Phàm nhân tu tiên - Chương 1288 - 1289

Chương 1288: Không gian kỳ bí

Hàn Lập vô thanh vô tức xuất hiện trên mặt
đất, ánh mắt hắn dò xét mọi nơi liền phát hiện mình đang ở ngay một sườn núi
của một toà thạch sơn trống trải.

Nên biết rằng khu vực này là vùng linh mạch
chi địa cây xanh tươi tốt nên việc xuất hiện một toà thạch sơn không một bóng
cây ngọn cỏ như vậy thì thật là quái lạ.

Ban đầu khi đến đây, trong quá trình dò xét
linh địa Hàn Lập cũng đã phát hiện ra sự quỷ dị này, hắn có chút tò mò liền hạ
xuống dưới lục soát xung quanh một phen.

Nhưng lúc ấy hắn không phát hiện ra gì lạ,
mà hắn lại đang nóng lòng muốn xây dựng động phủ nên không bận tâm nữa, việc
trời sinh ra nơi này có linh khí loãng thì khả năng xuất hiện chuyện này cũng
có thể xảy ra, tuy tỉ lệ cực thấp nhưng không phải là chưa từng có tiền lệ.

Do vậy đối với nơi này, Hàn Lập cũng lưu
tâm chờ khi có thời gian sẽ đến điều tra cặn kẽ hơn, nhưng bây giờ nhìn thấy
bốn tu sĩ đang tụ tập ở đây thì chắc hẳn nơi này đã phát sinh chuyện lạ.

Hàn Lập khẽ cau mày hồi tưởng lại các thông
tin, sau đó thân hình hắn khẽ động khinh phiêu bay lên đỉnh núi.

Thân thể hư vô, khi động thân phảng phất
nhẹ nhàng như không khí, một lát sau hắn huyền phù trên đỉnh núi, lặng yên
không nhúc nhích.

Ánh mắt quét qua, cảnh vật đập vào mắt chỉ
là một phiến núi đá mà thôi, tựa hồ cũng không có thay đổi gì so với khi hắn
tới đây lần trước. Nhưng chân mày Hàn Lập khẽ động, thần niệm quét qua mọi nơi
cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, hắn hơi trầm ngâm rồi hốt nhiên lưỡng
thủ kháp quyết, quán chú pháp lực toàn thân vào hai mắt.

Nhất thời từ chỗ sâu thẳm trong đôi đồng tử
bắt đầu chớp động lam mang chói mắt, Minh Thanh Linh Mục thần thông đã phát huy
đến cực hạn, các sự vật bình thường không thể nhìn thấy bây giờ hiện ra rõ mồn
một trong mắt Hàn Lập.

Lần này, hắn rất nhanh phát hiện ra tại bốn
phía đỉnh núi đã được ai đó dựng lên tám cột quang trụ phát ra ánh sáng nhàn
nhạt, hợp thành một Tứ Phương Pháp Trận bao phủ cả đỉnh núi vào bên trong.

Những cột quang trụ này không biết là do
loại kỳ bảo nào biến thành, nhưng pháp trận được phối hợp hình thành nên chẳng
những vô hình vô sắc mà còn không có dao động bất kỳ tia linh khí nào, khó
trách với thần niệm cường đãi của Hàn Lập vẫn không thể phát hiện ra bọn xâm
nhập này.

Xem ra cấm chế pháp trận này là do bọn kia
bố trí ra, nếu không nhờ Hàn Lập theo dõi phát hiện hành tung bọn chúng ngay từ
đầu thì thật không thể phát hiện ra nơi đây, cũng không thể phát hiện ra cấm
chế này.

Bất quá cấm chế này chỉ có khả năng ẩn giấu
mà không có khả năng ngăn cản, với tạo nghệ trận pháp của Hàn Lập, sau khi liếc
mắt qua hắn đã phát hiện được nông sâu của pháp trận này, hắn không khách khí
lưỡng thủ kháp quyết, thân hình không chút run sợ tiến vào.

Một màn bất khả tư nghị xuất hiện.

Hư vô hóa thân của Hàn Lập vừa tiếp xúc với
quang mang nhàn nhạt của pháp trận thì không có phản ứng gì xảy ra, hắn dễ dàng
xuyên thấu cấm chế đi vào bên trong, Rõ ràng cấm chế bình thường không có tác
dụng với thân thể của Hàn Lập hiện giờ.

Hàn Lập tiềm nhập vào trong lòng đất đi về
phía trước được hơn hai mươi trượng thì phía dưới này bắt đầu hiện ra một quang
đoàn màu lam nhạt, quang đoàn này lớn nhỏ cỡ đầu người từ từ chuyển động quay
tròn không ngừng, bên trong mơ hồ có có một cái vực xoáy. Hàn Lập rùng mình, dừng
lại một chút rồi từ từ từng bước tiến tới cẩn thận quan sát một phen, nhưng một
chuyện khiến Hàn Lập không ngờ đến xuất hiện ra.

Khi thân hình hắn vừa dừng lại, vòng xoáy
trong lam sắc quang đoàn tựa hồ cảm ứng được sự tồn tại của hắn, quang mang
bỗng nhiên đãi phóng, từ giữa quang đoàn phun ra một cỗ thất sắc hào quang, loé
một cái đã cuốn lấy thân thể hư vô của hắn.

“Á…!”.

Hàn Lập không kịp phòng bị chợt vô cùng
kinh hãi, qua một lúc quằn quại, xuất hiện một cỗ cự lực đè vào bốn phía thân
thể hắn, nhất thời không thể tránh thoát được.

Mà cũng không chờ hắn kịp suy nghĩ phương
cách né tránh, tứ phía đã cô đặc lại như đúc hồ, dường như hắn đã bị truyền
tống đến một địa phương xa lạ.

Lúc này khả năng hư hoá của thân hình đã bị
phá vỡ, thân hình không thể tự chủ liền hiển lộ ra, đồng thời từ ngực Hàn Lập
chợt loé lên tử quang, một đão tử sắc phù quỷ dị hiện ra.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hắn không lưỡng
lự giơ một tay lên chụp lấy đão phù này, lưỡng thủ hợp lại, linh quang loé lên,
Thái Nhất Hoá Thanh Phù liền biến mất không thấy.

Cạnh phía trước hắn không xa, một tả một
hữu có hai người khác đang đứng.

Hai người này thấy Hàn Lập vô thanh vô tức
xuất hiện liền bị dọa cho hoảng sợ, cả hai lập tức nhìn kỹ mặt mũi của Hàn Lập,
một tên giật mình la lên thất thanh:

“Là ngươi. Ngươi làm thế nào phát hiện ra
nơi này?”.

Gã này chính là tên hán tử mày xếch còn tên
kia có dáng người mập mạp, thần sắc cũng đang kinh nghi bất định, chính là vị
Kim Bàn Tử đã gặp qua.

Tự nhiên Hàn Lập cũng không biết lý do, vừa
rồi nếu không phải xuất phát từ việc do hắn cẩn thận vận dụng Thái Nhất Hoá
Thanh Phù đem thân thể hư hoá, nên mới bị thất sắc hào quang cuốn vào trong
nháy mắt, nếu không phải nhờ hắn tu luyện qua Kim Cương Quyết tới đãi thành thì
đã bị hộc máu hao tổn tinh nguyên rồi.

Thất sắc hào quang này hình như tương tự
với Phật tông linh quang nhưng có khác một chút, tu sĩ bình thường nếu bị hà
quang này cuốn lấy, chẳng những một thân pháp lực vô phương vận dụng mà càng
chống cự càng bị lực đè ép thành một đám thịt vụn.

Để bài trừ cấm chế này tiến vào bên trong,
đám sư đồ hán tử mày xếch đã khổ công ba ngày ba đêm dựa vào pháp lực và bảo
vật mới có thể tiến vào không gian này.

Hàn Lập gặp hai tên này trong lòng cảm thấy
nhẹ nhõm.

Không có cấp Luyện Hư tu sĩ ở đây, cho dù
hai tên này liên thủ hắn cũng có thể ứng phó được, vì vậy ẩn thuật bị phá, thần
sắc hắn vẫn như thường nhìn hai tên này cười ha hả nói:

“Ta đang lấy làm lạ kẽ nào lại bố trí cấm
chế ở bên ngoài, nguyên lai là nhị vị đão hữu, hai vị xuất hiện ở đây có việc
gì phải làm sao? Nếu Hàn mỗ nhớ không lầm thì một trong các điều luật của Thiên
Uyên Thành chính là không cho phép ngoại nhân xông vào linh địa của người khác,
khi có chuyện cần phải thông báo cho chủ nhân biết một tiếng nếu được cho phép
thì mới được vào, nếu không sẽ bị Thiên Vệ trách cứ hơn nữa sẽ bị hình phát roi
độc đấy.”

Khi nói đến mấy câu sau thì khẩu khí Hàn
Lập trở nên âm trầm lộ vẻ bất thiện, hán tử mày xếch và Kim Bàn Tử khi nghe nói
đến Độc Tiên Hình phạt, cho dù là Hóa Thần tu sĩ cũng không khỏi biến sắc. Con
ngươi của Kim Bàn Tử hơi co rụt lại, hắn nở nụ cười tươi nói:

“Hàn đão hữu không cần hiểu lầm, ta và Ông
hiền đệ chỉ đi ngang qua mà thôi, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút tại đỉnh núi này
thì không biết như thế nào lại động chạm đến cấm chế và bị truyền tống đến nơi
đây, bọn ta cũng không hiểu tại sao nữa.”

“A, Kim huynh nói đơn giản như vậy có thể
khiến tại hạ tin được sao? nếu Hàn mỗ đoán không sai nơi này còn có hai vị đão
hữu khác.” Hàn Lập chắp tay sau lưng, thần tình như cười như không. Hắn đã xem
xét qua tình hình ở phụ cận xung quanh một lần, hiện tại bọn họ đang ở trong
một không gian kỳ bí.

Không gian này cũng không quá rộng lớn, cao
gần trăm trượng, khuôn viên cỡ một dặm, bốn phía trên không chớp động thất sắc
quang hà lòe loẹt.

Điều càng làm cho người ta kinh ngạc là
trên bầu trời của phiến không gian này phiêu động bảy vầng Thái Dương giống như
quang đoàn thật lớn, phát ra quang mang trắng ngà khiến cho người ta có một cảm
giác thanh lương thâm thúy thật khác thường.

Ở trung tâm của thất đãi quang đoàn này
chớp động một cổng vòm phát ra thất sắc quang mang, bên trong mờ mờ ảo ảo dị
thường.

Nghe Hàn Lập nói, bọn Kim Bàn Tử thất kinh,
lại liếc thấy Hàn Lập nhìn về quang môn, cả hai bèn liếc mắt trao đổi, sau đó
thần sắc trở nên âm trầm nói:

“Làm sao ngươi biết chúng ta có thêm người
khác?”.

Thanh âm của Kim Bàn Tử trở nên băng hàn mà
nét mặt của hán tử mày xếch cũng xuất hiện sát khí.

“Ồ, Như thế nào? Hai vị muốn động thủ à?”.

“Quên nói cho hai vị đão hữu biết trước khi
tại hạ xuất phát đã lưu lại vài đão truyền âm phù, thiết hạ cấm chế, chỉ cần
tại hạ xảy ra chuyện bất trắc thì truyền âm phù này sẽ lập tức truyền đến vài
vị đão hữu kết giao thân tình với tại hạ và có cả Triệu Vô Quy tiền bối nữa.
Tội vô duyên vô cớ xông vào linh địa người khác lại cố ý công kích đồng liêu ắt
hẳn sẽ làm cho Chấp Pháp Đội cảm thấy hứng thú, đây là tội lớn phải chịu hình
phạt Băng Ngục Đao Sơn, huống hồ nhị vị liên thủ có thể kích sát được tại hạ
sao?” Hàn Lập không giận ngược lại cười ha hả nói.

“Ngươi biết Triệu thiên vệ?” Hán tử mày
xếch rùng mình, mặt lộ vẻ hoài nghi.

Kim Bàn Tử cũng ngẩn người ra.

“Tại hạ do chính Triệu tiền bối tự mình dẫn
về Thiên Uyên Thành, nhị vị thấy tại hạ nói có đáng tin không?” Hàn Lập thản
nhiên trả lời, bộ dáng như đã sớm an bài hết thảy.

Thấy thái độ của Hàn Lập, hán tử mày xếch
và Kim Bàn Tử nhìn nhau.

“Hừ! Ngươi đã biết nơi đây cũng chỉ có bọn
ta, nói cho ngươi biết cũng không sao. Ở đây ngoài hai chúng ta còn có sư môn
trưởng bối đã tiến sâu vào trong cấm chế, bọn ta phụng mệnh ở lại đây canh giữ.
ngươi chỉ là một Hoá Thần tu sĩ tưởng có thể ngăn cản được sao? Dù Thiên Uyên
Thành có những quy định nhưng cũng tùy đối tượng, không lẽ vì một cái mạng nhỏ
của một tên Hóa Thần tu sĩ như ngươi lại đi đắc tội với hai người Luyện Hư tu
sĩ à, cho dù ngươi được sự đỡ đầu của Triệu Vô Quy tiền bối nhưng cũng chỉ là
mối tương giao hời hợt mà thôi.” Hán tử mày xếch trầm ngâm một lúc rồi đột
nhiên nói.

“Phải hay không Ông đão hữu có dám đánh
cược một lần không. Bất quá trước khi tại hạ tiến vào đây cũng đã biết có đão
hữu ở đây, trong Truyền Âm Phù cũng đã nhắc tên đão hữu, chắc hẳn đão hữu có
pháp lực cao cường không lo sợ sưu hồn thuật của Chấp Pháp Đội thì phải?” Hàn
Lập cười hăng hắc, không có bất cứ hành động nào.

“Nếu bọn ngươi không sợ chấp pháp Thiên Vệ
của Thiên Uyên Thành thì cứ mặc nhiên tiềm nhập cướp đoạt bên trong linh địa
của ta đi.”

Lời này của Hàn Lập vừa ra khỏi miệng khiến
khuôn mặt của hán tử mày xếch trở nên vô cùng khó coi mà Kim Bàn Tử cũng run
sợ, dù sao chuyện này khiến cho bọn chúng vô phương chạy tội. Có một số việc
nếu làm âm thầm không ai hay biết cũng không sao, nhưng nếu bị người khác biết
được sẽ khiến cho Thiên Vệ và Trưởng Lão Hội phải chứng tỏ quyền uy.

“Ha ha, ta nghe nói thần thông của Hàn đão
hữu không bình thường, tiền đồ sẽ tiến xa vô cùng nên chắc chắn sẽ không nghĩ
quẩn cùng chúng ta lưỡng bại câu thương. Bất quá ta nói thật, chuyện ở đây
không phải là do chúng ta làm chủ, Hàn huynh có điều kiện gì hãy chờ trưởng bối
chúng ta đến cùng trao đổi, huynh thấy thế nào?” Kim Bàn Tử chà xát hai bàn
tay, hai mắt híp lại, nói nhẹ nhàng.

“Như thế nào, hai vị cho rằng tại hạ không
dám ở lại sao? Cũng tốt, Hàn mỗ cũng muốn kiến thức phong thái hai vị tiền bối
một phen, sẽ ở chờ tại đây.”

Hàn Lập cười nhạt, thân hình nhoáng lên,
xuất hiện tại một góc khác, sau đó trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, bộ dáng
hắn rõ ràng muốn gặp mặt hai vị Luyện Hư tu sĩ.

Chương 1289: Ngọc cốt nhân ma

Bọn Kim Bàn Tử chợt thấy hành động này của
Hàn Lập, tự nhiên bọn chúng hơi bất ngờ, hai tên khẽ nhúc nhích môi truyền âm
trao đổi với nhau, rồi cũng không nói thêm gì nữa mà cả hai cùng tìm đến một
góc khác, đồng dạng khoanh chân ngồi xuống.

Bọn này cũng đã nghĩ thấu đáo rồi, nếu
không có nắm chắc phần thắng hạ thủ Hàn Lập mà đối phương lại cũng không có ý
xông vào quang môn thì dĩ nhiên bọn chúng sẽ lấy bất biến ứng vạn biến, đem
việc đau đầu này giao cho trưởng bối xử lý, tránh rước lấy phiền toái mang họa
đến cho bản thân.

Cứ như vậy, cả tòa không gian trở nên yên
tĩnh không một tiếng động, trong ba người có kẽ nhắm mắt dưỡng thần lại có
người lặng yên ngắm nhìn quang môn.

Bọn hán tử mày xếch tự nhiên không biết lúc
này Hàn Lập đang âm thầm khó xử, chuyện hắn nói về Truyền Âm Phù cũng như các
loại cấm chế linh tinh khác tự nhiên chỉ là nói nhăng nói cuội.

Nguyên là theo tính toán của Hàn Lập, nếu
bọn kia thật sự tranh đoạt bảo vật, bản thân liền dựa vào uy năng của Thái Nhất
Hóa Thanh Phù, ẩn nấp ở một bên thần không hay quỷ không biết để thừa cơ hội ra
tay tranh đoạt, còn nếu thần thông đối phương quá lợi hại thì chỉ âm thầm giám
thị mà thôi.

Nhưng thật không ngờ vừa mới tiến vào đã bị
hào quang quái dị truyền tống thẳng đến không gian kỳ bí này, khiến cho thần
thông ẩn nấp của linh phù cũng mất đi hiệu nghiệm.

Như vậy thì hắn chỉ còn nước trực tiếp đối
mặt với các… tu sĩ này.

Cũng may hắn đã nhanh trí cảnh báo đối
phương nếu hắn rơi vào đường cùng sẽ khiến bọn chúng lâm vào tình thế ném chuột
sợ vỡ đồ quý, làm cho bọn Kim Bàn Tử e sợ.

Đương nhiên cũng phải do Hàn Lập sợ không
địch lại bọn này.

Dù hán tử mày xếch và Kim Bàn Tử, một tên
là Hoá Thần trung kỳ, một tên là Hoá Thần hậu kỳ nhưng dựa vào thần thông
nghịch thiên của hắn và các thủ đoạn vốn có, nếu toàn lực ứng phó thi triển thủ
đoạn sét đánh không kịp bưng tai, tối thiểu có tám phần nắm chắc chém chết cả
hai người này tại đương trường.

Động thủ giết người chỉ là việc đơn giản,
nhưng nếu tuỳ tiện ra tay chỉ e lại gây ra mối đãi cừu với hai Luyện Hư tu sĩ
đang ở trong quang môn đó.

Hắn chả có cảm tình gì với bọn tu sĩ tự
tiện xông vào linh địa của hắn nhưng tuyệt không muốn tạo thêm đãi địch về sau.

Huống hồ coi như hắn dễ dàng kích sát bọn
Kim Bàn Tử nhưng thân đang bị hãm trong không gian kỳ bí này, vạn nhất không
kịp thời rời khỏi bị hai Luyện Hư tu sĩ đi ra gặp phải, chỉ sợ xác chết thứ ba
nằm lại đây là hắn chứ không sai.

Nếu đã như vậy, chi bằng tìm cách âm thầm
thoát thân, trốn khỏi nơi đây, sau này tính bước kế tiếp cũng không muộn.

Hàn Lập âm thầm sắp sẵn kế hoạch, mặc dù
hai mắt hắn nhắm lại nhưng thần niệm cường đãi đã sớm hoá thành vô số đường tơ
bắn ra bốn phương tám hướng.

Hành động mà Hàn Lập tùy tiện dùng thần
niệm dò xét như vậy tự nhiên đám Kim Bàn Tử khó có khả năng họ không phát hiện
ra nhưng cả hai không những không mở miệng ngăn cản mà ngược lại âm thầm cười
lạnh trong lòng.

Kết quả khi các tia thần niệm của Hàn Lập
tiếp xúc thất sắc thải hà trên mặt vách không gian, giống như trâu đất xuống
biển (nước đổ lá môn) biến mất vô tung vô ảnh, thậm chí còn phát sinh một cỗ
hấp lực cường đãi làm bản thể thần niệm của Hàn Lập rung chuyển hoảng động,
thiếu chút nữa thoát thể ra ngoài.

Hàn Lập thất kinh vội vàng lưu chuyển Đãi
Diễn Quyết, sau một hồi mới có thể cắt đứt được cỗ hấp lực này.

Nhưng cũng bởi vậy nên hắn mở mắt ra ngắm
nhìn quang hà trên vách không gian, sắc mặt âm tình bất định.

Tự nhiên hắn cũng thấy bọn hán tử mày xếch
nơi khoé miệng lộ ra nét cười hả hê châm chọc.

Xem ra vách không gian này thật là quỷ dị,
bọn kia cũng đã biết rõ rồi, còn cố ý để cho hắn làm vậy mà ăn phải quả đắng.

Trong lòng Hàn Lập hơi tức giận nhưng thần
sắc bề ngoài như thường, trong đầu xoay chuyển đối sách khác.

Thật đáng tiếc, Linh bảo không gian phỏng
chế Xích Hồn Phiên đã hủy hoại trong không gian phong bạo tại không gian tiết
điểm lúc trước, nếu không sẽ rất có công hiệu bài trừ không gian chướng bích
tại đây.

Đương nhiên ngoài Xích Hồn Phiên, còn có
thần thông Phá Diệt Pháp Mục rất hữu hiệu trong việc xé rách không gian, bất
quá không gian này quá kỳ bí, một kích toàn lực của Phá Diệt Pháp Mục có thành
công hay không chỉ là suy đoán mà thôi.

Tâm niệm của Hàn Lập xoay chuyển tính toán
không ngừng, một lát sau hắn đã có chủ ý khác.

Nếu thần niệm đã không thể xâm nhập vào
vách không gian vậy hãy sử dụng Minh Thanh Linh Mục xem có lộ ra đều gì hay
không.

Lúc này hắn bèn quán chú linh lực vào hai
mắt, từ trong chỗ sâu trong đồng tử đãi phóng lam mang…

Thời gian một ngày một đêm đã trôi qua, tại
một góc của không gian, Hàn Lập đã nhắm lại song mục, bộ dáng hoàn toàn nhập
định, xem ra trong quá trình dò xét hắn cũng không tìm ra cách ổn thỏa để rời
đi.

Mà quang môn trong không trung cũng không
xảy ra động tĩnh gì khác lạ, hai người Kim Bàn Tử gắt gao theo dõi diễn biến
quang môn trong không trung, sắc mặt cả hai bắt đầu trở nên âm trầm, đương
nhiên bọn chúng không quên cảnh giác nhìn Hàn Lập.

“Thời gian trôi qua đã khá lâu nhưng hai vị
tiền bối vẫn chưa đi ra, không biết đã gặp chuyện gì phiền toái ở bên trong
rồi?” Hàn Lập vẫn nhắm mắt nhưng hốt nhiên mở miệng nói.

“Cái này… xin Hàn đão hữu cứ yên tâm, sư
tôn nếu gặp chuyện không may thì bọn ta đã nhận được tin tức rồi. Thế nào,
chẳng lẽ Hàn huynh chờ đợi hai ngày đã mất kiên nhẫn rồi à?” Hán tử mày xếch
vừa nghe Hàn Lập bất chợt mở miệng, trong lòng rùng mình, nhưng không cam lòng
yếu thế mà đáp trả lại.

“Hai vị tiền bối vô sự là tốt rồi, hiện giờ
tại hạ còn…”

Hàn Lập cười một tiếng muốn nói tiếp gì đó
thì từ thất sắc đãi quang đoàn trong không trung đột nhiên phát ra thanh âm vù
vù, linh áp kinh người phát động, các quang đoàn phát sáng rực lên.

Bọn hán tử mày xếch thất kinh mà Hàn Lập
cũng mở mắt nhíu mày nhìn diễn biến đang xảy ra.

Dị biến chỉ vừa mới bắt đầu thôi, trong âm
thanh vù vù, bảy quang đoàn chuyển động rồi cuồng tăng, trong nháy mắt từ kích
thước chỉ bằng đầu người đã trở thành bánh xe thật lớn, mà tình trạng này có vẻ
chưa dừng lại.

Xung quanh bảy quang đoàn bỗng nhiên hiện
lên tầng tầng sóng gợn không gian bắt đầu từ trung tâm phát tán ra xung quanh.

Trong phút chốc, quang môn phảng phất như
bị một cỗ vô hình cự lực đè nén mơ hồ trở nên vặn vẹo kịch liệt.

“Bất hảo!”.

Kim Bàn Tử thấy cảnh này sắc mặt đãi biến,
quát to, lập tức đứng thẳng dậy.

Vẻ mặt của hán tử mày xếch cũng đầy vẻ ngạc
nhiên.

Thần sắc của Hàn Lập cũng trở nên vô cùng
âm trầm.

Bởi vì… chẳng những quang đoàn trên không
trung phát sinh biến hoá mà vách không gian ở bốn phía giờ đây cũng bắt đầu run
rẩy, thậm chí thất sắc hào quang bắt đầu tán loạn có dấu hiệu tan rã.

Rõ ràng đây là dấu hiệu báo trước không
gian sắp bị sụp đổ.

Sự tình quan hệ đến tính mạng, Hàn Lập
không nói hai lời đứng ngay dậy, giơ tay hướng về phía đầu, tầng tầng hào quang
mù mịt bỗng nhiên từ sau đầu hiện lên.

Tiếp theo đan thủ lộn chuyển, kim quang loé
lên, trong tay xuất hiện ba khỏa viên châu phát ra ánh vàng rực rỡ.

Đây là ba khỏa Lôi Văn Châu vừa mới ngưng
luyện không lâu.

Lúc này bọn Kim Bàn Tử cũng nhao nhao phun
ra nhiều bảo vật, nhưng đã chứng kiến qua sự huyền diệu của không gian này nên
cũng không nắm chắc là có thể phá vỡ không gian chướng bích để thoát thân, vì
vậy sắc mặt cả hai trở nên kinh hoàng.

Tự nhiên Hàn Lập sẽ không quản sinh tử của
hai tên này, hắn hít sâu một hơi dự định sẽ tế xuất Phá Diệt Pháp Mục ra giữa
trán, rồi sau đó sẽ phối hợp với Nguyên Từ Thần Quang và Lôi Văn Châu phá vỡ
không gian mà tẩu thoát.

Nhưng vào lúc này hốt nhiên một tiếng vang
“Ầm…” thật lớn truyền ra từ quang môn.

Hàn Lập cả kinh không khỏi đình chỉ hành
động.

Tiếp theo chỉ thấy quang môn lóe lên thất
sắc hào quang, từ đó bay vụt ra hai đão lục quang và kim quang chói mắt.

Hai đão độn quang này trông giống như luồng
kinh hồng xoay quanh trên không trung, quang mang chợt biến mất, hiện ra một
con Phỉ Thuý Tiểu Giao và một kim sắc tiểu đồng tử cao chừng một thước.

Chỉ thấy hai sừng trên đầu Tiểu Giao đã bị
chặt đứt một cái, lân phiến trên người loang lổ, còn tiểu đồng tử thì đầu tóc
rối bù, kim bào trên người cũng bị rách một mảng lớn.

Bộ dáng hai người này có vẻ chật vật đang
điên cuồng chạy trốn.

“Chạy mau, đây không phải là nơi Thiên Bảo
Thượng Nhân tọa hoá mà chính là nơi giam cầm một con Ngọc Cốt Nhân Ma, chúng ta
đã chấn động cấm chế của Thượng Cổ tu sĩ nên con Ma này đã thoát khỏi giam cầm,
không gian cũng sẽ sụp đổ. Ủa, ngươi là ai?”.

Kim sắc đồng tử hổn hển nói nhưng lập tức
phát hiện ra Hàn Lập đang đứng đó, trên dầu chớp động quầng sáng trắng xám, bèn
kinh ngạc hỏi.

“Tổ phụ, hắn là Hàn tiểu tử, hắn…” Kim Bàn
Tử thấy hai người đi ra, vui mừng vội vàng nhúc nhích môi truyền âm thông báo
lai lịch của Hàn Lập.

“Là chủ nhân của linh địa nơi đây?!” Phỉ
Thuý Giao Long nghe rõ ràng như thế, mặt trở nên nghiêm nghị, trong mắt loé ra
sát cơ.

“Minh huynh, ngươi muốn làm cái gì. Bọn ta
chạy trối chết còn không kịp nữa là, lúc này sao còn có thể nhiều chuyện nữa
chứ, nếu hoá thân của bọn mình vẫn lạc thì mất nhiều hơn được, huống hồ ngươi
cũng đừng quên hắn là một phi thăng tu sĩ, ta không có hứng thú trêu chọc …
những kẻ như tên điên này.” Kim sắc đồng tử sau khi nghe xong mặc dù cũng ngạc
nhiên nhưng lập tức truyền âm trao đổi với Giao Long.

“Cũng tốt, trước hết bọn ta nên hợp lực rời
khỏi đây, chỉ cần bọn ta không tự mình động thủ, cho dù bọn Triệu Vô Quy tìm
đến cửa cũng chẳng sợ. Một khi không gian này sụp đổ, hãy để tên này táng thân
cùng với Ngọc Cốt Nhân Ma đi, đáng tiếc chỉ là hoá thân của bọn ta đến đây, nếu
không hà tất phải sợ hãi con Ma này, chúng ta đi thôi.” Phỉ Thúy Giao Long chần
chờ giây lát rồi lập tức thu lại sát cơ, sáng suốt nói.

“Vậy được rồi. Mau ra tay, không gian này
không còn chống đỡ được bao lâu nữa đâu.” Kim Sắc đồng tử nhẹ nhõm, rõ ràng hắn
không muốn mình chết vô ích ở đây.

Lập tức lưỡng thủ hắn kháp quyết, miệng lẩm
bẩm, nhất thời sau lưng hiện ra một khẩu Mộc Kiếm bay lên trời hoá thành một
cây cự đãi kiếm quang to hơn trượng.

Phỉ Thuý Giao Long đồng dạng trong miệng
cũng phát ra tiếng long ngâm, thân hình lăn xuống hóa thành một con Lục Giao
cao hơn mười trượng trên đầu có một cái sừng lục sắc không ngừng chớp loé tử
sắc lôi điện, thoạt nhìn khí thế vô cùng kinh nhân.

Mặc dù không biết bọn kia đang trao đổi với
nhau điều gì nhưng khi thấy Cự Kiếm và thần thông của Giao Long kinh sợ như
vậy, trong lòng của Hàn Lập cũng rùng mình.

Giờ phút này hào quang tại bốn vách không
gian đã tán loạn hầu như biến mất, bề mặt chướng bích đã phát ra tiếng ông ông
vặn vẹo lên đến cực điểm.

Báo cáo nội dung xấu