Phàm nhân tu tiên - Chương 1240 - 1241

Chương 1240: Hoàng Lương linh quân

Hàn Lập xem xét thật kỹ các loại linh cụ
tài liệu ở trong cửa hàng, nhưng là sau khi vòng vo bảy tám lần, liền đình chi
hành động vô ích này, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Cửa hàng này không phải không có tài liêu tốt
thậm chí trong này còn có một số loại thuộc hàng tinh phẩm nhưng hiện tại Hàn
Lập đã tu luyện thành Kim Cương Quyết vì vậy những loại tài liệu này không đáp
ứng được yêu cầu của hắn nữa. Nếu thật tâm tìm kiếm và phải hao tốn tâm huyết
luyện ra thì phẩm chất cũng cỡ như loại Kim Giao Kiếm mà hắn cho tên bàn tử kia
trước đây.

Nhưng với hắn thì nó thật sự không có tác
dụng lớn.

“Như thế nào, Hàn huynh nhìn những thứ này
không vừa mắt sao!” Điền Hưng đứng một bên sau khi quan sát kỹ sắc mặt rồi mới
hỏi như vậy.

“Những tài liệu này đối với ta vô dụng.”
Hàn Lập lắc lắc đầu. Không che dấu nỗi thất vọng của mình.

“Những thứ này đều nhìn không được, vậy thì
hãy cùng ta đi tới chỗ này đi. Nơi này thường xuyên có những loại tài liệu đặc
thù. Nhưng mà ta cũng không dám bảo đảm chắc chắn, vậy Hàn huynh thử tới xem
một chút đi.” Điền Hưng thật đúng là địa đầu xà, trong nháy mắt liền giới thiệu
tiếp một chỗ khác.

“Tốt, vậy đi xem một chút đi.” Hàn Lập vừa
nghe nói xong lời này trong lòng liền cảm thấy hứng thú.

Vì vậy hai người liền rời đi khỏi chỗ này.
Lúc này bọn hắn kêu một chiếc xa thú dừng lại chuẩn bị lên xe đi.

Nhưng ngay khi Hàn Lập và người kia vừa
định lên xe thì bổng nhiên có một tiếng long ngâm từ trên không trung truyền
tới sau đó thì lại nghe thêm mấy tiếng hổ gầm cuồn cuộn mà đến! Hai loại âm
thanh này không ngừng hòa vào nhau truyền đi khắp các nơi trong thành và những
vùng phụ cận gần đó, việc này làm cho các vị tu sĩ và phàm nhân xôn xao lên một
hồi.

Hàn Lập cũng vậy hướng tới phía phát ra âm
thanh phía chân trời mà nhìn tới.

Chỉ thấy một điểm đen từ phía xa với tốc độ
cực nhanh bắn tới trong nháy đã đi qua phía trên đầu của đám người Hàn Lập thì
thấy có một con quái thú ba đầu trong đó một đầu hổ và hai đầu rồng kéo theo
một chiếc xe màu xanh nhạt từ trên cao bay xẹt qua rồi tiếng hổ gầm long ngâm
từ từ biến mất.

“Hoàng Lương Linh Quân lại rời khỏi động
phủ! Có chuyện gì vậy?” Điền Hưng thấy được thú xa bay qua liền thất thanh kêu
lên.

“Hoàng Lương Linh Quân là người nào vậy?”
Hàn Lập hỏi.

Nghe Hàn Lập hỏi vậy Điền Hưng ngẩn ra dùng
ánh mắt cổ quái nhìn tới Hàn Lập đánh giá.

“Như thế nào chẳng lẽ trên mặt của ta nở
hoa hay sao chứ.” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe rồi cười lên ha hả.

“Xem ra, Hàn huynh thật sự là từ địa phương
rất xa mới tới đây.”

“Theo như lời ngươi vừa nói vậy thì người
này rất là nổi danh ở Lạc Nhật Thành hay sao chứ?” Hàn Lập nhướng mày.

“Bổn thành chủ mặc dù là Hóa Thần Kỳ tu sĩ
nhưng mà đệ nhất tu sĩ lại không phải là hắn mà là một vị Hoàng Lương Linh Quân
đã cư ngụ tại đỉnh núi phụ cận cả vạn năm kia. Nghe nói hắn đã vượt qua được
cửa ngũ hành hợp nhất để trở thành một vị Hợp Thể Sơ Kỳ tu sĩ.” Điền Hưng có
chút hưng phấn giới thiệu nói.

“Hợp Thể Sơ Kỳ!” Hàn Lập trong lòng rùng
mình.

Trước đây khi hắn còn là một gã Hóa Thần sơ
kỳ tu sĩ thì hắn cũng đã biết rõ giữa Hóa Thần Kỳ cùng Hợp Thể Kỳ có sự chênh
lệch rất lớn. Ở Linh Giới này hơn mười năm thì Hợp Thể Kỳ tu sĩ là tu sĩ cao
nhất mà hắn nghe nói qua. Đám người của Tam Hoàng bất quá cũng chỉ là Hợp Thể
cảnh giới đại thành mà thôi.

Còn từ những vị tu sĩ khác cũng như là phàm
nhân thì hắn chưa nghe nói tới có tu sĩ nào là Đại Thừa Kỳ hay là Độ Kiếp kỳ tu
sĩ.

Phảng phất như những tồn tại đỉng giai đó
của nhân tộc, chưa bao giờ xuất hiện ở Linh giới này.

Tất nhiên có lẽ trước nay hắn cũng chỉ tiếp
xúc được với tầng lớp thấp nên vô phương biết được những tin tức như thế này.
Sau khi lên thú xa, Điền Hưng vội vàng cấp cho Hàn Lập một ít chuyện tình có
liên quan đến Hoàng Lương Linh Quân, đa số là nói về chuyện vị Hoàng Lương Linh
Quân này có danh tiếng như thế nào, nổi tiếng ra sao….

Hàn Lập nghe xong cũng chỉ mỉm cười, không
nói thêm lời nào nữa.

Sau khi thú xa đi được chừng một canh giờ
thì đi tới một con đường xa lạ rồi bổng nhiên dừng lại ở đầu một con đường.

Hàn Lập từ trên xe nhảy xuống đưa mắt nhìn
xung quanh một cái, rồi nhìn thấy một cái cửa hàng, cửa hàng này trông cũng
không giống như các loại bình thường.

Cửa ra vào rất to lớn hai bên cột được
trang trí bằng kim phấn còn phía trên thì tấm bảng hiệu được viết ba chữ rất lớn.”
Khung Vũ Cát.”

Phía trước đại môn này có hai cái thiết trụ
màu xanh rất lớn và cao. Trên thiết trụ lại có hai sợi thừng màu bạc đang cột
hai con quái thú màu hồng đỏ, bộ dáng như con thằn lằn.

Hai đầu quái thú này thấy có người trên xe
bước xuống trong nháy mắt liền đứng lên giương đôi mắt nhỏ nhìn chăm chú tới
Hàn Lập với ánh mắt không tốt lắm.

“Đi!.” Điền Hưng theo sát phía sau Hàn Lập
nhìn thấy hai đầu quái thú này không thèm để ý gì tới mà móc trong người ra một
cái lệnh bài màu vàng hướng tới hai con quái thú lắc lắc.

Lúc này hai con quái thú thấy vậy liền gầm
gừ một chút rồi lười biếng nằm xuống bất động. Hai người liền đi ngang qua hai
con thú này.

Tới bên trong xong Hàn Lập lơ đểnh nhìn.

Nơi này chỉ có một gian phòng đơn giản cao
khoảng bảy tám trượng chung quanh chỉ có mấy thứ đồ linh tinh hầu như trống
không không có vật gì cả.

Nhưng ở phía góc có một cái thang lầu còn
bên cạnh thì có một ghế có một lão giả sắc mặt khô vàng, mũi ưng đang ngồi đó
ngủ gật, phảng phất như hoàn toàn không phát hiện có khách đến.

“Tư lão! Đừng ngủ, ta dẫn người tới đây.”
Điền Hưng không chút khách khí tiến lên vài bước nắm lấy tay nam tử lắc mạnh
lên.

“Khách nhân, ở đâu?” Lão giả đôi mắt có
chút mơ hồ ra.”Nghe nói quý cửa hàng có chút tài liệu đặc thù, tại hạ muốn tới
nhìn xem qua một chút.” Sau khi đưa mắt nhìn qua lão giả một cái rồi Hàn Lập
bất động thanh sắc hỏi.

“Khách nhân muốn mua những tài liệu đặc
thù, bổn tiệm cũng có thu mua một chút đồ đặc biệt, chuyên môn bán cho những
người có nhu cầu. Không biết khách nhân muốn loại nào vậy?” ánh mắt của chưởng
quỹ liếc tới Hàn Lập dừng lại một chút dò xét rồi lộ ra vẻ tươi cười nói.

“Linh cụ tài liệu.” Hàn Lập bình tĩnh nói.

“Ồ, những tài liệu như vậy không nhiều lắm.
Nhưng hiện tại bổn **** có được hai kiện. Để ta mang tới cho ngươi xem?.”
Chưởng quỹ cười cười, quay người lại rồi leo lên thang lầu. Hàn Lập từ phía sau
nhìn tới bóng lưng của chưởng quỹ hai mắt híp lại. Đột nhiên hướng tới Điền
Hưng hỏi:

“Người này hình như cũng là một vị luyện
thể sĩ, hơn nữa cấp bậc không thấp!”

“Đương nhiên biết! trước đây Tư lão ở Lạc
Nhật Thành nổi tiếng là một vị cao giai luyện thể sĩ. Nhưng chỉ là hơn mười năm
trước ở trong Lạc Nhật Chi Mộ gặp chuyện ngoài ý muốn trúng phải một loại quái
độc làm cho một vị cao giai luyện thể sĩ mất đi tất cả toàn bộ khí lực. Hắn
không thể làm gì khác hơn là mở cửa hàng này để mua bán.” Điền Hưng giải thích.

“Ồ, thì ra là thế!” Hàn Lập gật đầu ra vẻ
hiểu được.

Điền Hưng cười cười một tiếng. Vừa định hỏi
làm thế nào mà Hàn lập biết được thân phận của Tư lão này thì đột nhiên nghe
tiếng thú rống ầm ỉ từ bên ngoài rồi lại nghe một tiếng nói trong trẻo quát
lên.

“Súc sinh, muốn chết!”

“Bình bình.” hai tiếng vang lên dường như
đó là âm thanh của vật gì đó rất nặng va nhau vang lên.

Hàn Lập và Điền Hưng đều kinh ngạc xoay người
lại chỉ thấy từ cửa lớn bước tới một nam và một nữ còn hai con quái thú bộ dáng
đã không thể nhúc nhích được nữa.

Điền Hưng lấy làm kinh hãi. Nhưng lập tức
phát hiện ra hai con quái thú trong miệng còn truyền ra âm thanh rên rỉ, lúc
này trong lòng mới buông lỏng.

Hàn Lập liền nhìn tới đôi nam nữ này.

Đôi nam nữ này tuổi cũng không lớn lắm. nam
thì tuấn tú hiên ngang còn nữ thì dung nhan tú lệ thật đúng là một đôi kim đồng
ngọc nữ. Hơn nữa linh áp của hai người không thấp có thể đã là Kết Đan Kỳ tu sĩ
rồi.

Hàn Lập thấy hai người này còn trẻ mà có tu
vị như vậy thực sự là vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù nói ở linh giới linh khí nồng đậm
cùng với cao giai linh thạch và số lượng lớn thiên tài địa bảo tồn tại nên tu
sĩ Trúc Co và Kết Đan hơn xa Nhân giới. Nhưng mà hai người này, tuổi còn trẻ
lại có tu vi như vậy thực là làm cho người ta giật mình không ít.

“Các ngươi là người phụ trách cửa hàng?”
Nam tử liếc mắt nhìn tới Hàn Lập và Điền Hưng, thần niệm sau khi hướng Điền
Hưng quét qua một lần, phát hiện hắn bất quá chỉ là Luyện Khí kỳ tu sĩ. Lúc này
mới quát hỏi tới, trong lời nói không dấu vẻ ngạo nghễ.

Mặc dù có thấy trên tay Hàn Lập có đeo một
cái giới chỉ thì biết ngay đây là một tên Luyện Thể Sĩ, nhưng mà lại cùng với
một tên Luyện Khí Kỳ tu sĩ đi chung, thanh niên cũng không buồn hỏi đến.

“Không phải, bọn ta cũng chỉ là khách nhân
tới trước mua đồ mà thôi.”Điền Hưng thấy hai người này đều là Kết Đan Ký tu sĩ
trong lòng sợ hãi vội vàng cười xòa trả lời.

“Khách nhân? Vậy chưởng quỹ của Khung Vũ
Cát ở đâu!.” Người thanh niên hừ một tiếng hỏi.

“Tư lão đã đi lấy đồ. Nhị vị tiền bối giờ
hãy chờ một chút.” Điền Hưng cẩn thận trả lời.

“Lữ sư muội, tạm thời chịu khó chờ một
chút, không có việc sao?” Vị thanh niên này không để ý gì tới lời nói của Điền
Hưng mà lại quay đầu hướng tới vị nữ tu trẻ tuổi ôn nhu nói.

“Không có việc gì. Có lẽ hiện giờ Gia tổ và
lệnh sư đang nói chuyện. Chúng ta không cần phải quấy rầy bọn họ. Bất quá của
hàng này thực sự có đồ gì tốt sao?” Vị nữ tử tú lệ kia đôi mắt đẹp vừa chuyển
hiển nhiên đã nhìn thấy cửa hàng này trống không không có vật gì cả nên có chút
tò mò.

“Ta cũng chỉ nghe nói cửa hàng này cũng có
chút đồ vật. Theo bằng hữu của ta nói thì cửa hàng này có rất nhiều đồ vật ly
kỳ cổ quái. Coi như dù không tìm được đồ vật sư muội thích thì đến để kiến thức
một chút cũng không tồi.” Người thanh niên nam tử ngữ khí thật là êm dịu ra vẻ
muốn lấy lòng người này.

“Nếu Tiền sư huynh đã nói như thế, vậy tiểu
muội nhất định phải xem mới được.” vị nữ tử trẻ tuổi vui vẻ cười rộ lên.

Đúng lúc này thì cầu thang vang lên tiếng
bước chân, thấy ngay lão giả này tay cầm hai cái hộp gấm một lớn một nhỏ đang
ung dung đi xuống cầu thang.

“Như thế nào, lại có khách nhân đến. Ồ, hai
con thú trông cửa của ta đã bị các ngươi đả thương.” Lão giả đưa cặp mắt nhìn
tới đôi nam nử, nhưng khi ánh mắt hương bên ngoài đảo qua một cái, sắc mặt liền
trầm xuống.

“Yên tâm. Ta cũng chỉ là giáo huấn nó một
chút thực sự không ảnh hưởng tới tính mạng của bọn nó.

Lữ sư muội chính là hậu nhận của Hoàng
Lương tiền bối, nếu thú trông cửa của các hạ mạo phạm nàng, chỉ sợ ngươi không
chịu trách nhiệm nổi.” Người thanh niên dường như cũng biết tâm tư của chưởng
quỹ, thân thể không nhúc nhích, mồm cười mà mặt không cười nói.

“Hậu nhân của Hoàng Lương Linh Quân. Lần
này đây coi như xong, lần sau sẽ chiếu theo lệ giải quyết!” Nghe được người
thanh niên nói như thế, lão giả sắc mặt khẽ biến, nhưng lập tức thần sắc trở
lại như thường.

Sau đó hắn cũng không lý gì tới hai người
nam nữ này nữa mà đi thẳng tới trước mặt của Hàn Lập. Đưa hộp gấm đang cầm
trong tay ra.

Hàn Lập cũng không có đưa tay lấy ngay mà
ánh mắt chớt lóe lên hỏi.

“Trong hộp có lẽ là vật cổ quái, Tư chưởng
quỹ có thể giới thiệu chút về nó không?.”

Chương 1241: Ngân Tâm Thạch và Thiên Tâm Đan

“Một cái tài liệu có tên là Ngân Tâm Thạch,
ta cũng không biết rõ nó vật gì. Các hạ hãy tự mình xem đi.” Lão giả nhàn nhạt
nói rồi thuận tay đem một cái hộp gấm tới mở ra liền thấy một miếng đá màu bạc
nhạt, lớn cỡ nắm tay.

Tiếp theo đóng nắp hộp lại, bàn tay vươn ra
liền đem hai cái hộp gấm ném sang.

“Ngân Tâm Thạch! Chậm đã, đồ vật này hai
người chúng ta cũng muốn.” Tú lệ nữ tử đang đứng một bên chợt nghe tới tên là
NgânTâm Thạch đột nhiên trở nên vui mừng còn vị thanh niên cũng liền sửng sốt
nhưng liền phản ứng nhanh nhẹn đưa tay ra hư không chụp một cái.

Một luồng hào quang màu xanh trực tiếp
hướng tới cái hộp gấm đó bắn tới cuốn lấy cái hộp gấm chứa tinh thạch đi.

Hàn Lập nghe được tên gọi là NgânTâm Thạch
trên mặt cũng đồng dạng biến đổi. Thấy tên thanh niên kia ra tay muốn cướp lấy
hộp gấm thì sắc mặt trầm xuống.

Cánh tay vừa động nghe rắc một tiếng nhỏ
vang lên cánh tay dài ra vài thước, một tay bắt lấy hai cái hộp gấm trong.

Lúc này đoàn thanh hà khó khắn lắm mới đi
tới trước mặt, không ngờ lại không có chút ý tứ dừng lại nào chạy thẳng tới
trước người Hàn Lập xoắn tới, bộ dáng muốn cường hành đoạt lại hộp gấm.

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, bả vai nhoáng
lên thân thể nhanh như tia chớp lùi về sau hơn một trượng. Đồng thời một bàn
tay vàng rực nhắm tới đoàn thanh hà một quyền đánh ra.

“Bụp bụp..” vài tiếng cả đoàn thanh hà
giống như là một tờ giấy dễ dàng bị bàn tay đánh thủng qua rồi từ từ biến mất.

“Cao giai luyện thể sĩ!” nguyên bổn hai tay
của người thanh niên đã kết quyết nhưng khi thấy Hàn Lập hiện ra thân thủ, sắc
mặt hơi đổi, trở nên chần chờ.

“Tiền sư huynh chậm đã. Có thể nói chuyện
một chút không cần phải động thủ. Chưởng quỹ, khối linh thạch này có lẽ không
cần bán cho người này đi. Bất kể là giá tiền bao nhiêu ta cũng mua. Vậy giờ hãy
bán cho ta đi.” Nữ tử họ Lữ gọi người thanh niên lại, thông minh dị thường
hướng tới chưởng quỹ hỏi.

“Không được, cho dù Lữ tiên tử là hậu nhân
của Hoàng Lương tiền bối thì tại hạ cũng không thể nào phá bỏ quy củ của Khung
Vũ Cát. Bổn tiệm không phải là đấu giá hội vì vậy không phải ai xuất ra cao giá
hơn là được mà phải theo thứ tự trước sau. Trừ phi vị đạo hữu này không muốn
nữa thì mới tới phiên các hạ mua Ngân Tâm Thạch này.” Thật không biết cửa hàng
này có quy củ này hay không hay là lão giả này cố ý làm khó dễ rồi nhàn nhạt
nói.

Nữ tử họ Lữ này không khỏi ngẩn ra, liền
xoay đầu hướng tới Hàn Lập.

Nhưng Hàn Lập cũng không có xoay đầu lại mà
chỉ tiếp tục mở tiếp cái hộp gấm còn lại lúc này chỉ thấy một khối khoáng thạch
màu tro hình chữ nhật bóng láng bị thường. Nhưng mà màu sắc lại ảm đạm dị
thường làm cho người ta có cảm giác rất là quỷ dị.

“Gia sư là Cầu Long Tôn Giả. Khối Ngân Tâm
Thạch này chính là vật mà Lữ sư muội muốn có được. Ta thay Lữ sư muội nâng giá
tiền lên gấp hai lần vậy ngưoi hãy đem vật này giao ra cho ta đi.” Thanh niên
họ Tiền đưa tay tới, chậm rãi nói. Lời nói mặc dù rất là khách khí nhưng khẩu
khí lại cao ngạo dường như ra vẻ bề trên nói chuyện với Hàn Lập.

“Không được!.” Hàn Lâp đưa tay tới khối
khoáng thạch màu xám sờ một cái mắt không chớp trả lời.

“Ngươi nói cái gì!” Khuôn mặt của người
thanh niên họ Tiền trở nên khó coi. Căn bản là không nghĩ tới Hàn Lập từ chối
trả lời như vậy. Ngay cả suy nghĩ cũng không cần tới nữa.

“Có lẽ vật này đối với bằng hữu của các hạ
là vật quý hiếm, nhưng ngươi làm sao biết là tại hạ lại không cần tới nó chứ.”
Hàn Lập nhìn người thanh niên liếc mắt bình tỉnh nói.

“Ta đã nói rồi, ta sẽ ra giá gấp đôi số
tiền.” ánh mắt của người thanh niên lạnh như băng trong lời nói dường như có
một tia uy hiếp.

Vị nữ tử họ Lữ kia cũng nhướng mày, nhưng
lần này thì không ra tay ngăn cản nữa.

“Tại hạ cũng không thiếu linh thạch, nếu
các hạ khẳng định bỏ đi tại hạ tình nguyện cấp cho các hạ một số linh thạch.”
Hàn Lập thở dài một hơi, thì thào nói.

Mặc dù nam tử và nữ tử có lai lịch rất lớn
và chỗ dựa vững chắc. Nhưng Hàn Lập là một người độc lập và hơn nữa lại đang
muốn tiến vào Lạc Nhật Chi Mộ vì vậy cần phải đột phá bình cảnh để khôi phục
lại tự thân pháp lực nếu không thì không được. Vì vậy hắn không quản đến hai
tên Kết Đan tu sĩ trước mặt. Một khi đã khôi phục lại pháp lực, cho dù là chỗ
dựa của họ có cảnh giới cách xa nhau nhưng nếu như bọn họ xuất thủ thì hắn dù
đánh không lại nhưng việc có thể thoát thân chạy đi thì hắn có vài phần nắm
chắc.

Bất quá, hắn đáp lời không chút lưu tình,
chẳng những làm cho Điền Hưng sắc mặt vô cùng tái nhợt. Cho dù lão giả nguyên
bổn sắc mặt không đổi cũng lộ ra vài phần ngạc nhiên.

Chẳng lẽ đối phương có lai lịch thật lớn
cho nên đối với thân truyền đệ tử của Cầu Long Tôn Giả và Hoàng Lương Chân Quân
mà không chút sợ hãi nào cả.

Tư lão thật sự có chút hiểu sai lệch.

Nghe xong Hàn Lập trả lời như vậy thanh
niên họ Tiền hoàn toàn tức giận.

Còn nữ tử họ Lữ tựa hồ cũng đang nghĩ giống
lão giã, sau khi đánh giá Hàn Lập. Sau khi suy nghĩ một chút đột nhiên mở miệng
nói.

“Các hạ họ gì? Sư môn tiền bối là ai? Nói
không chừng có thể là chỗ quen biết với tổ phụ của ta!.”

“Tại hạ chỉ là nhất giới tán tu, làm gì có
sư thừa kia chứ. Còn họ tên cũng không cần thiết phải nói ra.” Hàn Lập cười một
tiếng, từ chối cho ý kiến nói.

“Tốt, đạo hữu không muốn nói vậy thì quên
đi. Nhưng mà ta đây sẽ dùng một bình Thiên Nguyên Đan đổi Ngân Tâm Thạch của
đạo hữu được không? Đan dược này chính là tăng trưởng đan dược có thể làm cho
thần niệm tạm thời tăng lên. Để đền bù lại thần niệm của Luyện Thể Sĩ thiếu
hụt, trong việc đột phá bình cảnh có tác dụng rất lớn.” nữ tử họ Lữ sau một
chút suy nghĩ bàn tay mềm mại vừa chuyển thì trong tay xuất hiện ra một cái
bình ngọc rất là bình tỉnh nói.

“Thiên Tâm Đan? Lữ sư muội đây chính là độc
môn bí dược của Hoàng Lương tiền bối. Nếu như dùng nó mà chỉ đổi lấy cái Ngân
Tâm Thạch thì quả thật quá là lãng phí đi.” Thanh niên họ Tiền thấy vậy lập tức
kinh hãi lên tiếng ngăn cản lại.

Còn vị Tư lão kia ngay ngốc nãy giờ ở một
bên không nói lời nào vừa nghe nói vậy trong lòng vừa động cho tới Điền Hưng
trước nay dường như chưa bao giờ nghe qua loại đan dược này cũng có chút ngẩn
ngơ ra.

“Tạm thời gia tăng thần niệm, đối với tu sĩ
cũng có tác dụng sao?” Hàn Lập trong lòng nhất động bật thốt lên hỏi.

“Thần niệm của tu sĩ rất là to lớn, hiệu
quả chắc là không lớn lắm.” nữ tử họ Lữ nghe hỏi vậy có chút ngạc nhiên, có
chút không hiểu rõ nói ra như vậy.

“Nếu đã nói như vậy, mong rằng Lữ đạo hữu
hãy thu hồi lại bình đan dược này đi tại hạ không đổi.” Hàn Lập lắc lắc đầu.

Lần này thì sắc mặt của nữ tử họ Lữ thực sự
là rất khó coi.

Còn vẻ mặt Tư lão thì trông rất là kinh
ngạc!

Phải biết rằng Thiên Tâm Đan danh tiếng rất
là to lớn, nó là thánh dược dùng để đột phá bình cảnh. Hiện tại không biết
người này như thế nào lại cự tuyệt chỉ vì một khối linh cụ tài liệu mà đi từ
chối bỏ qua cơ hội tốt này thật là uổng phí. Nếu không phải Thiên tâm Đan không
có tác dụng với tấm thân bị độc của hắn thì nói không chừng hắn đã nhịn không
được đem Ngân Tâm Thạch hướng tới nữ tử họ Lữ đổi lấy nó rồi.

Cô ta như vậy lại tùy ý xuất ra một bình
Thiên Tâm Đan, như vậy xem ra rất được Hoàng Lương Linh Quân yêu mến rồi.

Trong lúc lão giả rất là kinh ngạc thì Hàn
Lập lại hỏi hắn giá tiền của hai kiện đồ vật này là bao nhiêu.

Mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng lão
giả vẫn còn đủ bình tỉnh nói ra một cái giá trên trời so với bình thường cao
hơn rất nhiều.

Hàn Lập nghe xong gật đầu, bàn tay vừa
chuyển xuất hiện ra một cái vòng tay trữ vật trong tay. Sau đó bàn tay đặt ở
trên đó hoa một cái, liền xuất ra một đống cao giai linh thạch, thừa để chi cho
trả hai kiện đồ vật.

Tất cả những thứ này đều là do Hàn Lập đem
số lượng lớn thấp, trung linh thạch đem từ Nhân giới lên hoán đổi thành cao
giai linh thạch ở Linh giới. Bởi thấp giai linh thạch cơ hồ không có tác dụng
gì tới việc tu luyện của Hàn Lập vì vậy hắn đem toàn bộ đi đổi thành cao giai
linh thạch hết.

Chưởng quỹ không nói lời nào liền lấy ra
cái vòng thủ trạc đem tất cả linh thạch thu vào. Xem như lần giao dịch này đã
thành công.

Hàn Lập thu lấy hai cái hộp gấm xong liền
bước ra cửa mà đi còn Điền Hưng thì vô cùng sợ hãi chạy theo sau.

Sắc mặt của người thanh niêm âm trầm một
chút, trong lòng không thể nào biết được thân phận thật sự của Hàn Lập là ai
cho nên cũng không có ngăn trở Hàn Lập rời đi. Nhưng trong hắn cũng đã quyết
định sau khi về nhà sẽ cho người điều tra cho ra thân phận của đối phương để
biết được lai lịch là ai.

Còn nữ tử họ Lữ thì nhìn chăm chú vào bóng
lưng của Hàn Lập, môi mím lại, trong lòng rất là buồn bực.

Đi ra khỏi cửa hàng tâm tình của Hàn Lập
rất là thoải mái, sau khi tìm được hai loại tài liệu này thì hắn cực kỳ thỏa
mãn. Còn khối màu xám thạch đầu giá có lẽ giá hơi cao một chút.

Bởi vì đó là một loại linh cụ tài liệu biến
dị rất là hiếm thấy.

Nếu không phải Hàn Lập đã từng học tập qua
việc luyện chế linh cụ tài liệu, hơn nữa lại có thần thức cường đại cho nên đã
đem hầu hết tư liệu của Ngu Dương Thành xem qua hết bảy tám phần nếu không thì
vô phương nhận biết được vật này.

Theo như sách viết về các loại linh cụ thì
loại tài liệu này thật ra cũng không phải là một loại tài liệu tốt, nếu như
không muốn nói là còn không bằng được các loại tinh phẩm tài liệu. Nhưng mà vật
này lại là bảo vật được các vị tu sĩ dùng để luyện chế thành pháp khí, thật sự
mà nói nó thật sự có một chút sử dụng thần kỳ.

Nhưng đối với Hàn lập một cái ngoại tộc thì
tài liệu này thật sự là một loại tài liệu vô cùng tốt, vì vậy hắn rất là hài
lòng. Sau đó mấy ngày hắn cùng với Điền Hưng đi tới một vài cửa hàng khác có
bán các loại tài liệu xem qua một lượt và thu thập một số tài liệu khác nữa.
Rồi hắn mới chia tay với Điền Hưng. Còn hắn thì đi tìm một cái cửa hàng chuyên
luyện chế linh cụ rồi thuê một gian luyện chế linh cụ hoàn chỉnh bắt đầu đóng
cửa không đi ra nữa.

Một tháng sau, thần sắc bình thường Hàn Lập
mới đi ra ngoài và rời khỏi Lạc Nhật Thành. Nữa tháng sau hắn đi tới một cái
hạp Cốc rất lớn.

Đó chính là cửa vào Lạc Nhật Chi Mộ.

Cả hạp cốc rộng chừng một dặm bất kể là hai
bên hạp cốc hay là ở phía dưới đất đều là một màu đỏ tươi của các loại dị
thạch. Ngay cả những khu vực gần đấy cũng có một màu đỏ sậm, mới nhìn thấy đều
có cảm giác làm cho người ta phải sợ hãi.

Mà ở vùng gần chỗ hạp cốc to lớn này lại
nhìn thấy một ít các vị tu sĩ hay là luyện thể sĩ tụ năm tụ ba nói chuyện với
nhau, một số khác thì lại ngồi bất động. Những người này phần lớn đều là trung
giai tu sĩ hay là luyện thể sĩ có lẽ đang ngối để chờ kiếm thêm người để tạo
thành từng nhóm đồng bạn thành lập đội ngũ rồi mới đi vào bên trong hạp cốc.

Tất nhiên cũng có một số đội ngũ khác đã
sớm liên lạc và thảo luận với nhau cho nên khi đi tới hạp cốc này liền trực
tiếp nhập cốc mà đi tới.

Ngoài ra còn có một số tu sĩ có tu vi cao
thâm và một số cao giai luyện thể sĩ giống vậy khi tới nơi liền đi vào ngay
trong chớp mắt.

Nhưng bất kể là tu sĩ hay là luyện thể sĩ
khi tới nơi này đều không ai dám phi hành quá cao mà hầu hết chỉ bay cao cách
mặt đất khoảng mười trượng phi hành mà đi thôi.

Bởi vì chỉ cần là con người có đầu óc chút
ít cũng sẽ hiểu được ở địa phương như thế này nếu như phi hành quá cao thì cũng
dạng giống với việc tự mình đem thân mình cái mạng nhỏ giao cho Yêu tu hoặc là
các Nhân loại lòng dạ bất minh. Hơn nữa ngoài những việc đó ra thì sinh sống ở
Lạc Nhật Chi Mộ này còn có vô số các loại phi cầm, cổ thú khác nữa lấy không
trung làm địa bàn, hoàn toàn tạo thành việc như bị cấm chế không trung.

Báo cáo nội dung xấu