Phàm nhân tu tiên - Chương 1368 - 1369

Chương 1368: Lôi thú

Ánh sáng chói mắt thu lại, khi Hàn Lập lại
một lần nữa mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một quảng trường bằng đá
xanh, phía trước không xa là một dải kiến trúc cao thấp không đồng đều.

Hàn Lập hơi híp mắt lại, phát hiện những
kiến trúc này có chút quen thuộc, rõ ràng là là kiến trúc được vẽ trên Tu Di
Động Thiên đồ, hắn nhìn một lượt rồi thở ra một hơi.

Quả nhiên là như vậy, lúc này hắn đang ngồi
trên một ngọn núi nhỏ xanh biếc, bầu trời là một mảng xanh thẳm, chỉ có mấy đám
mây trắng nhẹ nhàng phiêu động.

Hắn quả nhiên đã lọt vào trong không gian
độc nhất vô nhị trên bức Tu Di đồ, không gian này tựa hồ như không quá lớn, chỉ
khoảng mấy dặm, xung quanh đều bị tường ánh sáng ngũ sắc bao bọc, ở chỗ không
xa, ba người khác cũng đồng dạng xuất hiện.

Chỉ có điều vẻ mặt đang nhìn xung quanh một
cách hiếu kỳ của họ lại khác nhau, **** chủ không chút do dự thân hình khẽ
động, nhẹ nhàng bay tới dải kiến trúc đó.

Ba người bọn Hàn Lập cũng không dám chậm
trễ, cũng đằng không bay lên theo.

“Ngư huynh, Tu Di không gian này xem ra
hoàn chỉnh không chút tổn hại, không có gì dị thường, tỳ vết rốt cuộc là
gì đây?” Thanh niên phi tới cạnh **** chủ, không nhịn được liền hỏi.

“Hắc hắc, các hạ cho rằng ta sẽ nói ra
chuyện này ư? Tu Di đồ có tì vết gì thì hình như không có quan hệ tới giao dịch
của chúng ta.” Nam
tử khô gầy trợn mắt lên, không khách khí nói.

“Ha ha, Ngư huynh lo xa quá rồi, tiểu đệ
chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi, không có gì ác ý cả.” Thanh niên nghe thấy vậy,
trên mặt trắng đỏ đan xen, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu hàm hồ cho qua.

Diếm chủ hừ một tiếng, bởi vì lát nữa vẫn
phải mượn sức của người này, nên không cũng nói thêm điều gì khó nghe. Sau mấy
cái lắc mình, hắn đã xuất hiện trên một tòa các lâu ở ngoài hơn trăm trượng,
hay tay chắp sau lưng dừng lại trên không trung. Các lâu cao hơn trăm trượng,
phân làm ba tầng, hình dáng cổ xưa, dưới vuông trên nhọn.

“Linh thú bị ta nhốt ở trong lâu này, các
ngươi cùng xuống đi, xem linh thú này rồi nói tiếp.” Nam tử cao gầy đợi ba người bọn Hàn
Lập bay tới, lạnh nhạt phân phó, sau đó dẫn đầu hạ xuống.

Hàn Lập và ba người nhìn nhau một cái, cũng
hạ xuống theo.

Nam tử khô gầy không hạ xuống cửa vào ở tầng một mà bay xuống
trước khung cửa sổ ở tầng hai thì dừng lại. Đám người Hàn Lập cảm thấy kỳ quái,
nhưng thoáng chốc cũng tới tầng hai.

Bọn họ nhìn vào trong cửa sổ, chỉ thấy tầng
hai bị bao bọc trong một màn ánh sáng trong suốt, bộ dạng như sớm dã bị người
ta dùng cấm chế phong ấn.

Âm nhu thanh niên mắt lóe sáng, chưa kịp mở
miệng nói thì động nhiên tiếng rầm rầm truyền ra, màn ánh sáng ở rước mắt khẽ
lay động, cả toàn các lâu lắc lư mấy cái.

Sau đó tiếng sấm sét liên miên bất tuyệt
giống như là cuồng phong bạo vũ từ trong màn ánh sáng truyền ra. Nhất thời
trong tai bốn người chỉ có tiếng sét đánh đùng đoàng, không còn âm thanh gì
khác, giống như là đang đặt mình trong một thế giới lôi đình bạo nộ, khiến thần
thức của mấy người trở nên hảng hốt.

“Không ổn!” Hàn Lập là dạng nhân vật gì
chứ, dưới sự kinh hãi, Đãi Diễn Quyết trong cơ thể lưu chuyển, trong nháy mắt
đã trở lại tỉnh táo như trước. Điếm chủ và bọn đãi hán thân là tu sĩ Luyện Hư,
sau khi thi triển thần thông thì cũng lập tức bình thường lại. Nhưng cho dù là
vậy, âm nhu thanh niên và hai đãi hán sắc mặt cũng trắng bệch.

“Đây chính là linh thú mà Ngư huynh muốn
hàng phục ư?” Lần này là hắc giáp đãi hán hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khung
cửa sổ.

“Đúng vậy, chính là con linh thú này. Mấy đão
hữu không cần lo lắng, nó bị cấm chế vây khốn, trước khi không được ta thả ra
thì không có nguy hại gì cả.” Điếm chủ thần tình trấn định lại, hai mắt hiện ra
vẻ hưng phấn. Lập tử chỉ thấy đơn thủ của nam tử này lật lên, một luồng ánh
sáng chiếu ra, một họa trục xuất hiện trong tay hắn, chính là hoa trục Tu Di
Động Thiên Đồ.

Lần này, hắn không triển khai họa đồ này
vậy mà đơn thủ nắm lấy một đầu họa trục, đầu kia thì điểm nhẹ một cái vào màn
ánh sáng.

Tình huống quỷ dị liền xuất hiện.

Màn ánh sáng trên khung cửa sổ vỡ tan như
pha lê, sau đó liền tiêu tán.

Hai cánh của **** chủ khẽ động, mang theo
một đao tàn ảnh lao vào trong các lâu.

Hắc giáp đãi hán và âm nhu thanh niên sớm
đã không nhịn nổi, cũng đồng thời lắc mình lao và theo.

Hàn Lập sờ sờ cằm, trầm ngâm một lát rồi
mới từ từ bay vào cửa sổ.

“Ầm!!!” Toàn bộ các lâu rung lên, một cỗ
linh áp có thuộc tính lôi giống như là thực chất ập vào mắt.

Hàn Lập vừa bay vào liền biến sắc, suýt
chút nữa không nhịn được mà muốn né tránh.

Nhưng cuối cùng vẫn bồng bềnh ở trên không
trung không động, dùng luống ánh sáng màu tro ở trước mặt để ngạnh kháng.

Lúc này, hắn mới có thời gian để nhìn rõ
tất cả những gì ở trước mặt.

Tầng hai của các lâu to hơn nhiều so với
tưởng tượng.

Có điệu tích rộng khoảng ba trăm trượng,
khiến nơi này giống như một quảng trường loại nhỏ, trung tâm dùng tám mươi mốt
cột đồng thô to, cột nào cột nấy vàng rực, khắp thân cột khắc các loại các dạng
yêu vật quái thú. Những cột đồng này vây lấy một khoảng đất rộng hơn ba mươi
trượng, bên trên chớp động hồ quang điện màu đen, phát ra tiếng sấm rầm rầm, tổ
thành một cấm chế chi địa khổng lồ giống như cũi giam. Trong lồng giam, một
đoàn hắc vụ to hơn một trượng cuồn cuộn không ngừng, bên trong cũng là tiếng
sấm rền rĩ không ngừng, từ trong hắc vụ thỉnh thoảng lại có hồ quang điện màu
trắng bạc bắn ra, nhưng khi đánh lên lưới điện màu xanh thì lập tức tan thành
mây khói như gặp khắc tinh.

“Bên trong chính là linh thú có thuộc thích
lôi đó hả?” Hắc giáp đãi hán nhìn vụ khí máu đen không chớp mắt, không khỏi
ngây người.

“Sao, các ngươi khinh thường con thú này
hả. Chỗ lợi hại của con lôi thú này các ngươi không dễ dàng biết được đâu.”
Điếm chủ liếc đãi hán, cười lạnh.

“Lôi thú?” Hàn Lập nhíu mày, thấp giọng lẩm
bẩm một câu.

“Không sai, đây chính là tên của linh thú
này. Lai lịch của linh thú thì ta không cần phải nói nhiều nữa. Nhưng trong
thiên địa tuyệt đối chỉ có một con này, tuyệt đối không có con Lôi thú thứ hai.”
Điếm chủ nhìn chằm chằm vào vụ khí trong lưới điện màu đen, trên mặt lộ ra vẻ
điên cuồng.”

“Khoa trương quá, xem ra công kích của con
thú này cũng chẳng ra làm sao cả.” Âm nhu thanh niên nhíu mày, nhìn hồ quang
điện màu bạc từ trong vụ khí bắn ra, có chút không tin.

“Công kích? Con lôi thú này căn bản không
phải là đang công kích gì cả. Những điện quang này là vật mà con thú này từ lúc
sinh ra đã có. Ta sẽ cho các ngươi kiến thức một chút lực công kích thực sự của
lôi thú.” Nam tử khô gầy khóe miệng lộ ra tia khinh thường, nói.

Hắn độtnhiên giơ tay lên, một đão bạch mang
từ trong tay áo bắn ra, sau khi xoay tròn liền rơi vào một cây cột to lớn nhất
trong đống cột đồng.

Bỗng nhiên một con thú nhỏ có cánh, toàn
thân trắng tinh, cả người đầy gai nhọn dài mấy tấc, giống như là một con nhím
biết bay vậy.

Không biết bị **** chủ thi gia cấm chế gì,
con thủ nhỏ này vừa rơi lên cột đồng, xương cốt toàn thân nhũn ra không thể bay
lên chút nào, chỉ nằm đó mà run rẩy.

“Hào mang thú!” Thấy hình dạng của con thú
này, hắc giáp đãi hán và âm nhu thanh niên lập tức nhận ra hung thú rất có
tiếng trong Phi Linh tộc này, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.

Con thú nhỏ này rất hung hãn, cho dù là gặp
cao thủ cấp Luyện Hư cũng dám đón đầu công kích. Tuy là hung thú quần cư, cũng
có thể tưởng tượng ra sự hung ác của con thú này rồi. Nhưng hiện tại chỉ bị đặt
lên trên cột đồng, không ngờ lại biến thành yếu ớt vô dụng, thực sự là khiến bọn
họ rất bất ngờ.

Hai người đang nghĩ tới đây, đột nhiên từ
trong vụ khí màu đen lao ra một cánh tay màu xanh, hung hăng tóm về phía hào
mang thú, năm ngón tay chưa tiếp xúc lên con thủ mà đã phù hiện ra từng đão hồ
quang điện màu bạc.”Rầm.” một tiếng, con thú nhỏ thân ở bên ngoài lưới điện màu
đen, cho dù sớm đã kinh hãi không thể động đậy, nhưng khi cánh tay màu xanh
đụng lên lưới điện màu đen thì không ngờ lại bị bắn ngược lại.

Một tiếng gầm quái dị từ trong vụ khí đột
nhiên truyền ra, tựa hồ như tràn ngập nộ khí. Sau một tiếng sét đánh, ngân
quang chói mắt từ trong hắc vụ bạo phát mà ra, tiếp theo là một vầng lôi quang
nhanh chóng từ trong vụ khí phình to ra. Một lát sau, hắc vụ cuối cùng cũng bị
lôi quang xua tan sạch sẽ. Một yêu vật như người mà cũng như chim đã xuất hiện
trong lưới điện.

Da xanh, cánh màu lam, nửa thân trên là
người, nửa thân dưới là chim, hai tay cầm chùy và dùi hình thái kỳ quái, con
ngươi màu vàng, chiếu ra ánh sáng âm sâm lạ thường. Vừa nhìn rõ bộ dạng của Lôi
thú, cho dù ba người bọn Hàn Lập đều có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không
khỏi hít một hơi lạnh.

Bọn họ chưa kịp từ trong kinh hãi tỉnh lại
thì Lôi thú đột nhiên phát ra tiếng gầm, sau đó bạch quang chớp động mấy cái,
vô số quyền đầu ùn ùn bắn ra.

Mà cơ hồ như là đồng thời, đôi cánh ở sau
lưng Lôi thú cũng quạt một cái, hàng trăm lam vũ bắn ra, hóa thành tên điện màu
lam dài hơn nửa xích, dày đặc ập xuống về phía trước.”Rầm.” một tiếng, Dưới sự
va đập của chùy và dùi trong tay Lôi thú, lại có một đão hồ quang điện thô to từ
mũi dùi bắn ra, hóa thành một con giao long điện màu vàng, khí thế hùng hổ bay
tới.

Lôi thú này không ngờ trong nháy mắt đã tri
triển ra ba thần thông thuộc tính lôi khác hẳn nhau, nhìn uy lực thì hình như
không phải dễ chơi.

Ba người bọn Hàn Lập chấn kinh, không khỏi
bất giác lùi ra sau một bước. Với công kích của ba loại thần thông có thuộc
tính Lôi này, xem ra lưới điện màu đen tương đối mỏng manh có vẻ như không chịu
nổi. Chỉ có nam tử khô gầy họ Ngư là chỉ mỉm cười, đứng yên tại chỗ như đã biết
trước gì đó.

Kết qua ba loại hồ quang điện khác nhau vừa
đánh lên lưới điện, đột nhiên tám mươi mốt cột đồng đồng thời vang lên tiếng
ong ong, lưới điện màu đen vốn mảnh mai đột nhiên thô to hơn mấy lần.

Lập tức điện quang chói mắt đan xen với
nhau, lưới điện màu đen thực sự tiếp được ba loại công kích lôi điện bất đồng
màu trắng, lam, vàng đó.

Lôi thú thấy vậy, trong miệng lại phát ra
tiếng rống tức giận hơn, nhưng hai mắt lấp lánh kim quang nhìn chằm chằm vào
hào mang thú trên cột đồng, nhưng lại không tùy tiện làm ra bất kỳ công kích
gì, tựa hồ như cũng có chút linh trí.

“Yên tâm đi, Phược Lôi Tiêu Quang đãi trận
này (đãi trận trói sét làm tiêu tan ánh sáng) là ta tốn rất nhiều tâm tư mới bố
trí được, chuyên để khắc chế lực có thuộc tính lôi của con thú này. Con Lôi thú
này cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể giãy dụa được.” Nam tử khô gầy
cười khẽ một tiếng, đột nhiên đơn thủ vỗ về phía hào mang thú trên cột đồng.
Lập tức một cỗ ánh sáng trắng bay ra, không chút trở ngại đưa con thú nhỏ này
vào trong lưới điện màu đen, tới chỗ cách con Lôi thủ chỉ một xích.

Chương 1369: Ngũ sắc thiên lôi

Vừa thấy hào mang thú tới trước mặt, Lôi
thú không chút do dự há miệng ra, ngoạm lấy không thú nhỏ không còn lực phản
kháng này rồi nuốt vào bụng. Sau đó gầm lấy mấy tiếng hài lòng, thể hình trong
nháy mắt đã thu nhỏ lại, đồng thời ở phụ cần phun ra một tầng hắc khí, triệt để
che đậy thân hình của nó vào trong.

Trong cấm chế, tất cả đều khôi phục lại bộ
dạng mà Hàn Lập lúc trước nhìn thấy.

“Lôi thú này là linh thú gì vậy, tại hạ tự
hỏi cũng tinh thông các loại thượng cổ điển tịch, nhưng chưa từng nghe nói tới
loại linh thú này.” Âm nhu thanh niên có chút hoảng sợ, nói.

“Tại hạ không phải là đã nói rồi sao? Lai
lịch của con thú này đặc biệt, xin các vị đừng hỏi nhiều làm gì. Chỉ cần có thể
giúp ta hàng phục được nó là được rồi.” Nam tử khô gầy lườm người thanh niên,
mang theo ý tứ cảnh cáo.

Thanh niên sắc mặt hơi đổi, nhưng quả nhiên
ngậm miệng không hỏi nữa.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe
lên vẻ khác lạ, đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Tiền bối vừa rồi có khoe rằng,
con thú này là độc nhất vô nhị trong Linh giới, vậy có thể lý giải rằng vật này
không phải là vật của Linh giới không.”

Điếm chủ nghe vậy liền kinh hãi, sắc mặt
biến đổi, nhưng lập tức lại bật cười, trả lời: “Hàn huynh đệ nói linh tinh gì
đó. Con thú này không phải là linh giới chi vật thì sao có thể xuất hiện tại
đây.”

Đãi hán và thanh niên tu luyện thành thần
thông như hiện tại, tất nhiên không phải là hạng tầm thường, vừa nhìn đã nhìn
ra bộ dạng giấu đầu hở đuôi của **** chủ, hai người không khỏi kinh hãi nhìn
nhau.

“Lôi thú không phải là linh giới chi vật,
chẳng lẽ lại là linh thú đặc biệt của hạ giới ư? Không đúng với thần thông mà
con thú này vừa thi triển, cơ hồ không dưới tu sĩ Luyện Hư. Hạ giới căn bản
không thể đản sinh ra loại linh thú này. Không phải là của hạ giới, vậy chỉ có
thương giới của linh giới, là chân tiên giới trong lời đồn.”

Người thanh niên cũng không để ý đến lời
của **** chủ nữa, lẩm bẩm nói.

Đãi hán nhìn chằm chằm vào hắc vụ trong cấm
chế, hai mắt cùng dần dần sáng lên.

“Sao? Các ngươi thật sự cho rằng con thú
này là tiên giới linh thú ư?” Lúc này, nam tử khô gầy ngược lại lại trở nên
trấn định, chỉ là trong mắt hiện ra biểu tình kỳ quái.

“Lẽ nào chúng ta đoán sai rồi. Cho dù là không
phải, Ngư huynh muốn muốn chúng ta giúp huynh hàng phục con thú này, thì cũng
phải nói ra một chút về lai lịch của nó chứ. Nếu ba người chúng ta hiểu biết
một chút về nó, nói không chừng sẽ có lợi cho sự tương trợ sau này. Nếu thực sự
không muốn nói, ba người bọn ta cũng không miễn cưỡng, nhưng chỉ có thể coi nó
thật sự là linh thú của thượng giới mà thôi.” Người thanh niên thở dài.

“Ngươi dám uy hiếp ta!” Trên mắt điểm chủ
lấp lánh hàn quang, giữa lông mày hiện ra một cỗ sát khí.

“Ba người bọn ta cho dù liên thủ cũng không
phải là đối thủ của Ngư huynh, sao dám uy hiếp huynh chứ. Nhưng gia huynh tốt
xấu gì cũng là trưởng lão trẻ nhất trong tộc, Ngư huynh sẽ không thực sự làm ra
hành động gì bất trí đấy chứ.” Người thanh niên bị sát khí của đột phương ập
tới, sắc mắt biến đổi thối lui nửa bước, nhưng lập tức trấn định lại, nói ra
những lời này một cách rất tự nhiên.

Âm nhu thanh niên này không ngờ lại là đệ
đệ của một trưởng lão Thiên Bằng tộc, khiến Hàn Lập và đãi hán đều hơi sững
người, không khỏi nhìn hắn với con mắt khác.

Điếm chủ khô gầy nghe thấy câu này, vẻ
kiêng kỵ chợt lóe rồi tắt ngay, sau khi trên mặt là một trận âm tình bất định
mới lạnh lùng nói: “Lại lịch của con thú này có nói cho các ngươi biết cũng vô
ích, mà cũng chẳng phải là chuyện cần bảo mật gì cả. Để tránh các ngươi suy
nghĩ linh tinh cho nên mới nói nó là vật độc nhất vô nhị của bản giới. Bởi vì
con thú này căn bản là ta thu thập lôi điện chi lực, sau đó dùng bí thuật tiến
hành thôi thúc, mới từ trong lôi điện sản sinh ra lôi điện chi linh. Ta tốn nửa
lớn đời người cũng chỉ thành công tạo ra một con này, trong thiên hạ tất nhiên
chỉ có một con Lôi thú này mà thôi.”

“Lôi điện chi linh.” Ba người bọn Hàn Lập
lập tức trợn tròn mắt.

“Sao có thể như vậy được! Cho dù là linh
tộc trong lời đồn cũng không thể từ trong lôi điển thúc sanh ra sinh linh. Ngư
huynh tuy là thần thông không ít, nhưng quyết không có khả năng làm được chuyện
này.” Người thanh niên khôi phục lại từ trong kinh ngạc trước tiên, trên mặt lộ
ra vẻ không tin.

Hàn Lập và đãi hán cũng nhíu chặt mày.

“Hắc hắc, chỉ bằng vào ta tự mình tìm tòi
thì tất nhiên là không có khả năng rồi. Nhưng ta năm xưa từng du lịch qua một
số nơi của dị tộc, kết quả từ nơi tọa hóa của một cao nhân của một dị tộc, tình
cờ có được một phần linh thú bồi dục bí thuật từ chân tiên giới truyền xuống.
Lôi thú thôi sinh bí thuật này chính là thuật còn nguyên vẹn duy nhất ghi lại
trong đó.” Nằm ngoài dự đoán của đám người Hàn Lập, **** chủ sắc mặt âm trầm
một lát rồi lại nói ra điều khiến ba người giật nảy mình.

“Thôi dục thú thuật từ tiên giới truyền
xuống. Cái này cũng rất có khả năng. Tiểu đệ vừa rồi đã đặc tội, xin Ngư huynh
bỏ quá cho.” Âm nhu thanh niên sau khi ánh mắt chớp động mấy cái, đột nhiên
thay đổi hẳn thái độ, cười bồi. Đãi hán sờ sờ càm, đồng dạng cũng tấm tắc khen
kỳ lạ không thôi.

Điếm chủ mặt đầy vẻ không hài lòng, chỉ hừ
lạnh một tiếng mà thôi.

Hàn Lập ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Lôi
thú, trong mặt lóe lên vẻ hứng thú.

Từ trong lôi điện đản sinh linh vật, tuy
không biết là thật hay là giả, nhưng thấy lực thao túng lôi điện của con thú
này kinh người như vậy, cho dù không phải vậy thì cũng là lôi điện chi thể trời
sinh.

Có điều cho dù Lôi thú có thần thông cấp
bậc Luyện Hư, lại có thể điều khiển lôi điện chi lực, cũng tuyệt đối không đáng
để **** chủ tốn nhiều tâm tư như vậy để hàng phục. Dẫu sao thì hắn cũng hứa
rằng cho bọn họ ba loại vật phẩm, giá trị quyết không dưới một con linh thú cấp
Luyện Hư. Càng đừng nói đến việc chiếu theo lời hắn nói, thúc sinh lôi thú tốn
nhiều tinh lực và thời gian.

Xem ra con thú này không phải có thần thông
lợi hại khác chưa thi triển thì nod cũng có công dụng cực lớn khác đối với nam
tử khô gầy này. Như thế mới khiến hắn không tiếc phải trả cái giá lớn như vậy.

Kỳ thực điểm này không chỉ Hàn Lập, đãi hán
và âm nhu thanh niên cũng thầm hiểu trong lòng.

Nhưng ba người trong lòng lại có tâm tư
khác nhau, lại thêm đều kiêng dè tu vi đáng sợ của **** chủ, không hẹn mà cùng
giả vờ như không biết.

Một linh thú cổ quái cấp Luyện Hư, cho dù
lai lịch và công dụng đều rất khả nghi, cũng không đáng để bọn họ thực sự đắc
tội với nam tử khô gầy này.

Hơn nữa trong ba người có aithực sự có suy
nghĩ gì, thì cũng tuyệt đối không để lộ ra một chút nào ở nơi này.

“Được rồi, cái gì nên nói thì cũng nói rồi,
không nên chậm trễ nữa, đến lúc làm chính sự rồi. Ta sẽ biến hóa cấm chế một
chút, tạm thời chế trụ con thú này, sau đó các ngươi tiến vào, chú nhập lôi
điện chi lực của các ngươi vào nó là được. Nhớ là nhất định phải kiên trì đến
khi ta nói có thể thôi thì mới được dừng lại đó. Nếu không thì chỉ tổ phí công
nhọc sức.” Điếm chủ nói một cách chắc chắn.

Lần này, ba người bọn Hàn Lập cũng không có
ý kiến, tất cả đều đồng ý.

Điếm chủ gật gật đầu, lập tức tay áo rung
lên, bức Tu Di Đồ lại xuất hiện trong tay. Lần này, hắn ném vật trong tay ra
trước mặt, lập tức họa trục mở rộng ra.

Linh quang ngũ sắc tỏa sáng ở giữa, Tu Di
Động Thiên đồ lại một lần nữa mở ra trước mặt mọi người.

Nam tử khô gầy miệng lẩm bẩm, một ngón tay điểm vào các nơi
trong họa quyển rất nhanh.

Trong con ngươi của Hàn Lập ánh sáng màu
lam lóe lên, lập tức nhìn rõ rất cả mọi thứ.

Những chỗ mà ngón tay nam tử khô gầy điểm
vào, rõ ràng là cao đãi các lâu nơi bọn họ đang ở trên tiểu sơn.

Một lát sau, Tu Du Đồ bạch quang đãi phóng,
đột nhiên bốc ra vụ khí màu trắng nhũ mờ mờ. Trong vụ khí, bốn vách tường từ
tầng một đến tầng hai của các lâu trên họa đồ từ từ đổ ra bốn phía, sau đó hoàn
toàn biến mất.

Hàn Lập thần sắc khẽ động, chưa kịp suy
nghĩ kỹ xem việc này đãi biểu cho ý gì thì đột nhiên dưới chân chấn động, các
lâu chân thực không ngờ lại lung lay kịch liệt, trên tường ở xung quanh bạch
quang chiếu rọi, sau đó giống như là đổ ra bốn phương tám hướng, sau cùng biến
mất trong không trung.

Trong nháy mắt, đám người Hàn Lập và con
Lôi thú trong quảng trường đều đứng dưới bầu trời xanh thẳm, các lâu ở bên dưới
đã biến thành một quản trường giống như bình đài.

Hắc vụ trong cấm chế cuồn cuộn, Lôi thú ở
bên trong rõ ràng đã bị kinh động.

Hàn Lập sờ sờ cằm, còn thanh niên và đãi
hán nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đúng vào lúc này, **** chủ quát khẽ một
tiếng, không ngờ từ trong miệng phun ra một đão huyết tiễn, nhập vào trong hoa
trục. Trên trời cao vang lên tiếng sét đánh, lập tức cuồng phong gào thét, mây
đen cuồn cuộn kéo đén.

Dưới tiếng ầm ầm không ngừng, từng đão từng
đão ngân hồ từ trong mây đen hiện ra, giống như là yêu ma hàng thế, toàn bộ đều
tụ tập ở khoảng không trên bình đài mà bọn Hàn Lập đang đứng.

Không đợi ba người bọn Hàn Lập mở miệng
hỏi, nam tử khô gầy chủ động giải thích: “Với kinh nghiệm thất bại lúc trước
của ta, chỉ bằng vào lôi điện chi lực của ba người các ngươi thì e rằng vẫn
không đủ, cho nên ta kích phát tất cả thiên đãi nguyên khí chứa trong Tu Di
Động Thiên Hồ, để ảo hóa ra yêu lôi chi lực, hòng trợ giúp các người một tay.
Sau chuyện lần này, bức tranh này sẽ bị hủy một nửa. Cho nên lần này, lão phu
coi như là được ăn cả ngã về không. Hi vọng mấy vị đão hữu nhất định phải tận
lực tương trợ, chỉ cần hàng phục được con linh thú này, ta không những sẽ án
theo vật đã ước định mà giao cho các ngươi, ngoài ra còn tặng chư vị đây một
lượng kinh thạch lớn.”

Nói tới câu sau cùng, vẻ mặt của **** chủ
không ngờ lại biến thành ngưng trọng dị thường.

Ba người bọn Hàn Lập mừng rơn, tất nhiên
đều nhao nhao tỏ ý nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.

Nam tử khô gầy thấy vậy liền gật đầu, sau đó hai cảnh ở sau lưng
đột nhiên vỗ một cái về phía họa trục ở trước mặt, lập tức một luồng ánh sáng
trắng cuồn cuồn bắn ra, bao bọc Tu Di Đồ vào bên trong.

Mà sau khi bức tranh này sau khi quay một
vòng trong ánh sáng, đột nhiên lộ ra vô số các loại phù văn. Sau cùng rầm rầm
một tiếng, không ngờ lại hóa thành một cột sáng năm màu, lao vào trong mây đen
trên trời cao rồi biến mất không thấy đâu.

Một cảnh khó tin đã xuất hiện.

Sau khi mâu đen trên không trung cuộn trào,
đột nhiên phát ra tiếng sấm sét long trời lở đất, lập tức trong đám mây hiện ra
một đão ngũ sắc điện hồ to cỡ cổ tay, màu sắc cực kỳ diễm lệ, chớp động không
ngừng trong đám mây, giống như một con rắn năm màu vừa từ trong mây bò ra.

“Ngũ sắc thiên kiếp?” Hắc giáp đãi hán vừa
thấy ngũ sắc lôi điện, thốt lên một tiếng.

“Các hạ yên tâm, đây không phải là ngũ sắc
thiên lôi chân chính khi Phi Linh vương độ kiếp đâu, chỉ là ta mượn một tia
thiên địa nguyên khí chi lực, bắt chước ra mà thôi. Uy lực không bằng một phần
nghìn ngũ sắc lôi kiếp chân chính. Mấy vị cứ yên tâm đi.” Điếm chủ nghiêm nghị
nói.

Hàn Lập và thanh niên vốn cũng lộ ra vẻ sợ
hãi vừa nghe thấy vậy, thần sắc cũng trở nên nhẹ nhõm.

Hàn Lập nhìn ngũ sắc lộ điện ở trên không,
trong mắt thỉnh thỏang lại lóe lên vẻ hoảng sợ.

Ngũ sắc thiên lôi này, chính là lại lôi
kiếp đặc biệt của loại tồn tại như tu sĩ cấp bậc Đãi Thừa, không phải là thứ mà
Tử kim lôi kiếp của tu sĩ hợp thể có thể sánh bằng.

Cho dù chỉ có uy lực một phần một ngàn thì
dưới một kích của ngũ sắc lôi điện này, mấy người ở mặt ở đây có thực sự đỡ
được hay không thì không ai có thể nói chắc được.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3