Phàm nhân tu tiên - Chương 2205 - 2206

Chương 2205:
Tin Tức Của Huyết Hồn

Hàn Lập chờ đến khi tiếng hoan hô bốn phía giảm bớt lại liền mỉm
cười, một tay khẽ vẫy một cái. Lập tức, hư không bốn phía nổi lên vô số thanh
ti hướng phía dưới chân bay tới, cũng chợt lóe lên mà tụ lại thành một đoàn,
lại lần nữa hóa thành một đóa thanh liên mờ nhạt, cũng từ từ hướng về phía đỉnh
tháp giữa quảng trường bay đến rồi hạ xuống, lơ lửng bất định như lúc ban đầu.

“Ác khách đã qua! Dựa theo lệ cũ, trong bảy
ngày bảy đêm ta sẽ giảng giải không ngừng về vô thượng đại đạo, có thể lĩnh ngộ
được bao nhiêu thì phải xem cơ duyên của mỗi người rồi. Nhưng với những đại
điển khác lại có chút bất đồng, lần này sẽ triệt để mở rộng cửa, những cấm chế
phía dưới ta sẽ giải trừ, bất luận là ai đến thì đều có thể lên núi nghe
giảng.”

Ánh mắt Hàn Lập sau khi đảo qua mọi nơi 1
lượt liền chậm rãi nói.

Thanh âm không lớn nhưng trong khoảnh khắc
liền ầm ầm khuếch tán ra bốn phương tám hướng, xuyên qua ngọn núi mà quanh quẩn
phía trên không trung Thiên Uyên thành không thôi.

Toàn bộ tu sĩ còn kẹt lại ở dưới Thiên Uyên
thành nghe vậy liền giật mình một cái, nhưng lại lập tức cuồng hỉ mà hoan hô một
trận.

Vô luận là ai đang ở trong phòng hay ở
ngoài đường phố, tất cả đều như thủy triều hướng về phía ngọn cự sơn ba màu
khổng lồ mà bay đi.

Thậm chí, khu vực nơi đặt truyền tống trận
vốn dĩ là nơi đám giáp sĩ duy trì trật tự nhưng cả đám cũng kinh hỉ một trận,
đồng dạng cũng gia nhập vào phía trong dòng người.

Cùng lúc đó, Hàn Lập đã khoanh chân ngồi
xuống bên trên đóa thanh liên, theo từ cấp bậc tu vi thấp nhất Luyện Khí kỳ mà
bắt đầu từ từ giảng giải kinh nghiệm của mình có được.

Phần đông tu luyện giả, vô luận là Nhân Yêu
hai tộc hay là dị tộc khác cũng đều nghiêm nghị ngưng trọng lắng nghe.

Một gã Đại Thừa lập đàn giảng pháp, vô luận
với bất kỳ ai thì đều là thiên đại cơ duyên, cho dù là từ cấp tu vi tháp nhất
nhưng cũng không ai dám bỏ ngoài tai một câu nào.

Thời điểm thanh âm giảng thuật không chút
tạp âm quanh quẩn trong hư không thì càng lúc càng nhiều tu luyện giả tiến lại
sơn phong, nhanh chóng chiếm cứ biên giới bốn phía quảng trường, cũng chỉ tích
tắc mà khiến rất nhiều người không cách nào lách người vào trong được.

Người chậm lại phía sau chỉ có thể ở các
sơn đạo trên sơn phong cùng kiến trúc mà tụ tập lại. Sau mấy canh giờ sau, nửa
trên ngọn cự sơn ba màu đã chi chít chằng chịt toàn người là người, hơn nữa vẫn
còn rất rất nhiều tu luyện giả vẫn còn hướng nửa dưới ngọn cự sơn tụ hội lại.

Nhưng vô luận là ở nơi nào, chỉ cần tiến
vào ngọn cự sơn liền nghe được thanh âm giảng giải của Hàn Lập quanh quẩn bên
tai.

Không ít vốn còn muốn đi lên những nơi khác
cao hơn nhưng ngay khi thanh âm giảng đạo truyền vào tai liền không tự chủ được
mà ngừng bước chân lại mà lâm vào trạng thái đốn ngộ.

Sau một ngày một đêm, cả tòa cự sơn ba màu
thoáng cái đã chật cứng người. Tất cả mọi người, vô luận là đang ngồi hay đứng
thẳng thì đều lẳng lặng lắng nghe, không gian chỉ có mỗi thanh âm của Hàn Lập
là truyền khắp nơi một cách rõ ràng.

Sau bảy ngày bảy đêm, trên bầu trời đột
nhiên ngũ sắc thải quang quay cuồng một trận, trận trận hoa vũ lần nữa lại từ
trên cao rũ xuống.

Thanh âm giảng giải của Hàn Lập thoáng cái
ngừng “két.” lại.

Một ít tu luyện giả đang nghe như say liền
cả kinh, không ít người từ trong đốn ngộ bừng tỉnh nhưng ánh mắt phần lớn mọi
người thì đều có một tia mờ mịt.

Sau một lúc, thanh âm Hàn Lập lại lần nữa
vang lên bên tai mọi người:

“Đa tạ các vị đạo hữu tham gia đại điển
mừng Hàn mỗ tiến giai Đại Thừa, nhưng đại điển đến đây là kết thúc, chư vị đều
có thể hạ sơn rồi.”

Phần đông tu luyện giả đang nghe tới đoạn
mấu chốt tự nhiên trong nội tâm không muốn cứ như vậy mà kết thúc, nhưng Hàn
Lập trong mắt những người khác chả khác gì thần minh cả, tự nhiên bọn hắn không
dám chút trái lời.

Tất cả mọi người cung kính hướng về phía
sâu trên ngọn cự sơn bái lạy liền lộn lộn xộn xộn thối lui ra khỏi cự sơn.

Đại Thừa chi lễ đến đây mới thực sự là kết
thúc.

Nửa ngày sau, thiên không nổ vang một
tiếng, ngọn cự sơn ba màu thoáng cái mơ hồ đi rồi lăng không biến mất trong
thiên địa không thấy bóng dáng.

Phụ cận quảng trường bên dưới Thiên Uyên
thành còn lại một ít giáp sĩ phụ trách cảnh giới sau khi cung kính hướng cự sơn
rời đi mà thi lễ thì mới chỉnh tề ly khai.

Trong đại điện tầng một thạch tháp, Hàn Lập
đã ngồi tại chủ vị phía trên. Ở hai bên đại điện, Khí Linh Tử, Hải Đại Thiếu
cùng bạch phát lão giả và vài tên trưởng lão Thiên Uyên thành phân thành hai
hàng đứng hai bên chờ đợi.

Trong hàng môn hạ đệ tử của Hàn Lập, Bạch
Quả Nhi bất ngờ cũng xuất hiện ở trong đó, cũng cùng Chu Quả Nhi không sai biệt
bao nhiêu về niên kỷ, cũng cùng sóng vai mà đứng, trên mặt hiên ra vẻ tươi
cười, bộ dáng như y một đôi tỷ muội.

Bạch Quả Nhi trước Đại Thừa chi lễ rốt cục
rốt cục bình an trở lại.

Lúc này, Bạch Quả Nhi cũng có tu vi đạt tới
Hóa Thần trung kỳ, so với Hải Đại Thiếu còn muốn cao hơn một bậc.

Về phần bạch phát lão giả cùng đám Thiên
Uyên thành trưởng lão, thần sắc cả đám so với lúc trước khi đại điển bắt đầu
thì cung kính không ít, rõ ràng là hoàn toàn phát ra từ nội tâm, không hề có
cái vẻ làm qua loa đại khái chút nào.

Hiển nhiên, Hàn Lập lúc trước đả bại Hắc
Kiêu vương đã triệt để thu phục nhân tâm đám trưởng lão này, chính thức đã kính
sợ mà lễ phép rồi.

Ở giữa đại sảnh, Lý Dung tiên tử đồng dạng
đang đứng nhưng lại đứng phía trước Hàn Lập, bộ dáng kính cẩn nghe Hàn Lập nói.

“Nói như vậy, Ngao Khiếu tiền bối cùng Mạc
Giản Ly đại nhân thật sự tiến vào Ma giới, chuẩn bị cùng các đại thừa các tộc
khác tương trợ đám Ma tộc Thủy tổ bọn họ giải quyết Ma giới đại kiếp.”

Hàn Lập nhíu mày, nói.

“Chính vậy! Không riêng gì mấy vị Đại Thừa
các tộc lân cận toàn bộ tiến vào Ma giới, một số siêu cấp đại tộc ở Linh giới
cũng đồng dạng phái ra Đại Thừa cường giả nhúng tay vào rồi. Cũng bởi vậy,
những Ma tộc Đại Thừa kia cũng bị cưỡng ép lại, không thể không buông tha lĩnh
địa đã chiếm cứ các tộc Linh giới, đem toàn bộ nhân thủ rút ra khỏi Linh
giới.”

Lý Dung cung kính đáp.

“Bỏ ra một cái giá lớn chính là hai vị Đại
Thừa kỳ hai tộc chúng ta cùng với những Đại Thừa của siêp cấp thế lực tiến vào
Ma giới, cùng nhau giải quyết đại kiếp của Ma giới. Dù sao, nếu Ma giới bị
diệt, kế tiếp nói không chừng lại là Linh giới của chúng ta rồi.”

Hàn Lập thở dài một hơi, nói.

“Tiền bối minh giám! Nếu không phải thế,
chẳng những Ma tộc sẽ không lui binh mà còn xuất hiện thêm một vài Đại Thừa
cường giả khác không chừng.”

Lý Dung có chút bất đắc dĩ, đáp.

“Tình hình hai tộc chúng ta với Ảnh tộc
cùng Dạ Xoa tộc hết sức căng thẳng, nhưng thủy chung vẫn chưa bộc phát đại
chiến, nguyên lai là những Đại Thừa tồn tại của hai tộc kia đều tiến vào Ma
giới rồi. Dạ Xoa tộc Hắc Kiêu vương là Dạ Xoa cố ý giấu diếm, xem ra muốn làm
sát thủ giản đột nhiên gây khó dễ cho chúng ta. Nếu không do ta ngoài ý muốn
đột phá Đại Thừa, hai tộc chúng ta sợ rằng sẽ gặp phiền phức không nhỏ.Hàn Lập
như suy nghĩ tới điều gì đó mà lẩm bẩm nói.

“Hoàn toàn chính xác, nếu không phải Hàn
tiền bối thành công tiến gia Đại Thừa, tu sĩ Hợp Thể bình thường thật đúng là
không có cách nào ngăn trở được Hắc Kiêu vương. Bất quá, Hàn tiền bối tại đại
điển đại triển thần thông đã truyền về tới các tộc khác, những dị tộc đó sau
này muốn làm khó dễ hai tộc ta thì cho dù nhiều thêm một lá gan nữa thì cũng
chả dám đánh chủ ý tới tộc ta nữa.”

Lý Dung tự nhiên cười nói, đáp.

“Xem ra, Trưởng lão hội Thánh đảo muốn ta
lên đảo chắc hẳn là thương nghị về việc ứng phó các tộc là hàng đầu rồi, chuyện
thứ hai chắc lại muốn ta đi dò xét nơi hạ lạc của hai vị tiền bối.”

Hàn Lập bất động thanh sắc, hỏi một câu.

“Chư vị cao tầng Thánh đảo thật có ý tứ
này.”

Lý Dung cúi đầu đáp.

Hiển nhiên, nữ tử này sau đại điển đã bị Hàn
Lập triệt để thu phục, tự nhiên đem thân phận của mình hạ xuống một bậc, bất
tri bất giác mà để lộ tin tức.

“Ân, một thời gian ngắn nữa ta sẽ lên Thánh
đảo một chuyến. Ngoại trừ cùng chư vị đạo hữu Thánh đảo thương nghị sự tình ra,
ta còn đối với một ít bí thuật, thiên thư cất giấu cùng đỉnh đỉnh đại danh Hỗn
Độn Vạn Linh bảng cũng cảm thấy một ít hứng thú.”

Hàn Lập trầm ngâm một lát liền chậm rãi
nói.

“Vâng, vãn bối chắc chắc sẽ chuyển lời tiền
bối.”

Lý Dung trên mặt vui vẻ, không chút lưỡng
lự, đáp.

“Cốc đạo hữu, một thời gian ngắn sau này,
môn hạ đệ tử của ta chỉ sợ còn muốn làm phiền chư vị quan tâm một hai đấy.”

Hàn Lập quay đầu, hướng về đám Cốc trưởng
lão nói.

“Tiền bối yên tâm, chỉ cần Khí Linh Tử còn
ở lại bản thành một ngày, vãn bối cam đoan hắn nhất định bình yên vô sự.”

Bạch phát lão giả khẽ khom người, nghiêm
nghị nói.

Vài tên Hợp Thể kỳ trưởng lão khác cũng
đồng dạng mà gật đầu liên tục.

“Ta tin tưởng lời hứa của chư vị. Các ngươi
không cần quá lo lắng, ta sẽ dẫn Nguyệt Thiên* ly khai khỏi nơi đây. Như vậy,
cũng sẽ không có người dễ dàng gây phiền toái cho Thiên Uyên thành. Khí Linh
Tử, Chu Quả Nhi, hai người các ngươi quay về chuẩn bị cùng ta lên đường đi.”

Hàn Lập cười cười một cái, lại quay đầu
phân phó một tiếng.

 *là tục danh của Hải
Đại Thiếu

“Vâng, tiền bối!”

“Tuân mệnh sư tôn!”

Chu Quả Nhi cùng Khí Linh Tử nghe vậy liền
trăm miệng một lời, đáp ứng nói.

Thời gian kế tiếp, Hàn Lập lại để cho đám
Cốc trưởng lão cùng Hải Đại Thiếu li khai khỏi đại điện liền hướng về Khí Linh
Tử hai người truyền âm một câu.

Khí Linh Tử biến sắc, lúc này cũng đồng ý
mà li khai khỏi đại điện.

Hàn Lập tức thì lẳng lặng ngồi trong đại
sảnh mà trầm tư.

Thời gian không lâu sau, ngoài cửa lần nữa
truyền đến tiếng bước chân, một thân ảnh mảnh mai lẳng lặng hiện ra.

Nàng này vừa đi vào trong liền vén áo thi
lễ với Hàn Lập, cung kính nói:

“Hứa Thiên Vũ bái kiến tiền bối!”

“Đứng lên đi, lý do lần này ta giữ Hữa đạo
hữu lại hẳn là đạo hữu cũng minh bạch vài phần a.”

Hàn Lập hướng nữ tử này gật nói một câu.

“Chắc hẳn tiền bối muốn hỏi vãn bối về sự
tình Hư Thiên đỉnh rồi.”

Hứa Thiên Vũ không dám nhìn thẳng Hàn Lập
mà đáp.

“Không tệ! Chúng ta nhớ không nhầm thì Hư
Thiên đỉnh đối với Hứa gia các ngươi mà nói có thể nói không hoàn toàn là một
kiện bảo vật, sao lại đột nhiên biến thành lễ vật mừng ta đây? Trong đó hẳn còn
chút nguyên do rồi.”

Hàn Lập chằm chằm nhìn vào nữ tử này mà hỏi.

“Tiền bối minh giám, vãn bối là tuân theo
mệnh lệnh của Huyền Hồn Băng Phách tổ tiên chi mệnh, mới đưa Hư Thiên đỉnh
thành lễ vật dâng tặng cho tiền bối mà thôi.”

Hứa Thiên Vũ thần sắc có chút bất an, đáp.

“Huyết Hồn? Phân thân Băng Phách đạo hữu
Huyết Hồn đã trở lại Hứa gia rồi?”

Trong nội tâm Hàn Lập khẽ giật một cái,
nhưng trên mặt lại không lộ ra chút dị sắc nào.

“Đúng vậy! Huyết Hồn tiền bối nửa năm trước
thân chịu trọng thương bỗng nhiên phản hồi, nhưng là vừa về tới trong gia tộc
không lâu liền đại phát thương thế mà hôn mê bất tỉnh. Bất quá, trước đó Huyết
Hồn tiền bối cũng phân phó đệ tử trong tộc đem Hư Thiên đỉnh này dâng tặng cho
tiền bối, cũng hi vọng tiền bối mang theo đỉnh này tới Hứa gia một chuyến.”

Hứa Thiên Vũ không hề chần chờ, lập tức nói.

“Thì ra là thế! Nói như vậy, Huyết Phách
đạo hữu vốn là biết rõ ta đã tiến giai Đại Thừa nên mới sai ngươi đem đỉnh này
tới cho ta đây mà.”

Hàn Lập nhướng mày, nói.

“Thưa tiền bối, quả thật như vậy!”

Hứa Thiên Vũ thành thật đáp.

“Hứa gia các ngươi chẳng lẽ không cứu được
Huyết Phách đạo hữu sao?”

Hàn Lập sau khi trầm ngâm một lát liền truy
hỏi một câu.

“Hồi bẩm tiền bối, rất nhiều trưởng bối Hứa
gia đã đều dốc hết mọi cách nhưng lại đối với thương thế của Huyết Phách tiền
bối cơ bản là thúc thủ vô sách. Thời điểm ta ly khai, Huyết Phách tiền bối vẫn
còn trong hôn mê.”

Hứa Thiên Vũ đáp.

“Ta biết rồi, ngươi lui trước đi. Mấy ngày
nữa ta sẽ đến Hứa gia một chuyến.”

Hàn Lập tính toán một chút liền điểm điểm
gật đầu, nói.

Hứa Thiên Vũ nghe vậy tự nhiên vui mừng quá
đỗi, vội vàng thi lễ thật sâu, cảm ơn không thôi.

Chương 2206:
Huyết Cổ Trùng

Ba ngày sau, Hàn
Lập mang theo bốn người Ngân Nguyệt, Giải Đạo Nhân, Bạch Quả Nhi và Lý Dung rời
khỏi thành Thiên Uyên, nhắm về hướng Hứa gia mà đi.

Hàn Lập đã sớm dò la được tin tức, sau khi
Ma tộc rút đi thì Hứa gia cũng lập tức trở lại nơi cư trú trước kia.

Cho nên chỉ sau vẻn vẹn nửa tháng trải qua
mấy lần sử dụng truyền tống trận, nhóm người Hàn Lập đã tới chỗ ở của gia tộc
họ Hứa.

Bọn họ vừa báo ra tên tuổi đã lập tức khiến
cho toan bộ gia tộc họ Hứa trở nên nhốn nháo.

Chẳng những Hứa Giao là chủ nhân của Hứa
gia và Hứa Thiên Vũ cuống quít ra nghênh tiếp, ngay cả những tên trưởng lão
khác cũng không thiếu một ai. Tất cả liền theo sau hai người đi ra.

Trong đó rõ ràng còn có Hứa Nham, Hứa Hỏa
đã từng thấy qua Hàn Lập năm trước.

Xem ra sau khi trải qua đợt ma kiếp vừa rồi
nhưng Hứa gia cũng không tổn thất bao nhiêu lực lượng trụ cột.

“Kính chào Hàn tiền bối, được tiền bối có
thể đại giá quang lâm thật là vinh quang và may mắn cho Hứa gia.” Hứa Giao cung
kính khom người hướng Hàn Lập nói, những trưởng lão đứng đằng sau vẻ mặt ai
cũng hưng phấn cúi chào ra mắt Hàn Lập.

Nếu như là thời điểm trước kia Hàn Lập dùng
thân phận tu sĩ Hợp Thể mà đến thì Hứa gia còn có thể dùng gia thế của mình bảo
trì một phần tự kiêu. Nhưng giờ đây hắn đã là tu sĩ Đại Thừa thì đúng là bọn họ
chỉ có thể vừa mừng vừa lo. Đồng thời cũng không dám để lộ bất cứ điều gì có
khả năng khiến Hàn Lập không hài lòng.

Đoàn người Hàn Lập được những người họ Hứa
trực tiếp mời vào trong phòng khách trong tòa điện chính nơi chuyên dùng để
tiếp đãi khách quý của Hứa gia.

Sau khi Hàn Lập không khách khí ngồi xuống
vị trí chủ tọa, liền quay sang gia chủ của Hứa gia bên cạnh lạnh nhạt nói:

“Chắc là các ngươi đã biết rõ lý do mà ta
đến lần này. Mặc dù chuyện có liên quan đến Huyết Hồn đạo hữu ta đã nghe Hứa
tiên tử nói qua một lần, nhưng hiện tại ta vẫn muốn các ngươi nói thật kỹ thêm
một lần nữa để xem có chỗ nào sai sót hay không.”

“Vãn bối tuân lệnh. Khoảng bảy tháng trước,
Huyết Hồn tiền bối đột nhiên trở lại Hứa gia...” Hứa Giao không dám chậm trễ,
bắt đầu kể thật kỹ lại câu chuyện cho Hàn Lập nghe.

Hàn Lập ngay lập tức tập trung lắng nghe
từng chi tiết nhỏ có liên quan đến phân thân Huyết Hồn.

Sau thời gian uống cạn chén trà nhỏ, đợi
cho Hứa Giao hoàn toàn nói xong câu chuyện, Hàn Lập mới có chút nghiêm nghị
nói:

“Nếu như vậy, ngoại trừ việc Huyết Hồn đạo
hữu ra lệnh cho các ngươi đem Hư Thiên Đỉnh đến gặp ta, còn nói qua chỉ có ta
mới có thể dùng nó để cứu nàng tỉnh lại?”

“Đúng vậy, thưa tiền bối. Huyết Hồn tiền
bối thân là phân thân của tổ tiên, mặc dù tu vi chỉ là Luyện Hư Kỳ nhưng nhờ có
thân thể nửa thực nửa ảo nên rất khó bị tổn thương. Đến lần này, không rõ Huyết
Hồn tiền bối đã trúng phải ám toán lợi hại nào, dù bên ngoài cơ thể nhìn như
không có gì tổn hại, vậy mà cả người lại nhiễm một loại khí màu đen rồi liên
tục bị hôn mê, thật sự là quỷ dị vô cùng. Vãn bối đã dùng tất cả thủ đoạn nhưng
ngay cả một chút hiệu quả cũng không có, hi vọng tiền bối có thể nể mặt tổ tiên
Băng Phách mà ra tay cứu giúp.” Hứa Giao cẩn thận nói.

“Nghe đạo hữu nói như vậy khiến ta cảm thấy
rất hứng thú đối với nguyên nhân khiến Huyết Phách đạo hữu hôn mê. Trước mắt
chúng ta hãy xem qua tình hình hiện tại của Huyết Hồn đạo hữu rồi nói sau. Nếu
là thật sự có thể cứu trị, Hàn mỗ cũng sẽ không tiếc ngại điều gì.” Hàn Lập mỉm
cười không từ chối.

“Đa tạ đại ân của tiền bối, vãn bối sẽ lập
tức dẫn đường.” Hứa Giao mừng rỡ, trên miệng liền không ngớt thốt lên lời cám
ơn.

“Giải huynh, ngươi hãy cùng ta đi xem tình
hình của Huyết Hồn. Ngân Nguyệt, Quả Nhi, Lý đạo hữu các ngươi tạm thời đợi tại
nơi nàygật đầu, lại quay qua ba người Ngân Nguyệt dặn dò.

“Được rồi, tiểu muội sẽ cùng Quả Nhi và Lý
đạo hữu tạm thời chờ ở nơi này một chút.” Ngân Nguyệt ngoan ngoãn vâng lời.

Về phần Lý Dung và Bạch Quả Nhi tự nhiên là
không dám có ý kiến, cũng gật đầu đồng ý.

Những tu sĩ Hứa gia lúc nãy theo sau Hứa
Giao cũng đã sớm chú ý tới đám người Ngân Nguyệt. Ngoại trừ những người tu vi
quá thấp không thể cảm ứng điều gì, còn những người còn lại đều cảm thấy khí
tức trên người các nàng thâm sâu khó lường, đồng thời cũng không thể nhìn thấu
tu vi cảnh giới chân chính. Vì vậy mà trong lòng bọn họ thầm giật mình, đối với
các nàng tất nhiên cũng cung kính dị thường, không dám có chút nào chậm trễ.

Sau khi lưu lại vài người phụ nữ để tiếp
đón mấy người Ngân Nguyệt và Lý Dung, Hứa Giao mang theo các trường lão khác
cùng với Hàn Lập và Giải Đạo Nhân đi đến khu cấm địa của dòng tộc.

Hàn Lập và đoàn người họ Hứa liền xuất hiện
ở một cung điện bằng đá được xây dựng ở nơi trang nghiêm nhất trong gia tộc họ
Hứa.

Tại trung tâm cung điện có một cỗ quan tài
bằng ngọc trắng gần như trong suốt.

Bên trong áo quang là một thiếu nữ áo trắng
đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, trên cơ thể dường như có một tầng khí màu đen
che phủ.

Nàng chính là phân thân Huyết Hồn của Băng
Phách tiên tử.

Hàn Lập bước vài bước đến bên trước mặt
quan tài, nhưng vừa đến gần khoảng một trượng lập tức liền cảm nhận được phía
trước truyền đến một trận giá buốt.

“Huyền Băng vạn năm!” Ánh mắt Hàn Lập quét
một lượt lên chiếc áo quan, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh thốt lên.

“Ánh mắt của tiền bối thật tinh tường, đây
đúng là quan tài được làm bằng Huyền Băng vạn năm. Cũng chỉ có vật ấy mới có
thể làm chậm lại sự suy yếu dần đi của Huyết Hồn tiền bối, cho nên vãn bối
mới...” Hứa Giao vội vàng giải thích.

“Lực lượng kỳ hàn luôn có khả năng khống
chế nhất định đối với các loại vết thương. Ngay thời điểm không biết nguyên
nhân chân chính của bệnh trạng, các ngươi đem Huyết Hồn đạo hữu bỏ vào trong
quan tài làm bằng Huyền Băng vạn năm thực là một cách làm thông minh.” Hàn Lập
gật đầu ỡm ờ.

Lúc này, ánh mắt của hắn đã đặt trên người
thiếu nữ áo trắng bên trong quan tài.

Chẳng những hai mắt của Huyết Hồn đang nhắm
nghiền, khuôn mặt phủ đầy khí đen. Mà hai đầu lông mày còn xuất hiện một đám
hoa văn màu máu quỷ dị, thoáng ẩn thoáng hiện như theo nhịp đập của mạch máu.

Hàn Lập nhìn đến những hoa văn màu máu, sắc
mặt hơi ngơ ngác, dường như thoáng liên tưởng ra cái gì đó, hàng lông mày hắn
không kìm được thoáng cái nhăn lại.

“Hàn tiền bối, người nhận ra nguyên nhân
khiến Huyết Hồn tiền bối hôn mê không?” Hứa Giao thấy vậy vội vàng hỏi.

“Tuy chỉ đoán ra được một chút nhưng ta vẫn
chưa thể khẳng định, còn cần phải xác nhận lại.” Sắc mặt Hàn Lập không đổi trả
lời, trong khi đó thần niệm của hắn phóng đến bao quanh cỗ áo quan.

Một lát sau, sắc mặt Hàn Lập khẽ động, đột
nhiên một ngón tay điểm vào giữa hai đầu lông mày.

Một âm thanh nhè nhè vang lên!

Một đám khí xuất hiện, sau khi ngưng tụ,
liền biến thành một con mắt màu đen yêu dị.

Đột nhiên con mắt mỏ to phun ra một sợi tơ
óng ánh, nhoáng một cái lao xuống dưới, trực tiếp xuyên thủng vách quan tài rồi
chui vào trong cơ thể của thiếu nữ áo trắng.

Một lúc sau, khi sợi tơ kia quay trở lại,
nửa trước của sợi tơ rõ ràng xuyên qua một con quái trùng đỏ như máu.

Cùng lúc đó, giữa hai đầu lông mày của
thiếu nữ áo trắng, hoa văn màu máu trong khoảnh khắc liền biến mất không thấy
tăm hơi.

Hình dáng của quái trùng này rất giống ốc
sên, nhưng hết lần này tới lần khác đầu của quái trùng lại sinh ra bảy tám cái
vòi dài ngắn không đều. Ngay lúc vừa rời khởi cơ thể của thiếu nữ áo trắng, mấy
cái vòi liền lập tức điên cuồng vung vẩy, nhìn quỷ dị vô cùng.

“Đây là cái gì, vì sao chúng ta chưa bao
giờ phát hiện ra trong người Huyết Hồn tiền bối lại có thứ này.” Những người
trong tộc họ Hứa trợn mắt há mồm, còn Hứa Giao lại càng sững sờ kêu lên.

“Trước kia các ngươi không thể phát hiện
được cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Đây là một con Huyết Cổ Trùng có thân
thể vô hình vô sắc hòa tan trong máu. Nếu không phải ta dùng pháp thuật biến
hóa thần niệm thành sợi tơ cưỡng ép nó ra, chỉ sợ các ngươi vĩnh viễn không thể
phát hiện tung tích của nó.” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, ngắm nhìn quái trùng đỏ
tươi gần trong gang tấc, trong miệng lại bình tĩnh giảng giải.

“Huyết Cổ Trùng, chẳng lẽ là một loại trùng
cổ xưa nào đó. Mà loại trùng này lợi hại như vậy thì cớ sao trước giờ tên tuổi
chưa từng xuất hiện, bọn vãn bối cũng chưa từng được nghe qua.” Hứa Giao tỏ vẻ
nghi ngờ hỏi.

“Hắc hắc, Huyết Cổ Trùng không tồn tại trên
đại lục Phong Nguyên của chúng ta. Mà là một loại trùng chỉ có ở đại lục Huyết
Thiên, một trong ba mảnh đại lục thần bí nhất Linh giới. Chúng khác biết rất
nhiều so với các loài trùng mà các ngươi đã biết.” Hàn Lập nhẹ nhàng trả lời.

“Đại lục Huyết Thiên! Điều này làm sao có
thể!” Hứa Giao cùng mấy tên trưởng lão khác của Hứa gia nghe vậy liền trở nên
hoảng sợ.

“Mặc dù ta chưa từng đến đại lục Huyết
Thiên, nhưng nhiều năm trước ta lại từng có dịp du lịch qua đại lục Lôi Minh
một thời gian. Trên đại lục Lôi Minh ta đã thu được một bản điển tịch trong đó
có miêu tả qua loại trùng này. Tuyệt đối ko sai!” Hàn Lập liếc mắt nhìn đám
người Hứa gia, hai đầu lông mày đột nhiên khẽ động, liền huyễn hóa ra vô số sợi
tơ đem quái trùng màu máu bao bọc lại rồi bỗng nhiên xiết mạnh.

Âm thanh “xì xì.” vang lên!

Những sợi tơ lóng lánh này nhanh chóng biến
mất không thấy tăm hơi, quái trùng màu máu cũng ngay lập tức bị cắt thành vô số
mảnh nhỏ rồi nổ tung, hóa thành những giọt máu rơi đầy trên mặt đất.

“Huyết Cổ Trùng mặc dù rất âm độc, cho dù
tu sĩ Hợp Thể trúng phải loại trùng này cũng rất khó loại trừ. Nhưng chỉ cần bị
hút ra khỏi cơ thể thì lại không chịu nổi một đòn.” Hàn Lập cười lạnh.

“Đa tạ tiền bối dạy bảo, vậy bây giờ Huyết
Hồn tiền bối sẽ...” Hứa Giao nhìn vào trong quan tài nhưng không thấy có bất kỳ
động tĩnh gì của thiếu nữ áo trắng, trong lòng chợt cảm thấy h.”Yên tâm đi,
hiện tại Huyết Cổ trùng đã bị loại bỏ. Chỉ cần tu dưỡng một khoảng thời gian là
nàng lập tức có thể tự động tỉnh lại. Chẳng qua ta sợ rằng không thể chờ đợi
kiểu này trong một thời gian dài. Thôi được rồi, ta lại ra tay thêm một lần nữa
vậy, trước mắt giúp nàng tỉnh táo một lát rồi nói sau.” Hàn Lập suy nghĩ kỹ
càng rồi quyết định.

“Hứa gia xin đa tạ đại ân của tiền bối.”
Hứa Giao vui mừng khôn siết, mấy trưởng lão Hứa gia nghe vậy cũng đồng loạt tỏ
ra cảm kích.

Trên trán Hàn Lập thu lại con mắt yêu dị
kia, thân hình nhoáng lên, liền đến cách quan tài gần trong gang tấc. Sau khi
ánh mắt hắn lên khuôn mặt diễm lệ của thiếu nữ áo trắng, một ngón tay đột nhiên
điểm vào giữa trán của nàng.

Lập tức một chùm sáng ẩn chứa linh lực mênh
mông phun ra, trong nháy mắt liền nhập vào cơ thể của thiếu nữ áo trắng. Dưới
sự thục dục của pháp quyết, chùm sáng rất nhanh lan tỏa khắp kinh mạch của
thiếu nữ, đem một số chỗ tắc nghẽn mạnh mẽ đả thông từng cái một.

Thiếu nữ áo trắng rên lên một tiếng đau
đớn, lông mày nhíu lại rồi hai mắt từ từ mở ra.

Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp, một ngón tay khác
búng nhẹ, lại có một đạo ánh sáng xanh bắn tới.

Làn hương thơm mùi thuốc tản ra thơm ngát,
ánh sáng màu xanh chuẩn xác lọt vào giữa đôi môi đỏ đang khẽ mở ra của thiếu nữ
áo trắng.

Hàn Lập thấy vậy liền mỉm cười, lập tức
quay người lại hướng ngoài cửa điện đi ra.

“Giúp Huyết Hồn đạo hữu tĩnh tọa một khắc
để triệt để hấp thu dược lực, sau đó hãy mang nàng tới gặp ta.”

“Dạ, Hàn tiền bối!” Đoàn người Hứa Giao vừa
mừng vừa sợ trả lời.

Giải đạo nhân mắt thấy hết thảy việc này,
lại ko chút cảm xúc theo Hàn Lập đi ra cửa điện.

Một khắc sau, ở gian phòng khách trong tòa
điện chính của Hứa gia, Hàn Lập rốt cục nhìn thấy thiếu nữ áo trắng đã tỉnh táo
hoàn toàn.

“Huyết Hồn đạo hữu, hiện tại cảm thấy như
thế nào.” Hàn Lập nhìn thiếu nữ áo trắng vừa mới nói cảm ơn mình mỉm cười.

“Nhờ có viên Bổ Nguyên Đan vừa rồi của Hàn
tiền bối... Vãn bối tạm thời không có gì.” Sắc mặt Huyết Hồn tái nhợt dị thường
nhưng vẫn gượng cười trả lời.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3