Phàm nhân tu tiên - Chương 1304 - 1305

Chương 1304: Song hoàng xuất hiện

Bọn Hàn Lập đều không ngờ rằng, sau khi bọn
họ rời xa khỏi khu vực bão sét không bao lâu, mây đen bao quanh thân hình Lôi
Quy dần tan hết, lộ ra chân diện mục của nó.

Con rùa này hình thể như cự sơn, thân thể có
màu xám, xung quanh có quầng sáng thiểm động như kim khí khiến cho cả thân thể
bóng loáng.

Càng kỳ quái hơn chính là chỉ thấy mỗi bốn
cái chân, còn đầu và đuôi lại chẳng thấy được, xem ra con rùa này đã co rụt đầu
lại trong mai không muốn lộ diện ra ngoài.

Lúc này bão sét đã bạo phát hoàn toàn, cả
bầu trời đều bao phủ lam mang sáng ngời, từ trên trời cao chiếu xuống vô số đão
lam sắc hào quang lớn nhỏ bất đồng, cái thì ngắn chỉ hơn thước, có cái lại dài
đến hơn mười trượng, toàn bộ đều có khí thế kinh người, cuồng bạo đánh xuống
mặt đất, thanh âm sấm sét vang lên khắp đất trời.

Thân thể Lôi Quy quá khổng lồ nên dĩ nhiên
đón nhận được toàn bộ luồng điện hồ, nhưng khi các đão điện hồ này tiếp xúc với
Lôi Quy thì tựa như trâu đất xuống bể, thấu nhập vào trong không thấy bóng
dáng.

Càng khó có thể tin nổi là bên ngoài thân
thể Lôi Quy tản xuất ra từng đợt bạch quang, các luồng điện hồ sa xuống ở khu
vực lân cận liền bị hấp dẫn lại tựa như bị nam châm hút vào thân thể Lôi Quy,
cứ như thế gần phân nửa điện hồ trong bão sét đều bị con rùa này mạnh mẽ hấp
thu.

Tứ chi của Lôi Quy chậm rãi vẫy nhẹ tựa hồ
cảm thấy vô cùng thích thú trong cơn bão sét vậy.

Đột nhiên nó dừng lại, không biết vì lý do
gì mà tứ chi co rụt vào trong mai.

Cơ hồ cùng lúc đó, không gian ở phụ cận trở
nên ba động, một đão thải quang từ trong hư không bắn nhanh ra, sau khi quang
mang chợt tắt, hiện ra một con cự đãi cốt điểu lấp lánh màu sắc sặc sỡ.

Cốt điểu này thân lớn hơn mười trượng, trên
người phát ra khí thế chẳng kém gì Lôi Quy, càng làm cho người ta ngạc nhiên
hơn là trên đầu nó đang đứng hai bóng người.

Một người thân cao hơn hai trượng, toàn
thân chớp động hắc quang. Người còn lại có vóc dáng bình thường, quang thân
được bao bọc một lớp bạch quang nhàn nhạt. Cả hai đều không thể nhìn rõ được
chân dung.

“Không tệ, không tệ à. Chẳng nghĩ ra vừa
lúc truyền tống đến nơi này lại gặp được một con mồi tốt đến như vậy, ta đang
luyện chế Thập Cự Ma, vừa vặn còn đang thiếu một ít tài liệu đây, con Lôi Quy
này miễn cưỡng dùng tạm cũng được.” Hắc ảnh ngắm nhìn Cự Quy, thì thào nói.

“Thiên Diệu huynh, chúng ta đã cùng gặp thì
ai cũng có phần. Dù sao Thập Ma của ngươi cũng chỉ cần có bộ xương Lôi Quy mà
thôi, ta giúp ngươi giết chết Lôi Quy này, xin được lấy hai khỏa Lôi Châu trong
cơ thể nó vậy.” Bạch ảnh nghe vậy, cười ha hả nói.

“Hừ! Huyền Vũ huynh quả là tính toán hay
thật, điểm trân quý nhất trên người Lôi Quy này chính là hai khỏa Lôi Châu đó, đão
hữu vừa nhích môi liền đã đòi lấy cả hai viên này, không khỏi có chút quá đáng
sao?” Hắc ảnh hừ lạnh, tựa hồ có chút bất mãn.

“Hắc, hắc... Lôi Châu tuy thần diệu nhưng
đều không hữu dụng đối với ngươi và ta, chẳng qua ta muốn lấy chỉ vì có chuyện
cần mà thôi, thôi thì một viên cũng được. Nhưng chúng ta phải hành động nhanh
một chút không nên để lỡ đãi sự, chuyến này chúng ta đến đây không phải để sưu
tầm thiên tài địa bảo mà còn có chuyện quan trọng khác phải làm đấy, nhất định
phải đánh văng cả đám dị tộc nào dám tới gần Thiên Uyên Thành mới được.” Bạch
ảnh tính toán một lúc rồi mới miễn cưỡng nói.

“Ha, ha... Cứ quyết định như vậy đi, ta và
ngươi liên thủ, hơn nữa nếu để con khôi lỗi được luyện chế từ di hài Thượng Cổ
Thải Phượng của ngươi diệt sát một đầu Lôi Quy mới trưởng thành như thế này
phải tốn khá nhiều thời gian đấy.” Hắc ảnh cuồng tiếu, lập tức động thân, mạnh
mẽ bay lên không trung, phi ào vào trong bão sét.

Một lát sau, trong bão sét truyền ra một
tiếng “Oanh…” kinh thiên động địa, đồng dạng có tiếng người và thú kinh hô
truyền ra.

Bạch ảnh thấy vậy chỉ thở dài một hơi, lắc
đầu tựa hồ cảm thấy bất đắc dĩ với tình tình nóng nảy của đồng bọn, nhưng lập
tức lưỡng thủ hắn kháp quyết, thân hình Cốt Phượng dưới chân lập tức cuồng
trướng, trong nháy mắt đã biến hình cao to hơn trăm trượng. Dưới sự thôi thúc
của bóng người trên đầu, Cốt Phượng cũng đồng dạng bay thẳng vào trong bão sét.

Nhất thời Lôi Quy trong lam sắc điện quang
phát nộ rống lên, trong đó hàm ý có vài phần sợ hãi.

Ở một nơi khác, bọn Hàn Lập đang khống chế
Linh Vân Chu tiếp tục chạy đi không dám dừng lại một khắc nào.

Không biết Thanh niên nốt ruồi đỏ miệng có
ăn mắm ăn muối hay không mà trong suốt một tháng lộ trình kế tiếp, mặc dù ẩn
thuật và độn tốc của Linh Vân Chu khá cao minh nhưng vẫn mấy lần gặp phải nguy
hiểm.

Chẳng hạn, có lần đột nhiên bị một cỗ xích
hồng sắc quái phong cuốn vào trong, mà cỗ quái phong này được hình thành từ vô
số con tiểu trùng xích hồng này.

Nếu không nhờ cả bọn rút kinh nghiệm lập
tức hợp lực phá vỡ quái phong rồi bỏ chạy ngay thì chỉ sợ Linh Vân Chu đã bị
bọn tiểu trùng này cắn nuốt sạch sẽ rồi.

Chuyện này xảy ra không bao lâu thì đang
trên đường phi hành đột nhiên không gian phía trước Linh Chu chợt dao động,
hiện ra một con quái điểu hai đầu dài hơn trăm trượng.

Toàn thân con quái điểu này óng ánh vàng,
tản ra linh khí kinh người không kém gì con Lôi Quy lúc trước, điều này khiến
cho cả bọn tim nhảy thùm thụp.

Chẳng biết con chim này có cảm giác được sự
tồn tại của Linh Chu hay không, nhưng dường như nó cũng chả hứng thú gì với
Linh Vân Chu nhỏ bé như con kiến này, sau đó cự cánh chớp động vài cái rồi bay
đi mất.

Bọn người Hàn Lập chỉ biết ngơ ngác nhìn
nhau, cười khổ không thôi,

cả bọn đều cảm thấy Man Hoang quả thật đáng
sợ, tự nhiên không dám tĩnh tọa thêm chút nào nữa, mặc dù thân đang ở bên trong
tĩnh thất nhưng tâm thần dành hết hơn phân nửa để cảnh giới tình hình bên
ngoài.

Mà điều này cũng chẳng có gì sai cả, mấy
lần gặp nguy hiểm đều nhờ vào cảnh giác cao độ và đồng tâm hiệp lực cả bọn mới
miễn cưỡng vượt qua được.

Nhưng cuối cùng điều may mắn cũng chấm dứt.

Một ngày kia đến phiên Bạch mi thanh niên
canh gác, Hàn Lập đang ở trong tĩnh thất tìm hiểu thuật luyện phù thì bỗng
nhiên nghe tiếng huýt gió cảnh báo từ bên ngoài, hắn biến sắc nhưng chưa kịp
hành động gì thì bỗng nhiên cảm thấy cả thuyền rung động mạnh mẽ khiến cả thân
mình té nhào xuống đất.

Hàn Lập cả kinh trong lòng, chấn động liên
tiếp diễn ra, quầng bạch mang xung quang bốn vách thuyền bắt đầu lưu chuyển tán
loạn không ngừng sau đó vỡ vụn ra.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, vung tay áo lên
trần tĩnh thất, một đão kim hồng phá không bay ra công phá vách trần tĩnh thất
thành một lỗ lớn.

Thân hình hắn chớp động, hóa thành một đão
thanh hồng bắn nhanh ra, qua mấy lần thiểm động đã lơ lững trên không trung,
cách Linh Chu khoảng hơn mười trượng rồi định thần nhìn kỹ lại.

Chỉ thấy lúc này có mấy đão độn quang từ
trong thuyền bắn nhanh ra, chính là bọn Lũng Đông cũng có kiến thức không tồi,
bỏ lại Linh Chu mà phi độn chạy thoát ra.

Trong nháy mắt toàn bộ bọn họ đã rời đi,
Linh Vân Chu trong quầng bạch mang hoàn toàn bạo liệt tạo thành một cỗ cuồng
phong thổi quét về phía mọi người.

Mấy người này đều là Hóa Thần tu sĩ nên
không hề e ngại cuồng phong, ai cũng đứng yên không nhúc nhích và ổn định trong
không trung ngắm nhìn Linh Chu đang bị nổ tung.

Ngoại trừ Bạch mi thanh niên lúc đó đang
cảnh giới bên ngoài, còn lại không ai hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lại
làm cho Linh Vân Chu bị hủy đi.

Mặc dù thần niệm của mọi người quét qua
vùng phụ cận, nhưng cũng không phát hiện điều gì bất thường.

Ai cũng kinh nghi bất định.

“Lý huynh, chúng ta bị ai công kích vậy?”
Chu Hồng vội vàng mở miệng hỏi.

“Các ngươi hãy nhìn xuống dưới kìa.” Gương
mặt của Bạch mi thanh niên âm trầm, lạnh lùng nói.

Cả bọn nghe vậy sửng sốt, bèn phóng thần
niệm quét xuống phía dưới,

sau khi nhìn kỹ càng, bọn người thiếu phụ
đều kinh dị hô nhỏ, còn Hàn Lập hơi nhướn mày.

Chỉ thấy phía bên dưới là một dãy cự đãi
sơn mạch trải dài vô tận, bọn họ đang ở trong một khe núi giữa hai tòa cự sơn.

Nơi này là một địa phương bí ẩn dị thường,
cây cối đều thật lớn đủ mọi loại màu sắc, bên trong lại xuất hiện thêm một khu
vực thật rộng lớn trống trải dị thường. Ngay tại trung tâm có một cây thảo dược
rất to màu tím sậm cao đến ba bốn mươi trượng, lá của cự thảo này đều như cự
kiếm hướng thẳng tắp lên trời, quanh thân cự thảo có vô số gai nhọn sắc bén dị
thường.

Ở hai bên cự thảo đó có hai con vật đặc
biệt khổng lồ đang giằng co với nhau.

Một con thằn lằn cao khoảng năm sáu chục
trượng, toàn thân màu bích lục, trên lưng có nhiều đốm đen lấm tấm như đồng
tiền, trên đầu mọc ra hai cái sừng màu huyết hồng giống như san hô vậy.

Còn bên kia là một Man Hoang cự nhân thân
cao khoảng ba mươi trượng, cái đầu màu vàng mặt lộ răng nanh, trên vai mang một
cây Hắc Mộc Bổng, khi nhìn xuống thân thể cự nhân, ai cũng vội hít vào một ngụm
lương khí.

Ngoài cơ bắp cuồn cuộn trên tứ chi ra, thân
hình còn có vô số con mắt màu bạch kim lớn nhỏ không đồng nhất phóng ra hằng hà
sa số tia hàn quang.

Bất quá cả Cự Nhân và Thằn lằn khổng lồ đều
xem nhau như đãi địch nhưng ánh mắt cả hai đều nhìn về phía cự thảo.

Hàn Lập thấy vậy chợt động tâm, thần niệm
lập tức quét tới lướt qua cự thảo.

Kết quả sau một khắc, mặt mũi Hàn Lập đãi
biến.

Bên trong các phiến lá hình cự kiếm, có một
chuỗi những quả tím đậm tựa như bồ đào.

Mỗi quả đều chín mọng lớn cỡ nắm tay, bề
mặt mượt mà tựa hồ bên trong tràn ngập nước, chúng phát tán ra một mùi hương
cảm giác cực kỳ mê người. Khi thần niệm vừa đảo qua những quả này, trong ruột
mỗi quả đều có một hình hài tựa như một chú rồng con trông rất sống động, con
nào con nấy đều giống nhau như đúc, cực kỳ sáng chói và trong suốt.

Tuy trên thân mình những con tiểu long đẹp
mê người này không thể hiện ra dấu hiệu của sinh mệnh, nhưng toát ra ngoài
những tia linh khí cực kỳ tinh thuần, cho dù thần niệm Hàn lập chỉ mới đảo qua
mà đã cảm thấy thể xác và tinh thần cực kỳ thoải mái.

Chương 1305: Chi Long quả

“Chi Long Quả”!

Hàn Lập vừa mới nghĩ trong đầu ba chữ này
thì Bạch bào thiếu nữ đã cùng lúc giật mình kêu to lên.

Bọn Lũng Đông và Thiếu phụ đều vui mừng lẫn
kinh sợ, hiển nhiên mọi người ai cũng nhận ra được linh vật này.

“Đây chính là tài liệu chủ yếu để Luyện Hư
tu sĩ luyện chế ra linh dược Đằng Long Đan, quả này ba vạn năm mới chín một
lần, nếu ăn trực tiếp vào đãt được tương đương sáu mươi năm khổ tu. Phát hiện
tại đây có một gốc Chi Long Thảo vừa mới kết quả không lâu, nếu chúng ta có thể
lấy được, cơ may thật lớn a.” Hai mắt thiếu phụ tỏa sáng, thì thào nói.

Mắt của Lũng Đông và Diệp Dĩnh cũng chớp
động quang mang không ngừng, hiển nhiên là tâm trạng đang xao động dữ dội.

Tài liệu chủ yếu luyện chế đan dược cấp
Luyện Hư là ý nghĩa lớn cỡ nào? Chỉ sợ vật này ngay cả cấp Luyện Hư tu sĩ cũng
chỉ có thể ngộ bất khả cầu, đừng nghĩ sẽ xuất hiện đấu giá đối với thiên địa
linh dược cấp bậc này trong những đợt đấu giá hội, cùng lắm bọn cao giai tu sĩ
sẽ âm thầm trao đổi với nhau mà thôi. Nếu không thì tại sao trong kỳ đấu giá ở
Thiên Uyên Thành vừa rồi, món hàng quý hiếm như Chân Thiềm Linh Huyết để chế
luyện Hóa Thần hậu kỳ đan dược lại được mọi người đều điên cuồng tranh giành
như vậy.

Mặc dù đan dược dùng cho tu sĩ từ Hóa Thần
kỳ đến Luyện Hư kỳ chỉ chênh nhau có một cấp bậc, nhưng thực ra lại cách nhau
một trời một vực.

Nếu có người cầm Chi Long Quả trước mắt
mang đến trước mặt tu sĩ cấp Luyện Hư, nhất định đối phương sẽ mừng như điên
rồi xuất ra hàng đống đan dược cấp Hóa Thần để đổi lấy quả này.

Dù sao đi nữa, mặc dù thiên địa linh vật
của Man Hoang rất phong phú nhưng những món đồ hữu dụng cho tu sĩ từ cấp Hóa
Thần trở lên vẫn còn rất thưa thớt, muốn gặp được một gốc Chi Long Thảo phải
cần có cơ duyên thật dày.

Mà linh dược này khi chín mùi sẽ thu hút
rất đông những tồn tại cường đãi mò đến, căn bản vô phương chia phần được.

Đám Hàn Lập đến Man Hoang Chi Địa này không
phải với mục đích tầm bảo, nhưng chỉ trong vòng mấy tháng đã gặp phải Lôi Quy
rồi tới Chi Long Quả, rõ ràng đã có phúc duyên vô cùng thâm hậu, còn không thì
cho dù cao giai tu sĩ phiêu bạt ròng rã suốt mười năm ở Man Hoang này cũng
chẳng thu hoạch được gì.

“Nhìn cho kỹ tình hình phía dưới đi rồi hãy
tính!” Bạch Mi thanh niên hừ một tiếng nói.

“Tên cự nhân này chính là người của Thiên
Mục Tộc Cự Nhân, mà con mắt có màu ngân bạch biểu lộ đã trên độ tuổi thành
niên. Còn con thằn lằn này thoạt nhìn cũng chưa có gì ghê gớm, nhưng để làm cho
tên cự nhân này phải e dè thì cũng chẳng phải chuyện đùa, trong hai con quái vật
này lấy ra một tên cũng đều có thực lực cỡ Luyện Hư kỳ” Hàn Lập đánh giá tình
hình rồi chậm rãi nói.

Khi sống ở Thiên Uyên Thành hắn cũng thường
thu mua và nghiên cứu các điển tịch liên quan đến Man Hoang Chi Địa, nhằm tăng
cường kiến thức để chuẩn bị về sau, vì vậy vừa liếc mắt đã nhận ra lai lịch của
Cự Nhân, tĩnh táo phán đoán.

Nghe Hàn Lập nói, Thiếu phụ và Lũng Đông
xuất thân từ các gia tộc lớn cũng tự nhiên biết rõ, nhưng loại vạn năm linh
dược hiếm có này đang nằm ngay trước mắt khiến ai nấy nửa tiếc nửa không buông,
chần chừ liếc nhìn nhau rồi trầm mặt lại.

Đúng lúc này thì một hồi thanh âm vù vù từ
xa truyền đến, bọn Hàn Lập ngẩn người ra ngóng nhìn.

Chỉ nghe thanh âm này truyền đến từ phía
chân trời, rồi hiện ra bảy tám con cự trùng giống như con tằm lớn cỡ hai
trượng, toàn thân phát ra quang mang đủ mọi màu sắc, bay cực nhanh nhắm tới
hướng này, bộ dáng bọn chúng xem ra rất bất thiện.

Hàn Lập nhướn mày, thần niệm lục soát một
lúc rồi thần sắc như thường.

Những con cự trùng này tuy nhìn qua rất đáng
sợ, nhưng khí tức không mạnh nên căn bản không có nhiều uy hiếp đối với bọn họ,
bọn người Lũng Đông đều xem thường, thậm chí còn chuẩn bị vài bảo vật chờ bọn
chúng đến gần sẽ đồng loạt ra tay giết sạch.

Nhưng một màn xuất hiện làm cho tất cả phải
hoảng sợ.

Khi những con cự trùng này chỉ còn cách
khoảng trăm trượng, thì đột nhiên con Cự Tích Dịch há miệng chớp lóe phun ra
vật gì đó.

Đám Cự Trùng đang hùng hổ xông lại thì bỗng
nhoáng lên một cái, một con biến mất chẳng thấy tăm hơi, nhóm côn trùng này lập
tức tán loạn, mấy con còn lại đều đứng tại chỗ xoay quanh không ngừng, trong
miệng liên thanh phát ra những tiếng kêu kinh hải.

Nhưng hành động này chẳng có chút hiệu quả,
sau một khắc lại một con cự trùng khác cứ như vậy biến mất.

Thấy cảnh này, Lũng Đông và bọn thiếu phụ
đều không lạnh mà run.

Song mục của Hàn Lập nhíu lại, từ sâu thẳm
trong đồng tử lóe lên lam mang.

Khi con cự trùng biến mất, hắn bèn vận dụng
Minh Thanh Linh Mục thần thông rốt cuộc biết được điều gì đang xảy ra.

Đó là do từ trong miệng con Cự Tích Dịch
phun ra một cái lưỡi dài trong suốt, xuyên thủng bụng cự trùng sau đó cuốn lấy
nuốt vào trong miệng, chỉ có điều tốc độ của chiếc lưỡi này bắn ra quá nhanh
nên làm cho người ta cảm thấy cự trùng đột nhiên biến mất vào hư không vô cùng
quỷ dị.

Trong nháy mắt các con cự trùng còn lại đều
bị Thằn lằn này nuốt hết, sau đó con thú này liền nằm phục trên mặt đất không
nhúc nhích nữa.

Nhưng ánh mắt Hàn Lập nhìn về hướng con thú
này, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.

“Con Thằn lằn này có thể là một đầu biến dị
Cổ Thú, nếu không thì làm sao có khả năng công kích kinh người như vậy, xem ra
Linh Vân Chu đã bị nó dùng lưỡi phá hủy rồi.” Không biết Lũng Đông dùng loại bí
thuật nào cũng nhìn thấy cái lưỡi của Thằn lằn đó, liền hít sâu một hơi ngưng
trọng nói.

“Vậy tại sao mấy người chúng ta đang ở đây
nó lại không công kích, ngược lại nuốt hết đám côn trùng đó chứ?” Bạch bào
thiếu nữ lúc lắc đầu, có vẻ khó hiểu.

“Ai mà biết được? Có lẽ nó chê chúng ta quá
nhỏ bé không đủ xỉa răng hoặc nó chỉ thích ăn chủng loại côn trùng chăng?”
Thiếu phụ cười nhạt trả lời.

Sắc mặt Diệp Dĩnh chợt động, tựa hồ cũng
thấy chỉ có khả năng như vậy.

“Không nên nói nhiều lời, Chi Long Quả
trước mắt chỉ sợ không ai cam tâm bỏ qua, nếu cơ duyên đã đến trước mắt cho dù
tại hạ đơn thân một mình cũng tuyệt không từ bỏ” Bạch mi thanh niên nhìn chăm
chú chùm quả chín mọng trong lùm cự thảo, ánh mắt lóe lên sự tham lam rồi nói.

“Phía dưới đó là hai tên có thực lực cấp
Luyện Hư đấy, lá gan của Lý huynh quả là không nhỏ a.” Diệp Dĩnh cười rộ lên
khinh bỉ.

“Hừ! Nếu chỉ có một con, không chừng ta đã
quay đầu đi thẳng rồi, đằng này ở đây lại có tới hai con, khó có thể nói trước
điều gì …” Bạch mi thanh niên lại không chút tức giận, lạnh lùng nói.

“A, Lý huynh có ý định …” Thiếu nữ lập tức
phản ứng lại.

“Không sai! Đầu biến dị Cổ Thú này tất
nhiên khó chơi rồi, nhưng Cự Nhân trưởng thành của Thiên Mục Tộc cũng không
phải chuyện đùa, nếu cả hai tranh đấu thì hơn phân nửa là lưỡng bại câu thương,
tốt nhất là cùng chết chung, khi đó chúng ta ra tay hẳn là có chút hi vọng.”
Lũng Đông vỗ tay khẽ cười rồi nói.

“Chờ bọn chúng động thủ? Phải đợi bao lâu
đây? Có lẽ vạn tháng nữa cũng chưa chắc.” Thiếu phụ lại lắc đầu.

“Như thế rất phiền toái, chúng ta cũng đang
có nhiệm vụ trên người, vô phương ở đây lâu được.” Lũng Đông liếc nhìn thiếu nữ
gật đầu, mặt bất động thanh sắc.

“Dù là chuyện khẩn cấp thì chúng ta vẫn có
thể tranh thủ được thời gian mà, huống gì đây là Chi Long Quả đấy, nếu vì phi
vụ này mà trì hoãn một chút thời gian cũng không tính là gì.” Bạch mi thanh
niên lại phủ nhận toàn bộ.

“Không thể nói như vậy, cho dù hai tên này
đều bị trọng thương, nhưng nếu bọn chúng liều chết cắn trả thì bọn ta cũng
không dễ dàng chịu nỗi, không chừng đão hữu bởi vậy sẽ đi đời nhà ma đó, ta
thấy không nên làm cho tình hình thêm phức tạp, đành lên đường đi tiếp là tốt
nhất.” Mặc dù Lũng Đông cực kỳ động tâm nhưng cố gắn nén lại trong lòng, vì đãi
sự nên chẳng muốn mạo hiểm mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vì vậy hắn cố gắng
kềm chế tâm tư, khéo léo khuyên giải.

“Nói như thế nghe có chút đão lý, thiếp
thân thấy việc bọn ta xuất thủ đoạt bảo chưa hẳn là cử chỉ sáng suốt, chớ quên
Cự Nhân nhất tộc đều sống quần cư, Linh Quả đã chín nhưng hắn vẫn giằng co với
Thằn lằn này có thể là đang đợi viện thủ đấy. Còn con Thằn lằn cũng không thèm
công kích có lẽ đang tính toán điều gì đó, chúng ta rình rập bên ngoài nếu
không cẩn thận sẽ lấy dây buộc vào mình à.” Thiếu phụ nhíu chặt mày hồi lâu rồi
đồng tình nói.

“Mặc kệ các ngươi nói gì, nhất định ta phải
đoạt được Chi Long Quả” Diệp Dĩnh chu đôi môi đỏ mọng đứng về phe Bạch mi thanh
niên.

Lời này vừa ra khỏi miệng, chẳng những
Thiếu phụ và Lũng Đông ngẩn ra mà Bạch mi thanh niên cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Tình hình lúc này tạm thời chia làm hai
phe…, nhất thời cả bốn ánh mắt đều rơi về phía Hàn Lập.

Trong lòng Hàn Lập thở dài, không nhìn ánh
mắt bốn người, xoa xoa tay nhất thời trở nên do dự.

“Vì cấp bậc Linh Quả này mạo hiểm một chút
cũng đáng giá, nhưng Tiểu tiên tử nói không nên mất nhiều thời gian ở đây, coi
như bọn chúng không có viện thủ nhưng sắp tới cũng sẽ thu hút thêm những tồn
tại cường đãi khác đến đây, nếu muốn xuất thủ bắt buộc phải hành động nhanh
trong vòng ba ngày mới ổn thỏa được.” Hàn Lập nhàn nhạt nói.

Bốn người còn lại không khỏi nhìn nhau.

“Trong ba ngày phải xuất thủ? Có thể được
sao?” Chu Hồng mong mỏi nhìn Hàn Lập, chậm rãi lắc đầu.

Bạch mi thanh niên và Diệp Dĩnh không nói
gì nhưng thần tình trên mặt biểu lộ hiển nhiên đây là nhiệm vụ bất khả thi.

“Để bọn chúng tự đánh nhau? khó lắm! Nhưng
nếu chúng ta nghĩ cách thì cũng không phải là không có cơ hội thành công, tỷ
như dụ bọn chúng rời đi hoặc chọc giận chúng.” Hàn Lập khẽ cười.

“Ý Hàn huynh là…” Thần sắc Lũng Đông chợt
động, có chút hơi hiểu ý Hàn Lập.

“Đích xác, làm như thế sẽ không tốn thời
gian dài.” Bạch mi thanh niên vui mừng nói.

“Dụ bọn chúng đi thì không dễ. Nhưng chọc
cho bọn chúng chém giết lẫn nhau thì không khó khăn lắm.” Diệp Dĩnh thản nhiên
cười rộ lên.

“Nếu không có gì nguy hiểm thì thiếp thân
đồng ý.” Thiếu phụ dòm kỹ gương mặt Hàn Lập, suy nghĩ một chút rồi cải biến chủ
ý.

Lũng Đông tính toán hồi lâu rồi miễn cưỡng
gật đầu.

“Được rồi, nếu mấy đão hữu đều quyết định
xuất thủ, Lũng mỗ cũng không bàn ra nữa nhưng kế hoạch phải khả thi mới được.”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3