Phàm nhân tu tiên - Chương 1320 - 1321

Chương 1320: Mộc phượng

Hai mắt xanh biếc của báo lân thú nhắm lại hồi lâu bỗng nhiên mở to, khẽ
gầm nhẹ một tiếng.

Hàn Lập thấy vậy, mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Hắn từ khi thu phục con thú này, không lâu trước đó đã phát hiện trừ bỏ
thân pháp cực nhanh của tiểu thú, thân thể cứng rắn hơn sắt thép thì nó vẫn còn
một loại thần thông thần kỳ là tìm kiếm vật.

Chỉ cần để con thú này cảm ứng qua đồ vật nào đó, bất luận vật chết hay vật
còn sống thì nó đều có thể không quản đối phương dùng cấm chế ẩn nấp gì chỉ cần
ở trong vòng trăm vạn dặm sẽ tìm ra chuẩn xác.

Thiên phú truy tung này không phải dựa vào khứu giác, mà là một loại thần
thức cảm ứng kỳ diệu.

Ít nhất Hàn Lập cũng tự nhận bản dưới tình huống không dùng Thái Nhất Hóa
Thanh Phù thì cũng không thể thoát khỏi sự truy tung con thú này.

Về phần điểm bạch quang trong pháp bàn, chính là tinh khí linh thuần của
thiếu nữ áo bào trắng lúc xuất phát giao cho để liên hệ cũng giống như những
người khác.

Tiểu thú cảm ứng một lúc, đầu lâu khẽ nghiêng nghiêng, tựa hồ cân nhắc điều
gì, nhưng một lát sau tứ chi vận động liền hóa thành một đão hư ảnh bắn nhanh
đi.

Hàn Lập cũng không vội vã đi theo, mà một tay bấm quyết niệm thần chú, bỗng
nhiên hướng phía dưới đánh ra một đão thanh quang.

Kết quả từ dưới mặt đất truyền ra một tiếng tiêm minh, theo đó một đoàn
ngân sắc hoả diễm đột nhiên bay ra, bên trong ẩn ẩn có một con hỏa điểu đang
bay lượn.

Đúng là phệ linh thiên hỏa lúc trước khi ở Hắc Diệp Sâm Lâm Hàn Lập thả ra
ngầm ẩn núp.

Sau này vì nhiều lý do, Hàn Lập từ rừng rậm đào thoát ra ngoài vẫn chưa thu
hồi hỏa điểu này. Cũng may hỏa điểu này sớm đã được luyện hóa, cho dù độn tốc
của hắn có nhanh hơn nữa thì nó vẫn có thể theo sát không rời.

Đương nhiên Hỏa Điểu này cũng không phải là linh thú chân chính, để duy trì
hình thái thì phải tiêu hao một ít pháp lực. Nhưng một chút tiêu hao đó Hàn Lập
cũng không để ý lắm.

Thấy phệ linh hỏa điểu cũng không vấn đề gì, Hàn Lập vừa lòng gật đầu chỉ
tay xuống dưới, hỏa điểu này lại nhập vào lòng đất biến mất không thấy bóng
dáng.

Nơi này vẫn đang rất nguy hiểm, hắn cũng sẽ không dễ dàng đem hỏa điểu này
thu hồi, đành tiếp tục để nó bên ngoài cơ thể làm đòn mai phục tối hậu khi cần
thiết.

Xong tất thảy mọi việc, Hàn Lập hòa vào linh quang chói lòa hóa thành một đão
thanh hồng bắn nhanh đi, chỉ chớp lên vài lần đã đuổi sát báo lân thú.

Tiểu thú theo phía bắc mà đi, ước chừng đi được một thời gian dài, rồi đột
ngột lại biến đổi sang một phương hướng khác.

Hàn Lập cảm thấy nao nao, nhưng không nói gì, cũng tùy theo đó mà cải biến
phương hướng.

Nhưng tiếp theo, báo lân thú lại liên tiếp thay đổi phương hướng mấy lần.

Điều này làm cho sắc mặt Hàn Lập trở lên ngưng trọng.

Biểu hiện của báo lân thú như thế chứng tỏ Diệp Dĩnh vẫn còn đang không
ngừng di động, xem ra tựa hồ bị người nào đuổi theo. Nếu không, sẽ không thường
xuyên biến hóa phi độn, thay đổi phương hướng.

Bất quá hắn cũng không e ngại nhiều lắm.

Với thần thông hiện tại, chỉ cần hắn không nằm trong vòng vây của địch nhân
cực mạnh hoặc là bị địch nhân dồn toàn lực đuổi giết thì việc bảo mệnh cũng có
vài phần tự tin

Mà nàng ta lại liên quan đến Diệt Trần Đan của bản thân, nên Hàn Lập càng
sẽ không dễ dàng lui bước.

Mặt không chút thay đổi, theo sát báo lân thú, hóa thành một đão thanh hồng
phi độn nhanh như điện chớp.

Truy tung đã ba ngày ba đêm, nhưng Hàn Lập vẫn không thể đuổi kịp nàng ta.

Bất quá đến sáng ngày thứ tư, độn quang phi qua một khu vực chỉ nước là
nước, mặt nước màu xanh biếc nhìn không thấy cuối, ở phía trước độn quang của
báo lân thú cũng bỗng nhiên ngừng lại.

tinh thần Hàn Lập chấn động, thanh quang chợt lóe đã đi đến bên cạnh tiểu
thú.

Báo lân thú khẽ dụi đầu vào người Hàn Lập, thấp giọng ô ô vài tiếng, tựa hồ
muốn nói điều gì.

Nếu là những người khác thì cũng không biết con thú muốn nói gì, nhưng Hàn
Lập lại mừng rỡ hỏi một câu:

“Cái gì, người ấy ngay tại phía trước cách đây không xa và đã ngừng lại...
Đang ở nơi đó sao! Tốt lắm, ta đã hiểu, ngươi trở về đi.”

Ngón tay Hàn Lập bắn ra một viên đan hoàn màu hồng dược hương thơm lừng,
báo lân thú nhanh chóng nuốt đan hoàn vào bụng.

Tiểu thú mừng rỡ, thân hình khẽ di động trên không trung mở miệng phun ra
đoàn quang điểm, rồi biến thành tàn ảnh chui vào trong tay áo Hàn Lập.

Hàn Lập khẽ lật tay lấy ra pháp bàn đem quang điểm thu lại, trong tay linh
quang lại chợt lóe lấy ra một lá Thái Nhất Hóa Thanh Phù.

Phù này trông đã ảm đãm dị thường cơ hồ không còn thấy linh quang hoàn ở
mặt trên phù triện. Hàn Lập nhíu mày, khẽ do dự, tay kia lại lấy ra một lá phù
giống y hệt như thế.

Tấm phù triện này có màu tím, so với lá lúc trước mà nói thì linh quang
chói mắt hơn rất nhiều.

Đây đúng là Hàn Lập vì hành trình tới thế giới hoang dã lần này mà đã tiêu
hao rất nhiều khí lực để luyện chế hai tấm Thái Nhất Hóa Thanh Phù.

Tấm lúc đầu xem ra uy năng đã tiêu hao không còn nhiều lắm, vì do nguy hiểm
có thể xuất hiện bất cứ lúc nào nên Hàn Lập tất nhiên càng cần phải cẩn thận,
hắn lấy ra tấm phù mới là để đề phòng vạn nhất.

Đem tấm tàn phù lúc trước thu lại, tấm phù mới khẽ nhoáng lên một cái, nhất
thời ngân sắc phù văn chớp động, thân hình Hàn Lập lơ lửng trong hư không liền
biến mất tại chỗ.

Lập tức trong lòng hắn khẽ niệm chú, thân hình khẽ động, nhẹ nhàng bay
thẳng đến chỗ báo lân thú đã chỉ.

Mặt nước rộng vô tận này cũng không biết là một cái hồ lớn, hay là biển
rộng rồi, phi hành lên phía trước hơn hai trăm dặm, thế nhưng cũng không nhìn
rõ bờ bến. Chỉ là đã có một tiểu đảo xuất hiện trước mắt.

Đảo này ước chừng to khoảng mười dặm, trên đảo cây cối rậm rạp dị thường,
tựa hồ hiếm có dấu chân người.

Hàn Lập đưa mắt nhìn hòn đảo, rồi lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó
lặng lẽ bay thẳng đến trung tâm hòn đảo.

Theo như báo lân thú hồi báo thì chắc chắn là đảo này.

Ở trung tâm đảo này là một khu đất trống không lớn lắm, trong đó một ít cự
thạch không đồng đều chất đống.

Tại đó, trên một phiến đá lớn thiếu nữ áo bào trắng sắc mặt tái nhợt đang
ngồi tĩnh tọa. Trước người thiếu nữ còn có một nữ tử giống như người Mộc Tộc
đang cung kính đứng đó.

Hàn Lập vừa thấy cảnh này, trong lòng cả kinh, thân hình dừng lại trong
không trung, hai mắt híp lại đánh giá nữ tử xa lạ kia.

Nữ tử này nhan sắc da thịt giống y hệt Mộc Linh là một màu xanh lục quỷ dị.
Hơn nữa bên hông còn mang dây lưng màu cam đãi biểu cấp bậc là một cao giai mộc
linh tương đương với tu sĩ Luyện Hư kỳ. Hàn Lập quan sát cẩn thận, thấy nàng ta
với mộc linh bình thường có chút khác biệt.

Nàng ta đứng trước nữ tử áo bào trắng, bộ mặt ngưng trọng, nét mặt nghiêm
nghị vô cùng khác hẳn vẻ mặt đờ đẫn của Mộc tộc. Hơn nữa hắn mặc dù không thả
ra thần niệm đi dò xét, nhưng trên người nàng ta lan toả một loại hỏa linh lực
cực kỳ cường đãi khác hẳn với mộc linh khí tinh thuần trong cơ thể Mộc Tộc.

Đây không phải là mộc linh!

Tâm niệm Hàn Lập khẽ chuyển đưa ra phán đoán, tiếp theo xoay chuyển ánh mắt
nhìn xuống thiếu nữ áo bào trắng.

Lúc này, hắn mới phát hiện ra thiếu nữ áo bào trắng ngoại trừ sắc mặt tái
nhợt dị thường, trước ngực còn có một vệt máu to như nắm tay, phảng phất một
đóa hoa nhỏ màu huyết sắc vô cùng bắt mắt.

Nàng ta đang bị thương.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập trong lòng do dự, cân nhắc có nên hạ xuống hay
không.

Đúng lúc này, cô gái phía dưới bỗng nhiên vừa ngẩng đầu nhìn về hướng không
trung thản nhiên cười.

“Hàn huynh nếu đến đây, vì sao còn không xuống dưới nghỉ ngơi một chút.”

Hàn Lập nghe vậy trong lòng kinh hãi, lập tức hoảng sợ.

Nàng ta có thể nhìn thấy hắn đang ẩn nấp, điều này sao có thể?

Thái Nhất Hóa Thanh Phù trước mặt Hợp Thể cấp tu sĩ còn khó nói, nhưng đối
với cấp bậc từ Luyện Hư trở xuống thì trước kia chưa từng có người cảm ứng
được. Chẳng lẽ lời nàng ta là.. lừa bịp? Nhưng xem vẻ mặt tươi cười của nàng ta
hướng phía mình thì rõ ràng biết chính xác vị trí của mình.

Trừ phi nàng ta có thần niệm cường đãi, nhưng muốn vậy phải ít nhất là hợp
thể tu sĩ mới có thể được!

Hàn Lập trong lòng kinh nghi vô cùng, hơi trầm ngâm một chút, ngân sắc phù
văn trên người chớp động, thân hình chậm rãi hiển lộ ra.

Sau đó một tay hắn hướng trên người khẽ vỗ, một đão tử sắc phù triện bay
ra, xoay quanh một vòng rồi rơi vào trong lòng bàn tay.

“Diệp đão hữu, vị đão hữu này là người phương nào, có thể giới thiệu cho
tại hạ biết một chút chứ!”Hàn Lập ra vẻ bình tĩnh nói, thân hình từ không trung
từ từ hạ xuống.

“Để ta giới thiệu một chút, vị này chính là do hai tộc chúng ta phái đến
Mộc Tộc nằm vùng, Diệp Sở đão hữu! Xem bộ dáng Hàn đão hữu thì dường như rất
nhẹ nhàng thoát khỏi Mộc Tộc.” Thiếu nữ áo bào trắng đầy hứng thú nhìn Hàn Lập
khi thấy bộ dạng không chút tổn hao gì của hắn. từ đó nàng không khỏi cảm thấy
ngạc nhiên.

“Diệp sở? Đão hữu là Nhân Tộc hay là Yêu Tộc?” Hàn Lập lại ngóng nhìn nữ tử
da xanh, ánh mắt chợt lóe, bèn nói.

“Ánh mắt đão hữu rất tinh tường. Tại hạ là người Nhân Tộc, nhưng bản thân
lại mang Mộc Phượng linh huyết, cứ coi như nửa Yêu Tộc đi.” Tiếng nữ tử trong
trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Hàn Lập một cái, thanh âm hơi có chút khàn khàn.

“Mộc Phượng? A, đão hữu cũng có tu vi cấp luyện hư!” Hàn Lập vừa nghe được
tên đã ngẩn ra, nhưng thần niệm hướng trên người nàng ta đảo qua, sắc mặt hơi đổi.

“Sở tỷ tỷ xuất thân từ Diệp gia chúng ta, năm đó khi còn là tu vi luyện hư
sơ kỳ ẩn núp ở Mộc Tộc nhiều năm như vậy tới nay đã luyện hư kỳ đãi thành,
khoảng cách đến hợp thể cũng chỉ là một chút.” Thiếu nữ nói rất trôi chảy.

“Điều này là do ta ở Mộc Tộc cũng có ít nhiều ưu đãi, nếu không thiếp thân
cũng vô pháp tu luyện tới cảnh giới hiện nay. Nhưng thật ra ta không ngờ, lần
này thiếu chủ tự mình tới.” Diệp Sở khiêm tốn trả lời.

“Thì ra là thế. Lúc nãy, nếu tiền bối không ở một bên tiếp ứng thì chỉ sợ chúng
ta đã toàn quân bị diệt.” Đối diện thực sự luyện hư hậu kỳ đáng sợ, Hàn Lập hít
sâu một hơi sâu, thần sắc tự nhiên trở lên kính cẩn vài phần.

“Chẳng qua, vừa rồi bị truy đuổi quá mau ta còn chưa kịp hỏi. Sở tỷ tỷ, rốt
cuộc xảy ra chuyện gì vậy. Vì sao ta rơi vào trong bẫy của Mộc Tộc. Mấy người khác đâu?” Khuôn mặt thiếu nữ thu lại vẻ cười lúc
trước, bỗng nhiên thần sắc ngưng trọng lại.

“Trong Mộc Tộc trừ ta ra, những người khác
đều đã chết hết. Ngay tại trăm năm trước, dường như người Mộc Tộc có được tình
báo gì đó, biết trong tộc có thám tử hai tộc. Mộc Tộc điều tra một phen, chỉ có
ta do là có Mộc Phượng Huyết nên qua được còn mấy người khác đều bị bại lộ, chỉ
còn cách chạy trốn nhưng kết quả là đều bị đánh chết.” Nữ tử da xanh trả lời.

Chương 1321: Hoàn thành nhiệm vụ

“Lúc mọi người tới gặp phải mai phục trong
rừng bởi vì Mộc Tộc cao tầng đã cải biến Hắc Diệp Sâm Lâm, phía mép ngoài có
đặt Mộc La Thụ để giám thị. Chỉ sợ thiếu chủ khi vừa tiến vào rừng rậm đã bị
cây này phát hiện. Cũng may Mộc Tộc cao tầng đối với Hắc Diệp Sâm Lâm vẫn chưa
coi trọng nên chỉ phái một gã ngân giai mộc linh hạ vị chủ trì. Nếu không, cho
dù ta ở bên trong phối hợp tác chiến, các ngươi cũng rất khó thoát thân.” Nữ tử
thận trọng nói.

“Nguyên lai là như vậy! Sở tỷ tỷ, thật sự
là ngươi đã quá vất vả.”

Thiếu nữ thần sắc vừa động, chậm rãi nói.

Không có gì, ta ở Mộc Tộc vài năm cũng
không bị bạc đãi, cũng nắm giữ không ít bí mật của Mộc Tộc. Cuối cùng cũng hoàn
thành trọng trách với bổn tộc chúng ta. Chẳng qua hiện giờ ta bị bại lộ, nên ta
không cách nào tiếp tục ở lại Mộc Tộc.” Diệp Sở cũng không hề để ý mà nói ra
toàn bộ như vậy.

Hàn Lập nghe xong trong lòng khẽ động.

“Thiên Uyên Thành có thể lập tức bùng nổ đãi
chiến. Nếu không xảy ra việc này thì gia chủ cũng tính toán tới việc triệu hồi
tỷ tỷ. Với tu vi hiện giờ của tỷ tỷ mà tiếp tục tiềm phục tại Mộc Tộc thì quả
là quá lãng phí nhân tài…” Thiếu nữ áo bào trắng nhẹ giọng cười.

Tiếng cười này tựa hồ đã tác động đến nội
thương của nàng ta, việc này làm cho nàng ho khan vài tiếng, sắc mặt càng thêm
trắng bệch.

“Thiếu chủ không sao chứ, nếu không hãy
nuốt một viên Phượng Linh hoàn?” Diệp Sở vừa thấy tình cảnh thiếu nữ, sắc mặt
liền lo lắng mà mở miệng khuyên nhủ.

“Không cần! Phong Linh hoàn còn lại không
nhiều lắm, ta giữ lại vì còn có lúc cần dùng đến.” Thiếu nữ lại nói.

“Thế nào, Diệp cô nương bị nội thương rất
nặng sao?” Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp lên.

“Bị tên ngân giai mộc linh kia đánh một
chưởng, ngươi nói xem bị thương có nặng không?” Thiếu nữ áo bào trắng nhìn Hàn
Lập bĩu môi, bộ dáng có vẻ tức giận.

“Nếu chỉ là nội thương, tại hạ còn có vài
loại đan dược, có lẽ đối với vết thương này sẽ có chút tác dụng.” Hàn Lập thản
nhiên nói, tay áo rung lên, phóng ra mấy bình thuốc.

Hai hàng lông mày Thiếu nữ áo bào trắng
nhíu lại, tay nâng lên nhận lấy bình thuốc sau đó mở ra đưa mũi ngửi vài lần.

“Đan dược tốt, Bách Thánh hoàn, Hồi Linh
thủy. Hàn huynh quả là người hào phóng, lại có loại thuốc tiên này để chữa
thương. Đã như vậy, tiểu muội sẽ không khách khí.” Thiếu nữ dường như cũng biết
không ít về các loại đan được, nháy mắt đã nói ra tên vài loại đan có chút giật
mình.

Mấy loại linh dược này thiếu nữ cũng chuẩn
bị một ít, nhưng lúc này chúng lại được một gã Hóa Thần tu sĩ một hơi xuất ra,
tự nhiên vẫn còn có chút khó tin.

Đôi mắt thiếu nữ khẽ chớp vài cái rồi không
chút khách khí nhận hết các bình dược, sau đó cũng nuốt luôn vài viên. Ánh mắt
thiếu nữ nhìn Hàn Lập tín nhiệm dị thường.

Hàn Lập thấy nữ tử này quyết đoán như vậy,
hắn cũng có vài phần bội phục.

Đương nhiên tám chín phần, đó cũng do nàng
ta có bí thuật gì đó, căn bản không sợ hắn động tay chân trong đan dược.

Đúng rồi, Hàn huynh làm sao tới đây tìm
được tiểu muội? Loại phù ẩn nấp vừa rồi tựa hồ là ngân khoa phù, không biết kêu
tên gì? Ngân khoa linh phù cao minh như vậy, tiểu muội mới lần đầu nhìn thấy.”
Sau khi thiếu nữ nuốt đan dược, khí sắc chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, nhãn
châu chuyển động rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi thăm về Thái Nhất Hóa Thanh Phù.

“Tại hạ tìm kiếm đão hữu thực sự cũng có
chút tâm ý. Về phần linh phù kia gọi là Thái Nhất Hóa Thanh Phù là tại hạ vô
tình lấy được, phương diện ẩn nấp thực có chút thần diệu. Diệp cô nương liếc
mắt một cái mà có thể khám phá mới làm cho tại hạ giật mình, không biết đão hữu
làm thế nào có thể nhìn thấu, cho dù là luyện hư tu sĩ, cũng không dễ dàng nhìn
thấu.” Hàn Lập mỉm cười, hỏi lại một câu.

“Tiểu muội tu luyện công pháp, hơn phân là
có công hiệu khắc chế nửa công pháp ẩn nấp, nên có thể khán phá linh phù của
Hàn đão hữu, đó không phải là việc gì kỳ quái. Hàn huynh không cần quá để ý.”
Cô gái bĩu môi, hàm hồ nói.

Hàn Lập nghe xong, tự nhiên chỉ có thể cười
khổ một tiếng.

Tuy rằng biết rõ đối phương nói như vậy chỉ
là ứng đối cho qua, nhưng hắn cũng không hỏi thêm nữa.

“Ta đã không còn gì đáng ngại! Sở tỷ tỷ,
chắc hẳn mang theo tư liệu tình báo của Mộc Tộc trên người. Thừa dịp lúc này
bình yên vô sự, hãy đem ngọc giản truyền cho Thiên Uyên Thành đi, để tránh có
việc gì ngoài ý muốn xảy ra.” Thiếu nữ bỗng nhiên hướng Diệp Sở nói.

“Dạ, Thiếu chủ.” Nữ tử da xanh nghe vậy,
lập tức đáp lại một tiếng.

Hàn Lập thần sắc trên mặt vẫn như thường,
nhưng trong lòng tự nhiên là mừng rỡ.

Lúc này thiếu nữ áo bào trắng đã từ trữ vật
thủ trạc lấy ra một cái pháp bàn lập lòe, nữ tử da xanh hé miệng ra, từ trong
miệng bay ra một khối ngọc giản xanh biếc.

Trên người Hàn Lập cũng có một khối pháp
bàn, cũng có thể đem tin tức truyền tống về Thiên Uyên Thành, truyền tống xong
thì pháp bàn cũng bị hỏng không cách nào dùng nữa.

Hiện tại nếu thiếu nữ dùng truyền tống pháp
bàn của nàng thì đối với Hàn Lập cũng không vấn đề gì. Phương pháp này nghe nói
là do Luyện Khí Tông sư của Thiên Uyên Thành gần đây mới nghiên cứu ra. Nếu
không lúc trước, Mộc Phượng nửa người nửa yêu này đã trực tiếp mang về không
cần đám người Hàn Lập chạy tận tới đây.

Tay thiếu nữ khẽ nhấc, hướng về phía pháp bàn đánh ra một đão
pháp quyết, nhất thời pháp bàn cầm trong tay bạch quang chợt lóe, linh quang đãi
phóng.

Đem pháp bàn hướng trước người ném đi, bỗng
chốc biến thành một đoàn nhũ quang lớn hơn một xích, chuyển động quay tròn không
ngừng, đồng phát ra tiếng động vù vù.

“Mau lên một chút, mặc dù là Truyền Tống
trận loại nhỏ nhưng lại có thể hấp dẫn người Mộc Tộc.” Thiếu nữ vội vàng nói.

Diệp Sở cũng biết điều này nên không lưỡng
lự ném ngọc giản vào bên trong trận.

Thiếu nữ sắc mặt ngưng trọng lại bấm niệm
pháp quyết.

Trong pháp trận bỗng nhiên hiện ra ngân sắc
phù văn quay cuồng không ngừng, ngọc giản phát ra một tiếng thanh minh rồi biến
mất.

Trong nháy mắt quang đoàn cũng tán loạn
biến mất, ngân sắc pháp bàn hiện ra nguyên hình.

Nhưng lúc này pháp bàn đã không còn nguyên
vẹn, minh ấn pháp trận trên mặt đã bị hủy hoại, toàn bộ đầy những vết rạn, hoàn
toàn không thể dùng nữa.

Hàn Lập lại trong lòng vui sướng, tay khẽ
lật chuyển, trong tay xuất hiện một khối thanh sắc ngọc phù. Ánh mắt mọi người
nhìn vào đó không hề chớp chút nào.

Đây đúng là nửa khối vạn lý phù mà cao tầng
Thiên Uyên Thàn trước khi xuất phát đã đưa.

Thiếu nữ thấy vậy liền cười, đem pháp bàn
hỏng thu lại rồi lấy ra mai vạn lý phù, ánh mắt sáng như minh châu chăm chú nhìn
vào.

Diệp Sở nét mặt bất biến vẫn đứng tại chỗ
thần sắc như thường.

Trong lúc nhất thời, cả ba người đều không
lên tiếng khiến không gian yên tĩnh không tiếng động.

Ước chừng qua một tuần trà, vạn lý phù
trong tay Hàn Lập cùng thiếu nữ linh quang đồng thời lóe lên, thoáng hiện ra
một hàng văn tự.

Hàn Lập trong lòng nhanh chóng đem từng văn
tự trên ngọc phù ghi nhớ.

Vô số văn tự xuất hiện trên khắp ngọc phù,
sau khi bạch quang chợt tắt ngọc phù lại trở lên ảm đãm.

Lúc này, trên mặt Hàn Lập lại tràn đầy vẻ
tươi cười.

Thiên Uyên Thành truyền tống tới thứ này,
quả nhiên là văn tự giảng giải về cách giải trừ cấm chế trên bình Diệt Trần
Đan, giống với ước định trước khi đi. Xem ra trong thành đã nhận được tin tức,
bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, rốt cục có được tự do của bản thân.

Hàn Lập trong lòng hưng phấn dị thường, đảo
mắt qua thiếu nữ áo bào trắng phía đối diện.

Chỉ thấy nàng ta vẫn đang nhìn vạn lý phù
trong tay. Tựa hồ chưa xem hết, nhưng là khóe miệng nàng ta khẽ nhếch lên, rõ
ràng mãn ý đối với nội dung trên ngọc phù.

Hàn Lập trong lòng khẽ động.

Nàng ta không có nhu cầu đến Diệt Trần Đan,
không biết nàng được cao giai tu sĩ trong Thiên Uyên Thành hứa hẹn cái gì mà
cam tâm mạo hiểm tới đây.

“Thế nào, Hàn huynh cũng đã nhận được thứ
gì đó rồi chứ.” Thiếu nữ xem xong nội dung trên ngọc phù, cầm trong tay ném qua
Hàn Lập, cười hì hì.

“Quả thực là đã có được vật mong muốn.” Hàn
Lập mỉm cười trả lời.

“Một khi đã như vậy, hãy nhanh chóng rời
khỏi nơi đây. Cho dù đão hữu có tính toán khác, nhưng chắc rằng cũng không
nguyện ý tiếp tục lưu lại Mộc Tộc.” Thiếu nữ thâm ý sâu sắc hướng Hàn Lập nói.

Hàn Lập ngẩn ra, ánh mắt ngóng nhìn thiếu
nữ một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.

Thiếu nữ thấy Hàn Lập đáp lại như vậy tựa
hồ có chút cao hứng, sau đó quay sang bên kia phân phó vài tiếng với nữ tử da
xanh.

Nữ tử này đáp lại sau đó đưa tay thả ra một
loại bảo vật.

Vật này vừa mới xuất hiện chỉ lớn hơn một
xích - Chính là một khôi lỗi mộc điểu màu vàng.

Nữ tử nhanh chóng thi triển pháp quyết
khiến mộc điểu bay lên không, đồng thời hào quang quanh thân bắn ra tứ phía,
trong nháy mắt liền biến thành lớn hơn mười trượng.

Thoạt nhìn trông rất sống động, thần tuấn
dị thường.

Thiếu nữ cùng Diệp Sở không nói lời nào mà
bay vụt lên. Hàn Lập khẽ do dự một chút rồi cũng bay lên.

Diệp Sở phát ra mệnh lệnh, mộc điểu mở
cánh, nháy mắt hóa thành một đoàn hoàng quang nhanh chóng bay đi.

Từ khi Hàn Lập gặp được nhị nữ đến lúc hoàn
thành nhiệm vụ, sau đó thoát khỏi nơi đây, Hàn Lập cùng thiếu nữ áo bào trắng
từ đầu đến cuối cũng không nói đến Lũng Đông cùng Tiểu Hồng, coi như hai người
chưa từng tồn tại.

Ngay khi mộc điểu rời đi được nửa ngày. Một
đão ngân hồng từ ngoại biên bay vụt đến, xoay quanh vài vòng, cũng chợt lóe rồi
phá không bay đi, từ phương hướng rời đi mà xem thì đúng là hướng bay của mộc
điểu.

Một tháng sau, một đoàn hoàng quang từ một
hoang nguyên bay vụt qua - đúng là đám người Hàn Lập đang cưỡi mộc điểu bay
qua.

Bọn họ kể từ ngày xuất phát, Diệp Sở vẫn
đang toàn lực thúc dục mộc điểu, một đường đi nhanh như chớp, không dám dừng lại
trên đường.

Có như vậy, bọn họ mới ở trong khoảng thời
gian ngắn tới được nơi này. Phía trước cách đó không xa, chính là nơi nhập khẩu
của Nhất Tuyến Thiên.

Hàn Lập cùng nhị nữ trong lòng không khỏi
cảm thấy nhẹ nhàng.

Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên
cuồng phong gào thét, lập tức bầu trời trở lên u ám, tiếng sấm rền vang từng
trận, sắc trời trở nên âm u tối đen như mực, mây đen quay cuồng, che hơn phân
nửa bầu trời. Trong tiếng nổ vang, mơ hồ truyền đến từng tiếng rống to.

Tiếng rống này không quá lớn trầm thấp dị
thường, nhưng lại tràn ngập một sự uy nghiêm khó nói. Thiếu nữ áo bào trắng
cùng nữ tử da xanh vừa nghe tiếng rống này thì sắc mặt nhất thời đãi biến.

“Đây là…” Đồng tử Hàn Lập co rụt lại, trên
mặt hiện ra vẻ chần chờ.

Mà đúng lúc này, bên trong không gian u ám
xuất hiện mấy đão ngân hồ thật lớn lóe lên, theo tiếng nổ rền vang một thứ
trông như ngọn núi từ trong mây hiện ra, hai cặp kim sắc nhãn châu chớp lóe,
gắt gao nhìn chằm chằm về mấy người ngồi trên mộc điểu phía xa xa.

Lúc này, dưới hai khỏa kim sắc nhãn châu
đầy uy hiếp đó, Hàn Lập cảm thấy một cỗ hàn khí dâng lên từ phía sau lưng, nháy
mắt hàn khí đã bao phủ toàn thân. Thế nhưng trong lúc nhất thời hắn không thể
mảy may nhúc nhích.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3