Phàm nhân tu tiên - Chương 1252 - 1253
Chương 1252: Thượng cổ cự nhân
Ở trên cao nhìn xuống, hắn phát hiện cự vật
chui lên từ hai bên thủy đàm là hai cái bàn tay cực lớn, mười cây hoàng trụ
chẳng qua là những ngón tay mà thôi, hai bàn tay này đang từ từ trong đất chui
lên.
Mà nước trong Chích Quang Đàm vốn rộng ba
bốn mươi trượng nay cũng không biết đã biến mất vô tung vô ảnh từ lúc nào, thật
là thần bí dị thường.
Ở trung tâm đáy đầm chợt lóe lên quang mang
kỳ lạ, hiển lộ ra một con ngươi lớn cỡ hai trượng, con ngươi này chậm rãi
chuyển động vài cái, thả ra ánh sáng lành lạnh.
Thấy cảnh này, Hàn Lập bỗng giật mình, bỗng
nhiên nhớ ra một chủng tộc đại danh đỉnh đỉnh ở Linh Giới.
Hắn biến sắc, mặt có chút trắng bệch…
Hắn không lưỡng lự, độn tốc nhanh hơn vài
phần, nhanh chóng bay lên không trung càng cao càng tốt.
Nhưng do đang sử dụng Thái Nhất Hóa Thanh
Phù nên vô phương phi độn quá nhanh được.
Cung trang thiếu phụ và ba gã thanh niên
gầy ốm của Lang tộc, mặc dù không phát hiện ra tất cả kỳ dị trên, nhưng đồng
dạng có một cảm giác nguy hiểm không xác định.
Thiếu phụ hừ lạnh một tiếng, há mồm phun ra
một chiếc Khăn Gấm Xích Hồng, một tay giơ lên, một con cự đại Thanh Quang Giao
Long hơn trượng bắn ra, bay múa xung quanh, chính là một khẩu thanh sắc phi đao
trông có vẻ thần diệu dị thường.
Khăn gấm quay tròn chuyển động trên đỉnh
đầu, lập tức hóa thành một màn hào quang mênh mông, đem thiếu phụ bảo vệ bên
trong.
Ba gã thanh niên thì đồng thời lưỡng thủ
kháp quyết, trên người thả ra đạm ngân sắc quang mang, tùy thời ba đoàn quang
mang dung hợp một thể hòa thành một đại ngân đoàn, cũng đem ba người đồng thời
bao phủ vào bên trong.
Bốn tên Yêu tu danh tiếng này tập trung
phòng hộ chính mình, không còn thời gian thi triển các thần thông khác.
Lấy thủy đàm làm trung tâm, mặt đất trong
vòng ngàn trượng phát ra tiếng nổ thiên băng địa liệt, đất bụi văng lên tung
tóe.
Con mắt khổng lồ bên trong thủy đàm chớp
động một cái, khỏa Lạc Dương Tinh đang huyền phù trên không trung chợt lóe lên
nhập vào nhãn châu.
Tiếp theo một thân người phảng phất như tòa
núi lớn chậm rãi từ mặt đất đứng lên.
Hàn Lập ở trên cao nhìn thấy mười phần rõ
ràng.
Cự Nhân này thân cao mấy trăm trượng, nửa
trên của thân thể bám đầy bùn đất màu vàng, hai cánh tay khổng lồ giơ lên không
trung, đây chính là một sinh linh Cự Nhân có hình thể khổng lồ đến khó tin.
Nếu trước đây Hàn Lập ở Nhân Giới chưa từng
trông thấy cấp Yêu Linh nghịch thiên là La Miên Thú và Du Thiên Côn Bằng, chỉ
sợ sẽ không bao giờ tin trên thế gian lại tồn tại sinh vật lớn đến như vậy.
Bao quanh hông của Cự Nhân một loại chất
liệu giống như da thú, cái đầu tựa như ngọn núi, giữa trán có một khối rộng lớn
trũng xuống, từ đó phát lộ một ánh mắt nhìn ra.
Đây chính là một Cự Nhân Độc Nhãn, nơi con
ngươi hõm sâu xuống tạo ra chính là đầm nước lúc trước.
Trừ cái đó ra, Cự Nhân còn có một cái mũi
tẹt xấu xí dị thường, cái miệng rộng kéo dài tới hai má, môi nhếch lên, mơ hồ
có thể thấy được hai hàm răng trắng nhởn sắc bén.
Cự nhân cũng không hẳn đứng lên hoàn toàn,
chỉ là nửa người từ dưới đất ngồi dậy, phần nửa dưới của thân thể vẫn chôn sâu
trong lòng đất.
Độc nhãn của nó nhìn chăm chú bọn Cung
trang thiếu phụ trước mặt, dáng vẻ như xem một con kiến.
“Sao lại như vậy, chính là Thượng Cổ Cự
Nhân, chạy mau. Cấp bậc đó chúng ta không thể đối phó được.” Cung trang thiếu
phụ lúc này đã nhìn rõ toàn bộ hình dáng Cự Nhân, hoa dung thất sắc.
Rốt cục nàng cũng đã biết vì sao Lam Thành
chủ bất chấp cả sinh tử của tên Đầu Đà mà trực tiếp chạy đi.
Hiển nhiên hắn đã thấy trước sự nguy hiểm.
Thiếu phụ cũng không chậm trễ, hai tay kháp
quyết thôi thúc, quầng sáng màu đỏ trên người liền cấp tốc chuyển động.
Một thanh âm “Phanh.” vang lên, màn quang
tráo hóa thành từng mãnh hồng hà rồi vỡ vụn ra, bóng dáng của thiếu phụ ở bên
trong đã biến mất.
Nhưng tức khắc, ở ngoài xa năm sáu chục
trượng chợt lóe lên hồng quang, thân hình thướt tha của Thiếu phụ lại hiện lên.
Ba tên thanh niên gầy ốm trông thấy Cự Nhân
cũng đồng dạng kinh ngạc, gặp lúc Thiếu phụ tẩu thoát mới tỉnh ngộ, vội vàng
kháp quyết, cũng muốn thi triển độn thuật độc môn rời xa sát tinh đang rất gần
trong gang tấc.
Nhưng lúc này từ trong yết hầu Độc Nhãn Cự
Nhân hốt nhiên phát ra thanh âm quái dị, hút vào một hơi, cuồng phong gào thét,
ba tên thanh niên đó chỉ thấy một cỗ cự lực đột nhiên phá vỡ cả hộ thể linh
quang, liền hướng vào không trung cuồng chạy.
Cả ba tên đều cực kỳ kinh hãi, lại ỷ tài
muốn đối kháng, nhưng trước mắt thấy cả Thiếu phụ và Lam Thành chủ vốn thuộc
cấp bậc Hóa Thần kỳ còn phải chạy trối chết thì xá chi cấp độ Nguyên Anh như
hắn.
Thân hình của ba tên Yêu tu bị một cỗ hấp
lực mạnh mẽ cuốn lên rời mặt đất, bay vào cái miệng hoác rộng như bồn máu của
Cự Nhân.
Bây giờ ba tên này mới thật sự hoảng sợ.
Bỗng nhiên có một tên lăn vòng trên không
trung hóa thành một con ngân sắc Cự Lang dài mấy trượng.
Con sói này nhìn lên trời tru lên một tiếng
thê lương, còn hai tên kia không do dự hóa thành một đạo ngân ảnh chạy ào vào
trong thân thể Cự lang.
Nhất thời cạnh bên đầu sói bạc, có hai màu
xanh đỏ chớp động chói lọi, hiện ra thêm hai cái đầu sói thanh - hồng hơi nhỏ
hơn màu bạc một chút.
Ba cái đầu của Cự Lang đồng thời tru lên,
ba đạo quang hà thanh - hồng -ngân từ trong miệng phun ra, hòa nhập vào ngân
quang hộ thể.
Thân hình Cự Lang đang bị cuốn đi lập tức
dừng lại.
Ba tên Yêu tu này trong tình huống khẩn cấp
đã dung hợp lại trở thành bản thể Tam Thủ Yêu Lang.
Hàn Lập trong không trung chứng kiến cảnh
này, lòng khẽ động, trong đầu chợt hiện lên một hình bóng yêu kiều, nhưng rồi
hắn thở nhẹ ra một hơi, loại bỏ hình ảnh này ra khỏi đầu, tập trung chú ý diễn
biến bên dưới.
Nếu thủy đàm do cự nhân biến ảo mà ra, thì
có lẽ tên Linh Tộc phản nghịch đã bị Cự Nhân ăn mất rồi.
Mà theo hắn biết, Thượng Cổ Cự Nhân nhất
tộc linh trí cực kỳ thấp, chỉ thích ăn tạp, căn bản không thể phân biệt được
cái gì là Thần Huyết, cái bình đựng Thần Huyết đa phần đã nằm bên trong cơ thể
Cự Nhân.
Việc này rất khó giải quyết đây.
Thượng Cổ Cự Nhân coi như là chủng loại có
cấp bậc thấp nhất, sau khi thành niên sẽ có sẵn thần thông cùng bậc với Luyện
Hư sơ kỳ, thêm một chút thiên phú thần thông, thậm chí sau một thời gian có thể
ganh đua với cấp bậc Hợp Thể.
Thậm chí tương truyền có một chủng loại
Thiên Mục Cự Nhân có thể sánh cùng bậc thiên địa chân linh như Chân Long và
Thiên Phượng.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng Hàn Lập
hoàn toàn không có ý thoái lui.
Lúc này trong miệng Tam Thủ Lang Yêu liên
tiếp phun ra vô số kiện bảo vật, muốn chống cự lại hấp lực, thoát khốn mà chạy.
Nhưng các bảo vật này vừa ra khỏi miệng,
liền vèo một tiếng, trực tiếp bị những đóa ngân sắc phù văn cuốn lấy, rồi hút
vào trong chiếc miệng to lớn của Cự Nhân, căn bản vô phương phát huy công hiệu.
Vì vậy Tam Thủ Ngân Lang chỉ có thể bằng
vào pháp lực của chính mình cực khổ chống đỡ, thân hình vẫn chầm chậm bị cuốn
vào trong miệng của Cự Nhân.
Cho dù Cự lang liều mạng phun ra tam sắc
quang hà nhưng vẫn không chút nào ngăn cản được.
Cứ như vậy, Cự Nhân không còn kiên nhẫn
được nữa, đột nhiên cự chưởng giơ lên, phảng phất như chộp một con ruồi, hướng
Tam Thủ Lang Yêu chộp tới.
Một phiến hắc ảnh to lớn từ trên trời giáng
xuống, đem Yêu Lang bao vào trong, tuy cự trảo chưa thực sự hạ xuống, nhưng hộ
thể quang diễm của Yêu Lang đã bị chưởng phong đè cho lung lay hoảng động,
phảng phất tùy thời có thể diệt vong tiêu thất.
Bị bàn tay to lớn khủng bố như thế nắm giữ,
chỉ sợ thân thể có cứng rắn như tinh thiết cũng sẽ thành bánh bao thịt mà thôi.
Cự Lang lại bị khống chế, căn bản vô phương
tránh né được trảo này.
Trong mắt Cự Lang không khỏi lộ ra vẻ tuyệt
vọng, mắt thấy đại thủ sắp nắm được Tam Thủ Lang Yêu thì dị biến phát sinh.
Hốt nhiên ở phụ cận của Cự Lang chợt lóe
lên hoàng quang, một bóng người gầy ốm từ trong hư không quỷ dị hiện lên, không
nói hai lời vù vù đánh ra hai quyền.
Đây chính tên trưởng lão của Lạc Thử Tộc,
Hoàng Thiên Kỳ.
Một quyền của hắn đánh vào đại thủ trong
không trung, quyền còn lại nhắm vào tam sắc quang diễm của Lang Yêu.
Trên lưỡng quyền chớp động linh quang chói
mắt, hai đoàn hoàng sắc quang quyền hiện lên bắn ra.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, quang quyền
tiếp xúc với cự trảo làm nó ngừng lại một chút rồi lại bị cự lực đè xuống tán
loạn tiêu thất.
Quyền kia đánh lên hộ thể quang diễm, thân
hình Lang Yêu run lên, tùy thời bị đánh bật mạnh bay ra xa như một mũi tên,
thoát ly khỏi hấp lực từ cái miệng to tướng của Cự Nhân.
Lúc này bàn tay Cự Nhân đè ép xuống, thân
hình của Hoàn thiếu niên nhoáng lên, quỷ mị biến mất tại chỗ.
Lập tức thiếu niên xuất hiện cách xa đó hơn
mười trượng, vừa khéo xuất hiện ngay vị trí Lang Yêu bị đánh ra, nhẹ nhàng điểm
một cái vào Tam Thủ yêu lang.
Từng điểm thanh quang trong không trung
ngưng tụ thành hình, đảo mắt hóa thành một chiếc Gương khổng lồ màu xanh, trong
suốt tinh oánh.
Thân hình của Lang Yêu chạm vào mặt thanh
kính tạo nên một tia gợn sóng, sau đó chậm rãi bắn ngược trở lại.
“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.”
Tam Thủ Lang Yêu lúc lắc đầu còn chút mê
sảng, rồi cực kỳ mừng rỡ vội vàng cảm ơn.
Dĩ nhiên hắn đã bình yên vô sự.
“Ngươi lui qua một bên đi, sức ngươi căn
bản không thể đối phó được tên này, không nghĩ tới nơi đây lại tồn tại Thượng
Cổ Cự Nhân, xem ra nó đã ngủ say trong Cốc từ trước tới giờ, nếu không thì mọi
người đã vô phương tiến vào đây rồi.
Ở không trung phụ cận lại chớp động bạch
quang, hiện ra một tên nam tử mặc bạch bào chắp hai tay sau lưng, chính là Hoàn
Lương Linh Quân. Hai mắt hắn nheo lại nhìn Cự Nhân ở xa, sắc mặt ngưng trọng dị
thường.
“Hừ! Tự nhiên lại có Thượng Cổ Cự Nhân ở
đây. Bọn gác cửa của ta chắc cũng không phải mờ mắt mà để hung vật này tiến vào
trong Cốc chứ, bất quá đây cũng chỉ là một tên độc mục Cự Nhân, hơn nữa thân đã
mang trọng thương nên mới ngủ say không dậy, ta và ngươi hao tổn chút nguyên
khí cùng liên thủ, chắc đủ để giết được nó.” Mặt của Hoàn thiếu niên đầy vẻ sát
khí, hung hăng nói.
“Đồ vật phân chia như thế nào? Ta nghe nói
trong thân Cự Nhân còn có một khối Lạc Dương Tinh cực lớn, chính là loại tài
liệu tốt nhất để luyện chế Chí Dương Linh Bảo.” Hoàng Lương Linh Quân khẽ cau
mày.
“Ta không có hứng thú với đồ vật của tên
Linh Tộc phản nghịch, nên ta chọn Lạc Dương Tinh.” Hoàn thiếu niên tựa hồ đã
suy nghĩ qua nên nói không chút do dự.
“Được. Một lời như đã định, các ngươi cũng
cẩn thận dùm ta một chút, mặc dù đã tạm thời đánh lui Linh Tộc nhưng nên đề
phòng bọn chúng quay trở lại.” Hoàng Lương Linh Quân đột nhiên quay đầu nhìn về
phía những bóng người mới vừa xuất hiện ở xa xa, lạnh lùng nói.
Hàn Lập nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn
theo.
Đúng là đám người Lam Thành chủ và Cung
trang thiếu phụ đã quay lại, còn có một số người của Nhân Yêu lưỡng tộc, chỉ là
không còn thấy bóng dáng tên Linh Tộc nào.
Chương 1253: Cuộc chiến với cự nhân
Trong trận đánh lúc trước ở ngoài
Cốc, tuy thần thông của Huyền Linh Húc Thiên vô cùng quảng đại nhưng
thật không ngờ, công pháp của Hoàn thiếu niên và Hoàn Lương Linh Quân
lại xảo diệu bổ khuyết cho nhau khiến cho Húc Thiên như phải đối đầu
với một tên Luyện Hư đại thành tu sĩ.
Sau khi đánh một hồi, Húc Thiên thất
kinh, nhận biết tuyệt không có phần thắng nên không hề ham chiến nữa,
lớn tiếng chiêu hô quyết đoán mang người của Linh Tộc rút lui.
Nếu không thì Hoàn thiếu niên và Hoàn
Lương Linh Quân cũng chưa thể chạy vào đây được.
Lúc này, Cự Nhân vẫn còn nửa phần
thân thể nằm trong đất, thấy nhiều người tới như vậy, tựa hồ nghĩ
tới điều gì, trong mắt lóe lên hung quang. Bỗng nhiên Cự Nhân hống lên
như sấm sét, sau đó cúi đầu, độc nhãn phát ra bạch quang chói mắt,
vô số đạo bạch ti tuôn bắn ra, đem cả Hoàn Thiên Kỳ và Hoàn Lương Linh
Quân bao vào trong.
“Hừ! Không nghĩ tới nó đã hoàn toàn
luyện hóa Lạc Dương Tinh, nhưng một chút hỏa ti như thế này muốn đã
thương bọn ta, thật là si tâm vọng tưởng”
Hoàn Lương Linh Quân hừ lạnh một tiếng
tự nói vài câu, lập tức tay áo rung lên, bảo vật Bát Quái Kính lại
xuất hiện, chợt lóe cuồng trướng lên, biến thành một tấm chắn chắn
trước người.
Những tia sáng trắng bắn tới mặt kính,
nhất thời linh quang trên kính đại phóng, các tia sáng bị phản xạ nhao
nhao bắn ngược về thân hình của Cự Nhân, nhưng chùm sáng vừa tiếp xúc
với thân thể cự nhân lại lóe lên hòa nhập vào trong thân thể mà vô
phương đả thương được Cự Nhân.
Hoàn thiếu niên ở bên kia cũng đồng
dạng biến hóa linh lực thành một cự kính để phản xạ lại quang tia.
Độc Nhãn Cự Nhân thấy công kích không
hiệu quả, miệng gầm nhẹ, trong phút chốc các tia sáng đình chỉ phun
ra, bàn tay năm ngón giống như khung quạt cực lớn quét thẳng đến hai
người bọn Hoàng Lương Linh Quân.
Tay chưa đến mà đã tạo thành một cơn
lốc thổi quét đến trước.
Sắc mặt của Hoàng Lương Linh Quân trầm
xuống, há mồm, phun ra một cái chỉ phiến trắng lung linh.
Một tay hắn nắm lấy cây chỉ phiến
này hung hăng quạt về phía cự thủ,
trong phút chốc trong hư không sinh ra
một cỗ bạch phong, trực tiếp cuồng xoắn đánh vào cơn lốc làm nó vô
phương tiến gần đến hai người bọn họ.
Mắt thấy cự thủ quét đến, hai tay
Hoàn Thiên Kỳ kháp quyết, một đạo điện quang xám xịt từ trong hư không
hiện ra.
Tiếp theo điện mang biến hình thành
một khẩu Trường đao màu xám.
Thanh Đao này vừa hẹp vừa dài, ngoài
vẻ sắc bén thì cũng không có hào quang gì phát ra.
Cùng lúc đó trong miệng thiếu niên
phát ra tiếng niệm chú, khuôn mặt thanh tú đột nhiên hiện ra nhiều
sợi lông màu vàng, hai mắt cũng biến thành màu bích lục, vẻ vô cùng
âm lãnh.
Sau một tiếng quát to, từ trên người
Thiếu niên bạo phát ra linh áp trùng thiên, trường đao trong tay nhẹ
nhàng vung lên, một đạo quang ảnh màu xám mặc nhiên chém ra.
Một tiếng “Phốc xuy…” vang lên, quang
ảnh này cuồng trướng to hơn trượng, chợt lóe lên đánh vào ngón cái của
cự thủ.
Quang ảnh màu xám này cực kỳ sắc bén,
ngón cái của cự thủ to đến thế mà đã bị cắt ngang rụng xuống, vô
thanh vô tức như một quả chuối chín.
Cự nhân phát ra một tiếng kêu thảm
thiết, đại thủ được thu hồi lại, độc nhãn trên trán mở ra tròn xoe,
trong đó hiện ra một đường tơ máu.
Nó gắt gao nhìn Hoàn Thiên Kỳ, khuôn
mặt xấu xí bắt đầu hiện lên sự cuồng nộ.
Thiếu niên vừa chém xong một đao, đạo
quang tuyến cũng lóe lên tiêu thất, nhưng sắc mặt cũng trở nên trắng
bệch.
Một đao vừa rồi tựa hồ cực kỳ hao
tổn nguyên khí của hắn.
“Đạo hữu lưu tâm. Một đao của ngươi
chỉ làm cho nó tức giận thêm, chỉ sợ sẽ thực sự động nộ, không
biết nó sẽ khôi phục thương thế này như thế nào, nếu khôi phục hoàn
toàn hẳn là sẽ khó giải quyết nó đây.” Hoàn Lương Linh Quân dùng chỉ
phiến đánh tan cơn lốc, nhìn chăm chú độc nhãn đỏ quạch của Cự nhân,
chậm rãi nói.
“Điểm này không cần nói, lão phu cũng
biết. Vừa rồi ta chỉ thử xem tu vi thật sự của nó như thế nào, nhưng
lại bị ta dễ dàng chém trúng, xem ra cũng là một tên Cự Nhân bình
thường thôi, vì thế ta và ngươi có thể yên tâm ứng chiến.” Hoàn thiếu
niên chăm chú nhìn Cự Nhân thu hồi đại thủ, chậm rãi nói.
Nhưng không chờ hắn nói hết câu, miệng
vết thương trên cự chưởng đột nhiên nổi lên một tầng lục mang.
Bên trong lục quang, vô số huyết ti cơ
nhục điên cuồng sinh trưởng, trong nháy mắt một ngón cái mới đã được
trùng sinh, không có vẻ gì là tổn hao cả.
Ngón cái này linh hoạt chuyển động,
xem ra không hề hấn gì.
Hoàn thiếu niên ngẩn ra, hít vào một
ngụm lương khí.
“Bất diệt chi thể!” Đồng tử của Hoàn
Lương Linh Quân co rụt lại, thì thào nói.
Lúc này hai bàn tay khổng lồ của Cự
Nhân đột nhiên vỗ vào hai bên mặt đất, tiếng “Oanh oanh long long” vang lên,
cả Hỗn Độn Cốc liền một hồi rung chuyển.
Nửa thân hình còn chìm trong đất của
Cự Nhân đột nhiên trồi lên.
Trong sắc mặt vô cùng khó coi của hai
người, Cự Nhân vừa đứng lên, thọc tay vào trong bùn đất đã ôm ra thêm
một cây thạch bổng đen xì.
Thạch bổng này cực kỳ to lớn, chiều
dài bằng phân nửa chiều cao của Cự Nhân, mặt ngoài nổi lên thanh quang
li ti, có vẻ như luyện chế từ loại Linh Sa trong truyền thuyết mà
thành.
Tài liệu quý hiếm này nếu cùng thể
tích với tinh thiết thì nặng hơn một bậc.
Loại vũ khí kinh khủng này tuy chưa
thể gọi là linh khí pháp bảo gì nhưng cũng không có mấy tên Luyện Hư
trung kỳ dám đón đỡ trực tiếp.
“A, còn có vũ khí, thực sự là phiền
toái đây, không xuất toàn lực cũng không được rồi.” Cơ nhục trên mặt
của Hoàn Lương Linh Quân co quắp, nói.
“Không cần đạo hữu nói, Hoàn mỗ cũng
rất rõ ràng, động thủ đi, quyết không để hung vật này rời khỏi nơi
đây.” Mặt của Hoàn thiếu niên không chút thay đổi rồi nói, tiếp theo
hắn há mồm phát ra một tiếng huýt sáo.
Cơ hồ ngay lúc đó, giữa không trung quang
ảnh chợt lóe, hiện ra một con đại Phi Nga cỡ quyền đầu.
Đây chính là con linh trùng của Hoàn
Thiên Kỳ, là một đầu Huyền Diễm Nga thành thục.
Con Phi Nga này vỗ cánh, phát ra hào
quang diễm lệ, thân hình cuồng trướng biến lớn hơn trượng.
Còn Thiếu niên lại cúi thấp xuống, trên
người mọc ra vô số lông mao màu vàng, đồng thời thân hình cuồng
trướng, miệng mũi bắt đầu hóa thú trông vô cùng dữ tợn.
Trong nháy mắt cơ thể hắn đã biến
thành nửa người nửa thú.
Bên kia Hoàng Lương Linh Quân khoanh chân
ngồi xuống, đan tay vỗ vào thiên linh cái của mình một cái, một cỗ
hoàng sắc hào quang từ trong đỉnh đầu toát ra, hiện ra một Nguyên Anh
cao hơn nửa thước.
Nguyên Anh này có tướng mạo mặt mũi
giống y đúc Hoàng Lương Linh Quân, thân hình mặc một bộ chiến giáp ngân
sắc chói lọi, một tay cầm một cây Lục Sắc Tiểu Kiếm, tay kia cầm
một khỏa Bạch Ngọc Đại Ấn.
Cả Nguyên Anh như hòa nhập vào Hoàn
Lương Linh Quân tạo ra một cảm giác hư hư thật thật.
Bỗng nhiên Nguyên Anh mở hai mắt ra, giơ
tay lên, khỏa đại ấn rời tay tế ra ngoài, trở nên to lớn dị thường,
được bao bọc trong vạn đạo hào quang chạy thẳng hung hăng nện xuống đầu
Cự Nhân.
Còn Yêu thú phân nữa giống người chợt
hóa thành một đạo lưu quang, hai tay co lại thành trảo, một phiến cự
thủ trong hư không mơ hồ xuất hiện.
Từng đạo trảo mang tinh oánh giống như
thực chất hiện lên, tiếng động khác thường xé rách không gian vang lên,
đông đảo trảo ảnh hướng Cự Nhân móc xuống.
Yên thú này nhất thời lóe lên biến
thành độn quang, dung nhập vào trong trảo mang, quỷ dị biến mất vô tung
ảnh.
Cự Nhân nổi giận hống lên, độc nhãn
bắt đầu thả ra từng đạo xích hồng quang trụ, đồng thời hai tay nhấc
Thạch Bổng lên nhắm ngay Đại Ấn hung hăng đánh một kích.
Mà tay kia hướng về phía mặt đất
trảo một cái, một khối bùn đất khổng lồ được chụp vào trong tay,
hoàng mang chớp lóe, hóa thành một khỏa cự thạch đường kính tới
mấy trượng.
Tiếp theo tay này vung lên, cự thạch
mang theo tiếng vang ầm ầm nhắm ngay đầu Hoàng Lương Linh Quân phóng
tới.
Lúc này trảo ảnh và xích hồng quang
trụ va chạm vào nhau, phát ra thanh âm bạo liệt ầm ầm, rồi một tiếng
nổ kinh thiên động địa vang lên, Thạch Bổng đã ngạnh cương va chạm với
Cự Ấn.
“Đại chiến chính thức bắt đầu rồi.”
Hàn Lập ở trên cao nhìn chăm chú cuộc
chiến giữa Cự nhân và cặp Nhân Yêu này, mặt mày nhăn lại.
Không hổ là cuộc chiến giữa Thượng Cổ
Cự Nhân và Luyện Hư kỳ tu sĩ, trong cảm ứng thần thức của hắn, nhất
cử nhất động của ba người này làm thiên địa nguyên khí rung động
không thôi.
Đặc biệt là Hoàng Lương Linh Quân,
Nguyên Anh của hắn chỉ huy khỏa Đại Ấn, cứ mỗi kích đều hấp thụ điên
cuồng linh khí xung quanh, uy lực cơ hồ gia tăng thêm nửa phần, nếu
không dù cho uy năng của Đại Ấn kinh người cũng tuyệt đối vô phương
chống đỡ trực tiếp với Cự Bổng.
Tên Thiếu niên hóa thành một đạo lưu
quang trong suốt, thân thể vụt sáng lúc ẩn lúc hiện, thân hình như một
cái xoáy nước cực lớn, hấp thụ linh khí ở phụ cận xung quanh.
Còn cái miệng khổng lồ của Độc Mục Cự
Nhân hé ra khép lại, phun ra nuốt vào một đại lượng linh khí.
Số lượng linh khí nó phun ra nuốt vào
hơn xa hai người bọn Hoàng Lương Linh Quân nhưng về mặt tinh thuần lại
không bằng bọn họ.
Lần đầu tiên trong khoảng cách gần như
thế, Hàn Lập quan sát kỹ càng được sự tranh đấu của cấp bậc Luyện
Hư, tự nhiên làm hắn không tự chủ được mà kết hợp so sánh với công pháp
của mình.
Kết quả hắn có thu hoạch rất lớn.
Đang lúc Hàn Lập tập trung tinh thần
quan sát, đột nhiên sắc mặt khẽ động, rồi quay đầu nhìn về hư không.
Mặc dù hắn cũng không rõ ràng đó là
cái gì, thần niệm của hắn cũng không cảm ứng được, nhưng nhờ linh
nhãn trải qua vô số lần tẩy rửa của linh dịch, mơ hồ nhìn thấy trong
không trung một bóng người trong suốt dị thường đứng nơi đó, đồng
dạng quan sát đại chiến.
“Húc Thiên.”
Mặc dù linh nhãn của Hàn Lập vô
phương nhìn rõ hình dáng của người này, nhưng có năng lực ẩn núp ở
chỗ này mà không bị phát hiện, tựa hồ cũng chỉ có vị cao thủ Linh
Tộc này.
Trong lòng Hàn Lập mừng thầm.
Với hắn mà nói, cục diện càng loạn
thì hắn càng có nhiều cơ hội.
Lúc Hàn Lập nhìn qua bóng người này
thì tên đó bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, thoáng qua vị trí Hàn Lập đang
ẩn nấp.
Hàn Lập rùng mình.
Cũng may bóng người nọ lại cúi đầu,
không biết có phát hiện ra sự tồn tại của Hàn Lập hay không hoặc giả
chỉ vô ý liếc mắt nhìn qua.
Hàn Lập nhíu mày, sắc mặt trở nên âm
tình bất định.
Cuộc chiến ở phía dưới vẫn đang
giằng co, dưới sự phá hoại của cả ba, trong Hỗn Độn Cốc đã sớm
biến thành một bộ mặt khác. Trên mặt đất, nơi thì gồ ghề, nơi là
hố sâu, mà nguyên thủy vụ khí ở trong Cốc đã bị linh áp của ba người
áp tán không còn một mảnh.
Hơn nữa vì ba người khuấy động kịch
liệt thiên địa nguyên khí, nên không trung lân cận trở nên u ám, lúc
thì mưa to, lúc lại trong xanh vạn dặm, mặt trời chiếu rọi, rồi mưa tuyết
phủ xuống, gió mưa giăng đầy, đất đá đua nhau bay tán loạn.
Trừ Cung trang thiếu phụ và vài tên
Hóa Thần tu sĩ đứng ở rất xa xem cuộc chiến, những người còn lại
sớm đã thối lui ra khỏi Hỗn Độn Cốc, sợ bị liên quan chôn vùi mất
mạng.
Thoạt nhìn tên Cự Nhân kia hung ác dị
thường, thế công của Thạch Bổng không chút nào dừng lại nhưng Hàn
Lập hiểu rõ, bọn Hoàng Lương Linh Quân cố ý du đấu, cho dù tên Cự Nhân
có thiên địa linh khí bổ sung thể lực, giờ phút này đã đến thời khắc
cung giương hết cỡ, vô luận vũ động Thạch Bổng hay bắn ra cự thạch,
tốc độ đều thua xa lúc đầu, chuyện bại vong chỉ là sớm hay muộn mà
thôi.
Hoàn thiếu niên dùng lợi trảo, thừa
dịp Cự Nhân bị Hoàn Lương Linh Quân thu hút công kích, một lần nữa
chặt đứt chân của Cự Nhân. Tên Cự Nhân đó đau quá rống to loạn lên,
nhưng miệng vết thương không khép lại cũng không còn lục quang hiện lên,
đừng mong tái sinh lại cơ thể nữa. Nhất thời, Hoàng Lương Linh Quân và
Hoàn thiếu niên đều hai mắt sáng ngời, biết trận chiến này sắp tới
hồi kết thúc.