Phàm nhân tu tiên - Chương 1354 - 1355

Chương 1354: Xích Dung tộc

“Bọn tiểu nhân sao dám làm như thế. Ba vị đãi
nhân có thể đích thân kiểm tra tuổi thọ của linh hoa.” Thú đầu trâu giật mình,
vội vàng trả lời.

Cùng lúc này Kim mao cự viên cũng lật bàn
tay, trước mặt bạch quang lóe sáng, hai hộp đựng đầy Hoa Mộc Linh hiện ra trước
mắt, sau đó hai tay dâng lên.

Người nam trẻ tuổi Thiên Bằng tộc nửa tin
nửa ngờ đón lấy hai chiếc hộp, và mở chúng ra xem.

Lập tức trước mắt ánh vàng chói lòa, đồng
thời một mùi thơm ngào ngạt phả vào mũi.

Ba người Thiên Bằng tộc đầu tiên ngẩn ra,
sau đó lâp tức tỏ ra mừng rỡ.

“Đích thực là Hoa Mộc Linh từ ngàn năm trở
lên, phẩm chất cũng là nhất đẳng.” Cô gái trẻ Thiên Bằng tộc lấy ra một bông
Hoa Mộc Linh, sau khi cẩn thận kiểm tra một hồi, hứng khởi nói.

“Tốt lắm. Hiếm khi các ngươi có thể giao
nộp linh hoa có phẩm chất cao như lần này, những cống phẩm khác thiếu những thứ
gì, nói ta nghe xem.” Người Thiên Bằng tộc hơn ba mươi tuổi thu lại sắc mặt vui
mừng, thần sắc đãi độ hỏi.

Bốn con yêu quái thở phào nhẹ nhõm, biết
rằng lần này đa phần có thể vượt qua cửa ải.

Tiếp đó chúng lần lượt lấy ra từ trên người
các cống vật, để ba người Thiên Bằng tộc kiểm tra cẩn thận.

“Ừm, Kim tủy tinh trùng và Kim mẫu san hô
sa thiếu một chút, số luợng Thanh quang mộc chỉ có một nửa…” Người thanh niên
Thiên Bằng tộc điểm lên rõ ràng số cống phẩm bị thiếu.

“Còn được, số bị thiếu không nhiều lắm. Số
Hoa Mộc Linh bổ sung thêm miễn cưỡng có thể bù vào chỗ còn thiếu. Lần này coi
như các ngươi đã giao đủ cống phẩm. Đây là tiên đan thưởng cho các ngươi để áp
chế nô ngân. Lần sau khi chúng ta đến, số lượng Hoa Mộc Linh càng nhiều càng tốt.”
Người nam hơn ba muơi tuổi gật đầu, đồng thời tay áo vung lên, bốn chiếc bình
ngọc xanh bay ra, rơi vào tay bốn tên yêu quái. Bọn chúng lần lượt đón lấy
bình, miệng rối tít tạ ơn.

Ba người Thiên Bằng tộc thu cống phẩm lại,
không lưu lại thêm giây phút nào, lập tức đứng lên rời đi, bốn con yêu cung
kính tiễn họ ra ngoài đãi môn, sau khi chính mắt nhìn thấy ba người hóa thành
ba con đãi điểu bay đi, trong lòng mới thực sự nhẹ nhõm quay vào trong động
phủ, tiếp tục thương lượng đãi sự của bọn chúng.

Đám yêu vật đương nhiên không chú ý tới, ở
một góc trong đãi sảnh, không biết từ lúc nào có một con kim sắc tiểu trùng
đang nằm, không nhúc nhích trông như vật đã chết.

Cùng thời gian đó, Hàn Lập ngược lại ẩn
thân đi theo sau ba con đãi điểu, ánh mắt chớp động không thôi.

Vừa rồi ở trong động phủ của tiểu thú, hắn
đã nhìn thấy hết cảnh dâng nhận cống vật. Đoán chừng bọn họ nhất định đang trở
về nơi tụ họp của Thiên Bằng tộc.

Việc hắn cần làm bây giờ là theo sát ba
người Thiên Bằng tộc để tìm ra con đường bình an trở vê Thiên Nguyên đãi lục.

Dù sao hải vực này rộng lớn như vậy, ai có thể
biết được chỗ nào ẩn chứa nguy hiểm không ngờ tới. Hàn Lập cũng không muốn bản
thân bị rơi vào lãnh địa của tồn tại hùng mạnh nào đó mà mình không biết.

Hơn nữa những người Thiên Bằng tộc này
giống Nhân tộc như vậy, tìm thấy nơi tụ tập của Thiên Bằng tộc, với thần thông
của hắn lẩn vào bên trong, thu thập một chút tình báo và một số linh dược cần
thiết, cũng không phải là chuyện gì quá khó.

Nói không chừng những dị tộc này còn có
không ít những kì trân dị bảo giống như Kim tủy tinh trùng.

Nói cho cùng Phi Linh tộc và Nhân tộc không
giống nhau, cùng một vật, đối với Nhân tộc mà nói có thể giá trị liên thành,
nhưng đối với dị Phi Linh tộc mà nói ngược lại có khi chỉ là vật bình thường.

Trong lòng suy nghĩ như thế, Hàn Lập có
chút nóng lòng càng thận trọng theo sát ba người kia hơn. Với thần thông của
Hàn Lập chỉ cần ba người kia không vượt xa ngoài phạm vi bao phủ của thần niệm
trăm dặm, thì đương nhiên không thể nào dễ dàng bị mất dấu.

Thế là ba người Thiên Bằng tộc bay nhanh
dọc theo quái vực gần bán đảo, bay hơn hai tháng, Hàn Lập cuối cũng mới nhìn
thấy một đão hắc tuyến xa xa ở chân trời.

Cuối cùng hắn cũng đã tới bờ biển của Thiên
Nguyên đãi lục.

Lúc này ba người Thiên Bằng tộc phía trước
đã sớm bay lên lục địa.

Nối liền bờ biển là một mảng địa hình phức
tạp đồi núi lớn nhỏ nối tiếp nhau.

Hàn Lập không dám chậm trễ, vội vàng tăng
tốc lên mấy phần, kéo khoảng cách gần lại một nửa.

Nhưng chính vào lúc này, phía trước đột
nhiên xảy ra dị biến! Phía trước của ba người Thiên Bằng tộc đột nhiên xuất
hiện một con chim lớn hai đầu và bảy tám người dị tộc khác cũng có hai cánh
trên lưng.

Bọn họ vừa hiện thân, lập tức bao vây lấy
ba người Thiên Bằng tộc, bộ dạng không có ý tốt gì. Hàn Lập trong lòng thoáng
ngạc nhiên, nhưng người vẫn không dừng lại, sau giây lát đã bay đến một chỗ
cách nơi xảy ra chuyện không quá hai trăm trượng, nhẹ nhàng dừng độn quang lại.

Chỉ thấy con chim hai đầu hung dữ vô cùng,
thân dài mười trượng, một đầu giống như đầu hổ, một đầu lại là đầu giao long,
toàn thân lông vũ năm màu rực rỡ, có vẻ tươi đẹp dị thường. Còn bảy tám người
có cánh kia, dung mạo ai nấy đều dữ tợn, đôi cánh sau lưng không những lớn hơn
một bậc so với ba người kia, mà còn cháy đỏ rực như cánh lửa.

Ba người Thiên Bằng tộc nháy mắt biến lại
thành hình người, sắc mặt nghiêm trọng đứng cạnh nhau.

“Thiên Minh, đây là có ý gì? Nơi đây là nơi
quản hạt của Thiên Bằng tộc chúng ta, Xích Dung tộc các ngươi tại sao lại xuất
hiện ở đây, còn chắn đường của bọn ta. Lẽ nào không sợ sự trừng phạt của thập
giới sao?”

Người nam Thiên Bằng tộc hơn ba mươi tuổi,
hướng vào một gã trong số những người đang vây quanh, quát lớn nói.

Gã này mặc hồng bào, thân hình cao lớn,
trên đầu không có một sợi tóc.

“Ha ha, chúng ta đã xuất hiện ở đây, đương
nhiên không sợ thập giới gì đó. Ngoan ngoãn giao ra những thứ trên người, sau
đó quy thuận Xích Dung tộc chúng ta, nói không chừng có thể tha cho các ngươi
một lần.” Gã to lớn đó cười lớn.

“Cái gì?” Phong Khiếu mặt biến sắc, nhưng
lập tức thần sắc lại hồi phục lại như thường.

“Phong Khiếu huynh không cần phải che giấu,
đương nhiên là Hoa Mộc Linh kia rồi.” Gã đầu trọc nham hiểm nói.

“Vật quý hiếm như Hoa Mộc Linh, sao lại có
trên người ba chúng ta, Thiên Minh, đầu óc ngươi không còn tỉnh táo sao.” Người
Thiên Bằng tộc phủ nhận nói.

“Không thừa nhận cũng không sao, lát nữa
bổn đãi nhân sẽ đích thân lục soát người các ngươi. Đúng rồi, quên không nói
cho các ngươi biết. Thánh chủ cuối cùng có Côn Bằng Chân Huyết của Thiên Bằng
tộc các ngươi, bốn tháng trước bị ba lê thú chạy ra từ địa uyên tấn công đã
chết rồi. Thiên Bằng tộc bị gạch tên khỏi Phi Linh tộc đã là chuyện sớm muộn.”
Tên cao lớn cười lớn nói.

Nghe thấy lời này ba người Thiên Bằng tộc
thất kinh.

“Nói bậy, Côn Bằng thánh chủ thần thông thế
nào chứ, cho dù không địch lại, nhưng nếu như muốn rời khỏi, có thể nào bị ba
con lê thú ngăn cản được chứ” Nam thanh niên Thiên Bằng tộc bộ dạng hoàn toàn
không tin.

“Ha ha, nếu như chỉ là lê thú đích thực
không thể ngăn cản được Côn Bằng thánh chủ, nhưng nếu như trước đó hắn đã bị
trọng thương, hai cánh bị tổn thương nặng, căn bản không thể biến thân để bay
thì sao.”

Gã cao to giang đôi cánh sau lưng, không có
hảo ý nói.

“Ngươi cho rằng nói như vậy, bọn ta sẽ tin
sao. Bớt sàm ngôn đi, cho dù nói thế nào, cũng đừng hòng ba chúng ta giao vật
cho các ngươi.” Người Thiên Bằng tộc hơn ba mươi tuổi ngược lại trấn tĩnh trở
lại, lạnh lùng trả lời.

Đôi nam nữ còn lại, trên người cũng chớp
động lôi quang, bộ dạng sẽ không thỏa hiệp. Gã đầu trọc thấy vậy, hừ lên một
tiếng, hung quang cũng bắt đầu chớp động không ngừng.

Hắn cũng là một tồn tại Hóa Thần trung kì,
những người còn lại cũng đều có thực lực Hóa Thần sơ kỳ, cộng thêm con chim
khổng lồ hai đầu, nhìn thế nào sức mạnh cũng lớn hơn ba người Thiên Bằng tộc
mấy lần. Tuy nhiên nếu như người Thiên Bằng tộc nhất tâm chạy trốn, mấy tên bọn
chúng ngược lại không nắm chắc được sẽ bắt được đối phương.

Dù sao tốc độ cũng không phải sở trường của
Xích Dung tộc. Cùng một cấp độ nếu rượt đuổi, đa phần sẽ bị đối phương chạy
thoát. Tuy nhiên gã cao to đã đem người mai phục ở đây, đương nhiên đã sớm nghĩ
đến điểm này.

Nét mặt hung dữ chợt lóe, gã cao to vung
tay một cái

Những người Xích Dung tộc khác một tay xoay
lật, lập tức trên tay xuất hiện một ống ngắn màu lam, nhắm ngay phía sau đồng
loạt hành động.

“Phốc phốc.” sau vài tiếng xé gió, từng đám
quang cầu màu lam bắn nhanh ra.

“Không hay rồi, là Khốn Ma Võng. Chạy
nhanh!” Người Thiên Bằng tộc lớn tuổi nhìn thấy màn này liền thất thanh, lập
tức vung cánh, cả người lập tức biến thành một đão hồ quang bắn nhanh đi.

Hai người còn lại nghe vậy mặt biến sắc,
cũng lập tức bay theo.

Nhưng đã muộn mất rồi.

Vô số quang cầu màu lam ở bốn phía chợt vỡ
ra, hóa thành một chiếc luới lớn lam sắc, không ngừng lớn thêm.

Trong nháy mắt tất cả tơ lưới hợp lại với
nhau, không gian mấy trăm trưỡngung quanh đều bị phong bế, hình thành một cái
lồng cực lớn. Khi cái lồng đã thành hình, ba đão điện quang một bước cũng thể
độn ra ngoài lưới.

Điện quang vừa thu lại, ba người Thiên Bằng
tộc hiện hình ra, sắc mặt người nào người nấy đều tái nhợt.

“Tuy đấy chỉ là Khôn Ma Võng cấp thấp,
nhưng nhốt các ngươi lại một lúc thì vẫn có thể làm được. Phong Khiếu, dưới sự
tấn công của bọn ta, ngươi có còn thời gian để xé rách Khôn Ma Võng sao. Hay là
ngoan ngoan đầu hàng có phải tốt không. Ta nói lần cuối cùng, nếu như ngưoi
không đồng ý, thì đừng trách ta không nể tình trước đây.” Gã đầu trọc thấy Khốn
Ma Võng không ngờ thật có thể nhốt ba người Thiên Bằng tộc, lập tức mừng rỡ
nói.

“Chúng ta hợp lực, nhanh chóng phá vỡ Khốn
Ma Võng!” Phong Khiếu căn bản không thèm để ý đến gã kia, ngược lại bình tĩnh
quay ra dặn dò hai đồng đão, tiếp đó hai tay xát vào nhau, sau đó giơ lên, hai đão
hồ quang lớn phóng ra, bắn thẳng vào chiếc lưới lớn màu lam.

Còn đôi nam nữ Thiên Bằng tộc cũng không
nói tiếng nào mỗi người mở miệng phun ra một đão hồ quang lớn, gia nhập vào đòn
tấn công.

Lập tức ầm ầm nổ vài tiếng, chỗ kết nối
ngân quang trên tơ lưới lóe sáng, cả Khốn Ma Võng rung lên.

Gã đầu trọc Thiên Minh thấy thế đột nhiên
giận dữ, trong miệng lập tức gầm lên ra mấy tiếng: “Động thủ, không để lại tên
nào hết!”

Lập tức hắn cuộn người trên không trung,
biến thành một con đãi điểu màu đỏ dài mấy trượng, hai cánh vừa đập liền lập
tức phóng ra hỏa diễm, bắn thẳng về phía ba người Thiên Bằng tộc.

Những tên Xích Dung tộc còn lại, cũng làm
phép biến hình, biến thành những con hỏa điểu tấn công tới.

Như thế, ba người Thiên Bằng tộc nhất thời
không thể lo tới việc tấn công Khốn Ma Võng, chỉ có thể cùng biến thành đãi
điểu ngân sắc, miệng phun lôi điện nghênh địch.

Một thời gian, không trung hỏa diễm quay
cuồng, chớp giật dữ dội, không trung chẳng mấy chốc trở nên cực nóng không thể
chịu nổi.

Chỉ có con chim lớn hai đầu, ngược lại kiên
định đứng yên tại chỗ không động đậy.

Hàn Lập nhẹ thở dài một tiếng, có chút khó
xử dở khóc dở cười.

Lúc này hắn đương nhiên cũng bị Khốn Ma
Võng nhốt ở bên trong.

Chương 1355: Lộ diện

Hàn Lập trong lòng hiển nhiên là rất buồn
bực, trong tình huống bình thường với thần thông của hắn vốn có thể nháy mắt
hình thành bên trong Khốn Ma Võng, độn quang ra khỏi cấm chế.

Nhưng hắn lại đang ẩn thân, nếu như vội
vàng dùng đến thần thông phát quang thì lập tức tin tức sẽ bị tiết lộ ra ngoài.

Thế là chỉ sau một chút do dự, hắn đã ở bên
trong cấm chế.

Khoé mắt Hàn Lập hơi động, chỉ có thể tạm
thời đứng bất động ở chỗ cũ, nhưng trong đầu lại cứ nghĩ đi nghĩ lại tất cả
những tin tức vừa chớp qua.

Hiển nhiên những người của Xích Dung tộc
này là một trong bảy hai chi của Phi Linh tộc, không biết từ chỗ nào mà biết
được ba người của Thiên Bằng tộc lúc này sẽ mang hoa Mộc Linh trở về, cho nên
mai phục trên con đường mà họ nhất định phải đi qua. Còn những người của Xích
Dung tộc dám làm như vậy có lẽ chính là vì một nhân vật rất lớn của Thiên Bằng
tộc đã chết, cả Thiên Bằng tộc cũng khó tự bảo vệ được bản thân mình.

Nhưng nếu cứ như vậy, những ý định ban đầu
của hắn há chẳng phải là hỏng hết rồi sao. Lẽ nào phải vứt bỏ Thiên Bằng tộc,
đi trà trộn vào nơi tập trung của đám Phi Linh tộc khác ư?

Điều này có vẻ không ổn. Dù sao nhìn từ
ngoại hình, người Thiên Bằng tộc và người của Nhân tộc cũng không có gì khác
biệt. Còn Phi Linh tộc, những chi khác thì không biết, nhưng nhìn dáng vẻ người
Xích Dung tộc e rằng tìm một chi dễ trà trộn vào giống như Thiên Bằng tộc không
phải là dễ.

Ý nghĩ của Hàn Lập lướt qua nhanh như chớp,
đồng thời chú ý nhìn về phía đãi chiến của người Thiên Bằng tộc và người Xích
Dung tộc sau khi biến ảo ở phía không xa.

Ở đó, những âm thanh ầm ầm inh tai nhức óc
vang lên, vô số những hồ quang điện lớn như con ngân mãng quay cuồng gào rít.
Ba con ngân điểu dường như hoá thân thành lôi điện, miệng vuốt cùng phối hợp,
anh dũng khác thường. Nhưng dưới sự bao vây của nhiều con hỏa điểu như vậy,
chúng đã trở nên yếu thế.

Những con hỏa điểu này không những thần
thông hoả diệm cuồn cuộn, cho dù ngẫu nhiên bị ngân điểu tấn công vào người,
chỉ cần hoả diệm sáng lên, những vết thương sẽ lập tức hồi phục như thường,
giống như cơ thể bất diệt vậy, mà hơn nữa con ngân điểu này sẽ bị ngọn lửa kia
quấn quanh người, toàn thân lôi quang phát sáng, cho dù có bình yêu vô sự thì
ngân quang phát ra trên người nó cũng nhất định sẽ bị mờ nhạt đi.

Trong lúc chúng đang tranh đấu trên không,
không biết là từ lúc nào đã nổi lên một viên châu màu đỏ đậm, phát ra ánh sáng
màu lửa nhạt, bao phủ toàn bộ mọi vật phía dưới nội trong mười mấy trượng.

“Phong Khiếu, ngươi và ta đồng cấp, nhưng
ta có Hỏa long châu trợ giúp, xem ngươi làm sao thành đối thủ của ta.” Trong
khi tranh đấu, một con hỏa điểu cực lớn cơ thể rõ ràng là lớn hơn rất nhiều so
với những con đồng loại, phát ra những tiếng cười cổ quái.

Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên, một con
ngân điểu đột nhiên giơ vuốt lên, lập tức năm luồng ánh sáng trắng mờ loé lên
rồi vụt tắt bắn vào không trung, một khắc sau chém thẳng vào viên châu.

“Ầm ầm.” mấy tiếng, trên bề mặt Hỏa long
châu chợt hiện lên một lớp ánh sáng màu đỏ, dễ dàng ngăn lại năm vuốt đó.

“Ha ha, Phong Khiếu huynh, ngươi đừng có
nghĩ mình gặp may như vậy, viên Hỏa long châu này ta sớm đã mời một vị trưởng
lão trong tộc bày bố cấm chế rồi, chỉ dựa vào một tên Phi Linh cấp cao như
ngươi thì hoàn toàn không có cách nào làm tổn hại được nó.”

Con hỏa điểu ha hả mấy tiếng, hai cánh vô
mạnh lên, lập tức ngọn lửa cuốn tất cả đi.

Ở phía dưới, mặc cho ba con ngân điểu không
chế lôi quang muốn tháo chạy khỏi phạm vi bao phủ của Hỏa long châu, thì viên
châu lại đuổi sát không tha, hoàn toàn không có cách nào vứt bỏ được, hơn nữa
còn vì phân tâm nên ba con ngân điểu liên tiếp bị thương, hồ quang lấp lánh bên
ngoài cũng dần dần mờ nhạt đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, con hỏa điểu càng
điên cuồng công kích không ngừng.

Ba con ngân điểu chỉ có thể chống đỡ khổ
cực trong biển lửa.

Đãi hán trọc đầu biến thành con hỏa điểu
nhìn thấy vậy, liền cười một tiếng lạnh lùng, từ mồm lại phát ra những tiếng
kêu rõ ràng chói tai.

Con cự cầm hai đầu đó cuối cùng cũng đã
hành động.

Chỉ nhìn thấy hai cánh của chúng dang ra,
hai cái đầu đồng thời phát ra những tiếng kêu u ám, thân hình khổng lồ thoáng
rung động, rồi lại biến thành một màn ráng màu ngũ sắc, bắn thẳng vào ba con
ngân điểu, cuốn chúng bay đi.

Ba con ngân điểu nhìn thấy cảnh này vô cùng
hoảng hốt, một con trong đó đột nhiên hét to:

“Mau thi triển Lôi độn thuật trốn đi nhanh.
Không thể chính diện ngăn cản con hỏa điểu này.”

Lời này vừa phát ra khỏi miệng thì ba con
ngân điểu thoắt cái đã biến thành ba đường ngân hồ bắn nhanh ra khỏi biển lửa,
trên đường đi, cơ thể đột nhiên bị trúng mấy đòn tấn công nghiêm trọng.

Nhưng chúng vừa thoát ra khỏi biển thì đã
biến mất không thấy tung tích.

Ráng ngũ sắc quay một vòng trên không
trung, lập tức ánh sáng mờ loé lên, lại một lần nữa xuất hiện con cự cầm hai
đầu. Hai cái đầu của nó không ngừng nhìn sang hai bên.

Viên Hỏa long châu trên không trung cũng
quay tròn không ngừng tại chỗ cũ, hình như đã mất đi tung tích của ba con ngân
điểu.

Mấy con hỏa điểu nhìn thấy đều ngẩn người
ra, con có đôi cánh lớn nhất trong đấy thu cánh lại, rồi một lần nữa lại hoá
thành hình người trong nngọn lửa hừng hực.

Đó chính là vị đãi hán trọc đầu tên Thiên
Minh.

Hắn nhìn hướng về phía ba đường ngân hồ đã
biến mất, rồi cất lên một tiếng cười lạnh:

“Đừng tưởng rằng mượn lôi lực để ẩn thân
thì ta sẽ không có cách nào tìm ra các ngươi. Lần này ngoài việc mượn uy lực
của Hỏa long châu ra, ta còn mang theo cả Thông linh chi phong. Ta đã đem tinh
hạch của Thiên Bằng tộc các ngươi cho nó phân biệt rồi, cho dù các người có tu
luyện thuật lôi độn đến cực trí thì cũng không có cách nào trốn được sự tìm
kiếm của nó đâu.”

Lời nói vừa buông xuống thì đãi hán trọc
đầu đột nhiên há to mồm, một bình hồ lô màu đỏ bắn ra.

Vật này quay vòng vòng chuyển dần xuống,
miệng hồ lô hướng xuống dưới, đột nhiên mấy con ong độc màu vàng kêu những
tiếng ù ù bay ra, một một con đều lớn vài tấc, trên người phát ra một thứ ánh
sáng linh quang nhàn nhạt.

Đãi hán kêu lên mấy tiếng cổ quái, ngón tay
chỉ về hướng mấy con ngân điểu biến mất.

Lập tức mấy con linh phong kêu lên một
tiếng rồi bay đi.

Đãi hán cười một cách độc ác, rồi giơ tay
ra một chiêu ở phía sau.

Lập tức tất cả nhưng con hỏa điểu do Xích
Dung tộc hoá thành đều dang hai đôi cánh lên, đuổi theo sau những con linh
phong.

Con cự cầm hai đầu cũng tiến sát theo.

Một khắc sau, điệu cười hiểm ác trên mặt đãi
hán trọc đầu ngưng lại.

Sau khi mấy con linh phong bay quay tròn
bốn phía, lại tụ về một nơi, tất cả hướng về một chỗ, trên dưới quay tròn không
ngừng.

Tại sao lại chỉ tìm thấy một tên Thiên Bằng
tộc.

Tất cả những người của Xích Dung tộc đều có
chút mơ hồ, không hiểu.

Nhưng đãi hán trọc đầu lại quyết đoán dị
thường, lập tức phản ứng lại, bống nhiên há mồm phun ra hai chữ “động thủ.”

Nhưng chưa đợi mấy con hỏa điểu bay tới,
thì ở nơi mà những con linh phong bao vây lại hiện ra một nam tử, trên không
trung bỗng phát ra những quang hà màu xám, linh quang lướt qua trong hư không,
những thứ bị linh quang quét vào trong thì lập tức biến mất hình mất dạng.

Mấy con hỏa điểu vô cùng kinh ngạc, không
nghĩ ngợi gì mà há to mồm ra, lập tức những tiếng gào thét không ngừng vang
lên.

Một màn quỷ dị xuất hiện. Chỉ nhìn thấy
phía dưới ánh sáng xám đó là những cây cột lửa đang làm tan chảy mọi thứ bên
trong quang hà, thoắt cái tất cả đã hoá thành hư không.

Lần này, những con hỏa điểu đều bị dọa một
trận, thân hình vốn khí thế hừng hực đang xông lên lập tức dừng lại, đều nhìn
chằm chằm kinh ngạc vào bóng một nam tử lạ mặt đang dần dần xuất hiện từ trong
ánh sáng xám ra.

Người này toàn thân mặc thanh bào, dung
nhan bình thường, đằng sau lưng có mang một đôi cánh màu trắng, đó cũng là
người của Phi Linh tộc, nhưng hoàn toàn không phải là một trong ba người của
Thiên Bằng tộc.

“Các hạ là ai?” Đãi hán trọc đầu ngạc
nhiên, lập tức quát lớn lên, trên người bỗng phát ra một khí thế cực kì đáng
sợ.

“Là ai chẳng nhẽ ngươi không nhận ra?”
Người mặc thanh bào mìm cười trả lời, đó chính là Hàn Lập, người bị lộ thân
phận ngoài ý muốn.

Vẻ mặt hắn trông rất ung dung, nhưng trong
lòng thì thầm oán trách.

Đang là cuộc tranh đấu của người dị tộc,
tại sao đột nhiên lại lôi hắn vào. Hắn không phải là người của Thiên Bằng tộc,
những con linh phong đấy tại sao lại tìm thấy hắn?

Hàn Lập thầm nghĩ, có lẽ việc này có liên
quan đến mình luyện hoá xương cánh của lôi bằng vào Phong Lôi Sí.

Cũng may lúc hắn hiện hình thì không những
cánh Phong Lôi đã biến đổi màu sắc, mà còn hoá thành đôi cánh có kích cỡ và
hình dáng giống với người của Thiên Bằng tộc, như vậy cũng không sợ ai nhận ra
sơ hở gì.

“Thiên Bằng nnhân?” Ánh mắt đãi hán trọc
đầu lướt nhìn quan khuôn mặt và đằng sau Hàn Lập, sát khí lập tức hiện lên.

Hàn Lập mỉm cười không nói.

“Bất kể tại sao ngươi xuất hiện tại nơi
này, nhưng nếu đã bị ta bắt gặp, thì chỉ có con đường chết thôi. Giết hắn.” Đãi
hán trọc đầu ra lệnh lạnh lùng khác thường.

Lập tức những con hỏa điểu ở bốn hướng xông
tới, hai cánh mà móng rung lên, mười mấy vuốt lửa đan chéo vào nhau trong ngọn
lửa cuồn cuộn, lăn thẳng vào Hàn Lập.

Chính vào lúc này, viên Hỏa long châu sáng
lên, không biết tại sao thoắt một cái mà từ một nơi xa đến vài chục trượng đã
xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Lập.

Một màn ánh sáng đỏ đồng thời phát ra.

Hàn Lập hơi nhăn mày, cũng không nhìn vào
những cử động khác mà chỉ vung bàn tay đen lên, những luồng ánh sáng màu xám
phía trước người cũng dâng cao lên bội phần, những móng vuốt và ngọn lửa lập
tức bị dừng lại ở trong đó, tiếp theo đó phía dưới luồng ánh sáng đang chớp
động bị xé nhỏ ra thành bột vụn và biến mất.

Đồng thời, hai đôi cánh phía sau lưng Hàn
Lập cũng phát ra tiếng kêu, thân hình mờ nhạt đi, rồi biến mất trong ánh lôi
quang ngân sắc. Và một khắc sau, hắn đã xuất hiện ở bên trên viên Hỏa long
châu, một cánh tay hắn lướt qua đã nắm lấy được viên châu trong tay.

Viện Hỏa long châu kêu “oành.” một tiếng,
không những phát ra màu lửa đỏ bao phủ, mà còn hoá hình trên không biến thành
một con cự mãng màu đỏ đậm dài vài trượng, há mồm ra cắn mạnh vào tay Hàn Lập.

“Phành.” một tiếng, kim quang trên cánh tay
phát ra, hiện lên một tầng kim lân, trên chỗ mà con hoả mãng cắn vào lại hoàn
toàn không có thương tích gì, cứng như thép đã được tinh chế.

Rồi năm đầu ngón tay của hắn đột nhiên dùng
một lực rất mạnh nắm chặt vào viên châu, ánh sáng nhạt nhạt đằng sau lưng bỗng
loé lên, truyền ra một tiếng giòn vang.

Không những mặt ngoài của viên Hỏa long
châu bị siết cho vỡ ra, mà ngay cả phần thân bên trong cũng bị sức mạnh cực lớn
trên người Hàn Lập làm cho nứt vụn ra.

Hai cánh tay hắn lại chà sát vào nhau, mười
đầu ngón tay giơ lên, một đống bụi màu đỏ bay lả tả ra.

Từ khi Hàn Lập hoá giải đòn tấn công của
bọn chúng đến lúc biến vào không trung rồi dùng một tay siết nát viên Hỏa long
châu, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian phút chốc.

Đám người Xích Dung tộc phía dưới nhìn thấy
đều trợn mắt há mồm.

“Ngươi đã huỷ đi bảo vật của Xích Dung tộc
ta.” Đãi hán trọc đầu tuy cũng hoảng sợ, nhưng lập tức nghĩ đến hậu quả sau khi
viên Hỏa long châu bị huỷ, không khỏi phẫn nộ xen lẫn kinh sợ.

Những tiếng the thé phát ra từ mồm hắn,
thân hình chợt động đậy, một lần nữa hoá thành con hỏa điểu cực đãi bay vụt
lên, và con cự cầm hai đầu cũng hoá thành một luồng quang hà cuồn cuộn ào tới.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3