Phàm nhân tu tiên - Chương 1364 - 1365

Chương 1364: Côn Bằng xá lợi và Thiên Bằng chi thệ

“Ngươi đã đáp ứng gia nhập Thiên Bằng
nhất tộc chúng ta rồi.” Trong đôi mắt sáng của thiếu nữ linh quang
chớp động, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hàn Lập, chậm rãi hỏi.

“Nếu vãn bối nói không bằng lòng, e
rằng cũng không thể dễ dàng ly khai quý tộc đâu!” Hàn Lập sau khi than
khẽ một tiếng, trả lời vô cùng thành thật.

Lúc này hắn thân đã ở trong lầu các
của Kim Duyệt, mà ở bên cạnh của nữ tử này còn có một lão già và
một mỹ phụ khác chia nhau ngồi hai bên.

Hai trưởng lão Hợp Thể sơ kỳ của
Thiên Bằng tộc mới xuất hiện này cũng đang không ngừng quan sát Hàn
Lập từ trên xuống dưới, nhưng ánh mắt lại nhìn vào trên Phong Lôi Sí
ở sau lưng hắn, trên mặt lộ ra một tia nóng bỏng.

“Hàn đạo hữu đã đưa ra lựa chọn này,
thực sự là một hành động rất sáng suốt. Chỉ cần thánh tử của tộc
ta có thể thông qua thí luyện, bản tộc nhất định sẽ không bạh đãi
đạo hữu đâu.” Thiếu nữ trong lời nói thì lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng
ngữ khí lại thản nhiên như sớm đã đoán ra rằng Hàn Lập sẽ đồng ý
rồi.

“Nếu là thí luyện thật sự có trình
độ giống như tù bối (tù trưởng) đã nói, vậy thì lần xuất thủ tương
trợ này đối với Hàn mỗ mà nói thì không phải là chuyện quá khó
khăn. Nhưng đồng dạng, tại hạ cũng không muốn rơi vào kết cục chim
hết thì bẻ cung đâu, cho nên vẫn còn có hai điều kiện, hi vọng quý
tộc có thể hứa trước với tại hạ. Như vậy thì Hàn mỗ cũng không
còn nỗi lo về sau, rồi mới có thể tận tâm toàn lực giúp thánh tử
của quý tộc.” Hàn Lập hơi dừng lại, chuyển đề tài.

“Điều kiện? Dị tộc nhân, ngươi cứ nói
ra thử xem nào.” Lão già họ Tư ở bên canh nhíu mày hỏi.

“Tại hạ muốn một viên Côn Bằng xá
lợi, cùng với một quyền lợi được lưu danh trên phó quyển của Thiên
Bằng Chi Thệ.” Hàn Lập mỉm cười, nói.

“Xá lợi, Thiên Bằng Chi Thệ phó quyển.”
Vừa nghe thấy câu này của Hàn Lập, không chỉ nam tử họ Từ và mỹ
phụ kia vẻ mặt đại biến, ngay cả khuôn mặt của nử tử Kim Duyệt này
cũng hơi thất kinh.

“Không thể! Côn Bằng xá lợi của bản
tộc tổng cộng có hơn mười viên mà thôi, mỗi một viên đều là thánh
vật mà sau khi các lịch đại đại trưởng lão của bản tộc tọa hóa để
lại, sao có thể đưa cho ngươi. Còn Thiên Bằng chi thệ, cho dù chỉ là
phó quyển (quyển phụ), bản tộc tổng cộng cũng chỉ có ba phần mà
thôi, sớm đã không còn bao nhiêu chỗ có thể để ngươi lưu danh rồi.”

Lão già râu đỏ sắc mặt âm trầm, lập
tức cự tuyệt.

“Không sai, hai thứ này đều là vật
quý của tộc ta, thực sự là không tiện nhận lời. Tiểu huynh đệ không
ngại đổi sang điều kiện khác chứ?” Mỹ phụ ở bên cạnh thở dài, cũng
khuyên nhủ.

Thiếu nữ thì lại không nói gì, ánh
mắt không ngừng chớp động, giống như là đang suy nghĩ gì đó.

“Tại hạ cần Côn Bằng xá lợi cũng
không phải là để cho mình. Sau khi phục hạ xá lợi, vãn bối mới có
thể khống chế Côn Bằng chi lực, có thể huyễn hóa Thiên Bằng chi thân.
Như vậy mới có thể hóa trang thành thánh tử của quý tộc mà không
bị tộc khác nhận ra. Có xá lợi lại thêm bản thân ta lại luyện hóa
Côn Bằng chi vũ và dung hợp Côn Bằng chân huyết, chắc có tư cách để
lưu danh trên quyển phụ của Thiên Bằng chi thệ chứ. Mà chỉ có làm như
vậy, tại hạ mới thực sự tin rằng quý tộc sẽ không có tính toán khác
với tại hạ sau khi xong chuyện.” Hàn Lập bình tình nói.

“Nhưng chuyện này ngươi làm sao mà
biết được, chẳng lẽ có người trong tộc đã nói với ngươi ư?” Lão già
họ Tư hắng giọng hỏi.

“Cái này cũng không đúng đâu. Hàn đạo
hữu đợi một ngày ở Thiên Tri các trong thành, chắc từ bên trong điển
tịch tra ra những chuyện này. Ta cũng suýt nữa thì quên mất, nhân tộc
một khi tu luyện có thành tựu, đều có thể có bản sự đọc một lần
là nhớ.” Kim Duyệt hờ hững mở miệng nói.

“Cho dù là như vậy, hai điều kiện này
chúng ta cũng không thể đáp ứng.” Lão gia liên tục lắc đầu.

“Vì sao không thể đáp ứng. Quý tộc
nếu như ở trong lần thí luyện này, thực sự không thể xuất hiện một
thánh chủ, chắc sẽ bị loại trừ trong danh sách bảy mươi hai phân chi
của Phi Linh tộc, từ đó mà bị những chi mạnh khác thôn tính. So sánh
với việc này, chút điều kiện không đáng nhắc đến này của Hàn mỗ
có gì là khó khăn đâu. Trừ phi ba vị bắt đầu tính toán rằng sau khi
xong chuyện sẽ xử trí tại hạ với cách khác.” Hàn Lập chậm rãi
nói.

Nghe thấy lời nói của Hàn Lập, Tư
trưởng lão và mỹ phụ sắc mặt có chút khó coi.

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Sau khi trầm
tư một hồi lâu, thiếu nữ bất chợt lên tiếng đồng ý.

“Sao có thể như vậy được..”

“Đại trưởng lão, việc này cũng phải
cân nhắc đã.”

Lão già và mỹ phụ đồng thời vội
vàng khuyên can.

“Không cần phải nhiều lời, cứ làm
theo lời Hàn đạo hữu nói đi, hai điều kiện này nếu so với sự hưng
vong của tộc quần, không đáng để nhắc tới. Chuyện này ta làm chủ.”
Thiếu nữ xua tay, giọng nói lạnh lùng.

Hai người ở bên cạnh nghe thấy vậy,
sau khi quay sang nhìn nhau thì cũng đành ngậm miệng.

“Hai điều kiện mà ngươi đề ra, bản
trưởng lão có thể hoàn toàn đáp ứng. Nhưng để bảo chứng rằng ngươi
sẽ tận tâm giúp đỡ hai vị thánh tử thông qua thí luyện, ta sẽ ký
kết một huyết thệ khác với ngươi. Nếu bản tộc sau thí luyện không
xuất hiện thánh chủ, bản nhân có thể dùng thân phận đại trưởng lão
phân phó ra một số thọ nguyên, phá trừ Thiên Bằng chi thệ và diệt
sát ngươi.” Ánh mắt của thiếu nữa thoáng chốc đã biến thành sắc
bén như đao.

Hàn Lập trong lòng lạnh toát, nhưng
trên mặt vẫn mỉm cười, nói: “Tiền bối yên tâm, nếu bởi vì tại hạ
không tận lực dẫn đến thí luyện thất bại. Vãn bối sẽ để mặc cho đãi
trưởng lão xử trí, tuyệt sẽ không oán hận một câu nào.”

“Ngươi hiểu đạo lý như vậy thì tốt,
về chuẩn bị trước đi. Ngày mai ta sẽ an bài tốt tất cả, rồi phái
người đón ngươi, cửa hành nghi thức khai linh cho ngươi gia nhập bản
tộc.” Thiếu nữ dùng khẩu khí rất đáng tin cậy, nói.

Hàn Lập tất nhiên không có ý kiến gì
khác, sau khi ôm quyền với ba vị trưởng lão của Thiên Quyên tộc liền
cáo biệt.

Sau khi thấy thân hình của Hàn Lập lóe
lên rồi biến mất ở cửa, lão già râu đỏ hít sâu một hơi, mặt trầm
trọng nói với thiếu nữ: “Đại trưởng lão, ta không phải là không đồng
ý làm vậy. Côn Bằng xá lợi cho hắn cũng được, nhưng một khi được lưu
danh trên phó quyển của Thiên Bằng chi thệ, trừ phi sau này hắn làm ra
vài tội tày trời trái với thệ ước, trong tộc của ta không ai có thể
xuất thủ với hắn. Chuyện này rất dễ dàng bị người ngoài lợi dụng,
từ đó mà mang tới đại họa cho tộc ta.”

“Chuyện này ta tất nhiên là biết,
nhưng Tư trưởng lão hình như đã quên mất một việc, Thiên Bằng chi thệ
chỉ có thể hạn chế người của bản tộc mà thôi. Chuyện của tên phản
đồ ba ngàn năm trước, các ngươi lẽ nào đã quên rồi ư.” Thiếu nữ đột
nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

“Ý của đại trưởng lão là...” Mỹ phụ
bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Mấy ngày trước, ta tiếp kiến mấy vị
Phi Linh tướng đi hộ tống cống phẩm vừa trở về, cũng biết một số chuyện
của tên nhân tộc này. Theo bọn họ kể lại, tu sĩ nhất tộc tuy nhìn
chỉ là có tu vi của Phi Linh tướng trung giai, nhưng trên thực tế ít
nhất cũng có thần thông của Phi Linh soái sơ giai. Dùng để giúp chúng
ta thông qua thí luyện, tuyệt đối có phần nắm chắc lớn. Vì thế chịu
thiệt một chút căn bản cũng không tính là gì. Hơn nữa sau khi kết
thúc chuyện này, tên dị tộc này chỉ cần bằng lòng ngoan ngoãn sống
ở thánh thành của chúng ta, không tiếp xúc với tộc nhất khác, chúng
ta cũng bất tất phải dùng bước cuối cùng. Nhưng, chúng ta phải cẩn
thận hơn, những người đối đầu của bản tộc sẽ động thủ động cước
trong lần thí luyện này đó.” Thiếu nữ đưa tay lên vén lọn tóc trên
vai, ung dung nói.

“Đại trưởng lão minh giám!” Lần này,
lão gì râu đỏ và mỹ phụ thực sự yên tâm rồi.

Ở phía bên kia, Hàn Lập sau khi về nơi
ở lại gặp mấy khách nhân tới thăm.

Chính là ba huynh muội Phong Khiếu,
Bạch Lôi, Bạch Ngưng vừa về thành.

Ba người này vừa thấy Hàn Lập, biểu
hiện vô cùng nhiệt tình, sau khi ngồi nói chuyện với mình cả nửa
ngày mới tận hứng mà đi.

Hàn Lập sau khi ra tận cửa tiễn ba
người, nụ cười trên mặt mới thu lại, hơi trầm ngâm quay về phòng. Sau
đó đóng chặt cửa phòng lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên có
bốn nam bốn nữ của Thiên Bằng tộc tới trước cửa, tuy tu vi đều tương
đương với hạng Trúc Cơ kỳ, nhưng được cái đều còn rất trẻ tuổi, tư
chất không tầm thường.

Hàn Lập sau khi đánh giá mấy người
này, cũng không nói gì nhiều, lập tức theo tám người rời khỏi quý
tân quán, đi vào trong thánh thành.

Sau khi đi hết nửa thành, Hàn Lập tới
một toàn kiến trúc kỳ quái ở một góc của thánh thành.

Kiến trúc này là một quảng trường
giống như sân thi đấu thể thao. Cả quảng trường là hình tròn, bốn
mặt đều bị tường đá to lớn cao tầm trăm trượng vây quay, chiếm diện
tích rộng vài dặm.

Trên tường đó, dựng hàng trăm thạch
điêu ô bằng, bên trên không biết là thi gia cấm chế gì mà bức nào bức
nấy đều lấp lánh ánh sáng đủ màu, hình thành một vầng sáng bảy
màu, bao bọc cả quảng trường.

Mà ở trung tâm quảng trường lại có
một đài cao giống như tế đàn, các vật bên trên đề dùng bạch ngọc
trong suốt chế thành.

Hàn Lập hiện giờ đang đứng trên ngọc
đài, xung quanh đứng mấy chục Thiên Bằng nhân, nam nữ đều có, toàn bộ
đều mặc áo trắng, đều có tu vi cấp độ Luyện Hư.

Kim Duyệt và ba trưởng lão đang đứng
trước mặt Hàn Lập, đằng sau là hai nữ tử thị tùng trẻ tuổi trang
điểm xinh đẹp, trong tay phân biệt nâng một cái chậu bạc.

“Hàn đạo hữu, đồ vật chúng tôi đã
chuẩn bị tốt rồi. Hơn nữa để trước khi thí luyện bắt đầu, đạo hữu
có thể phát huy đầy đủ năng lực của Côn Bằng xá lợi và Côn Bằng chi
huyết, ta và ba vị trưởng lão sẽ dùng thần thông giúp ngươi trong một
khoảng thời gian ngắn triệt đệ luyện hóa hai vật này, sau đó truyền
cho ngươi thuật biến thân của Thiên Băng tộc. Hi vọng Hàn đạo hữu ngàn
vạn lần đừng làm chúng ta thất vọng.” Trên mặt thiếu nữ tinh quang
chớp động, hai mắt nhìn thẳng vào Hàn Lập, nói.

“Tiền bối yên tâm, tại hạ đã đáp ứng
mấy vị trưởng lão, tuyệt đối sẽ tận tâm tận lực.” Hàn Lập nghiêm
mặt nói.

“Rất tốt, ngươi trước tiên dung hợp Côn
Bằng chân huyết đi, Tư trưởng lão sẽ hợp lực xuất thủ kích phát linh
huyết chi lực, sau đó cường hành đêm chân huyết và huyết dịch của
ngươi dung hợp thành một thế, không còn phân biệt gì nữa. Trong đó có
chút đau khổ, nhưng chắc đạo hữu có thể chịu được. Sùng cùng khi
ngươi phục hạ Côn Bằng xá lợi sẽ do ta tự thân xuất thủ, giúp ngươi
luyện hóa vật này. Lúc đó ngươi phải cẩn thận, đừng để bị Côn Bằng
chi lực chứa trong xá lợi phản phệ, từ đó tâm ma xâm nhập. Dù sau
thì ngươi cũng không phải là Thiên Bằng nhân chân chính, hành động này
vẫn có chút hung hiểm.” Thiếu nữ lại dặn dò mấy câu.

Hàn Lập tât nhiên là nhất nhất đáp
ứng.

Thấy bộ dạng thành thật của Hàn
Lập, thiếu nữ hài lòng gật đầu, sau đó phất ngọc thủ ra sau.

Lập tức một trong hai thị nữ kính
cẩn bước lên, dâng chậu bạc trong tay ra trước người nữ tử.

Kim Duyệt hờ hững nhìn chậu bạc, một
ngón tay ngọc trắng nõn búng một cái lên quần sáng.

Bạch quang lấp lóe điên cuồng mấy
cái, rồi vô thanh vô thức tiêu tán, lộ ra một cái bình màu xanh to cỡ
ngón cái, hình dáng cổ xưa, không phải vàng mà cũng chẳng phải
ngọc.

Chương 1365: Chân huyết nhập thể

Trong miệng thiếu nữ phát ra tiếng
chú ngữ rất êm tai, đơn thủ điểm một cái vào chiếc bình nhỏ, một
luồng sáng xanh từ đầu ngón tay bắn ra, kích lên trên bình nhỏ.

Bình nhỏ run rẩy rồi bay lên không
trung, lao thẳng tới chỗ Hàn Lập.

Hàn Lập không nói gì, lúc này thần
hình khẽ động, ngồi lên ngọc đài.

Vào lúc này, Tư trưởng lão và mỹ
phụ đột nhiên giơ tay lên, từ tay mỗi người bay ra một vật.

Một vật đỏ như máu, vật kia xanh biếc
ướt át, phân biệt là một đóa hoa sen to cỡ bàn tay và một phiến lá
chuối màu xanh biếc.

Hoa sen mau đỏ như máu xoay tròn xuống,
hóa thành to cỡ một trượng, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, mà lá chuối
cũng đồng dáng hóa thành to cỡ một thân người, phù hiện ra phù văn
màu lục kỳ quái, lấp lóe phát sáng, vô cùng chói mắt.

Đuôi lông mày của Hàn Lập khẽ động,
khi còn chưa nhìn rõ hai thứ này có tác dụng thì thì đóa hoa sen đỏ
như máu đã rơi lên đỉnh đầu.

Hàn Lập đầu tiên thất kinh, cảm thấy
người nhũn ra, mình không ngờ đã bị đáo hoa sen máu đó nhẹ nhàng
nâng lên, rồi lập tức trong miệng mũi toàn là mùi thơm nhàn nhạt do
đó hoa sen đó phát ra, khiến hắn có một loại cảm giác mê man muốn
ngủ.

Hàn Lập cũng không kinh hoàng, hai mắt
tuy híp lại, như ngủ mà không phải ngủ, nhưng thủy chung vẫn bảo trì
một tia tỉnh táo cuối cùng ở sâu trong lòng.

Tư trưởng lão quát khẽ một tiếng,
cánh hoa sen từ từ khép lại về phía trung tâm.

Trong nháy mắt tất cả cánh hoa đều
thu lại, hóa thành một nụ hoa đỏ tươi.

Thấy cảnh này, năm ngón tay của thiếu
nữ đồng thời búng về phía chiếc bình nhỏ.

Sau mấy tiếng “bốp bốp.”, có mấy
luồng sáng xanh bắn ra, lóe lên rồi vụt tắt. Chiếc bình nhỏ nổ ra
một vầng sáng xanh, nắp bình không ngờ lại không thấy đâu, một quầng
ánh sáng xanh từ trong bình chiếu ra, sau đó thu lại, hóa thành một
con chim đại bàng màu xanh to mấy tấc, tung cánh muốn bay lên không.

Thiếu nữ lại sớm đã có chuẩn bị,
đôi kim sí ở sau lưng vỗ một cái lên trời.

Lập tức từ hai cánh kim quang phóng
ra, thoáng chốc đã chùm lấy con đại bàng nhỏ màu xanh. Sau đó con
đại bàng lăn lộn ở trong vầng ánh sáng mấy cái, liền háa thành một
vũng nước xanh nhỏ, lờ mờ có ngân mang hiện ra.

Thiếu nữ hai tay bấm quyết, lại một
lần nữa điểm lên nước xanh ở trên không trung.

Vầng ánh sáng vàng chấn động một
chập, bọc lấy vũng nước xanh rồi rơi xuống nụ hoa.

Sau một tiếng bịch, nước xanh đan xen
trong ánh sáng đỏ và vàng, thoáng chốc đã nhập vào đóa hoa sen. Lúc
này, Tư trưởng lão ở bên cạnh nhoáng lên, xuất hiện ở bên cạnh đóa
hoa sen như quỷ mị, đơn thủ giơ lên, chống ở bên cạnh hoa sen.

Phật một tiếng, đối cánh bạc ở sau
lưng lão già xòe ra, linh quang màu bạc từ trong tay lũ lượt chút
nhập vào trong đoa hoa sen.

Mỹ phụ đồng thời cũng bay tới phía
bên kia của hoa sen, tay chống ở dưới, linh quang màu trắng tỏa ra đồng
thời cả đóa hoa sen phát ra tiếng ong ong, huyết mang bên trong lập lòe
bất định.

Mà đúng vào lúc này, phiến là chuối
màu xanh đang bồng bềnh trên không trung cũng lượn lờ bay xuống. Nhưng
khi vừa chạm vào đóa hoa sen thì tự nhiên nổ tung, lập tức vô số sợi
tơ màu lục từ trong bắn ra, sau đó lũ lượt ùa vào trong đóa hoa sen,
thoáng chốc đã không thấy đâu.

Tiếp theo bên ngoài hoa sen hiện ta
từng đạo từng đạo hoa văn màu lục, hình dạng cổ quái. Sau một khắc,
huyết quang chợt tắt, tiếng ong ong cũng im bặt.

Tư trưởng lão và mỹ phụ như không
nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mặt, cả hai vẫn nhắm mắt, chỉ
dùng tâm để chú nhập linh quang cực kỳ tinh thuần vào trong hoa sen.

Thiếu nữ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh
này, thở dài một hơi, mỉm cười tự nói với mình: “Quả nhiên mình
đoán không nhầm, khí thức trong cơ thể người này đủ để tiếp nhận Côn
Bằng chân huyết. Quang trọng là, thân là dị tộc nhân thì liệu có thể
thôi động ra được mấy thành uy lực của Côn Bằng chi huyết.”

Sau khi nói xong câu này, thiếu nữ
quét mắt nhìn những người thuộc lớp cao tầng khác của Thiên Bằng
tộc đang đứng gần, đột nhiên cất tiếng: “Chuyện lần này các ngươi
đều đã tận mắt chứng kiến. Người này quan hệ tới sinh tử tồn vong
của bản tộc, cho nên tất cả những gì liên quan đến người này đều
phải tuyệt đối bảo mật. Thân phận của người này, từ giờ đi sẽ được
bản tộc phái tới hải ngoại, bí mật bồi dưỡng thánh tử thứ ba. Các
ngươi hãy nhớ lấy.”

“Đại trưởng lão yên tâm, chúng tôi
tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.” Những Thiên Bằng nhân cấp Luyện
Hư nói.

“Ta cũng tin rằng chư vị sẽ không làm
ra chuyện làm tổn hại đến bản tộc. Sau hai tháng, ta sẽ từ trong số
các ngươi chọn ra mấy người cùng ta dẫn theo thánh tử, tham gia trắc
thí luyện lần này.” Thiếu nữ gật đầu, chậm rãi nói.

“Hai tháng!Sao lại sớm như vậy, trước
kia không phải là nói còn một năm thời gian sao?” Lập tức có người
nói: “Nghe nói Xích Dung tộc, Độ Nha tộc hơn mười tộc liên danh đề
xuất, yêu cầu cử hành thí luyện sớm hơn. Trưởng lão của tộc ta trong
liên tịch trưởng lão hội tuy cố gắng tranh cãi về chuyện này, nhưng
đại bộ phận mọi người đều đã đồng ý rồi.”

“Vì sao lại đồng ý, chắc phải có lý
do chứ.” Một người khác bất bình nói.

“Đương nhiên là có lý do rồi. Bọn họ
nói là địa uyên gần đây có chút không yên ổn. Tốt nhất là bố trí
ngày thí luyện sớm hơn một chút, tránh chậm trễ thì sinh biến, phát
sinh ra chuyện gì bất ngờ.” Thiếu nữ vẻ mặt bình tĩnh, nói.

“Yêu vật trong địa uyên và Phi Linh tộc
chúng ta là sinh tử đại địch, đã có lúc nào được thái bình đâu. Căn
bản là muốn nhắm và mấy chi nhỏ yếu như chúng ta thôi.” Một Thiên
Bằng nhân căm tức nói.

“Không cần nói nhiều lời thừa nữa,
liên tịch trưởng lão và nhiều người đã đồng ý thí luyện sớm, bản
tộc cũng chỉ đành chấp nhận chuyện này mà thôi. Trừ chuyện thí
luyện ra, gần đây trong khu vực quản hạt của Thiên Bằng tộc chúng ta
có người của tộc nhân khác xuất hiện, còn trắng trợn bắt người
cướp của. Một bộ phận người trong tộc ta lập tức dẫn đội xuất
phát, kích sát toàn bộ những kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của này
cho ta, cho những phân chi khác một bài học, khiến chúng trước khi thí
luyện kết thúc không dám có chủ ý với bản tộc nữa.” Thiếu nữ khi
nói tới mấy câu cuối, giọng nói biến thành lãnh khốc.

“Tuân lệnh!” Những Thiên Bằng nhân này
nhao nhao cúi đầu vâng dạ.

Sau đó, thiếu nữ bắt đầu phân phó
nhiệm vụ, tất cả mọi người đều lĩnh mệnh rồi rời đi.

Trên ngọc đài, nháy mắt đã trở nên
vắng vẻ, ngoài trừ thiếu nữ đang vận công, ba trưởng lão bọn Tư
trưởng lão, cùng với hai thị nữ ở phía sau thiếu nữ ra, không còn
một ai đứng trên đài.

Ánh của thiếu nữ lại rơi lên đóa hoa
sen ở bên cạnh.

Hoa sen này dưới sự hợp thể không
ngừng chú nhập linh lực của hai vị trưởng lão, thể tích so với lúc
đầu còn lớn hơn một nửa. Đồng thời những hoa văn màu lục bên ngoài
hoa sen cũng bắt đầu chớp động không ngừng, giống như là đang sống
vậy.

Thiếu nữ đột nhiên lăng không tóm về
phía chậu bạc còn lại trong tay thị nữ ở đằng sau.

Một tiếng phá không truyền ra, một
viên ngọc màu nhũ trắng từ trong chậu bắn ra, bị Kim Duyệt nắm vào
trong tay.

Thiếu nữ này dùng ngọc chỉ kẹp lấy
viên ngọc, đưa ra trước mắt, ngưng thần nhìn chăm chú.

Trên mặt nàng ta đột nhiên lộ ra một
vẻ kỳ quái.”Đây là xá lợi của đại trưởng lão đời nào sau khi tọa
hóa để lại?” Thiếu nữ mở miệng hỏi một câu.

“Là xá lợi của đại trưởng lão đời
thứ chín. Án chiếu theo phân phó của đại trưởng lão, đây là xá lợi
gửi lại lâu nhất. Lực lượng bên trong chắc đã mất hơn nửa rồi.” Thị
nữ đó cung kính trả lơi.

Đời thứ chín! Chính là Hồng Vân đại trưởng
lão sáng tạo ra Kinh Trập thần công, sau cùng lại phát điên mà chết.”
Thiếu nữ hơi biến sắc.

“Chính là xá lợi của Hồng Vân trưởng
lão. Bởi vì Hồng Vân trưởng lão chết quá kỳ quặc, xá lợi mà ông ta
lưu lại trừ Côn Bằng chi lực ra, còn hỗn tạp một ít thần niệm chi
lực của ông ta trước khi chết, có khả năng sẽ lưu lại hậu hoạn cho
người luyện hóa. Vì thế xá lợi này luôn cất trong mật thất, không ai
dám tùy tiện luyện hóa. Nếu đại trưởng lão cảm thấy không thích
hợp, tiểu tỳ lập tức đối cái khác.” Thị nữ có chút bất an, giải
thích.”

“Không cần, viên này được rồi.” Thiếu
nữ quét mắt nhìn đáo hoa sen đỏ, vẻ mặc khôi phục lại như bình
thường. Lúc này, hoa văn màu lục bên ngoài hoa sen bắt đầu vặn vẹo to
hơn, cả đóa hoa sen đều bắt đầu bành trướng...

Hai ngày sau, trên bầu trời của ngọc
đài.

Một con thanh điểu hóa thành một đạo
tàn ảnh bay lúc lên lúc xuống trên không trung, bên ngoài thân thể hiện
ra một đạo ánh sáng màu vàng và màu xanh, đột nhiên thân hình của
nó dừng lại ở chỗ cũ, không động đậy, song trảo tóm mạnh một cái
vào hư không.

Mười móng vuốt màu trắng bắn ra, vẽ
một đạo bạch ngân nhàn nhạt trong không trung, hơn nữa chỉ vừa lóe lên
là biến mất không thấy đâu.

Hai cánh bỗng nhiên vỗ về phía trước,
ánh sáng mờ cuộn cuộn vòng một vòng về phía trước, hóa thành phong
nhận to cỡ bàn tay, dày đặc trong phạm vi hơn trăm trượng, bao bọc
toàn bộ mọi thứ vào trong.

Một tiếng “ầm.” vang lên, thanh điểu
há to miệng, không ngờ lại phun ra từng quả lôi cầu màu vàng, khiến
chỗ ở trước mặt hóa thành một mảng lôi quang.

Sau một tiếng rít bén nhọn, hai cánh
của thanh điểu vỗ một cái, đột nhiên biến mất trong một cỗ cuồng
phong.

Một khắc sau, trong cuồng phong ở trên
không trung, thân hình của thanh điểu lại một lần nữa hiện ra, nhưng
trong luồng sáng xanh, thân hình của thanh điểu phồng lên, nháy mắt đã
to cỡ hơn một trượng, rồi lại hóa thành một vật không lồ to hơn trăm
trượng, dưới một cái vỗ cánh, bao phủ toàn bộ ngọc đài ở phía
dưới.

Mà trên ngọc đài có ba người đang
dứng, nhìn lên thân hình khổng lồ của thanh điểu trên không trung, sắc
mặt có chút thay đổi.

“Đại trưởng lão, ngài cho hắn phục
dụng viên xá lợi tàn tổn của đại trưởng lão đời thứ chín ư.” Khi
sắc mặt của Kim Duyệt đang âm tình bất định thì bên cạnh truyền tới
giọng nói khó tin của lão già râu đỏ.

“Sao vậy, Tư trưởng lão hoài nghi ta
cho tên dị tộc nhân này phục dụng linh đan diệu dược gì khác ư.”
Thiếu nữ sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng trả lời.

“Tư mỗ sao dám nghĩ vậy. Chỉ là
người này nắm bắt thuật ảo hóa biến thân nhanh như vậy, hơn nữ còn
biển ảo ra bằng điểu chân thân, e rằng cấp bậc linh soái cũng chẳng
qua là như vậy mà thôi. Có thật là người xuất thân từ nhân tộc không
vậy.” Lão già có chút hoài nghi.

“Ngươi tự mình giúp hắn dung hợp Côn
Bằng chân huyết, người này có phải là người của Phi Linh tộc chúng
ta hay không, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Có điều người này sau khi
biến thân có thần thông to lớn, cũng nằm ngoài dự đoán của ta. Khả
năng người này luyện hóa Côn Bằng chi vũ đó, thực sự hàm chứa linh
huyết của Côn Bằng chân thánh, sớm đã cải biến một số thể chất của
hắn.” Thiếu nữ sau khi trầm ngâm một thoáng, mới tìm ra một lý do
này.

“Nếu là vậy thì cũng miễn cưỡng nói
là may mắn.” Mỹ phụ cũng thở dài một hơi, nói.

Trên mặt lão già vẫn là vẻ nửa tin
nửa ngờ, rõ ràng không quá tin tưởng đối với lý do của thiếu nữ.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3