Phàm nhân tu tiên - Chương 1277 - Phần 1

Chương 1277: Thiên Uyên Phường thị

Bích Nhãn đại hán hạ xuống phụ cận Nguyên
Từ Thần Sơn, hồ lô trong tay nhẹ nhàng hướng về phía cự thú trong suốt.

Từ hồ lô phun ra một phiến ngân sắc quang
hà, bay lượn quanh cự thú một hồi, rồi hoá thành một cự đại ngân văn lớn gấp
mấy lần thân người, loé lên nhập vào trong thân thể cự thú.

Toàn thân cự thú phát ra một tầng ngân
quang, hình thể chợt co lại chỉ bằng cỡ nắm tay.

Quỷ dị chính là Nguyên Từ Thần Sơn cũng co
theo cự thú, căn bản không cho con thú này có cơ hội chạy thoát.

Lúc này hồ lô phun ra một cỗ ngân hà bao
bọc con thú lại.

Cùng lúc đó Hàn Lập điểm một chỉ, hắc sắc
tiểu sơn từ từ bay lên, lập tức cự thú hoá thành một đoàn bạch quang bị hút vào
trong hồ lô.

Bích Nhãn đại hán cuống quýt đậy nắp hồ lô
lại, đồng thời lấy ra một đạo kim sắc phù triện dán lên phía trên.

Lúc này hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Những người khác cũng đã thu hồi pháp bảo,
hạ xuống trên mặt đất, hướng về Hàn Lập biểu lộ sự cung kính dị thường.

Vừa rồi kiến thức Hàn Lập một phen xuất
thủ, ai cũng biết vị tân nhiệm đội trưởng này có thần thông thâm sâu khôn
lường, tu sĩ Hoá Thần sơ kỳ tầm thường không thể so sánh.

Điều này khiến cho bọn họ vừa vui vừa kính
sợ thật sự đối với Hàn Lập.

“Chúng ta cần nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp
tục lên đường”

Hàn Lập thu Nguyên Từ Thần Sơn vào trong
tay áo, nói với mọi người. Sau đó hắn đi tới một bên khoanh chân ngồi xuống,
nhắm mắt lại.

Tự nhiên những người khác không phản đối,
nhao nhao tản ra, bắt đầu nghỉ ngơi lại, khôi phục pháp lực tiêu hao lúc trước.

Nhưng Hứa tiên tử vẫn đứng yên tại chỗ.

Nàng do dự một chút rồi hốt nhiên đi tới
gần Hàn Lập, chỉnh đốn trang phục thi lễ, miệng nhẹ nói:

“Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, nếu
không Băng Tinh Kiếm của vãn bối đã bị huỷ rồi.”

“Phi kiếm của ngươi được luyện chế từ Vạn
Niên Huyền Ngọc phải không?” Hàn Lập mở mắt liếc nhìn nàng, bình tĩnh hỏi.

“Tiền bối thật tuệ nhãn như đuốc, đích xác
phi kiếm của vãn bối hơn phân nửa được luyện chế từ Vạn Niên Huyền Ngọc.” Hứa
tiên tử rùng mình, thừa nhận.

“Nếu dùng loại kiếm cực hàn này thì công pháp
của ngươi cũng là băng thuộc tính. Ta sẽ nói tên một người không biết ngươi có
biết hay không?” Ánh mắt Hàn Lập chớp động, chậm rãi nói.

“Mời tiền bối nói.” Hứa tiên tử ngây ngốc,
rồi lập tức đáp ứng.

“Có một vị thượng cổ tu sĩ danh xưng là
Băng Phách Tiên Tử, cũng tu luyện công pháp cực hàn, là phi thăng tu sĩ. Ngươi
có biết người này?” Hàn Lập ngắm nhìn đôi mắt sáng như hai vì sao của đối
phương, môi khẽ nhúc nhích truyền âm.

Ngày đó hắn gặp nàng liền cảm thấy có chút
quen mắt, sau cẩn thận đánh giá lại mới phát hiện con mắt nàng y chang như mắt
của quang ảnh của vị Băng Phách Tiên Tử - tổ sư sáng lập ra Tiểu Cực Cung ở
Nhân Giới.

Mặc dù chỉ là quang ảnh nhưng con ngươi của
Băng Phách Tiên Tử lưu động lấp loé như ánh sao thật sự làm người khó có thể quên.

Hiện tại gặp Hứa tiên tử tu luyện công pháp
băng thuộc tính mà pháp bảo cũng được luyện chế từ Vạn Niên Huyền Ngọc nên cũng
tuỳ ý mở miệng hỏi thăm thử xem.

“Băng Phách Tiên Tử! Đó là tổ tiên của Hứa
gia, tiền bối làm thế nào biết được? Chẳng lẽ tiền bối cũng giống như tổ tiên
từ hạ giới phi thăng đến đây?” Hứa tiên tử giật mình truyền âm trả lời.

“Hắc, hắc. Chưa nói đến làm sao biết được.
Nhưng Hàn mỗ có thành tựu như hôm nay cũng là tại hạ giới có chiếm được một ít chỗ
tốt do lệnh tổ di lưu lại. Ân… Phi kiếm của đạo hữu không được luyện chế hoàn
toàn từ Vạn Niên Huyền Ngọc nếu không uy lực sẽ tăng thêm nửa phần.” Hàn Lập
cười nhạt giải thích đôi câu, cũng không nguyện nhiều lời, đột nhiên chuyển đề
tài.

“Tiền bối nói đùa. Vạn niên Huyền Ngọc mặc
dù không thể so sánh với một số tài liệu cao cấp nhất của Man Hoang thế giới
nhưng muốn tập hợp số lượng nhiều như vậy cho đầy đủ thì e là khó khăng dị
thường. Phi kiếm này có thể dung nhập nhiều Huyền Ngọc như vậy cũng đã là do
vãn bối không tiếc bỏ hết công sức vốn liếng thu mua mới được nhiêu đó.” Hứa
tiên tử lúc trước hơi giật mình về việc Hàn Lập có quan hệ với tổ tiên của
mình, nhưng thành thật trả lời.

“Thì ra là thế. Vừa lúc trong tay Hàn mỗ có
một chút Vạn Niên Huyền Ngọc cũng đủ số lượng để tân luyện phi kiếm. Hứa tiên
tử đã có nguồn gốc với Băng Phách Tiên Tử, ta liền tặng cho đạo hữu, coi như
trả cho chút tình xưa.” Hàn Lập hơi trầm ngâm rồi nói. Sau đó đan thủ của hắn
phất vào trữ vật trạc, bạch quang loé lên, một cái ngọc hạp trong suốt hơn
thước xuất hiện trong tay, đưa tới.

“Đa tạ tiền bối ban cho.” Hứa tiên tử sợ
hãi lẫn vui mừng vội vàng cảm ơn tiếp nhận ngọc hạp, mở ra xem.

Trong tức tốc nàng hít vào một ngụm lương
khí.

Trong ngọc hạp chứa bốn miếng bạch sắc tinh
thạch lớn cỡ nắm tay, phát ra nhũ bạch sắc hàn quang.

Số Huyền Ngọc này chẵng những đủ cho nàng
trọng tân phi kiếm mà còn dư để cho nàng luyện chế thêm một loại huyền ngọc
pháp bảo khác.

Trong mắt vị nữ tu bừng bừng lửa nóng, sau
khi nhận lấy ngọc hạp, vội quay lại Hàn Lập thi lễ tạ ơn lần nữa. Hàn Lập chỉ
phất tay áo, bộ dáng không thèm để ý (thằng này cho tiền gái đẹp là làm bộ như
thế), lại nhắm hai mắt. Vô luận Hư Thiên Đỉnh, Hàn Tuỷ, Cực Hàn chi diễm cơ hồ
đều có liên quan đến Băng Phách Tiên Tử. Để lại một cái nhân tình lần này cũng
giúp cho tâm cảnh bớt sơ hở tránh bị tâm ma trong lần Độ Kiếp tới.

Hứa tiên tử tự nhiên lại được trọng bảo,
liền thức thời không quấy rầy Hàn Lập nữa, lặng yên rời đi. Đám Bích Nhãn ở xa
cũng chú ý đến hành động của nàng và Hàn Lập một phen.

Thấy Hàn Lập cho nàng một cái ngọc hạp,
nàng lập tức vui vẻ vô cùng khác hẳn với bản tính lạnh lùng hàng ngày một trời
một vực, ai cũng cảm thấy tò mò nhưng không ai dám trực tiếp đến hỏi.

Sau khi nghỉ ngơi được mấy canh giờ, Hàn
Lập ra lệnh xuất phát. Mọi người lại lần nữa lên đường.

Lộ trình tiếp theo không phát hiện thêm dị
tộc. Mọi người tuần tra xong xuôi liền tập trung đến một địa điểm định trước,
đợi Kim Đinh Chu đến đón.

Cả bọn chia làm ba nhóm, cưỡi Kim Đình Chu
trực tiếp truyền tống trở về Thiên Uyên Thành.

Do đã bắt được một con Man Thú đã được Man
thú nhân thuần hoá. Khi giao cho Dị Linh Đường, cả bọn đều được ban thưởng xa
xỉ.

Dựa theo quy định, sau mổi lần tuần tra sẽ
được nửa năm ngơi nghỉ mà lần tuần tra kế tiếp sẽ có thể ngẫu nhiên thay đổi
địa điểm.

Mà Hàn Lập có công trong lần tuần tra đầu
tiên nên được thưởng ngay Diệt Trần Đan, hắn liền ăn tại chỗ.

Cả đội giải tán, đám Bích Nhãn đại hán cáo
từ Hàn Lập rời đi.

Hứa nữ tu nhìn Hàn Lập trù trừ, hốt nhiên
nói ra một tin tức làm lòng Hàn Lập chợt động:

“Tiền bối. Hai ngày sau trong thành sẽ tổ
chức đấu giá định kỳ 3 năm một lần các vật phẩm của Man Hoang thế giới. Tiền
bối có định tham gia không?”

“Man Hoang vật phẩm! Hứa đạo hữu cũng có
hứng thú với điều này?” Đuôi lông mày của Hàn Lập chợt động, hỏi ngược lại.

“Tiền bối nói đùa. Muốn tham gia xem đấu
giá ít nhất cũng phải là Hoá Thần tu sĩ. Thiếp thân chỉ là một Nguyên Anh tu sĩ
chưa đủ tư cách tham gia. Huống hồ mỗi kiện Man Hoang vật phẩm đều có giá trên
trời, vãn bối cũng không dám có hy vọng xa vời như vậy. Trái lại tiền bối cũng
nên đi xem thử vận khí.” Nữ tu cười khổ nói.

“Đa tạ đạo hữu cho biết. Có lẽ Hàn mỗ cũng
phải tới kiến thức một phen.” Hàn Lập trả lời.

Hứa tiên tử thấy hảo ý của mình đã được Hàn
Lập đón nhận, không nói thêm cái gì, kính cẩn cáo từ. Hàn Lập lơ đãng nhìn theo
bóng lưng nàng cho đến lúc khuất dạng.

Kỳ thật dù cho nàng không đề cập đến chuyện
đấu giá, hắn cũng không có ý rời khỏi thành nội.

Từ lúc tới Linh Giới đến giờ, hắn còn chưa
bắt đầu sưu tập phương thuốc thích hợp lưu truyền và linh dược. Hắn đang tính
sau khi tuần tra xong sẽ bắt đầu hành động. Hiện tại đã có cái gì đấu giá hội
Man Hoang vật phẩm, vừa lúc thuận thế kiến thức một lần.

Dù sao các vật phẩm bất khả tư nghị của Man
Hoang thế giới, hắn đã sớm nghe như sấm nổ bên tai.

Trong lòng tính toán như thế, Hàn Lập không
chút hoang mang rời khỏi thanh thạch cự tháp, độn quang bay thẳng đến vị trí
phường thị đánh dấu trên bản đồ.

Phường thị của Thiên Uyên Thành tự nhiên có
qui mô lớn, cơ hồ các loại tài liệu của Tam Cảnh Thất Yêu chi Địa, quí hiếm cỡ
nào ở đây đều cần gì có đó.

Hơn nữa khi có một chút Man Hoang vật phẩm
lộ ra càng làm cho ở đây cực kỳ náo nhiệt. Người ra kẻ vào hàng ngày không
ngớt.

Càng làm cho người thán phục chính là nhân
yêu lưỡng tộc được phân khai rõ ràng, chia làm hai khu rõ rệt trong phường thị.

Nhưng ngược lại ở trung tâm phường thị lại
thiết lập một toà cự đại điện đường, nhân yêu ở hai bên, có thể tự trao đổi tài
liệu với nhau.

Dù sao có vài tài liệu đối với Yêu tộc hoặc
Nhân tộc có công dụng không lớn, nhưng lại cực kỳ quý giá đối với tộc kia.

Gian đấu giá chiếm cứ một phần tám toà đại
điện này.

Hàn Lập đi tới một ngã tư, thấy một dược
phô ****, liền tuỳ ý tiến vào.

“Tiền bối. Người muốn kiếm cái gì? Bổn ****
tuy nhỏ, nhưng rất đầy đủ các loại linh dược.”

Dược **** này không có nhiều người, chỉ có
một vị trung niên chưởng quỹ tu vi Kết Đan kỳ và hai tên phục vụ Trúc Cơ kỳ,
ngoài ra không có khách nhân nào khác.

Cho nên thấy một vị Thanh Minh Vệ đi vào,
gương mặt chưởng quỹ tươi cười tự thân đón chào.

“Có phương thuốc lưu truyền tăng tiến tu vi
Hoá Thần hay linh dược tương đương không?” Hàn Lập không khách khí trực tiếp
hỏi.

“Hoá Thần tu sĩ? Có hai phương thuốc lưu
truyền nhưng tài liệu sử dụng quá quý hiếm, bổn **** vô phương phối chế đầy đủ.”
Chưởng quỹ vừa nghe biết là đại sinh ý, tinh thần rung lên.

“Ừ! Trước hết đem phương thuốc cho ta xem đã.”
Hàn Lập nhàn nhạt nói.

“Dạ! Thỉnh tiền bối chờ một chút, vãn bối
đi một chút sẽ trở lại.” Chưởng quỹ kính cẩn vội vàng ra lệnh cho phục vụ dọn
trà cho Hàn Lập, chính mình thì lập tức tiến vào hậu đường.

Chươmg 1330: Chân Thiềm Dịch và Ngọc Thanh
Đan

Sắp có được phương thuốc dễ dàng khiến Hàn
Lập trong lòng mừng rỡ.

Hắn ngồi trên một cái ghế mang phong cách
cổ xưa, thưởng thức linh trà do người phục vụ mang tới, bộ dáng thản nhiên
thong dong.

Chỉ trong chốc lát công phu, trung niên
chưởng quỹ hai tay cầm một cái trữ vật trạc, từ bên trong đi ra.

Vừa đến trước mặt Hàn Lập, một tay hắn phất
vào trữ vật trạc xuất ra hai khối ngọc giản một bạch một lam, tiếp theo lại mang
ra tiếp một cái tiểu cẩm hạp và một đống chai lọ chất đống lên trên bàn, rồi
thúc thủ kính cẩn đứng kế bên.

“Chân Thiềm Dịch, Ngọc Thanh Đan!” Hàn Lập
lẩm bẩm, rồi khẽ cau mày, đem thần thức rút ra.

Về Ngọc Thanh Đan, tài liệu sử dụng đều là
loại linh thảo quý hiếm ít nghe thấy hoặc chưa nghe nói qua, hơn phân nửa đều
bắt buộc phải sử dụng loại linh thảo hơn ba ngàn năm tuổi, không có loại linh
dược nào ở Nhân Giới có thể so sánh bằng. Còn Chân Thiềm Dịch càng khiến cho
người ta kinh ngạc, linh dịch chủ yếu chỉ dùng một loại tài liệu đến từ Man
Hoang thế giới gọi là Bích Nhãn Chân Thiềm Cổ Thú Linh Huyết, các tài liệu phụ
trợ khác cũng bình thường.

Bất quá hai loại linh dịch này đối với Hoá
Thần tu sĩ cực kỳ hữu dụng, trong đó Ngọc Thanh Đan mà đối với sơ kỳ cực kỳ
hiệu quả, trung kỳ tu sĩ thì công hiệu giảm đi phân nửa. Mà dược tính của Chân
Thiềm Dịch mạnh hơn nhiều, đối với Hoá Thần hậu kỳ rất thích hợp, còn trung kỳ
nếu sử dụng sẽ gặp nguy hiểm vì dược tính quá bá đạo.

Hàn Lập nhắm mắt lại, đem cách luyện chế,
các thành phần tài liệu tính toán cẩn thận lại trong đầu, sau đó mới giương mắt
lên, bắt đầu kiểm tra cẩm hạp và các đống chai lọ.

Như chưởng quỹ đã nói, hai loại linh dược
này bị thiếu hụt hơn phân nửa tài liệu. Đặc biệt Bích Nhãn Chân Thiềm Cổ Thú
Linh Huyết còn chưa mảy may nghe thấy.

“Thiếu tài liệu quá đi. Trong tiệm có loại
tài liệu khác thay thế không? Còn Bích Nhãn Chân Thiềm Cổ Thú Linh Huyết chắc
là của Man Hoang Cổ Thú, hẳn là không dễ tìm.” Hàn Lập chống cằm hỏi chưởng
quỹ.

“Khởi bẩm tiền bối, nhu cầu tài liệu của
Ngọc Thanh Đan, cũng không nhất định phải dùng linh dược đủ hoả hầu, dùng loại
có niên hạn kém một chút cũng được thì cũng luyên chế ra nhưng dĩ nhiên công
hiệu kém một chút. Chỉ cần tiền bối có nhiều linh thạch vẫn có hi vọng phối
chế. Trái lại Bích Nhãn Chân Thiềm Cổ Thú Linh Huyết của Chân Thiềm Dịch là đồ
vật cực hiếm. Dù cho có người ngẫu nhiên bán ra, liền lập tức có người mua
ngay. Trong các tiệm thuốc lớn nếu có nó đều thủ kỹ. Tiền bối muốn có vật này
thật không dễ. Bất quá trong đấu giá đại hội, có khi cũng xuất ra loại Linh
Huyết này. Hi vọng tiền bối cũng nên thử vận khí.” Chưởng quỹ thành thật trả
lời.

“Thì ra là thế! Mấy thứ này ta đều lấy.”
Hàn Lập tư lự một phen rồi gật đầu.

“Đa tạ tiền bối chiếu cố. Để vãn bối tính
tiền. Phương thuốc lưu truyền hai trương – mười vạn linh thạch; Thiên niên kim
chi tam phân - …” Chưởng quỹ gặp mối đại sinh ý, quá vui, bắt đầu kết toán.

Hai mắt Hàn Lập nheo lại, trên mặt không lộ
chút dị sắc.

Sau thời gian công phu uống một chung trà,
Hàn Lập bình tĩnh đi ra khỏi dược ****, rồi sau đó lại đi vào một dược ****
trung bình khác.

Cứ như thế hắn liên tục ra vào tất cả các
tiệm thuốc trên đường đi.

Kết quả Hàn Lập đã sưu tập được thêm bảy
tám phương thuốc lưu truyền tương tự, trong đó hơn phân nửa đều sử dụng tài
liệu cỡ Bích Nhãn Chân Thiềm Cổ Thú Linh Huyết trở lên khiến cho Hàn Lập không
thể không tạm thời để lại tính sau. Chỉ cần có thể phối chế các phương thuốc
này hắn sẽ không ngại thu thập khắp tứ phương.

Nhưng quý hơn là thứ hắn thu thập chính là
các hạt giống linh dược hoặc ấu thảo.

Vì vậy Hàn Lập không khỏi cắn răng xuất
huyết một phen mua cho đầy đủ số lượng.

Chưa nói đến phương thuốc khác, đối với
Ngọc Thanh Đan, chỉ cần hắn quay về động phủ dùng linh dịch trong tiểu bình
nuôi cấy cho linh thảo thành thục là sẽ có khả năng phối chế được phương thuốc
này.

Đương nhiên loại đan dược dùng cho Hoá Thần
tu sĩ dĩ nhiên luyện chế không dễ. Với tài nghệ luyện thuốc của hắn hiện nay
cần phải trải qua nhiều lần thử nghiệm mới có thể luyện chế thành công đan
dược.

May mà Hàn Lập có tiểu bình trong tay, có
thể phóng tay thử nghiệm thoải mái nên không có chút nào lo lắng. Mà Chân Thiềm
Dịch đối với hắn cũng cực kỳ trọng yếu.

Xem ra nhất định phải tham gia đấu giá đại
hội một phen.

Trong lòng Hàn Lập âm thầm tính toán như
vậy.

Bất quá trong lần tham gia đấu giá đại hội
lúc trước, hắn đã xài hết sạch linh thạch, thậm chí phải bán đi vài thứ mới có
tiền xài.

Báo cáo nội dung xấu