Phàm nhân tu tiên - Chương 2149 - 2150

Chương 2149:
Thành Mộc Miên

      “Hàn huynh, muội nghe
tổ phụ nói là huynh có biện pháp làm suy yếu ảnh hưởng của Vong Tính Quyết,
nhưng muốn vậy thì muội phải đi theo bên cạnh huynh hoài đúng không?” Vẻ tươi
cười trên khuôn mặt của Ngân Nguyệt tất đi, nàng nghiêm chỉnh hỏi.

“Ngao Khiếu tiền bối đã nói chuyện này cho
muội nghe sao? Ừm, đúng là như vậy thật. Tiền bối đưa cho ta một bộ bí thuật
vận dụng thần niệm để giúp nàng bớt phải chịu những ảnh hưởng của Vong Tình
Quyết, như vậy nàng lại có thể tiếp tục tu luyện. Nhưng ngặt nỗi chỉ có ta mới
thích hợp để tu luyện loại bí thuật này. Cho nên sau ngày nàng cứ theo bên cạnh
ta một thời gian đi.” Hàn Lập cũng không tỏ ra ngạc nghiên, hắn mỉm cười ôn tồn
giải thích.

“Tổ phụ của ta có loại bí thuật này ư?
Trước giờ muội chưa bao giờ nghe ông nói về nó! Mà tại sao chỉ có mỗi Hàn huynh
mới có thể tu luyện được nó vậy?” Ngân Nguyệt nhíu mày hỏi.

“Chuyện này, thực ra nàng cũng có thể đoán
được mà. Trước khi cho nàng tu luyện Vong Tình Quyết, Ngao Khiếu tiền bối đã
dành hơn trăm năm nghiên cứu ra bộ pháp quyết này để phòng ngừa những việc
chẳng may. Theo lời của tiến bối, hiệu quả của việc giải trừ bớt ảnh hưởng của
Vô Tình Quyết còn phụ thuộc vào người hóa giải. Ma tâm trong lòng nàng do ta
gây nên vì vậy để ta tu luyện pháp quyết này giúp nàng sẽ càng thêm hiệu quả.
Chờ sau khi ta tu luyện nó xong, chỉ cần lúc nào nàng cũng bên cạnh ta thì bí
thuật này sẽ tác động nên tâm thần của nàng một cách vô thức.” Hàn Lập trầm
ngâm rồi thở dài nói một hơi.

“Thật sự mọi chuyện đơn giản như thế sao?
Nếu tiếp tục tu luyện Vong Tình Quyết, những ảnh hưởng của nó sẽ càng mãnh
liệt. Bí thuật sử dụng thần niệm này chỉ được sáng lập ra trong lúc nhất thời
cũng có thể trấn áp được nó sao?” Ngân Nguyệt cảm thấy không tin được.

“Thực ra ta còn chưa tu luyện bí thuật này
nên chưa thể khẳng định với nàng được. Nhưng nếu đã đó Ngao Khiếu tiền bối khổ
tâm sáng tạo ra cho nàng thì sao có thể là giả được. Hơn nữa, nếu những ảnh
hưởng của Vong Tĩnh Quyết tăng lên thì sự áp chế của bí thuật này cũng tăng lên
theo.” Hàn Lập suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời.

“Được rồi, cho dù nó không có tác dụng đi
nữa thì tiểu muội sẽ phải ở bên cạnh huynh bao lâu đây? Chẳng lẽ ngày nào còn
chưa thoát khỏi ảnh hưởng của Vong Tinh Quyết thì ngày đó muội cứ phải lẽo đẽo
theo huynh sao?” Vẻ mặt của Ngân Nguyệt hiện lên một tia kỳ quái.

“Việc này cũng không hẳn. Theo như Ngao Khiếu
tiền bối nói, chỉ cần nàng tiến lên được Đại Thừa Kỳ là sẽ thoát khỏi ảnh hưởng
của Vong Tình Quyết.” Hàn Lập không lưỡng lự nói.

'Trở thành tu sĩ Đại Thừa, chuyện này thật
xa xôi quá! Xem ra sau này ta được ở bên cạnh huynh rất lâu đây a. "Khuôn
mặt của Ngân Nguyệt trở nên kỳ bí, môi nàng khẽ nhếch cười.

“Nàng có Thất Tinh Nguyệt Thể, cơ hội để
tiến vào Đại Thừa Kỳ cao hơn người bình thường rất nhiều, cũng không cần phải
giận dỗi như vậy. Huống hồ trong khoảng thời gian này biết đâu ta và Ngao Khiếu
tiền bối kiếm được phương pháp khác thì sao. Lúc đó cũng không cần nàng phải tu
luyện đến Đại Thừa Kỳ mà những ảnh hưởng của Vong Tình quyết vẫn có thể hóa
giải được.” Hàn Lập mỉm cười ồn tồn an ủi.

“Điều này cũng đúng. Dù sao thì mấy trăm
năm nữa ta cũng được ở cạnh Hàn huynh.” Ngân Nguyệt cười khúc khích.

Tiếp đó hai người lại bắt đầu hàn huyên trò
chuyện, thậm chí còn trao đổi một vài điều tâm đắc trong tu luyện.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

“Thôi, giờ này đã không còn sớm nữa. Vong
Tình Quyết cũng đang chuẩn bị phát tác nên tiểu muội phải về sớm để điều dưỡng
đã. Nếu trong lúc muội đang phải chịu ảnh hưởng của pháp quyết mà có điều gì
thất lễ, xin huynh thứ lỗi cho!” Ngẫn Nguyệt liếc nhìn sắc trời bên ngoài rồi
đứng dậy nói lời cáo từ.

“Tất nhiên rồi, làm sao ta lại để bụng mấy
chuyện đó cơ chứ.” Hàn Lập cũng mỉm cười đứng lên.

Ngân Nguyệt chỉnh đốn trang phục thi lễ
xong, nàng lẳng lặng rời khỏi căn phòng.

Hào quang màu trắng lóe lên, cánh cửa lại
từ từ khép kín.

Hàn Lập khoanh chần ngồi xuống bồ đoàn, vẻ
tươi cười trên khuôn mặt mất đi, hắn dần dần trở nên trầm ngâm.

Trong lúc đó, Ngân Nguyệt đã rời xa khỏi
căn phòng, sau khi vòng phải quẹo trái mấy lần đen một góc khá yên tĩnh, gót
ngọc của nàng dừng lại rồi nhẹ nhàng nói:

“Lão Ảnh, ngươi ra đây đi, ta có vài lời
muốn hỏi!”

Lời còn chưa đứt thì không gian gần đó dao
động, một bóng người gần như trong suốt hiện ra rồi dần dần ngưng tụ, liền đó
một thiếu nữ mặc áo đen, vóc người thon thả bước ra.

Nàng đeo một chiếc mặt nạ sói bằng đồng,
hai tay được bọc kín bởi một đôi bao tay màu đen, toàn thân không hề lộ ra chút
da thịt nào. Hai cách mặt đất khoảng một thước, cứ vậy mà lơ lửng trong không
trung.

“Tiểu thư có gì sai bảo ta không?” Thiếu nữ
đeo mặt nạ dùng một âm thanh lạnh lẽo hỏi.

“Lão Ảnh, ta biết rằng lúc Hàn huynh cùng
bí mật bàn bạc với tổ phụ thì ngươi vẫn ở trong đại sảnh. Lúc đó ngoài việc tổ
phụ truyền bí thuật thần niệm cho Hàn huynh còn nói gì khác không? Người đừng
dấu giếm ta điều gì.” Ngân Nguyệt nhìn thẳng vào thiếu nữ đeo mặt nạ, nghiêm túc
hỏi.

Thiếu nữ nghe vậy hai mắt hơi chớp động,
nàng cười gượng gạo nói:

“Vì Ngao Khiếu đại nhân đã đem giao kèo của
ta chuyển cho tiểu thư nên hiện giờ ta chính là ảnh vệ của ngươi, tất nhiên sẽ
không giấu diếm điều gì. Ban đầu Ngao Khiếu đại nhân không nói về bí thuật vận
đụng thần niệm mà muốn gả tiểu thư cho Hàn đạo hữu. Đại nhân cam đoan rằng, chỉ
cần Hàn đạo hữu đồng ý mối hôn sự này, chẳng những sẽ được đại nhận truyền cho
kinh nghiệm tiến vào Đại Thừa mà còn nguyện đem hơn phân nửa số bảo vật tích cóp
cả đời để lại làm của hồi môn. Tuy nhiên Hàn đạo hữu vẫn từ chối, hắn chỉ đáp
ứng dùng bí thuật thần niệm để giúp cho tiểu thư thôi.”

“Tổ phụ nghĩ rằng chỉ cần ta cưới Hàn huynh
là thỏa được ước nguyện, nên những sơ hở trong lòng sẽ bù lại được không ít.
Nhưng ông nghĩ vậy là sai rồi. Với tính tình của Hàn huynh, hắn sẽ không thể
đáp ứng chuyện này! Nếu hắn đồng ý mới làm ta thất vọng. Nhưng tổ phụ bị người
ta từ chối như vậy chắc chắn vẻ mặt rất khó coi a.” Ngan Nguyệt thì thào nói.

“Sau khi Ngao Khiếu đại nhân bị từ chối,
tuy trong lòng có chút không vui nhưng đại nhân chẳng nói gì thêm. Dù sao Hàn
đạo hữu cũng không phải loại tu sỹ Hợp Thể Kỳ bình thường.”

"Điều này cũng phải thôi, lúc này đừng
tưởng Hàn huynh phải xưng hô tiền bối với tổ phụ mà khinh thường, sau này hắn
có rất nhiều khả năng tiến vào Đại Thừa Kỳ, là hy vọng rất lớn của hai tộc Nhân
và Yêu. Vì vậy dù có hậm hực gì nhưng tổ phục sẽ không thể gây bất lợi cho Hàn
huynh được.

Thôi, vậy cũng tốt rồi! Lão Ảnh, người nghỉ
ngơi đi! "Ngân Nguyệt lo lắng một lúc rồi quay sang ảnh vệ phân phó.

“Vâng, Lão Ảnh xin cáo lui.” Thiếu nữ đeo
mặt nạ hơi khom người, thân hình cũng dần mờ nhạt đi rồi biến mất giữa không
trung.

Còn Ngân Nguyệt cũng trầm ngâm trong chốc
lát rồi cũng từ từ rời đi.

Vong Tình Quyết sắp phát tác nên nàng cũng
không dám trì hoãn thêm.

Chồng trên danh nghĩa của Ngân Nguyệt là
Thiên Khuê Lang Vương của Yêu tộc, hơn chục năm trước trong một trận đại chiến
giữa Yêu tộc và Ma tộc đã bất ngờ bị vài tên Ma tôn đồng loạt đánh lén rồi ngã
xuống.

Kể từ đó, tia cố kị còn sót lại trong lòng
Ngao Khiếu cũng tan đi nên vừa rồi mới gặp Hàn Lập lão đã muốn trực tiếp bàn
đến chuyện hôn nhân của Ngân Nguyệt.

Tất nhiên là Hàn Lập lựa lời từ chối.

Ở trong lòng hắn đối với Ngân Nguyệt có đến
bốn phần tình cảm theo kiểu bạn bè, bốn phần giống như huynh muội, còn chuyện
yêu đương nam nữ chỉ chiếm có hai phần mà thôi.

Chính vì thế mà hắn không ngại ngùng từ
chối lời đề nghị của Ngao Khiếu.

Nhưng thâm tâm hắn cũng đã quyết, nếu bí
thuật sử dụng thần niệm của Ngao Khiếu không thể nào chữa trị hoàn toàn cho
Ngân Nguyệt thì hắn sẽ tìm cách khác để giải quyết vấn đề này.

Khi đã có quyết định trong lòng nên cũng
không suy nghĩ nhiều thêm nữa, hai mắt dần khép lại, hắn bắt đầu ngồi tu luyện.

Cứ như vậy mấy ngày sau đó Hàn Lập một mạch
ở trong gian phòng bí mật tu luyện bí quyết mà Ngao Khiếu lão tổ truyền cho.

Theo lời của Ngao Khiếu lão tổ, chỉ cần đem
pháp quyết này tu luyện đến thành tựu nhất định, khi đó cơ thể sẽ tự phát ra
một loại năng lực có khả năng khắc chế các dao động thần niệm của Vô Tình Quyết

Đương nhiên là pháp quyết này chẳng phải
chỉ có vậy, nó đổi với người tu luyện cũng có không ít điểm tốt, so với các
loại pháp quyết chuyên môn tăng cường thần niệm hoàn toàn bất đồng.

Hơn nữa sau khi tu luyện pháp quyết này Hàn
Lập phát kiện ra một điều rất đáng vui mừng, theo như Ngao Khiếu Lão tổ nói
việc luyện tập pháp quyết này rất gian nan, nhưng đối với hắn lại thoải mái vô
cùng, cứ một mạch như suối đổ thành sông cực kỳ thuận lợi.

Sau khi nghiền ngẫm kỹ, cuối cùng hắn cũng
hiểu được việc này có liên quan đến Luyện Thần Thuật của hắn.

Dù sao hắn cũng tu luyện thành công Luyện
Thần Thuật phức tạp của Tiên giới, các loại bí thuật tu luyện thần niệm bình
thường này thực sự không đáng để trong lòng.

Ngắn ngủi trong hai tháng trời hắn đã đem
mấy tâng đầu của bí thuật sử dụng thần niệm nay tu luyện sạch sẽ.

Trong đoạn thời gian này, mỗi khi Ngân
Nguyệt thoát khỏi tác dụng của Vong Tinh Quyết lại tìm đến hắn để truyện trò,
cả hai đều nói trời nói biển hàn huyên vô cùng cao hứng.

Cứ như vậy suốt nửa tháng sau, chiếc thuyền
đã bình yên vô sự tiến vào khu vực liên quân khống chế ở lãnh thổ của Mộc tộc.

Chiếc thuyền như một tòa lâu các của Ngao
Khiếu không hề dừng lại, hắn cho thuyền lao thẳng về tổng bộ của liên quân, đóng
ở thành Mộc Miên.

Trên đường thỉnh thoảng gặp vài đội tuần
tra, nhưng tất nhiên là bọn chúng nhận ra chiếc thuyền đặc biết này là bảo vật
phi hành của ai, vì vậy chỉ đứng từ xa hành lễ cung kính, một chút ý muốn chạy
tới ngăn cản cũng không có.

Mười ngày tiếp theo trôi qua, phía trước
chiến thuyền lớn hiện ra hơn mười gốc cây khổng lồ cao đến tận chân mây.

Mỗi gốc cây đều cao đến năm sáu nghìn
trượng, lớn khoảng ba bốn mươi trượng, toàn thân xanh biếc, xung quanh, còn như
ẩn như hiện một tầng hào quang lóng lánh chớp động liên tục.

Dựa vào những gốc cây lớn này làm cột trụ,
bên trên là một tòa thành chia làm mười tầng được làm từ các loại cây cối, rõ
ràng cả toàn thành được gác lên những gốc cây khổng lồ này, ngay đến cả một vệt
bùn đất nhỏ cũng không cách nào tìm ra được.

Mà trên bức tường thành cao lớn được làm từ
các loại gỗ khác nhau có thể mơ hồ thấy được các đội vệ binh đang tuần tra qua
lại.

Đây đúng là đại doanh liên quân, Mộc Miên
Thành, ngoài ra nơi đây cũng là trọng điểm thứ hai của Mộc tộc năm xưa.

Chương 2150:
Mạc Giản Ly

Chiếc thuyền
màu bạc vẫn còn cách xa tòa thành hơn trăm dặm đã bị các vệ sĩ trên tường phát
hiện.

Trên tường thành liền nổi lên một trận dao
động, tiếp đó có một đám vệ sĩ Yêu tộc bay tới đón đầu chiếc thuyền.

“Xin cung kính nghênh đón lão tổ trở về!”

Những vệ sĩ này mặc các loại chiến giáp màu
sắc khác nhau, tu vi bọn họ cũng chỉ đạt tới Kim Đan hoặc Nguyên Anh kỳ. Khi
còn cách mũi thuyền hơn một dặm, họ liền dừng lại rồi cung kính, làm lễ tham
kiếm.

Tất nhiên chỉ có bọn họ là người của Yêu
tộc, vốn đã rất quen thuộc Ngao Khiếu lão tổ cho nên mới có biểu hiện như thế.

“Đứng lên đi, ta phải trở về động phủ của
đã, các người hãy đi làm công việc của chinh mình đi.” Từ trong thuyền truyền
ra giọng nói nhẹ nhàng của Ngao Khiếu lão tổ, âm thanh vừa giản dị vừa nghiêm
trang khiến người ta nghe được đều không có ý tứ phản kháng.

“Vâng, xin vâng lời lão tổ!”

Ngao Khiếu lão tổ lãnh đạo yêu tộc đã mấy
vạn năm, hẩu hết mọi người ở đó đã tôn lão lên làm thần trong lòng, vì thế
những người đang quỳ phía trước đều không đám cãi lời của lão.

Lúc này họ liền tách ra hai bên, chiếc
thuyền rít lên từng tiếng vù vù rồi hóa thành một đoàn hào quang màu bạc phóng
thẳng đến thành Mộc Miên.

Một lát sau, không gian phía trước dấy lên
một trận dao động đủ các loại hào quang, tầng cấm chế bên ngoài tự động tách
ra, chiếc thuyền bay thằng vào trong đỉnh tòa thành rồi hạ xuống trên một quảng
trường được bảo vệ hết sức nghiêm mật.

Gần như cùng lúc với chiếc thuyền hạ xuống,
ở một góc khác của quảng trường bỗng nhiên hào quang của pháp trận lóe lên, một
ông lão tóc trắng tinh bỗng nhiên xuất hiện, đưa ánh mắt nhìn về chiếc thuyền
rồi cười ha hả đi tới.

Ổng lão có dáng vẻ rất hiền từ, hai tai to
dài, thoạt nhìn như rất thong dong nhưng mỗi bước của lão đều vượt qua cả mấy
chục trượng. Chỉ cần vài bước, một chút sau ông lão đã xuất hiện ngay cạnh
chiếc thuyền.

Lúc này các vệ sĩ ở quanh đó mới kịp phản
ứng, tất cả đều khom người cúi chào, họ rất cung kính đối với ông lão tóc bạc.

“Ha ha, Ngao Khiếu, cuối cùng thì ngươi
cũng tha xác trở về. Chuyến này ngươi đi thật lâu, nếu còn chưa về thì ta đã
nghĩ ngươi đem xương cốt tặng cho đám Ma tộc kia rồi chứ.” ông lão tóc bạc đừng
bước rồi cười sang sảng nói.

“Hừ, mấy tên nhai nhép của Ma tộc thì làm
được gì ta. Nhưng nếu thật sự là ta không về được chỉ sợ lão quỷ nhà ngươi buồn
bực mà mắng chửi không thôi a.” Trong chiếc thuyền, truyền ra tiếng hừ lạnh
lùng cùng giọng nói của Ngao Khiếu.

Tiếp đó chiếc thuyền tỏa ra hào quang màu
bạc sáng lóa, nó cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.

Sau khi làn hào quang tắt đi, chiếc thuyền
cũng biến mất không thấy đâu nữa, nơi đó cũng chỉ còn lại vài bóng người.

Đứng đầu là một trung niên có khuôn mặt
khôi ngô tuấn tú, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, người này đúng là Ngao Khiếu
lão tổ.

Ở phía sau lão có hai nam hai nữ, là Ngân
Nguyệt và nhóm Hàn Lập.

Ổng lão tóc bạch vừa thấy phía trước xuất
hiện nhiều người như vậy liền tỏ ra khó hiểu, nhưng vẻ mặt vẫn không có chút
biến đổi gì cười nói với Ngao Khiếu lão tổ.

“Ngao Khiếu huynh, hai tộc chúng ta từ xưa
tới nay đều cùng tiến cùng lui, trong tình hình này mà Yêu tộc các ngươi thiếu
người lãnh đạo, ta thật sự cảm thấy đơn lẻ a.”

“Ngươi nói lời này ta rất tin. Nhưng cũng
đừng quá lo lắng, ngay cả khí tuổi thọ của ta không còn nhiều lắm nhưng ta cũng
không thể lập tức tọa hóa được. Đúng rồi, Hàn đạo hữu, ngươi lại đây gặp lão
quỷ này đi. Tên hắn chắc ngươi không xa lạ gì, chính là lão tiền bối của Nhân
tộc các ngươi đó.” Ngao Khiếu lão to thản nhiên trả lời rồi quay qua nói với Hàn
Lập.

"Đại đanh Mạc Giản Ly của tiền bối làm
vãn bối nghe như sấm nổ bên tai. Vãn bối là Hàn Lạp, xin được ra mắt tiền bối. Hàn
Lập chớp lên một cái liền bước đến, vẻ mặt kính trọng hướng tới ông lão tóc bạc
thi lễ.

Tuy Ngao Khiếu không có nói tên tuổi của
ông lão, những người có họ Mạc của nhân tộc, lại có tu vi Đại Thừa Kỳ chỉ có
thể là vị Mạc Giản Ly kia mà thôi.

“Hàn Lập, có phải là người mới hơn ngàn năm
đã tu luyện đến Hợp Thể Sơ Kỳ. Nghe nói ngươi cùng mấy tên tiểu tử họ Lũng lẻn
vào Ma giới, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây, chắc là mới từ Ma giới trở về
hả?” Mạc Giản Ly nghe Hàn Lập nói liền ngẩn ngơ, nhưng sau đó vẻ mặt hắn lại tỏ
ra vui mừng, chỉ nói trả lời có vài câu đã đem hành tung của Hàn Lập nói ra
hết.

Hiển nhiên vị Đại Thừa của Nhân tộc này đã
sớm chú ý đến nhân tài của tộc mình.

Hàn Lập cũng tỏ ra ngẩn ngơ, hắn cười gượng
gạo đáp lời.

"Ánh mắt của Mạc tiền bối thật là tinh
tường, đúng là vẫn bối vừa trở về từ Ma giới, lúc mới vừa về đến Mộc tộc thì
may mắn gặp được Ngao Khiếu tiền bối.

“Ha ha, có thể trốn vào nơi nguy hiểm như
Ma giới nhiều năm như vậy rồi bình yên trở về, quả đúng là kỳ tài ngút trời mấy
vạn năm mới gặp của Nhân tộc chúng ta.” Mạc Giản Ly cười ha hả, trong giọng nói
còn pha kèm vẻ khen ngợi.

“Mạc lão quỷ, người đừng vội cao hứng như
vậy! Ngươi thử nhìn xem vị đạo hữu bên này là ai?” Ngao Khiếu lão tổ bĩu môi
nói.

“Bên cạnh... a, khí tức của người này có
chút quen thuộc dường như ta đã gặp ở nơi nào rồi.” Mạc Gian Ly quan sát toàn
thân Giải Đạo Nhân, vẻ mặt cũng trở nên kinh ngạc.

“Hắc hắc, Mạc lão quỷ, ngươi cứ nhìn thật
kỹ đi.” Ngao Khiếu cười bỡn cợt.

“Ổ, Khiếu huynh nói vậy chắc chắn còn ý
khác, ủa, không phải thân thể bằng xương bằng thịt, vậy ra ngươi là Thánh Giai
ở Ma giới a!” Mạc Giản Ly nghe Ngao Khiếu lão tổ nói liền nổi lên tính hiếu kỳ,
hào quang màu vàng chợt lóe lên trong mắt, sau đó lão như hít phải một hơi khí
lạnh, thất thanh hô lên.

“Ta nhận ra ngươi, mấy vạn năm trước ngươi
cùng vài tên Linh giới khác cũng tới Ma Nguyên Hải để lẻn vào trong Khổ Linh
Đảo. Nhưng các ngươi không vượt qua được Lôi Hải, đành mang trọng thương rút
lui.” Khuôn mặt của Giải Đạo Nhân vẫn không chút thay đổi, vậy mà hắn lại nhận
ra Mạc Giản Ly.

“Thì ra đúng là Giải huynh, mà sao đạo hữu
lại rời bỏ Ma Nguyên Hải vậy? Hơn nữa sao chỉ còn lại Hợp Thể Kỳ?” Mạc Giản Ly
nghe vậy liền tỏ vẻ xấu hổ, liền hỏi lảng qua chuyện khác.

“Mạc lão quỷ, là ngươi không biết đó thôi,
Giai huynh mới thấy Hàn đạo hữu đa cảm thấy hợp ý, hắn liền ký khế ước đi theo
Hàn đạo hữu một thời gian.” Anh mắt của Ngao Khiếu lão tổ chợt lóe sáng, hắn
thâm ý nói trước.

“Có chuyện này sao? Hàn... Hàn đạo hữu,
việc này là thật sao?” Mạc Giản Ly kinh ngạc giật nảy mình, khẩu khí cũng biến
đổi, ngay lập tức đã xem Hắn Lập như ngang hàng với mình.

“Mặc dù có nguyên do khác nữa, nhưng chuyện
này đúng là thật. Còn tu vi của Giải huynh giảm xuống vì lúc trước phải thi
triển một loại thần thông đặc biệt, chỉ cần vài hôm nữa sẽ khôi phục lại như
thường thôi.” Hàn Lập mỉm cười, hắn vẫn khiêm tốn trả lời.

“Tuyệt quá. Giải đạo hữu ở Ma giới không
biết bao nhiêu vạn năm rồi, đã có vô số kẻ mạnh khủng khiếp từ các giới khác
tìm đến nhờ Giải huynh giúp đỡ, ngay cả nhưng lão quái Đại Thừa Kỳ cũng không
thành công. Vậy mà Hàn đạo hữu lại làm được, như vậy thì hai tộc Nhân và Yêu
chúng ta có người kế nghiệp rồi.” Vừa nghe Hàn Lập làm được việc này, Mạc Giản
Ly trở nên mừng như điên.

“Mạc Lão Quỷ, nếu nói cho người nghe việc
khác chỉ sợ ngươi càng cao hứng hơn nữa. Nhưng chỗ này không phải nơi để chuyện
trò, đi về động phủ trước đã.” Ngao Khiếu lão tổ thấy vậy liền trừng mắt nói.

“Chẳng nhẽ còn tin tốt khác sao, nếu vậy ta
cũng muốn nghe cho đã. Đi, động phủ tạm thời của lão phu còn hai bình Tiên Diệp
Tửu đó người Mộc tộc tặng, đúng dịp này đem ra cho các vị thưởng thức chung
luôn.” Hai mắt của Mạc Giản Ly sáng ngời, hắn không chút lưỡng lự nói.

Nhóm người Hàn Lập tự nhiên cũng không có ý
kiến gì thêm, cứ vậy cả đám đi về truyền tống trận ở gốc của quảng trường.

Nửa canh giờ sau, trong một căn phòng được
làm từ linh mộc màu tím, Mạc Giản Ly ngồi ở ghế dành cho chủ, Ngao Khiếu, Hàn
Lập cùng Giải Đạo Nhân ngồi ở một bên.

Còn Ngân Nguyệt và Chu Quả Nhi thì nghiêm
chỉnh đứng phía sau lưng bọn họ.

Chẳng qua hai nàng thiếu nữ này, một người
vẻ mặt đầy lạnh nhạt, một người thì hưng phấn tò mò.

Lúc này, Hàn Lập đang nâng một ly linh rượu
khá đậm đặc lên nhấp một ngụm.

Giọt rượu vừa vào đến cổ họng đã hóa thành
một làn năng lượng tinh thuần tản ra khắp nơi trong cơ thể, làm cho người ta
cảm thấy vô cùng ấm áp, thoải mái.

“Rượu ngon!” Vẻ mặt của Hàn Lập hơi ngạc
nghiên, hắn bất giác thốt lên khen ngợi.

“Loại rượu Tiên Diệp này được ủ thành từ
những dịch thể được nhỏ xuống từ thánh thụ của Mộc tộc, phải mất trăm năm cả
Mộc tộc cũng chỉ có thể ủ được khoảng trăm bình thôi. Lúc này nếu không phải vì
muốn cho Hàn đạo hữu và Giải huynh thưởng thức thì đừng mơ Mạc mỗ lấy ra.” Mạc
Giản Ly cũng nâng một ly rượu trên tay nhấm nháp rồi mỉm cười nói.

“Chỉ tiếc là, gốc thánh thụ này vốn được
trông trong cấm địa của Mộc tộc, nhưng chuyến này bị Ma giới xâm lấn với quy mô
lớn, họ cũng chỉ đành mang bản thể của thánh thụ rời bỏ nới đó đến thành Mộc
Miên, làm cho thánh thụ bị tổn thương không ít nguyên khí.” Ngao Khiếu lão tổ
ngồi ở một bên thản nhiên giải thích.

“Không chỉ có vậy, đại trưởng lão của Mộc
tộc hiện giờ vẫn đang bế quan nghỉ ngơi bên gốc thánh thụ. Hi vọng nhờ vào linh
khí của nó mà có thể khôi phục lại tu vi Đại Thừa. Nhưng theo ta thấy thì việc
này rất khó, ngay cả nó có xảy ra thì cũng là chuyện của không biết bao lâu về
sau, trong trận chiến với Ma tộc của chúng ta lúc này cũng chẳng giúp được gì
nhiều.” Mạc Giản Ly thở dài rồi chậm rãi nói.

“Lúc này những chiến lực mạnh nhất của Mộc
tộc đã tổn thương rất nhiều trong một trận chiến với Ma tộc. Họ phải dựa vào sự
viện trợ của mấy tộc chúng ta mới có thể miễn cưỡng duy trì được cục diện như
bây giờ. Vì vậy chúng ta cũng chẳng thể trông cậy ở họ điều gì.” Ngao Khiếu lão
tổ cười lạnh.

“Mộc tộc bị thê thảm đến mức này, về sau có
thể tồn tại độc lập ở Linh giới nữa hay không còn là chuyện khó nói trước. Tuy
nhiên cho dù việc này có thực sự xảy ra đi nữa, chỉ cần Ma tộc rút đi thì nó
đối với chúng ta chẳng có chút liên quan nào. Nhưng này Ngao Khiếu, hồi nãy
ngươi nói là còn tin tức tốt khác, rốt cuộc là chuyện gì vậy, mau kể ra đi!”
Mạc Giản Ly thở dài, lão vội đổi đề tài.

“Hắc hắc, nếu đã ở trong động phủ của ngươi
nên khỏi lo việc bị người khác nghe trộm, vì vậy có thể thoải mái nói ra rồi.
Mạc lão quỷ, nói cho ngươi biết, Hàn đạo hữu đã làm được chuyện mà năm đó ta
với ngươi chưa làm được. Hắn đã lẻn vào Ma giới, vào được Tẩy Linh Trì và ăn
Tinh Linh Liên!” Ngao Khiếu thở phào một cái, hai mắt sáng như sao, lão nghiêm
túc nói.

“Cái gì, có chuyện này sao?” Ông lão tóc
trắng đang ngồi trên ghế nghe được như vậy liền thảng thốt nhảy cẫng lên.

 

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3