Phàm nhân tu tiên - Chương 2169 - 2170

Chương 2169:
Đại Chiến Ở Mộc Tộc (13)

Gần nửa canh
giờ sau, trong không trung dấy lên một trận dao động ù ù. Ánh sáng màu xanh
chợt lóe, một chiếc trận bàn xanh biếc hiện ra. Tiếp đó lại có một đạo pháp
quyết nhập vào trong trận bàn.

Ngay sau đó, giọng nói vui mừng của Thảo
Tật truyền tới:

“Hàn huynh, ngươi ở bên đó có ổn không? Ở
bên này đã được ta chuẩn bị chu đáo, có thể kích phát cấm chế của đại trận rồi.
Người hãy dẫn dụ mấy cái hóa thân của Thánh Tổ đó vào trong dải núi, ta sẽ đem
cấm chế nhốt hết bọn chúng.”

“Ở bên này ta không có việc gì. Về cấm
chế thì không cần phải phiền toái như vậy, cứ để dành lại cho những tên địch
phía sau đi.” Một tay của Hàn Lập đang nâng cái trận rồi hời hợt trả lời. Tay
còn lại đang vân vê một cây búa màu đen, hắn tỏ vẻ khá hứng thú ngắm nhìn cây
búa.

Lưỡi búa này đúng là ma binh đã được tên to
con mặc giáp vàng sử dụng ban nãy.

Mà xung quanh đó ngoài trừ Giải Đạo Nhân
đang có vài vết thương trên cơ thể ra còn lại không có lấy một bóng người.

Nhưng hơn trăm dặm mặt đất phía dưới lại
trở thành một mảng gồ ghề khúc khủy, không còn nguyên dáng vẻ ban đầu nữa.

Rõ ràng là nơi này vừa mới xảy ra một trận
chiến vô cùng kịch liệt.

“Cái gì? Hàn huynh, ý của ngươi là...” Phải
mất một lúc im lặng trong trận bàn mới vang lên giọng nói của Thảo Tật đang pha
chút kinh ngạc và vẻ không thể tin được.

“Mấy cái hóa thân của Thánh Tổ vừa nãy đã
bị ta và Giải huynh giải quyết gọn ghẽ. Cấm chế mà đạo hữu đang nắm giữ cứ tạm
để dành lại đã.” Hàn Lập khẽ phất tay, lưỡi búa màu đen liền biến mất. Sau đó
hắn khẽ cười rồi trả lời.

Trong trận chiến vừa rồi, hắnGiải Đạo Nhân
dễ dàng đánh bại ba tên Ma tộc. Nhưng cả ba tên thấy địch không lại liền vội bỏ
chạy, làm cho hắn phải cuống chân cuống tay một lúc mới đem cả ba diệt gọn.

“Thần thông của Hàn huynh và Giải huynh to
lớn ngoài sự tưởng tượng của ta. Thật là không gì hay bằng, như vậy thì mắt
trận số hai của chúng ta sẽ không gặp điều gì sơ sót!” Gã Mộc tộc to con nghe
vậy liền mừng rơn. Giọng nói truyền ra từ trong trận bàn còn mang theo vài phần
kính trọng.

Với thực lực của Hàn Lập vừa bày ra như vừa
rồi, tất nhiên là không thể đem hắn đối đãi với những tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ bình
thường khác được. Vậy nên trong lời nói của gã Mộc tộc vừa rồi đã mang thêm vài
nét kính sợ.

Hàn Lập khẽ mỉm cười, hắn đang muốn trả lời
lại vài câu thông qua trận bàn. Nhưng đúng lúc này trên trời cao bỗng vang lên
từng trận sấm liên miên, vô số vệt sáng màu trắng chợt lóe ra ở bốn phương tám
hướng trong không trung. Tận cuối chân trời ở một hướng nào đó đang truyền đến
từng đợt dao động, chỉ mới vài cái chớp mắt chúng đã thoáng lướt qua bên này.

Dường như cùng lúc đó, trong trận bàn
truyền đến một âm thanh giật mình thảng thốt của gã Mộc tộc.

Vẻ tươi cười trên mặt của Hàn Lập liền
ngưng lại. Ánh mắt của hắn chớp động một lúc rồi mời truyền âm vào trong trận
bàn:

“Thảo đạo hữu, dị tượng vừa rồi nghĩa là
mắt trận thứ nhất đã bị phá hủy phải không?”

“Hàn huynh đoán không sai, đúng là gốc
thánh thụ dự bị ở mắt trận số một đã bị phá hủy. Điều này khẳng định là mấy tên
Thánh Tổ bên phe Ma tộc đã đồng loạt tấn công vào các vị trí mắt trận.” Giọng
nói của Thảo Tật truyền đến có pha vẻ chua xót.

“Đây là sự việc đã được dự đoán trước. Nếu
vậy chắc không lâu nữa sẽ có nhóm khách thứ hai đến thăm chúng ta.” Hàn Lập
cười lạnh rồi trả lời.

“Hàn huynh, ngươi và Giải huynh hãy về nghỉ
ngơi một chút đi. Nếu đúng là sẽ có hóa thân của Thánh Tổ khác đến, e rằng sẽ
phải phiền hai người mới có thể ngăn cản được. Lúc này mọi người khôi phục được
phần pháp lực nào vẫn là tốt hơn phần nấy.” Gã Mộc tộc to con trầm ngâm một lúc
rồi truyền âm tới.

“Lời này cũng đúng, vậy ta và Giải đạo hữu
sẽ về nghỉ ngơi một chút.” Hai mắt của Hàn Lập lóe lên, hắn liền vui vẻ gật
đầu.

Sau đó hắn không nói gì thêm, chỉ đem trận
bàn thu lại rồi cùng với Giải Đạo Nhân bay vút lên trời.

Trong phút chốc, cả hai người liền hóa
thành hai dải cầu vồng phóng vút về trung tâm của dãy núi.

Mà tại nơi bọn họ mới vừa rời đi, phía dưới
mặt đất bỗng nhiên tỏa ra hào quang màu xanh sáng rực. Mặt đất vốn bị hư hại
nặng nề bỗng chốc mọc lên những mầm non mơn mởn. Chỉ một lúc sau, phía dưới đã
được bao phủ bởi vô số cây cối rậm rạp. Những bụi cây này đang lớn lên với tốc
độ mà mắt thường có thể thấy được, một lần nữa chúng lại hóa thành những cây cổ
thụ cao đến hàng trăm trượng, đem tất cả các dấu vết của trận chiến khi nãy che
đậy hết thảy.

Gần nửa ngày sau, ở một nơi trong không
trung cách dải núi nơi nhóm Hàn Lập đang ở khoảng vài dặm bỗng xuất hiện một
tia dao động.”Ầm ầm ầm...” từng tiếng nổ chói tai vang lên. ở cuối chân trời
bỗng lóe lên một sợi tơ màu đen đang lướt tới, vô số khí đen ngùn ngụt tuôn ra,
nhắm thẳng hướng vào dải núi bên này mà lao đi.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy như có như không
một tòa cung điện to như ngọn núi đang ẩn nấp ở bên trong làn khí đen kịt.

Ở bề mặt trên đỉnh tòa cung điện có bảy tên
Ma tộc cả nam lẫn nữ mặc trang phục khác nhau. Bọn chúng đứng ngang hàng với
nhau, đang chăm chú thảo luận về điều gì đó.

Cả bảy tên đều tỏa ra khí tức cực kỳ mạnh
mẽ, rõ ràng khác xa với đám Ma tộc có tu vi Hợp Thể Kỳ bình thường.

“Bọn Xa lão quỷ đúng là lũ ăn hại. Cả hai
nhóm chúng ta đều đã thuận lợi thành công, chỉ có bọn họ vừa đi là đã biệt tăm,
báo hại chúng ta không thể không chạy thêm một chuyến.” Một gã Ma tộc có vóc
người cao lớn, quanh thân còn tỏa ra từng tia sáng màu lam nói với giọng bực
tức.

“Nếu nói về thực lực thì năm người trong
nhóm của Xa đạo hữu gần như không thua kém bao nhiêu so với bảy người chúng ta.
Nếu không lúc trước đã không cho bọn họ tự động đến giải quyết mắt trận nơi
này. Còn tại sao đến giờ vẫn chưa thành công chắc bởi họ đã bị cấm chế nào đó
vây lại.” Một thiếu nữ có dáng người thướt tha khẽ cười rối trả lời.

“Nhóm chúng ta và bên phía Toa đạo hữu đã
thành công rất dễ dàng, chỉ có mỗi nhóm của Xa lão quỷ là có vấn đề, vậy chẳng
phải là Xa lão quỷ vô dụng hay sao?” Gã Ma tộc to con kia ăn nói rất trắng
trợn, rõ rằng là hắn có bất mãn với người gọi là “Xa lão quỷ” nào đó.

“Nếu năm người bọn họ chỉ bị pháp trận nhốt
lại còn đỡ. Nhưng ngộ nhỡ bọn họ gặp phải kẻ địch rất mạnh rồi bị giết đi, như
vậy bảy người chúng ta phải cẩn thận hơn mới được.” Một ông lão tóc vàng lạnh
lùng nói.

“Làm sao có chuyện này được. Với thần thông
của năm người bọn họ chỉ cần không gặp phải kẻ có tu vi Đại Thừa Kỳ, còn lại dù
không đánh được nhưng vẫn có khả năng bảo vệ mình. Còn vì sao không liên hệ với
bọn họ chắc bởi cấm chế ở nơi này quá hiệu quả, việc này cũng không có gì kỳ
quái.” Thiếu nữ thướt tha cười khẽ, cô ả nói với vẻ không mấy để ý đến chuyện
này.

“Không cần quan tâm quá nhiều đến chuyện
đó, nhưng ở nơi này có cấm chế có thể vây nhốt năm người bọn Xa lão quỷ thì
chắc hẳn nó không hề đơn giản. Chúng ta phải cẩn thận mới được.” Vẻ mặt của lão
già tóc vàng vẫn lạnh băng.

“Nếu lão Quý đã nói như thế, ta sẽ cẩn thận
hơn một phần.” Một tên Ma tộc khác bâng quơ đáp lời.

Những tên còn lại cũng đều gật đầu xưng
phải.

Ông lão tóc vàng đang định nói thêm điều gì
thì vội nuốt ngược lời nói lại. Sắc mặt của lão trở nên kinh ngạc, lão vội
ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên cao.

“Sao vậy? Lão Quý phát hiện ra điều gì
sao?” Mấy tên Ma tộc khác đều cảm thấy kì quái. Gã to con không nhịn được tò mò
bèn hỏi.

Nhưng không đợi ông lão tóc vàng kịp trả
lời, một cỗ dao động khủng khiếp làm người ta không dám tin hiện ra trên nền
trời cao. Những tia sáng màu xanh chớp động, một quầng sáng màu xanh rộng mênh
mông bất ngờ hiện ra, lướt tới hóa thành một tấm võng chụp xuống.

“Không ổn, tránh mau!”

Ông lão tóc vàng giật mình, chỉ kịp vội vã
thét một tiếng thật lớn rồi lộn người hóa thành một con chim ưng lông vàng. Hai
canh chim ưng khẽ vỗ, nó liền hóa thành một vệt sáng màu vàng bay vọt ra từ
trong tòa lầu.

Sáu tên Ma tộc khác cũng rất kinh hãi, bọn
chúng luống cuống thi triển pháp thuật phóng vút lên cao, rồi hướng ra bốn
phương tám hướng bay vọt đi.

Vầng sáng trên bầu trời rộng đến cả trăm
mẫu, tốc độ của nó đang lao xuống nhanh như chớp, chỉ vừa lóe lên đã đem toàn
bộ màn khí đen bên dưới bao lấy. Thậm chí có đến bốn tên Ma tộc đang cố gắng
bay ra nhưng không kịp, bọn chúng liền bị tầng sáng nhốt vào.

Mà ông lão vừa vọt ra xa liền vội vàng bay
ngược trở lại, khí tức trên người lão tăng vọt. Lão không nói hai lời vội vàng
thi triển công kích để cứu đồng bạn ra.

Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tấm lưới
tỏa hào quang sáng rực rồi cuốn lại tạo thành một khối quang cầu. Nó phát ra
một tiếng xé gió chói tai sau đó liền biến mất hút vào nền trời trên cao.

Ba tên Ma tộc ở bên ngoài bỗng ngẩn ngơ. Cả
bọn liền trở nên giận dữ rồi đuổi theo sát khối quang cầu.

Chỉ là đúng lúc này, trên không trung hơi
gợn lên dao động. Hai bóng người một xanh một vàng bất ngờ hiện ra, vừa vặn
chắn ngay trước mặt ba tên Ma tộc.

Lão già có bộ tóc vàng hoảng hốt, vội mang
theo cái nhìn đầy cảnh giác quét về hai người mới xuất hiện.

Bóng người màu xanh đúng là Hàn Lập vừa phá
không mà đến. Hắn cũng đang liếc tới ba tên Ma tộc rồi lạnh nhạt nối:

“Ba người các ngươi đã may mắn thoát khỏi
cấm chế, vậy thì hãy để ta tiễn đưa các ngươi đi trước một đoạn. Yên tâm, chờ
sau khi ba người các ngươi đi rồi, ta cũng mau chóng đưa đồng bạn của các ngươi
đi theo. Trên đường đi sẽ không để cho các ngươi cảm thấy cô đơn đâu.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên Hàn Lập vỗ nhẹ lên
đỉnh đầu. Một cái nguyên anh vàng rực bất ngờ bay ra, tiếp đó trên người hắn
phát ra một âm thanh vang rền. Nam đoàn hào quang theo đó hiện lên, trực tiếp
hóa thành năm loại ảo ảnh của Cự Viên, Thải Phượng, Ngân Bằng, Kim Long, và
Khổng Tước. Tất cả các ảo ảnh đang xoay chuyển không ngừng khắp bốn phía.

Nguyên anh không chút do dự vòng cánh tay
nhỏ bé ra khắp bốn phía.

Cả năm đạo ảo ảnh đều lướt tới rồi nhập vào
trong cơ thể của nguyên anh.

Một tiếng nổ vang lên!

Thân hình của nguyên anh bỗng nhiên phát ra
hào quanh màu vàng đến chói mắt. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, ánh sáng màu
vang tan đi, cái nguyên anh cũng biến mất không thấy đâu nữa. Thay vào đó là
một bóng người cao lớn nhìn vô cùng yêu dị.

Toàn thân người này tỏa ra hào quang chói
mắt. Cho dù là thân mình hay khuôn mặt cũng đều được bao phủ bởi một lớp vảy
vàng nhạt. Đầu hắn có một chiếc sừng xanh, giữa hai chân mày còn xuất hiện thêm
một con mắt tối đen vô cùng tà dị.

Hàn Lập không nói nhiều lời đã thi triển
công pháp mạnh nhất, là biến thứ nhất trong Niết Bàn Thánh Thể.

Còn Giải Đạo Nhân ở bên cạnh cũng nổ ra một
tiếng sấm rền trời, ở giữa giữa vô số rạch chớp điện hắn lại trở về với thân
hình một c lớn đến cả trăm trượng.

Ba tên Ma tộc phía dưới thấy một màn như
vậy, mặt tên nào tên nấy đều vô cùng khó coi!

Mấy canh giờ trôi qua, ở nơi mắt trận thứ
nhất trong đại trận Mộc Giới đã bị ma khí bao trùm toàn bộ. Hiện giờ thắp
thoáng phía dưới hiện lên vô số giáp sĩ của Ma tộc. Bọn chúng đang xếp thanh
những hàng ngũ chỉnh tề, đông nườm nượp.

Mà phía trên đại quân của Ma tộc có mấy tên
Ma tộc cao cấp đang nghi hoặc nhìn ngó lẫn nhau.

“Đã mất đi liên hệ với bọn Quý đạo hữu. Tại
sao hai nhóm lần lượt đi qua đấy đều không có lấy một tin tức nào được truyền
về. Xem ra mắt trận thứ hai thực sự có vấn đề rồi.” Một tên Ma tộc dáng vẻ như
thanh niên, trên thân còn khoác một chiến giáp màu đen được điêu khắc tinh xảo
chậm rãi nhận định.

Chương 2170:
Kinh Biến

"Nếu đã như vậy thì không cần phái người đến
đó. Hai nhóm trước đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, xem ra ở mắt trận thứ hai
có người rất mạnh bảo vệ. Vậy nếu chúng ta có đến cũng không thể thành công được."
Một tên Ma tộc khắp người đầy khí màu xanh chau mày nói.
"Ta cũng nghĩ như thế. Tuy rằng không thể
phá hủy mắt trận cuối cùng, cũng có nghĩa là Đại Trận Mộc Giới này vẫn tồn tại.
Nhưng vì hơn phân nửa mắt trận đã bị phá hủy, uy lực của tòa đại trận này đã
suy yếu rất nhiều, hẳn là đủ giúp cho không ít tộc nhân cao cấp có thể hoạt động
trong đó. Chỉ cần có thể bảo tồn được lực lượng tinh nhuệ này, còn tầng lớp thấp
kém có tổn thất đến mấy đi nữa cũng không đáng để chúng ta bận tâm. Với khả
năng của chúng ta, nếu muốn bổ sung thủ hạ cấp thấp cũng là chuyện dễ dàng
thôi. Huống chi mục đích của lần triển khai đại quân này chính là để che mắt
cho hành động của Thôn Thiên đại nhân. Chỉ cần Thôn Thiên đại nhân có thể thành
công, Thánh tộc chúng ta xem như có thể chính thức cư ngụ lại Linh giới."
Một tên Ma tộc vóc dáng như thanh niên tỏ vẻ đồng tình.
"Thế nhưng chúng ta cũng không thể làm
ngơ lực lượng phòng hộ đáng sợ tại mắt trận thứ hai. Để phòng ngừa những việc
phát sinh, chi bằng chúng ta lấy chỗ lúc nãy làm trung tâm mà bày bố trận Huyễn
Quang Ma Diễm. Có đại trận phòng thủ siêu cấp này, chẳng may có tu sĩ Đại Thừa
Kỳ đích thân ra tay đi nữa, chúng ta cũng có khả năng ngăn trở một phần. Mà
nhân lúc này chúng ta hãy tận sức đem lực lượng tinh nhuệ các nơi tập trung ở
bên trong đại trận Đại Sửu. Không cần giết địch, chỉ cần bảo vệ được mình là
trên hết. Nếu làm như thế, chúng ta cũng có thể kéo dài cho Thôn Thiên đại nhân
được một khoảng thời gian, lại tăng thêm vài phần cơ hội." Một tên Ma tộc
có vóc dáng to cao, làn da ngăm đen trịnh trọng nói.
"Ý kiến này rất hay. Sau khi mắt trận ở
nơi này bị phá hủy, Mộc Giới Tuyệt Trận này đã bị suy yếu trầm trọng, chúng ta
hoàn toàn có thể bố trí một tòa đại trận ngay bên trong để chống đỡ. Được, hãy
giao việc này cho ta. Lần xuất phát này ta tình cờ mang theo các tài liệu để
bày trận”. Tên Ma tộc toàn thân bao đầy lục khí mừng rỡ nói.
"Có trận pháp tông sư như Kim huynh ra
tay, việc bố đại trận tuyệt nhiên không thành vấn đề. Những người khác hãy mau
đi tụ tập tất cả tộc nhân lại đây." Tên thanh niên Ma tộc mừng rỡ quyết định.
Mấy tên Ma tộc khác cũng chẳng có phản đối gì,
tất cả đều đồng ý đáp ứng.
Sau đó, các bên liên can trong Ma tộc đều tự
hành động theo kế hoạch.
Mà đại quân của Ma tộc đang tụ tập phía dưới
sau khi nhận được mệnh lệnh, tất cả bọn chúng đều bắt đầu bận tối mắt tối mũi
trong khu vực dãy núi này.
Chỉ nửa ngày sau, một trận pháp rộng hơn trăm
dặm đã dần hoàn chỉnh.
Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng, từng đội
quân tinh nhuệ của Ma tộc cũng bay nhanh về đây. Chẳng bao lâu sau, số lượng đại
quân đã vượt hơn trăm vạn.
Đúng lúc này, một trận nổ rung chuyển cả trời
đất. Cuối cùng Mộc Giới Đại Trận cũng đã tích lũy đủ năng lượng. Công kích lần
thứ hai này là loại công kích bằng sóng âm đã được kích phát ở khắp nơi trong
vùng pháp trận.
Phe Ma tộc bị đợt công kích này gây tổn thương
rất nghiêm trọng, nhưng ảnh hưởng này ở trung tâm của tòa đại trận mới được kiến
tạo của Ma tộc lại có vẻ như rất nhỏ.
Điều này khiến cho lòng tin của Ma tộc tăng
lên rất nhiều.
Hiển nhiên dưới sự công kích của Mộc giới đại
trận, Ma tộc cũng không dám chủ động làm gì khác, chỉ ráng tận sức gia cố đại
trận bên mình mà thôi.
Cứ như vậy, mỗi một hai ngày trôi qua, Đại Trận
Mộc Giới lại tích tụ đủ năng lượng rồi tiến hành giết chóc quân Ma tộc.
Mà khi số lượng Ma tộc đang phân bố rải rác bị
giảm đi, Mộc Giới Tuyệt Trận bắt đầu tập trung uy năng của nó tới khu vực mắt
trận thứ nhất mà công kích.
Sau mấy lần công kích điên cuồng như vậy, mặc
dù có đại trận Huyễn Quang Ma Diễm bảo vệ nhưng số lượng các tu sĩ Ma tộc cấp
thấp đã giảm đi rất nhiều.
Vốn dĩ trong đại trận có đến hơn trăm vạn
quân, nhưng sau nửa tháng giỏi lắm chỉ còn lại tám đến chín vạn mà thôi.
Có thể sống sót dưới sự công kích liên miên của
pháp trận suốt nửa tháng ròng như vậy, đa số nhưng tu sĩ này đều có tu vi ít nhất
đã trên Hóa Thần Kỳ .
Mà số lượng quân bi nhốt vào tòa đại trận Mộc
Giới đã chiếm hơn phân nửa quân số bên phe Ma tộc.
Một đỉnh núi cao lớn nằm ngay trong tòa đại trận
Mộc giới có một đài cao được dựng lên một cách sơ sài, đại trưởng lão lâm thời
của Mộc tộc lộ rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt. Hắn đang nhìn về quầng sáng phía
trước.
Trong quầng sáng, vô số phù văn đang sáng lấp
lánh, biến hóa liên tục. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Quầng sáng chốc chốc lại phát ra âm thanh ông
ông, chớp động co giãn không ngừng.
Bên dưới quầng sáng, bốn phía pháp trận lại có
tám ông lão người Mộc tộc, cả đám tóc trắng xóa, thần sắc tiều tụy dị thường,
nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, mười ngón tay vẫn xoay chuyển, kết quyết, niệm
chú không ngừng.
Chính là tám vị Mộc Linh có danh tiếng lừng lẫy
của Mộc tộc.
Đột nhiên, quầng sáng phát ra một tiếng trầm đục,
rồi sau đó hào quang ảm đạm, vỡ tan nát.
Tám ông lão kêu lên một tiếng đau đớn, đồng loạt
hộc máu thổ huyết. Tiếp đó, máu đen từ thất khiếu trào ra không ngừng. Thoáng
cái, linh lực trên người bọn họ biến thành hư ảo, không còn chút sinh khí.
Tám lão giả Mộc tộc này bị lực Thiên Diễm phản
phệ, trong nháy mắt đã hao hết thọ nguyên mà mất mạng.
Đại trưởng lão tạm thời của Mộc tộc đang đợi
chờ kết quả lập tức tái mặt, lại hiện ra vẻ đau xót, liền khoát tay về phía dưới
đài.

Lập tức có hơn mười vệ sĩ Mộc tộc đi lên đài
cao, cẩn thận bế di hài của tám vị Mộc Linh xuống đài.
Trong cùng thời gian, lại có tám gã Mộc tộc,
khoảng năm sáu chục tuổi, lại đi lên, không chút do dự ngồi xuống xếp bằng ngay
tại chỗ Mộc linh bát tử vừa mất mạng.
"Tám vị tiền bối đã vì tương lai của tộc
ta mà ra đi. Còn lại một bộ phận chưa suy tính xong đành nhờ đến các vị. Mong rằng
chư vị tận sức." Đại trưởng lão lâm thời của Mộc tộc ôm quyền, hướng tám
tên tộc nhân thần sắc nghiêm nghị nói.
"Đại trưởng lão yên tâm, chúng ta tuy rằng
chỉ là vãn bối của tám vị tiền bối trong thuật thôi toán, nhưng sẽ đem hết khả
năng." Một trong tám người trả lời với vẻ rất nghiêm trang.
Đại trưởng lão gật đầu, khoát tay áo ra hiệu bắt
đầu.
Sau đó, tám gã Mộc tộc mới xuất hiện này lập tức
kết quyết niệm chú.
Trong pháp trận, linh quang chợt lóe, quầng
sáng vốn đã biến mất lại hiện ra một lần nữa .
Phép bói lại bắt đầu.
Nhưng chỉ khoảng thời gian một chén trà nhỏ
sau khi quầng sáng hiện ra, đột nhiên dưới đài truyền đến tiếng xôn xao. Sau đó
một tên tu sĩ cao cấp của Mộc tộc vọt lên, hắn tiến đến Đại trưởng lão đưa một
chiếc thẻ ngọc rồi kinh hoảng nói:
"Đại trưởng lão, tin từ thành Mộc Miên
truyền đến, có tu sĩ cao cấp của Ma tộc lẻn đến, hiện giờ đã tấn công tới thánh
địa."
"Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này? Ba
tên Thánh Tổ của Ma tộc đã bị cầm chân, còn mấy tên khác làm sao có thể làm nổi
việc này! Mà thủ vệ ở thành Mộc Miên làm gì rồi?" Đại trưởng lão tạm thời
của Mộc tộc sẵn cơn buồn bực vì sự ra đi của tám vị Mộc Linh, nay nghe được tin
này lập tức thấy đầu óc choáng váng, không khỏi tức giận rống lên thật to.
Đại trưởng lão tối sầm mặt đón lấy thẻ ngọc rồi
áp lên trán.
Việc này cũng khiến mấy tên Mộc tộc trưởng lão
khác không khỏi kinh hãi, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão, nhất thời
cũng không có hành động gì khác.
Chỉ trong nháy mắt, nét mặt dữ tợn của Đại trưởng
lão lâm thời của Mộc tộc liền biến mất, đã sớm biến thành tái nhợt, linh khí
toàn thân trong cơ thể cơ hồ cũng tiêu biến theo.
"Để ta xem thử!" Một tên trưởng lão
rốt cuộc nhịn không được. Hắn đột ngột tiến lên giật vội lấy cái thẻ ngọc từ
tay Đại trưởng lão rồi dụng thần niệm, xem xét bên trong.
Chỉ một lát sau, sắc mặt vị trưởng lão này
cũng tái mét không chút huyết sắc, miệng mấp máy thì thào như mê sảng:
"Sao lại như thế!.... Thánh thụ đã bị hủy
diệt. Đại trưởng lão đang dưỡng thương cũng ngã xuống cùng với Thánh thụ... Thế
là xong rồi! Mộc tộc phải kết thúc ở đây..."
Các trưởng lão khác của Mộc tộc nghe được những
lời này thì khuôn mặt co rúm lại nhưng chẳng ai lên tiếng nữa. Mọi người liền vội
đón lấy ngọc giản, tự mình dùng thần niệm kiểm tra lại tin tức bên trong.
Tuy bọn họ đã có chuẩn bị trước, nhưng sau khi
xem xong ngọc giản, vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngẩn khó coi vô cùng. Thậm chí có hai
người thần kinh run rẩy loạng choạng, thiếu chút nữa đã khuỵu xuống.
"Được rồi! Sự tình đã xảy ra như thế, thì
dù có kinh hoảng cũng chẳng giải quyết được việc gì. Trước mắt phải tìm cách khắc
phục hậu quả cái đã. Cho dù Mộc tộc chúng ta không thể tự thân độc lập được nữa,
thì hiện tại vẫn phải bảo toàn cho mấy trăm triệu tộc nhân trước mới là quan trọng."
Đại trường lão tạm thời của Mộc tộc đột ngột vươn mình đứng thẳng lên, nghiến
răng nói mạnh mẽ.
Tuy rằng vẫn còn chút khó coi, nhưng sắc mặt của
lão đã khôi phục phần nào sự trấn định vốn có.
“Dù sao cũng không phải bước đường cùng. Trong
tay chúng ta vẫn còn vài cây Thánh thụ dự phòng. Chỉ cần có thể bảo tồn cho tộc
đàn được sinh tồn, sau này Mộc tộc chúng ta hoàn toàn có khả năng lại xuất kiện
tu sỹ Đại Thừa Kỳ. Vẫn còn đó cơ hội để Mộc tộc an ổn tại Linh giới."
Các trưởng lão khác đưa mắt nhìn nhau, cuối
cùng cũng khôi phục lại vài phần khí lực rồi miễn cưỡng đồng ý như thế.
"Hiện tại, chúng ta phải phong tỏa tin tức
này lại. Sau đó từng bước một thực thi kế sách rút lui để bảo toàn lực lượng..."
Trên đài, giọng nói trao đổi qua lại của những
người bọn họ nhanh chóng trở nên nhỏ xuống, mọi người bắt đầu âm trầm bàn định
kế sách.
Ba ngày sau!
Trên không trung một khu rừng rậm, một nhóm
người đang vội vã phi hành. Hàn Lập cũng ở trong ấy. Hắn lặng lẽ điều khiển
đoàn hào quang nhanh chóng vút đi.
Nơi này cách xa Mộc Giới Tuyệt Trận ngàn vạn dặm.
Nửa ngày trước, hắn và nữ tử của Dạ xoa tộc cũng vừa đuợc biết tin từ Thảo Tật.
Thánh thụ ở sau thành Mộc Miên đã bị hủy, đại trưởng lão của Mộc tộc cũng đã
ngã xuống.
Mà lúc này, đại quân của Mộc tộc trong đại trận
đã sớm rút lui hết bảy tám phần. Hơn nữa, hội đồng trưởng lão của Mộc tộc cũng
đã đưa ra quyết định, họ sẽ kích phát toàn bộ uy lực của mắt trận thứ hai để tự
bạo cả tòa Mộc Giới Tuyệt Trận, hy vọng có thể diệt được bao nhiêu Ma tộc thì
hay bấy nhiêu.
Cũng may là trưởng lão hội cuối cùng cũng
thông báo cho tu sĩ cao cấp của các tộc khác một tiếng. Nếu không, một khi Mộc
Giới Đại Trận tự bạo thì ngay bọn họ cũng bị liên lụy.
Thánh thụ và Đại trưởng lão của Mộc tộc đã
không còn nữa, thì dù có thắng trận đại chiến cũng không còn ý nghĩa gì.
Sau khi Hàn Lập rời khỏi mắt trận thứ hai, lúc
này mang theo các tu sĩ nhân tộc vốn hiệp trợ Mộc tộc bảo vệ tòa đại trận nhanh
chóng rút lui mà trở về thành Mộc Miên.
Liên quân các tộc ở những địa phương khác, một
khi nghe được tin tức này chắc cũng đồng loạt rút quân rồi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3