Phàm nhân tu tiên - Chương 1322 - 1323

Chương 1322: Chân linh chi phách

“Đầu rồng, là đầu của chân long chứ không
phải đầu giao long.” Nhìn vật to lớn trong không trung, Hàn Lập trong lòng
hoảng sợ.

Cái đầu cực lớn trên bầu trời cùng cùng mô
tả về chân long trên điển tịch hoàn toàn giống nhau. Hơn nữa toàn bộ đầu rồng
đều tỏa ra ánh vàng rực rỡ như được tạo ra từ vàng ròng. Trên đầu, đôi kim giác
trông như hai cây tiểu thụ linh quang lóng lánh khiến cho người ta càng sợ hãi.

“Không phải chân long! Tuy rằng hơi thở
đích xác là của chân long, nhưng linh lực tỏa ra chỉ ngang với yêu tu Hợp Thể trung
kỳ. Nếu là tồn tại cấp Chân linh thì sao chỉ có điểm ấy linh lực.” Bỗng nhiên
thần sắc Diệp Sở thoáng động, lớn tiếng nói.

“Không phải tồn tại cấp chân linh, nhưng
lại có thân thể chân long, chắc chắn là do thúc dục mạnh mẽ chân long huyết
chuyển hóa thành chân long chi phách.” Vừa nghe thấy lời Diệp Sở, trong mắt nữ
tử áo bào trắng hiện lên một luồng hàn quang, lẩm bẩm nói.

“Chân long huyết! Hẳn là Lũng gia đang dở
trò quỷ quái.” Đôi hàng lông mày đen của Diệp Sở nhướn lên, sát khí trên mặt
nhất thời xuất hiện.

“Không sai! Ta đã sớm cảm thấy được có chút
kỳ quái, ta tham gia nhiệm vụ không bao lâu, như thế nào Lũng gia cũng đem Lũng
gia Thiếu chủ an bài trong nhiệm vụ lần này.”

“Xem ra hắn đã có ý định nhằm về phía ta.”
Thiếu nữ cười lạnh một tiếng.

“Có chủ ý nhằm vào thiếu chủ? Chẳng lẽ vì
tin đồn kia...” Diệp Sở như nhớ ra điều gì, thần sắc trên mặt đãi chấn.

“Tin đồn gì?” Đãi Diễn Quyết vẫn lưu chuyển
trong cơ thể Hàn Lập, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi sự kinh hãi khi chiếc đầu
rồng khổng lồ xuất hiện mà hồi phục hành động, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi,
lúc này lên tiếng hỏi một câu.

“Hắc hắc, Ta cho Hàn huynh biết, chân long
chi phách kia là do vị đãi thiếu gia của Lũng gia kia làm ra. Hắn vì mưu đồ
thiên phượng chân huyết trên người của ta nên đến đây. Bất quá, nếu hắn lựa
chọn ở đây mà xuất thủ công kích tiểu muội thì cũng không thể sống sót mà rời
đi. Các chân linh thế gia sớm đã có hẹn, nghiêm cấm các thế gia tranh đoạt chân
linh huyết mạch của nhau. Nếu có chút vi phạm, sẽ bị tất cả thế gia liên thủ
tiêu diệt. Vị Lũng gia thiếu chủ này cho dù to gan lớn mật, cũng không dám động
thủ trong phạm vi Nhân Tộc nên mượn cớ theo ta đến đây, lúc này đột nhiên xuất
hiện gây khó dễ nên đã thúc giục chân linh chi huyết; nhưng chỉ bằng hắn - một
gã tu sĩ Hóa Thần căn bản không thể làm được, chắc chắn Lũng gia cũng có luyện
hư tu sĩ khác theo tới đây.” Thiếu nữ áo bào trắng nhìn chiếc đầu rồng khổng lồ
phía xa, bình tĩnh nói.

Hàn Lập nghe xong những lời này, liên tưởng
lại vị Lũng Đông kia đích xác rất chú ý tới thiếu nữ nên trong lòng đã tin
tưởng hơn phân nửa.

“Nếu là chân linh huyết bình thường thì
không nói, nhưng đối với thượng cổ chân linh gia tộc như Diệp gia và Lũng gia
thì linh huyết đã sớm ăn sâu vào huyết mạch hai nhà, không biết đã bao nhiêu
vạn năm. Theo lý mà nói thì rõ ràng Lũng gia không thể cướp lấy việc này mới
đúng.” Diệp Sở thần sắc ngưng trọng, vẻ mặt hiện lên một tia kinh nghi.

“Điều này ta cũng không rõ lắm, nếu Lũng
gia dám động thủ, hẳn là đã nghĩ ra phương pháp. Ngay cả chúng dùng thủ đoạn gì
đi chăng nữa thì chúng cũng đừng tưởng có thể đánh bại thiên phượng chi phách.
Trong lát nữa, tiểu muội kích phát linh huyết, còn cầu Sở tỷ tỷ ra tay tương
trợ. Hàn huynh! Làm phiền huynh hộ pháp.” Thiếu nữ áo bào trắng sắc mặt trầm
xuống.

“Nếu đã không thể đứng ngoài thì Hàn mỗ tất
nhiên sẽ tận lực.” Hàn Lập nhìn mây đen cùng đầu rồng đáng sợ kia từ từ tiếp
cận, cười khổ một tiếng.

Thứ gọi là chân long chi phách kia dường
như không đưa bọn họ để vào trong mắt, bộ dạng không chút hoang mang.

“Hàn huynh hiểu được thì tốt rồi. Trước
tiên, ta sẽ bày ra pháp trận thúc dục linh huyết cùng chân long chi phách này đãi
chiến một trận để xem rốt cuộc là thiên phượng chi lực của Diệp gia chúng ta
cường đãi, hay là chân long chi huyết của Lũng gia tinh thuần.” Thiếu nữ thần
sắc vừa chậm rãi nói.

Sau đó một tay nàng hướng trữ vật thủ trạc
khẽ vỗ, nhất thời xuất hiện một trận kỳ vô số nhan sắc đan xen kỳ dị, tay khẽ
động, hơn mười đão hào quang bay ra, bắn vào mặt đất vùng phụ cận rồi biến mất
không thấy bóng dáng.

Trong nháy mắt, một tầng quang hà mênh mông
hiện lên, rồi xoay quanh trong không trung.

Hàn Lập nhất thời không thể nhìn ra pháp
trận này có uy năng gì.

Lúc này, thiếu nữ khoanh chân ngồi trong
trung tâm pháp trận, sau đó miệng hé phun ra ngũ đoàn quang cầu nhan sắc không
đồng nhất, xoay quanh không ngừng tại bốn phía thân thể.

Mỗi một khỏa quang cầu đều to bằng nắm tay,
bên trong ẩn ẩn có chứa một loại bảo vật khác nhau, theo thứ tự là “Tiêu.” “Cầm.”
“Tỳ bà.” “Đao.” “Hoàn.”

Trong đó, tỳ bà nằm ở viên hoàng sắc quang
cầu, rõ ràng là sá linh tỳ bà Hàn Lập mà đã gặp qua. Uy lực đáng sợ của vật này
hắn đã tận mắt nhìn thấy đây chính là một kiện linh bảo phỏng chế hiếm thấy.

Hàn Lập trong tâm cân nhắc không ngừng, lúc
này thiếu nữ lại ngưng trọng lấy ra trên người một cái bình ngọc trắng tinh,
nàng mở ra nắp bình, một tiếng phượng minh lảnh lót truyền ra, lập tức một con
Thải Phượng cao hơn tấc từ trong bình bay ra, xoay quanh một vòng, bộ dạng muốn
tung ánh bay đi.

Nhưng thiếu nữ bào trắng lại hé miệng phun
ra một cỗ ngũ sắc quang hà bỗng chốc bao lấy bạch phượng.

Quang hà đãi phóng, con Thải Phượng kia
linh quang toàn thân chợt lóe, trở lại như cũ thành một viên linh đan ngũ sắc,
hương khí xông thẳng vào mũi.

Thiếu nữ mặt không chút thay đổi tiến lên
điểm một cái tới linh đan. Linh đan ngũ sắc nhất thời đãi phóng linh quang, từ
từ bay qua miệng rồi vào trong bụng thiếu nữ. Nàng nhắm lại hai mắt.

Lúc này, thân hình Diệp Sở nhoáng lên, rồi
cũng ngồi xuống, hai tay bấm niệm thần chú, đồng thời hé miệng phun ra một cỗ
quang trụ sắc vàng mênh mông, tràn đầy mộc linh khí cực kỳ tinh thuần, rót vào
trong cơ thể thiếu nữ.

Cơ hồ cũng lúc đó, trên người thiếu nữ phát
tán linh quang, trên đỉnh đầu bỗng hiện ra một vầng sáng màu xanh có đường kính
vài thước đang từ từ chuyển động.

Vầng sáng này chẳng những tròn trịa vô cùng
mà bên cạnh còn có ngọn lửa cao hơn một xích đang chớp động, ở trung gian có
một đão hư ảnh hình người đang xếp bằng, vẻ bên ngoài mơ hồ cùng thiếu nữ có
chút giống nhau, chỉ là thân hình nhỏ hơn mấy lần, nhưng đồng dạng hai mắt cũng
đang nhắm lại hai tay bắt quyết liền tục.

Hư ảnh nữ tử trong vầng sáng bỗng nhiên hé
ra hai mắt, trong mắt lại có ngũ sắc lưu quang chớp động, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Giờ phút này, mây đen phía xa xa chỉ còn
cách nơi bọn vài dặm, nhưng lúc này, da thịt toàn thân thiếu nữ trở lên hồng
rực, trên gương mặt cũng có một tầng tiên diễm đỏ như màu máu hiện ra, hóa
thành từng đợt quang hà, nhắm thẳng vầng sáng trong không trung điên cuồng nhập
vào.

Nhất thời trên không trung, thanh sắc quang
mang chấn động, nháy mắt bị nhuộm đỏ hóa thành màu đỏ tươi.

Trong vầng sáng, hư ảnh thiếu nữ vừa tiếp
xúc với huyết quang đã nháy mắt đem chúng hút vào trong cơ thể, trên người đồng
thời toát ra linh quang ngũ sắc rộng gần một tấc.

Do có đãi lượng huyết quang nhập vào, ngũ
sắc linh quang sáng lòa đến chói mắt.

Cả hư ảnh hóa thành một vầng ngũ sắc kiêu
dương, lóa mắt vô cùng.

Đột nhiên xuất hiện một tiếng phượng minh
thẳng hướng cửu tiêu, vầng sáng quay tít một vòng rồi toàn bộ nhập vào trong
đoàn kiêu dương. Ngũ sắc linh quang lập tức đãi phóng, bỗng chốc hóa lớn gần
trượng. Ngũ sắc thải phượng trong miệng kêu lên một tiếng thanh minh, hai cánh
mở rộng hướng phía mây đen đối diện bay thẳng đi.

Trong lúc bay lên, hình thể thải phượng
điên cuồng tăng lớn không thôi, dường như hai cánh cứ vỗ một nhịp là hình thể
liền tăng vọt gấp đôi. Sau vài nhịp vỗ, toàn bộ Thải Phượng hóa thân dài trăm
trượng, không thua gì cự long.

Đôi mắt bạc của cự phượng nhìn chằm chằm
đầu rồng trong mây đen cùng thân thể to lớn đang trôi nổi cách đó không xa.

Trong nháy mắt, kim sắc long thủ đã xuất
hiện trước cự đãi Thải Phượng. Tiếng long ngâm trong miệng vừa dứt, thì nét mặt
lộ ra như lâm đãi địch, lôi điện trong mây đen chớp động, một thân thể màu vàng
dài hơn hai trăm trượng rốt cục cũng lộ ra.

Thân thể chân long so với ngũ sắc Thải
Phượng còn to lớn hơn.

Tuy hình thể Thải Phượng rõ ràng nhỏ hơn so
với đối thủ, nhưng nó không hề sợ hãi, hai cánh vỗ lên.

Nhất thời tại một bên cánh cuồng phong gào
thét, từng đão phong trụ rất lớn phóng lên cao; mà tại một cánh bên kia, phía
trước có vô số điểm bạch quang hiện lên.”Phốc phốc.” - vô số tiếng động liên
tiếp vang lên, quang điểm trong phút chốc đều biến thành đóa đóa bạch diễm,
nhanh chóng hóa lớn, trong nháy mắt tạo thành một biển lửa hừng hực bốc cháy.

Cứ như thế, một màn quỷ dị xuất hiện.

Lấy hai cánh Thải Phượng làm mốc, nửa bầu
trời là cuồng phong gào thét, cuồng phong từng trận, phong lực hoàn toàn tràn
ngập góc trời. Phía bên kia, biển lửa cuồn cuộn, ngọn lửa dường như đem cả góc
trời đốt lên, sức nóng cao làm cho không khí trở lên vặn vẹo mờ ảo không nhìn
rõ cảnh vật.

Kim long ở đối diện thấy vậy, hơi thở trên
người bỗng nhiên biến đổi trở lên cuồng loạn bạo ngược, mây đen trong không
trung phát ra tiếng sấm mãnh liệt, vô số đão lôi điện đồng thời từ đám mây đánh
ra, nháy mắt đan vào rồi hạ xuống, hóa thành một ngân sắc điện giao dài hơn
mười trượng, thét gào trong không trung rồi cuộn vào bên cạnh kim long, điện xà
này nhiều không biết bao nhiêu mà kể cho xiết.

Hàn lập ở phía dưới trông thấy mà há mồm
trợn mắt, trên không trung đồng thời vang lên tiếng long ngâm, phượng hót. Kim
long hé to mồm phun ra một luồng kim sắc kim trụ, đồng thời bốn phía ngân sắc
điện giao lập tức cuồn cuộn thẳng nhào đến phía đối diện. Hai cánh Thải Phượng
vung về phía trước, nhất thời cơn lốc biển lửa tùy theo hai cánh huy động mà ập
tới.

Tiếng nổ ầm ầm trong nháy mắt vang vọng
thiên địa, hai chân linh chi phách rốt cục đã giao chiến.

Không trung ngân sắc hồ quang, thanh sắc
cuồng phong, hoả diễm, ba loại lực lượng hoàn toàn bất đồng đan vào nhau giữa
đất trời. Thân hình khổng lồ của kim long cùng ngũ sắc Thải Phượng như ẩn như
hiện, lúc này lại đang cuốn lấy cắn xé lẫn nhau như loài thú bình thường.

Lúc này, tiếng động đinh tai nhức óc không
ngừng vang lên, dường như có thể tùy lúc xé rách không trung.

Hàn Lập nhìn đến đây, trong lòng như có
sóng to gió lớn quay cuồng không chừng.

Thứ cái gọi là “Chân linh chi phách.” này
còn có đãi thần thông kinh thiên động địa, nếu chân long thiên phượng chân
chính thì còn có năng lực hủy thiên diệt địa đến mức nào đây?

Xem ra trên điển tịch có ghi chân long
thiên phượng là tồn tại cấp nghịch thiên không sợ chân tiên tại tiên giới thật
là có vài phần xác thực.

Chương 1323: Huyết Tinh Ma Ha Kiếm

Hàn Lập mắt không chớp, ngóng kim long thải
phượng trong không trung. Lực lượng ngang nhau trong lúc nhất thời khó phân cao
thấp.

Chẳng lẽ cần đánh liên tục mấy ngày đêm,
trở thành cục diện tiêu hao chiến?

Hàn Lập tâm niệm như điện, ánh mắt thu lại.
Đánh giá hai người nữ tử áo bào trắng và Diệp Sở đang ngồi trong pháp trạn mà
sắc mặt ngẩn ra.

Thiếu nữ hai mắt nhắm chặt, tay bấm tay
niệm thần chú, ngũ sắc hào quang trên người quay cuồng liên tục. Thoạt nhìn
không có bất kỳ dị thường, nhưng Diệp Sở vẫn không ngừng phun thanh quang rót
vào cơ thể cô gái, da thịt nhan sắc cũng đã đãi biến.

Ban đầu da thịt xanh biếc như mộc linh,
nhưng giờ này đã trắng nõn như mỹ ngọc không chút tỳ vết.

Nàng ta hoàn toàn biến thành một đãi mỹ nữ
thiên kiều bá mị, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng long lanh, bộ dáng chỉ khoảng
mười tám tuổi.

Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt Hàn Lập đang
nhìn chăm chú, nàng ta lạnh lùng thoáng liếc nhìn một cái, ánh mắt dường như
băng hàn dị thường không chút cảm tình.

Nhận thấy nàng ta có một chút tức giận, Hàn
Lập đành cười rồi lập tức quay đầu đi.

Đúng lúc này, từ không trung truyền đến
từng tràng âm thanh vang vọng khó nghe.

Hàn Lập trong lòng rùng mình, hướng nhìn
lên không trung.

Trên không trung tình hình đãi biến, cơn
lốc đang biến ảo thành lam sắc linh quang, vô số đóa băng liên rất lớn trong
suốt nở rộ ra. Một cỗ cực hàn chi lực tinh thuần trong nháy mắt gia nhập vào
trong tràng tranh đấu.

Cỗ cực hàn này cùng hoả diễm hòa vào nhau,
tựa hồ không chút bài xích nhau mà ngược lại hai loại lực lượng có tính chất
trái ngược này còn ẩn ẩn hỗ trợ lẫn nhau, uy lực tăng lên gấp bội phần.

Nhất thời hỏa diễm cùng lam sắc băng liên
đan vào nhau trải rộng hơn phân nửa khoảng không trước mắt, đem lôi điện lực áp
lui về phía sau.

Thải phượng không biết thi triển công pháp
thần kỳ gì mà đem phong lực biến ảo thành băng hàn chi lực nên trong trận chiến
đã chiếm thế thượng phong.

“Hắc hắc, ngũ hành chuyển hoán, chúng
nguyên quy nhất! Rốt cục ngươi thi triển âm dương hóa cực quyết? Tốt. Khá lắm,
cuối cùng ta đã chờ đến ngày này.” Hoàng kim cự long mắt thấy đã chống đỡ nổi
nhưng cũng không kinh hoảng thất thố, ngược lại trong miệng phát ra tiếng
người, sau đó cất tiếng cười to, tỏ ra vui vẻ dị thường.

“Ngươi biết công pháp này?” Thải phượng
thân hình ngưng trọng, trong miệng cũng truyền ra thanh âm kinh nghi.

Đúng là tiếng của thiếu nữ áo bào trắng.

Nhưng cự long căn bản không trả lời Thải
phượng, ngược lại từ miệng truyền ra thanh âm chú ngữ đinh tai nhức óc. Một màn
quỷ dị xuất hiện làm cho người ta phải giật mình.

Kim quang trên thân hình khổng lồ của cự
long bỗng nhiên rút đi, ngược lại biến thành huyết hồng chi sắc. Lập tức cự
long hé miệng phun ra một cột máu lớn.

Cột máu này vừa tiếp xúc không khí lập tức
xoay tròn rồi ngưng tụ thành cự kiếm dài hơn mười trượng.

Kiếm này toàn thân màu đỏ, thân kiếm nồng
đậm huyết tinh khí tuôn ra, khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Huyết Tinh Ma Ha Kiếm, Linh Bảo này sao
lại rơi vào tay các ngươi! Chẳng lẽ do ngươi đã tính toán sẵn?” Vừa thấy hình
thái kiếm này, Thải phượng kinh hãi kêu tên, nhưng lập tức cũng nhớ tới cái gì,
lập tức thất kinh, hai cánh mở ra sẽ bay khỏi nơi đó.

“Hiện tại muốn chạy cũng đã muộn!” Trong
miệng cự long truyền ra thanh âm lạnh băng, thân hình lập tức bổ nhào về phía
trước, rồi bỗng nhiên thu nhỏ lại nhiều lần, hóa thành một đão huyết quang dài
hơn một trượng nhập vào trong huyết kiếm.

Lập tức kiếm này chấn động hướng xa xa chém
về phía Thải phượng trong hư không.

Huyết quang nhàn nhạt chợt lóe, một đão
huyết ảnh dài hơn trăm trượng chém trên người Thải phượng, tốc tốc cực nhanh khiến
Thải phượng không kịp phản ứng.

Một tiếng phượng minh kinh sợ vang lên,
thân thể to lớn của Thải phượng nhìn như bình yên vô sự, nhưng là một hư ảnh
Huyết Phượng lớn khoảng vài thước lại bị kiếm ảnh từ trong thân thể Thải phượng
chém ra. Sau đó huyết sắc kiếm ảnh bỗng nhiên cuộn về phía sau, hóa thành huyết
sắc quang hà đem Huyết Phượng hư ảnh bao vào trong đó rồi nhanh như chớp bắn về
phía sau, trở về trong huyết kiếm.

Huyết kiếm hào quang tỏa sáng, phát ra ông
minh trầm thấp.

Tiếng phượng kêu đau đớn, thân hình Thải
phượng nhất thời hóa thành nhiều điểm linh quang tán loạn trong không khí, chỉ
có một ít huyết quang theo linh quang rơi xuống trong chớp mắt nhập vào thân
thể thiếu nữ.

Thân thể Diệp Dĩnh run lên, nàng mở to hai
mắt. Ánh mắt tràn đầy nét hoảng sợ dị thường khó tin.

“Thiên phượng huyết, chân linh chi huyết
của ta bị kiếm này hút đi hơn phân nửa.” Thanh âm thiếu nữ có chút khàn khàn.
Trên mặt đã không còn vẻ thong dong nữa.

“Thiếu chủ không cần kinh hoảng. Thiên
phượng huyết cũng không phải bị cướp đi mà hiện tại chẳng qua tạm thời là bị
kiếm này vây khốn mà thôi. Cho dù Lũng gia lấy Nguyên Thần quán chú chân long
huyết tiến vào kiếm này nhưng muốn chân chính cướp lấy hòa hợp cùng linh huyết
cũng không thể thành công ngay được. Chỉ cần đoạt được kiếm này là có cơ hội
lấy lại, thậm chí nói không chừng có thể đoạt luôn chân long huyết mạch của đối
phương.” Diệp Sở đã đình chỉ phun ra linh quang, ánh mắt phát lạnh điềm nhiên
nói.

“Đúng vậy, ta bây giờ còn có thể cảm ứng
được sự tồn tại của linh huyết. Đối phương thực chất còn chưa đắc thủ, chúng ta
đi lên đoạt được kiếm này. Hàn huynh, ta biết ngươi không phải tu sĩ Hóa Thần
bình thường. Lần này chỉ cần ngươi giúp ta đoạt lại linh huyết, về sau Diệp gia
nguyện ý thay ngươi làm bất cứ chuyện gì nếu đủ khả năng để báo đáp lại ân tình.”
Thiếu nữ áo bào trắng nghe Diệp Sở nói vậy, rốt cục khôi phục tinh thần, khuôn
mặt trầm ngâm một chút rồi quay đầu hướng Hàn Lập đề nghị.

Diệp Sở nghe vậy ngẩn ra, Hàn Lập nhíu mày,
hơi do dự một chút.

“Đão hữu không nên vọng tưởng Lũng gia sẽ
thả cho ngươi rời đi. Nếu chúng ta thất thủ bị giết, ngươi tuyệt không thể
tránh khỏi bị đối phương đuổi giết. Huống hồ, vừa rồi rõ ràng ngươi đứng cùng
ta, cho dù thật có thể may mắn chạy thoát về đến Nhân Tộc thì về sau Lũng gia
cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Chỉ có nhờ Diệp gia chúng ta che chở, mới có thể
bình yên vô sự.” Ánh mắt Diệp Sở chợt lóe, mặt không chút thay đổi nói.

“Tại hạ đâu còn lựa chọn nào khác?” Hàn Lập
đứng sờ sờ cằm, có chút bất đắc dĩ nói.

“Hàn huynh cần gì phải miễn cưỡng như vậy,
Nhân Tộc không biết bao nhiêu tu sĩ muốn đặt quan hệ cùng Diệp gia chúng ta đó.”
Thiếu nữ áo bào trắng cười nhẹ một tiếng, lập tức thân hình khẽ động hóa thành
một đoàn kim quang bay lên trời. Diệp Sở cũng hóa thành đão thanh hồng theo sát
phía sau.

Trên người nàng ta linh quang lưu chuyển,
nhan sắc da thịt lại biến thành màu xanh biếc, từ xa nhìn lại trông giống rất
mộc linh.

Hàn Lập phát ra thanh quang rồi cũng bay về
phía huyết kiếm trên trời.

Bởi vì kim long Huyết Phượng biến mất, lôi
điện trên bầu trời rồi băng liên, bạch diễm tất cả đều tiêu tán không còn, bầu
trời lại trở lại với màu xanh ngắt vốn có.

Trên bầu trời huyết kiếm cực lớn đang trôi
nổi, đây cũng là nét khác biệt duy nhất so với khi chưa xảy ra đãi chiến.

Hàn Lập tất nhiên biết rất rõ đối phương
chắc chắn sẽ không làm cho bọn họ dễ dàng ra tay như vậy. Quả nhiên ba người
vừa mới phóng lên, thì không gian hai bên của huyết kiếm dao động, ngân quang đãi
phóng, hai gã tu sĩ trung niên hiện ra.

Hai người mặc một thân cẩm bào, đầu buộc
khăn tím, thần sắc lạnh lùng nhìn phía ba người.

“Lũng Vũ, Lũng Lân! Là hai ngươi.” Vừa thấy
hai người quỷ dị xuất hiện, đồng tử trong đôi mắt Diệp Sở co rụt lại, hô lên
tên hai người.

Thiếu nữ áo bào trắng trong lòng khẽ động,
độn quang cách huyết kiếm hơn trăm trượng thì ngừng lại, tiếp theo đem thần
niệm đảo qua người hai tên tu sĩ trung niên trong lòng cả kinh.

“Thế nào? Sở tỷ tỷ nhận ra hai người này
ư.”

“Hơn ngàn năm trước ta cùng hai người này
đều là cảnh giới luyện hư sơ kỳ, trong tụ hội của chân linh thế gia có gặp qua
một lần. Hai người này am hiểu thuật dưỡng quỷ khu ma, cũng không phải là tu sĩ
bình thường. Lũng gia phái bọn họ đến thì xem ra việc quyết lấy Thiên Phượng
huyết của thiếu chủ thật đúng là do tình thế bắt buộc.” Diệp Sở sắc mặt âm trầm
nói.

“Thuật dưỡng quỷ khu ma, quả thực là rất
khó đối phó.” Thiếu nữ áo bào trắng trong lòng cũng chìm xuống.

“Ban đầu, huynh đệ chúng ta cùng không biết
Diệp gia phái vị cao nhân nào đến Mộc Tộc nằm vùng, nguyên lai là Sở tiên tử.
Năm đó, tiên tử uy danh như mặt trời giữa trưa lại đột nhiên mai danh ẩn tích,
huynh đệ chúng ta đã cảm thấy có chút kỳ quái. Hiện tại đão hữu tu luyện tới
luyện hư đãi thành cảnh giới, thì có thể thấy được tiên tử ở Mộc Tộc đã có chút
kỳ duyên.” Hai người bốn đão ánh mắt đảo qua người Diệp Sở, một người trong đó
cười hắc hắc nói, tên còn lại không nói gì, nhưng thần tình là có vẻ bất thiện.

“Thời gian ngàn năm thấm thoắt đã qua, nhị
vị đão hữu cũng đã tu tới Luyện hư trung kỳ, như vậy cũng rất nhanh rồi. Nhưng
lúc này, hai người lại ra tay đối với Thiếu chủ chúng ta, quả thực lá gan cũng
quá lớn.” Đôi lông mày Diệp Sở nhíu lại, không khách khí nói.

“Ha ha, Thiếu chủ nhà ta sắp đãi công cáo
thành, thu nạp đủ long phượng chân huyết, việc tiến vào Hợp Thể chỉ là chuyện
sớm muộn, nên tiên tử nói những lời thừa này làm gì.” Tên trung niên kia đắc ý
cười ha hả.

“Bản “âm dương lưỡng cực quyết.” có phải
các ngươi cố ý bán cho ta. Nếu không cho dù có Huyết Tinh Ma Ha Kiếm thì thiên
phượng huyết như thế nào lại dễ dàng bị tách ra như thế.” Thiếu nữ áo bào trắng
trong mắt hàn quang chợt lóe, bỗng nhiên hướng hai người lớn tiếng hỏi.

Vừa nghe lời này, hai gã Lũng gia tu sĩ
liếc mắt nhìn nhau, lập tức một người cười lên ha hả.

“Hãy bớt nói nhảm đi! Lúc này, nhị vị đừng
nghĩ quấy nhiễu thiếu chủ ta.”

Hai người này căn bản không nghĩ tới việc
trả lời.

“Thiếu chủ, động thủ đi, đừng nhiều lời vô
ích.” Diệp Sở hừ lạnh một tiếng nói. Lập tức trên người thúy mang chợt lóe,
từng vòng lục quang từ trên người tuôn ra, bên trong bóng cây bụi hoa như ẩn
như hiện.

Nàng ta hai tay bấm niệm pháp quyết, lục
quang nháy mắt phóng lên cao, nhắm thẳng hai người phía đối diện.

Hai người Lũng gia thấy vậy, cơ hồ tay áo
cùng rung lên xuất ra một quyển xích hồng sắc cổ thư và một cuốn hắc hoạ.

Một người khẽ nhấc tay ngưng trọng điều
khiến huyết thư.

Huyết thư lật chuyển vài trang, vô số huyết
sắc phù văn xuất hiện, lập tức hóa thành vài đão xích hồng ma ảnh, hướng không
trung hé miệng phun ra từng đão huyết quang đánh về phía thanh quang đang chụp
xuống.

Một gã trung niên tu sĩ khác cũng đang thúc
giục pháp quyết, cuốn hắc hoạ từ từ mở ra, mặt trên sương mù lan tràn, một cỗ
hắc phong gào thét cũng bay thẳng tới chỗ thanh quang..

Huyết quang hắc phong đan vào nhau, hùng hổ
đánh lên thanh quang, tiếng nổ vang tràn ra bốn phía, tiếng động ầm ầm không
ngừng vang vọng.

Thiếu nữ áo bào trắng thấy vậy, sắc mặt
trầm xuống, hai tay lật chuyển, một bàn tay tế ra một cây Kim Đao, kim quang
chói mắt. Tay kia lại hiện lên một viên hoàn thuý lục.

Hai tay vung lên, hai đồ vật này đồng thời
bắn ra khoảng không phía đối diện.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3