Phàm nhân tu tiên - Chương 1366 - 1367

Chương 1366: Kinh chập thập nhị biến

Kim Duyệt cũng không nói gì, ở trên không
thu hai cánh lại, cả người dần dần thu nhỏ lại, nhanh chóng khôi phục lại dáng
người như ban đầu.

Một tiếng chim đãi bàng hót từ trong miệng
vang lên, linh quang chói mắt chợt léo, biến ảo ra một nam tử xích lõa, hai tay
bóp quyết, một mảnh thanh hà vây lại, từ từ hạ xuống.

Cô gái mở to hai mắt, ánh mắt nhìn chằm
chằm trước ngực nam tử xích lõa.

Trước ngực là một đồ án đãi bằng có màu
xanh yêu dị, trông rất sống động, phát ra linh qunag.

Nam tử này hiển nhiên chính người dung hòa vào trong chân huyết
của Côn Bằng rồi luyện hóa cùng với xá lợi, Hàn Lập.

Chân thánh pháp tương! Đây chính là thân cụ
chân thánh chi huyết, hơn nữa còn kích phát toàn bộ tiêu chí. Có hơn phân nữa
là thánh tử, trên người đều đã xuất hiện dị tượng.

Có pháp tương này trong người, các tộc còn
lại cho dù hiểu rằng không phải là Thiên Bằng chân chính, chỉ sợ cũng không có
cách nào tìm ra lý do dể không cho hắn tham gia thí luyện.

Kim Duyệt u ám thở dài một hơi, sau khi tự
an ủi mình một phen, cũng trở nên bình tỉnh hơn nhiều.

Nhưng thật ra hai người Tư trưởng lão cùng
mỹ phụ, nhìn thấy đồ án trước ngực Hàn Lập, càng có chút không được tự nhiên.

Một gã tộc nhân khác, trên người lại có
chân thánh tinh khiết mà đãi bộ phận cao tầng trong tộc cũng không có, hiển
nhiên làm cho bọn họ buồn bực không thôi.

Ngân quang chợt lóe, trên người Hàn Lập
xuất hiện một trường bào màu bạc, lập tức rơi xuống trước mặt ba người, hai tay
ôm quyền nói: “Đa tạ ba vị tiền bối ra tay tương trợ, ta đã nắm giữ được 7-8
phần Thiên Man Huyễn Hóa Chi Thuật. Có gì không ổn, mong ba vị tiền bối chỉ
bảo.”

Thái độ của hắn có vẻ cực kỳ thành khẩn!”Huyễn
hóa chi thuật của ngươi không tệ. Chúng ta cũng không có gì để chỉ điểm. Ngươi
có thể trở về. Hai tháng sau, trước khi ta mang ngươi đi tham gia thí luyện,
xin mời xuất thiên bằng chi thệ phó quyển, cho ngươi lưu danh bên ngoài. Lúc ở
trong đây, ngươi chỉ cần không ly khai Thánh thành, có thể tự do hoạt động.”

“Được rồi, còn phải nói cho ngươi một
chuyện. Mặc dù giúp người luyện hóa xá lợi Côn Bằng, nhưng trong xá lợi này sát
khí quá nặng, vẫn còn chưa thanh trừ hết. Chúng nó vẫn ẩn ở trong cơ thể người,
nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát tác. Chờ ngươi thí luyện trở
về, ta lại giúp người thanh trừ sạch sẽ.” Cô gái thản nhiên nói.

Hàn Lập nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhưng
trong chớp mắt liền khôi phục lại bình thường.

“Tiền bối yên tâm, hai tháng sau, vãn bối
nhất định tham gia thí luyện này.”

Cô gái gật đầu.

Hàn Lập lúc này lập tức thi lễ ba người,
rồi hóa thành một đoàn thanh quang rời đi.

Cô gái ba người đưa mắt nhìn Hàn Lập biến
mất nơi chân trời, không nói một lời nào, nhưng thần sắc khác nhau.

Kim Duyệt nhìn lên bầu trời, mặt không chút
thay đổi, mà hai người Tư trưởng lão sắc mặt lại trở nên u ám, tựa hồ đang âm
thầm suy nghĩ cái gì đó.

Gần nữa ngày sau, Hàn Lập đã ở trong một
gian phòng ngủ trong Quý Tân quán, hai mắt khép hờ khoanh chân ngồi trên mép
giường.

Hai tay bóp quyết, trên người thanh quang
không ngừng xuất hiện.

Khuôn mặt vừa động, hiện ra một vẻ thống
khổ, từng hạt mồ hôi từ trên trán rơi xuống.

Thở dài một hơi, Hàn Lập buông lỏng pháp
quyết trong tay, thanh hà thu liễm, mở hai mắt ra.

“Có chút ý tứ, không nghĩ tới cái người gọi
là Hồng Vân trưởng lão Thiên Bằng tộc, lại lưu lại tinh thần lực hung ác như
thế. Nếu không phải Đãi Diễn Quyết cũng không yếu, chỉ sợ rằng lưu lại hậu hoạn
khó lường vô cùng. Cũng may hoàn toan không có linh tính tự chủ, trước tiên có
thể trấn áp, sau đó từ từ luyện hóa.” Hai mắt Hàn Lập sau khi chớp động vài
cáu, liền cúi đầu tự nói vài câu.

Kỳ thật cho dù là một bộ phận thần niệm,
nhưng thân là tồn tại cấp Hợp Thể Kỳ, phần tinh thần lực này mạnh làm cho người
ta nghe mà sợ hãi. Sợ rằng phải tốn trăm năm mới thể thể luyện hóa hoàn toàn.
Nhưng mà vì vậy, sau khi luyện hóa xong cũng có hiệu quả kinh người, làm cho
thần thức của hắn tăng lên một nữa.

Về phần trong xá lợi còn một ít sát khí,
hắn căn bản không để trong lòng. Phạm thánh chân ma công chính là khắc tinh của
thứ này.

Hàn Lập trầm ngâm một chút, nắm tay đột
nhiên hướng lôi bào trên người phất một cái.

Sau một trận sét đánh, lôi bào trên người
hóa thành vô số kim ngân thu vào bên trong cơ thể.

Cúi đầu nhìn xuống, hiển nhiên là nhìn thấy
một cái đồ án màu xanh trước ngực.

“Hừ, thiên bằng pháp tương? Phải nên gọi là
kinh chập pháp tương.” Trên mặt Hàn Lập xuất hiện một tia quỷ dị, đột nhiên
vươn ngón tay ra, hướng lên trên đồ án điểm nhẹ một cái.

Một màn khó tin xuất hiện, đồ án Đãi Bằng
màu xanh, đột nhiên léo ra quang mang ngũ sắc, một lát sau liền biến thành một
không tước năm màu, tiếp theo kim quang đãi phóng, lại hóa thành một đồ án kim
viên điên cuồng. Cuối cùng sau khi bạch quang đãi phóng, đồ án liền biến mất vô
ảnh vô tung.

Nếu Kim Duyệt ba gã trưởng lão Thiên Bằng
tộc nhìn thấy một màn này, tuyệt đối sẽ cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Chân thánh pháp tương này, sao có thể đổi
tới đổi lui như vậy, cuối cùng còn có thể tự biến mất.

Nói đãi khái, một khi đồ án chân thánh pháp
tương xuất hiện ra bên ngoài, căn bản là cả đời đi theo chủ nhân, không thể dễ
dàng biến hóa.

Hàn Lập nhìn chằm chằm ngực mình, lộ ra vẻ
hài lòng.

“Kinh chập thập nhị biến, hiện tại đã nắm
giữ ba loại khẩu quyết, mặc dù thiếu chân huyết của ngũ sắc không tước cùng sơn
nhạc cư viên, nên không thể biến ra chân linh hóa thân, nhưng thân thông mạnh
mẽ như thế này, cũng rất là kinh người.” Hắn thì thào tự nói vài câu.

Sau khi luyện hóa tinh thần lực của Hồng
Vân, ngoài ý muốn được công pháp, trên lý luận hắn có thể biến hóa thành hình
thái tồn tại của mười hai loại chân linh, uy lực mạnh mẽ như thế nào có thể
tưởng tượng được. Nếu có thể tinh thông tất cả mười hai loại chân linh pháp
tương này, có thể có được rất nhiều thần thông chân linh, chỉ sợ ngay cả thiên
thượng chân tiên cũng phải tránh xa.

Đương nhiên đây chỉ là một loại hy vọng xa
với mà thôi, cho dù đem kinh chập quyết tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nhiều
lắm cũng có được bộ phẩn nhỏ các loại thần thông chân linh mà thôi. Đáng tiếc
là, cho dù là chân linh đãi danh lừng lẫy Linh Giới, mặc dù trong thập nhị biến
cũng có biến hóa thành chân long thiên phượng, nhưng khẩu quyết, lại ở sâu
trong tinh thần lực còn chưa luyện hóa của Hồng Vân, còn không biết đến bao giờ
mới có được. Nếu không, hơn nữa trên tay hắn còn một chút máu Long Thiên
phượng, hắn có thể lập tức có thêm hai loại biến hóa.

Hàn Lập có chút tiếc nuối.

Về phần biến hóa côn bằng vốn là trụ cột
biến hóa, ngày hôm trước vị đãi trưởng lão bằng tộc tinh thông biến hóa. Nếu
hắn không có thân thể cường dai05 dị thường, cũng không có thể năng vừa mới
tiếp xúc với thiên bằng biến thân thuật này, liền dễ dàng nắm giữ tinh túy bê
ngoài như vậy.

Hàn Lập lập tức nghĩ tới một chuyện, khóe
miệng liền xuất hiện một tia trào phúng.

Mượn lực lượng khi Kim Duyệt luyện hóa xá
lợi, trong khoảng thời gian ngắn hắn mặc dù không luyện hóa nhiều tinh thần lực
lắm, nhưng cũng chiếm được một ít tin tức hữu dụng.

Vị đãi trưởng lão Hồng Vân thiên bằng tộc
này, thật đúng là kỳ tài ngút trời ngàn năm khó gặp, có thể thông qua đau khổ
nghiên cứu thiên bằng pháp thân biến hóa thuật thần thông, vì để có thể chứa
nhiều loại chân linh biến hóa thuật hội tụ trong cơ thể, vì thế sáng lập ra
kinh chập quyết.

Nhưng đáng tiếc là, hắn ngay cả tồn tại Hợp
Thể hậu kỳ, cũng hao tổn tâm cơ sưu tầm rồi chứa nhiều chân linh chi huyết,
cũng chỉ có thể đem pháp quyết này sáng lập ra mười hai loại biến hóa, liền bởi
vì thần niệm cùng lực lượng thân thể không cân bằng, cuối cùng bị chân huyết
phản phệ, vì thế tự bạo mà chết.

Có chút cổ quái chính là, ngày hôm trước
khi đãi trưởng lão bằng tộc nổi điên, vẫn chưa lưu lại khẩu quyết phương pháp
tu luyện chó thiên bằng tộc, hắn đối với việc này có chút nghi hoặc khó hiểu.

Hàn Lập hiển nhiên không biết, năm đó khi
vị Hồng Vân này đảm nhiệm chức đãi trưởng lão, là thời kỳ thiên bằng tộc cường
thịnh. Hắn tự phụ là thiên tài, bằng vào pháp quyết kinh người, vì thế nhất
thống cả thiên bằng tộc. Căn bản không hề mảy may tiết lộ thần thông pháp quyết
cụ thể này ra ngoài.

Lúc ấy trưởng lão đồng tộc khác, chỉ biết
là Hồng Vân có một thần thông gọi là kinh chập biến, còn lại thì không biết gì
hết.

Kết quả trong lúc bị chân huyết phản phệ,
vì thế sau khi chết đi, nội dung kinh chập quyết này hiển nhiên không một ai
biết được.

Về phần vì sao trong xá lợi hắn lưu lại lại
có kinh chập quyết này, hiển nhiên là chỉ có trời mới biết.

Có lẽ sau khi vị đãi trưởng lão Hồng Vân
này nổi điên ý thức vô ý xuất hiện, cũng có thể là trước khi chết đột nhiên
tỉnh táo, đột nhiên muốn lưu lại khẩu quyết này cho người trong tộc, nên cố ý
làm như vậy.

Hàn Lập đối với chuyện này không có suy
nghĩ nhiều. Khẩu quyết này đã xuất hiện trong tay hắn, hiển nhiên sẽ không trả
lại cho thiên bằng tộc.

Nếu không khi mấy vị trưởng lão trong thiên
bằng tộc kia trong lúc vui mừng, điều thứ nhất nghĩ tới không phải là cảm tạ
hắn như thế nào, hơn phân nữa là lập tức cao hứng xuất hiện ý niệm giết người
diệt khẩu trong đầu. Để phòng ngừa khẩu quyết này tiết lộ ra ngoài.

Loại chuyện lấy lửa thiêu thân này, hắn
tuyệt đối sẽ không làm.

Nét mặt Hàn Lập biến hóa không ngừng, cẩn
thận suy nghĩ lại tất cả. Đột nhiên khóe miệng vểnh lên, lại lộ ra vẻ mỉm cười.

Lại nói tiếp, hắn lần này ngoại trừ dung
hòa chân huyết côn bằng cùng xá lợi còn có được kinh chập quyết, còn có một đãi
thu hoạch làm cho người ta vui mừng khôn xiết.

Chướng ngại tu luyện của hắn, tại trước sau
hai lần kích thích, liền đột phá một cách khó hiểu.

Hắn hiện tại, đã tới cành gới Hóa Thần hậu
kỳ. Mà có chân thiềm thủy phụ trợ, lại có tu luyện chi đồ, đoạn đường sau này
không gặp trở ngại gì.

Mà ba vị trưởng lão thiên bằng tộc chỉ là
khiếp sợ đối với thiên bằng biến hóa thuật mà hắn nắm giữ thôi, đối với tu vị
đột nhiên gia tăng cũng không có nói thêm cái gì. Không biết là căn bản không
có chú ý tới, hay là một chút ấy tu vị gia tăng, đối với tồn tại Hợp Thể kỳ bọn
họ mà nói, căn bản không đáng quan tâm.

Hàn Lập hai mắt híp lại suy nghĩ trong chốc
lát, nắm tay vừa lật, đột nhiên lấy ra một cái bình ngọc màu xanh biếc, lấy ra
vài khối đan dược.

Sau khi nuốt đan dược vào, hắn nhắm hai mắt
lại, một lần nữa ngồi xuống tiếp tục tu luyện.

Hắn vừa mới tiến vào cảnh giới hậu kỳ, cần
phải củng cố cảnh giới mới một chút mới được.

Một ngày sau, tinh thần Hàn Lập chấn hưng
rời đi chỗ ở, đi thẳng đền đãi điện giao dịch.

Hiện tại hắn cùng vị **** chủ Vạn Lôi
phường kia có ước hẹn, đối với loại tình thế bắt buộc này, hắn tuyệt nhiên
không thể lỡ hẹn.

Đoạn đường vô sự, Hàn Lập một lần nữa đứng
ở giữa đãi điện giao dịch chín tầng trong một gian cửa hàng, nhìn trung niên
nam tử khô gầy trước mặt, sắc mặt hắn trở nên có chút khó coi.

“Chuyện gì xảy ra, nhưng người này vì sao
xuất hiện tại nơi này. Chẳng lẻ ngươi không chỉ hẹn một mình ta.” Người nói
chuyện cũng không phải là Hàn Lập, mà là một gã vẻ mặt râu quai nón, đãi hán
hắc giáp uy vũ dụ thường.

Giờ phút này trong gian cửa hàng này, ngoại
trừ Hàn Lập, còn xuất hiện ba người khác.

Chương 1367: Tu di động thiên

Ngoại trừ đãi hán đang nổi giận nói chuyện
với chủ **** khô gầy kia, còn có một thanh niên sắc mặt âm nhu, vẻ mặt cũng
không hài lòng.

Thần niệm của Hàn Lập lặng lẽ quét qua,
liền nhìn ra hai người đều là Luyện Hư sơ kỳ.

“Hừ, nhưng ta chưa từng nói qua, chỉ mang
theo một người đi trợ giúp ta hàng phục linh thú. Nếu ai không muốn, cứ việc
rời đi. Ta sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu muốn băng tâm tinh, tử quang thiết còn
có thanh la quả, thì cũng đừng nghĩ tới.” Trung niên khô gầy hai mắt khẽ đảo,
hừ một tiếng.

Thanh niên cùng đãi hán nghe vậy, không
khỏi hai mắt nhìn nhau. Hàn Lập cũng có chút nhíu mày.

“Tốt lắm, ba người thì ba người. Nhưng
trong ba người chúng ta nếu có người trợ giúp ngươi hàng phục linh thú kia
trước tiên, vậy hai người còn lại chẳng phải không có thu hoạch gì sao.” Thanh
niên có rất nhiều băn khoăn hỏi.

“Hắc hắc, cái này yên tâm. Lão phu vốn
không muốn các ngươi ra tay một mình, mà là ba người cùng thi triển thần thông
lôi điện. Nếu không y theo kinh nghiệm lúc trước, một chút lôi điện lực ấy của
các ngươi, căn bản không có khả năng thành công. Nếu có thể hàng phục thành
công, đồ vật các người muốn, ta đều cho các ngươi như đã hứa.” Chủ **** cười
lạnh nói.

Nghe đựoc có thể có được đồ vật mình muốn,
thần sắc của đãi hán cùng thanh niên liền giản ra, không còn chút ý kiến nào.

Điếm chủ thấy vậy, hài lòng gật đầu, nhưng
ánh mắt sau khi đảo qua trên người Hàn Lập, trong miệng lại ríu rít lấy làm kỳ
lạ một tiếng.

“Hàn huynh đệ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi không
gặp, liền tiến lên một giai rồi.”

“Thật đúng là chuyện khó có thể tin. Ngư mỗ
thật sự rất chúc mừng. Như vậy thì, uy lực của thần thông lôi điện hẳn là lại
lớn hơn vài phần.” Hắn cảm thấy hứng thú hỏi.

“Vãn bối bất quá chỉ là may mắn mà thôi,
lôi điện lực thật sự có chút gia tăng.” Hàn Lập mỉm cười, nửa thật nửa giả trả
lời.

Nghe thấy hai người nói như vậy, đãi hán
hắc giáp cùng thanh niên liền đánh giá Hàn Lập, vét mặt đều có vẻ ngoài ý muốn.

“Hảo, nếu ba vị không có ý kiến gì, liền đi
theo lão phu. Linh thú đã được ta an bài tại một địa phương bí mật, ba vị phải
theo ta đi một chuyến mới được.” Điếm chủ nói.

“Đi theo Ngư huynh hiển nhiên không có vấn
đề, nhưng mà chúng ta đang làm việc kiếm tiền, có phải là nên cho chúng ta kiểm
tra một vài thứ.” Ánh mắt thanh niên âm nhu vừa động, liền nói ra.

Đãi hán hắc giáp nghe vậy liền ngẩn ra, lập
tức cuống quít gật đầu. Hàn Lập mặc dù không có mở miệng, nhưng trên mặt hiển
nhiên cũng lộ ra vẻ đồng ý.

“Muốn kiểm hàng! Hoàn toàn không có vấn đề.
Vật mà ba vị muốn ta đã sớm chuẩn bị rồi, ba vị nhìn cho kỹ đây.” Đối với lời
nói của người thanh niên, **** chủ tựa hồ đã đoán trước, cũng vô cùng hào phóng
trả lời, cùng với khẩu khí lúc trước cũng bất đồng, làm cho thanh niên vốn
chuẩn bị nói tiếp cũng sửng sốt.

“Vù vù vù.” Ba tiếng vang nhỏ vang lên, ba
cái hộp gỗ lớn nhỏ bất đồng xuất hiện.

Nam tử khô gầy dứt khoát đem đồ vật này đặt ở dưới chân.

Thanh niên cùng đãi hán mừng rỡ, tay áo
phất một cái, bay ra một mảnh quang hà cuốn lấy hộp gỗ trước mặt.

Hàn Lập trong lòng nhảy dựng lên, cũng phất
tay về cái hộp của mình, sau đó liền mở nắp hộp ra.

Một mùi hương thơm mát xông vào mũi, trong
hộp gỗ có một quả lớn bằng nắm tay, có màu xanh biếc, phảng phất như phỉ thúy
bàn đào vậy, phía dưới thậm chí còn có hai phiến lá cây màu đỏ nhạt quái dị.
Hai mắt Hàn Lập híp lại, liền vươn tay ra muốn thu lấy.

Kỳ thật không riêng gì Hàn Lập, hai người
còn lại cũng đều vươn tay ra muốn lấy vật trong hộp, muốn cẩn thận xem xét một
phen.

Nhưng đúng lúc này, **** chủ bên cạnh đột
nhiên thản nhiên mở miệng nói: “Ta cho các ngươi biết, là không thể dùng tay
lấy vật phẩm từ trong hộp này. Chúng đã bị hạ một ít cấm chế nhỏ, vạn nhất xảy
ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba vị cho dù táng gia bại sản chỉ sợ cũng không thể
bồi nổi.”

Hàn Lập ba người lập tức dừng tay lại.

“Ngư huynh đây là ý gì. Không thể dùng tay
tiếp xúc, làm sao có thể phân biệt thật giả.” Đãi hán sau khi hoảng sợ, có chút
tức giận.

“Chỉ bằng vào mắt thường cùng thần niệm,
lấy tu vị của ba vị hẳn là có thể phân biệt được bảy tám phần đồ vật này. Còn
nếu muốn hoàn toàn xác nhận vật trong hộp, thì hãy đợi ba vị sau khi làm xong
việc rồi hãy nói. Nhưng tại hạ cũng không thể khẳng định là mấy vị có thể hàng
phục được linh thú. Nếu thất bại, cũng không cần phải dùng tay phân biệt làm
gì. Bằng vào danh vọng của Ngư mỗ trong tộc, ba vị sợ rằng sẽ bị ta lừa gạt
sao?” Nhưng nam tử khô gầy lại không thèm để ý.

“Được rồi, chúng ta tin ngươi. Chắc rằng
Ngư huynh sẽ không đập bể chiêu bài của mình.”

Thanh niên âm nhu nhìn chằm chằm vào trong
hộp, thần sắc không đổi, cuối cùng giẫm chân một cái, đem cái hộp ném trở về.

Sau khi đãi hán nhìn kỹ hết vật trong tay,
mặc dù vẻ mặt có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đem cái hộp trả lại.

Sau khi hai người đem hộp trả lại, **** chủ
họ Ngư trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, ánh mắt cuối cùng liếc nhìn về bên cạnh.

Lúc này, Hàn Lập đang nhìn chăm chú vào quả
trong hộp, ở sâu trong mắt lam quang chớp động, trên mặt lại tràn đầy vẻ trầm
ngâm.

“Làm sao vậy, Hàn huynh đệ cảm thấy Thanh
La quả này có cái gì không ổn sao?” Điếm chủ nhìn thấy Hàn Lập ngẩn ra như vậy,
nhưng lập tức thản nhiên hỏi một câu.

“Không có gì.” Hàn Lập lắc đầu, đem hộp gỗ
đóng lại, rồi cũng đem trả cho **** chủ.

Nam tử khô gầy tiếp lấy hộp gỗ, ngẫu nhiên liếc nhìn Hàn Lập một
cái thật sâu, không nói lời nào liền dẫn đầu đi ra đãi môn.

Ba người Hàn Lập liền đi theo ra ngoài.

Tốc độ độn của nam tử khô gầy vô cùng
nhanh, nhưng tốc độ của ba người Hàn Lập cũng không kém, vô cùng dễ dàng đi
theo bay ra ngoài đãi điện giao dịch, thẳng đến một phương hướng trong thánh
thành bay đi.

Sau khi phi hành một canh giờ, mọi ngưởi
liền tới một nơi cực kỳ hẻo lánh trong thánh thành.

Nơi này kiến trúc thưa thớt, cũng không có
bao nhiêu người đi lại. Có vẻ hoang dã, **** chủ mang theo bọn họ tới một tòa
kiến trúc thấp bé.

Tòa kiến trúc này chỉ cao hơn 30 trượng,
chia làm hai tầng, u ám.

Nam tử khô gầy hai chân vừa chạm đất, đãi
môn liền tự động mở ra, từ bên trong lập tức đi ra hai nam tử hơn 20 tuổi, vội
vàng hành lễ với **** chủ, ân cần hỏi thăm nói: “Cung nghênh sư tổ trở về!”.”Hai
người các ngươi thủ ở bên ngoài, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng
không được đi vào.” Điếm chủ nói.”Tuân lệnh!” Hai gã nam tử hiển nhiên trả lời
không có chút nào do dự, sau đó lập tức chia ra đứng, Hàn Lập liếc mắt đánh già
hai người này một cái, nhìn ra chỉ là hai gã Kết Đan, liền không thèm để ý.

Điếm chủ bắt chuyện một tiếng, đi vào trong
kiến trúc, thanh niên cùng đãi hán sau khi do dự một chút, liền cùng Hàn Lập đi
vào trong đó.

Diện tích bên trong không lớn, mọi thứ đều
được bày biện bình thường, ba cái bàn và hơn mười cái ghế, chiếm hết phân nữa
không gian trong phòng.

Mà ở trên bốn vách tường trên phòng, còn có
những bức họa cổ ố vàng, nội dung trên tranh đều mà một ít yêu thú cùng sơn
thủy, cũng không có chút thần kỳ nào.

“Ngư huynh, đầu linh thú đó thật sự tại nơi
này sao?” Ánh mắt của đãi hán đảo qua, nhịn không được tò mò hỏi, trong cái
không gian nhỏ hẹp này, thật sự không biết linh thú lợi hại kia có bộ dáng như
thế nào, khó trách hắn có chút bán tín bán nghi.

“Cũng ở trong này, ta còn có thể lừa gạt ba
vị được sao. Các ngươi đi theo ta.” Điếm chủ trừng mắt nhìn đãi hán một cái,
không khách khí nói. Lập tức đi vài bước tới một bên vách tường trong phòng,
trước mặt một bức cổ họa sơn thủy, tay áo phất một cái, trong tay đột nhiên
xuất hiện một bức tranh.

khẽ rung lên một cái, bức tranh này liền mở
ra, dĩ nhiên cùng nội dung với bức cổ họa ở trên vách tường.

Nhìn thấy một màn này, đãi hán cùng Hàn Lập
ngây người, không thể hiểu hành động của đối phương là có ý gì. Tên thanh niên
âm nhu kia anh mắt sau khi nhìn lên quyển trục, sắc mặt lập tức đãi biến, thất
thanh hô lên:

“Tu di động thiên đồ, ngươi dĩ nhiên có chí
báo của ngũ quang tộc!”

“Tu di đồ? Không có khả năng, loại bảo vật
này, ngũ quang tộc không phải cũng chỉ có bảy cái thôi sao? Ngư huynh làm sao
có thể có được?” Đãi hán lại càng hoảng sợ, khó có thể tin.

Hàn Lập mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng
khi nghe được hai chữ tu di, nội tâm cũng rung động, cẩn thân nhìn bức tránh
trên vách tường.

Chỉ thấy trên quyển trục màu vàng, là một
bức tranh một tòa núi nhỏ màu xanh biếc, trên núi còn có một kiến trúc nhỏ,
nhưng mơ mơ hồ hồ, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng mơ hồ.

“Hắc hắc, ánh mắt của nhị vị thật tốt, đây
quả thật là tu si đồ. Bất quá, cái này không phải là một trong bảy bảo vật của
ngũ quang tộc, mà là một kiện tu di đồ tỳ vết mà thôi.” Điếm chủ cười nói.

“Phế phẩm sao?” Thanh niên cùng đãi hán đều
ngây người.

“Không sai, chuyện này cho dù là ngũ quang
tộc cũng không có mấy người biết đến. Lúc đầu ngũ quang tộc sử dụng linh cốt
của ngũ sắc không tước luyện chế ra không phải là bảy kiện tu di động thiên đồ,
mà là mười. Nhưng đáng tiếc là, trong đó luyện chế ra ba kiện có chút khuyết
điểm nhỏ, nên kết quả là công hiệu giảm đi.”

“Cho nên ba bộ kia đã sớm bị dấu đi rồi,
cho tới nay vẫn không tuyên bố ra bên ngoài. Ba bộ tu di đồ này sau này lại bởi
vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng thất lạc ra ngoài ngũ quang tộc, rồi rơi vào
trong tay chủng tộc khác bên ngoài. Về phần ta tại sao lại có một bộ này, ba vị
không cần phải biết.” Nam
tử khô gầy lộ ra vẻ đắc ý.

“Cho dù có chút tỳ vết, nhưng Ngư huynh có
thể có được loại vật tu di này, vẫn có cơ duyên vô cùng lớn.” Đãi hán lộ ra vẻ
mặt hâm mộ nói.

Thanh niên âm nhu nhìn hai bức họa này,
trong mắt cũng không che dấu vẻ tham lam xuất hiện.

Sắc mặt Hàn Lập mặc dù không có gì thay
đổi, nhưng trong lòng hiển nhiên cũng đang nóng như lửa đốt.

Tu di vật, chính là một trong nhưng bảo vật
mà sau khi hắn đến Linh giới liền nghĩ đến. Cái này cùng với tu di không gian là
tại nhân giới sử dũng không gian liệt phùng luyện chế bất đồng, cũng chính là
một loại bảo vật không gian chính thức tồn tại độc lập có thể mang theo bên
người.

“Tốt lắm chúng ta đi thôi. Linh thú được ta
bố trí ở trong động thiên.” Vẻ mặt tươi cười trên mặt **** chủ biến mất, đột
nhiên cánh tay rung lên.

Một màn khó tin xuất hiện.

Chỉ thấy trên quyển trục đột nhiên xuất
hiện quang mang ngũ sắc đãi phóng, lập tức rung lên hóa thành một mảnh quang
hà, thonág một cái nhập vào bức tranh trên vách tường.

Điếm chủ trong miệng lẩm bầm, đột nhiên
ngón tay chỉ vào bức tranh trên tường.

Bức tranh trên tường cũng lóe ra linh
quang, phun ra một mảnh ánh sáng lớn lờ mờ.

Ánh sáng ngũ sắc lờ mờ dưới sự thúc đẩy của
**** chủ, chớp mắt liền cuốn mấy người vào trong đó.

Hàn Lập có chút do dự, nhưng vẫn buông tha
cho chống cự, mặc cho ánh sáng mờ này đem bản thân bao vây vào trong, nhưng vẫn
yên lặng đem linh quang hộ thể tăng dày thêm vài phần.

Kết quả sau khi ánh sáng mờ kia chợt léo
lên, trên mặt đất cũng trống trơn, trong căn phòng cũng không có một người nào.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3