Phàm nhân tu tiên - Chương 1316 - 1317

Chương 1316: Hắc diệp sâm lâm

Hai đầu cự thú này trông giống như hai cự
viên. Người chúng đầy rẫy lục mao rất dài. Hơn nữa, chúng còn có ba con mắt màu
đen chuyển động liên tục, trông có vẻ cảnh giác dị thường.

Hàn Lập lẳng lặng nhìn hai con thú đi qua
tàng cây, rồi dần dần cách xa, lúc này thân hình mới lại nhoáng lên một lần nữa
xuất hiện ở dưới một gốc đãi thụ.

Nhìn theo phương hướng cự thú biến mất, nét
mặt hắn hiện ra sự kinh nghi.

Hai con thú này hình như đang tuần tra gì
đó, hiển nhiên chúng không phải Mộc Tộc, nhưng sao lại xuất hiện ở Hắc Diệp Sâm
Lâm, mà hơn nữa trên vai bọn chúng đang khiêng cự đãi đồng xoa, hiển nhiên linh
trí của chúng phải cực cao.

Chẳng lẽ đó là một dị tộc chưa biết tên.

Hàn Lập lo âu, không khỏi lắc đầu.

Theo hắn biết, Mộc Tộc cực kỳ bài ngoại,
bình thường họ sẽ không bao giờ để cho dị tộc có hành động lớn như vậy trong
khu vực của họ, chẳng lẽ đây là chiến thú mà Mộc tộc huấn luyện?

Hàn Lập thầm nghĩ như vậy.

Thứ gọi là chiến thú kỳ thực chỉ là linh
thú mà thôi, nhưng cách gọi khác. Nhân Yêu hai tộc dùng các loại bí thuật để tế
luyện, do đó có thể sử dụng những loại linh thú. Các dị tộc khác cũng dùng dược
vật hoặc là phương thức khác huấn luyện cổ thú khiến chúng trở lên hữu ích đối
với bản tộc.

Đương nhiên do thiên phú bất đồng giữa các
tộc, nên khả năng huấn luyện, khống chế các thú loại rất khác nhau. Nhưng không
phải cổ thú nào cũng có cách bắt chúng phục tùng.

Lúc trước, hắn nhìn thấy hai con quái thú
của Ảnh Tộc, trong đó một con có uy lực không nhỏ, mà cũng chỉ Ảnh tộc mới có.
Có thể loại cổ thú này chỉ có Ảnh Tộc mới có phương pháp thu phục nó.

Về phần Mộc Tộc, trước kia không có chiến
thú, chẳng lẽ là gần đây chúng đã huấn luyện chiến thú thành công.

Hàn Lập bụng chứa đầy nghi hoặc, cuối hắn
quyết định không nghĩ nhiều đến việc này nữa.

Hai con trường mao thú gần ngay hắn trong
gang tấc cũng không phát hiện ra, có lẽ loại này do da dày thịt béo nên không
nhạy cảm lắm.

Trong lòng nghĩ như thế, thân hình Hàn Lập
nhoáng lên một cái, hóa thành một đão hư ảnh rồi biến mất.

Một ngày sau, ở trong rừng, Hàn Lập sắc mặt
trầm xuống đang nhìn tám con trường mao thú.

Loại cự viên thú loại này có vẻ khác so với
hai con hôm trước, chẳng những hình thể bé hơn mà toàn thân lại có màu hỏa
hồng, trong tay cũng không cầm đồng xiên hay thứ gì khác. Tám con cự thú đều
nhe răng nhìn chằm chằm Hàn Lập, bộ dáng đầy hung tợn.

Khóe miệng Hàn Lập khẽ giật.

Loại trường mao thú này hẳn là có linh giác
cực kỳ trì độn, nhưng vừa rồi đột nhiên có một đội trường mao thú từ phụ cận
phóng ra, dường như chúng phát hiện ra sự ẩn tàng của Hàn Lập ở phía sau tang
cây, nên hắn lập tức bị chúng bao vây.

Nhìn tám con quái thú, con mắt thứ ba của
chúng tỏa ra hắc mang không ngừng chớp động, Hàn Lập khẽ nhíu mày.

Lúc trước hắn gặp hai con lục mao thú, con
mắt thứ ba trên trán chúng dường như là không hề mở ra.

Lúc này, trong miệng tám con hồng sắc quái
thú phát ra tiếng gầm gừ, thân hình nhảy chồm lên, đồng thời huy động lang nha
bổng trong tay có vẻ rất hung hăng.

Phía ngoài thân đám hung thú này lập tức
nổi lên một tầng lục mang, rồi hóa thành một cỗ cuồng phong lao đến đập thẳng
xuống đầu Hàn Lập.

Lông mày Hàn Lập nhíu lại, hắn cũng không
có ý né tránh mà thong dong vung tay lên không trung. Kim sắc tiểu kiếm thoáng
chốc hiện lên, nhoáng một cái liền biến thành tám đão kim ti bắn ra vây quanh
tám con trường mao thú.

“Phốc phốc.” vài tiếng, tám con quái thú
ngã nhào xuống.

Tám đão kim ti chợt lóe lên rồi lại biến
thành Tiểu Kiếm như cũ rồi bay trở về, tám cỗ thi thể cùng tiên huyết cứ vậy
rơi xuống đất.

Tay kia của Hàn Lập lại khẽ vung lên bắn ra tám đoàn hỏa cầu
đánh vào các thi thể.

Ánh lửa bùng lên, tất cả thi thể quái thú
lập tức biến thành tro tàn trong hoả quang.

Xử lý bọn chúng xong, khuôn mặt Hàn Lập
cũng không chút thay đổi, thân hình chợt lóe hóa thành một đão tàn ảnh rồi biến
mất trong rừng. Hàn Lập cũng không phát giác được chính là hắn vừa rời khỏi
không bao lâu có một cây đãi thụ gần đó đột nhiên lóe lên lục mang, hai con mắt
màu xanh mở ra. Con mắt màu xanh biếc không chút cảm tình từ từ nhìn về phương
hướng Hàn Lập biến mất, mắt cũng không hề chớp động.

Ở khoảng cách vạn dặm với Hàn Lập tại trong
rừng cây cũng có một thân đãi thụ đang mở ra hai con mắt màu lục của nó.

Lúc này, lục nhãn lặng yên quan sát mọi
hướng. Phía xa hơn trăm trượng có một mảnh đất trống trải, một nam một nữ đang
sóng vai đứng đó, trong đó nam tử thân khoác tử bào, nữ tử toàn thân vận màu
đen - rõ ràng là Lũng Đông cùng Tiểu Hồng.

Hai người miệng khẽ nhúc nhích truyền âm
cho nhau điều gì đó. Trên mặt đất gần đó, có hơn mười cái xác của trường mao
thú.

“Lũng huynh! Dường như thực lực của chúng
không mạnh, nhưng làm sao chúng có thể phát hiện thuật ẩn nấp của ta mà ngay cả
cao giai tu sĩ cũng không thể nhìn thấu.” Thiếu phụ khẽ nhíu mày dùng truyền âm
nói.

“Đãi khái là có liên quan đến con mắt thứ
ba của chúng. Một số yêu thú sinh ra đều có một ít thần thông đặc thù. Bởi vậy,
ta và ngươi càng cần phải cẩn thận.” Lũng Đông trên mặt có chút kinh nghi,
nhưng trong miệng lại trả lời như vậy.

“Chắc chắn là như vậy, chúng ta lên đường
thôi, nhất định phải tới nơi đó trước tiểu nha đầu. Nếu không, đồ vật kia rất
có thể rơi vào trong tay ả ta.” Thần sắc thiếu phụ trầm xuống.

“Hắc hắc, thật không nghĩ tới ngươi cùng
nha đầu kia lại tham gia nhiệm vụ lần này, dĩ nhiên là đều có mưu đồ riêng của
mình. Về phần đồ vật đó đối với Lũng gia chúng ta mà nói cũng chỉ là phế vật, nhưng
là tiên tử cũng đừng quên ước định trước kia giữa chúng ta - đồ vật thuộc về
ngươi, còn lại người là của ta.” Lũng Đông khẽ cười một tiếng quỷ dị, lạnh lùng
nói.

“Hừ, tuy rằng ta cũng rất muốn Thiên Phượng
Huyết, nhưng vì đãi sự trong tộc nên cũng biết cân nhắc cái nào nặng cái nào
nhẹ, thiếp thân rất rõ ràng.” Thiếu phụ hừ lạnh một tiếng.

“Ha ha, vậy là tốt rồi. Chúng ta đi thôi!”
thanh niên cười vang đầy vẻ đắc ý.

Lập tức thân hình hai người chớp lên, cùng
nhau biến mất vào trong rừng.

Ở trong rừng, tại một hướng khác, xuất hiện
một đão hư ảnh vô cùng đãm nhạt di chuyển với tốc độ cực nhanh

Tại một chỗ bí ẩn trong Hắc Diệp Sâm Lâm có
cấm chế cực mạnh, tại một ngân sắc tiểu thụ cao sáu bảy trượng có vài bóng
người đang ngồi xếp bằng, trong đó một người đột nhiên mở ra hai mắt để lộ hai
con ngươi màu bích lục, kim quang trong đó bắn ra tứ phía, trong miệng hắn bỗng
nhiên phát ra thanh âm quái dị.

Những người ở gần đó cũng đồng thời mở to
hai mắt; trong đó có một gã có thân hình cao lớn khác người, hắn bỗng nhiên
phát ra thanh âm đầy uy nghiêm, tựa hồ đang hỏi han điều gì đó.

Nhân ảnh kia mở to hai mắt, rồi cúi gầm mặt
xuống, cung kính trả lời vài câu.

Người đó sau khi nghe xong, lập tức trầm
giọng phân phó một chút.

Mấy người khác lập tức đứng dậy, tản ra
đứng vây quanh ngân sắc tiểu thụ.

Bóng người cao lớn trong miệng hét lớn một
tiếng, một tay chỉ về phía tiểu lâm, từ tay bắn ra một đão lục tuyến, lướt qua
ngân sắc tiểu thụ.

Nhất thời ngân sắc tiểu thụ rung lên, toàn
thân cây tỏa ra ngân sắc quang mang, đồng thời lóe lên rồi phóng ra từng đão
ngân sắc quang trụ lớn bằng chén cơm, mỗi một đão chiếu lên trên một bóng
người.

Một màn bất khả tư nghị xuất hiện.

Bóng người bị quang trụ này chiếu vào, thân
hình bỗng trở lên mơ hồ rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Hàn Lập ở bên kia tự nhiên không biết hành
tung của mình đã lọt vào trong mắt người khác, mà vẫn ở trong rừng lặng lẽ hành
động.

Lộ trình phía sau trở nên thuận lợi thần
kỳ, dọc theo đường đi ngoại trừ việc ngẫu nhiên gặp được vài con trường mao thú
thì không gặp một tên Mộc Tộc nhân nào......

Điều này làm cho Hàn Lập vui sướng đồng
thời cũng có chút kinh nghi. Nhưng nghĩ lại thì diện tích Hắc Diệp Sâm Lâm quả
thật quá lớn, đi cả thời gian dài như vậy mà vẫn chưa gặp phải Mộc Tộc thì cũng
không phải điều lạ.

Việc lần này quan hệ đến Diệt Trần Đan,
hiện tại hắn đã xâm nhập sâu trong rừng, tự nhiên không có khả năng rút lui.

Ngay cả trong lòng có chút bất an, Hàn Lập
ngoài việc tự nhủ mình phải cẩn thận thêm vài phần thì hai chân vẫn không dừng
lại một khắc nào. Hai ngày sau, Hàn Lập đã đứng ở trên một nhánh cây, hai mắt
lại nhìn chằm chằm một toà đãi sơn cao trăm trượng cách đó không xa.

Cây cối trên núi đó thưa thớt dị thường,
ngoài có những cây có niên đãi từ rất lâu, thì cũng không có thêm loại cây nào.

Hàn Lập quan sát đãi sơn được hơn nửa ngày,
bỗng nhiên khẽ lật tay lấy ra một khối pháp bàn hình tam giác đen tuyền bí ẩn.

Tại trung tâm pháp bàn, nhũ quang chớp động
không ngừng.

Hàn Lập cúi đầu nhìn pháp bàn trong chốc
lát, rồi lại nhìn tòa đãi sơn; một tay lập tức bắt quyết đánh ra một đão thanh
quang lên pháp bàn.

Nhất thời hắc quang trên pháp bàn chợt lóe,
nhũ quang hình cầu bay ra, quay tròn rồi bỗng chốc phun ra một đão bạch ti mỏng
manh, bạch ti đó chỉ về hướng một cây cổ thụ trên đãi sơn.

Ánh mắt Hàn Lập khẽ đảo qua.

Cây cổ thụ này có một nửa đã là tàn mộc.
Cây cao chừng hơn ba mươi trượng, nửa khúc trên bị cháy đen, giống như vừa bị
sét đánh, nửa khúc dưới màu xanh nhưng lại có chút pha vàng, phía dưới gốc lại
có chút ít rêu xanh.

Hàn Lập nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên
nhắm hai mắt lại rồi đem thần niệm chậm rãi thả ra dò xét phụ cận.

Dò xét xong xuôi, Hàn Lập mới mở mắt có vẻ
an tâm.

Xung quanh không có một bóng người, cũng
không có bất cứ dị thường nào.

Hai mắt Hàn Lập híp lại cân nhắc một chút. Tay áo khẽ động, mấy viên ngân châu lập lòe liền xuất
hiện ở trong tay, sau đó hắn lại há miệng, từ trong miệng phun ra một ngân sắc
Hoả Điểu to bằng nắm tay.

Hỏa Điểu này bay quanh thân thể của hắn,
biến thành hơn một xích dài, rồi bổ nhào về phía trước, đồng thời cũng đem vài
viên ngân châu nuốt vào, tiếp theo thân hình chợt lóe chui vào trong lòng đất
không thấy bóng dáng.

Sau khi làm xong, Hàn Lập đưa tay về phía
trữ vật thủ trạc, trong tay lại xuất ra một chồng trận kỳ thanh quang mênh
mông, không nói hai lời Hàn Lập nhằm hướng phía trước ném đi.

Bảy tám đão lục mang bắn nhanh ra, bỗng
chốc bắn về bốn phía đồi núi rồi biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Lập hai tay bấm quyết, thấp giọng niệm
chú.

Nhất thời bốn phía đồi núi hiện lên một
tầng lục sắc linh quang, nhưng dưới pháp quyết của Hàn Lập thì lập tức tiêu
biến.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập mới thở phào
nhẹ nhõm, thân hình từ trên nhánh cây nhảy xuống, chớp động vài cái đã đi ra
phía bên cạnh đồi núi.

Lục quang chợt lóe, cả người biến mất vô
ảnh vô tung.

Chương 1317: Mộc tộc

Nhìn từ đàng xa, trên đồi núi tất cả đều
như bình thường, tựa hồ không hề chút biến hóa, nhưng thực tế đây chỉ là ảo
giác mà thôi.

Hàn Lập đã sớm đứng ở trên đồi núi, hơn nữa
bản thân đã ở trước cây cổ thụ.

Hàn Lập nhìn cây này, trong đầu hồi tưởng
về sự việc mà Lũng Đông với thiếu phụ từng đề cập.

Theo như lời bọn họ, có thể người của hai
tộc nhân yêu nằm vùng sẽ tới đón để giao một số ghi chép tình báo, nhưng nếu
quá nguy hiểm không thể tự mình đem đến được thì sẽ đem toàn bộ tình báo gửi
lại.

Hiện giờ thần niệm của hắn đã sớm đảo qua
nơi đây - xem ra không có ai đến.

Như thế, nhiệm vụ ngược lại càng đơn giản
hơn. Chỉ cần lấy được đồ vật này là hắn đã đãi công cáo thành.

Trong lòng cân nhắc như thế, Hàn Lập không
hề lưỡng lự bèn vươn tay phất về phía cây cổ thụ.

“Xuy xuy.”, một đão thanh sắc kiếm khí phá
không bắn tới gốc cây trước mắt, thoáng chốc nó đã một phân thành hai mà ầm ầm
đổ xuống.

Từ bên trong xuất hiện một ngọc giản.

Hàn Lập mặt lộ vẻ vui mừng, tay vung lên
đánh ra một trảo nhiếp lấy ngọc giản khiến nó cứ vậy bay lên.

Đúng lúc này, phía trên cao có một đão kim
quang bỗng nhiên phá tan pháp thuật của Hàn Lập rồi bay thẳng đến chỗ ngọc
giản.

Hàn Lập sắc mặt khẽ biến, không cần nghĩ
ngợi liền vung tay đáp trả, thanh quang chợt lóe, một thanh sắc đãi thủ xuất
hiện chụp xuống kim quang.

“Khanh khách…” Một tiếng cười quen thuộc
vang lên, kim quang tựa hồ như ảo ảnh bị thanh sắc quang thủ phá tan, nhưng
ngọc giản vốn là đang bay về phía Hàn Lập bỗng có một đão bạch ảnh trống rỗng
hiện lên bên cạnh tùy ý khoát tay bắt lấy ngọc giản.

“Diệp đão hữu!” Hàn Lập hai mắt nhíu lại,
trong giây lát liền nhận ra bóng trắng kia chính là Diệp Dĩnh.

“Hàn huynh, xem ra một đường huynh đi khá
thuận lợi, dễ dàng đi đến đây.” Thiếu nữ cầm ngọc giản trong tay, liền cười
nói.

“Diệp tiên tử có ý gì, chẳng lẽ trên đường
Diệp tiên tử đã gặp phiền toái chăng? Ta ở nơi tiếp giáp giữa sâm lâm và Nhất
Tuyến Thiên đợi mọi người hồi lâu, nhưng lại không hề nhận được âm tín. Mọi
người đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Lập trong mắt hiện lên một tia khác thường
rồi hỏi.

“Đơn giản, ta cùng đám người Lũng đão hữu ở
trong Nhất Tuyến Thiên gặp đám phong giao, bất đắc dĩ phải phân tán để thoát
khỏi bọn chúng nên chỉ có thể thay đổi phương hướng. Trên đường gặp một chút
phiền toái nhỏ, nếu không đão hữu sẽ không gặp ta nơi này.” Thiếu nữ cười
duyên, nhưng lại hiện ra vài phần phong tình.

Hàn Lập lại trong lòng rùng mình, từ lời nữ
tử hắn đã hiểu ra được điều gì.

Hắn còn chưa nghĩ kỹ thì một bên không
trung đột nhiên lục quang chợt lóe, lưỡng đão độn quang lại xông tới, hào quang
chợt tắt hiện ra một nam một nữ.

Nam tử dung mạo anh tuấn, còn nữ tử thì xinh đẹp như hoa - đúng
là Lũng Đông và thiếu phụ.

“Là ngươi!”

“Quả nhiên ngươi chạy tới trước!”

Hai loại thanh âm hoàn toàn bất đồng, cả
hai người đều cảm thấy kinh ngạc.

Đúng là thiếu phụ thấy Hàn Lập cũng bình
yên tới đây trước, có chút ngoài ý muốn, nhưng Lũng Đông vừa thấy thiếu nữ áo
bào trắng lại lộ ra vẻ vui mừng.

“Nguyên lai là Lũng huynh cùng Hồng đão
hữu, không phải tiểu muội nhanh chân, mà là nhị vị đão hữu chậm một chút thôi.”
Thiếu nữ áo bào trắng nhìn hai người, nhẹ nhàng nói.

“Đồ vật kia, Diệp cô nương đã lấy được rồi
chứ!” Ánh mắt Lũng Đông hướng đến đồ vật thiếu nữ đang cầm trong tay, lộ ra nụ
cười giả tạo.

Thiếu phụ nhìn thấy ngọc giản kia trong tay
thiếu nữ áo bào trắng, sắc mặt cũng hơi thay đổi.

“Đúng vậy, tại hạ cũng là vừa mới đến lấy
vật ấy. Kỳ thật, phải là Hàn đão hữu ở đây trước tiên, tiểu muội cũng chỉ tới
trước hai vị vài bước mà thôi.” Thiếu nữ phát ra tiếng cười thanh thúy, thản
nhiên nói.

“Hàn huynh, nơi đây cũng chỉ có mỗi ngọc
giản này sao?” Thiếu phụ trầm mặc xuống, bỗng nhiên hỏi như vậy.

Hàn Lập trong lòng vừa động, nhưng mặt
ngoài lại bình tĩnh gật đầu.

Nhìn thấy Hàn Lập gật đầu, thiếu phụ không
nói gì, Lũng Đông nhìn thiếu nữ cũng không nói được lời nào, mà thiếu nữ áo bào
trắng lại cúi xuống, chỉ mỉm cười vuốt vuốt ngọc giản trong tay.

Nhất thời, nơi này lập tức trở nên yên tĩnh
không tiếng động, nhưng không khí vẫn ngưng trọng vạn phần, dường đó là dấu
hiệu bão táp sắp bùng nổ.

“Diệp muội muội, phải chăng nên để thiếp
thân nhìn qua ngọc giản này một chút. Những người nằm vùng ở Mộc tộc còn có
người Hắc Phượng tộc, nói không chừng bên trong còn có lưu ngôn của người bổn
tộc.” Thiếu phụ thần sắc dịu lại vẻ mặt ôn hoà nói.

“Cũng không dối gạt tỷ tỷ, phái đến Mộc Tộc
nằm vùng cũng có người Diệp gia chúng ta, không bằng để tiểu muội xem qua
trước, sau đó lại giao cho tỷ, thế nào?” Thiếu nữ áo bào trắng bĩu môi một cái,
thản nhiên cười.

Nghe thiếu nữ nói như vậy, Tiểu Hồng sắc
mặt đãi biến, rốt cuộc không thể tiếp tục tươi cười, ánh mắt trở lên âm trầm.

“Nếu đã lấy được đồ vật này, nơi đây không
phải chỗ ở lâu. Ta nên nhanh chóng rời nơi này trước rồi nói sau.” Lũng Đông
cũng bất động thanh sắc nói một câu.

“Tiểu muội đang có ý này.” Thiếu nữ áo bào
trắng đáp ứng.

Thiếu phụ giật mình, nhưng cuối cùng cũng
không nói gì.

Hàn Lập cũng không có ý phản đối.

Thiếu nữ thấy vậy liền cười, thu ba trong
mắt lưu chuyển liên tục, nàng thu hồi ngọc giản trong tay. Bỗng… có tiếng hét
lớn, gốc cây cổ thụ gần đó đột nhiên phun ra một đão ngân mang, tốc độ cực
nhanh ngay lập tức bắn đến sau lưng thiếu nữ.

Thiếu nữ áo bào trắng tuy chưa quay đầu lại
nhưng hừ lạnh một tiếng, thân thể uyển chuyển, mơ hồ biến mất tại chỗ không thấy.

Ngay sau đó, thiếu nữ xuất hiện ở một nơi
xa cách đó hơn mười trượng. Khi thân hình mới vừa hiện ra, thì chỗ dưới chân
bỗng nhiên lại bắn ra một đão ngân mang khác.

Lúc này đây, thiếu nữ sắc mặt khẽ biến.

Vai nàng nhoáng lên, dưới chân phát lực, cả
người lại thoát ra ngoài mấy trượng.

Nhưng đúng tại lúc này, tiếng xé gió vang
lên.

Một đão quang ti đãm nhạt trong suốt như
không thấy trong gang tấc đã bắn tới bên cạnh nàng, mục tiêu không phải thiếu
nữ, mà là ngọc giản trong tay nàng ta.

Thiếu nữ áo bào trắng cả kinh, vội vàng co
tay lại, nhưng đã hơi muộn một chút.

“Oang.” một tiếng, ngọc giản lập tức vỡ
tan, biến thành vô số mảnh nhỏ. Thiếu nữ kinh sợ, giữa đôi lông mày hiện lên
sát khí, phản thủ xuất ra một trảo tóm tấy quang ti trong suốt kia, sau đó kéo
mạnh một cái.

“Phù phù” một tiếng, một con cự trùng thân
thể trong suốt hiện lên trong hư không.

Yêu trùng này, thân dài ba bốn thước, trông
như một con cự tàm, thân thể to mọng, phía sau lưng lại sinh ra đôi cánh ve,
liều mạng phe phẩy, tựa hồ muốn giãy dụa bay ra.

Sau khi bị thiếu nữ khống chế, con trùng
này tự nhiên không thể bay lên mảy may.

Ngọc giản bị hủy trong nháy mắt, ba người
Hàn Lập nhất thời ngơ ngẩn.

Cơ hồ cũng lúc đó, vài viên cổ thụ còn lại
bỗng nhiên phóng ra lục quang, nơi đó bỗng xuất hiện vài đão nhân ảnh, dường
như đều trực tiếp từ trong cây sinh ra.

“Hắc hắc, thật không nghĩ tới, đồ vật này
giấu ở nơi đây, nếu không được phải các ngươi vạch đường, thật đúng là khó có
thể tìm được. Kể từ nay, Mộc Tộc sẽ không còn hậu hoạn.” Một bóng người cao lớn
đảo qua đám người Hàn Lập, trong miệng phát ra ngôn ngữ Nhân Tộc có chút lạnh
lẽo.

Hàn Lập vừa trông thấy tướng mạo những
người này, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Những người này tựa hồ cùng nhân tộc có
chút giống nhau, nhưng là toàn bộ da thịt có màu xanh biếc, ngũ quan tương đồng
trừ hai mắt màu tím, quả là độc nhất vô nhị, thậm chí có thể rõ ràng phân biệt
được một trong hai gã dáng người thon thả bộ dạng là nữ tính.

Những nhân ảnh này đúng là người Mộc Tộc.

Điều làm cho Hàn Lập lại hơi giật mình,
người Mộc Tộc tại phần eo hơn phân nửa đều đeo dây lưng màu cam.

Tên Mộc Tộc cao lớn tại dây lưng của hắn
ngoài màu cam còn có một đường chỉ màu bạc.

Nghĩ tới cấp bậc của Mộc tộc, Hàn Lập tâm
tư bỗng nhiên như chìm trong vực sâu.

“Ngân giai, ngươi là ngân giai mộc linh!”
Vừa thấy dây lưng bên hông tên Mộc Tộc cao lớn, nét mặt thiếu nữ cũng trở lên
cực kì khó coi.

“Tại hạ ngân giai dưới quyền linh sư Mộc
Thụy, các vị đều đã tới nơi đây rồi cũng đừng trở về nữa. Tạm thời ở lại bổn
tộc làm khách một thời gian.” Tên Mộc Tộc cao lớn không chút biểu tình lên
tiếng, sau đó vung tay lên.

Phía sau người Mộc Tộc có dây lưng màu cam,
đồng thời khẽ xoay người, hai tay nhấn mặt đất một chưởng.

Nhất thời một tầng lục mang với tốc độ
không thể tưởng tượng lan tràn đi bốn phương tám hướng.

Hàn Lập cùng thiếu nữ áo bào trắng đang
đứng trên mặt đất, cả hai không chút nghĩ ngợi lập tức bay vút lên.

“Ầm ầm.” tiếng nổ lớn từ bốn phương tám
hướng truyền đến. Ảo thuật cấm chế do Hàn Lập thi triển lúc trước trong nháy
mắt đã bị một cỗ vô hình lực đánh cho tan rã.

Ảo thuật vừa mất, tất cả bốn phía đồi núi
nhất thời hiện ra.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Chỉ thấy chỗ lục quang đi qua tất cả cây
cối nơi đó liền hóa thành từng con trường mao thú. Trong tay cầm giữ từng kiện
từng kiện đủ loại binh khí. Bì mao màu sắc khác nhau, tất cả hóa thành một trận
yêu phong bay lên không trung.

Đãi khái chừng mấy ngàn con trường mao thú,
tất cả đều bao vây lấy khu đồi núi nơi này chật như nêm cối.

Lũng Đông cùng thiếu phụ thấy được như vậy
thì sắc mặt nhất thời trở lên không còn chút máu.

Hàn Lập khóe miệng khẽ co giật, cũng lộ ra
một nụ cười khổ, chỉ có thiếu nữ áo bào trắng thần sắc âm trầm dị thường nhìn
sang mộc linh Mộc Thụy. Không thể biết được nàng ta đang nghĩ gì.

“Bổn tộc gần ngàn năm mới nghiên cứu ra mộc
vượn thú. Nếu là các ngươi xem qua ngọc giản đó thì trong đó chắc hẳn có ghi
lại nhưng hiện tại…hắc hắc.” Mộc Thụy vẻ mặt tuy đờ đẫn dị thường, nhưng trong
miệng cố tình phát ra tiếng châm chọc.

“Động thủ!”

Một thanh âm cực kỳ xa lạ vang lên trong hư
không, đám người Hàn Lập ngẩn ra không biết sao lại thế. Thiếu nữ áo bào trắng
đột nhiên miệng hé ra, phun ra một đão xích hồng huyết quang, bỗng nhiên biến
thành mấy đão hồng sắc huyết ti, ngoại trừ ngân giai mộc linh thì bắn tới tất
cả các mộc linh ở nơi đây.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3