Phàm nhân tu tiên - Chương 1260 - 1261
Chương 1260: Thanh Minh Vệ
“Ngươi không có dùng qua Diệt Trần Đan để
tẩy đi hơi thở của hạ giới dị giới, thì cứ ba trăm năm sẽ bị một lần Tiểu Thiên
Kiếp, mà đó lại là lưỡng sắc Lôi Kiếp. Cứ coi như ngươi có thần thông kinh
người thì cũng không thể vượt qua được, lần này chúng ta giúp ngươi đánh tan
Thiên Kiếp này nhưng Thiên Kiếp tiếp theo cũng không được may mắn như vậy nữa
đâu. Hơn một trăm năm sau Tiểu Thiên Kiếp lần thứ hai sẽ phủ xuống ngươi, chỉ
cần mỗi năm ăn vào một viên Diệt Trần Đan, thì hơi thở của ngươi mới dung hòa
được với Linh Giới hợp thành một thể, lúc này lưỡng sắc Lôi Kiếp sẽ không xuất
hiện nữa. Hàng năm Thiên Uyên Thành của chúng ta đều cấp cho các phi thăng tu
sĩ một viên Diệt Trần Đan, lần lưỡng sắc Lôi Kiếp tiếp theo so với lần này chắc
sẽ lợi hại hơn ba phần nữa.” Vị tu sĩ có chút lớn tuổi lại nói tiếp.
“Cũng may là có lời này của tiền bối nếu
không thì tại hạ sẽ bị ngây ngốc ở Thiên Nguyên Thành này cả đời rồi.” Ánh mắt
Hàn Lập chớp động vài cái rồi nói.
“Tất nhiên không hẵn vậy, nếu sử dụng đầy
đủ Diệt Trần Đan trong vòng ba trăm năm ngươi sẽ tẩy trừ được hết hơi thở của
hạ giới, lúc đó thì hoàn toàn tự do rời khỏi Thiên Uyên Thành.” Bạch diện tu sĩ
bình tỉnh nói.
“Thiên Uyên Thành đem phi thăng tu sĩ chúng
ta mới lên để tập hợp lại, vì vậy sẽ chẳng cho không Diệt Trần Đan, chắc chắn
là sẽ muốn ta làm chuyện gì đó rồi.” Hàn Lập không muốn chần chừ nữa mà hỏi
ngay tới vấn đề chính.
“Đạo hữu thật là thông minh, Diệt Trần Đan
đối với phi thăng tu sĩ rất hữu ích nhưng mà tài liệu luyện chế được cũng rất
là trân quý, nhiều loại còn phải tới tận Man Hoang Chi Địa mới có thể tìm được,
vì vậy muốn có được đan dược này thì cũng cần phải bỏ ra nhiều công sức mới đổi
được, nhưng mà chuyện này khi tới Thiên Uyên Thành thì cũng có người giải thích
cho ngươi hiểu rõ ràng, bây giờ hãy bước lên Thuyền đi này đi.
Tất nhiên ngươi cũng có thể từ chối, hai
người bọn ta cũng không bắt buộc, nhưng mà hậu quả thế nào chắc đạo hữu cũng rõ
rồi.” Vị tu sĩ lớn với bộ râu sơn dương mỉm cười nói.
Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến khi nghe xong lời
nói này.
Hắn do dự một chút, ngẩng đầu nhìn khoảng
trời cao trên đầu, rồi lại nhìn tới chiếc Kim Thuyền dưới chân hai người, thân
hình đột nhiên nhoáng lên rồi cả người bay vào trong Thuyền đó.
Hai vị Kim Giáp tu sĩ thấy vậy liền mỉm
cười nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình thường, bởi lẽ khi bất kỳ ai thấy được sự
lợi hại đáng sợ của lưỡng sắc Lôi Kiếp thì cũng chỉ có thể quyết định như vậy
thôi, huống hồ trước mắt người này mới chỉ là Hóa Thần sơ kỳ tu sĩ mà có thể
chịu đựng được công kích của lưỡng sắc Lôi Kiếp cho tới lúc bọn họ xuất hiện
thì đúng là kỳ tích.
Khi vào tới bên trong Kim Thuyền, ánh mắt
Hàn Lập liền đảo qua một cái phát hiện ngay trung tâm Thuyền còn có một pháp
trận loại nhỏ tương tự.
Sau khi đứng thẳng người, hai vị Kim Giáp
tu sĩ liền đi chuẩn bị bước vào trong tiểu pháp trận, khi đó bọn họ liền gọi
Hàn Lập một tiếng, hắn cũng hơi do dự một chút rồi bước theo vào.
Lúc này hai vị Kim Giáp tu sĩ đều tự mình
đánh ra một đạo pháp quyết, lập tức pháp trận dưới chân kêu lên một trận nghe
vù vù, rồi một màn hào quang hiện ra đem cả ba người cuốn vào bên trong. Tiếp
theo bàn tay vị tu sĩ lớn tuổi khẽ lật, trong đó xuất hiện ra một cái viên bàn
màu vàng rực rỡ, trên mặt cũng tương tự có mấy dạng ký hiệu Ngân Khoa Văn.
Người này đưa tay đan lại hướng tới viên
bàn vỗ một cái, kim quang trên viên bàn liền đại phóng, đồng thời mấy cái Ngân
Khoa Văn kia cũng phát ra ánh sáng chói mắt.
Cùng lúc đó Kim Thuyền run lên, đột nhiên
từ trên kim thuyền toát ra từng đạo quang mang bạch nhũ, những đạo ánh sáng này
quay chung quanh rồi lại bao tròn kim thuyền quay một vòng rồi một lúc sau
ngưng tụ lại thành một trận pháp trước mặt Hàn Lập.
Cả tòa pháp trận này quang mang đại phóng
thì kim thuyền bắt đầu run lên rồi biến mất, còn pháp trận cũng liền tan vỡ ra
từng mãnh rồi không thấy nữa.
Ở phía xa xa, Hỏa lão và mấy vị Kết Đan kỳ
tu sĩ kia chăm chú nhìn thấy tất cả diễn biến.
Nhưng từ lúc hai vị Kim Giáp tu sĩ xuất
hiện, mấy người bọn họ hết dám nói chuyện nữa mà chỉ im lặng đứng nhìn thôi.
Mắt thấy Kim Thuyền biến mất, trong lòng
bọn họ đều thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ hy vọng, bởi mong muốn mình
cũng được may mắn như đối phương vậy.
“Hỏa lão, hình như mọi người nói Thiên Uyên
Vệ rất là đáng sợ, nhưng mà giờ thấy thế có lẽ lời đồn đó sai rồi.” Hoàng bào
thanh niên do dự một chút hỏi ra một câu như vậy.
“Các ngươi mà biết cái gì! Trong Tam Cảnh
Thất Địa thì chỉ có duy nhất Thiên Uyên Thành là không bị phụ thuộc vào sự quản
lý của Tam Thánh Hoàng và Thất Yêu Vương mà thôi, còn Kim Giáp Thiên Uyên Vệ
đều là những vị cao cấp tu sĩ tồn tại ở Thiên Uyên Thành. Những người này đều
có một khu vực tự do đi lại mà không bị hạn chế quyền lợi, hơn nữa bọn họ còn
có thể quang minh chính đại chém giết tất cả những ai mà bọn họ cho rằng có uy
hiếp tới sự tồn tại của yêu nhân lưỡng tộc, quyền lợi to lớn đến nỗi Tam Hoàng
cùng tồn tại cũng còn phải kiêng nể một hai phần. Hơn nữa, ngay khi có ngoại tộc
đại chiến thì ngay cả Tam Hoàng Thất Yêu cũng đều phải nghe mệnh lệnh từ các
trưởng lão Thiên Uyên Thành.” Sau khi do dự một chút Hỏa lão tiết lộ ra một
chút tin tức bí mật.
“Có chuyện như vậy sao, sư phụ ta cũng từng
nói qua chuyện của Thiên Uyên Thành, bọn họ có căn cứ thâm căn cố đế thế lực
rất mạnh và rất đông, trước đây không lâu Thiên Uyên Vệ chỉ trong vòng một
tháng mà đã tiêu diệt đi hơn trăm Tu Tiên Tông môn gia tộc, việc này trước nay
chưa từng xảy ra. Nhưng mà cụ thể như thế nào thì căn bản không ai biết được,
còn Tam Hoàng thì làm như không biết và cũng không quan tâm đến việc này.”
Hoàng bào tu sĩ hai mắt nhướng lên nói một hồi.
“Có thể chứ, những tin tức liên quan đến
Thiên Uyên Thành ta biết cũng không nhiều, bởi hơn nữa tu sĩ của Thành này
không xuất hiện ở vùng cảnh nội, mà bọn họ chuyên môn đối phó với ngoại tộc đại
địch, hơn nữa nếu lưỡng tộc có chuyện gì xãy ra thì cũng chỉ do Kim Giáp Thiên
Uyên Vệ đảm nhiệm.” Đôi chân mày lớn của Hỏa lão nhíu lại, khi nghe hai người
này nói chuyện với nhau thì vài tên Kết Đan kỳ tu sĩ còn lại bên cạnh mặc dù
cũng có biết một ít tin tức về Thiên Uyên Vệ nhưng cũng không bằng hai người
bọn họ biết rõ tường tận nên chỉ ngạc nhiên đứng nhìn mà nghe.
Lúc này Hàn Lập cùng với Kim Thuyền xuất
hiện ở một mật thất truyền tống trận vô danh trong một tòa thành thị.
Một vị Kim Giáp tu sĩ nhảy xuống Kim Thyền
đi tới thay đổi vài khỏa linh thạch ở chỗ truyền tống trận, lập tức linh thạch
phát quang ánh sáng lòe lòe, xong liền trở lại Kim Thuyền lần nữa thúc dục khởi
động pháp trận.
Hàn Lập thấy được những linh thạch này thì
trong lòng phát hoảng bởi vì bọn chúng đều là cao giai linh thạch, tâm niệm của
hắn vừa chuyển động được vài lần thì Kim Thuyền đã bị bạch quang cuốn lấy lần
nữa mà truyền tống ra bên ngoài.
Lần này thì bọn họ xuất hiện ở một cái động
quật dưới đất, phía dưới Kim Thuyền cũng là một tòa tương tự truyền tống pháp
trận.
Hai người họ cũng đồng dạng lấy ra linh
thạch và đổi một lần nữa rồi Kim Thuyền cũng được truyền tống biến đi mất.
Hàn Lập thấy rõ là Kim Thuyền này được
truyền tống liên tiếp hai mươi lần như vậy.
Năm xưa khi còn ở hạ giới Hàn Lập truyền
tống đến Tinh Hải cũng chỉ có sử dụng một lần trung giai linh thạch, mà hơn nữa
lúc đó là truyền tống từ Thiên Nam đi đến Loạn Tinh Hải xa như vậy, còn bây giờ
Kim Thuyền vận dụng truyền tống pháp trận lại sử dụng bằng cao giai linh thạch
có lẽ sẽ truyền tống đi xa hơn gấp mấy lần, khoảng cách truyền tống cự ly xa
như vậy thực sự Hàn Lập cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
“Bụp.” sau khi phát ra một tiếng, Kim
Thuyền lại được truyền tống tới bên trong một tòa pháp trận.
Nhưng lần này, ánh mắt của Hàn Lập liếc qua
một cái trong lòng chấn động, không khỏi suy nghĩ có lẽ là mình đã tới được
Thiên Uyên Thành kia rồi.
Bởi vì lần này truyền tống pháp trận lại
được thiết lập ngay một cái tế đàn ở trên đài cao, cái đài này cao khoảng hai
ba mươi trượng, chung quanh có rất nhiều người mặt hắc sắc chiến giáp tu sĩ
đứng đó.
Hình dạng của những chiến giáp so với kim
giáp của hai vị tu sĩ đi chung với Hàn Lập có vẻ đơn giản hơn nhiều, nhưng tất
cả đều giống nhau là mặt ngoài đều được khắc dấu ký hiệu màu bạc.
Nơi này trống rỗng, rộng chừng trăm trượng
có một tòa phủ điện cao khoảng mười trượng, ngoài tòa cự đài kia ra hoàn toàn
không còn gì khác. Ngay khi Kim Thuyền vừa xuất hiện, trong nháy mắt có bốn vị
Hắc Giáp tu sĩ lộ ra vẻ cảch giác nhìn tới, nhưng khi thấy được Kim Giáp tu sĩ
thì sắc mắt của bốn người này liền dãn ra, lập tức thân hình chớp động bay tới
chỗ bãi đá.
Trong đó có một tên Đại hán hai mắt màu
xanh lục chân vừa bước lên tới phía trên bãi đá, liền đi tới vài bước cung kính
hướng tới hai vị Kim Giáp tu sĩ thi lễ.
“Tham kiến Thiên Vệ đại nhân!”
Ánh mắt của Hàn Lập hướng tới đám người này
quét qua một cái, ánh mắt hơi động.
Cả bốn người này đều là Nguyên Anh Kỳ tu
sĩ, một tên là Nguyên Anh Hậu kỳ đại thành, một tên là Trung kỳ còn hai tên kia
chỉ là Sơ kỳ.
“Đứng lên đi, vị này là phi thăng tu sĩ mới
vừa tới, ta cũng biết được là các ngươi hiện tại còn đang thiếu một tên Thanh
Minh Vệ. Hắc hắc, nói không chừng sau này hắn sẽ là đội trưởng của các ngươi
đấy, bây giờ các ngươi dẫn hắn tới Phi Linh Điện nghĩ ngơi đi, còn hai người
bọn ta sẽ đi tìm Trưởng Lão báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, sau đó lại còn đi gặp
hắn nữa.” Vị Kim Giáp tu sĩ hơi lớn tuổi một chút nhàn nhạt phân phó công việc.
“Dạ.”
Tên đại hán sớm đã biết Hàn Lập là Hóa Thần
Kỳ tu sĩ, hiện tại nghe nói như thế trong lòng cũng không có gì kinh ngạc chỉ
hướng tới Hàn Lập hơi khom người trong miệng đáp ứng.
“Giờ ngươi đi nghĩ ngơi trước một chút, có
chuyện gì thì để mai hãy nói.” Bạch diện tu sĩ hướng tới Hàn Lập nói.
Hàn Lập gật đầu không có gì dị nghị.
Do vậy, lập tức ba người đi xuống đài thẳng
tới chỗ cửa điện, Hàn Lập thấy chỉ có một mình đại hán có đôi mắt màu xanh theo
sau bọn họ, ba người còn lại kia vẫn đứng đó canh giữ đài cao.
Xem ra truyền tống trận cùng với Kim Thuyền
này là chỗ thật sự rất quan trọng, chỉ có nơi này thôi mà đã có tới bốn tên
Nguyên Anh Kỳ tu sĩ trông coi rồi.
Ngay khi cửa điện hiện ra trước mắt rõ ràng
nhất, thì thấy có một con đường rộng chừng năm sáu trượng.
Con đường này nơi nơi đều được lát bằng
những loại thạch bích màu đen, cứ cách một khoảng nhất định thì xuất hiện một
lần các ký hiệu Ngân Khoa Văn, những nét điểm xuyến này làm cho cả tòa thạch
bích trở nên thần bí.
Cái thông đạo này hình tròn hơn nữa càng
lúc càng đi sâu xuống.
Thấy vậy chân mày Hàn Lập khẽ nhíu lại,
nhưng chưa kịp suy nghĩ ra thần bí chỗ nào, thì hai vị Kim Giáp tu sĩ nhắm phía
trước đi thẳng, còn tên Hắc Giáp đại hán thì dẫn Hàn Lập bước theo một hướng
khác.
Sau đó đi tới thật lâu, ước chừng xa khoảng
vài trăm trượng, đám người Hàn Lập đi tới trước một cánh cửa tòa thạch thất.
Cánh cửa vừa mở ra thì thấy rõ được toàn
cảnh bên trong đại điện.
Kiến trúc bên trong hơn phân nữa đều là
những đài cao giống nhau, thay vì chỗ truyền tống trận và kim thuyền bên kia
còn có vài tên Nguyên Anh Kỳ tu sĩ trông coi, còn nơi này trống trơn không có
ai cả.
Thấy cánh cửa đóng lại, Hàn Lập thử đem
thần niệm quét qua một cái, đúng theo dự đoán vô phương xâm nhập qua được những
Ngân Khoa Văn thần bí khắc trên vách.
Đi tới đây còn có vài vị tu sĩ khác nữa,
trong đó hầu hết đều là Hắc Giáp Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, ngoài ra còn có ba bốn vị
tu sĩ trên người vận chiến giáp màu xanh trông rất đẹp, những vị Thanh Giáp tu
sĩ này chính là Thanh Minh Vệ.
Những vị tu sĩ này thấy một kẽ ngoại nhân
như Hàn Lập xuất hiện, thì hầu hết bọn họ đều đứng yên một chỗ, và chỉ dùng ánh
mắt dò xét hắn mà thôi, hơn nữa mọi người trông có vẻ vội vã nhưng hàng ngũ rất
chỉnh tề, có lẽ bọn họ đã trải qua các đợt huấn luyện nghiêm ngặt.
Hàn Lập thấy vậy cũng chỉ biết nhướng mày
mà đi.
Chương 1261: Thiên Uyên thành và phi thăng tu sĩ
Sau khi đi sâu xuống khoảng ngàn trượng,
trước mặt Hàn Lập bỗng sáng ngời, bởi vì phía trước xuất hiện một tòa cự thạch,
bên trong sảnh có khoảng trăm tên giáp sĩ đi qua đi lại trông rất bận rộn.
Bốn phía của tòa đại sảnh này có tới mười
mấy cánh cửa, lúc nào cũng có người ra vào.
Khi bước vào đại sảnh, trên mặt Hàn Lập lộ
ra vẻ ngạc nhiên và không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng liền kinh hãi.
Bởi phía trên của tòa đại sảnh này mới nhìn
qua thì không thấy nóc sảnh ở đâu, mà chỉ thấy một cái bóng hình dạng vòng cung
thoáng ẩn hiện tồn tại mà thôi, nói đúng hơn trông giống như một tòa cự tháp
rỗng ruột vậy, mà chỗ bọn họ mới vừa đi qua chỉ là bức tường ngăn của tháp mở
ra thôi.
Cái thạch tháp này thật lớn, tất nhiên đây
là lần đầu tiên Hàn Lập mới được nhìn thấy, kinh hãi một hồi lâu thần sắc của
hắn mới trở lại bình thường.
Phía trước là tên bích nhãn đại hán đang
dẫn đường, thấy Hàn Lập có chút kinh khiếp thì cũng không lấy làm kỳ lạ và cũng
không có ý hối thúc, sau khi Hàn Lập thu hồi ánh mắt trở lại bình thường thì
hắn mới tiếp tục dẫn Hàn Lập đi ra.
Ngay khi Hàn Lập đi tới chỗ cửa ra vào, rồi
nhìn về phía xa xa thì trong lòng hắn lại ngạc nhiên thêm một lần nữa.
Chỉ thấy chỗ đó có một tòa cự tháp to lớn
thật là vĩ đại, đỉnh tháp hòa quyện cùng đám mây xanh, chung quanh còn rải rác
hơn trăm cái tháp khác nữa. Những tòa cự tháp này có chiều cao cũng khác nhau,
cái cực cao thì đến cả ngàn trượng, thấp thì cũng cỡ trăm trượng, mỗi tòa tháp
đều có các loại kiến trúc khác nhau, so với những tòa tháp thông thường thì
những cái này đẹp hơn rất nhiều.
Điều này lại làm cho Hàn Lập phải trợn mắt
há mồm vô cùng kinh ngạc.
Lúc này cũng vừa có một tên giáp sĩ đi ra,
lập tức hóa thành một đạo độn quang hướng tới phía dưới những tòa tháp này bay
tới, sau khi hô một tiếng bích nhãn đại hán cũng đồng dạng mang Hàn Lập bay
thẳng tới một tòa cự tháp khác cao ngàn trượng cách đó không xa.
Tòa lầu này có tới mười một tầng, mỗi tầng
đều có một cửa ra vào, ở giữa cánh cửa chính trên tòa lầu này treo tấm bảng lớn
có ba chữ màu bạc thật to “Phi Long Điện.”
Đại hán dẫn theo Hàn Lập bay lên tầng thứ
tư của tòa cự tháp này, vừa bước vào tiểu sảnh liền thấy có bảy tám cái hành
lang dẫn đi các hướng khác nhau.
Còn bên trong tiểu sảnh này, cũng có các vị
tu sĩ vận nhiều loại trang phục màu sắc khác nhau đang tụ tập lại một chỗ và
mỉm cười gì đó, Hàn Lập đưa mắt nhìn qua một chút liền phát hiện được cả bọn họ
đều là tu sĩ cấp Hóa Thần sơ kỳ.
Thấy Hàn Lập cùng bích nhãn đại hán vừa
tiến vào, mấy người kia liền đưa mắt nhìn tới quét qua một cái.
“Ồ, đây không phải là Trác hiền chất hay
sao chứ? Không lẽ vị này là thành viên mới à?” Một vị lão giả đầu tóc bạc phơ sắc
mặt tái xanh cười hỏi một câu.
Bích nhãn đại hán cũng đã là Nguyên Anh hậu
kỳ đại thành mà lúc này cũng không dám chậm trễ.
“Nguyên lai là Liễu tiền bối, vị này là tu
sĩ mà Thiên Vệ đại nhân tự mình từ bên ngoài mang về đây, chính là một vị phi
thăng tu sĩ mới tới bổn thành.” Bích Nhãn đại hán tiến vào bên trong điện, biểu
hiện thật là nghiêm túc không dám thất lễ, tựa như là không dám bỏ sót sự việc
gì và cũng khách khí dị thường hướng lão giả giải thích.
Trên mặt Hàn Lập thoáng lộ ra một tia kinh
ngạc.
“Phi thăng tu sĩ từ ngoại giới, chẳng lẽ là
tu sĩ từ Phi Linh Thai mang tới?”
“Là từ đâu phi thăng tới vậy?” Ồ, như thế
nào lại là Hóa Thần sơ kỳ tu sĩ. Không phải ai cũng bảo là hầu hết các vị phi
thăng tu sĩ lúc mới nhập Linh giới cũng phải ít nhất là Hóa Thần hậu kỳ tu vi
sao?”
Một vài tên Hóa Thần sơ kỳ tu sĩ vừa nghe
qua lời này liền xôn xao bàn tán một hồi, đồng thời với ánh mặt khác thường
liếc qua Hàn Lập.
Hàn Lập mỉm cười, liền ôm quyền hướng tới
mấy người kia mà không nói gì cả, nhưng trong lòng đồng dạng thắc mắc không
thôi.
Những người này chẳng lẽ đều là những vị tu
sĩ từ những nơi khác của hạ giới phi thăng lên hay sao, nhưng thoạt nhìn có vẻ
không giống lắm, nhưng nếu là tu sĩ sinh trưởng tại Linh giới vì sao lại còn
xuất hiện ở nơi này.
Lúc trước hắn có nghe qua tại “Phi Linh Điện.”
cũng chỉ là nơi đến của những vị phi thăng tu sĩ thôi.
Bích nhãn đại hán hướng tới vài người khác
ân cần thăm hỏi lấy lệ, rồi dẫn Hàn Lập đi vào trong một cái hành lang rồi sau
đó lựa chọn lấy một gian phòng.
Gian phòng này được xây dựng rất lớn, giống
như là một cái động phủ bên trong có đầy đủ các loại phòng chuyên biệt, chẳng
hạn như có mật thất, phòng luyện đan và một phòng dùng để luyện khí, hơn nữa
những căn phòng này còn được bố trí mấy loại cấm chế đặc biệt và cũng chỉ có
chính chủ nhân mang theo lệnh bài mới có thể ra vào được mà thôi.
Hàn Lập thấy vậy trong lòng rất là hài
lòng.
Bích nhãn đại hán thấy vậy liền nói một số
điều cấm kỵ rồi lập tức đưa ra cấm chế lệnh bài, rồi bảo có nhiệm vụ bên mình
sau đó cáo từ rời đi.
Hàn Lập định nhân cơ hội này muốn giữ đối
phương lại một chút để hỏi vài tin tức về Thiên Uyên Thành, nhưng cuối cùng lại
thôi.
Lúc này hắn ngồi ở một cái ghế dựa trong
phòng khách, tay cầm một khối cấm chế ngân bài sáng chói mà tìm hiểu, trong
lòng nghĩ lại những đợt lôi kiếp mà mình vừa mới hứng chịu qua.
Nguyên bổn theo kế hoạch của hắn thì sau
khi trải qua lần thiên kiếp này hắn sẽ tìm một chỗ linh khí tuyệt hảo và cũng
thật là bí ẩn ở Linh giới này rồi âm thầm tiến hành tu luyện, tu luyện một mạch
tới Luyện Hư Kỳ luôn để hướng tới đại đạo tu luyện của mình.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ đến lại liên
quan tới cái gì Dị Giới Hơi Thở làm cho tiểu thiên kiếp trở nên kinh khủng như
thế.
Coi như hắn đã vượt qua những đợt lưỡng sắc
đầu tiên, nhưng mà những cái sau thực sự là vô phương tiếp nhận.
Lúc đó hắn mới không cần suy nghĩ gì thêm
nữa mà lập tức đồng ý đi theo hai người họ tới Thiên Uyên Thành này.
Nhưng khi tới nơi, hắn mới biết chỗ này
hoàn toàn khác xa và to lớn hơn nhiều so với những thành trì có tu sĩ khác, bây
giờ thật sự hắn cũng không biết chuyện gì sẽ phát sinh ra nữa đây, điều này làm
cho hắn không biết phải tính toán thế nào nữa.
Chỉ duy nhất một việc mà hắn dám khẳng định
là trong Thiên Uyên Thành này có rất nhiều phi thăng tu sĩ giống như hắn.
Hàn Lập nghĩ tới nghĩ lui mà đứng ngồi
không yên.
Hắn âm thầm tự đánh giá, không biết có nên
thừa dịp này đi ra ngoài nghe ngóng một chút chuyện về Thiên Uyên Thành hay
không, cũng như muốn biết thêm những vị phi thăng tu sĩ sẽ được an bài như thế
nào.
Trong lúc Hàn Lập đang ngồi suy nghĩ mông
lung thì đột nhiên cấm chế bên ngoài truyền tới một âm thanh của một người lớn
tuổi.
“Đạo hữu có trong phòng hay không, lão phu
là Liễu Hà Đạo muốn nói chuyện một chút với đạo hữu.”
Hàn Lập vừa nghe lời này xong hắn tức thì
nở nụ cười.
Xem ra không cần ra ngoài thì cũng có người
chủ động tới đây làm quen trước.
“Thì ra là Liễu đạo hữu tới chơi, Hàn mỗ
thật là vinh hạnh!” Miệng Hàn Lập trả lời sau đó cầm lệnh bài hướng tới đại môn
nhẹ nhàng phất lên một cái.
Một mảnh ngân hà từ đó tuôn ra, đại môn kêu
lên kẽo kẹt một tiếng rồi liền tự động mở ra.
Đang đứng trước cửa là một vị tu sĩ mặt
trắng, thì ra đây chính là vị lão giả mà hắn đã gặp lúc nãy ở ngoài.
“Nguyên lai đạo hữu họ Hàn, Liễu mỗ tùy
tiện quấy rầy mong rằng đạo hữu không lấy làm phiền.” Lão giả vẻ mặt cười nụ,
miệng khách khí nói.
“Ha ha, sao lại như vậy chứ, nếu Liễu huynh
không đến thì Hàn mỗ cũng dự định đi tìm mấy vị đạo hữu khác hỏi một chút chuyện.”
Hàn Lập là người nào chứ?, hắn là một người từng trải lão luyện từ nhân giới
phàm nhân tu luyện đến giờ, vì vậy với việc đối nhân xử thế cũng rất có kinh
nghiệm, tuyệt đối hơn hẵn lão giả trước mặt, lúc này hắn rạng rỡ nói.
Hai người nói chuyện giống y như là hai bạn
cũ lâu ngày gặp lại vậy.
“Mới vừa rồi nghe Trác hiền chất nói đạo
hữu là do Thiên Vệ Đại nhân tự mình mang về thành, đạo hữu chắc chắn là tu sĩ
từ hạ giới mới vừa phi thăng Linh giới, không biết đạo hữu xuất thân từ một
nhân giới nào ở hạ giới vậy.” lão giả họ Liễu vừa nói vừa chuyển đề tài hỏi.
“Một nhân giới? Cái này tại hạ cũng không
biết Linh giới kêu hạ giới là gì nữa nên cũng không biết trả lời sao cho đúng.
Như vậy đi, có thể giúp cho Hàn mỗ hiểu một số việc ở đây đã, rồi sau đó ta sẽ
nói cho đạo hữu biết được không?” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe mỉm cười trả lời.
Hắn cũng không dễ dàng thực sự để lộ ra nơi
mình xuất thân, dù sau khi còn ở Nhân giới hắn cũng đã từng có liên quan đến
một số đại nhân vật ở Linh giới này, bởi bất kể là Thiên Lan Thú bản thể, Ngân
Nguyệt, hay Yêu Khuê Lang Vương thì ai trong số họ hắn cũng không dám chọc tới.
“Đây là lão phu hồ đồ rồi, đạo hữu mới vừa
tới Linh giới không lâu nên đối với những nơi này tất nhiên là không biết rồi,
nhưng mà những người giống như đạo hữu chính là phi thăng tu sĩ thường là những
người có tu vi rất kinh người, tỷ lệ tiến giai Luyện Hư Kỳ rất lớn, Linh giới
bản thổ tu sĩ không thể nào so sánh được, và càng không cần trải qua khảo hạch
bởi đều được Trưởng Lão hội trực tiếp bổ nhiệm làm Thanh Minh Vệ” lão giả họ
Liễu cười rộ lên ha hả nói.
“Phi thăng tu sĩ? Liễu huynh có thể nói thể
nói rõ hơn một chút cho tại hạ hiểu không” Trong mắt Hàn Lập hiện ra vẻ không
hiểu, nụ cười chợt tắt hỏi tới.
“Đây cũng không phải là bí mật gì, tự nhiên
là có thể, chỉ cần Hàn huynh ở trong thành ít ngày liền sẽ hiểu được, với việc
này thì ta hiểu rõ lắm.” Lão giả họ Liểu cưới hắc hắc nói.
“Kỳ thật phi thăng tu sĩ chính là những tu
sĩ Hóa Thần kỳ giống như Hàn huynh từ hạ giới phi thăng tới Linh giới, trên
người các ngươi còn mang theo hơi thở của dị giới rất đậm, cho dù mỗi năm dùng
một viên Diệt Trần Đan thì cũng phải mất ba trăm năm mới có thể thanh trừ hoàn
toàn hơi thở này, một số hậu duệ của phi thăng giả cũng có chứa một ít hơi thở
của dị giới chỉ cần tiến nhập Nguyên Anh Kỳ cũng đồng dạng sẽ bị lưỡng sắc lôi
kiếp phủ xuống. Giống như ta đây là đệ nhị hậu duệ của phi thăng tu sĩ, ngay
sau khi vừa tiến nhập Nguyên Anh Kỳ phải lập tức chạy về Thiên Uyên Thành dùng
ngay Diệt Trần Đan để áp chế hơi thở của dị giới, nếu không chỉ có một con
đường chết mà thôi. Chỉ chờ đến khi nào hơi thở của dị giới hoàn toàn bị thanh
trừ thì mới có thể tự do rời khỏi Thiên Uyên Thành, tính từ phi thăng tu sĩ ban
đầu thì chỉ tới hậu duệ đời thứ năm trở đi mới không còn hơi thở của dị giới,
lúc đó mới hoàn toàn giống như tu sĩ bản thổ.” Lão giả mặt xanh giải thích.
“Thì ra là thế, nhưng mà Liễu huynh giờ đã
là Hóa Thần Kỳ tu sĩ nói vậy thì dị giới hơi thở đã hoàn toàn bị thanh trừ rồi
nhưng sao vẫn còn ở đây.” Hàn Lập hai mắt mở to ngạc nhên hỏi tới.
“Hàn huynh liếc mắt một cái liền nhìn ra
vấn đề. Không sai, cho dù bọn ta đã tẩy trừ đi hơi thở của dị giới nhưng mà để
nguyện ý rời khỏi Thiên Uyên Thành theo ta được biết cũng không có mấy người,
không riêng gì phi thăng tu sĩ mà bọn hậu duệ như ta cũng thế, ngay cả những tu
sĩ bản thổ được tăng cường từ Tam Hoàng Thất Địa bổ sung vào, cũng không dễ
nguyện ý thoát ly khỏi Thiên Uyên Thành đâu.” lão giả Liễu cười hì hì trả lời.
“Ồ, Hàn mỗ có chút hứng thú, mong được biết
thêm một ít tin tức.” Hàn Lập trong lòng khẽ động, trên mặt mỉm cười hỏi.
“Rất đơn giản, có thể nói tốc độ tu luyện ở
Thiên Uyên Thành cao hơn gấp bội so với những nơi khác, hơn nữa hầu hết những
đồ vật mà Tam Cảnh Thất Địa hiện hữu thì nhất định chúng đều có mặt tại Thiên
Uyên Thành, lại còn những vật phẩm mà Tam Cảnh Thất Địa không có nhưng ở có thể
tìm thấy tại Thiên Uyên Thành. Nói vậy chắc là Hàn huynh hiểu được ý tứ của tại
hạ rồi.” Lão giả nhìn Hàn Lập, thâm ý sâu sắc nói.