắt Tử Linh nhìn
hắn có chút khác thường, một lúc sau mói nhẹ nhàng nói:

“Đa tạ Hàn huynh chiếu cố, tiểu muội cảm
kích vô cùng. Muội tín tưởng với tài năng ngút trời của Hàn huynh thì nhất định
có thể đột phá cảnh giới Đại thừa kỳ, trở thành tồn tại cao nhất trên thế gian.
Tử Linh cầu chúc cho huynh thành công. Hiện tại ta cũng nói hết rồi, xin cáo
từ.”

Nàng vừa dứt lời bèn chỉnh đốn trang phục,
hướng tới Hàn Lập thi lễ nhưng vẫn có chút chần chừ khó nói, sau cùng quay
người rời đi.

Hàn Lập nhìn bóng dáng xinh đẹp của Tử Linh
biến mất ở đại môn thì môi khẽ nhúc nhích vài cái, nhưng cuối cùng lại thở dài
một hơi không nói ra thành lời, thần sắc cũng trở nên ảm đạm.

Hai ngày sau, trên một đỉnh núi nhỏ bên
ngoài Lam Bộc thành, ngay gần mặt hồ, Hàn Lập đứng trên một khối đá, lẳng lặng
ngắm mặt hồ mênh mông ở phía xa, thân thể cũng không chút nhúc nhích.

Lúc này đang là sáng sớm, sắc trời vẫn còn
hơi mờ mịt, trên mặt hồ phảng phất chút sương sớm làm cho không khí trở lên hoi
ẩm ướt.

Đột nhiên đôi lông mày hắn chau lại, không
quay đầu mà nói một câu:

“Nếu khách đã đến thì cần gì phải thập thập
thò thò nữa. Đạo hữu cũng coi như là nửa chủ nhân ở đây, còn sợ tại hạ mai phục
ám toán hay sao?”

“Hắc hắc, cuộc mua bán này lớn như vậy thì
nên cẩn thận một chút vẫn hơn chứ.” Không khí khẽ dao động, sau đó một người
đầu đội nón rộng, thân mang áo bào màu tro hiện ra cười hắc hắc trả lời hắn.

“Các hạ muốn đề phòng thế nào ta cũng không
cần biết, ta chỉ quan tâm tới Huyết Ma Nhễ mà đạo hữu mang tới mà thôi.”

Hàn Lập nói xong bèn quay lưng nhìn về phía
không trung, thản nhiên nói. "Huyết Ma Nhễ tất nhiên là có đầy đủ ở đây.

Nhưng số lượng mà các hạ cần thật sự quá
mức kinh người, sợ ở nơi này không sao tìm ra được người nào khác có thể cung
cấp được. Cho nên giá sẽ đắt hơn hai thành đó. "Người mặc áo bào màu tro
hai mắt lóe lên tính quang nói.

“Đắt hơn hai thành? Ta chưa bao giờ nghe
nói qua trên đời có cái luật mua bán nào lại nâng giá ngay lúc giao dịch như
thế.” Hàn Lập ngẩn ra, lập tức sắc mặt tăng thêm vài phần âm trầm.

“Muốn giá gốc cũng được thôi, nhưng số
lượng mà đạo hữu muốn có, ta chỉ có thể cung cấp một phần ba. Đạo hữu chẳng lẽ
muốn ta phải chịu thiệt thòi sao?” Người áo bào tro không thèm để ý, nhếch
miệng cười đáp.

“Hừ, các ngươi mà phải chịu thiệt sao? Thôi
bỏ đi, ta còn có việc khác, không có thời gian ở đây cò kè mặc cả cùng các
ngươi. Cứ theo như lời các ngươi, thêm hai phần thì hai phần, nhưng chất lượng
của Huyết Ma Nhễ phải tốt, hơn nữa không thể thiếu dù chỉ một phân.” Hàn Lập hừ
lạnh một tiếng, sắc mặt hơi hòa hoãn lại rồi mới mới đưa ra quyết định.

“Ha ha, xin đạo hữu yên tâm. Huyết Nha Mễ
của ta ở đây đều là hàng chất lượng cao, hơn nữa số lượng cũng không phải là
ít.” Người áo bào tro mừng rỡ cười trả lời.

“Hy vọng như ngươi nói, bắt đầu giao dịch
đi.” Hàn Lập không nhiều lời, tay áo run lên, một cái vòng màu đen bay thăng về
phía người mặc áo bào màu tro.

“Thật không ngờ đạo hữu lại hoàn toàn tin
tưởng tại hạ, còn đem ma thạch giao ra trước.” Người mặc áo bào màu tro thấy
hành động này của Hàn Lập thì có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không chần chừ,
một tay vung ra bắt lấy cái vòng trữ vật rồi sử dụng thần niệm đảo qua bên
trong.

Hàn Lập cười lạnh một tiếng, cũng không
thèm trả lời y.

Một lát sau, trên mặt người mặc áo bào màu
tro hiện ra vẻ vừa lòng.

“Xem ra đạo hữu đúng là người rất có lai
lịch, không ngờ trong nháy mắt lại xuất ra được nhiều ma thạch đến vậy. Nếu đạo
hữu là người biết giữ chữ tín thì tại hạ tất nhiên cũng không hai mặt. Phương
huynh hãy hiện thân đem Huyết Ma Nhễ ra đây đi.” Người mặc áo bào màu tro thu
vòng trữ vật lại rồi vỗ nhẹ hai tay vào nhau, cực kỳ cao hứng nói.

Lời vừa dứt, trong không trung lục quang
chợt lóe, một bóng người quỷ mị dần dần hiện ra.

Người này vung tay một cái, tiếng xé gió
vang lên.

Một vòng trữ vật màu xanh biếc từ trên
người y bắn ra, xoay tròn một chút rồi sau đó hướng Hàn Lập bắn tới.

Hàn Lập thấy tình hình như vậy thì sắc mặt
có chút thay đổi, tay áo vung lên bắt lấy vòng trữ vật, sau đó đặt lên trán đem
thần niệm hướng vào bên trong kiểm tra

Tất nhiên là Hàn Lập phải kiểm tra cẩn thận
hơn nhiều so với người mặc áo bào khi nãy.

Một lúc sau, thần sắc hắn mới buông lỏng
rồi nhìn người mặc áo bào màu tro nói:

“Tuy rằng giá hơi đắt nhưng số lượng và
chất lượng đều rất tốt.”

“Cái này đương nhiên rồi. Không cần phải
nói dối đạo hữu làm gì, để thu thập đủ số thượng phẩm Huyết Ma Nhễ này ta đã
cùng nhiều người giao dịch nên giá đương nhiên phải cao hơn một chút.” Người
mặc áo bào màu tro cười giải thích.

“Nếu đã thanh toán xong, ta cũng sẽ không ở
lại đây làm gì nữa, xin cáo từ trước.” Hàn Lập đem vòng trữ vật thu lại rồi ôm
quyền nói.

Sau đó thanh quang hiện lên trên toàn thân
hắn, cả người hóa thành một đạo thanh hồng phá không mà đi, sau vài cái chớp
động đã biến mất ở phía chân trời.

“Trên không có cấm chế mà có thể đi lại
thoải mái như thế, xem ra người này thần thông còn lớn hơn chúng ta đoán rất
nhiều.” Người mặc áo bào màu tro nhìn lên trời một bầu hồi rồi bỗng nhiên nói.

Thanh âm từ sắc nhọn sau đó lại có chút
trầm thấp dị thường.

“Nếu người này không phải đối tượng có thể
ra tay, thì cứ coi như đã giao dịch xong là được rồi. Nói đi phải nói lại, thời
gian gần đây những người thu mua Huyết Ma Nhễ tu vi đều không hề tầm thường. Cơ
hội để cho chúng ta có thể ra tay cũng chỉ có vài lần.” Trên trời cao, bóng
người lục sắc lạnh lùng buông một câu.

“Đối mặt với những người của những thế lực
lớn như này thì ngay cả thánh tổ cũng không muốn đắc tội. Đối tượng cho chúng
ta ra tay chỉ có thể là người của các thế lực nhỏ hoặc lũ vô danh tiểu tốt
thường độc vãng độc lai mà thôi. Người này chẳng những tu vi không kém, hơn nữa
vừa vào thành đã tiến hành thu mua Dị Ma Kim thì chắc hẳn là người có thế lực không
nhỏ, chứng ta thực sự không thể đắc tội được. Có thể thu vào thêm được một ít
ma thạch thì cũng coi như chúng ta có chút thù lao mà quay về rồi.” Người mặc
áo bào màu tro cười khẽ nói.

“Dù sao người này lai lịch cũng có chút
thần bí, thời gian quá ngắn nên cũng khó lòng mà tra ra thân thế thật sự được.
Ta cũng vừa nhận được lệnh triệu hồi của lão thánh tổ, phải lập tức rời thành,
hành động đơn giản một chút cũng tốt.” Bóng người lục sắc lạnh lùng nói một
câu, sau đó bên ngoài hào quang lóe lên, y một lần nữa quỷ dị biến mất ngay
trong không trung.

“Đâu chỉ là may mắn! Ta cũng có một dự cảm,
nếu cùng người kia giao thủ thì người ăn quả đắng không chừng chinh là chúng
ta.” Người mặc áo bào màu tro nhìn về phía bóng người lục sắc vừa biến mất, một
lát sau hai mắt bỗng nhiên nhíu lại, thì thầm nói một câu.

Chương 2134:
Lục Tuyệt Thanh Lôi Trận

    
Người mặc áo màu tro phất tay áo lên, sau đó
cả thân hình hắn liền biến mất trong mảng quang hà.

Hai ngày sau, Hàn Lập vẫy một chiếc xe kéo
rời khỏi Lam Bộc thành rồi đi thẳng tới Quảng Nguyên Trai.

Trong tòa lầu giữa rừng rậm, Hàn Lập gặp
được Lam Dĩnh sau đó cả hai đều biến mất trong căn mật thất, mãi mấy canh giờ
sau hắn mới đi ra với nụ cười thần bí trên khuân mặt, rồi không chút do dự quay
trở về thành.

Vừa bước vào khách sạn, hắn đã đóng cửa
liên tục suốt mấy ngày.

Bởi vì lúc mới tới Hàn Lập đã trả trước số
ma thạch cho một tháng liên tục nên những Ma tộc ở đây không hề để ý đến hắn.

Nhưng suốt một mạch sau đó, khi chi còn vài
ngày nữa là tròn một tháng mà vẫn không thấy chút động tĩnh nào, điều này khiến
cho những người ở đây có chút nóng ruột.

Vào tối ngày cuối cùng, một tên tiểu nhị Ma
tộc đi tới dè dặt gõ cửa phòng nhưng mãi không thấy ai trả lời, hắn đành đánh
liều mở cửa đi vào thì đã thấy trong đó trống rỗng không một bóng người.

Lúc này Hàn Lập đang vừa ngồi vừa nhắm mắt
dưỡng thần trên một chiếc phi xa.

Ngồi bên góc khác phía đối điện hắn là một
thanh niên da dẻ trắng trẻo và một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.

Một người có vẻ mặt vô cùng bình thản, chỉ
một mạch ngồi im như tượng gỗ. Người còn lại hai mắt xoay tròn chuyển động
không ngừng, thinh thoảng lại liếc nhìn trộm qua bên phải một chút.

Đúng là Giải Đạo Nhân và Chu Quả Nhi.

Ngày đó Hàn Lập rời khỏi Lam Bộc thành rồi
tìm đến chỗ ước định với hai người này, tiếp đó cả nhóm lập tức rời đi không
chút nào trì hoãn.

Trải qua nhiều ngày phi hành liên tục, nhóm
người bọn họ đã rời khỏi khu vực của Lam Bộc Hồ rồi đang bắt đầu tiến vào vùng
đất khác của Ma giới.

Kể từ đó, sự lo lắng của Hàn Lập cũng giảm
bớt được phần nào.

Hiện giờ hắn đã thu thập đầy đủ mọi thứ,
tất nhiên cũng đến lúc rời khỏi Ma giới để trở về Linh giới.

Dựa vào những gì đã bàn bạc với nhóm người
Lũng Gia Lão tổ khi trước thì không thể trờ về bằng đường cũ được. Mà sau khi
hoàn thành mọi việc ở Ma Nguyên Hải xong cả nhóm sẽ trở về Linh giới qua một
cái thông đạo đã được kiểm tra kĩ lưỡng từ trước khi tiến vào Ma giới.

Theo như lời nói của nhóm người Lũng Gia
Lão Tổ thì cái thông đạo đó chẳng những ở một địa phương rất hẻo lánh tại Ma
giới, mà còn không thông tới khu vực của hai tộc Nhân Yêu, mà cửa ra của nó năm
trên địa bàn của Mộc tộc.

Nhờ vậy mà chi cần bọn họ tiến vào một cái
thông đạo bất kỳ nào đó thì những Ma tộc canh giữ ở đó sẽ không thể ngăn cản
họ.

Giờ đây tất cả những người bọn họ đã ngã
xuống nhưng Hàn Lập vẫn định theo lộ trình đó để quay về Linh giới.

Dù sao vẫn còn tốt hơn việc đi vào một cái
thông đạo mà không biết đầu bên kia thông tới đâu. Chẳng may nó đầu bên kia của
nó dẫn tới một đại lục khác trên Linh giới thì sẽ khiến hắn phải dở khóc dở
cười.

Hắn cũng không muốn để trở về Nhân tộc mà
phải tiêu tốn mất khoảng thời gian dài đến một hai trăm năm.

Nhưng thỉnh thoảng Hàn Lập lại nhớ về Tử
Linh khiến trong lòng hắn lại nhói lên chút cảm giác chua sót.

Nếu nói là hắn không có tình cảm với Tử
Linh thì thật không đúng. Cách xa nhau không biết đã bao nhiêu năm tháng, nhưng
vừa chỉ gặp nhau đã vội vàng chia ly mà chẳng kịp nói ra những điều mình ấp ủ.

Tất nhiên nếu Tử Linh chấp nhận sửa đổi Ma
công mà Lục Cực đã bắt ép nàng tu luyện, thì hắn sẽ đưa nàng cùng trở về Linh
giới rồi tìm kiếm bí thuật loại bỏ Ma khí trong cơ thể nàng để nàng lại trở
thành người của Nhân tộc.

Nhưng trước mắt chỉ có thể tạm thời để cho
Tử Linh ở lại Ma giới một thời gian.

Một bên Hàn Lập lặng yên hồi tưởng lại việc
sảy ra ở Nhân giới năm đó, một bên lại hiện lên một bóng dáng xinh đẹp vô song
khác làm tâm hồn hắn bùi ngùi xúc động.

Cứ thế không biết thời gia bao lâu đã trôi
qua, bỗng khuân mặt Hàn Lập khẽ động, hai mắt cũng đồng thời sáng rực lên.

Cùng lúc đó, hào quang trên chiếc xe đang
phóng như bay cũng nhanh chóng tắt đi rồi nó dừng lại lơ lửng trên trời cao.

“Hàn tiền bối, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Chu Quả Nhi giật mình nhảy dựng lên hỏi.

Nhưng Giải Đạo Nhân vẫn ngồi im lặng, sắc
mặt không chút thay đổi.

“Hình như chúng ta đã sơ ý lọt vào một cái
siêu cấp đại trận. Cái đại trận ở chỗ này được bố trí vô cùng bí ẩn, ngay cả ta
cũng không nhận ra được nó.” Hàn Lập nhíu mày chận rãi nói.

“Siêu cấp đại trận mà đến tiền bối cũng
không phát hiện được! Chẳng lẽ nó được bố trí đe đợi chúng ta!” Chu Quả Nhi có
chút lo lắng thốt lên.

“Giải huynh, ngươi thấy pháp trận này như
thế nào?” Hàn Lập không trả lời Chu Quả Nhi mà lại nhìn sang Giải Đao Nhân hỏi.

Giải Đạo Nhân nghe vậy cũng ngẩng mặt lên
quan sát mọi nơi rồi không chút hoang mang trả lời:

“Đây hình như là Lục Tuyệt Thanh Lôi trận,
nhưng xem ra có chút khiếm khuyết. Theo ta tốt nhất hãy đi thẳng đến trung tâm
pháp trận ở phía trước. Tuy rằng nơi đó là nơi pháp trận có uy lực lớn nhất,
nhưng đồng thời cũng là nơi có thể ròi khỏi pháp trận này.”

Nói xong mấy lời này, gương mặt của Giải
Đạo Nhân lại trở về dáng vẻ đờ đẫn vốn có rồi ngồi im lặng như cũ.

“Lục Tuyệt Thanh Lôi trận? Tuy ta chưa hề
nghe đến loại trận pháp này, nhưng với hiểu biết của Giải huynh thì hơn phân
nửa là không sai. Nếu vậy chứng ta cứ đi về phía trước đi. Mặc kệ cái đại trận
này có phải vì chúng ta hay không, nhưng đã lõ vướng vào rồi thì cũng chỉ còn
cách phá trận mà ra thôi.” Hàn Lập trầm ngâm một lúc rồi tỏ ra quyết đoán.

Hai tay hắn khẽ bắt quyết điểm nhẹ xuống
cái phi xa, tức thì một quầng sáng trắng mờ phát ra rồi bao kín lấy chiếc xe
tạo thành một màn bảo hộ bên ngoài.

Tiếp đó chiếc xe rung lên rồi hóa thành một
đạo cầu vồng phá không bay đi.

Tốc độ so với lúc trước đã tăng lên rất
nhiều lần.

Chu Quả Nhi mở to cặp mắt đảo qua đảo lại
hai bên xung quanh mấy lần, dường như nàng đang tìm kiếm manh mối của trận
pháp.

Nhưng bốn phía đều là một mảng trống rỗng,
không hề có chút gì khác thường.

“Không cần nhìn làm gì, chi với tu vi của
ngươi làm sao có thể phát hiện được ảo thuật cua cấm chế!” Han Lập thấy vậy
liền nhắc nhở.

Tiếp theo tay áo hắn hướng ra ngoài chiếc
phi xa phất lên phóng ra một đạo kiếm 

khí màu vàng mờ ảo.

“Oanh.” một tiếng nổ thật lớn vang lên.

Nơi kim quang đi qua, hư không khắp nơi bị
chém rách ra như giấy vụn, cảnh vật bốn phía cũng biến đổi theo, hiện ra một
biển mây mù màu trắng.

Chiếc phi xa đang cố hết sức bay về phí
trước trong lớp sương mù.

“A, đây là...” Chu Quả Nhi trở nên sợ
hãi...

“Đây mói chỉ là bắt đầu thôi, nếu lúc nãy
chúng ta quy lại theo đường cũ thì đã đụng phải những cấm chế lợi hại trong
pháp trận, đâu có thể thảnh thơi như vậy.” Hàn Lập thản nhiên giả thích.

“Cho dù có như vậy nhưng không bao lâu nữa
Lục Tuyệt Thanh Lôi trận sẽ chủ động công kích. Dựa vào thần thông của Hàn đạo
hữu thì cũng nên đề phòng một chút đi.” Giải Đạo Nhân vẫn đang nhắm mắt nhưng
lại nhắc nhở Hàn Lập vài câu

“Đa tạ Giải đạo hữu đã nhắc nhở, Hàn mỗ sẽ
cẩn thận một chút.” Hàn Lập khẽ nhếch môi cảm ơn, bỗng nhiên bàn tay hắn lóe
sáng, hơn mười đoàn linh quang bắn ra rồi nhập vào xung quanh chiếc phi xa
không thấy bóng dáng.

Đúng là mười kiện pháp khí trận kì để bày
bố đại trận.

Ngay sau đó. Hơn mười đám ma văn tuôn ra
ngưng tụ thành một cái pháp trận bằng phù văn thật lớn trên bốn vách chiếc xe,
rồi khảm vào đó giống như cùng

/\ 4,1 A’ A

một thê vậy.

Ngay khi bày xong pháp trận, Hàn Lập chắp
hai tay sau lưng đứng ở đầu xe nhìn về xa xa phía trước.

Mà lam quang nhọn hoắt trong mắt chớp động
không thôi, dường như xuyên qua lớp sương mù hắn mơ hồ nhìn thấy cái gì đó.

Đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, một tay
bấm pháp quyết, trong miệng cũng lẩm nhẩm niệm chú ngữ.

Nhất thời ánh sáng của phù văn màu đen khắp
bốn phía vách tường chiếc xe chợt lóe, từ đó tuôn ra một đám ký hiệu dày đặc
rồi biến ảo thành một cái lưới màu đen thật lớn hòa chung với quầng sáng màu
xám bên ngoài.

Một lúc sau, biển mây xung quanh vốn đang
yên tĩnh bỗng nổi lên từng tiếng sấm.

Âm thanh lúc đầu không lớn lắm nhung càng
về sau lại càng to dần, sương mù màu trắng ở bốn phía cũng bắt đầu quay cuồng
dậy sóng.

Ở biển mây hai bên sườn chiếc xe cũng hiện
lên từng tia chớp màu xanh.

Cùng lúc lớp sương mù màu trắng bỗng chốc
đặc sệt lại như sình lầy, kết dính vô cùng, làm cho tốc độ bay của chiếc xe
bỗng chốc chậm chạm lại.

Hàn Lập lạnh lùng hừ một tiếng, hắn há
miệng phun ra một đoàn tình khí màu xanh mênh mông, chợt lóe lên rồi nhập thẳng
vào chiếc xe không thấy bóng dáng.

Đồng thời quang hà màu xanh lượn lờ dưới
hai chân hắn, một cỗ linh lực mạnh kinh người cũng theo đó mà được truyền vào
chiếc xe.

Chiếc xe phát ra từng tiếng vù vù, đông
thời lóp võng màu đen bên ngoài thân xe rung lên đem mây mù màu trắng ở xung
quanh đẩy lùi ra, lúc này tốc độ bay của chiếc xe lại nhanh trở lại rồi nhắm
thẳng phía trước bay đi.

“Ầm ầm long.” tiến£ sét đinh tai vang
lên,chớp, hồ quang màu xanh trong biển mây khắp bốn phía phút chốc đã hiện ra,
sau đó lại hóa thành những con rắn bằng điện màu xanh lao tói chiếc thuyền mà
oanh kích.

Một đạo điện quang màu xanh đánh lên tấm
võng màu đen bên trên làm cho cả chiếc xe run lên, vô số ké hiệu ở đó cũng chớp
lóe không ngừng.

Hơn một trăm đạo điện hồ đồng thòi đánh tói
làm cho tấm rong rung lên kịch liệt, chợt sáng chợt tối liên tục, dường như lúc
nào cũng có thể bị đổ xụp xuống.

Nhưng Hàn Lập lại xem như không thấy, hắn
chi một mực thúc dục phi xa dưới chân phóng đi như bay về phía trước.

“Phốc!”

Tấm võng màu đen cuối cùng cũng bị đánh
rách toạc ra thành vô số mảnh nhỏ, tiếp đó hơn mười đạo điện hồ không đã bị cản
trở nữa lao thẳng tới oanh kích lên thân xe.

Chân mày của Hàn khẽ nhíu lại, mười ngón
tay đồng loạt hướng về phía trước bắn ra.

Trong phút chốc từ mười đầu ngón tay bắn ra
mười đạo điện hồ màu vàng, rít lên những tiếng chói tai. Liền đó những đạo điện
hồ màu vàng bện lại tạo thành một tấm võng lớn màu vàng đem những tia sét màu
xanh kia đánh tan đi.

Mà chi cần một chút thời gian trì hoãn này,
phù văn trên chiếc thuyền đang phóng như bay lại chớp động, vô số ký hiệu màu
đen tuôn ra rồi ngưng tụ thành một tấm võng màu đen như ban đầu.

Cứ liên tục như vậy, điện hồ màu xanh tuy
rất lợi hại nhưng bị pháp trận và ích Tà Thần Lôi được Hàn Lập liên tiếp vận
dụng hóa giải đi một cách hời hợt.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã bay xa được
khoảng cách hơn vạn dặm. Vụ hải ở phía trước cũng dần loãng đi nhưng những tia chớp
màu xanh lại càng trở nên dày đặc hơn, dường như bọn họ đã gần đến được trung
tâm pháp trận rồi.

Sau đó không lâu, sấm chớp ở bốn phía nổ
vang, trong tầng điện quang bắt đầu xuất hiện những quả lôi cầu màu xanh lớn
bằng nắm tay đang lơ lửng trong không trung, nhung chúng không hề gia nhập vào
tràng công kích này.

Đúng lúc này ở một nơi có sương mù cực kỳ
loãng phía trước bỗng vang lên một giọng nói của thiếu nữ:

“Bảo Hoa tỷ tỷ, lúc này mọi thủ đoạn của
ngươi đều đã được thi trin hết, cho dù có tài giỏi đến mấy cũng chạy đằng trời.
Hay là hãy đưa tay chịu trói đi, biết đâu tiểu muội nghĩ đến tình xưa lưu lại
cho ngươi một đạo tàn hồn để ngươi có đường mà luân hồi.”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3